Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy

Chương 42: 【Thêm chương】(2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Yu

Đêm qua trước khi rời đi, Lâm Kiến Thành đã dọn tất cả đồ đạc trong nhà cầm theo cùng. Bất kể từ cái chăn mỏng mới mua hay to cỡ cái chậu, thùng nước, bình sành; thậm chí vại dưa nuối mà anh cũng không ngại khổ ôm từ nhà đến đường Tiểu Mã suốt một giờ. Sau đó dùng một cái chăn bông bị rách mang từ nhà tới bọc kĩ càng đặt vào thùng xe.

Hai con gà mái đương nhiên cũng không thể quên. Lúc Triệu Chanh và ba cha con Lâm Kiến Thành mua mấy thứ tốt xách về tới căn phòng thuê của anh, vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng kêu quang quác của hai con gà mái ngoài ban công, vừa nghe đã biết là nó muốn đẻ trứng.

Lâm Đại Thuận vội đặt cái túi trên tay xuống, chạy vù về phía đó. Một lát sau cầm một quả trứng tròn vo trở vào, "Chanh Tử cô xem, cái trứng này do Tiểu Hoa đẻ đó! Sớm nay, nhất định do nó bị dọa sợ nên mới không đẻ được, cháu còn tưởng rằng hôm nay mất cái trứng này rồi chứ."


Hai con gà mái mẹ được Lâm Đại Thuận đặt cho cái tên là Tiểu Hoa và Tiểu Bạch. Tiểu Hoa là con gà mái có màu lốm đốm, còn Tiểu Bạch là gà mẹ lông trắng. Kể từ khi mua về sau hai ngày quen hoàn cảnh ở nhà họ, thì sáng nào cũng cần cù chịu khó đẻ trứng.

Lâm Kiến Thành thuê một căn hộ có một phòng ngủ, một phòng khách. Trước gian phòng khách có một cái ban công, trong phòng ngủ có một ô cửa sổ. Từ đó nhìn ra ngoài vừa vặn có thể trông thấy đường phố bên ngoài nên ánh sáng rất tốt.

Nhà bếp và phòng tắm không liền một thể với căn nhà mà nằm riêng biệt ở lối thoát hiểm đối diện hành lang, có hơi nhỏ.

Ánh sáng ở đó tương đối kém, nó là phiên bản thu nhỏ của kiến trúc phòng ngủ và phòng khách gộp lại. Phía ngoài chính là phòng bếp, bên trong là buồng vệ sinh.

Khi Triệu Chanh đi WC đã tranh thủ ngó qua, có một cái cửa sổ dùng gạch vụn xây thành hình cây lúa (米). Dưới khung cửa là một cái bệ được trát bằng xi-măng, trên đó đặt một cái bếp gas, dưới gậm là một bình gas.


Trên vách tường có một cái tủ chén xây bằng xi-măng được ngăn làm ba. Lúc này, bên trong đang có một ít chai lọ, bát đũa mang từ trong thôn đến. Triệu Chanh còn nhìn thấy một bình dưa chua đặt sát góc tường đối diện.

Tầng một có bốn nhà, bố cục ở đây với Triệu Chanh là tương đối lỗi thời, nhưng bởi những căn nhà này đã xây gần một, hai năm rồi. Được cái từ trong ra ngoài rất gọn gàng, sạch sẽ.

Có thể thuê được một phòng ở như vậy trong một thời gian ngắn, kỳ thực là do lượng người cần đi mướn phòng hiện tại quá ít.

Triệu Chanh hỏi Lâm Kiến Thành giá thuê thì biết một tháng chỉ mất tầm ba mươi tệ, bao gồm cả chi phí vệ sinh môi trường.

Đương nhiên, cái gọi "chỉ" này chỉ dành cho những người mang tư tưởng ở thời sau như Triệu Chanh mà thôi. Còn đối với những người thời này mà nói thì giá cả kia không hề rẻ chút nào.


Chủ nhà đưa ra mức thuê cao như vậy, tất nhiên cũng phải có những lợi thế nhất định để thu hút khách thuê. Vì vậy, trong phòng đã bài trí hết một số đồ nội thất cơ bản. Ví dụ như, một cái bàn uống nước thấp, một khay trà, một cái rá và một bàn học. Trong phòng ngủ thì đặt một tủ quần áo hai cánh cùng với một cái giường có mái che[1].

[1] Giường có mái che: (Canopy bed) là một cái giường có bốn cột chống tại bốn góc giường và bốn thanh chắn quanh giường. Có một số thì chỉ có ba thanh chắn bao ở đầu, đuôi và phía sau của giường; hoặc có loại thì thiết kế cửa mở ở phía trước cộng thêm thềm đặt chân – khi ngồi có thể co chân đặt ở đó, bước xuống tiện lợi, dễ dàng. Kiểu dáng đa dạng, kết cấu tinh xảo, trang trí hoa lệ. Hình thù khắc trên đó đa phần dựa trên những câu chuyện lịch sử, do dân gian kể lại; phong cảnh núi non nước chảy.v.v. Ngụ ý chỉ sự êm ái, hòa bình, chỉ điềm lành, mong ước nhiều con cái. Phong cách có thể đơn giản, thanh lịch hoặc tráng lệ. (Nguồn: baike.baidu.com)
"Hiện tại trong nhà chỉ có duy nhất một cái giường mái che này thôi, ngày mai tôi sẽ qua chợ bán đồ cũ xem thử có thể mua thêm một cái giường tầng đơn có mái che hay không."

Lâm Kiến Thành nhân đó bèn nói ra tính toán rồi cách bố trí căn nhà tạm thời của mình luôn.

Triệu Chanh vừa nghe thấy sắp xếp của anh cho hai đứa bé thì nói ngay, "Đại Thuận có thể ngủ mình, còn Nhị Thuận sao có thể tự ngủ được? À lúc đó anh nhớ để ý xem giường có thanh chắn không nha, vì Đại Thuận ngủ rất hay lăn qua lăn lại."

Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận vẫn đang mải miết tham quan nhà mới, nghe thấy ba nói phải mua giường tầng cho bọn nó thì rất tò mò hỏi đến cùng giường đó là cái gì.

Triệu Chanh giải thích cho bọn nhỏ một hồi, mắt Lâm Đại Thuận lấp lánh tựa hồ rất mong chờ với cái giường có thể chèo lên này.
Lâm Nhị Thuận ngáp dài một cái, Triệu Chanh nhìn ngoài trời thấy cũng đã muộn, đứng lên nhìn Lâm Kiến Thành nói: "Tôi về trước đây, không còn sớm nữa anh mau cho tụi nhỏ đi ngủ đi."

Lâm Đại Thuận vô cùng nghi hoặc, "Chanh Tử, cô không ngủ cùng chúng cháu sao?"

Về phần trong nhà bây giờ chỉ còn một cái giường có mái che này thì? Đơn giản bọn họ là người một nhà, ngủ trên cùng một giường chẳng phải là chuyện đương nhiên à?

Triệu Chanh khó xử đánh mắt nhìn Lâm Kiến Thành. Anh lập tức đẩy đẩy Đại Thuận: "Mau dẫn em trai vào ngủ trước đi. Cô Chanh Tử còn phải về lại tiệm chụp hình trông quán nữa."

Lâm Đại Thuận muốn nói nữa, nhưng sau khi nhìn hai người lớn thì cuối cùng không nói ra suy nghĩ trong lòng ngộ nhỡ có trộm thì chẳng phải Chanh Tử sẽ rất nguy hiểm ư?
Có lẽ trong mắt những người lớn thì đồ vật trong studio đó còn quan trọng hơn chính bản thân họ nữa?

Lâm Nhị Thuận đã buồn ngủ vậy nên không bám người, theo anh trai vào phòng leo lên giường. Nằm úp sấp xuống gối một phút sau đã chìm vào giấc ngủ.

Lâm Đại Thuận cởi dép thấy cái giường này rất mới mẻ, chốc chốc cặp chân lại đụng vào tường một lần, có vẻ như bức tường sơn trắng cọ vào như bàn chải này cũng vô cùng lạ.

"Tôi sẽ đưa em về, em chờ tôi một lát nhé. Tôi đi múc nước rửa cho hai đứa bé đã."

Triệu Chanh muốn từ chối, nhưng vừa nói xong Lâm Kiến Thành đã xoay người đi ra phòng bếp luôn, căn bản không cho cô cơ hội để từ chối. Lâm Kiến Thành trở lại rất nhanh, nước này chắc là nước lạnh xả từ vòi ra."

Triệu Chanh thấy vậy liền biết Lâm Kiến Thành sợ cô không chờ nổi, nên mới không bật bếp đun nước nóng: "Anh không cần đưa tôi về đâu, chỗ này cách tiệm cũng không xa. Tự tôi về là được rồi."
Lâm Kiến Thành nâng mắt nhìn cô, ánh mắt chăm chú sâu kín thoáng lộ nét trĩu nặng: "Những gì hôm qua tôi nói với em tất cả đều rất nghiêm túc. Tuy ngoài miệng tôi không nhắc lại, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng. Dù bây giờ em chưa có cảm giác gì với tôi, nhưng mong em đừng xem những lời đó chỉ là một trò đùa mà quên đi."

Cả ngày nay Lâm Kiến Thành không hề chạm đến vấn đề này, Triệu Chanh vốn cho rằng chuyện kia cứ thế là cho qua rồi. Nhưng không ngờ, bây giờ anh lại đột nhiên nghiêm túc nói ra hết như vậy. Còn nói anh đang không ngừng nỗ lực nữa.

Người chưa nói chuyện yêu đương bao giờ cũng như không nghĩ sẽ yêu ai như Triệu Chanh hiện tại cảm thấy vô cùng lúng túng. Đứng đó, ánh mắt luôn né tránh, muốn mở miệng nói nhưng lại không biết nên nói gì, có thể bắt đầu từ đâu.
Lâm Kiến Thành thấy Triệu Chanh đứng chôn chân, hai tay xoắn xuýt ở sau lưng, đầu ngón chân nhỏ xinh di di trên đất, đầu cúi gằm y như cô gái nhỏ bị mất phương hướng.

Biết trong lòng cô chắc chắn có chút cảm động, nếu không với tính cách nhanh mồm nhanh miệng của cô mọi khi, sao lại chịu im lặng như vậy.

Lâm Kiến Thành cho một kích thử thăm dò, thấy phản ứng của cô thế này thì tém tém lại ngay. Cúi đầu thả khăn vào nước, giọng thản nhiên nói: "Đưa em về là vì lo lắng sợ em gặp phải nguy hiểm. Còn lo lắng là bởi trong lòng tôi hiện đã có bóng hình em rồi."

Dứt lời, Lâm Kiến Thành bưng chậu nước vào trong buồng, lau mặt rửa chân tay cho hai thằng bé.

Một mình Triệu Chanh đứng ngơ ngác ở ngoài, bên tai luôn quanh quẩn câu nói vừa rồi của anh. Bốn chữ "Tim tôi có em" lặp lại không ngừng khiến lòng dạ của Triệu Chanh vô cùng rối bời.
Mấy phút sau Lâm Kiến Thành bước ra, khuôn mặt khôi phục lại dáng vẻ nhạt nhẽo như mọi khi, giống như người vừa nói không phải anh vậy: "Đi thôi, tôi đưa em về."

Triệu Chanh đáp à một tiếng, trước khi rời đi thì bước vài bước đứng trước cửa, nghiêng đầu nhìn thoáng qua thấy Lâm Đại Thuận đã cởϊ qυầи, nằm cạnh Lâm Nhị Thuận, không còn cựa quậy nữa.

Trên tay Lâm Kiến Thành xách hai cái túi, Triệu Chanh liếc nhìn nhưng không nghĩ ra bên trong đựng gì.

Ở cầu thang có đèn, Lâm Kiến Thành để cô đi trước còn anh theo phía sau để tắt. Điện công cộng ở đây cũng phải chia đều cho mỗi hộ gia đình, cho nên phải hết sức tiết kiệm.

Mãi đến khi xuống hết ba tầng, đi ra ngoài hiên có ánh đèn ngoài đường chiếu sáng Lâm Kiến Thành mới bước nhanh hơn, hai thành một trực tiếp sóng vai giữ vững khoảng cách đó với cô.
Ở đây coi như đã là thành phố, nhưng buổi tối cũng không có gì nhộn nhịp đáng nói. Mọi người đều đã quen cảnh bầu trời tối mịt khi đi làm về, các cửa hàng bình thường không có khách thì tự nhiên đã đóng cửa hết.

Chỉ có một số vũ trường vẫn chưa đóng, tiếp tục cuộc sống náo nhiệt về đêm mà thôi. Đường phố vắng ngắt, chỉ lác đác vài ba bóng người vội vã đi trên phố.

Hai người đi song song suốt đoạn đường, cả con đường dường như quá mức yên tĩnh. Tâm trạng vừa bị xáo trộn bởi những lời Lâm Kiến Thành nói của Triệu Chanh vẫn chưa bình tĩnh lại. Không nói rõ được là có phải rung động không, nhưng tóm lại hiện tại Triệu Chanh rất muốn tìm một chủ đề nào đó mà hai người có thể trò chuyện thoải mái với nhau.

Triệu Chanh nhìn xuống cái túi Lâm Kiến Thành cầm theo nãy giờ, tò mò hỏi: "Anh xách cái gì thế? Muốn đi vứt rác sao?"
Thế nhưng mới nãy vừa đi ngang một bãi rác mà lại không thấy anh quăng, Triệu Chanh thấy câu hỏi này của mình có chút ngu ngốc.

Lâm Kiến Thành giống như không phát hiện, ngược lại vẫn trả lời theo mong muốn của cô: "Không phải, là đôi giày em để ở nhà và hai bộ quần áo."

Cái gì mà quên ở nhà chứ, rõ ràng là cô từ chối, không muốn cầm theo mà.

Nhưng giờ thấy giọng nói bình tĩnh của Lâm Kiến Thành nhắc lại chuyện đó, khiến cho khuôn mặt của Triệu Chanh bỗng đỏ bừng. So với anh, bụng dạ của cô quả thực quá hẹp hòi rồi.

"Vậy được, chờ lĩnh lương tôi sẽ trả cho anh sau."

Chợt Lâm Kiến Thành dừng bước cúi đầu nhìn cô. Đèn đường mờ tối, vàng vàng rọi vào. Cột đèn từ trên cao đổ bóng xuống, khiến người ta chỉ có thể nhìn rõ ngũ quan của nhau nhưng không thể thấy cảm xúc trong mắt đối phương.
Nhưng cái nhìn này, lại làm cho Triệu Chanh không khỏi giật mình, cuống quít vội vàng cúi đầu lảng tránh.

"Mặc kệ sau này có ra sao, nhưng đồ tôi đã mua cho em thì đều thuộc về em cả. Về sau đừng như vậy nữa."

Giọng nói của Lâm Kiến Thành tương đối nhẹ, nhưng vào tai thì lại có vẻ trầm thấp hơn.

Lúc này Triệu Chanh mới thấy hóa ra giọng nói của anh cũng khá hay đấy chứ. Sao trước đây cô không phát hiện nhỉ? Kẻ ngốc không biết yêu đương nhiên không biết khi tim phụ nữ đập nhanh có ý nghĩa gì. Chung quy lại sẽ từng chút từng chút gây mê bản thân nhận ra những ưu điểm của nhau.

Triệu Chanh không thể không biết ngượng mà tiếp tục so đo tính toán với Lâm Kiến Thành, vì thế giữ im lặng coi như ngầm đồng ý.

Phòng thuê chỉ cách tiệm chụp hình ba dãy nhà, cộng thêm một con hẻm nên hai người đi rất chậm, nhưng chừng mười phút đã tới nơi.
Lâm Kiến Thành đưa túi sang cho cô, Triệu Chanh không chối từ nữa, ngược lại chìa tay đón lấy. Xoay người dùng chìa khóa mở cửa cuốn, chỉ mở cổng nhỏ vừa đủ một người vào[2]. Sau đó cách cửa nhỏ vội vã vẫy tay tạm biệt Lâm Kiến Thành.

Cửa phụ được người ở bên trong nhanh chóng đóng lại, Lâm Kiến Thành đứng đó thêm một lát. Qua khe cửa cuốn, anh trông thấy tia sáng từ ngọn đèn trong đó hắt ra, bấy giờ anh mới xoay người rời đi.

* * *

Triệu Chanh cho rằng hôm sau Lâm Kiến Thành cũng đến, nhưng mãi sang ngày thứ ba anh mới quay lại, hơn nữa còn đi một mình thôi.

"Tối nay tôi sẽ rời thành phố Phù Dung, chuyến này cùng Hùng ca đi ngoại tỉnh, phải tới quận Bạch Vân[3]. Chắc phải hơn tháng nữa mới về được. Ban ngày tôi đã thuê một người về chăm lo ba bữa cho hai thằng bé rồi, nhưng buổi tối có thể phiền em đến ở với tụi nhỏ được không?"
[3] Quận Bạch Vân: là khu nội ô của thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông, CHND Trung Hoa. Tên gọi của quận này lấy tên từ núi Bạch Vân.

Nhìn Lâm Kiến Thành có vẻ rất sốt sắng, Triệu Chanh biết sức ép kinh tế trên vai anh hiện tại khẳng định là cực kỳ nhiều. Dù sao uống miếng nước trên thành phố còn mất tiền, huống chi bây giờ anh còn phải bỏ tiền ra thuê bảo mẫu chăm sóc cho hai đứa con trai. Mà tiền mua xe trước đó hình như vẫn còn thiếu một ít.

Chỉ là buổi tối thôi nên với Triệu Chanh thấy không sao cả: "Được chứ, nhưng buổi sáng Đại Thuận và Nhị Thuận chỉ có thể ngồi ngốc trong nhà thôi sao?"

Lâm Kiến Thành chưa nghĩ tới vấn đề đó, suy nghĩ giây lát: "Về tôi sẽ nói với bác Ngô một tiếng, đến lúc đó để bác ấy dẫn hai thằng nhỏ xuống lầu chơi."

Nói vậy, chắc chắn lại phải thêm chút tiền.
Triệu Chanh cũng đã nghĩ đến khía cạnh đó, nhưng vẫn mím môi không nói ra. Dù sao vẫn câu nói kia, tiệm là của người ta, cô không thể để hai thằng bé chơi ở trong này cả ngày được.

Hai người lại chuyện trò thêm đôi câu, cuối cùng Triệu Chanh không kìm được hỏi anh: "Sao lần này anh đi gấp thế? Có hàng gì đặc biệt cần chở à?

Con đường ở quận Bạch Vân kia hình như không được tốt lắm, nên Triệu Chanh thấy hơi lo.

Không ngờ Triệu Chanh còn quan tâm đến anh, Lâm Kiến Thành lặng yên nhìn cô vài giây, sau đó nét mặt thoáng lộ nụ cười: "Không phải, chỉ là tài xế chở chuyến này trước đó xảy ra chút vấn đề nên ngày giao hàng hơi eo hẹp. Em yên tâm, trước đây anh Hùng từng đến đó rồi, nghe nói vùng này có rất nhiều "sơn hào[4]" ngon. Chờ lúc quay về tôi sẽ cầm thêm một ít, khi đó cho em nấu có được không?"
[4] Sơn hào: Hán – Việt là sơn trân có nghĩa là món ăn quý của vùng núi, ví dụ như thịt rừng, măng rừng, mật ong...

Này này, đây là ý gì thế? Vì sao cô nghe xong cứ thấy mập mờ vậy?

Nhưng nghĩ kĩ lại chắc không phải ý đó đâu.

Triệu Chanh tự lẩm bẩm trong lòng, nhưng không muốn lộ vẻ khiếp sợ ra ngoài, nét mặt vẫn như thường gật đầu đồng ý.

Khi Lâm Kiến Thành đến gặp Triệu Chanh đã là sẩm tối hơn bảy giờ rồi, vì thế nói xong anh cũng không ở lại lâu.

* * *

Ban đêm, Triệu Chanh nằm co người trong ổ chăn do bản thân trải dưới sàn trên gác mái mất ngủ. Điều cô nghĩ đến nhiều nhất là liệu lúc này Lâm Kiến Thành đã đi chưa. Đáng tiếc trong studio không có đồng hồ, mà Lâm Kiến Thành cũng không nói rõ là mấy giờ anh khởi hành.

Mãi đến nửa đêm nghe thấy tiếng công nhân vệ sinh môi trường quét rác xào xạc ngoài đường Triệu Chanh mới mơ màng ngủ mất. Sáng sớm bị âm thanh xe cộ chạy trên đường làm giật mình tỉnh giấc, khóe mắt Triệu Chanh khô khốc đau mỏi, nhưng vẫn ngồi dậy dọn dẹp chăn đệm dưới đất cho gọn gàng.
Thời điểm đứng trong toilet đánh răng, Triệu Chanh nhìn cô gái mặc áo sơ-mi trắng trong gương, đột nhiên trái tim thấy trống rỗng khó chịu.

Cùng lúc đó, Lâm Kiến Thành đã lái xe suốt đêm thấy đuôi xe phía trước nhấp nháy thì biết rằng đã đến lúc dừng xe, nghỉ ngơi.

Đỗ xe xong, Lâm Kiến Thành nhảy từ ghế lái xuống, xoay đầu nhìn con đường phía sau, hiện giờ đã cách thành phố Phù Dung rất xa. Không biết khi quay về thì chút dao động của Triệu Chanh với anh trước đó có còn hay không nữa.

Lâm Kiến Thành thấy hơi buồn bực, vò vò mái tóc của mình. Quay người hội họp cùng nhóm người của Hùng ca.

Tác giả có lời muốn nói: Được rồi, đã xong! Chẳng biết các tình yêu còn đó không, hôm nay có muốn thêm chương không nè? Thôi tôi biết chắc mọi người không muốn đâu [meme giấu tay]
PS: Sau khi đọc hết những bình luận ở chương trước, hóa ra các đồng chí đều hiểu nhầm giới tính của tui à –– Ahhhh kích động, trời ơi khiến tôi muốn thay đổi tích cách của bản thân để chơi với các bạn luôn.

(Editor cho hay: Huhu tui cũng đến vật vã với cái 'tính giới' của bà nè. Lúc đầu nghĩ là một chị xinh gái, đọc càng về sau lại thấy quái quái hình như không phải. Nhất là khúc edit lại cái bút danh của bà thì lại càng nghi đang định đính chính cho phải vì nghĩ là một anh đẹp trai (do lên nhìn ảnh tác giả đặt trên Tấn Giang á) Ai dè thế này đây :) tui cứ bị xoay mòng mòng luôn.)

Còn chuyện tui nói giới tính của tui khác linh hoạt là bởi cảm thấy trong cuộc sống có một cô em gái xinh xắn, nhỏ nhắn đáng yêu làm nũng với mình nhất định cực kì dễ chịu. Mặc dầu suy nghĩ vậy, nhưng tâm lí này có vẻ giống với "Chứng thèm khát mèo" nhỉ?
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng phiếu Bá vương và Bình dinh dưỡng cho tôi ~

Cảm ơn các thiên thần nhỏ vì đã quăng [Địa lôi]:

catm, Không giờ 10 bình; Không có sự điên rồ nào có thể tồn tại 5 bình; Cá chuồn 2 bình; 22825148 1 bình;

Vô cùng cảm ơn cả nhà đã luôn ủng hộ cho tôi. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!

CHÚ THÍCH

[1] Giường có mái che: [Edit] Mẹ kế muốn chạy (Niên đại 90) - Mèo con muốn ăn cỏ - Chương 42: 【Thêm chương】(2)
[2] Cổng nhỏ trên cửa cuốn: Tương tự như dưới hình nè:[Edit] Mẹ kế muốn chạy (Niên đại 90) - Mèo con muốn ăn cỏ - Chương 42: 【Thêm chương】(2)

Đã load được ảnh =^_^=

_________________

TRUYỆN ĐƯỢC CHUYỂN NGỮ TẠI: https://lilyyu305.wordpress.com

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy, truyện Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy, đọc truyện Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy, Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy full, Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top