Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy

Chương 4: Chấp nhận cuộc sống mới


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy

Raw: downxs.com

Convert: ❄TieuQuyen28❄

Edit + Beta: Yu

Bởi vì không ngờ là cơ thể sẽ khó chịu như vậy, nên khi Triệu Chanh gánh nước trở về, mang lu ra rửa; lại đi gánh thêm hai thùng nước nữa đổ non nửa cái lu rồi không tính đi tiếp.

Bây giờ mới giữa tháng tư thời tiết vẫn chưa quá nóng, nhưng trước đó mới phát sốt ra một thân mồ hôi, lại nhóm lửa nấu cơm, đi gánh nước. Nên Triệu Chanh nghĩ vẫn nên đem nồi sắt ra rửa, rồi đi nhóm lửa nấu một nồi nước ấm tắm.

Thấy bầu trời sắp tối, Lâm Đại Thuận vốn đang chuẩn bị cùng em trai lên giường ngủ. Kết quả thấy mẹ kế lại đang nhóm lửa trong bếp, còn tưởng rằng mẹ kế muốn nấu đồ ăn tiếp, vội vàng chạy chân trần ra ngoài xem.

Lâm Nhị Thuận như cái đuôi nhỏ của anh trai mình, đương nhiên cũng trở mình xuống giường theo, chạy tới ngạch cửa nhìn ra ngoài.


Triệu Chanh ngẩng lên nhìn hai anh em, tuy rằng hai đứa nhỏ cũng bẩn; nhưng Triệu Chanh lại không hào hứng muốn đi tắm rửa cho hai đứa bé. Chỉ vùi đầu nhét một thanh củi vào trong bếp lò: "Trong nhà cháu có chậu để tắm rửa chứ?"

Lâm Đại Thuận sửng sốt một chút, cái đầu nhỏ suy nghĩ trong chốc lát mới hiểu được chậu tắm rửa là gì, lắc đầu: "Cô muốn tắm à?"

Thôn bọn họ tuy rằng có một cái giếng, nhưng tất cả mọi người đều có một thói quen: Qua một mùa đông tắm một lần đã xem như rất sạch sẽ. Lúc này thời tiết không lạnh cũng không nóng, lấy một gáo nước lạnh lau một chút là được rồi.

Có điều dù sao đây cũng chỉ là mẹ kế, nước cũng là do mẹ kế gánh về. Lâm Đại Thuận hơi nhăn mày, nhưng không nói gì. Nếu bà nội mà biết, chắc chắn sẽ ngồi ở cửa nhà bọn họ mắng nửa ngày trời: Nào là lãng phí nước, nào là lãng phí củi...


Triệu Chanh lại nhìn Lâm Đại Thuận thêm một cái: "Lát nữa cháu với em trai cũng đi tắm qua đi, trên người quá bẩn sẽ dễ sinh bệnh. Cô không phải mới phát sốt sao, trên người ra quá nhiều mồ hôi nên hiện tại thấy rất khó chịu.''

Triệu Chanh phát hiện Lâm Đại Thuận chắc là bởi vì thường xuyên bị người cha vô lương tâm ném ở nhà; cho nên đừng nhìn tuổi còn nhỏ, đối với chuyện trong nhà lại rất quan tâm. Trước đó lúc đi nấu cơm còn ở bên cạnh nói thầm trong nhà củi lửa không đủ, muốn tìm thời gian lên núi kiếm thêm chút củi.

Triệu Chanh nghĩ chính mình hiện giờ cũng coi như là ở nhờ nhà Lâm Đại Thuận, dùng cái gì cũng nên nói với nó một tiếng trước.

Lâm Đại Thuận nghe vậy, quả nhiên gật gật đầu, lông mày cũng thoáng giãn ra: "Tôi với em trai đợi tới khi trời nắng lại tắm đi, trên Thiên Sơn củi rất khó kiếm, loại cây nhỏ trồng trong rừng dù là do nhà mình trồng trưởng thôn cũng không cho chặt."


Tháng tư cỏ trên núi vừa mới mọc, cây cối cũng đã nảy mầm ra lá non, căn bản không thích hợp đem đi làm củi đốt lắm.

Suy nghĩ một chút, Lâm Đại Thuận chỉ vào căn nhà tranh bên trái: "Cô muốn đi tắm, thì vào nhà xí mà tắm. Ba đặc biệt dựng mảnh gỗ ở đó ngăn ra để làm phòng tắm."

Mùa hè trời nóng nên không cần phải đun nước nóng, phơi nắng một chốc là được. Lúc đó, Lâm Đại Thuận và em trai thường tắm rửa trong đấy.

Ở đây núi vừa cao vừa lớn, núi non trập trùng, đi một vòng thì không thể nhìn thấy đỉnh bên kia đâu nữa. Mặc dù có rừng cây, nhưng không quá rậm rạp; giống như một cái đầu hói vậy. Chủ yếu ở đây là những bụi cỏ dại hay đồng cỏ chăn nuôi.

Tám năm sau sẽ phân chia rừng, mỗi gia đình có thể được chia một mảnh rừng với cây cối, thật đáng ghen tị.
Một năm bốn mùa củi trong nhà trên cơ bản là lấy từ các cây cột trên cánh đồng hoa màu. Nếu vào thời điểm chuẩn bị xây nhà, càng cần chọn lựa những cây gỗ tốt làm đồ nội thất trong nhà. Cho nên, mọi người đều coi mảnh rừng đó như bảo bối.

Đối với nhà Lâm Kiến Thành, từ lâu đã bị gia đình bác cả của Lâm Đại Thuận chiếm mất rồi. Mỗi năm bắt đầu vào mùa đông sẽ cho nhà họ một ít chạc cây nhỏ.

Đấy là khi Lâm Kiến Thành ở nhà mới được, nếu không thì Lâm Đại Thuận năm tuổi còn phải dẫn theo em trai nhỏ lưng đeo hai gùi chạc cây, lá khô từ trên rừng về đã xem như không tồi.

May bây giờ thời tiết cũng bắt đầu ấm hơn; không cần đốt củi, giường lò trong phòng cũng không quá lạnh. Nghĩ như vậy nên Lâm Đại Thuận mới không cảm thấy quá ưu sầu khi thấy mẹ kế xa xỉ phải dùng đến củi để nấu nước tắm.
Tuy rằng Triệu Chanh có kí ức của nguyên chủ, biết cuộc sống ở đây khó khăn, nhưng không bỏ được thói quen.

Nếu Lâm Đại Thuận đã cự tuyệt, Triệu Chanh cũng không khuyên nữa chỉ "Ừ" một tiếng rồi tiếp tục đun nước.

Chờ nửa nồi nước đun sôi, Triệu Chanh múc cho hai anh em một chậu nước: "Các cháu cũng lấy khăn lau mặt, rửa ráy tay chân cho sạch sẽ rồi đi ngủ tiếp đi."

Lâm Đại Thuận với Lâm Nhị Thuận đều chạy chân trần khắp nơi, chưa kể bây giờ thời tiết ấm hơn, mà ngay cả khi mùa đông tuyết rơi cũng có đứa trẻ chạy chân trần.

Nhưng Triệu Chanh lại thấy có hai đôi dép cao su của trẻ con ở bên cạnh giường. Đoán Lâm Đại Thuận chắc là thà chạy chân đất cũng không muốn đi dép sợ làm hỏng.

Lâm Đại Thuận không nghĩ đến mẹ kế còn múc cho bọn nó một chậu nước để rửa mặt, rửa chân. Trước đó nó đã chuẩn bị lên giường ngủ rồi, cũng không nghĩ sẽ đi tắm, lúc này cảm thấy có chút xấu hổ.
Ngẩng đầu liếc nhìn Triệu Chanh một cái, thấy Triệu Chanh cũng không có nhìn nó, Lâm Đại Thuận mới thấy có thể mẹ kế cũng không phải ghét bỏ nó và em trai bẩn. Trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó chạy đến chỗ sợi dây phía sau cánh cửa và lấy một cái khăn không nhìn ra màu sắc lúc ban đầu nữa. Làm ướt khăn mặt một chút rồi vắt khô, cứ như vậy rửa mặt cho em trai, rồi cũng tự lau mặt cho mình. Rồi kéo em trai ngồi xổm xuống bên cạnh chậu gỗ nghiêm túc rửa tay.

Xem ra mẹ kế là người thích sạch sẽ. Mặc dù, Lâm Đại Thuận không thể nói rằng thích hay không thích nhưng trong tiềm thức nó vẫn hy vọng mẹ kế có thể thích hai anh em họ một chút. Về sau cùng nhau chung sống vui vẻ.

Triệu Chanh đã dùng thùng nhựa đen hòa sẵn nước ấm, sau đó mới đi mở bọc quần áo của nguyên chủ ra.
Trong bọc quần áo có một cái áo bông cũ nát, một cái quần ngắn đầy mảnh vá và một bộ nội y cũ đã ố vàng.

Áσ ɭóŧ là loại buộc dây, đây cũng không phải là đồ tình thú gì, chỉ vì muốn tiết kiệm vải dệt. Áσ ɭóŧ chẳng qua chỉ là một mảnh vải che ở phía trước, trên cổ có một cái dây buộc, phía sau lưng cũng có một cái dây buộc nữa, tạo thành cái yếm.

Qυầи ɭóŧ thì không có dây thun ở quần, bên hông có thể mở được và buộc chặt lại cho vừa người khi dùng. Eo dù to hay nhỏ đều có thể sử dụng.

Mặc dù thời tiết vẫn hơi lạnh, nhưng mọi người không muốn tốn tiền để may quần áo mùa xuân và mùa thu riêng. Nên đến mùa xuân và mùa thu, thường mặc áo ngắn tay ở trong rồi khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài hoặc chỉ mặc một cái áo khoác thôi; đợi đến khi thời tiết ấm hơn thì sẽ cởϊ áσ khoác ra.
Vào mùa đông thì mặc thêm áo bông quần len. Một bộ quần áo bên trong, một bộ bên ngoài cũng qua được một cái mùa đông.

Một chiếc quần và áo khoác ngắn tay khác đã mặc trên người Triệu Chanh, nhưng cái áo bông đã mặc nhiều năm thì không có mang đến. Đoán chừng là nhà mẹ đẻ Triệu Chanh luyến tiếc len sợi; muốn đem len sợi đó đi nấu trong nước ấm, đợi len mềm ra sau đó lại đem đi dệt một lần nữa. Nói không chừng có thể thêm một cái áo len cho một người đàn ông trong nhà.

Triệu Chanh cũng không đi so đo, chỉ lấy một cái áo ngắn tay và quần dài; kẹp đồ lót vào trong cái áo ngắn tay tránh cho hai đứa trẻ nhìn thấy.

Không phải vì Triệu Chanh thấy xấu hổ mà chủ yếu lười phải đi ứng phó với vô số vấn đề tò mò của trẻ con.

Nhà xí bên kia vốn không có đèn, may mà sắc trời bên ngoài vẫn còn chút ánh sáng, nên Triệu Chanh tranh thủ ngồi xổm trên phiến đá dùng nội y mình vừa cởi ra thay thế khăn mặt chà xát người.
Cũng may chỗ tắm rửa này đoán chừng đã được Lâm Kiến Thành sửa sang, đặt một phiến đá ở đây. Nếu là đặt một khối bùn vàng thì nó sẽ bị nước cuốn trôi, rồi dính đầy bùn vàng trên người.

Tắm rửa xong, Triệu Chanh cảm thấy trên đầu cũng thật ngứa, nhưng trong nhà lại không có dầu gội hay xà phòng gì. Nên Triệu Chanh chỉ có thể đi hỏi Lâm Đại Thuận.

Lâm Đại Thuận cổ quái nhìn Triệu Chanh một cái, lần nữa xoay người từ trên giường leo xuống dưới.

Vốn là muốn chạy chân đất, nhưng nghĩ vừa rồi mới nghiêm túc rửa sạch sẽ chân tay. Lâm Đại Thuận luyến tiếc nhưng vẫn xỏ chân vào đôi dép cao su, chạy tới phía sau ván cửa sờ soạng trong một cái túi lấy ra hai trái bồ kết khô cằn đưa cho Triệu Chanh: "Đây, cô đem nó bóp vào trong nước ngâm một lúc là có thể gội đầu."
Mẹ kế cũng quá chú ý đi, lại còn muốn dầu gội. Trước đó ba cũng có mua về một lần, có điều đến ngày thứ hai đã bị bà nội lấy đi mất, nên sau đó ba cũng không có mua nữa.

Triệu Chanh vẫn còn chưa biết đứa trẻ này đang suy nghĩ cái gì trong đầu, chỉ lấy bồ kết ra ngoài bóp vào trong nước ngâm một lúc; sau đó mới đi gội đầu.

Nói thật, người khác đều nói bồ kết có hương thơm nhưng Triệu Chanh lại cảm thấy thối.

Mùi thối còn khó chịu hơn cái ngứa trên đầu. Trong lúc Triệu Chanh gội đầu đột nhiên nghĩ tới cũng không biết trên đầu mình có chấy hay không nữa. Nhất thời trên đầu cảm thấy có từng trận ngứa, cho nên quyết tâm mấy ngày tới đều cần phải gội đầu, tranh thủ nếu có cũng làm cho thành không có nữa.

Bận rộn một lúc, Triệu Chanh mới lên trên giường nằm xuống.
Giường lò đã trực tiếp chiếm một mặt tường, nhìn trong toàn bộ căn phòng thì chiều rộng của cái giường đã chiếm đến một phần ba. Có thể nằm được bảy đến tám người cũng không vấn đề gì. Giường lò này được xây để cả nhà có thể cùng nhau nằm lên.

Đây cũng là thói quen ở đây, không có sự khác biệt giữa nam và nữ. Nếu như con rể đến nhà, còn có thể nằm ngủ bên cạnh mẹ vợ.

Nếu là xuyên tới thời điểm chính mình còn ở trong nhà nguyên chủ, cô có thể phải nằm ngủ chung với cha mẹ của nguyên chủ trên cùng một cái giường. Nằm kề bên mẹ, qua mẹ là đến người cha già của nguyên chủ. Nghĩ đến hình ảnh đó, Triệu Chanh cảm thấy mình thực sự vẫn rất may mắn.

May mà bây giờ nằm bên cạnh cô là hai đứa trẻ, Triệu Chanh nhẹ nhàng thở ra.

Tác giả có lời muốn nói: Bồ kết mọi người đều nói là có mùi thơm, nhưng khi tôi học cao trung (tương đương cấp ba ở Việt Nam) có ra đằng sau trường khu vực phòng ở của giáo viên, công nhân viên nhà trường vặt hai quả ngửi thử, thì cảm thấy mùi của nó rất khó chịu.
Có điều, bồ kết khi đó hẳn là rất hiếm phải không? Tôi cũng không rõ ràng lắm, bởi vì mẹ tôi nói khi mẹ tôi còn nhỏ bà ngoại đi giặt đồ giúp người ta sẽ lấy nước bột giặt đầu tiên để giặt quần áo. Nếu như có bồ kết thì dùng bồ kết sẽ tốt hơn phải không? (Tôi cũng không hiểu tại sao lại thế nữa?)

_________________

TRUYỆN ĐƯỢC CHUYỂN NGỮ TẠI: https://lilyyu305.wordpress.com/

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy, truyện Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy, đọc truyện Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy, Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy full, Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top