Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

Chương 25: 25


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

Nghiêm Minh không hổ là nhạc công, trong phòng treo đầy đàn nguyệt trên cả một bức tường.

Trong đó có một cây đàn nguyệt làm bằng gỗ trinh nam có dán ghi chú, chữ viết rất đẹp: Hãy chơi nhạc khúc thứ 3 của “Đỗ Lệ nương”.Hóa ra nhiệm vụ mới này chỉ cho họ 3 tiếng, phải nhanh chóng đi tìm manh mối thôi.Tần Thư Nguyệt ngồi xuống giường bóp chân, thấy hơi đau nhức.Bạch Mộc Trạch đẩy Thẩm Kha: “Đi theo anh ta đi, để xem anh ta làm gì.”

Thẩm Kha đọc xong liền nói với Kỳ Việt: “Nhiệm vụ này chỉ có anh làm được thôi.”Trong thư hẹn sẽ gặp nhau sau rạp hát vào lúc 8 giờ tối, 2 tiếng cúc cu là ám hiệu của cả hai.

Kỳ Việt ôm cây đàn từ trên tường xuống, nhẹ nhàng gảy một âm, “Bà chủ cũng có tâm nhỉ, còn đánh số bên cạnh mỗi dây đàn nữa, bản nhạc chắc ở trên bàn của Nghiêm Minh, tôi đi tìm thử xem sao. Giờ không có NPC ở đây, mọi người cứ nghỉ ngơi một chút để giữ sức đi.”Tờ giấy viết thư ố vàng được trải ra, hóa ra là thư của Phương Hòa viết cho Nghiêm Minh.Kỳ Việt lục lọi trước bàn làm việc, Bạch Mộc Trạch tinh mắt nhìn thấy anh ta vò thứ gì đó thành viên rồi nhét vào tay áo.

Tần Thư Nguyệt ngồi xuống giường bóp chân, thấy hơi đau nhức.Nguyên Tinh Thần mỉm cười bước tới: “Để làm gì? Hỏi hay lắm, Ngọc Kiều nương chết như thế nào chắc hẳn mọi người cũng đã thấy hết rồi, giờ chuyện các người cần làm là đi tìm nguyên nhân tử vong thật sự của Ngọc Kiều nương, các người có thể tùy ý tìm kiếm manh mối trong 4 căn phòng này, sau khi tìm được đáp án thì tới cuối hành lang tìm tôi, trả lời đúng sẽ được thưởng, trả lời sai tất nhiên sẽ bị phạt, chỉ có 1 cơ hội để trả lời, mọi người phải tận dụng đấy.”Bạch Mộc Trạch đẩy Kỳ Việt ra, mở cửa phòng, ma 7 lại quay đầu lại, Bạch Mộc Trạch đóng cửa lại, nó bèn bỏ đi.Tích tích tích! Tiếng kim đồng hồ máy móc vang lên, mỗi người đều được cho một dòng chỉ dẫn: Còn lại 2 tiếng 59 phút.

“Tôi ra ngoài xem một chút.” Nói xong, Mạc Hoài Nam đi ra bên ngoài.Kỳ Việt thầm chửi đổng trong lòng nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng, “Hàm Sương à, lúc nãy chúng tôi định cứu cô rồi, nhưng vừa mở cửa thì NPC đã nhào tới đây, thật sự không còn cách nào hết, tôi nghĩ cô đừng nên hành động một mình nữa, nếu không lỡ lại xảy ra chuyện thế này thì tôi cũng bất lực.”Hóa ra Ngọc Kiều nương không tự sát.

Bạch Mộc Trạch đẩy Thẩm Kha: “Đi theo anh ta đi, để xem anh ta làm gì.”Bạch Mộc Trạch siết chặt 2 nắm tay, rất muốn bước tới ôm nó xuống nhưng cơ thể giống như bị trói chặt, không thể nào động đậy gì.Sau khi thay quần áo ở mật thất xong, Bạch Mộc Trạch phát hiện có một tấm thẻ nhân vật được đặt chung với thư mời. Mặt trước là tên nhân vật tương ứng, mặt sau có thân phận, lai lịch và nhiệm vụ chuyên môn của nhân vật đó.

Thẩm Kha gật đầu đi theo Mạc Hoài Nam ra ngoài.Kỳ Việt không lấy chìa khóa, lập tức đóng sầm cửa lại.“Thay quần áo xong nhớ xem túi áo của mình nhé, sẽ có bất ngờ đấy, à, đừng có cho người khác thấy đấy.”

Kỳ Việt lục lọi trước bàn làm việc, Bạch Mộc Trạch tinh mắt nhìn thấy anh ta vò thứ gì đó thành viên rồi nhét vào tay áo.Nhân lúc ma 7 đang ngẩn người, Bạch Mộc Trạch mở cửa rồi nhanh chóng lấy được chìa khóa trong tay.

“Anh giấu gì đấy?” Bạch Mộc Trạch sải bước tới nắm tay anh ta lại.“Tôi ra ngoài xem một chút.” Nói xong, Mạc Hoài Nam đi ra bên ngoài.Bạch Mộc Trạch kiên quyết muốn xem tờ giấy mà anh ta giấu, “Chỉ một tờ giấy nháp thôi mà? Là manh mối đúng không.”

Kỳ Việt ra sức vùng vẫy: “Giấy nháp thôi, có cần phải báo cáo với anh không.”

“Chỉ là giấy nháp thôi? Vậy cứ lấy ra cho mọi người cùng xem đi.”Trên chiếc bàn tròn ở giữa phòng, ánh nến yếu ớt được thắp sáng.

Gương mặt của Kỳ Việt cứng đờ, đánh trống lảng: “Tôi tìm ra được bản nhạc rồi, làm nhiệm vụ trước đi rồi tính.”Sau khi ma 7 bỏ đi, Viên Hàm Sương run rẩy mở cửa, bị dọa tới mức chân mềm nhũn ra, không ngừng kêu khóc với Bạch Mộc Trạch đang đứng trước cửa: “Hu hu hu, sao các người không đến cứu tôi chứ, con ma nữ đó đáng sợ quá, nó còn nhào lên người tôi nữa.”Nghiêm Minh không hổ là nhạc công, trong phòng treo đầy đàn nguyệt trên cả một bức tường.

Bạch Mộc Trạch kiên quyết muốn xem tờ giấy mà anh ta giấu, “Chỉ một tờ giấy nháp thôi mà? Là manh mối đúng không.”Tần Thư Nguyệt hé cửa sổ ra một chút để nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.

Tần Thư Nguyệt thấy 2 người cứ tranh cãi mãi nên cũng đi tới: “2 người các anh làm gì vậy?”Kỳ Việt bất động đứng đó: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, chẳng phải anh Bạch đã nói NPC sẽ không làm tổn thương con người rồi sao, tối đa cũng chỉ dọa cô ta sợ chút thôi, không sao đâu.”Tần Thư Nguyệt mở cửa sổ ra, chỉ vào chỗ cửa: “Ở đó kìa, rơi ra từ trên người NPC.”

Kỳ Việt cười cười: “Không có gì, anh Bạch sợ anh không tự tìm được nên mới tới giúp thôi.”Âm thanh đặc biệt của đàn nguyệt vang lên trong phòng, Kỳ Việt diễn theo đoạn thứ 3 của khúc Mẫu Đơn Đình.“Ối~” Tần Thư Nguyệt không để ý nên nện chân vào ghế.Cuối cùng ma 7 cũng ngừng giãy giụa, 2 cánh tay mềm như không xương buông thõng bên người.

Nhân lúc anh ta nói chuyện với Tần Thư Nguyệt, Bạch Mộc Trạch nắm chặt tay áo của Kỳ Việt rồi dùng sức hất ra, viên giấy lập tức lăn ra khỏi ống tay áo.Ma 7 xoay người tông cửa phòng Thanh Diệp, Viên Hàm Sương chống đỡ không nổi nên cửa bị phá tan.

Tờ giấy viết thư ố vàng được trải ra, hóa ra là thư của Phương Hòa viết cho Nghiêm Minh.Nếu anh có thì những người khác cũng sẽ có, vì thế tất cả sự che giấu đều là chính đáng.

Trong thư hẹn sẽ gặp nhau sau rạp hát vào lúc 8 giờ tối, 2 tiếng cúc cu là ám hiệu của cả hai.Tần Thư Nguyệt thấy 2 người cứ tranh cãi mãi nên cũng đi tới: “2 người các anh làm gì vậy?”Trong nháy mắt, ma 7 đã hát xong khúc hát, vẻ mặt trở nên hoảng hốt. Nó lắc đầu nhìn vào bóng tối, liên tục nói: “Đừng, đừng tới đây.”

“Tờ giấy nháp này cũng có không ít thông tin nhỉ, Nghiêm Minh và Phương Hòa quen biết nhau, sao lại muốn giấu giếm manh mối này?”“Anh đừng quên giờ NPC đã bị chọc giận rồi, tôi không thể nói chắc được nó có làm tổn thương con người hay không.” Kỳ Việt nói như thế rõ ràng là đang đổ lên đầu anh, nếu Viên Hàm Sương thật sự gặp chuyện thì có thể bảo là anh nói dối, Bạch Mộc Trạch không thể nhận được.

Kỳ Việt nói đùa: “Tôi qua lại thân thiết với vị hôn thê của người khác, tất nhiên phải giấu người trong cuộc rồi, cậu Lâm à, sao tôi có thể đứng trước mặt anh mà nói tôi âm thầm đi gặp vị hôn thê của anh cơ chứ.”“Chỉ là giấy nháp thôi? Vậy cứ lấy ra cho mọi người cùng xem đi.”

Tần Thư Nguyệt cười gượng: “Đúng đó, quan hệ giữa chúng tôi phải giữ bí mật chứ, không thể để người thứ 3 biết được, nhất là anh. Hóa ra mấy anh cãi nhau vì chuyện này à, thực ra cũng chẳng có gì, đều là chuyện giữa các nhân vật thôi, không liên quan gì tới chúng ta hết, à A Việt à, tìm được bản nhạc chưa vậy?”Cảm nhận được chìa khóa đã biến mất, ma 7 thả tay bên người, biến mất ở cuối hành lang.Đầu tiên nó hát một đoạn trong Mẫu Đơn Đình, nương theo giai điệu du dương nhẹ nhàng múa, thật sự khiến người ta si mê, dường như đã quên đi sự thật rằng nó chỉ là một NPC ma.

Kỳ Việt cầm lấy bản nhạc trên bàn, “Ừm, tìm được rồi.”***Viên Hàm Sương sửng sốt, sau đó cũng nhanh chóng lùi lại phòng Thanh Diệp rồi đóng cửa lại.

“Thế thì tốt quá, mau làm nhiệm vụ đi.”Mạc Hoài Nam đi qua hỏi: “Ở đâu?”

Tần Thư Nguyệt kéo Kỳ Việt rời khỏi, Bạch Mộc Trạch tựa vào bàn làm việc rồi lặng lẽ sắp xếp lại suy nghĩ của mình.Cô giơ tay vỗ nhẹ 2 cái giữa không trung, ánh nến trước bàn tắt ngúm, ánh đèn đánh vào một khoảng trống ở trước mặt bọn họ.Cô phe phẩy quạt đi ra khỏi phòng, ma 7 cũng biến mất trong màn đêm.

Thuốc bột của Tùng Ngọc, thư của Nghiêm Minh, sự bao che của Phương Hòa… Tất cả những chuyện này thực ra đều bắt nguồn từ câu nói của Hoa Thốc.

“Thay quần áo xong nhớ xem túi áo của mình nhé, sẽ có bất ngờ đấy, à, đừng có cho người khác thấy đấy.”

Sau khi thay quần áo ở mật thất xong, Bạch Mộc Trạch phát hiện có một tấm thẻ nhân vật được đặt chung với thư mời. Mặt trước là tên nhân vật tương ứng, mặt sau có thân phận, lai lịch và nhiệm vụ chuyên môn của nhân vật đó.

Nếu anh có thì những người khác cũng sẽ có, vì thế tất cả sự che giấu đều là chính đáng.“Không ổn, Viên Hàm Sương vẫn còn trong phòng đó, có đi cứu cô ta không?” Thẩm Kha hỏi.

***

Âm thanh đặc biệt của đàn nguyệt vang lên trong phòng, Kỳ Việt diễn theo đoạn thứ 3 của khúc Mẫu Đơn Đình.

Vốn cứ nghĩ diễn hết thì chìa khóa sẽ xuất hiện, nhưng căn phòng vẫn y như cũ, không hề có thay đổi gì.1 giây sau, tiếng va chạm cực mạnh đã trả lời câu hỏi của anh.

“Có khi nào là chơi nhanh quá nên không phân biệt ra kịp không? Hay là anh gảy lần nữa nhưng chậm hơn xem sao.” Tần Thư Nguyệt nói.“Thế thì tốt quá, mau làm nhiệm vụ đi.”

Lúc Kỳ Việt đang chuẩn bị diễn lần 2 thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng thét chói tai của Thẩm Kha và Mạc Hoài Nam.Trong đó có một cây đàn nguyệt làm bằng gỗ trinh nam có dán ghi chú, chữ viết rất đẹp: Hãy chơi nhạc khúc thứ 3 của “Đỗ Lệ nương”.

2 người hoảng hốt chạy vào phòng, ra sức đóng cửa lại rồi dùng cơ thể chống cửa.“Tôi thấy chìa khóa rồi!” Trong giọng nói của Tần Thư Nguyệt có chút vui mừng.

Bạch Mộc Trạch nghi hoặc: “Sao vậy?”

1 giây sau, tiếng va chạm cực mạnh đã trả lời câu hỏi của anh.Kỳ Việt ôm cây đàn từ trên tường xuống, nhẹ nhàng gảy một âm, “Bà chủ cũng có tâm nhỉ, còn đánh số bên cạnh mỗi dây đàn nữa, bản nhạc chắc ở trên bàn của Nghiêm Minh, tôi đi tìm thử xem sao. Giờ không có NPC ở đây, mọi người cứ nghỉ ngơi một chút để giữ sức đi.”

Ầm! Ầm!Nhân lúc anh ta nói chuyện với Tần Thư Nguyệt, Bạch Mộc Trạch nắm chặt tay áo của Kỳ Việt rồi dùng sức hất ra, viên giấy lập tức lăn ra khỏi ống tay áo.

2 người đàn ông trưởng thành cũng suýt không ngăn nổi sức mạnh bên ngoài, Bạch Mộc Trạch và Kỳ Việt thấy không ổn nên cũng tới giúp chống cửa.Thẩm Kha đọc xong liền nói với Kỳ Việt: “Nhiệm vụ này chỉ có anh làm được thôi.”Hóa ra là NPC mặc đồ hóa trang kia đang liên tục xông cửa vào, Tần Thư Nguyệt không khỏi hỏi: “Mấy anh chọc gì tới nó vậy?”

Tần Thư Nguyệt hé cửa sổ ra một chút để nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.“Anh giấu gì đấy?” Bạch Mộc Trạch sải bước tới nắm tay anh ta lại.

Hóa ra là NPC mặc đồ hóa trang kia đang liên tục xông cửa vào, Tần Thư Nguyệt không khỏi hỏi: “Mấy anh chọc gì tới nó vậy?”

Thẩm Kha đáp: “Tôi đâu có biết, tôi với Mạc Hoài Nam đang ở ngoài tìm manh mối thì chợt nghe mấy người đánh đàn trong phòng, tiếng đàn vừa ngừng thì ma nữ cũng xông ra như điên rồi đuổi theo chúng tôi.”Ầm! Ầm!

Hóa ra đàn nguyệt đã kích hoạt sự truy đuổi của NPC, bị gài rồi!Ma 7 mặc đồ hóa trang lại xuất hiện, bước tới giữa ánh sáng, tay liên tục giơ hoa lan chỉ.Viên Hàm Sương thảm thương hét lên, cách một cánh cửa vẫn nghe rất rõ.

Ma 7 thấy không tông nổi cửa thì không tiếp tục nữa, xoay người đi vào một phòng khác.Trong căn phòng duy nhất còn khóa, Nguyên Tinh Thần cay cú không thôi, chị gái à, chị là ma mà, sao lại bị đám người này xoay mòng mòng thế hả.

Tần Thư Nguyệt hô: “Nó đi vào phòng của Thanh Diệp!”Hóa ra đàn nguyệt đã kích hoạt sự truy đuổi của NPC, bị gài rồi!

“Không ổn, Viên Hàm Sương vẫn còn trong phòng đó, có đi cứu cô ta không?” Thẩm Kha hỏi.Ma 7 còn sống không ngừng giãy giụa, nhưng càng giãy thì sợi dây thừng trên cổ lại càng thít chặt.Cứ thế đóng rồi lại mở cửa hết mấy lần, ma 7 chạy qua chạy lại tới choáng váng đầu óc. Nó ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên tới phòng nào.

Kỳ Việt bất động đứng đó: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, chẳng phải anh Bạch đã nói NPC sẽ không làm tổn thương con người rồi sao, tối đa cũng chỉ dọa cô ta sợ chút thôi, không sao đâu.”Lúc Kỳ Việt đang chuẩn bị diễn lần 2 thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng thét chói tai của Thẩm Kha và Mạc Hoài Nam.

“Anh đừng quên giờ NPC đã bị chọc giận rồi, tôi không thể nói chắc được nó có làm tổn thương con người hay không.” Kỳ Việt nói như thế rõ ràng là đang đổ lên đầu anh, nếu Viên Hàm Sương thật sự gặp chuyện thì có thể bảo là anh nói dối, Bạch Mộc Trạch không thể nhận được.

Kỳ Việt buông tay ra rồi nói: “Vậy là anh Bạch muốn đi cứu cô ta ư?”Trong phòng không có đèn nên tối om, chẳng thấy được gì. Sau khi tất cả bước vào, cửa phòng tự động đóng lại.

Viên Hàm Sương thảm thương hét lên, cách một cánh cửa vẫn nghe rất rõ.Bạch Mộc Trạch nhìn Viên Hàm Sương nước mặt giàn giụa, quay người đẩy Kỳ Việt ra trước mặt cô ta.

“Tôi thấy chìa khóa rồi!” Trong giọng nói của Tần Thư Nguyệt có chút vui mừng.

Mạc Hoài Nam đi qua hỏi: “Ở đâu?”Kỳ Việt nói đùa: “Tôi qua lại thân thiết với vị hôn thê của người khác, tất nhiên phải giấu người trong cuộc rồi, cậu Lâm à, sao tôi có thể đứng trước mặt anh mà nói tôi âm thầm đi gặp vị hôn thê của anh cơ chứ.”Tần Thư Nguyệt hô: “Nó đi vào phòng của Thanh Diệp!”

Tần Thư Nguyệt mở cửa sổ ra, chỉ vào chỗ cửa: “Ở đó kìa, rơi ra từ trên người NPC.”

Kỳ Việt gần cửa nhất, mở ra là có thể lấy được chìa khóa ngay. Nhưng ma 7 cứ như mọc mắt ở sau lưng, Kỳ Việt vừa mở cửa ra thì nó đã lao ra khỏi phòng Thanh Diệp, phía sau là Viên Hàm Sương vẫn còn bàng hoàng.Vốn cứ nghĩ diễn hết thì chìa khóa sẽ xuất hiện, nhưng căn phòng vẫn y như cũ, không hề có thay đổi gì.

Kỳ Việt không lấy chìa khóa, lập tức đóng sầm cửa lại.

Viên Hàm Sương sửng sốt, sau đó cũng nhanh chóng lùi lại phòng Thanh Diệp rồi đóng cửa lại.Kỳ Việt buông tay ra rồi nói: “Vậy là anh Bạch muốn đi cứu cô ta ư?”

Ma 7 xoay người tông cửa phòng Thanh Diệp, Viên Hàm Sương chống đỡ không nổi nên cửa bị phá tan.

Bạch Mộc Trạch đẩy Kỳ Việt ra, mở cửa phòng, ma 7 lại quay đầu lại, Bạch Mộc Trạch đóng cửa lại, nó bèn bỏ đi.Ma 7 thấy không tông nổi cửa thì không tiếp tục nữa, xoay người đi vào một phòng khác.

Cứ thế đóng rồi lại mở cửa hết mấy lần, ma 7 chạy qua chạy lại tới choáng váng đầu óc. Nó ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên tới phòng nào.

Trong căn phòng duy nhất còn khóa, Nguyên Tinh Thần cay cú không thôi, chị gái à, chị là ma mà, sao lại bị đám người này xoay mòng mòng thế hả.

Nhân lúc ma 7 đang ngẩn người, Bạch Mộc Trạch mở cửa rồi nhanh chóng lấy được chìa khóa trong tay.

Cảm nhận được chìa khóa đã biến mất, ma 7 thả tay bên người, biến mất ở cuối hành lang.Thẩm Kha gật đầu đi theo Mạc Hoài Nam ra ngoài.

***

“Tôi xin tôn cậu là kẻ trêu ma đấy, Bạch Titan à.” Thẩm Kha choáng váng nói.Yết hầu khô khốc khiến giọng nói của anh hơi khàn khàn: “Cho chúng tôi xem cảnh tượng này để làm gì?”

Sau khi ma 7 bỏ đi, Viên Hàm Sương run rẩy mở cửa, bị dọa tới mức chân mềm nhũn ra, không ngừng kêu khóc với Bạch Mộc Trạch đang đứng trước cửa: “Hu hu hu, sao các người không đến cứu tôi chứ, con ma nữ đó đáng sợ quá, nó còn nhào lên người tôi nữa.”

Bạch Mộc Trạch nhìn Viên Hàm Sương nước mặt giàn giụa, quay người đẩy Kỳ Việt ra trước mặt cô ta.Tần Thư Nguyệt cười gượng: “Đúng đó, quan hệ giữa chúng tôi phải giữ bí mật chứ, không thể để người thứ 3 biết được, nhất là anh. Hóa ra mấy anh cãi nhau vì chuyện này à, thực ra cũng chẳng có gì, đều là chuyện giữa các nhân vật thôi, không liên quan gì tới chúng ta hết, à A Việt à, tìm được bản nhạc chưa vậy?”

Kỳ Việt thầm chửi đổng trong lòng nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng, “Hàm Sương à, lúc nãy chúng tôi định cứu cô rồi, nhưng vừa mở cửa thì NPC đã nhào tới đây, thật sự không còn cách nào hết, tôi nghĩ cô đừng nên hành động một mình nữa, nếu không lỡ lại xảy ra chuyện thế này thì tôi cũng bất lực.”Tần Thư Nguyệt kéo Kỳ Việt rời khỏi, Bạch Mộc Trạch tựa vào bàn làm việc rồi lặng lẽ sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Viên Hàm Sương bĩu môi: “Tôi biết rồi.”

Có được chìa khóa do NPC làm rơi, cả nhóm đi tới trước cánh cửa cuối cùng.Kỳ Việt ra sức vùng vẫy: “Giấy nháp thôi, có cần phải báo cáo với anh không.”

Trong phòng không có đèn nên tối om, chẳng thấy được gì. Sau khi tất cả bước vào, cửa phòng tự động đóng lại.

“Ối~” Tần Thư Nguyệt không để ý nên nện chân vào ghế.Bạch Mộc Trạch vừa định nói thì chợt phát hiện trong miệng mình có mùi máu, không biết từ khi nào mà anh đã cắn rách lòng môi của mình.

Trên chiếc bàn tròn ở giữa phòng, ánh nến yếu ớt được thắp sáng.

Nguyên Tinh Thần phe phẩy cây quạt, ngồi trên ghế uống trà, “Mọi người tới hết rồi à, vở kịch này là chuẩn bị riêng cho mọi người đấy, mời các vị thưởng thức.”

Cô giơ tay vỗ nhẹ 2 cái giữa không trung, ánh nến trước bàn tắt ngúm, ánh đèn đánh vào một khoảng trống ở trước mặt bọn họ.

Ma 7 mặc đồ hóa trang lại xuất hiện, bước tới giữa ánh sáng, tay liên tục giơ hoa lan chỉ.Gương mặt của Kỳ Việt cứng đờ, đánh trống lảng: “Tôi tìm ra được bản nhạc rồi, làm nhiệm vụ trước đi rồi tính.”

Đầu tiên nó hát một đoạn trong Mẫu Đơn Đình, nương theo giai điệu du dương nhẹ nhàng múa, thật sự khiến người ta si mê, dường như đã quên đi sự thật rằng nó chỉ là một NPC ma.

Trong nháy mắt, ma 7 đã hát xong khúc hát, vẻ mặt trở nên hoảng hốt. Nó lắc đầu nhìn vào bóng tối, liên tục nói: “Đừng, đừng tới đây.”

Bóng đen của một nhóm người xuất hiện trước mặt ma 7, ma 7 ngã xuống đất rồi ngất lịm. Bóng đen cầm một sợi dây thừng, ném lên xà nhà rồi thắt lại, sau đó ôm ma 7, đưa cổ nó vào sợi dây thừng.

Ma 7 còn sống không ngừng giãy giụa, nhưng càng giãy thì sợi dây thừng trên cổ lại càng thít chặt.2 người hoảng hốt chạy vào phòng, ra sức đóng cửa lại rồi dùng cơ thể chống cửa.

Viên Hàm Sương và Tần Thư Nguyệt không dám nhìn nữa, đến cả Thẩm Kha và Mạc Hoài Nam vốn là đàn ông cũng thấy xót xa.

Bạch Mộc Trạch siết chặt 2 nắm tay, rất muốn bước tới ôm nó xuống nhưng cơ thể giống như bị trói chặt, không thể nào động đậy gì.“Tôi xin tôn cậu là kẻ trêu ma đấy, Bạch Titan à.” Thẩm Kha choáng váng nói.

Cuối cùng ma 7 cũng ngừng giãy giụa, 2 cánh tay mềm như không xương buông thõng bên người.Có được chìa khóa do NPC làm rơi, cả nhóm đi tới trước cánh cửa cuối cùng.

Hóa ra Ngọc Kiều nương không tự sát.

Ánh đèn trong phòng sáng lên, Nguyên Tinh Thần đi tới trước ma 7 đang bị treo, bóng đen dưới mặt đất hòa làm một.“Tờ giấy nháp này cũng có không ít thông tin nhỉ, Nghiêm Minh và Phương Hòa quen biết nhau, sao lại muốn giấu giếm manh mối này?”Kỳ Việt cười cười: “Không có gì, anh Bạch sợ anh không tự tìm được nên mới tới giúp thôi.”

“Vở kịch vừa rồi mọi người thấy thế nào?” Giọng điệu thản nhiên của Nguyên Tinh Thần có vẻ không hợp với bầu không khí lúc này.

Bạch Mộc Trạch vừa định nói thì chợt phát hiện trong miệng mình có mùi máu, không biết từ khi nào mà anh đã cắn rách lòng môi của mình.

Yết hầu khô khốc khiến giọng nói của anh hơi khàn khàn: “Cho chúng tôi xem cảnh tượng này để làm gì?”

Nguyên Tinh Thần mỉm cười bước tới: “Để làm gì? Hỏi hay lắm, Ngọc Kiều nương chết như thế nào chắc hẳn mọi người cũng đã thấy hết rồi, giờ chuyện các người cần làm là đi tìm nguyên nhân tử vong thật sự của Ngọc Kiều nương, các người có thể tùy ý tìm kiếm manh mối trong 4 căn phòng này, sau khi tìm được đáp án thì tới cuối hành lang tìm tôi, trả lời đúng sẽ được thưởng, trả lời sai tất nhiên sẽ bị phạt, chỉ có 1 cơ hội để trả lời, mọi người phải tận dụng đấy.”Ánh đèn trong phòng sáng lên, Nguyên Tinh Thần đi tới trước ma 7 đang bị treo, bóng đen dưới mặt đất hòa làm một.

Cô phe phẩy quạt đi ra khỏi phòng, ma 7 cũng biến mất trong màn đêm.

Tích tích tích! Tiếng kim đồng hồ máy móc vang lên, mỗi người đều được cho một dòng chỉ dẫn: Còn lại 2 tiếng 59 phút.

Hóa ra nhiệm vụ mới này chỉ cho họ 3 tiếng, phải nhanh chóng đi tìm manh mối thôi.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma, truyện Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma, đọc truyện Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma, Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma full, Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top