Nhớ

Chương 7: 7


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhớ

Lần trước đi khám được bác sĩ khuyên nên đi dạo nhiều một chút, cho tâm trạng thoải mái hơn và cũng như giúp cho việc sinh nở trở nên thuận lợi hơn.

Nhưng rốt cuộc cuộc có lẽ do cậu lo lắng nên đi lại hơi nhiều, sau đó khi đi khám lại liền được bác sĩ chỉ định nhập viện vì bị tuột thai do đi lại quá nhiều.

Bé con có lẽ muốn chào đời sớm nên mới chưa đến 37 tuần đã đòi ra đời, cả một ngày trời đau vật vã bởi những cơn đau tưởng như muốn xé phần dưới của cậu ra làm nhiều phần rốt cuộc bé con cũng được sinh ra.

- Là một bé trai nặng 2,2 kilogram.

Nhưng chẳng cậu chẳng nghe thấy tiếng khóc thét hay tiếng khóc ré lên như bao đứa trẻ khác mà nghe tiếng các y bác sĩ thì thầm trào đổi với nhau, nhóc con của cậu không khóc mà lại tím tái thở thoi thóp từng hơi khó nhọc, bác sĩ không lập tức mang nhóc con cho cậu ôm mà trực tiếp ôm lấy nhóc của cậu rời khỏi phòng sinh, mang đến phòng cấp cứu.

Cậu mệt mỏi nhưng không kém phần lo lắng nhìn theo nhóc con, cả ngày đầu tiên cậu không được gặp nhóc, sang buổi chiều ngày thứ hai nhóc con được y tá ôm vào cho cậu, nhưng nhóc con của cậu đã tím tái và vừa ngừng thở.

Bệnh viện đã làm hết trách nhiệm nhưng vẫn không cứu được nên dự định sẽ nói chuyện với người nhà của cậu, nhưng rốt cuộc chẳng ai đi theo chăm sóc cho cậu nên cuối cùng vẫn mang nhóc đến chỗ cậu.

Đã nghỉ ngơi một ngày nên sức khỏe của cậu đã tạm thời ổn định, nhưng bởi cậu vẫn còn hơi yếu nên vẫn phải truyền thêm dịch dinh dưỡng.

Lóng ngóng ôm lấy nhóc con vào lòng sợ chỉ sơ xuất sẽ rơi mất nhóc con nhưng nhóc con của cậu không còn thở nữa, da nhóc không còn đỏ như lúc mới sinh mà đã hơi tím đi do không có oxi, cậu ôm chặt nhóc vào lòng, nhìn chầm chầm vào mặt nhóc, sóng mũi cao, đôi mắt, đôi môi gần như đều giống hắn, nhưng đôi mắt nhắm chặt vào nhau chẳng chịu mở, nhóc con của cậu.

- Con bỏ ba đi thật sao nhóc con, con rời bỏ ta như cách bà con rời đi, con chẳng cần ta như ba lớn của con sao?

Cậu lầm bầm tự nói chuyện với nhóc mặc kệ cô y tá gần đó dường như đã nghe được cuộc đối thoại mà không nhịn được đưa tay lau đi giọt nước mắt đang sắp rơi xuống.

Hôn lên trán nhóc một cái, giọt nước mắt suốt bao ngày đã hứa với nhau cố kiềm chế lại không dám rơi xuống nhưng lại chẳng giữ lời rơi xuống, tựa như nhóc đã từng nghe thấy và đáp trả lời hứa không rời bỏ cậu nhưng lại rời đi.

- Oe...

Một tiếng khóc nhỏ đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, nhóc con dường như yêu thương mà nghe lời cậu bắt đầu thở lại từng hơi khó khăn nặng nhọc, oe một tiếng bắt đầu khóc lóc, cô y tá đang đứng gần đó lập tức đi đến ôm lấy nhóc con mang nhóc trở về phòng cấp cứu, hi vọng lần này nhóc sẽ ở lại với ba nhỏ của nhóc.

Nghe tiếng oe nhỏ của nhóc cậu như mở thêm một tia hi vọng, y tá mang nhóc đi cấp cứu, cậu chỉ biết nhìn theo bóng lưng của cô ấy mà thầm hi vọng, hi vọng nhóc con thật sự chẳng gieo cho cậu một chút hi vọng sau đó lại chẳng tiếc thương mà dập tắt hi vọng đó như cách ba lớn nhóc đã từng làm với cậu.

Cả một đêm y tá không mang nhóc trở lại, cả một đêm cậu cũng không dám ngủ, hai mắt mở to nhìn chầm chầm vào cánh cửa phòng bệnh, nhưng những lần mở ra đều là những người lạ mặt bước vào để thăm cô gái giường bên cạnh, chẳng ai đến thăm cậu bởi lẽ hai người quan tâm cậu nhất ở cái nơi xa lạ này hiện tại chẳng có ở đây.

Gần cuối thai kì, khi còn khoảng hai tháng nữa sẽ sinh nhóc con cậu đã bắt đầu có triệu chứng đau tức ngực mỗi đêm, đó là dấu hiệu của việc có sữa, đêm qua nhóc con được ôm đi sữa chảy ướt cả một mảng áo trước ngực.

Đến sáng hôm nay cậu vẫn chưa gặp lại nhóc con, bữa sáng được phục vụ cũng chẳng muốn ăn, cố gắng nuốt được một ít lại bỏ qua một bên chẳng màng đến.

Đến buổi trưa Thạc Trấn lại gọi điện cho cậu, gọi video nên bắt buộc cậu phải ăn hết buổi trưa cho sớm bình phục, anh cũng muốn gặp bé con nên đã hỏi cậu liệu có thể quay nhóc cho anh xem một chút cậu liền khựng lại, sau đó rất nhanh liền nở một nụ cười gượng gạo bảo nhóc con đã được y tá mang đi tắm và mang đi xét nghiệm tổng quát.

Anh quan sát cậu ăn xong bữa trưa sau đó kết thúc cuộc gọi cho cậu nghỉ ngơi, khuôn mặt cố tỏ ra vui vẻ nãy giờ liền trở nên buồn bã, vừa rồi khi anh gọi video cho cậu, cậu nhìn thấy một bóng lưng rất giống của hắn, giọng nói trầm thấp cũng chẳng khác biệt là mấy.

Cậu nhớ hắn, thật sự rất nhớ, giá như hắn biết được sự thật, giá như hiện giờ hắn ở đây, để cậu có thể nhào vào lòng hắn mà bật khóc thật to, cậu lo lắm, sợ lắm, sợ nhóc con bảo bối của cậu lại rời đi không một lời nào như bà, sợ nhóc con vẫn chưa một lần được mở mắt nhìn xem thế giới này đẹp như thế nào đã vội vã rời đi mãi mãi.

Mang theo tâm trạng mệt mỏi lo lắng tiến vào giấc ngủ không mấy sâu, giấc ngủ cũng không được yên ổn là mấy, cậu muốn tiếp tục đợi bé con nhưng hiện tại hai mắt cậu không nghe theo cậu, nặng nề khép lại, cho dù có cố gắng mở ra hết cỡ cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ.

Anh gọi điện thoại cho cậu xong liền xoay ra sau trách cứ hắn, đang nói chuyện điện thoại cứ chọc con bé cười khúc khích sau đó cả hai đuổi nhau chạy khắp nơi.

Từ sau khi anh đưa cô bé về hắn liền nhanh chóng dính lấy cô bé, đi làm thì thôi nhưng tan mà liền ngay lập tức trở về nhà, chơi đùa với cô bé suốt cả ngày cũng chẳng hề chán, nếu hôm nào đưa cô bé về nhà Hiệu Tích thì thôi còn hôm nào cô bé ở nhà sẽ đưa cô bé đi khắp nơi.

Chăm sóc cho cô bé vô cùng chu đáo, có mấy lần anh trêu chọc hắn bảo nếu thích trẻ con quá thì mau tìm người hợp tác tạo ra mấy đứa nhưng hắn ngay lập tức im lặng, khuôn mặt buồn bã đi trông thấy sau đó vội vàng trở về phòng, rất nhanh sau đó sẽ ra ngoài đến tận nửa đêm mới chịu về, cả người thì nồng nặc mùi rượu.

Cậu tỉnh dậy vào buổi chiều, bé con vẫn chưa được đưa ra với cậu, cậu cũng chẳng biết được tình hình hiện tại của nhóc, loay hoay qua lại cũng chỉ có một mình trong khi cô gái bên cạnh lúc nào cũng có ít nhất mấy người ở cùng, để chăm cho cô ấy và phụ cô ấy chăm đứa nhỏ, nhìn cảnh gia đình người khác hạnh phúc cảm giác chua xót buồn tủi lại dâng lên ở cậu, hai mắt cụp xuống, nở một nụ cười nhưng chứa biết bao nhiêu nỗi chua xót.

Bữa tối được phục vụ cậu cũng chẳng có lấy một chút hứng thú, ăn được một chút ít sau đó lại bỏ bữa nằm xuống nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Cậu cứ nằm đợi mãi, đợi mãi đến tận hơn 9 giờ tối y tá mới mang nhóc con trở lại, lần này không còn là hình ảnh nhóc con tím tái không còn hơi thở nữa mà lần này nhóc con đang ngủ, khuôn ngực phập phồng lên xuống chứng tỏ nhóc là một chiến binh dũng cảm, nhóc đã chiến đấu đến cùng để ở lại với người ba nhỏ đáng thương của nhóc.

Đôi hàng mi nhóc vẫn còn ươn ướt chứng tỏ nhóc vừa không ngoan mà quấy khóc, đón lấy nhóc con từ tay y tá, không đặt nhóc xuống giường mà thay vào đó sau khi đón lấy nhóc liền ôm thật chặt vào lòng, tay chân mới đầu có chút lóng ngóng nhưng được y tá chỉnh lại cũng đã đỡ hơn rất nhiều.

Y tá ở lại hướng dẫn cho cậu cách cho bé con uống sữa của bản thân và sữa công thức sau đó liền nhanh chóng rời đi, trước khi đi không quên kéo lại tấm màn ngăn hai giường lại giúp cậu.

Tấm màn ngăn chủ yếu giúp cho sản phụ vừa sinh xong đỡ ngượng ngùng hơn khi cho đứa trẻ uống sữa của bản thân, còn một nhiệm vụ khác của nó nữa là che bớt độ sáng giúp cho sản phụ hoặc đứa bé có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn.

Nhóc con nằm trên tay cậu ngủ trông rất ngon, ôm nhóc con một lúc có chút mỏi tay, lưng cũng hơi mỏi nên đổi thành nằm xuống để nhóc con nằm trên ngực cậu một tay áp lên đầu nhóc tay còn lại vuốt vuốt lưng cho nhóc dễ ngủ.

Sữa đột nhiên chảy ra thấm ướt một mảng trước ngực, nhóc con đang ngủ dường như ngửi được mùi sữa thơm liền ngọ ngoạy oe oe vài tiếng, cậu cuống cuồng từ từ ôm bé con lên còn bản thân ngồi dậy, tay chân lóng ngóng có chút vụng về vén áo lên cho nhóc con uống sữa, nhóc con ngậm lấy một bên ngực cậu sau đó hút từng ngụm sữa uống ngon lành, uống sữa no còn ợ một tiếng to sau đó ngủ tiếp.

Cậu trố mắt nhìn nhóc con tiếp tục ngủ ngon lành như chưa có chuyện gì xảy ra liền cảm thấy có chút buồn cười.

- Nhóc ham ăn!

Nhóc con đột nhiên quơ tay một cái sau đó tiếp tục chép miệng ngủ tiếp, cậu cười một cái tự nhủ hành động vừa rồi của bé con vô cùng dễ thương.

Ôm bé con đặt xuống nôi sau đó từ từ từng bước cố gắng đi đến nhà vệ sinh, sau khi đi vệ sinh xong liền đánh răng chuẩn bị đi ngủ.

Bởi vì nhóc con còn nhỏ nên sẽ không ngủ thẳng một giấc đến sáng mà cậu phải canh cứ cách tầm hai tiếng sẽ cho nhóc uống sữa nếu không nhóc sẽ đói bụng mà quấy khóc, hiện tại nhóc vẫn còn rất nhỏ, không nên khóc nhiều.

Nằm xuống mở hai mắt ngắm bé con đang ngủ say trong nôi nhỏ cạnh giường đang ngủ trong tư thế hai tay giơ ngang bằng đầu như tư thế đầu hàng.

Nhóc con này quả thật rất giống hắn, khuôn mặt gần như giống hắn tuyệt đối nhưng không mang theo sự lạnh lùng đáng sợ mà mang theo chút gì đó ôn nhu nhẹ nhàng của cậu, bé con hiện tại còn nhỏ mà đã giống hắn đến như vậy, liệu sau này sẽ giống đến mức nào.

Nhưng liệu sau này vô tình chạm mặt nhau trên đường hắn có thể nhận ra nhóc hay không, nếu nhận ra nhóc có khi nào sẽ mang nhóc rời khỏi cậu hay lập tức chối bỏ việc nhóc mang dòng máu của mình, hoặc không nhận ra hắn sẽ có phản ứng như thế nào về việc một nhóc con mang gương mặt gần như bản sao của hắn.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhớ, truyện Nhớ, đọc truyện Nhớ, Nhớ full, Nhớ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top