Nhớ

Chương 20: 20


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhớ

Do gặp chút trục trặc nên hắn phải tốn hơn một tháng trời ở nước ngoài công tác.

Sau khi trở về Trung Quốc hắn liền đình công với mẹ hắn, quyết định khi nào đem được người với mới tiếp tục đi làm.

Nhưng hắn muốn là một chuyện, mẹ hắn muốn là một chuyện, mẹ tháng cho hắn ba tháng nghỉ, để mang người về nhà, còn nếu không mang được người về nhà thì hắn ra khỏi nhà.

Hôm nay cậu không muốn làm phiền anh nữa, bảo anh hôm nay không phải mang cơm đến cho cậu và nhóc, sau đó tung tăng đi về nhà lúc nhóc ngủ, tranh thủ ra siêu thị mua chút đồ, sau đó nhanh chóng chạy về nhà làm cơm cho nhóc.

Sau khi làm xong liền vội vội vàng vàng cho vào hộp mang đến bệnh viện, hôm trước cậu đã nói với nhóc trước, nhưng vẫn sợ nhóc tỉnh dậy không thấy ai sẽ hoảng, dù sao nhóc vẫn còn rất nhỏ.

Sau khi xuống taxi, cậu nhìn thấy hắn cùng một cô gái đứng hôn môi gần cổng bệnh viện.

Hóa ra bảo bối của hắn là cô ấy, Lưu Thường Hi cậu cũng biết cô ấy, cô ấy là con gái út của Lưu gia, là người được Lưu tổng hết mực cưng chiều, hắn và cô ấy nhìn quả thật vô cùng xứng đôi, nhan sắc, gia cảnh, đều rất xứng với nhau.

Vì vậy, cho dù cậu có yêu hắn, thương hắn đến cỡ nào, thì gia cảnh vẫn luôn khiến cậu bận tâm, quả thật ngay từ đầu cậu đã không xứng.

Sau đó nhanh chóng chạy qua cặp đôi đó, hắn dường như có vẻ nhìn thấy cậu liền vội vàng chạy theo.

Sau đó hắn bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cậu, kéo một cái cậu trực tiếp ngã vào lòng hắn.

- Tiểu Khởi, anh tìm được em rồi!

- Buông...ra...anh nhận nhầm người rồi!

- Không nhầm, em chính là Tiểu Khởi!

- Tôi không phải Tiểu Khởi gì đó của anh, bỏ ra tôi còn phải mang cơm cho con tôi!

Cậu vùng vẫy sau đó thoát ra được khỏi lồng ngực của hắn liền cắm đầu chạy một mạch không thèm nhìn lại, sau đó vừa chạy vào phòng liền thấy nhóc con đã tỉnh dậy, đã tự mình đánh răng rửa mặt, hiện tại chính là vô cùng tỉnh táo.

- Ba, buổi sáng tốt lành!

- Bánh Bao, buổi sáng tốt lành!

- Sao ba đổ nhiều mồ hôi quá vậy, có phải ba bị bệnh không?

- Ba không sao!

Hắn nhanh chóng đuổi đến, đứng bên ngoài hít thở một hơi, sau cánh cửa này, chính là bảo bối ngày đêm hắn mong nhớ, còn có...con trai của hắn.

Cạch

Hắn mở cửa bước vào, nhóc con nhồi trên giường đang chậm rãi ăn cháo, sau khi nhìn thấy hắn liền vui vẻ kêu lên.

- Ba lớn!

- Bánh Bao, ba dặn con như thế nào?

Vốn dĩ đã dặn dò nhóc, khi không phải những người đã được dặn dò trước liền không được nói tiếng Trung Quốc.

Nhóc con lần đầu tiên nhìn thấy ba lớn của mình liền cao hứng vui vẻ, đang ngồi ăn cháo trên giường liền muốn tuột xuống giường chạy đến nhào vào lòng hắn.

Nhưng cuối cùng bị cậu trừng mắt liền ngoan ngoãn ngồi ăn cháo, nhưng vẫn không ngăn được bản thân vui vẻ.

Cậu nhìn nhóc con sau đó kéo hắn ra ngoài nói chuyện, hắn trước đó vẫn đang ngẩng người ra nhìn nhóc con, nhóc con có chút gầy, dáng người có vẻ cao, ngồi trên giường phồng má thổi thổi bát cháo, sau đó ngoan ngoãn tự mình ăn từng muỗng từng muỗng.

Điều đặc biệt đó chính là, hắn có một bản sao tồn tại trên đời gần năm năm mà hắn chẳng hề hay biết.

Bị cậu lôi kéo ra ngoài, hắn nhìn hành động của cậu có chút buồn cười, cậu kéo hắn đến một chỗ vắng sau đó hít một hơi lấy can đảm, chậm rãi nói.

- Bánh Bao nhận nhầm người, đừng để tâm!

- Nhầm sao?

- Đúng vậy, mọi chuyện đều đã qua rồi, hiện giờ tôi đã có gia đình của mình, không liên quan gì đến anh nữa, anh không được nói gì bậy bạ với con trai tôi!

- Con em cũng là con tôi, không sao, tôi không nói gì thằng bé đâu!

- Thằng bé là con tôi, không phải con anh!

- Thế một mình em có thể tự sinh ra thằng bé à, nếu như không phải...

Cậu nhanh chóng nhón chân che miệng hắn lại, hòng chặn lại lời nói vô sỉ kia.

- Đã bảo không phải con của anh, thằng bé hoàn toàn không liên quan gì đến anh cả!

- Được rồi, thằng bé hoàn toàn không liên quan với tôi, vậy cho tôi biết lý do vì sao đột nhiên em đang trốn yên bình bên nước ngoài tận năm năm đột nhiên quay về?

- Tôi..tôi...thằng bé cần tủy...tôi về đây kiếm người phù hợp...bên kia không có người phù hợp hiến cho thằng bé.

- Thế cậu nghĩ xem ai là người đã hiến tủy cho thằng bé vào hơn một tháng trước?

- Ai cũng được tôi sẽ tìm cách trả ơn sau, hiện giờ chính là không liên quan gì đến anh cả!

- Không liên quan đến tôi? Thằng bé là con của tôi, tủy cũng do tôi hiến, hiện giờ nếu muốn trả ơn vậy theo tôi về làm con dâu mẹ tôi.

- Anh...anh...rõ ràng anh đã có người mình thích, đừng có đến cướp con của tôi!

- Tôi không cướp con của em, tôi chỉ muốn em thừa nhận thằng bé con có một người ba khác là tôi!

- Anh...nói dối...thằng bé không phải con của anh!

- Tôi có thể nói dối, em cũng có thể nói dối, nhưng kết quả xét nghiệm ở ba bệnh viện khác nhau chắc cũng biết nói dối!

- Anh...anh.

Cậu tức giận ngay lập tức bỏ đi, trở về phòng bệnh nhóc đã ăn xong phần cháo của mình, và cũng đã tự dọn dẹp sạch sẽ.

- Nhóc con thật giỏi!

- Ba nhỏ, ba lớn đâu rồi ạ?

- Ba đây, Bánh Bao đến đây với ba nào.

Nhóc con ngay lập tức từ trên giường bệnh nhảy xuống, chạy đến nhào vào lòng hắn cọ cọ.

- Bánh Bao, ba xin lỗi!

Hắn yêu chiều ôm nhóc vào lòng, đúng là tình cảm cha con mãnh liệt, mặc dù xa cách bao năm trời, thậm chí hắn chỉ vừa biết sự hiện diện của nhóc gần đây, nhưng khi được ôm nhóc, được nhóc con gọi ba liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Trong lòng cậu dâng lên cảm giác lo sợ, sợ hắn cướp nhóc con của cậu đi, sợ người kia sẽ không vừa ý mà đối xử tệ bạc với nhóc.

Nhưng cậu không nỡ tách hắn và nhóc ra, nhóc con ngay từ khi nhìn thấy hắn hai mắt đã sáng lên, ngay lập tức vui vẻ.

Hắn ở lại chơi với nhóc, cả một buổi sáng lẫn buổi trưa cậu chẳng thèm ăn uống gì cả, nằm xuống ghế sofa, bụng cậu quặn đau, mặt tái nhợt ôm bụng.

Cậu xoay mặt vào trong, đắp thêm một cái áo khoác, nằm ôm bụng đau đớn, sau đó lại buồn nôn, có lẽ do quá đói.

Cuối cùng, cậu chỉ bật dậy uống một ly nước sau đó mệt mỏi nằm xuống ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, mặc dù vẫn còn nỗi sợ hãi, sợ hắn lén ôm nhóc con đi mất, nhưng hai mắt cậu nặng trĩu, cuối cùng nặng nề hô hấp, chìm vào giấc ngủ.

- Ba nhỏ ngủ rồi!

- Bánh Bao có muốn đi mua đồ chơi không?

- Có ạ!

- Được rồi, đội mũ mặc áo khoác vào, ba dắt con đi!

- Yeah, được mua đồ chơi.

- Nhóc con!

Sau đó hắn ôm nhóc ra xe, vừa đi vừa cẩn thận hỏi nhỏ nhóc.

- Bánh Bao, con và ba ở bên đó có ai theo đuổi ba nhỏ không?

- Ba nhỏ có nhiều người theo đuổi lắm, nhưng ba bảo không đẹp trai bằng ba lớn nên ba không thích!

Hắn thầm cười trong lòng, hóa ra con mèo của hắn xem trọng nhan sắc đến như vậy, nhưng không sao, trùng hợp nhan sắc hắn có, tiền hắn cũng có, quyền lực lại càng không thiếu.

- Vậy có ai bắt nạt ba nhỏ và con không?

- Lúc con đi học, bạn kia đánh con, sau đó cô giáo gọi mẹ của bạn ấy và ba nhỏ lên, mẹ bạn ấy bảo ba nhỏ là thứ dơ bẩn, mẹ bạn ấy nói ba nhỏ chính là...chính là...

- Chính là?

- A, mẹ bạn ấy bảo, ba nhỏ chính là trơ trẽn, trèo lên giường ông già nào đó để kiếm tiền, mẹ bạn ấy bảo hai ba con đều dơ bẩn, mẹ bạn ấy còn bảo con chính là không được ba lớn thừa nhận, con bảo ba lớn đang bận việc, mẹ bạn ấy vẫn nói xấu về ba nhỏ.

- Sau đó thì sao nữa?

- Sau đó, mẹ bạn ấy nghe điện thoại sau đó rời đi, bạn ấy bị nhà trường đuổi học luôn!

- Bánh Bao, thời gian qua ủy khuất con rồi, hiện giờ ba nhỏ giận ba mất rồi, con phải giúp ba năng nỉ ba nhỏ, để ba mang ba nhỏ về nhà, không để ba nhỏ bên ngoài chịu khổ nữa được không?

- Được ạ!

Nhóc con vui vẻ cười rộ lên khoe hàm răng trắng đều tăm tắp, sau đó dụi dụi đầu vào lòng hắn làm nũng.

- Nhóc con, chúng ta phải đi mua thật nhanh, nếu không ba nhỏ con tỉnh dậy không thấy con đâu sẽ lo lắng!

- Vâng, chúng ta đi nhanh thôi nào!

Hắn ôm nhóc ra xe sau đó cài dây an toàn cho nhóc, tự mình đưa nhóc đến trung tâm thương mại mua đồ chơi.

Hắn ôm nhóc đi một vòng cửa hàng đồ chơi, chỉ cần nhóc con thích bất kì thứ gì, ngay lập tức hắn sẽ kêu nhân viên đem ra quầy thanh toán, bất kể món đó có là đắt hay rẻ.

Sau đó nhóc con nhỏ giọng muốn sang bên kia mua gấu bông, hắn ngay lập tức ôm nhóc sang.

Nhóc con chọn một con khủng long màu xanh dương, sau đó còn tự mình thử xem nó có mềm mại hay không, sau đó yêu cầu hắn thanh toán con khủng long cho nhóc.

- Con thích con này sao?

- không phải đâu ba lớn, con muốn mua cái này cho ba nhỏ, ba nhỏ nói con không giống ba nhỏ nên muốn sinh em gái cho giống ba nhỏ!

- Ba nhỏ nói sẽ sinh em gái, sau con không mua con kia cho em gái?

- Con muốn em gái phải mạnh mẽ như con khủng long này, em gái phải mạnh mẽ giống như con mới bảo vệ được ba nhỏ!

- Mạnh mẽ giống như con, con không khóc nhè sao?

- Con mới không có khóc nhè, ba nhỏ cũng không có khóc nhè, sau này em gái cũng sẽ không khóc nhè, chỉ có ba lớn mới khóc nhè thôi!

- Được rồi, không cần con và em gái phải mạnh mẽ, sau này ba bảo vệ ba nhỏ và con!

- Ba nhỏ bảo con rất mạnh mẽ, vì đã chiến đấu với bệnh, không bỏ lại ba nhỏ, ba bảo con là người mạnh mẽ nhất!

- Đúng vậy, con rất mạnh mẽ, ba nhỏ của con cũng rất mạnh mẽ con có biết không? Nhưng sau này ba sẽ là bảo vệ ba nhỏ và con!

- Ba phải bảo vệ em gái nữa!

- Được rồi, bảo vệ cả em gái nữa!

- Bánh Bao, con có mua muốn thêm gì không?

- Con...con muốn mua bánh gấu, bánh gấu chocolate!

- Con thích bánh gấu sao?

- Con thích bánh gấu, con muốn ăn bánh gấu thay cơm luôn!

- Con ăn nhiều như vậy sẽ rất nóng đấy, ba chỉ mua cho con hai hộp thôi, khi nào ăn hết ba sẽ mua tiếp, có được không?

- Được ạ, con yêu ba lớn nhất...à không yêu ba nhỏ nhất, ba lớn xếp thứ hai!

- Ba cũng yêu ba nhỏ con nhất!

- Nhưng ba nhỏ là của con, không cho ba yêu ba nhỏ đâu!

- Nhưng con không cho ba yêu ba nhỏ, như vậy sẽ không có em gái cho con chơi đâu!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhớ, truyện Nhớ, đọc truyện Nhớ, Nhớ full, Nhớ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top