Nhớ

Chương 13: 13


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhớ

- Baaaa, ba đến rồi!

- Bánh bao chào cô giáo đi con, sau đó chúng ta về nhà!

- Chào cô ạ!

- Tạm biệt nhé Jack!

Nhóc con hiện giờ đã ba tuổi, được cậu gửi nhà trẻ từ rất sớm, lúc chập chững biết đi đã bị cậu ôm đi gửi nhà trẻ.

Ngày đầu tiên khi cậu đến rước nhóc là hình ảnh nhóc con ôm thỏ bông mếu máo nhìn ra trước cửa đợi cậu đến đón.

Sau khi cậu đến nhóc nhào vào lòng cậu làm nũng dụi dụi vào lòng cậu khóc nức nở cả lên.

Hiện giờ nhóc đã quen với môi trường nhà trẻ nhưng nhóc lại không chịu ăn thức ăn ở trường, vì vậy ngày nào vậy cũng phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho nhóc, sau đó làm thêm cả bữa trưa cho nhóc mang đến lớp.

Ở đây người vẫn thường làm vậy, bởi vì có một số nhà ăn thuần chay nên sẽ tự mình chuẩn bị bữa ăn cho các con của mình, hoặc sợ không đủ dinh dưỡng hay là giống như nhóc, không chịu ăn thức ăn ở trường.

- Bánh Bao, hôm nay Bánh Bao muốn ăn món gì?

- Con muốn ăn bánh gấu chocolate!

- Ăn nhiều sẽ sâu răng, sẽ xấu xí lắm đó bảo bối nhỏ!

- Vậy con có thể ăn một ít được không ba nhỏ?

- Được thôi, nhưng tối nay con phải ăn hết rau đó nhé!

- Vâng, con biết rồi ba, con sẽ ăn hết rau vì bánh gấu!

Nhóc con đeo balo siêu nhân trên vai còn tay ôm thỏ bông lắc lư lon ton đi theo chân cậu.

Mở cửa xe sau đó bế nhóc lên ghế trẻ em, nhóc con vui vẻ luôn miệng nói chuyện với cậu.

- Ba ơi ba, hôm nay Bánh Bao có thể sang nhà chú Thạc Trấn chơi với chị được không ạ?

- Ngày mai chúng ta sẽ sang nhé, chị phải học bài sau đó nghỉ ngơi nữa, nếu chúng ta sang chị sẽ không thể chú tâm để soạn bài để hôm sau đi học đâu!

- Vâng, ba!

Bánh Bao không vui xụ mặt, hai má chả nhóc trắng nõn nà hồng hồng xụ xuống trông vừa thương vừa buồn cười.

- Hôm nay Bánh Bao có ăn hết bữa trưa của mình không?

- Có ạ, con còn ăn hết cả rau luôn, ba thấy con có giỏi không?

- Bánh Bao thật ngoan, hôm nay ba sẽ thưởng cho con một hộp bánh gấu luôn nhé!

- Yaehhh, con thương ba nhỏ nhất luôn!

- Ba biết rồi, nhóc con!

Lái xe vào hầm gửi sau đó ôm nhóc con xuống xe, vừa nãy tranh thủ trên đường đến đón nhóc cậu đã mua đầy đủ thức ăn về nhà chỉ cần sơ chế rồi nấu lên là được.

Ôm nhóc con xuống xe, sau đó vòng ra sau lấy đồ, xong xuôi liền dẫn nhóc con lên nhà.

Sau khi nhóc con được một tuổi cậu lúc đó đã bắt đầu tìm nhà, sau đó liền cùng nhóc con chuyển đi, chuyển đến một căn hộ rộng rãi hơn, có hai phòng ngủ hai phòng tắm, ban công ở đây thoáng mát hơn chỗ cũ rất nhiều.

Cậu cũng chẳng quên di dời luôn cả mấy chậu cây cậu trồng trước đó ngoài ban công theo.

Sau khi mua một căn chung cư cậu cũng cắn răng mua thêm một chiếc xe, từ khi có xe liền tiện lợi hơn hẳn.

Sau đó cậu từng chút từng chút gầy dựng sự nghiệp, chỉ trong 2 năm liền có chỗ đứng trong giới.

Thu nhập từ đó cũng tăng lên đáng kể, chỉ có điều thời gian dành cho nhóc con bị ít đi rất nhiều, có những hôm mãi cậu vẽ bản thiết kế rất lâu, nhóc con lại ở nhà trẻ đến gần tối cậu mới giật mình nhanh chóng chạy đi rước nhóc.

Nhóc con cũng ngoan ngoãn không hề giận dỗi cậu, lần nào cậu đến đón cũng chạy đến nhào vào lòng cậu dụi dụi cọ cọ làm nũng.

Nhóc con tự mình ngoan ngoãn ăn xong bữa tối, sau đó ôm tập vẽ ra, tay nắm chặt cây bút màu sáp nghiêm túc tô tô vẽ vẽ hoàn thành bài tập về nhà của mình.

Cô giáo kêu nhóc hôm nay về nhà phải vẽ hai đến bốn con vật mà em yêu thích, nhóc con liền hí hoáy liền vẽ một con hổ sau đó vẽ thêm một con mèo trên đầu con hổ, trên lưng con hổ còn có thêm hai con thỏ một lớn một nhỏ, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm ba nhỏ của mình khoe tài nghệ của bản thân.

- Bảo bối vẽ thật đẹp, Bánh Bao, con làm sao vậy?

- Ba...máu...máu kìa..hức hức..

- Bánh bao, nhanh ngồi xuống, đừng hoảng, ngồi thẳng lưng nghiêng người về phía trước hơi cúi đầu một chút, há miệng ra, thở bằng miệng!

- Hức...ba..ba...

Cậu phải dùng tay bóp mũi nhóc lại nhằm mục đích sơ cứu, nhóc con ngồi trên giường hoảng loạn, hai mắt ậng một tầng nước, trong ánh mắt to tròn non nớt của nhóc con đầy sự sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên nhóc con nhìn thấy nhiều máu như vậy, hơn nữa còn là từ mũi nhóc chảy ra nữa, nhóc chưa từng nhìn thấy những người xung quanh mình bị tình trạng như vậy, ba nhỏ cũng chưa từng bị, ba nhỏ của nhóc chỉ bị chảy máu khi vô tình cắt trúng tay hay bị mảnh vỡ đâm thôi.

Tầm hơn 10 phút sau tình trạng chảy máu cam của nhóc con cũng chính thức chấm dứt, nhóc con vẫn còn hoảng loạn nhìn cậu đang tỉ mỉ xử lý vết máu dính trên ga trải giường kèm theo cả những vết máu dính trên thảm.

- Không sao đâu Bánh Bao, có lẽ do con nóng trong hoặc thiếu vitamin thôi, ngày mai ba sẽ làm nước cam cho con sau!

- Vâng, ba!

- Ba dọn xong sẽ lấy quần áo cho con nhé!

- Vâng!

Nhóc con ôm bức tranh có ba con vật mà nhóc yêu thích nhưng năng nỉ mãi ba nhỏ vẫn chẳng chịu mang về cho nhóc em nào cả.

Nhóc con đặt biệt yêu thích nhất là hổ nhỏ, từ lúc bập bẹ tập nói đã luôn miệng kêu hổ con hổ con, cuối cùng sau một thời gian dài vòi vĩnh cậu liền mang về cho nhóc hai thứ nhóc thích nhưng chẳng phải là bạn hổ nhỏ hay em mèo con nào cả, mà cậu mang về cho nhóc vài bộ quần áo liền mang hình dạng hổ con hay một chú mèo xám.

Sau khi xử lý xong vết máu dính trên thảm lông xong liền bắt đầu thay ga trải giường.

Xong xuôi liền ôm nhóc con về phòng của nhóc lấy quần áo sau đó lại ôm nhóc trở về phòng cậu.

Thay xong quần áo cho nhóc cậu lại pha cho nhóc một bình sữa, hệ tiêu hóa của nhóc có chút yếu nên nhóc phải uống sữa bột thay vì sữa bò lạnh trong những bình lớn được bày bán rất nhiều trong siêu thị.

Nhóc con ôm bình sữa nằm trên giường chăm chú uống từng ngụm từng ngụm, sau đó cơn buồn ngủ kéo đến, hai mắt nhóm chậm rãi khép lại, thở đều đều dần dần chìm vào giấc ngủ.

Cậu sau khi mang quần áo vào ga trải giường đi giặc sau đó bỏ vào máy sấy xong xuôi mới trở lại phòng ngủ.

Nhóc con đã uống hết bình sữa nên cậu nhanh chóng mang bình đi rửa, sau đó bỏ vào máy tiệt trùng.

Vệ sinh cá nhân tắm rửa xong cậu mới bước ra, chậm rãi nằm xuống bên cạnh nhóc, cẩn thận chỉnh lại chăn cho nhóc.

Hôm nay nhóc đột nhiên bị chảy máu mũi cậu vô cùng hoảng sợ, hiện giờ bản thân vô cùng tỉnh táo nằm bên cạnh trông chừng nhóc ngủ.

Để nhóc con có thể thoải mái nằm ngủ ngon lành bên cạnh như vậy, cậu đã đánh đổi rất nhiều thứ, thời gian, sức khỏe, và hơn hết chính là, ngày đêm lúc nào cậu cũng sợ nhóc con rời xa cậu một cách bất chợt.

Cuối cùng bởi vì không ngủ được nên cậu quyết định ngồi dậy viết nhật ký, suốt hai năm qua cậu vẫn duy trì thói quen chăm chỉ viết nhật ký, lúc chưa sinh nhóc con ra cậu còn chăm chỉ viết, hiện tại cậu rất ít khi động đến quyển sách dày cộm chứa những giọt nước mắt ướt đẫm những trang đầu, chứa những lời than thở về một ngày mệt mỏi hay sự chán nản, cuối cùng bên trong còn chứa cả những tấm ảnh của nhóc con, chẳng hạn như lúc vừa biết lật người, lúc vừa biết ngồi dậy, lúc biết bò, hay là tắm ảnh nhóc con lần đầu tiên tự chính bản thân đứng dậy, còn có cả lần đầu tiên nhóc con đi nhà trẻ.

Gấp lại quyển nhật ký, cậu vẫn không ngủ được, nằm bên cạnh nhóc con suy nghĩ, lâu lâu lại nhìn sang bên cạnh, nhìn nhóc con đang ôm thỏ bông ngủ ngon lành.

Cuối cùng khi cậu chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài đầy mệt mỏi là lúc kim đồng hồ chỉ 3 giờ sáng.

Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, nắng chiếu qua cửa sổ rọi thẳng vào mặt cậu, đem cậu mơ mơ màng màng ngồi bật dậy.

Mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ 10 giờ làm cậu đang trong trạng thái ngái ngủ liền mở to hai mắt, nhanh chóng ngồi bật dậy.

- Bánh Bao, mau dậy nhanh, con bị trễ học rồi đấy!

- Ba...hôm nay là thứ bảy...con muốn ngủ...

Cuối cùng sau khi nhìn lại điện thoại mới phát hiện, bản thân đột nhiên quên mất hôm nay là thức bảy, nhóc con không phải đến nhà trẻ.

- Được rồi, con ngủ một chút nữa thôi nhé! Ba tắm xong là con phải dậy đấy!

Sau khi được cậu hôn trán một cái nhóc lại tiếp tục thỏa mãn cơn thèm ngủ của bản thân, còn cậu nhanh chóng đi tắm rửa vệ sinh cá nhân.

Sau khi tắm xong đi ra ngoài nhóc con vẫn còn đang say sưa ngủ, cậu lại một lần nữa đánh thức nhóc con, lần nhóc nhóc con rốt cuộc cũng chịu ngồi dậy, dùng hai móng vuốt đầy thịt của bản thân dụi dụi mắt sau đó chậm rãi đi vào phòng tắm.

Cậu vào phòng nhóc soạn cho nhóc bộ quần áo liền thân hổ con sau đó mang sang để trên giường cho nhóc con tự mình vệ sinh cá nhân tắm rửa.

Xong xuôi cậu liền ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, sáng nay cậu luộc một ít há cảo, chuẩn bị thêm cho nhóc một ly nước cam.

- Ba, buổi sáng tốt lành!

- Bảo bối, bữa sáng tốt lành, nhanh đến đây ăn buổi sáng!

- Ba, chút nữa có phải mình sẽ đến nhà chị Kỳ Kỳ chơi đúng không ạ?

- Không.

- Hôm qua...hôm qua ba đã hứa với con rồi mà?

- Nhưng hôm nay không được đâu nhóc con!

- Vậy...vậy thôi ạ!

- Nhưng chúng ta sẽ đi công viên cùng với Tiểu Kỳ, ba vừa gọi cho chú Thạc Trấn rồi!

- Yeahh, thích quá đi!!!

- Được rồi, nếu thích thì con phải ăn hết bữa sáng, sau đó uống hết nước cam đấy nhé!

- Vâng, con sẽ ăn hết, sau đó ba sẽ dẫn con và chị đi chơi công viên, thích quá đi!

Nhóc con đang vui vẻ đột nhiên khựng lại, cậu liền thuận tay xoa đầu nhóc, ôn nhu hỏi nhóc vì sao đột nhiên lại buồn bã đến như vậy.

- Sao buồn vậy nhóc con?

- Ba...con cũng muốn được ba nhỏ và ba lớn thường xuyên đưa đi chơi như chị Kỳ Kỳ, con cũng muốn được ba lớn đưa đón đi học như các bạn, con cũng muốn ba lớn ôm con, kể chuyện cho con nghe trước khi đi ngủ nữa...

- Ba xin lỗi...ba vô dụng quá...ba lớn con phải chật vật bên ngoài kiếm tiền lo cho gia đình chúng ta...ba ngay cả chăm sóc con cũng chẳng hề chu đáo...ba vô dụng lắm đúng không?

Một lời nói này đối với đứa trẻ hai tuổi vô lo vô nghĩ quả nhiên chăng hiểu là bao nhiêu, nhóc chỉ biết ba nhóc cụp mắt buồn bã liền hoảng loạn lắc đầu miệng lắp bắp trả lời.

- B..ba..con...không...phải...

- Ba đùa con thôi nhóc con, xem con hoảng loạn kìa, ăn nhanh quá dính đầy cả mặt rồi kìa nhóc con!

- Ba...vậy con có thể...mang theo thỏ bông đi không ạ?

- Được thôi, ba cho phép con mang theo, với điều kiện con phải giữ cẩn thận đấy, con mà làm rơi mất ba lớn con sẽ buồn lắm đấy!

- Vâng!

- Ba nhỏ ăn chậm quá, con ăn xong trước ba rồi!

- Ba ăn nhiều hơn con mà nhóc!

- Ba chỉ ăn nhiều hơn con có mấy miếng thôi, con biết rồi nhé!

- Ăn xong rồi thì đi rửa mặt mũi tay chân đi nhóc con, chẳng khác nào con mèo!

- Vâng, ba ăn nhanh lên, trễ lắm rồi đó!

- Ba ăn xong rồi, trong thời gian ba tử bát con phải thoa kem trống nắng đó nghe chưa!

- Vâng!


_______________________________________

Khi cậu và nhóc nói chuyện với nhau sẽ nói bằng tiếng Trung Quốc, khi nói với Thạc Trấn hay Hiệu Tích và Giai Kỳ cũng sẽ nói tiếng Trung Quốc, còn khi nói chuyện với người ngoài sẽ nói bằng tiếng Anh, chẳng hạn như lúc đầu cậu truyện cậu đến rước nhóc và nói chuyện với nhóc bằng tiếng Trung Quốc, sau đó khi nói chuyện với cô giáo nhóc sẽ nói bằng tiếng anh.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhớ, truyện Nhớ, đọc truyện Nhớ, Nhớ full, Nhớ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top