Nhớ Em Thành Bệnh

Chương 37: Đánh Nhau


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhớ Em Thành Bệnh



“Anh ở đây chờ tôi một chút.

”Giọng nói Thẩm Nhu rất nhẹ, không phân biệt được ra cảm xúc.

Giang Trì Ý nhìn cô hoài nghi, nhưng vẫn khẽ gật đầu ‘ừm’ một tiếng.

Sau đó cứ vậy mà mở mắt nhìn Thẩm Nhu xoay người về nhà, để lại một mình anh ta đứng đợi trong gió đêm.

Đây là lần đầu tiên Giang Trì Ý kiên nhẫn chờ Thẩm Nhu đến thế.

Lần đầu hẹn hò sau khi đính hôn, Giang Trì Ý đã chờ Thẩm Nhu rất lâu, khi ấy anh ta còn không có chút kiên nhẫn nào cả, nhớ không lầm còn mắng Thẩm Nhu hai câu.

Từ đó về sau, Thẩm Nhu không bao giờ để anh ta đợi cô nữa, phần lớn đều là cô tới trước.

Cho đến bây giờ, Giang Trì Ý mới phát hiện, Thẩm Nhu trước kia vẫn luôn cẩn thận thích mình đến thế.

…Cửa nhà đối diện lần nữa mở ra.

Thẩm Nhu mang nhẫn tới, không nói hai lời lập tức đưa cho Giang Trì Ý.

Trước khi nhìn thấy chiếc nhẫn, ánh mắt Giang Trì Ý vẫn luôn dịu dàng, sau đó dần chìm xuống, khuôn mặt cũng bắt đầu trở nên căng thẳng nhíu mày lại, “Có ý gì?"Chiếc nhẫn này, anh ta nhớ.

Lúc trước cầu hôn Thẩm Nhu, là anh ta tự tay đeo cho cô.

“Trả lại anh.

” Giọng nữ nhàn nhạt không có chút lưu luyến nào.

Giang Trì Ý trầm mặc, hơi thở quanh thân khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Nhưng Thẩm Nhu vẫn không lùi bước, cô còn bước lên nhét nhẫn vào trong tay Giang Trì Ý, “Hai bên không ai thiếu nợ ai nữa.

”Thật ra, sau khi miệng vết thương bắt đầu kết vảy cũng sẽ không đau nữa.

Huống chi, vảy trêи miệng vết thương của cô cũng đã có dấu hiệu rơi xuống rồi.

Bởi vì vết thương đã mọc thịt mới, cô chỉ quan tâm tới thịt mới mềm trắng thế nào, đâu có thời gian oán trách tại sao mình lại bị thương đâu.


Có lẽ, cho tới giờ phút này Thẩm Nhu nới hiểu được thứ gọi là chân chính buông tay – cả hai không ai nợ ai, ai cũng vui vẻ.

…Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nhu bắt xe tới công ty.

Tư Minh Cẩm gửi tin nhắn qua wechat nói muốn tới hẻm Tây Từ đón cô, nhưng Thẩm Nhu không trả lời lại, chỉ làm bộ như không thấy tin nhắn, sau đó đợi tới công ty mới trả lời Tư Minh Cẩm rằng đã quẹt thẻ, cô không muốn phiền anh đi một chuyến.

Gửi tin nhắn xong, Thẩm Nhu quay lại chỗ làm của mình, đang chuẩn bị mở máy tính viết tổng kết công việc hôm qua thì điện thoại trêи bàn vang lên.

Là Tô Mi gọi tới, Thẩm Nhu vừa bắt máy, đầu bên kia đã hét lớn, “Thẩm Nhu! Cô mau tới cửa hàng quần áo ở trung tâm thành phố đi, em họ cô đánh nhau với người ta!”“Cô nói Trần Thì Nhất?” Thẩm Nhu đứng lên, nửa tin nửa ngờ cầm túi, lo lắng không yên chạy ra ngoài.

Chân trước vừa bước ra khỏi văn phòng, sau lưng Tư Minh Cẩm đã đến.

Người đàn ông vẫn mặc tây trang giày da như cũ, một tay đút trong túi quần, đứng trước cửa phòng kế hoạch lập tức thu hút vô số ánh mắt.

Ánh mắt của Tư Minh Cẩm lại rơi vào chỗ ngồi của Thẩm Nhu, không thấy có ai, anh khẽ nhíu mày một cái.

Tư Minh Cẩm từ hẻm Tây Từ tới đây.

Sáng nay, sau khi gửi tin nhắn cho Thẩm Nhu thì lập tức lái xe tới đón cô.

Vẫn luôn chờ trước cửa ngõ lại chỉ chờ được một câu ‘đã quẹt thẻ’ của co.

Tư Minh Cẩm cũng không giận, anh biết Thẩm Nhu xấu hổ, cô nhất định là sợ anh tới hẻm Tây Từ đón mình bị bố mẹ cô hoặc bố mẹ Giang Trì Ý bắt gặp.

Đáng tiếc, bố mẹ hai bên anh đều không gặp ai cả, chỉ gặp được Giang Trì Ý.

Lúc đó, Giang Trì Ý từ ngõ đi ra, ăn mặc vô cùng tùy tiện, hình như đi mua đồ ăn sáng.

Nhìn thấy xe Tư Minh Cẩm thì Giang Trì Ý ngừng bước.

Hai người đàn ông nhìn nhau, không có chém giết mấy hiệp khói thuốc chiến trường gì cả, sau đó bị một cuộc điện thoại cắt đứt.

Giang Trì Ý nhận điện thoại, có vẻ là người trong nhà thúc giục anh ta đi mua bữa sáng, sau khi tắt máy, anh ta nhìn Tư Minh Cẩm một cái thật sâu mới quay người đi.

Ánh mắt đó như nói với Tư Minh Cẩm rằng đừng đắc ý quá sớm.


Tư Minh Cẩm nhíu mày, căn bản là không quan tâm.

Anh mang bữa sáng đến cho Thẩm Nhu, chuyện thứ nhất sau khi tới công ty chính là tới tìm cô, gọi cô tới phòng mình ăn, ai ngờ, cô nhóc kia lại không có ở đây.

…Thẩm Nhu bắt xe tới trung tâm thương mại của thành phố, cửa hàng Chân Thượng, trước kia cô từng mua quần áo cho Giang Trì Ý ở đây, cũng coi như là ngựa quen đường cũ.

Cùng lúc đó, tại Chân Thượng.

Trần Thì Nhất bị một người đàn ông túm lấy cổ áo đánh một đấm lại một đấm.

Bình thường cậu ngây ngốc chậm nhiệt là thật, văn văn nhược nhược yếu thế không thể đánh lại được, dù sao đối phương cũng là một người tập thể hình lâu năm, riêng bắp tay cũng làm quần chúng kinh hãi.

Bên cạnh còn có hai người phụ nữ.

Thẩm Nhu nhìn thấy Tô Mi đang lo lắng bên cạnh, sau đó lại nhìn thấy Lý Thanh Đồng đang khóc đến lê hoa đái vũ.

Chuyện này… là thế nào?“Thẩm Nhu!” Tô Mi vẫy cô lại.

Lúc này cô mới hồi hồn, suy nghĩ một chút, cô sắn tay áo lên đi tới gần Trần Thì Nhất.

Đến gần, Thẩm Nhu ném túi xách cho Tô Mi đứng đó không xa, cũng đá văng giày cao gót, kéo tay áo lên trực tiếp cản lại nắm đấm người đàn ông kia giơ giữa không trung.

Người đàn ông kia chính là phù rể đội nón xanh Trần Thì Nhất ngày hôm qua, tên gì thì Thẩm Nhu không biết, nhưng khuôn mặt này so sánh với Trần Thì Nhất thì kém quá xa.

Thẩm Nhu dùng hết toàn bộ sức lực mới đẩy được nắm đấm kia trở về, vội vàng kéo Trần Thì Nhất về phía sau.

Trêи mặt cậu là một mảng xanh tím, khóe môi còn chảy máu.

Thẩm Nhu nhíu mày, trong lòng tức giận nuốt không trôi.

Người đàn ông bị đẩy ra kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Nhu đang ngăn trước mặt Trần Thì Nhất, suy nghĩ một chút nhớ ra cô là ai.

Tên đó cười khinh thường một tiếng, “Trần Thì Nhất, mày còn là đàn ông à? Để phụ nữ chắn trước mặt là thể loại gì vậy?”Trong giọng nói hắn ta tràn đầy vẻ trào phúng khinh thường, dẫm đạp ranh giới cuối cùng của Trần Thì Nhất.

Cậu dùng tay lau vết máu trêи môi, đôi môi được tô thêm màu đỏ tươi, đôi mắt phượng híp lại càng thêm yêu nghiệt.


Ngay lúc Trần Thì Nhất lấy hết dũng khí muốn xông lên cho người đàn ông kia một đấm thì Thẩm Nhu trước mắt cậu đã tiến lên trước.

Cô quét chân một cái, chưa gì đã hạ bàn đối phương.

Người đàn ông kia tuy tập thể hình nhưng lại không trải qua huấn luyện võ thuật chuyên nghiệp, trực tiếp bị Thẩm Nhu quét ngã trêи mặt đất.

Sau đó…Tô Mi cầm túi xông lên, liều mạng đập vào mặt người đàn ông kia.

Thẩm Nhu ở một bên hỗ trợ, chỉ cần có thể khống chế được người đàn ông này, không để cho hắn ta bò dậy là được.

Một màn này khiến quần chúng vây xem kinh ngạc đến ngây người.

Ngay cả đương sự là Trần Thì Nhất cũng ngây người đứng tại chỗ nhìn Tô Mi điên cuồng như nhìn quái vật.

Lúc ấy, trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ – tuyệt đối không thể đắc tội người phụ nữ này!“Lớn như vậy rồi, tao chưa từng gặp thằng chó chết nào thích bắt nạt người như mày!” Tô Mi lớn tiếng chửi rủa, tay đập đến mỏi, cuối cùng còn không quên dùng chân đạp hai cái.

Người đàn ông nằm dưới đất triệt để không đứng dậy nổi.

Vết thương trêи người so với Trần Thì Nhất không thể nhẹ hơn.

Dù sao thì Tô Mi cũng đeo giày cao gót, chất liệu túi xách đập vào mặt hắn ta còn vô cùng cứng rắn.

Nếu không phải Thẩm Nhu ngăn cản, Tô Mi cảm thấy mình còn có thể đánh thêm một lúc nữa, lại đá tên đàn ông chó chết kia thêm vài cái.

Trận đánh này đúng là quá sướиɠ, cuối cùng năm người bị cảnh sát đưa đi, Tô Mi nhịn không được giơ ngón cái với Thẩm Nhu, thật không nhìn ra Thẩm Nhu lại là người học võ.

Thật ra cô ấy gọi điện thoại cho Thẩm Nhu vì nghĩ Thẩm Nhu sẽ đưa Tư Minh Cẩm tới cùng, Tư Minh Cẩm có thể đánh được.

…Tám giờ tối, cục cảnh sát trung tâm Quế thành.

Sau khi lấy lời khai xong xuôi, Thẩm Nhu xoa cổ tay ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn thấy Tư Minh Cẩm tới chuộc người đang đứng trong sảnh.

Vừa rồi còn có chút mệt mỏi, tinh thần Thẩm Nhu lập tức trở nên phấn chấn.

Dù sao cô cũng không nghĩ đến Tư Minh Cẩm sẽ tới thay bọn họ thu dọn cục diện rối rắm này.

Có chút chột dạ, Tư Minh Cẩm là người đàn ông thanh nhã dịu dàng, nhất định cũng sẽ không thích người dùng vũ lực để giải quyết vấn đề như cô.

Liệu anh có không thích cô nữa vì chuyện này không?Thẩm Nhu cắn môi, bàn tay cũng nắm chặt hơn, trong lòng bất an.

Đúng lúc này, Tư Minh Cẩm vừa ký tên xong quay đầu lại nhìn thấy cô.

Thẩm Nhu cảm giác như trái tim mình sắp ngừng đập, thần kinh cả người kéo căng.


Người đàn ông nhìn cô, thần sắc khó lường.

Một lát sau, anh chậm rãi bước tới, chân không nhanh không chậm, ánh mắt có chút thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú nhìn như đang mất hứng.

Xong rồi!Trong lòng Thẩm Nhu thầm kêu hoảng hốt.

Tư Minh Cẩm từng bước tới gần, lúc cách Thẩm Nhu còn nửa bước thì ngừng lại.

Anh nâng tay, nắm lấy bàn tay của Thẩm Nhu.

Đầu ngón tay ấm áp, trong khoảnh khắc đó như truyền nhiệt độ sang cho cô, cảm giác như trong người có một ngọn lửa đốt cháy ngón tay cô, sau đó theo cổ tay chạy thẳng tới trái tim.

Nóng quá, mặt cũng nóng nữa!“Bị thương?” Giọng nói trầm thấp vang lên lộ ra vẻ quan tâm, kϊƈɦ thích cảm xúc trong lòng Thẩm Nhu.

Có gì đó để lại tại đáy lòng cô, nhanh chóng nảy mầm.

Tư Minh Cẩm thấy cô ngây người cũng không nói gì, lông mày nhíu chặt hơn.

Anh kéo tay Thẩm Nhu ra ngoài, giọng điệu nặng nề, “Đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân.

”Nhận được điện thoại của cục cánh sát khiến Tư Minh Cẩm chấn kinh vài giây.

Sau đó nghe đồng chí cảnh sát nói là người đàn ông tên Trương Chí Hào động thủ đánh Trần Thì Nhất trước, hai người Thẩm Nhu và Tô Mi chỉ là thấy việc bất bình mà ra mặt, không có lỗi gì lớn.

Chẳng qua lúc Tô Mi đánh người, ra tay khá nặng, có lẽ phải bồi thường chút tiền thuốc men, gọi Tư Minh Cẩm tới đây bảo lãnh người, thuận tiện ký giấy bảo đảm.

Dù sao thì bạo lực cũng là chuyện không nên.

Tình huống cụ thể thì Tư Minh Cẩm không biết.

Bây giờ Thẩm Nhu cũng chưa rõ ràng, nhưng cô tin tưởng Trần Thì Nhất không phải là người thích gây chuyện.

Chuyện hôm nay, tám phần là do Lý Thanh Đồng gây ra.

Sau đó, trêи đường tới bệnh viện, Tô Mi nói hết đầu đuôi mọi chuyện cho Thẩm Nhu biết.

“Lý Thanh Đồng này cũng không cần mặt mũi à, ngày hôm qua đào hôn với Trương Chí Hào, hôm nay lại nghĩ thông suốt chạy về tìm Trần Thì Nhất cầu xin tha thứ.

”Sau đó trong lúc cô ta lôi lôi kéo kéo Trần Thì Nhất khóc lóc thì Trương Chí Hào xuất hiện, anh ta cho rằng Trần Thì Nhất xúi giục Lý Thanh Đồng vứt bỏ mình, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cậu.

Nói tới đây, Tô Mi nhịn không được nhìn Trần Thì Nhất vẫn luôn yên lặng không lên tiếng bên cạnh, mắng một tiếng, “Anh bị ngốc à? Bị đánh không biết đánh trả sao?”Trần Thì Nhất vẫn luôn trong trạng thái ngây người ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phượng là vẻ vô tội, “Tôi… tôi biết, nhưng tôi… đánh không lại…”Tô Mi, “…”


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhớ Em Thành Bệnh, truyện Nhớ Em Thành Bệnh, đọc truyện Nhớ Em Thành Bệnh, Nhớ Em Thành Bệnh full, Nhớ Em Thành Bệnh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top