Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhè Nhẹ Như Mật
Qua sinh nhật hai mươi tuổi, kết thúc một năm đại học, sinh hoạt của Đường Tư Tư đã xảy ra vài biến cố.
Nguyễn Nhuyễn bởi vì chủ trì tiệc liên hoan sinh viên ở trường đại học Tấn An, trên Weibo sau một đêm lập tức bạo hồng, trở thành hoa khôi tài nữ trong miệng mọi người, cô gái đẹp nhất chủ trì tiệc liên hoan đại học. Sau khi bạo hồng rất nhanh đã bị hắc, các nữ sinh nam sinh tranh cãi quyết liệt. Tiếp theo tổng tài tập đoàn Liêu thị Liêu Kỳ Sinh trực tiếp trên Weibo đăng lên giấy chứng nhận kết hôn của hai người, chứng tỏ quá trình anh ta theo đuổi Nguyễn Nhuyễn cũng thật không dễ dàng.
Cốt truyện khúc chiết phập phồng, trực tiếp đẩy nhiệt độ của Nguyễn Nhuyễn lên cao.
Làm bạn thân của Nguyễn Nhuyễn, Đường Tư Tư hiểu cách làm người của Nguyễn Nhuyễn, tự nhiên không tin những lời bôi đen trên mạng là thật, rõ ràng là có người hắt nước bẩn. Cô ở trên mạng bênh vực người cãi cọ hai câu, đều bị bình luận đè ép xuống.
Nhưng rất nhanh Liêu Kỳ Sinh đè ép chuyện này xuống, hai vợ chồng son hợp lực làm sáng tỏ, Đường Tư Tư đương nhiên cũng không lo lắng sự tình kết quả sẽ không tốt.
Nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn làm chủ cuộc đời của mình, tình yêu lẫn sự nghiệp đều thành công, cô vui mừng thay Nguyễn Nhuyễn.
Cô ấy bằng thực lực của chính mình, tốt nghiệp đã bắt được tiết mục và vị trí người chủ trì trên đài truyền hình Tấn An, lại gả cho tổng tài tập đoàn Liêu thị người người đều hâm mộ, quả thực là chiến thắng nhân sinh.
Đang vui vẻ suy nghĩ có nên gọi điện thoại chúc mừng Nguyễn Nhuyễn hay không, đột nhiên có một dãy số xa lạ gọi tới.
Đường Tư Tư nhìn một lát sau đó bấm chấp nhận.
Điện thoại đưa đến bên tai, nghe được giọng nói của một người đàn ông có vẻ là người già, hỏi cô: “Quấy rầy một chút, xin hỏi có phải bạn học Đường Tư Tư không?”
Giọng nói có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai, Đường Tư Tư ứng một tiếng, “Đúng, ai vậy?”
“Tôi là thầy giáo của Tống Dịch, Trịnh Học Hải.” Điện thoại bên kia nói, ngữ khí hiền lành.
Cái tên Trịnh Học Hải này Đường Tư Tư biết, còn có thể nhớ ra mặt mũi của ông.
Bởi vì có đôi khi cô không có tiết học, sẽ chạy tới khóa học của Tống Dịch, nên biết được thầy giáo này.
Trịnh Học Hải là một thầy giáo rất giỏi, tư lịch rất sâu, tham dự các loại hạng mục phát minh nghiên cứu cao cấp, là thầy giáo dẫn đầu chuyên ngành Tống Dịch đang học. Những hạng mục đó nói ra Đường Tư Tư cũng không hiểu, chỉ biết một ít da lông.
Trịnh Học Hải tìm cô làm cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lễ phép mà hàn huyên hai câu, sau đó nói thẳng chủ đề, “Thầy tìm em có chuyện gì sao?”
“Là có việc.” Trịnh Học Hải nói chuyện hơi chậm, có thể tưởng tượng đến vẻ mặt hiền hòa của ông, nói một câu dừng một chút, “Ở trong điện thoại sợ nói không rõ, Đường Tư Tư, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện được không? Sẽ không mất nhiều thời gian, tôi nói chuyện rất nhanh.”
Liền tính Trịnh Học Hải có nói chuyện chậm giống trong điện thoại Đường Tư Tư cũng sẽ không chối từ.
Cô theo bản năng tôn trọng các thầy cô giáo, huống chi đây là thầy của Tống Dịch, hơn nữa ông ấy rất thích Tống Dịch.
Cô đồng ý cũng nói rõ địa điểm gặp mặt quán cà phê ở thư viện, cách học viện của Tống Dịch rất gần.
Cô nhanh chóng đến quán cà phê ở thư viện chờ thầy Trịnh Học Hải.
Đợi không đến hai phút đã thấy thầy đi đến.
Hai người gọi hai ly cà phê, ngồi xuống cái bàn gần cửa sổ.
Đường Tư Tư không biết Trịnh Học Hải tìm mình cụ thể là chuyện gì, nhưng có thể phỏng đoán, khẳng định là có liên quan đến Tống Dịch.
Bởi vì biết có liên quan đến Tống Dịch cho nên khi tới đây Đường Tư Tư không nói cho Tống Dịch chuyện này. Nếu có thể nói với Tống Dịch, Trịnh Học Hải nhất định sẽ không đơn độc tìm cô.
Trong lòng tóm lại vẫn có chút bất an, nhưng trên mặt không biểu hiện gì.
Ngồi trên ghế, Trịnh Học Hải không có tâm tình uống cà phê, cà phê đặt ở trên bàn cũng không đụng tới, nói với Đường Tư Tư hai câu, trực tiếp tiến vào vấn đề chính.
Ông hỏi Đường Tư Tư, “Đường Tư Tư, em biết chuyện học viện chúng ta sắp xếp cho Tống Dịch xuất ngoại chứ?”
Nghe được hai chữ “Xuất ngoại” trong lòng Đường Tư Tư lộp bộp một chút, đột nhiên nghĩ đến kỳ nghỉ hè năm trước Đại Văn Tử và đám bạn cùng phòng nói bậy bạ, nói Tống Dịch khẳng định sẽ xuất ngoại nghiên cứu.
Cho nên, bây giờ đã bắt đầu rồi?
Cô nhìn Trịnh Học Hải lắc đầu, “Không biết, Tống Dịch không nói với em.”
Trịnh Học Hải thở dài, một bộ dáng buồn rầu, đỡ mắt kính. Cảm thấy không thoải mái, bưng ly cà phê lên uống một ngụm, thanh thanh giọng nói tiếp tục, “Tôi đây nói cho em biết, Tống Dịch từ chối, tôi nói với em ấy rất nhiều tư tưởng công tác, toàn bộ không lay động được em ấy. Không còn cách nào tôi mới tìm em. Cơ hội hiếm có, đi ra ngoài giao lưu hai năm, có thể học được rất nhiều phát minh mới, sau khi trở về sẽ không giống như bây giờ. Em ấy có năng lực sau này chắc chắn rất nổi tiếng, bây giờ không đi thì đợi khi nào? Nếu tiếp tục chậm trễ không phải sẽ thành đồ bỏ đi sao?”
Đường Tư Tư biết Trịnh Học Hải coi trọng Tống Dịch, cũng biết Sâm Đại và trường cao đẳng nổi tiếng ở nước ngoài vẫn luôn hợp tác, trên rất nhiều hạng mục đều có giao lưu, mỗi năm đều có học sinh xuất sắc chuyên ngành xuất ngoại học tập.
Sâm Đại cũng có viện nghiên cứu của chình mình, Tống Dịch ở trong nước xem như đứng đầu, nếu anh không đủ ưu tú chỉ cần nghe theo chỉ đạo của Trịnh Học Hải, lưu lại viện nghiên cứu của học viện cũng không thành vấn đề.
Đường Tư Tư sau khi nghe Trịnh Học Hải nói xong, hỏi một câu: “Thầy Trịnh, vì sao cậu ấy từ chối?”
Trịnh Học Hải lại thở dài, nhìn dáng vẻ thật sự vì việc này phiền lòng. Ông là tích tài, đặt hy vọng lên người người khác, phỏng chừng ông cũng sẽ không quản, cơ hội tốt như vậy người muốn đi đều xếp một hàng dài chỉ có anh là không muốn đi. Cũng chính là Tống Dịch, ông không thể nhìn anh từ chối cơ hội phát triển tốt như vậy.
Ông nhìn Đường Tư Tư, “Em ấy nói nhà em ấy có tình huống đặc biệt, không có biện pháp xuất ngoại. Tôi rất quan tâm chuyện này, chúng tôi là thầy trò một thời gian, em ấy đi theo tôi làm không ít hạng mục, tôi không muốn nhìn em ấy bỏ qua cơ hội tốt được. Tôi tưởng nhà em ấy làm ăn buôn bán gì đó, có thể ba mẹ em ấy muốn em ấy trở về làm quản lý công ty, nhưng tôi gọi điện thoại qua hỏi, người nhà em ấy căn bản cũng không biết học viện muốn cho em ấy xuất ngoại. Công ty nhà em ấy có anh trai tiếp nhận, nghe ý tứ của ba em ấy biết được Tống Dịch không có hứng thú với buôn bán, có trở về hay không cũng không sao cả. Tôi không hiểu tại sao em ấy từ chối xuất ngoại?”
Đường Tư Tư cuộn tay lại, ngón tay vân vê góc áo.
Nếu thật là Trịnh Học Hải nói như vậy, vậy Trịnh Học Hải tìm tới cô, chắc là không sai.
Ở trong thế giới của Tống Dịch, chuyện có thể ràng buộc anh rất ít, lại nói tiếp cũng chỉ có cô mới có thể làm anh canh cánh trong lòng không yên tâm.
Không có ai dám tin hoặc là sẽ tin Tống Dịch là loại người sẽ vì tình cảm mà chấp nhận thỏa hiệp, nhưng Đường Tư Tư biết, anh chính là loại người đó.
Trịnh Học Hải không thể nghĩ ra được nguyên nhân khác, cũng liền nghĩ tới Đường Tư Tư, ý nghĩ của ông là đúng.
Thấy Đường Tư Tư không nói lời nào, Trịnh Học Hải thở dài tiếp tục nói: “Hai năm cũng không ngắn, nhưng nếu các em muốn lâu dài, hai năm cũng không dài hơn, học xong lập tức trở lại. Không phải có một câu: đôi tình nếu đã lâu dài, cầu chi sớm sớm chiều chiều gặp nhau? Đúng không? Cổ nhân nói tất nhiên vẫn có đạo lý. Tôi biết, nếu Tống Dịch không xuất ngoại, sau này em ấy cũng không làm nên trò trống gì, chỉ là sống nhẹ nhàng bình thản hơn người bình thường một chút. Nhưng rõ ràng có thể đi được càng cao, phát triển càng tốt, vì sao muốn từ chối học tập và tiến bộ? Một người cả đời này không chỉ thuộc về chính mình thuộc về người yêu, cũng nên ngẫm lại, có phải cũng nên thuộc về tập thể, thuộc về xã hội, thuộc về quốc gia?”
Lúc bị người giảng chính trị, không biết nên nói gì. Đặc biệt nâng cao lên quốc gia nhà nước, càng không biết nên nói cái gì.
Đường Tư Tư rầu rĩ, cuối cùng mở miệng nói với Trịnh Học Hải: “Thầy giáo Trịnh, em thật sự không biết học viện muốn cho cậu ấy xuất ngoại. Bây giờ em đã biết, sẽ trở về khuyên, thầy yên tâm đi.”
Trịnh Học Hải cũng không có gì yên tâm hay không yên tâm, những lời muốn nói đã nói hết, tiếp theo cũng không cần quản nữa.
Nếu Tống Dịch muốn từ chối xuất ngoại, vậy cơ hội chỉ có thể cho người khác.
Sau này còn có cơ hội như vậy cho Tống Dịch nữa hay không, khó mà nói.
Ông nói với Đường Tư Tư: “Em ấy không đi thì sắp xếp cho người khác, tùy em ấy đi.”
Đường Tư Tư chỉ có thể bảo đảm thêm lần nữa, “Em nhất định sẽ khuyên.”
Nói chuyện với Trịnh Học Hải vài giờ, ra thư viện đã là buổi chiều.
Đường Tư Tư ra khỏi trường học, cảm giác hết thảy ồn ào ở chung quanh đều bị ngăn cách ở bên ngoài, cô như ở trong một cái vỏ bọc trong suốt, cái gì cũng không nghe thấy.
Dọc theo đường đi cô đều suy nghĩ lời nói của Trịnh Học Hải, đi vòng qua siêu thị mua một ít đồ ăn.
Thịt heo thịt gà rau xanh tôm.
Xách theo đồ ăn trở về, Tống Dịch đã ở nhà.
Tống Dịch đi đến xách túi đồ ăn trên tay cô lại hôn lên trán cô một cái, xoay người đi về phía phòng bếp.
Đường Tư Tư thay dép lê bước theo sau, từ phía sau ôm lấy anh, cùng anh đi tới phòng bếp.
Tống Dịch vừa đi vừa bị cô ôm quay đầu lại, “Hôm nay lại muốn nấu cơm?”
“Ừm.” Đường Tư Tư ứng một tiếng, đến cửa phòng bếp buông anh ra, “Không thích sao?”
Một năm nay cô học nấu đồ ăn, biết không ít món, khẩu vị gì đó cũng khỏe, ít nhất sẽ không để bản thân bị đói chết.
Cô không có mục tiêu gì lớn, nhưng có thể tự chăm sóc mình, giảm bớt gánh nặng cho Tống Dịch.
Đối với việc cô có thể nấu cơm hay không Tống Dịch đều không sao cả, bây giờ anh có thể nấu, không muốn nấu thì đi ra ngoài ăn, sau này kết hôn có thể mời bảo mẫu, tóm lại có rất nhiều biện pháp giải quyết, anh cưới vô về nhà cũng đâu phải để cô nấu cơm.
Nhưng cô muốn học làm đồ ăn, Tống Dịch cũng không nói gì, có lúc cô sẽ lười thôi.
Hôm nay khó được cô tâm tình tốt, lại muốn làm cơm cho anh ăn, đương nhiên muốn cổ vũ một câu, “Thích vô cùng.”
Đường Tư Tư mặc tạp dề, bắt đầu bận rửa rau xắt rau, một bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Lúc Đường Tư Tư đang xắt rau, Tống Dịch dựa vào cạnh cửa nhìn cô, giữa hốt hoảng giống như nhìn thấy trong con ngươi cô có điểm khác thường, giống như tâm tình tốt là giả, giống như đều giả bộ cho anh xem.
Cô không giỏi che dấu cảm xúc, muốn che giấu cũng chỉ che giấu được một nửa, muốn hoàn toàn không lộ ra ngoài, cô làm không được.
Nhìn một hồi, không khí trong phòng bếp trở nên lạ lùng, Tống Dịch đột nhiên hỏi câu: “Có phải lại không vui?”
Đường Tư Tư bị lời này nói trong lòng nhảy dựng, cho rằng đã bị anh nhìn ra, khóe miệng cười suýt nữa không trụ được, bình ổn tâm tình mới nhìn về phía anh, “Sao em lại không vui chứ?”
Tống Dịch nhẹ nhàng nói: “Nguyễn Nhuyễn kết hôn.”
Mấy ngày nay trên mạng có vài đề tài sôi nổi, người quen biết Nguyễn Nhuyễn chắc đều chú ý tới, anh cũng thấy được.
Chắc là năm trước phát hiện ra giữa bạn bè dễ dàng ảnh hưởng nhất. Lần trước chính là bởi vì Nguyễn Nhuyễn kích thích Đường Tư Tư, anh nghĩ, nếu hôm nay tâm tình cô không tốt, vậy cũng chỉ có thể là bởi vì Liêu Kỳ Sinh ở trên mạng vứt ra giấy hôn thú với Nguyễn Nhuyễn.
Nhớ rõ hồi lớp mười một Đường Tư Tư có nói với anh, cô muốn kết hôn với anh.
Chẳng qua, pháp luật quy định con trai phải đến hai mươi hai tuổi mới được kết hôn, anh còn chưa đủ.
Nghe Tống Dịch nói ra chuyện Nguyễn Nhuyễn kết hôn, Đường Tư Tư nhẹ nhàng thở ra cười nói, “Đương nhiên không phải, Nguyễn Nhuyễn có thể hạnh phúc, em mừng còn không kịp. Anh biết đó cô ấy đã không ít khổ, nghỉ hè lớp mười hai còn qua nhà em ngủ, đều gặp ác mộng khóc đến tỉnh.”
Tống Dịch không quan tâm chuyện của Nguyễn Nhuyễn, anh nhìn Đường Tư Tư, “Thật ư?”
“Thật.” Đường Tư Tư gật đầu.
Tống Dịch tiếp tục hỏi: “Không phải bởi vì anh chưa thể kết hôn với em mà không vui?”
Đường Tư Tư trợn trắng mắt, “Anh cho rằng em có bao nhiêu muốn gả cho anh hả, em mới không gấp như anh, anh cầu em gả, em còn phải suy xét đấy.”
“Không có?” Tống Dịch nhướng mày, đi qua từ phía sau ôm lấy cô, cầm tay cô cùng cô xắt rau, “Anh tốt như vậy, em chẳng lẽ không phải mỗi ngày đều xem như bảo bối, lo lắng bị người khác cướp mất?”
Đường Tư Tư nâng gót chân đạp lên chân anh, “Anh lãnh đạm lại nhàm chán không thú vị, trừ em ra ai mà muốn lấy anh.”
Tống Dịch đồng tình, “Nói cũng đúng.”
Trước bữa trưa Đường Tư Tư không muốn đem đề tài xuất ngoại nói cho anh biết, nên tiếp tục giấu.
Giấu đến khi ăn cơm xong, tắm rửa xong, nhưng Tống Dịch vẫn nhìn ra cảm xúc của cô có điểm khác thường.
Hai người quá mức hiểu biết lẫn nhau, có chuyện gì cũng rất khó mà giấu.
Cơm nước xong tắm rửa xong, hai người ở phòng khách xem TV.
Đường Tư Tư dựa vào lòng ngực Tống Dịch, ánh mắt nhìn TV mà chẳng biết cốt truyện đang diễn ra thế nào. Xem một hồi, cô nhỏ giọng nói: “Thật ra tâm tình của em có chút không tốt.”
Tống Dịch đương nhiên biết, nhưng vẫn cảm thấy là chuyện kết hôn, vì thế ôm lấy eo cô, hôn lên sườn mặt cô một cái, “Lại chờ anh hai năm.”
Đường Tư Tư cúi thấp đầu, không quay đầu nhìn anh, “Em sẽ chờ anh.”
Tống Dịch nói chờ, và Đường Tư Tư nói chờ, không phải cùng một vấn đề.
Xem TV xong trở lại phòng ngủ, mở điều hòa nằm trên giường đắp chăn. Thấy Đường Tư Tư vẫn còn buồn rầu, Tống Dịch không làm gì chỉ ôm cô vào lòng trò chuyện với cô.
Mà Đường Tư Tư ngay cả hứng thú nói chuyện cũng không có, nghiêng thân mình, gác đầu lên cánh tay anh, thân thể hơi cuộn tròn.
Tống Dịch đặt tay lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ, kiên nhẫn dỗ cô ngủ.
Cho rằng cô đã ngủ, anh duỗi tay sờ điều khiển từ xa dưới gối tắt đèn, chính mình cũng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Anh nhắm mắt không bao lâu, người trong lòng đột nhiên tỉnh lại.
Đường Tư Tư căn bản không ngủ, nằm trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, mặt vùi vào cổ anh không nhìn thấy gì, hít một hơi, tất cả đều là hương thơm của Tống Dịch, làm cô choáng váng trầm mê.
Hơi hé môi hôn lên hầu kết của anh.
Cánh môi mềm mại, động tác rất chậm, chậm rãi làm thân thể anh nóng lên, sau đó bất động.
Lúc bị Đường Tư Tư hôn Tống Dịch đã bị cô thoải mái mà khơi mào lửa nóng trong thân thể, máu nóng quay cuồng dâng lên, càng miễn bàn cô đang nằm cực kỳ gần.
Bàn tay nắm chặt eo cô.
Đường Tư Tư bất động không làm gì hết.
Môi răng không đủ nhiệt tình, không thể thỏa mãn anh.
Tống Dịch không biết cô muốn làm anh khó chịu hay là như thế nào, anh vẫn kiên nhẫn.
Biết anh đang nhẫn nại, Đường Tư Tư còn chạm lên khóe môi anh một chút, sau đó lập tức buông ra, làm ngọn lửa cháy lớn hơn nữa.
Lúc lực nhẫn nại của Tống Dịch sắp đến cực điểm, Đường Tư Tư nói nhỏ bên tai anh: “Hôm nay em gặp mặt thầy Trịnh Học Hải uống ly cà phê, anh đi đi, em chờ anh, hai năm rất nhanh.”
Câu này thật bất ngờ, lửa nóng trong cơ thể Tống Dịch toàn bộ bị dập tắt.
Anh hơi buông Đường Tư Tư ra, không ôm cô nữa, nhíu mày nhìn cô, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy bóng tối.
Đường Tư Tư không nhìn anh, nhẹ nhàng nói tiếp, “Em biết nhất định là anh lo lắng cho em nên mới từ chối. Anh sợ em không có anh sẽ không biết sống như thế nào, sợ em một mình không ổn, sợ em đi ra ngoài sẽ lạc đường, sợ em lười sẽ không ăn cơm, tới tháng sẽ thèm ăn lạnh, sợ em tâm tình không tốt không có ai dỗ……”
Giọng nói mang theo nghẹn ngào, cô cũng sợ.
Bắt đầu từ ngày nghỉ hè năm nhất, loại sợ hãi này chưa từng biến mất trong lòng cô. Cô bị Tống Dịch sủng thành đứa trẻ, sau đó tâm tình cũng lập tức biến thành trẻ con. Cô không nên như vậy, cô phải một lần nữa độc lập trở lại, có Tống Dịch bên cạnh cô là bảo bối trong lòng bàn tay anh, không có Tống Dịch bên cạnh, cô muốn bản thân cũng có thể tự làm mình vui vẻ.
Tống Dịch muốn hôn cô hoàn toàn lấp kín miệng cô, bị cô đột nhiên duỗi tay đẩy ra.
Động tác nhanh nhẹn, cô xoay người đè Tống Dịch xuống ngồi lên người anh, duỗi tay lấy điều khiển từ xa bật đèn, ánh sáng lập tức chiếu vào đôi mắt hai người, vừa đau vừa chói mắt.
Đường Tư Tư không chớp mắt, cúi đầu nhìn Tống Dịch nằm dưới thân mình, nghiêm túc nói, “Không đi thì chia tay.”
Tống Dịch buồn buồn, ngữ khí lạnh lùng, “Đường Tư Tư, không được nói tới hai chữ này.”
Đường Tư Tư nắm cổ áo anh, “Vậy anh cũng đừng đưa ra quyết định khi còn chưa cho em biết.”
Tống Dịch nhìn cô, còn nghiêm túc hơn cô, “Anh đi rồi em phải làm sao? Em có thể sống không có anh sao?”
“Em có thể.”
Âm thanh hơi thấp, như là tự cho mình động lực hạ quyết tâm, bức bản thân ra khỏi vùng an toàn.
Nói một hồi, hốc mắt không ngăn được nước mắt chảy xuống, cô đột nhiên cúi đầu cắn lên vai Tống Dịch một cái, “Anh đối với em quá không có điểm mấu chốt.”
Đầu vai bị đau cũng không nói gì, Tống Dịch giơ tay đỡ eo cô, “Đừng làm loạn.”
“Em Không làm loạn.” Đường Tư Tư giơ tay quệt nước mắt, “Em đang nghiêm túc, em chờ anh.”
Nói xong cô đối diện với Tống Dịch lại tiếp tục thuyết phục chính mình cũng thuyết phục anh, “Quan hệ giữa ba mẹ em vẫn luôn tốt, bọn họ cũng rất yêu thương em, nhưng chưa từng quản quá nhiều chuyện của em, từ nhỏ em đã nhìn hai người họ ân ái, sau khi em lên cấp ba, hai người rảnh rỗi không có việc gì thì ra ngoài chơi để em một mình ở nhà. Em vẫn luôn là người độc lập, em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Với lại anh chỉ xuất ngoại hai năm, hai năm sau lập tức trở lại, ngày thường còn có thể gọi điện thoại nói chuyện, sợ cái gì?”
Tống Dịch ngồi dậy, đỡ lấy bả vai Đường Tư Tư, kề sát mặt cô, nhắm hai mắt một hồi, sau đó mở to mắt nhìn cô, “Là tách ra hai năm, mỗi ngày không thể cùng em ăn cơm đi ngủ, có vấn đề gì không thể trước tiên giúp em giải quyết, hai bên có khi kém, mỗi ngày chỉ có thể thông qua điện thoại nói chuyện phiếm cùng em một hồi, em có thể hiểu rõ không?”
Đường Tư Tư sao lại không rõ, cô nhìn chằm chằm Tống Dịch, “Nếu chỉ vì điểm này mà bỏ lỡ tiền đồ của anh, vậy đây không phải tình yêu tốt.”
Đường Tư Tư có chút muốn cùng Tống Dịch phân cao thấp chuyện này, nếu Tống Dịch thật sự bởi vì cô mà từ chối xuất ngoại, chắc cả đời này cô sẽ bất an trong lòng, chẳng sợ sau này Tống Dịch còn có vô số cơ hội xuất ngoại đào tạo, cô cũng sẽ cho rằng là mình liên lụy anh.
Cô biết bây giờ mình chỉ nhất thời xúc động nhưng quyết định này mặc kệ là dưới tình huống nào, cô đều sẽ làm như vậy.
Cô càng sợ hãi Tống Dịch rời xa mình, thì càng không thể giữ anh lại.
Tống Dịch còn muốn nói nữa, cô không cho anh nói tiếp.
Cô nâng cằm anh hôn lên môi anh, nhìn chằm chằm đôi mắt anh, mở miệng làm nũng, “Không muốn nói chuyện, em muốn...”
Ý nghĩ của Tống Dịch bị cô đánh gãy, Đường Tư Tư nói xong cũng không cho anh cơ hội đáp lời, trực tiếp vươn cánh tay câu lấy cổ anh, đè anh xuống cúi đầu ngậm lấy bờ môi của anh.
Nhưng hôn hai cái đã làm anh chống đỡ không nổi, đem vấn đề muốn nói tạm thời ném qua một bên, bị động đón ý nói hùa một tay giơ lên chế trụ đầu cô, biến bị động thành chủ động
Đêm nay Đường Tư Tư thật nhiệt tình, không giống như dĩ vãng sợ mệt, phảng phất như muốn ép khô anh.
Thở dốc và rên rỉ hương vị tình dục tràn ngập căn phòng, lần lượt làm cho cả hai muốn hãm sâu xuống đáy vực.
Đêm sương mù tan đi, hai người làm một ước định, tách ra hai năm.
Trước khai giảng đại học năm thứ ba Tống Dịch xuất ngoại, mới vừa đi một đoạn thời gian, Đường Tư Tư cảm thấy thật sự dày vò.
Lúc nhớ anh, ngực trái từng đợt từng đợt đau đớn, giống như bị trát đao lăng trì, mỗi một tế bào đều đau.
Mỗi ngày, về đến nhà phòng ở trống rỗng, không có người cùng cô trở về, không có người nấu cơm cho cô, cũng không có người ở nhà chờ cô về đợi cô mở cửa sẽ đi ra ôm cô hôn lên trán cô một cái.
Lúc xem TV muốn quay đầu bàn luận về chương trình, lời nói đến bên miệng phát hiện bên cạnh không có ai.
Buổi tối ngủ, tắt đèn trong phòng một mảnh đen như mực, dang hai tay sờ không tới người, khăn trải giường lạnh ngắt.
Cuộc sống như vậy Đường Tư Tư không chịu nổi nữa, thu thập hành lý dọn về ký túc xá ở.
Ba người Đại Văn Tử, Hồ Nhị Nha và Ngôi Sao Nhỏ thấy cô dọn trở về cũng không ngoài ý muốn, ước chừng đều hiểu được thói quen cuộc sống có một người luôn bên cạnh bầu bạn đột nhiên đi rồi, một lần nữa khôi phục cuộc sống đơn độc, như vậy thật gian nan.
Thật ra loại tách ra này căn bản không khác gì chia tay.
Có rất nhiều đôi tình nhân, một người quyết định xuất ngoại hai năm hoặc là ba năm, tuy rằng không xác định, nhưng kỳ thật hai bên đều cam chịu chia tay.
Rất nhiều thời điểm, tình cảm chính là chịu không nổi khảo nghiệm như vậy, khoảng cách mang đến lạnh lẽo cảm giác có thể hủy diệt hết thảy tốt đẹp đã từng bên nhau.
Một cuộc điện thoại không giải quyết được cô đơn trống vắng trong lòng, thất vọng lạnh nhạt tiếp theo là cãi nhau, cách chia tay gần trong gang tấc.
Đến nỗi Đường Tư Tư và Tống Dịch có phải đang trong trạng thái cam chịu chia tay hay không, đám người Đại Văn Tử không biết, cũng không hỏi.
Hỏi người khác có phải bạn chia tay rồi không, thật bất lịch sự cũng làm cho người khác tổn thương.
Trở về ký túc xá trường học ở được hai tháng, Đường Tư Tư miễn cưỡng thích ứng tốt đẹp.
Mỗi ngày Tống Dịch đều sẽ tính đúng giờ, lúc buổi sáng tỉnh cô lại và buổi tối trước khi ngủ sẽ trò chuyện với cô một lát, nghe cô nói chuyện, tâm sự, cho cô những gì mình có thể cho, nhưng không có nhiệt độ cơ thể chân thật ấm áp.
Anh là người không thích nói chỉ thích làm, cũng bị bức thành người chỉ có thể nói không thể làm.
Anh mỗi ngày đều sẽ nói một câu, “Ngoan ngoãn chờ anh trở về.”
Có đôi khi Đường Tư Tư sẽ nói: “Không cần.”
Tống Dịch còn bị dày vò hơn cô, nhưng vẫn sẽ dỗ, “Ngoan một chút.”
Thấy anh không dễ chịu, Đường Tư Tư đành phải ngoan ngoãn, “Vẫn luôn rất ngoan.”
Thiếu Tống Dịch, Đường Tư Tư cảm thấy cuộc sống của mình trống trải.
Loại trống trải này muốn thông qua chuyện khác lấp đầy.
Đối với Đường Tư Tư mà nói, việc học tập vô cùng buồn tẻ. Vốn dĩ điểm thi vào trường đại học có thêm năm mươi điểm là nhờ sở trường đặc biệt thêm vào, bằng không đã không lên được Sâm Đại, cho nên cô so ra kém những người thành thật dựa vào thành tích học tập thi vào Sâm Đại.
Nghiêm túc học chuyên ngành hai năm, cô tinh tường biết mình tiếp tục miễn cưỡng cũng vô dụng, cô thật sự không thích học.
Vì thế, một năm nay cô đặt tinh lực của mình vào sở trường đặc biệt.
Lúc trước chính là dựa vào sở trường đặc biệt này tiến vào Sâm Đại, cô chơi đàn tranh rất giỏi, trong tay còn có không ít giấy chứng nhận.
Mới đầu cũng không có manh mối gì, ngoại trừ ở trường học có hoạt động văn nghệ muốn tham gia ra thì cô cũng không biết nên phát huy đàn tranh ở nơi nào.
Cô là học sinh ban khoa học tự nhiên, lấy sở trường đặc biệt thêm điểm, bây giờ thân phận vẫn là học sinh ban khoa học tự nhiên, không có cách nào tiếp xúc với học viện âm nhạc, càng không có cách nào giao lưu trao đổi với sinh viên chuyên ngành âm nhạc.
Không muốn tương lai phát triển thì còn tốt, nước chảy bèo trôi, sau khi tốt nghiệp tùy tiện tìm công việc làm, cô tốt nghiệp trường danh giáo, bảo đảm cuộc sống sau này không xảy ra một chút vấn nào.
Nhưng một khi bắt đầu suy xét về tương lai, sẽ bởi vì vấn đề chuyên ngành mà sầu não.
Như vậy lại tiêu hao thêm một chút thời gian, bảo đảm bản thân có thể thuận lợi tốt nghiệp đồng thời Đường Tư Tư đi bước đầu tiên, vừa học chuyên ngành vừa dạy đàn tranh.
Dựa vào thời gian ngày thường đi học xác định kiêm chức, cô phát hiện dạy học đàn tranh thì ra vô cùng có tiền, tùy tiện dạy một tiết đã có thể kiếm vài trăm ngàn.
Trẻ em ở độ tuổi này cơ bản đều muốn đi học sở trường đặc biệt, huấn luyện cơ cấu học sinh cũng không ít.
Sau khi quyết định làm kiêm chức, lập tức bận rộn, cảm giác trống trải cũng bị lấp đầy một ít.
Làm kiêm chức kiếm tiền tìm được một chút cảm giác phong phú, cô bắt đầu dọn ra ngoài chuyển qua phòng dạy học, muốn ở một mình sẽ ra phòng dạy ở, chậm rãi tìm được một chút cảm giác tự tại không ai quản trước kia.
Cô ở tuổi dậy thì, Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San thường xuyên ném một cọc tiền trên bàn trà ở phòng khách rồi bỏ cô một mình chạy đi chơi.
Sống ở bên ngoài, Đường Tư Tư sẽ cùng Tống Dịch video.
Buổi tối cố ý mặc áo hai dây, cố ý kéo lên vạt áo, làm lộ tuyến ngực cho anh xem.
Nơi Tống Dịch ở đang là ban ngày, người còn ở bên ngoài, điện thoại để dưới gầm bàn cúi đầu cắn răng nhìn chằm chằm video, hô hấp tự nhiên nóng lên, vì thế nói: “Anh đi đặt vé máy bay.”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhè Nhẹ Như Mật, truyện Nhè Nhẹ Như Mật, đọc truyện Nhè Nhẹ Như Mật, Nhè Nhẹ Như Mật full, Nhè Nhẹ Như Mật chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!