Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 966: Hải ngoại tiên cảnh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ ngồi dưới pho tượng “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, mắt khép hờ.

Khiếu huyệt tạng phủ theo nhịp hít thở mà không ngừng phình ra hóp vào, thi thoảng lại có tiếng nổ như tiếng sấm, thi thoảng lại sục sôi như sóng triều, khí thở ra ở mũi là những mảng hỗn độn u quang, bên trong tinh hà mơ hồ, có những tầng vũ trụ.

Khi hắn hít vào, tinh hà ẩn đi, u quang lại chui vào mũi hắn, cảm giác tinh không mênh mông ở trong phòng biến mất, cả căn phòng chìm vào u ám, phương hướng mơ hồ, thời không thác loạn.

Mỗi lần hít thở, đất trời thành lập rồi lại quay về hỗn độn, cứ thế lặp đi lặp lại.

Không biết qua bao lâu, mọi thứ chấm dứt, ngọn đèn lưu ly ở trước tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn tỏa ánh sáng nho nhỏ ấm áp, Mạnh Kỳ chậm rãi mở mắt, đôi mắt trong veo, sáng suốt mà thâm thúy, không còn thần dị nào khác.

Một lần bế quan kéo dài nửa năm, nội luyện thiên địa, ngoại thông đạo vận, đẩy hai môn công pháp chủ tu là Nguyên Thủy Cửu Ấn và Bát Cửu Huyền Công lên cấp độ Pháp Thân, theo kịp với cảnh giới.

“Sau này thời gian mỗi lần tu luyện sẽ càng lúc càng dài, đến Truyền Thuyết và Tạo Hóa, mỗi lần bế quan xong chắc nhân gian cũng đã thay đổi xong......” Mạnh Kỳ cảm khái, vỗ áo đứng dậy.

Hắn cảm ứng được Phương Hoa Ngâm và Hà Mộ cũng đang chuyên tâm tu luyện, cả hai có được thần công, con đường đi lên sáng sủa, cho nên động lực mười phần.

“Hắc, một sư phụ hai đệ tử, nếu mọi người đều có việc đi ra ngoài, nơi đây lại sẽ trở thành núi hoang dã quan, Ngọc Hư cung sẽ lại trở thành không có một bóng người.” Mạnh Kỳ lắc đầu cười, bước ra, độn ra khỏi đạo quan, tới lối vào Tiên Tích.

Nên đi lấy Thanh Bình kiếm!

............

Tiên Tích, Bích Du cung, Mạnh Kỳ tìm tới người trực hôm nay, “Bích Hà nguyên quân” Cù Cửu Nương.

Cửu nương đã mắc kẹt ở nấc thang trời thứ hai mấy năm, vẫn chưa trở thành được Tông Sư, may mà thời gian chưa phải là quá dài, độ khó nhiệm vụ vẫn chưa tăng lên tới mức gần như tử vong, nên cô vẫn còn vui vẻ nhảy nhót, sưu tập tài nguyên, xuất hiện ở rất nhiều nơi giao dịch, thu hoạch phải nói là khá là dồi dào.

Cô nhìn Mạnh Kỳ, hai mắt sáng ngời, như đang nhìn một tòa bảo khố di động: “Ai nha, ta nói là ai, thì ra là Thiên Tôn giá lâm. Nghe nói Cổ Thần và Huyết Hải La Sát đều đã chết trong tay ngài, thần binh của họ hẳn là cũng đã bị ngài thu lấy rồi nhỉ?”

Mạnh Kỳ khóe miệng giật giật: “Cửu nương, chúng ta là người quen cũ, không cần phải nói khoác to như vậy, tính của cô thế nào, ta không biết chắc?”

Cù Cửu Nương yêu ghét rõ ràng, không sợ cường quyền, hắn quả thực khá là kính trọng cô, nhưng con người của cô, uy vũ không khuất phục, nhưng mà đối với tài phú bảo vật thì khả năng kháng cự của cô rất yếu.

“Ha ha.” Cô cười gượng. “Thiên Tôn nói đùa, Tiên Tích ai chẳng biết Cửu nương ta nhiệt tình sốt sắng, thân mật hào phóng, ách......”

Nói đến hai chữ hào phóng, ngay chính cô cũng không nói thêm lời nào được nữa, đương nhiên cô sẽ không làm như vậy, nhưng mà chỉ nói miệng thôi cô cũng cảm thấy đau lòng.

Khụ khụ, nếu đã không thể nói tiếp được, thì Cửu nương cũng lập tức lộ bản tính, ho khan một cái, hai mắt sáng ngời nhìn Mạnh Kỳ: “Thiên Tôn, thân phận thực lực của ngươi bây giờ đã khác với chúng ta, chỉ tí cặn thừa cũng đã đủ cho chúng ta ăn no uống đủ, trước kia chúng ta cũng đã giao dịch nhiều lần, ngươi hẳn cũng đã rõ Cửu nương không gạt trẻ con không dối người già, làm việc công đạo......”

Con nít người già đều gạt mới đúng...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ.

Tự khen mình một tràng đã đời xong, Cù Cửu Nương mới thò đầu tới, truyền âm: “Thần binh không nói, trên người Cổ Thần và Huyết Hải La Sát chắc chắn còn có thu hoạch khác đúng không?”

Mạnh Kỳ cười thầm, cố ý nói: “Đến cấp độ Pháp Thân, ngoài thần binh và vật phẩm cấp bậc tương ứng, ta đều không để mắt, không cần phải mất công sức thu lấy làm gì.”

Cù Cửu Nương ngửa đầu ra sau, lùi liền mấy bước, nhìn Mạnh Kỳ đầy đau đớn:

“Ngươi, ngươi thay đổi!”

“Cuồng Đao” Tô Mạnh này từng là ‘đồng đạo’ với cô đó, là hạng tham tiền sẵn sàng cò kè mặc cả nửa ngày với cô đó, không thể nào, không thể như thế, chỉ sau có mấy năm, hắn lại thay đổi làm gì!

“Ngươi tài đại khí thô, ngay cả thần binh cũng có tới cả mấy món, đương nhiên không cần để ý, nhưng, nhưng ngươi phải suy nghĩ tới đám bạn tốt như chúng ta chứ!” Cửu nương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tự định vị bản thân là bạn tốt của hắn luôn.

Mạnh Kỳ cố kìm nén: “Cửu nương, không cần phải gấp gáp, dạo này ta đang định luyện chế một món bảo vật có khả năng câu thông thiên nam địa bắc, tới lúc đó nhất định sẽ cần rất nhiều tài liệu, một mình ta chắc chắn chỉ kiếm được một phần thôi, phần lớn còn lại vẫn phải nhờ giao dịch với các ngươi.”

Ánh mắt Cù Cửu Nương biến đổi ngay tức khắc, sáng rực như sao sa, nịnh ngay tắp lự: “Không hổ là cao nhân hiệp danh khắp thiên hạ!”

Cô vô cùng sung sướng hỏi: “Thiên Tôn vô sự không đăng Tam Bảo điện, có cái gì cần hỗ trợ hả?”

“Giúp ta tìm tin tức về Thanh Bình kiếm mà Xung Hòa tiền bối sưu tầm được.” Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều.

Cù Cửu Nương trầm ngâm một lúc mới nói: “Việc này thì ta biết rõ, nhưng chỗ đó mấy năm trước đã có thay đổi.”

“Thay đổi thế nào? Ừm, nói từ đầu đi.” Mạnh Kỳ bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.

Cù Cửu Nương dẫn Mạnh Kỳ vào mật thất Bích Du cung, mở ra cấm pháp, sau đó mới nói: “Linh Bảo Thiên Tôn năm đó ở Côn Luân sơn lấy được Bích Du cung, thu hoạch được rất nhiều thần công bí pháp, trong đó có cả manh mối của Thanh Bình kiếm. Lúc đầu, manh mối chỉ hướng rất là quái dị, ông ấy hoàn toàn không có đầu mối, mãi tới khi phát hiện tiên phủ Vân Trung tử tọa hóa di lưu, bên trong có Thanh Bình kiếm phỏng chế, và nhiều tin tức liên quan khác, mới kết hợp lại, Thiên Tôn mới tìm tới một hải nhãn ở đông hải, thuộc thế giới Phong Thần......”

Lại là hải nhãn Đông Hải...... Mạnh Kỳ rụt mắt, đạo nhân Thanh Đế cũng là biến mất ở hải nhãn đông hải.

Chỉ khác là hải nhãn của Thiên Tôn là ở thế giới Phong Thần, còn hải nhãn của Thanh Đế là ở trong Chân Thật giới, chỗ hai người đi thông tới chắc là khác nhau.

Những hải nhãn này đại diện cho cái gì đây?

Cù Cửu Nương tiếp tục nói: “Sau khi chứng được Pháp Thân, Linh Bảo Thiên Tôn có được thực lực xuyên qua hải nhãn, tới được một nơi giống như động thiên, thế giới ấy vừa giống Chân Thật giới lại vừa không giống.”

“Đó là một vùng biển rất rộng, có rất nhiều hòn đảo và tiên phủ, võ đạo và tiên thuật đều rất hưng thịnh, có rất nhiều tiên nhân, như hải ngoại tiên cảnh trong Truyền Thuyết thời thượng cổ.”

“Hải ngoại tiên cảnh......” Mạnh Kỳ lầm bầm.

Cù Cửu Nương gật đầu: “Quả thật có thể gọi là tiên cảnh, theo lời của Thiên Tôn, vùng biển đó rộng tới mênh mông, các tiên đảo cách nhau cũng rất xa, có những nơi, ngay cả Pháp Thân cũng phải bay tới mấy ngày mới tới, cho nên mỗi tiên đảo đều có truyền tống trận, để giúp qua lại dễ hơn.”

Truyền tống trận...... Mạnh Kỳ đăm chiêu gật đầu: “Thanh Bình kiếm là ở trên đảo nào đó hay là ở dưới đáy biển?”

“Trên một hòn đảo gọi là ‘Kim Miết’.” Cù Cửu Nương đáp.

Kim Miết đảo? Kim Miết đảo?

Thanh Bình kiếm ở trên tiên đảo, chuyện này theo lý là đương nhiên.

“Trên đảo đó có gì nguy hiểm, mà khiến Xung Hòa tiền bối cũng phải thối lui?” Mạnh Kỳ hỏi.

Cù Cửu Nương khẽ hít vào một hơi: “Thiên Tôn phát hiện ở đó có tung tích của Thượng Cổ hoang thú và tiên cầm thần thú.”

Thượng Cổ hoang thú...... Tiên cầm thần thú...... Chỉ nghe tên thôi cũng biết chúng nó đáng sợ. Mạnh Kỳ cuối cùng đã hiểu vì sao Xung Hòa tiền bối luyện thành Thần thông “Nhất Khí Hóa Tam Thanh”, vì sao có thể chỉ lấy sức mạnh của một mình mình mà bày ra được Tru Tiên kiếm trận. Hẳn là ông cũng muốn sau khi chứng được Địa tiên sẽ đi lấy Thanh Bình kiếm, tiếc là chưa thể hoàn thành.

Mình phải đi xem xét mới được.

“Hải ngoại tiên cảnh có cao nhân cỡ nào?” Mạnh Kỳ hỏi tiếp.

Cù Cửu Nương mím môi: “Thiên Tôn nói ở đó hình như có Thiên tiên, nhưng đối phương thần long kiến thủ bất kiến vĩ.”

Thiên tiên? Mạnh Kỳ kinh ngạc, Thiên tiên!

“Ngoài ra, còn có tứ kì tam ma ngũ lão tiên mười hai vị cao nhân, đặc biệt phải chú ý ngũ lão tiên, bọn họ là chủ nhân của những hòn đảo lớn, lấy Tam Tiêu đảo ‘Hỗn Nguyên tiên tử’ cầm đầu, lập ra một tổ chức gọi là Thiên Đạo minh, duy trì trật tự, phân phối ích lợi, là kẻ thống trị về nghĩa đen, nhân gian gọi là ‘Thiên Đạo ngũ lão’.” Cù Cửu Nương kể.

Tam Tiêu đảo......: “Hỗn Nguyên tiên tử là Địa tiên?”

Đã có Kim Miết đảo, lại có danh hào Tam Tiêu, hải ngoại tiên cảnh này nhất định có quan hệ với Tiệt giáo.

“Đúng, lúc Thiên Tôn chứng được Pháp Thân, người đó cũng đã là Địa tiên, thực lực của ngũ lão tiên không giống bình thường, dù chưa đạt tới Địa tiên thì cũng có thực lực Địa tiên.” Cù Cửu Nương đáp.

Mạnh Kỳ đăm chiêu gật đầu, bỗng nhớ tới một ý: “Ngươi nói có biến đổi là cái gì?”

Cù Cửu Nương ách một tiếng: “Kim Miết đảo. Kim Miết đảo đã biến mất.”

“Kim Miết đảo biến mất?” Quả nhiên, hành trình đi lấy Thanh Bình kiếm không đơn giản, “Làm sao các ngươi có được tin tức này?”

“Thiên Tôn ở đó có gầy dựng một thành viên chưa chính thức, danh hiệu là ‘Hoàng Long chân nhân’, phụ trách sưu tập những vật quý hiếm, chúng ta thì cung cấp công pháp, giúp đỡ lẫn nhau cùng có lợi. Sau khi Thiên Tôn vẫn lạc, nguyên quân dùng Luân Hồi phù và thần binh, có đi tới hải ngoại tiên cảnh vài lần, vài năm trước từ trong miệng ‘Hoàng Long chân nhân’ biết được tin Kim Miết đảo đã biến mất.” Cù Cửu Nương giải thích.

Linh Bảo Thiên Tôn lúc ấy đã nhờ Hoàng Long chân nhân lúc nào cũng chú ý tới Kim Miết đảo, hòn đảo này lại khá bí ẩn, các cao nhân khác không hề biết tới.

Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng thong thả bước đi:

“Nếu đã tồn tại, nhất định sẽ có vết tích, dù có biến mất vẫn lần mò theo được, ta cũng đang chuẩn bị vào hải ngoại tiên cảnh tìm tòi.”

............

Trường Hoa đảo, đảo chủ Khúc Bạch Mi đang thết đãi một vị khách quý, là sứ giả tuần tra của Thiên Đạo minh, Ân Phi Long.

Yến qua một nửa, Ân Phi Long đánh mắt một cái, Khúc Bạch Mi hiểu ý, cho mọi người ra ngoài, mở cấm pháp lên.

“Sứ giả có gì dạy ta?” Khúc Bạch Mi nghi hoặc hỏi.

Ân Phi Long sắc mặt nghiêm túc nói: “Khúc đảo chủ có biết mấy chục năm trước có một tổ chức thần bí hay không? Một tổ chức thích đeo mặt nạ thần tiên thời thượng cổ?”

“Chính là tổ chức hồi đó tranh giành bảo vật Tử Trúc đảo với ngươi?” Khúc Bạch Mi nhíu mày.

“Đúng, lúc ấy là người đeo mặt nạ ‘Đấu Mẫu nguyên quân’ ra tay, ngoài ra, mười chín năm trước, Đông Ninh đảo di phủ bị ‘Thái Ất chân nhân’ cướp mất, hai mươi bảy năm trước, Chí Ma thiên quân bị ‘Linh Bảo Thiên Tôn’ đánh thương nặng...... Ngũ lão tiên vẫn luôn chú ý tới tổ chức thần bí này, không ngừng cho người truy tìm họ, hôm nay, tại hạ cuối cùng cũng lấy được một chút manh mối.” Ân Phi Long chắp tay nói, “Rất mong đảo chủ phối hợp.”

“Vì sao cần Khúc mỗ phối hợp?” Khúc Bạch Mi cảm thấy áp lực.

Ân Phi Long vẻ mặt ngưng trọng: “Trên đảo có một cường giả thần bí tên là Mạc Ninh, sống ở bờ biển. Có mấy manh mối đều chỉ về phía người này, mong thỉnh đảo chủ hỗ trợ tróc nã.”

Nếu không thông báo Khúc Bạch Mi một tiếng, sẽ bị đại trận của đảo sát thương.

Khúc Bạch Mi gật đầu: “Để Khúc mỗ chuẩn bị một chút.”

Y rời khỏi đại đường, đi vào phòng ngủ, lúc quay mặt ra, trên mặt có thêm một cái mặt nạ, mặt nạ của “Hoàng Long chân nhân”!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn), truyện Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn), đọc truyện Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn), Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn) full, Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn) chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top