Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 780: Chuẩn bị sẵn sàng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Cái hạt sen này trông hết sức bình thường, còn vương lại ít nước mà hơi ấm của bàn tay Cố Tiểu Tang, khiến Mạnh Kỳ thoáng giật mình, hoa nở thì gặp cô?

Cố yêu nữ không có lòng tin mình sẽ thoát được ra khỏi bàn cờ? nên mới cười cười mà bàn chuyện tương lai sống chết, muốn để lại kí ức bản thân, muốn sau này có người còn nhớ tới trên thế gian từng có một nữ tử gọi là Cố Tiểu Tang, chứ không phải Ngọc Lung Tử Cố Tiểu Tang chuyển thế của Vô Sinh lão mẫu? dù có Nguyên Tâm ấn trong người, Mạnh Kỳ cũng không sao nắm bắt được suy nghĩ thật sự trong lòng cô.

Cầm hạt sen, Mạnh Kỳ rơi vào trầm mặc.

Cố Tiểu Tang cũng im lặng, không khí trở nên tĩnh mịch.

Mạnh Kỳ ngắm nghía hạt sen trong tay, hồi lâu mới chuyển hướng đề tài: “Cô khám phá ra được thân phận của ta, là vì mối liên hệ đặc thù giữa chúng ta?”

“Tướng công nói thế, thì cứ cho là vậy đi.“ Cố Tiểu Tang nhăn mũi.

Tóm lại ta đã nhớ tiểu yêu nữ có khả năng này...... Mạnh Kỳ lại chuyển đề tài: “Người vừa mới đuổi theo Giới Sát, không, Tát Nhân Cao Oa là ‘Vô Diện Thiên Ma’?”

“Không phải Vô Diện Thiên Ma.“ Cố Tiểu Tang trả lời, “Cũng không phải người của Diệt Thiên môn, không biết Ma Sư kiếm được ở đâu, cái bộ dạng xấu xí đó hình như không phải trời sinh.“

Thành viên Thần Thoại? Mạnh Kỳ còn đang suy nghĩ, Cố Tiểu Tang đã nghiêng đầu nhìn bên cạnh, chỗ đó có một viên bảo thạch u ám kỳ dị lơ lửng, đầy vết rạn nứt, tạo thành vô số mặt cắt, mỗi mặt cắt đều lấp lóe u quang như một cánh cửa dẫn tới một nơi tăm tối nào đó.

“U Minh quỷ môn, chủ tài thần binh của Khóc lão nhân.“ Cố Tiểu Tang nói, giọng rất vui vẻ.

Đạo thiên phạt thần lôi đáng sợ nhất cuối cùng đã xuyên thấu thời không, chỉ một kích của nó, phạm vi mười dặm hoàn toàn bị đánh thành hư vô, bao gồm cả thi thể của Khóc lão nhân và Thác Á, cả bảo binh và vật phẩm trên người họ, Mạnh Kỳ tự nghĩ, nếu là hắn bị đánh trúng phát ấy, dù có Bát Cửu trong người, thì cũng không cần làm gì nữa.

Nay xem ra, chủ tài thần binh miễn cưỡng có thể chống đỡ được đạo hư không thần lôi kia.

“Lão đã từng là ma đầu tà ác nhất trong lòng ta, là kẻ địch cường đại nhất, ta đã từng tưởng tượng ra rất nhiều cách thức tiêu diệt lão, không ngờ cuối cùng lại giết được lão mơ hồ như vậy, chẳng hề có đại chiến kinh thiên động địa, cũng chẳng có kịch đấu oanh liệt tí nào.“ Mạnh Kỳ cảm thán.

Cố Tiểu Tang chúm chím cười: “Cho thấy tướng công đã trưởng thành, một kẻ địch trước đây không thể nào chiến thắng được, nay chỉ cần một đao đã giải quyết xong, trong cả thiên hạ, bên dưới pháp thân, chàng đã đủ để tung hoành.“

Cô liếc mắt: “Lục Dục dâm tăng đã ‘tặng’ cho tướng công ‘Lục Dục Hồng Trần châm’?”

“Vốn tưởng sau khi bí mật lấy được thì sẽ dùng lại ngay lên người y, ai dè y lại chết nhanh như vậy.“ Mạnh Kỳ thoáng cảm thấy xấu hổ, làm thiếu hiệp chính đạo, cầm trong tay một thứ bí bảo kiểu này, thực là mất thân phận a!

Đến khi hắn hồi phục sức lực, Giới Sát đạo nhân và cường giả tóc bạc kia đã sớm mất tung mất tích, đuổi theo không kịp, mà Cố Tiểu Tang và Giới Sát từng hợp mưu với nhau, nói không chừng có biết bí mật gì đó, nên Mạnh Kỳ mới lựa chọn túm lấy cô.

Cố Tiểu Tang khẽ cười: “Chàng với thiếp phu thê vốn là một thể, có cái thu hoạch gì, tướng công cứ cầm là được, chỉ có hai cây dâm châm này thì thiếp thân phải lấy, tướng công giữ lại trên người chẳng lẽ mơ ước con gái nhà ai à?”

Đối với cái kiểu xưng hô tướng công thiếp thân phu thê linh tinh gì đấy của cô, Mạnh Kỳ đã sớm miễn dịch, nghe vậy ngẩn ra, đây là ý muốn dùng Lục Dục Hồng Trần châm đổi “U Minh quỷ môn”?

Lục Dục Hồng Trần châm chỉ là một bí bảo bình thường, chỉ dùng được khi xuất kỳ bất ý, nếu đen ra so sánh, đương nhiên là “U Minh quỷ môn” Có giá trị hơn hẳn, Mạnh Kỳ không chút do dự, đưa Lục Dục Hồng Trần châm cho Cố Tiểu Tang, cất món thần binh chủ tài đã bị tàn phá kia vào.

Làm xong, hắn đứng dậy, khí thế tăng vọt, siết chặt trường đao, hai mắt nhìn thẳng Cố Tiểu Tang:

“Ta không đánh lén cô, ra chiêu đi!”

Tát Nhân Cao Oa bí mật đầu nhập vào Kim trướng, chắc chắn là đều từ bàn tay của Cố Tiểu Tang, Mạnh Kỳ không bao giờ quên mục đích của chuyến đi này.

Cố Tiểu Tang nhìn Mạnh Kỳ chiến ý dâng trào, mắt lóe ý cười, song mặt lại ra vẻ đau thương: “Vừa mới ước định sinh tử, tình thâm ý trọng, tướng công đảo mắt đã trở mặt vô tình......“

Nhìn Mạnh Kỳ trường đao chĩa xéo, như một Chiến Thần, Cố Tiểu Tang không cười nữa: “Chàng với ta sớm muộn cũng sẽ phải đánh với nhau một trận, nhưng mà không phải hôm nay, Thác Á đã chết, nhưng Như Ý Thiên Mẫu chưa chết, không lâu nữa sẽ có cường giả đuổi tới đây.“

Nói tới đây, cô lại đột ngột bật cười, sóng mắt đầy mị hoặc: “Tướng công muốn biết cái gì, cứ việc hỏi thiếp thân là được, cần gì cứ phải đòi đánh đòi giết?”

Mạnh Kỳ chính là muốn ra tay vào thời điểm này, khi Cố Tiểu Tang nghĩ sắp có viện quân tới, như thế ra tay sẽ nghiêng về phòng thủ, khiến khí thế của hắn chiếm thế thượng phong, song nghe câu này xong thì ngơ cả ra.

............

trong Kim trướng, Đại Mãn mang tới tin tức của “Như Ý Thiên Mẫu”:

“Cực Ác Thiên Ma là ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh biến hóa thành, hắn cũng là người kích động ra nội chiến......“

“Trước khi Thác Á bỏ mạng, bảy tông sư chỉ còn một mình Đại La Thánh Nữ......“

“Đối phương có Khóc lão nhân đứng hạng ba mươi ba Địa bảng, và sát sinh tà ma Tát Nhân Cao Oa......“

Các tà ma tả đạo cao tầng ngồi nghe đều biến sắc, bảy người chiến lực cấp Tông Sư lại bị tiêu diệt dễ dàng như vậy?

Tuy bọn họ nghi kị, không hài lòng lẫn nhau, nhưng cái tổ hợp chiến lực đó là rất mạnh, tương đương với một nửa thế lực liên hợp của hai phe.

Thế mà chỉ sau một trận đã chết sạch?

Hàn Quảng thầm vận bí pháp suy tính, khẽ ‘ý’ một tiếng: “Khóc lão nhân đã chết, do Cuồng Đao giết.“

Khóc lão nhân bị Cuồng Đao giết? Hoan Hỉ phật, Hoan Hỉ Bồ Tát, Huyễn Diệt Thiên Ma, Trường Sinh giáo tế ti đều sững ra nhìn nhau.

Khóc lão nhân là ngoại cảnh đỉnh phong nhiều năm, đa phần cường giả ở đây không hẳn có thể thắng được lão!

Cuồng Đao đã trưởng thành đến mức này? So với Tô Vô Danh năm đó còn khoa trương hơn không biết bao nhiêu lần!

“Thú vị.” Cổ Nhĩ Đa đang tựa vào Hoan Hỉ Bồ Tát nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở miệng.

Hàn Quảng lập tức đứng dậy, vẻ xin lỗi, hối hận và sát khí nói: “Là do bổn tọa sơ sẩy, không phát hiện ra được thuật biến hóa của Cuồng Đao, dẫn sói vào nhà, hủy diệt nhiều Tông Sư như vậy, làm hỏng chuyện lớn của Đại Hãn.“

Cổ Nhĩ Đa vỗ nhẹ cánh tay của Hoan Hỉ Bồ Tát, vô cùng nhàn nhã: “Không sao, một chút việc nhỏ mà thôi, chẳng qua bản Khả Hãn tấn chức Địa Tiên hơi gấp gáp, có chút tai họa ngầm, cần phải cùng Bồ Tát song tu bù lại, lo mọi người không có việc gì để làm, nên mới ủy thác nhiệm vụ này.“

Y mở mắt, đôi mắt một màu đen thui: “Hạo Nguyệt gia tộc và Thiên Tru phủ thật ra chẳng có gì liên quan tới nhau, nhưng lại liên quan tới một món tuyệt thế thần binh khác là Minh Hải kiếm, là một thứ mà bản Khả Hãn đang ham muốn có.“

Hàn Quảng nao nao, cười yếu ớt: “Không làm hỏng chuyện lớn của Đại Hãn thì được rồi.“

“Bản Khả Hãn đã chuẩn bị xong xuôi, ngày mai giờ này, sẽ gặp Lục đại và Xung Hòa!” Cổ Nhĩ Đa đứng dậy.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn), truyện Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn), đọc truyện Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn), Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn) full, Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn) chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top