Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Sau khi làm xong hết những việc này, Tô Cẩm Bình quay đầu nhìn đám cung nữ xung quanh mình, hỏi: “Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy gì không?”
Hả? Thấy cái gì? Thấy cô gây chuyện chứ thấy gì! Mấy cung nữ đáng há miệng định nói, may mà một cung nữ có vẻ khá lanh lợi, vội đáp: “Cô nương, vừa rồi chúng ta không thấy gì cả.”
Tô Cẩm Bình tỏ vẻ tán thưởng, sau đó lại nhìn sang các cung nữ khác: “Cô ấy không nhìn thấy gì cả, còn các ngươi thì nhìn thấy gì?”
Vừa nhìn sắc mặt Tô Cẩm Bình, chúng cung nữ sợ trắng bệch mặt mũi, nếu còn không hiểu chuyện gì xảy ra nữa thì họ đúng là đồ ngốc. Họ vội lắc đầu quầy quậy: “Chúng ta cũng không nhìn thấy gì hết.”
Đừng đùa nữa, tình hình xảy ra ngay trước mắt, rõ ràng là nếu họ mà nói nhìn thấy gì, sẽ cực kỳ bất lợi với sự an toàn của chính bản thân mình. Cô gái này còn dám thả lừa vào đối phó với cả Thái hậu và Công chúa, nếu muốn giết họ chẳng phải còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến sao?
Tô Cẩm Bình gật đầu hài lòng: “Có một số thời điểm cũng nên như thế, để mọi người biết các cô không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, nên không biết gì hết. Người như vậy, mới có thể sống lâu hơn chút được!”
Nghe nàng nói vậy, các cung nữ sợ toát mồ hôi giữa mùa đông lạnh giá, trong lòng thầm ca thán, may mà họ nhanh trí, may mà họ kịp nói không biết gì cả.
“Phải rồi, vừa rồi các ngươi đi dắt lừa, có qua tay người khác không?” Nàng quay lại nhìn cung nữ đi theo mình.
Một cung nữ ấp úng nói: “Cô nương, trong Hoàng cung không có lừa, chúng nô tỳ phải nhờ Tiểu Tàm Tử công công của cung Trường Xuân đi tìm giúp ạ.”
“Tiểu Tàm Tử công công kia là người thế nào?”
“Ôi, gã vô cùng chua ngoa, lại tàn nhẫn, làm không ít chuyện xấu trong cung. Nếu chúng ta không đưa cho gã chút bạc, thì gã cũng không chịu giúp đâu ạ, nhưng gã cũng khá bản lĩnh.” Nói xong, mặt cung nữ kia nhăn lại, tiếc quá, bạc của họ…
Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu: “Ừm! Nếu gã không phải là người tốt, nếu lát nữa muốn đổ tội lên đầu các ngươi, chúng ta phải kiên quyết nói rằng gã nói láo, muốn hãm hại những người vô tội chúng ta!” Vừa nói, Tô Cẩm Bình vừa gật gù như thật, chỉ nhìn dáng vẻ của nàng lúc này, quả thực y như người vô tội!
Một cung nữ không kìm được liền hỏi: “Cô nương, không phải người tốt thì làm như vậy, chứ nếu Tiểu Tàm Tử là người tốt thì sao ạ?”
Tô Cẩm Bình liếc nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc: “Chuyện này thì đơn giản quá còn gì? Nói là có người dịch dung, giả dạng thành các ngươi, lừa Tiểu Tàm Tử!”
“…” Vậy mà cũng nói được à?! Một giọt mồ hôi to chảy xuống sau gáy mọi người, mấy lời này, gượng ép thì cũng gượng ép, nhưng cũng không phải không có lý.
Cuối cùng cũng có một cung nữ thông minh một chút cảm thấy có gì đó không ổn: “Nhưng mà cô nương, mấy cây trâm này đều lấy trên đầu chúng ta mà!” Nếu bị lấy mấy cây trâm ra làm vật chứng, thì họ chết chắc, vì trong hoàng cung, trâm của mỗi cung nữ đều được đánh dấu cả.
“Ừm! Ngươi nói rất có lý!” Tô Cẩm Bình gật đầu, sau đó dùng giọng điệu nghiêm túc nói, “Chuyện là thế này, vừa rồi có một cao thủ tuyệt thế tới đây, hắn mặc áo đen, bịt khăn che mặt, có vẻ vô cùng thần bí. Chúng ta đều không nhìn thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ thấy hắn ra tay rất nhanh, trâm trên đầu các ngươi đều rơi vào tay hắn. Sau đó, hắn lại dùng trâm gây án, ngoài ra, lát nữa chắc chắn tiểu Tàm Tử sẽ vu cáo lên đầu chúng ta, càng chứng tỏ chuyện này đều là một âm mưu, mục đích là muốn hãm hại những người đơn thuần, lương thiện, đáng yêu như chúng ta. Còn các ngươi vô duyên vô cớ bị người ta lấy mất trâm, vô cùng sợ hãi, nên hiện giờ, các ngươi bắt đầu hét được rồi đấy!”
Hả?! Chúng cung nữ đờ người! Nàng đang kể… à không… đang sáng tác truyện cổ tích à? Họ có thể hét là sao?!
“Sao thế? Không biết hét à?!” Tô Cẩm Bình lại sa sầm mặt.
Nàng vừa dứt lời, tiếng hét thảm thiết kinh thiên động địa lập tức vang lên, hoàn toàn không giống bị cướp trâm, mà giống bị người ta chém cho vài đao hơn: “A!!!”
“A!!!”
Hiện giờ, bọn họ đều là những con châu chấu bám trên cùng một sợi dây. Chính họ dắt mấy con lừa kia tới, nếu cô nương bị hỏi tội, họ cũng không thể nào thoát được. Họ cũng không phải kẻ ngốc, nên nếu hét mấy tiếng mà giữ lại được mạng sống, thì hoàn toàn đáng giá!
Hai cung nữ trước điện Thái hậu vốn đang định mật báo, lại thấy Tô Cẩm Bình còn vạch kế hoạch rõ ràng ổn thỏa ngay trước mặt mình. Chuyện này chứng tỏ gì? Chứng tỏ là nàng hoàn toàn không ngại họ vào trong mật báo, hơn nữa, tuy câu chuyện đó khiến người ta toát mồ hôi hột, nhưng thật sự cũng rất hợp lý. Vậy giờ họ nên mật báo hay không mật báo đây?
Cung nữ đứng sau lưng Tô Cẩm Bình cũng nhanh chóng nhận ra người ngoài cửa đang cân nhắc xem có nên vào mật báo hay không. Cô ta chỉ vào hai người kia, nói với Tô Cẩm Bình: “Cô nương, vừa rồi họ đều nhìn thấy cả, nếu họ bẩm báo với Thái hậu thì làm thế nào?”
“Chuyện này quá đơn giản. Để họ bẩm báo xong, ta sẽ vì bị người ta vu oan mà cảm thấy vô cùng uất ức, vô cùng phẫn nộ, nhanh chóng ra tay giết chết họ, sau đó nói với Thái hậu rằng, họ bị người ta dùng tiền mua chuộc, bán chủ cầu vinh, lừa gạt Thái hậu. Ta tin rằng sau khi họ chết, những người ở ngoài cửa mà có nhìn thấy điều gì đó không nên thấy, chắc chắn cũng sẽ ăn ngay nói thật, nói với Thái hậu rằng chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, cũng tránh để ta quá giận dữ vì bị oan uổng mà ra tay giết hết bọn họ. Thế nên, chắc chắn họ sẽ không vu oan cho những người vô tội như chúng ta đâu!” Tô Cẩm Bình thản nhiên nói, đôi mắt phượng nhìn hai cung nữ kia như cười như không.
Mấy lời này khiến hai cung nữ sợ hãi trắng bệch mặt mũi. Vừa rồi, chính mắt họ đã nhìn thấy công phu của cô gái kia, hơn nữa, họ tin chắc rằng cô gái có lòng dạ hiểm độc này tuyệt đối sẽ đối phó với họ như nàng vừa nói. Nghĩ vậy, họ vội quỳ xuống: “Cô nương tha mạng, chúng ta không nhìn thấy gì hết.”
“Đứng dậy đi đứng dậy đi, quỳ gì mà quỳ, để người khác thấy được lại tưởng ta đe dọa gì các ngươi. Các ngươi phải biết rằng phẩm chất của bản cô nương rất cao thượng, chưa bao giờ uy hiếp đe dọa bất cứ ai.” Tô Cẩm Bình vung vẩy bàn tay nhỏ, cực kỳ điệu bộ.
Khóe môi hai cung nữ kia khẽ giật giật, vội vàng đứng lên ra vẻ bình tĩnh đứng ngoài cửa. Hôm nay, rốt cuộc họ cũng hiểu được cái gì gọi là đổi trắng thay đen, hơn nữa, đây chắc chắn là người thứ nhất từ xưa tới nay có thể làm đến mức thế này! Một mình nàng tự biên tự diễn, còn ép mọi người không thể không phối hợp với nàng, thật đúng là…
“Ôi trời, các ngươi còn đứng sững ra ở đó làm gì? Chẳng lẽ không biết Thái hậu bị lừa đá sao? Mau đi gọi ngự y tới chữa trị đi! Làm một cung nữ trung thành, sao các ngươi không có chút nhạy bén nào thế? Thế là không được đâu, các ngươi thế này, sẽ phụ công Thái hậu xưa kia tin tưởng và bồi dưỡng các ngươi đó!” Tô Cẩm Bình lên giọng ‘dạy dỗ’.
Khóe mắt hai cung nữ giật giật, sau đó ra vẻ hoảng hốt, điên cuồng chạy về phía thái y viện…
Cung nữ đứng sau Tô Cẩm Bình toát mồ hôi trán, lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng. Cô nương này thực sự quá tàn nhẫn. Từ trước đến giờ, đi truyền thái y này nọ đều là việc của thái giám sai vặt, vậy mà bị nàng nói vài câu, cung nữ canh cửa lại quên hết cả quy củ, cuống quít chạy đi như thế!
Nhưng có một cung nữ khá sắc sảo, bước tới hỏi: “Cô nương, ngài không sợ họ lật lọng sao?”
“Hừ!” Nàng khinh bỉ hừ lạnh rồi nói, “Vậy thì cứ để họ lật lọng đi, hành vi hiện giờ của họ cũng đã chứng tỏ họ có vấn đề rồi còn gì? Cung nữ canh cửa lại đi làm việc của thái giám sai vặt, nếu dựa theo quy củ trong cung, thì cũng coi như hành vi tự ý rời khỏi nơi làm nhiệm vụ! Nếu họ có thể ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta, thì ta có thể giúp họ giải thích hành vi hiện giờ của họ là do nhất thời bối rối vì thấy Thái hậu gặp chuyện chẳng lành, vội vàng chạy tới Thái y viện không kịp cân nhắc gì nhiều. Còn nếu định lật lọng hãm hại người vô tội chúng ta, thì sẽ là thấy Thái hậu gặp chuyện chẳng lành, cho rằng hãm hại thành công nên nhất thời cao hứng không kiềm chế được, kích động quên cả nhiệm vụ canh cửa của mình. Đây rõ ràng là biểu hiện của việc có vấn đề!”
“…” Vậy mà cũng nói cho được?! Chẳng trách tự dưng nàng lại kích động mấy người kia đi tìm thái y, hóa ra là nàng tính toán như vậy. Chuyện khiến họ toát mồ hôi nhất là rõ ràng chính nàng gây ra toàn bộ những chuyện này, nhưng nàng cứ mở miệng ra ngậm miệng lại là ‘người vô tội chúng ta’. Nếu ai mà không biết nội tình, thì thật sự sẽ cho rằng nàng hoàn toàn vô tội mất.
“Sao thế? Có phải bỗng nhiên cảm thấy rất sùng bái ta không? Chỉ tùy tiện suy luận một chút mà có thể phát hiện ra được chân tướng của sự việc, bản cô nương đúng là thần thám trên thế gian!”
Ồ… Chúng cung nữ vừa toát mồ hôi, vừa vội phụ họa: “Đúng thế! Cô nương, ngài thông minh thật đấy. Chỉ nói mấy lời mà vạch trần được tất cả mọi chuyện, chúng ta phải bái phục.”
“Chúng nô tỳ bái phục!” Bản lĩnh đổi trắng thay đen thực sự khiến người ta phải bái phục! Họ dám chắc rằng, trên thế gian này, không thể tìm được người thứ hai bịa chuyện giỏi hơn nàng được nữa!
Tô Cẩm Bình nhếch môi cười không nói. Người trong cung là thế đấy, chỉ cần giữ được mạng sống, còn bạn nói gì, họ sẽ nói theo như vậy. Nếu là nơi khác, Tô Cẩm Bình sẽ không dám bịa đặt không chút dè chừng như thế, vì chắc chắn sẽ sót lại mấy hạ nhân thực sự chân thành, nhưng ở trong cung, có quá nhiều chủ nhân, mà mỗi chủ nhân lại có thể tùy ý bỏ rơi những cung nữ không quan trọng vì lợi ích của mình. Nên đại đa số cung nữ đều rất nhanh nhạy, biết làm thế nào để giữ mạng sống của mình. Đương nhiên, nếu có một số bộ phận nhỏ không sợ chết, hơn nữa lại ra sức chứng minh sự chân thành của mình thì Tô Cẩm Bình cũng không ngại tiễn họ xuống địa ngục, để chứng minh sự ‘trong sạch’ của nàng!
Không bao lâu sau, hai tiểu cung nữ kia liền kéo Trương ngự y cuống cuồng chạy về. Hôm nay Trương ngự y trực thái y viện, cũng đã sai người đi mời các thái y khác đến để chữa trị cho Thái hậu và Công chúa. Trong lòng Trương ngự y thầm rùng mình, Thái hậu và Công chúa bị lừa đá sao? Khi vừa nghe thấy tin này, phản ứng đầu tiên của ông ta là muốn ôm bụng cười lăn một trận thỏa thích. Hai người đàn bà đó lúc nào cũng cao ngạo chết đi được, sao lại bị lừa đá?! Nhưng nghĩ đến kết cục của mình sau khi cười xong cũng chẳng tốt đẹp gì, ông ta lại phải nhịn xuống, nhịn đỏ bừng cả mặt rồi cũng chạy theo cung nữ tới đây. Thật ra… ông ta rất muốn cười!!!
Nhìn thấy Tô Cẩm Bình ở ngoài cửa, chợt nhớ thân phận của đối phương không bình thường, ông ta lập tức cúi người hành lễ, không cần bận tâm đến thân phận của mình: “Tham kiến cô nương!”
“Ừ!” Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu, điều nàng muốn chính là sự cung kính và dè chừng của họ thì nàng mới có thể thể hiện bản lĩnh và quyền uy của mình được.
“Ui chao!” Tiếng kêu đau đớn vang lên, sau đó, giọng nói ngang ngược của Quân Mộng Nhã lại vang lên, “Đám thái y chết tiệt kia, đến giờ còn chưa chịu tới. Chờ họ tới đây, bản Công chúa sẽ diệt cả cửu tộc của họ! Đau chết bản Công chúa mất, rõ ràng họ cố tình đến trễ, cố tình muốn bản Công chúa phải chịu khổ đây mà!”
Trương ngự y đen mặt, cảm xúc cứng đờ lại, trong lòng cũng hơi ngại ngần, lo mình sẽ bị diệt cửu tộc thật. Dù sao thiên hạ đều biết vị Công chúa kia vô cùng ương ngạnh, có gây ra chuyện như vậy cũng chẳng có gì kỳ lạ. Tiếng Vương Thái hậu cũng vang lên: “Nhã nhi, đừng nóng giận vội, chờ đám lang băm kia chữa cho chúng ta xong, ai gia nhất định sẽ băm vằm họ!”
Trong thiên hạ này, có lẽ trừ Vương Thái hậu ra, không có người thứ hai có thể nói thẳng mấy lời bạc bẽo ăn cháo đá bát như thế này! Tô Cẩm Bình thầm cười lạnh, mụ già kia còn dám nói mình ăn chay niệm Phật. Lần đầu gặp mụ, đúng là nàng đã bị biểu hiện bên ngoài của mụ ta lừa gạt. Nhìn thấy gân guốc trên mặt thái y kia giật giật, hiển nhiên đã bị mấy lời của Thái hậu kích thích, Tô Cẩm Bình cười thầm trong lòng, Thái hậu nói vậy có khác nào giúp mình vào hại mụ ta?
“Vị ngự y đại nhân này, tiểu nữ cũng hiểu sơ qua y lý, chi bằng ta cũng vào thăm Thái hậu cùng ngài, góp chút sức mọn vì Thái hậu!” Ý của câu này chính là Tô Cẩm Bình sẵn lòng đi chữa trị cho Thái hậu giúp ông ta. Nếu vậy, có vấn đề gì cũng không liên quan đến Trương ngự y!
Ánh mắt Trương ngự y nhìn Tô Cẩm Bình cũng thêm chút thiện ý, thậm chí còn có vẻ cảm kích. Ông ta chẳng qua chỉ là một ngự y nho nhỏ, nếu Thái hậu muốn lấy mạng ông ta, thì dù ông ta mọc cánh cũng không thoát được. Nhưng vị cô nương này thì khác. Hiện giờ nàng thậm chí còn cao quý hơn cả sủng phi của Hoàng thượng, chắc hẳn Thái hậu cũng sẽ không làm gì được nàng.
“Đi thôi!” Tô Cẩm Bình bước vào trước, ngự y cũng theo sát phía sau.
Không ít cung nữ đi theo Tô Cẩm Bình tới đây đều lộ vẻ lo lắng sau lưng họ. Cô nương vào trong chẳng lẽ muốn mưu hại Thái hậu sao? Khụ khụ…
Tô Cẩm Bình vừa vào phòng, Vương Thái hậu tưởng thái y tới, há miệng định mắng chửi, nhưng vừa nhìn thấy là Tô Cẩm Bình, sắc mặt mụ thay đổi hẳn, cố tỏ ra vẻ hiền lành. Dù sao, sống bao nhiêu năm trong hậu cung, không có bản lĩnh gì nhiều, nhưng mụ vẫn biết thuật ngụy trang cơ bản nhất: “Sao ngươi lại tới đây? Không cần chăm sóc bên Hoàng thượng sao?”
“Vừa rồi nghe nói Thái hậu bị lừa đá… À không, bị lừa mạo phạm, tiểu nữ cũng hiểu sơ sơ về y thuật, nên mới đến góp chút sức mọn. Hiện giờ Hoàng thượng đang bệnh nặng, không thể tự tới vấn an Thái hậu, mong Thái hậu thứ lỗi!” Giả vờ à? Ai mà không biết?
Thái hậu gượng cười, hỏi tiếp: “Sức khỏe của Hoàng thượng thế nào?” Trong mắt mụ ta ánh lên vẻ mong chờ.
Tô Cẩm Bình khẽ cười: “Cũng phải đa tạ Thái hậu đã phái người truyền lời kia cho Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng tức giận hộc máu. Không ngờ lại giúp tiêu tan chút khí huyết tích tụ ở lồng ngực, nên giờ không còn đáng ngại nữa rồi!”
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Thái hậu lập tức thay đổi, hơn nữa còn cực kỳ khó coi. Mụ vốn muốn lấy mạng Quân Lâm Uyên, sao lại vô tình xui xẻo giúp hắn đỡ bệnh được? Thế này…
Nhưng thái y đứng bên cạnh lại thay đổi sắc mặt, ông ta là người hiểu rõ y thuật, cũng hiểu rõ bệnh tình của Hoàng thượng hoàn toàn không thể nổi giận. Chẳng lẽ cô nương này thật ra cũng không hiểu gì về y thuật? Có điều, vừa quay sang nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, ông ta lập tức thấy lòng lạnh buốt. Đó đâu phải là cười? Vẻ mặt nàng khiến người ta còn run sợ hơn cả nổi giận. Nhìn lại sắc mặt Thái hậu, ông ta chợt nhớ đến chuyện bảy năm trước Thái hậu buông rèm chấp chính, lại thêm câu ‘Hoàng thượng tức giận hộc máu’ mà Tô Cẩm Bình vừa nói, Trương ngự y vội cúi đầu, giấu đi vẻ kinh hãi trong mắt. Rõ ràng Thái hậu cố tình mưu hại Hoàng thượng!!!
Tô Cẩm Bình liếc mắt nhìn thấy sắc mặt của Trương ngự y, thầm cười lạnh, đây là lý do ta chờ ngươi đến đấy! Quân Lâm Uyên không nỡ xuống tay diệt trừ mụ già chết tiệt này, thì để Tô Cẩm Bình đẩy giúp một phen. Nàng không biết sức khỏe của người kia còn chống chọi được mấy ngày, nhưng dù chết cũng phải kéo hai kẻ chết tiệt này chết trước mới được.
“Nào nào! Thái hậu, Công chúa, mau để ta khám xem thế nào!” Vừa nói Tô Cẩm Bình vừa bước tới.
Chúng cung nhân vốn canh giữ ngoài cửa giờ bước vào cứu giá, thấy hành động của Tô Cẩm Bình đều sợ trắng mặt, muốn lên tiếng nhắc nhở Thái hậu, nhưng lại nhớ đến thân thủ mà cô gái kia thi triển lúc ấy, họ lại nhất thời không dám lên tiếng nữa.
Mọi người đều biết gần đây Tô Cẩm Bình đang học y thuật của Hoàng thượng, cho nên Vương Thái hậu vẫn có chút tín nhiệm đối với y thuật của nàng. Mụ lườm ngự y một cái, Trương ngự y vội lùi ra sau rèm. Lúc này Huệ Hương mới bước tới kéo ống quần Thái hậu lên. Cô ta kéo mạnh, đương nhiên cũng động đến vết thương khiến Vương Thái hậu đau trợn mắt, liền tát cho Huệ Hương một cái: “Tiện tỳ vô dụng, bảo ngươi ngăn con lừa kia cho ai gia, ngươi lại ngã sõng soài xuống đất, hại ai gia chịu chịu khổ thế này!”
Huệ Hương vội cúi đầu nhận lỗi, Tô Cẩm Bình lại nhận ra ánh mắt sắc lạnh của cô ta ngay khi cô ta vừa cúi xuống. Huệ Hương mất hứng cũng là chuyện bình thường, làm gì có ai tình nguyện đùa với tính mạng của mình mà đi che chắn cho người khác chứ? Nếu có cản cũng chỉ có thể chứng tỏ rằng họ thật sự chân thành, nhưng Vương Thái hậu lại nói như thể họ sinh ra là để hy sinh mạng sống vì mụ ta vậy. Xem ra, đúng là Vương Thái hậu lớn tuổi, nên đã quên cả việc lung lạc lòng người cơ bản nhất rồi. Nếu vậy, thì để mình giúp mụ ta lôi kéo người là được rồi. Chưa biết chừng, ở thời điểm mấu chốt, Huệ Hương này còn có thể có chút tác dụng: “Thái hậu nương nương, mạng của nô tài cũng là mạng, trước giờ ngài vẫn luôn yêu dân như con, sao có thể nói như vậy được? Nào, để ta xem vết thương của ngài thế nào!”
Nàng vừa dứt lời, cảm xúc của Huệ Hương rất phức tạp, nhìn Tô Cẩm Bình với vẻ dò xét, nhưng thấy nàng chỉ cúi đầu nghiêm túc khám chữa cho Thái hậu, không hề có ý lôi kéo mình, cảm xúc phức tạp kia mới dần biến thành cảm kích.
Sắc mặt Thái hậu lúc đỏ lúc trắng, tuy hiện giờ mụ đang sa sút, nhưng bị một tiểu nha đầu giáo huấn, lại còn giận mà không nói được câu gì khiến trong lòng mụ ta như bùng lửa!
Tô Cẩm Bình kiểm tra một lúc lâu mới kêu lên kinh hãi: “Ôi chao, Thái hậu, ngài bị con lừa ngốc kia đạp gãy xương rồi! Để ta chỉnh lại giúp ngài!” Vừa dứt lời, tay nàng lật đi, một tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết vang lên!
“Ôi cha, xin lỗi Thái hậu, ta sơ suất bẻ ngược mất rồi, để ta làm lại!” Lại tiếng ‘rắc’ giòn tan vang lên. Vương Thái hậu lại tiếp tục kêu la thảm thiết khiến Quân Mộng Nhã ở bên cạnh sợ trắng mặt, không khỏi giật mình lùi lại phía sau, trong lòng vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ chữa trị vết thương cũng đau như vậy sao? Sao nhìn sắc mặt mẫu hậu còn đau hơn cả lúc bị lừa đá thế?
“Ô! Sao ở đây vẫn sưng lên thế này? Chẳng lẽ vừa rồi nắn chưa chuẩn? Nắn lại lần nữa đi!” Nói xong, nàng bẻ mạnh chân Thái hậu sang bên trái, rồi lại bẻ quặt sang bên phải khiến Thái hậu suýt chửi ầm lên. Nàng nghĩ nàng đang nặn bánh quẩy sao?!!!
Trương ngự y đứng ngoài rèm nghe tiếng động bên trong cũng thầm thấy sung sướng. Một trong những nguyên nhân khiến ông ta sảng khoái đó là Thái hậu dám bỏ qua luân thường đạo lý, bỏ qua đạo nghĩa quân thần, dám mưu hại quân vương. Nguyên nhân thứ hai là - rõ ràng Trương lão đây hoàn toàn vô tội mà? Vì sao Thái hậu bị lừa đá, lão biết chuyện chạy tới đầu tiên mà còn bị dọa tru di cửu tộc? Ngay cả bệ hạ, cùng lắm cũng chỉ nói một câu “mang đầu tới gặp” hay “giết” thôi. Vậy mà mụ già Thái hậu này cùng với Công chúa quỷ quyệt ương ngạnh kia lại độc ác như vậy, ngay cả cửu tộc của ông ta cũng không chịu buông tha. Quả nhiên, tàn độc nhất là lòng dạ đàn bà, bị lừa đá là đúng! Ông ta thỏa thích mắng chửi trong lòng, nhưng không dám nói ra ngoài nửa câu. Khó chịu là một chuyện, còn có muốn chết hay không lại là chuyện khác.
“Ui da! Rốt cuộc ngươi có biết chữa bệnh không hả?! A, buông ra, buông ra, đau chết ai gia mất! Ngươi nghĩ chân ai gia là bánh quẩy hay sao? A!!!” Vương Thái hậu đau chảy cả nước mắt, lúc này, mụ ta thực sự nghi ngờ Tô Cẩm Bình cố tình, nếu không sao lại bẻ chân mụ hết sang phải lại sang trái như bánh quẩy thế này được?!
“Thái hậu, trong Bắc Minh này nếu ta không biết chữa, thì sẽ không có ai chữa được nữa đâu. Gãy xương phải chữa thế này chứ!” Bị trẹo thì mới chữa như vậy, gãy xương mà chữa như vậy chỉ khiến mụ ta rạn nhiều hơn rồi hỏng hẳn thôi.
“Trương ngự y! Trương ngự y! Ui chao, đau chết ai gia mất!” Thái hậu đau mờ cả mắt, thoạt nhìn rất đáng thương!
Trương ngự y ‘vội vàng’ chạy vào, nhìn tình cảnh này, ông ta buồn cười mà không dám cười: “Không biết Thái hậu nương nương có gì cần sai bảo?”
“Ngươi tới chữa cho ai gia!” Mụ ta gầm lên.
Trương ngự y đâu có ngốc, tới chữa cho mụ ta chẳng phải tự chuốc phiền phức vào thân sao? Ông ta vẫn nhớ rõ mấy lời Thái hậu nói hồi nãy, sau khi chữa bệnh, sẽ tru di cửu tộc ông ta! Cho nên, dù đánh chết ông ta cũng không chen chân vào mấy chuyện thối nát này!
Ông ta bước tới mấy bước, nhìn ngó một lúc rồi khẽ lắc đầu vừa buồn rầu vừa tiếc nuối: “Thái hậu, xin thứ cho thần vô dụng, nhưng cựu thần thực sự không thể chữa được vết thương của ngài! Nếu để cô nương này chữa, cùng lắm ngài cũng chỉ chịu đau chút thôi. Nếu là cựu thần, e rằng ngài còn không giữ được mạng nữa.” Trương ngự y nói như thật.
Thái hậu giận dữ trừng mắt nhìn ông ta: “Đồ vô dụng!!!” Quát xong, mụ cũng đành để Tô Cẩm Bình chữa tiếp, xuống nước nói: “Vừa rồi ai gia đau quá nên nói năng không cẩn thận, ngươi đừng để tâm!” Trương thái y là người có y thuật tốt nhất, danh vọng cao nhất ở thái y viện, ông ta đã nói như vậy, nếu Tô Cẩm Bình còn phủi tay không chữa cho mình, chẳng phải mình sẽ rất thảm sao?
Đương nhiên, Tô Cẩm Bình sao có thể để tâm được, nàng khẽ gật đầu rất dễ tính, sau đó lại vặn mạnh một cái nữa…
Thật ra, vết thương đó chỉ cần kiếm nẹp bó lại, kê thêm vài thang thuốc dưỡng bệnh mấy ngày là khỏi. Chỉ tiếc rằng có sự xuất hiện của Tô Cẩm Bình, vết thương rõ ràng không nặng lắm, giờ biến thành tình trạng không phế đi một chân thì không xong việc! Có điều, chỉ lấy một chân của mụ ta thì làm sao đủ được?
Sau khi chỉnh mụ ta đủ rồi, nàng mới băng bó vết thương cho Vương Thái hậu. Nhưng Quân Mộng Nhã kia mới là người xui xẻo nhất, bị lừa đạp thẳng vào khuôn mặt như hoa như ngọc, mũi bị đạp đến biến dạng cả! Tô Cẩm Bình ho khẽ mấy tiếng rồi nói với Trương ngự y: “E rằng phải dùng tuyết hoa cao mới khỏi được, nếu không mặt Công chúa sẽ để lại sẹo mất.”
Trương ngự y khẽ gật đầu, cũng hoàn toàn đồng ý với nàng. Nhưng Tô Cẩm Bình lại bồi thêm một câu: “Phiền Trương ngự y thêm giúp ta chút lá bạc hà và cỏ lưu ly vào trong đó, hiệu quả sẽ càng cao hơn.”
Cả Vương Thái hậu và Quân Mộng Nhã đều biết tác dụng của lá bạc hà là giải nhiệt, làm khô vết thương, cỏ lưu ly thì họ đều không biết nhưng nghe tên cũng rất hay, vì vậy nghe câu này cũng không cảm thấy gì cả. Chỉ riêng Trương ngự y là biến sắc mặt.
Cỏ lưu ly là một trong những thành phần chủ yếu của bột hóa thi, nếu pha vào, chỉ e sẽ khiến tốc độ thối rữa của vết thương càng nhanh hơn. Vì sao vị cô nương này lại bảo mình kê đơn thuốc đó không chút dè chừng như vậy? Thấy Thái hậu nhìn ông ta nghi hoặc, ông ta vội gật đầu: “Vâng! Được thôi!” Cứ nhận lời trước rồi tính sau, thêm hay không thêm, không phải đều phụ thuộc vào chính ông ta sao? Nếu hiện giờ vạch trần lời nói của Tô Cẩm Bình, nàng mà đi tố cáo với Hoàng thượng, thì rất khó nói trước được Hoàng thượng sẽ đối phó ông ta như thế nào. Hơn nữa, việc gì ông ta phải giúp mụ yêu quái già Thái hậu này chứ?
Khi Tô Cẩm Bình đọc quyển sách dược ghi lại một số dược thảo hiếm có, đã từng nhìn thấy cỏ lưu ly, chắc chắn trong hoàng cung sẽ có loại cỏ này. Cỏ lưu ly cũng không khác gì acid clohydric ở hiện đại. Tuy hiệu quả không cao như vậy, nhưng vẫn có đủ công lực hủy dung mạo, làm da thịt thối rữa. Hơn nữa, so với acid clohydric, cỏ lưu ly còn trội hơn ở tính ôn hòa của nó, dù có vấn đề cũng là từ từ xảy ra, sẽ không bị phát hiện sớm. Nó sẽ khiến da thịt người ta chậm rãi thối rữa từ trong lòng vết thương, sau đó lan ra bốn phía. Đến khi da thịt trên người họ đều nát hết rồi, không cần Tô Cẩm Bình ra tay, chính họ cũng sẽ tự kết liễu mình thôi.
Còn bạc hà, ngoài rất nhiều lợi ích của nó ra, nó còn có một công hiệu lớn đó là, có tác dụng gây tê cực kỳ hiệu quả đối với động vật có vú, chỉ cần pha nhiều bạc hà một chút, thì dù cỏ lưu ly có đục khoét đau tới đâu, Tô Cẩm Bình dám chắc họ cũng sẽ không có cảm giác gì, thậm chí nếu dùng nhiều lá bạc hà, có khi hai người kia còn chết tươi luôn nữa! Có điều, ngoài Quân Lâm Uyên và Tô Cẩm Bình ra, e rằng không có ai biết được điểm này. Ai mà ngờ được, lá bạc hà thoạt nhìn rất vô hại thậm chí còn có rất nhiều công dụng lại có thể có tác dụng độc ác như vậy được? Dù sao, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng có tiền lệ, Quân Lâm Uyên năm xưa cũng chỉ thí nghiệm thử rồi ghi lại vào sách, kể cả Trương ngư y nghe Tô Cẩm Bình nhắc đến lá bạc hà, cũng chỉ nghĩ nàng tung hỏa mù che mắt mà thôi.
Xử lý vết thương xong, đương nhiên Vương Thái hậu sẽ bắt đầu truy cứu chuyện vừa rồi! Mụ ta nhìn đám lừa ở cách đó không xa, xanh mét mặt nói: “Ai thả lũ lừa này vào?”
Mấy người lao vào điện cứu giá vội chỉ sang Tô Cẩm Bình: “Là do nàng làm!”
“Cái gì?” Thái hậu quay sang nhìn Tô Cẩm Bình đầy kinh ngạc, nghĩ đến cơn đau mà mình vừa phải chịu, mụ càng cảm thấy nàng cố ý! Nhưng Trương ngự y đã nói như vậy thì làm sao có thể…
Tô Cẩm Bình cũng như rất kinh hãi, trợn trừng hai mắt nhìn họ ngỡ ngàng: “Nói lung tung cái gì thế? Nếu ta muốn hại Thái hậu, sao ta còn vào chữa trị cho Thái hậu? Hơn nữa, các ngươi đừng coi thường ta như thế, nếu ta muốn hại người ta, ắt sẽ thêm thạch tín vào móng lừa chứ. Đã muốn hại người ta, thì sao không làm cho triệt để?”
Những lời này rất có lý, nhưng Vương Thái hậu cũng cực kỳ sợ hãi. Mụ thật không ngờ một tiểu nha đầu như nàng lại tàn nhẫn đến mức đó. Thêm thạch tín vào móng lừa ư?! Đúng thế, nếu thêm vào, mình lại bị đá đến chảy máu thế này, chắc chắn sẽ không thể thoát chết được!
“Nhưng mà, nhưng mà…” Chính họ nhìn thấy nàng gây chuyện mà!
Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Thái hậu, chắc chắn mấy người này bị người khác mua chuộc hãm hại ta. Ta với ngài không thù không oán, vì sao phải thả lừa vào làm ngài bị thương chứ? Dù có muốn tranh sủng, ta cũng phải đi tìm đám phi tần, chứ đến hại ngài và Công chúa làm gì cho phiền phức?”
Nàng càng nói càng có lý, Vương Thái hậu cũng tin tưởng hơn nhiều, lạnh lùng nhìn đám cung nhân canh cửa: “Uổng công ai gia nuôi đám vô dụng các ngươi! Để lũ lừa chạy vào trong đã đành, giờ còn dám vu oan giá họa lung tung! Tốt nhất là các ngươi nên thành thật nói cho ai gia biết, rốt cuộc ai gây ra chuyện này, nếu không, ai gia sẽ lột da các ngươi!”
Mấy người kia sợ nhũn chân, vội quỳ xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Họ chỉ nói thật thôi mà, vì sao Thái hậu không tin họ? “Thái hậu, chúng nô tài nói đều là sự thật, hoàn toàn không có nửa câu dối trá! Không tin ngài cứ nhìn trên mông mấy con lừa kia vẫn còn cắm mấy cây trâm, đều là trên đầu mấy cung nữ đi theo nàng tới đây mà!”
Họ nói xong, mọi người đều nhìn về phía mấy con lừa đang bị Ngự lâm quân khống chế. Hiện giờ tâm trạng của mấy con lừa kia vẫn còn rất bực bội, mũi thở phì phì, trên mông chúng đúng là có cắm mấy cây trâm sáng lóe. Vương Thái hậu nhìn Tô Cẩm Bình hỏi: “Ngươi giải thích thế nào?”
“Thái hậu, chuyện này…” Sắc mặt Tô Cẩm Bình thoáng cứng lại, còn có cảm giác như nàng vô tội mà không biện bạch được, vội vàng nói: “Thái hậu, chuyện này thực sự không liên quan đến ta. Là do một hắc y nhân làm. Hơn nữa, ngài nghĩ lại mà xem, dù ta có to gan như vậy, thì đám cung nữ này cũng làm gì to gan đến thế?”
Thái hậu vẫn luôn rất hài lòng với khả năng quản lý đám hạ nhân của mình, cho nên, mụ ta cho rằng, trong hoàng cung này, dù địa vị của mụ không còn như xưa, nhưng đám cung nữ cũng không to gan đến mức dám mưu hại mình. Mụ cũng rất nhanh nhạy nắm bắt được chữ ‘hắc y nhân’ trong lời nói của Tô Cẩm Bình. Có điều, mụ cũng chưa thể tin toàn bộ mấy lời này được!
Thấy mụ không tin, Tô Cẩm Bình lại nói tiếp: “Hơn nữa, việc ngăn cản mấy con lừa đều là việc của thị tỳ bên cạnh ngài, cũng là chuyện của Ngự lâm quân. Trong cung có quy định dù là kẻ nào cũng không được phép tùy tiện rời vị trí làm việc nếu không được cho truyền. Mấy người kia chỉ lo giữ cửa, không ngăn lừa lại, còn để Ngự lâm quân phải tới cứu. Nếu nghĩ theo mặt tốt, thì là họ trung thành với Thái hậu, nhưng nếu nghĩ theo hướng xấu thì…”
Câu tiếp theo nàng không nói ra, nhưng làm gì có ai ở đây không hiểu rõ! Nếu nghĩ theo hướng xấu, chính là họ đã thông đồng với nhau, muốn hãm hại Tô Cẩm Bình, sau đó vừa vặn lao vào cứu giá, lại được Thái hậu trọng thưởng! Một mũi tên trúng hai đích!
“Nếu Thái hậu vẫn không tin, ngoài kia vẫn còn hai cung nữ canh chừng, ngài có thể cho truyền họ vào để hỏi mà!” Tô Cẩm Bình lại nói thêm. Thật ra, nàng không sợ cuối cùng chuyện này sẽ bị phanh phui ra là nàng giở trò, vì dù thế nào Quân Lâm Uyên cũng sẽ bảo vệ nàng. Nhưng nếu như vậy, truyền ra ngoài, Quân Lâm Uyên sẽ thành đứa con bất hiếu bao che cho kẻ hãm hại Thái hậu. Nàng không thể để hắn gánh chịu tiếng xấu đó được!
“Cho truyền!” Lúc này Thái hậu cũng đã tin hơn một nửa, Tô Cẩm Bình thực sự không có lý do gì phải hãm hại mình.
Hai cung nữ kia nhanh chóng được cho truyền vào, thần sắc hơi hoảng hốt. Thật ra, lúc ấy sau khi hai người bị Tô Cẩm Bình kích động chạy đi mời ngự y xong cũng đã hiểu chính mình cũng thành đồng lõa rồi, nhưng khi hai người kịp hiểu ra, thì họ đã đang trên đường quay về, nên cũng không thể nào tự giải thoát mình đúng thời điểm được nữa, bây giờ chỉ có thể phối hợp với Tô Cẩm Bình mà thôi!
“Các ngươi nói đi, rốt cuộc đã có chuyện gì?” Vương Thái hậu nghiêm mặt lạnh lùng nhìn họ.
Hai cung nữ kia cũng hoàn toàn không phụ sự kỳ vọng của Tô Cẩm Bình, kể y nguyên phiên bản hắc y nhân mà hồi nãy Tô Cẩm Bình nói ngoài cửa, không sai chữ nào, khiến chính Tô Cẩm Bình còn muốn vỗ tay khen họ. Quả nhiên, không hổ là người sống trong cung, kể chuyện cũng lôi cuốn ngoạn mục hơn người thường!
Vương Thái hậu giận dữ đập bàn: “Nực cười! Không ngờ lại có kẻ to gan muốn hãm hại ai gia như thế, đám ăn hại chỉ biết ăn không ngồi rồi các ngươi còn đứng trơ ra đó làm gì? Không mau đi bắt thích khách cho ai gia? Ai gia nhất định phải trừng phạt các ngươi!!!”
Mấy lời này là mụ ta gầm lên với mấy người Ngự lâm quân. Các Ngự lâm quân đáng thương vì muốn hộ giá Thái hậu đã liều mạng đấu với đám lừa, không ít người còn đổ máu, rốt cuộc lại gặp phải kết cục thế này. Không khen ngợi họ đã đành, lại còn bị mắng tơi bời, cuối cùng còn đòi phạt họ nữa sao?! Trong lòng họ đương nhiên rất bất bình, oán hận, chuyện này làm sao trách chúng ta được? Nguyên tắc tuần tra là như thế, dù không rẽ sang bên này, không biết chuyện, thì cũng chẳng có gì đáng trách cả. Tức giận là thế, nhưng họ lại không dám nói câu nào. Có người to gan hơn một chút, trong lúc quá nóng giận liền buông con lừa mình đang giữ ra: “Thái hậu, chúng tiểu nhân đi ngay!” Nói xong y lập tức quay đầu bước ra ngoài!
Vương Thái hậu sợ hãi trợn trừng mắt nhìn con lừa bị thả ra kia, hoảng hốt quát to: “Đám ngu ngốc các ngươi, mau bắt mấy con lừa này ra ngoài cho ai gia!”
Khó khăn lắm mới được tự do, giờ lại thấy một con người gào thét vào mặt chúng, đám lừa liền bộc lộ hết sự phẫn nộ của mình lên người Vương Thái hậu, lao như điên về phía Vương Thái hậu không cần bận tâm bất cứ điều gì. Tô Cẩm Bình vội nhảy sang một bên tránh né, đồng thời kéo tay Trương ngự y theo. Trương ngự y ngạc nhiên một chút sau đó nhìn Tô Cẩm Bình đầy bối rối. Ông ta biết rõ hành động lần này của nàng chính là vì chuyện cỏ lưu ly và lá bạc hà, nhưng ông ta thực sự không dám đồng ý, vì cuối cùng nếu điều tra rõ, thì ông ta sẽ là người chết đầu tiên!
Mấy con lừa kia lao qua, lại đạp mấy đạp vào người Thái hậu. Nhóm Ngự lâm quân cũng cố tình chậm lại nửa nhịp. Tuy họ biết nếu không bảo vệ Thái hậu an toàn, có thể họ sẽ bị phạt, nhưng dù thế nào thì Thái hậu cũng muốn phạt họ rồi, giờ bắt Thái hậu chịu khổ cùng họ một chút chẳng phải là lãi hơn sao?
Chờ Thái hậu bị đá thêm mấy cái nữa, họ mới lao tới kéo đám lừa ra. Quả nhiên, sau khi Thái hậu hồi hồn lại, lập tức giận dữ hạ lệnh: “Lôi đám vô dụng này ra ngoài cho ai gia, đánh mạnh 30 trượng! Làm thịt hết lũ lừa này đi! Làm thịt!!!”
Dứt lời, mụ lại nhìn sang đám hạ nhân vừa tố cáo Tô Cẩm Bình đang quỳ trên sàn: “Cũng lôi luôn đám bán chủ cầu vinh này xuống cho ai gia, thẩm tra cho rõ ràng, nhất định phải hỏi cho ra kẻ chủ mưu!”
“Thái hậu nương nương, chúng nô tài bị oan mà!” Đám hạ nhân vừa kêu ầm ĩ vừa bị lôi ra ngoài.
Tô Cẩm Bình ra vẻ lo lắng băng bó lại cẩn thận cho Thái hậu, sau đó cùng Trương thái y rời khỏi điện trong tiếng rên rỉ đau đớn của Vương Thái hậu và Quân Mộng Nhã.
Đi một đoạn đến nơi vắng vẻ, Tô Cẩm Bình mới nói với đám hạ nhân đi theo mình: “Lui hết đi!”
“Vâng!”
Đợi họ đi khuất, Tô Cẩm Bình mới nói với Trương ngự y: “Trương đại nhân, ta cũng không dám lừa ông. Chuyện của Thái hậu hôm nay, đúng là do ta làm! Chắc hẳn hồi nãy ông cũng đã nghe thấy điều ta nói. Thái hậu cố tình mưu hại Hoàng thượng, nói thẳng ra là, hành động này của Thái hậu, cũng chính vì muốn quay lại buông rèm chấp chính một lần nữa. Những chuyện khác thì ta không quan tâm, nhưng chỉ xin đại nhân suy tính cho quốc gia đại sự!”
Nàng có thể nhận ra vị Trương đại nhân này vẫn còn chút lòng yêu nước, nên mới có thể nói với ông ta mấy chuyện này không chút e dè.
Trương ngự y nhíu mày: “Cựu thần hiểu ý cô nương, nhưng dù thế nào cựu thần cũng không thể mưu hại Thái hậu được, làm thế chẳng khác nào đi ngược lại đạo lý luân thường.”
“Chọn lựa thế nào là quyền của Trương đại nhân, chuyện này Hoàng thượng cũng biết, có điều vì Hoàng thượng hiếu thuận, không nỡ xuống tay, ta mới phải chen chân vào. Nếu Trương đại nhân không muốn, tiểu nữ sẽ không nói nhiều, cáo từ!” Mấy lời này thật ra cũng gián tiếp nói với Trương ngự y rằng, dù chuyện này có bị phanh phui cũng sẽ không có hậu quả gì lớn. Hoàng thượng biết Thái hậu mưu hại mình, mà Trương ngự y lại giúp hắn diệt trừ mụ ta. Dù Hoàng thượng có giận dữ cũng sẽ cảm kích và ghi nhận sự trung thành của ông ta.
Nói xong, Tô Cẩm Bình lập tức bước đi, không chờ Trương ngự y lên tiếng nữa. Nàng nghĩ Trương ngự y đã hiểu rõ nên lựa chọn như thế nào. Nếu Thái hậu lại đi chọc giận Quân Lâm Uyên thêm lần nữa, chưa biết chừng Quân Lâm Uyên sẽ… và Trương ngự y cũng sẽ trở thành kẻ tội đồ của Bắc Minh. Hiện giờ nàng nói cho ông ta rằng Hoàng thượng đã biết mục đích của Thái hậu, cũng như nói rõ dù ông ta làm cũng sẽ không có hậu quả gì quá nghiêm trọng. Những nhân sĩ yêu nước, dù có chết cũng muốn cống hiến hết mình cho đại nghĩa của quốc gia, người cổ đại cũng cực kỳ phản đối chuyện nữ giới nắm quyền. Khó mà nói chắc được rằng Trương đại y này có yêu nước như Tô Cẩm Bình đoán hay không, nhưng nếu đã biết sẽ không phải chết, thì chỉ cần là người còn chút lòng yêu nước, chắc chắn sẽ làm tất cả.
Nàng nói với Quân Lâm Uyên rằng sẽ không giết họ, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không mượn tay người khác giết họ. Đến lúc toàn thân họ dần thối rữa, tự sát, thì có liên quan gì tới Tô Cẩm Bình nàng đâu?
Tô Cẩm Bình bước từng bước một về phía tẩm cung Quân Lâm Uyên, thấy một tiểu thái giám đầy vẻ lo lắng bước ra, sau đó vội vội vàng vàng chạy về phía hậu cung khiến Tô Cẩm Bình rất khó hiểu.
Khi nàng vào trong điện, Quân Lâm Uyên đã dựa vào thành giường. Khí sắc của hắn lúc này tốt hơn trước khá nhiều, nhưng thi thoảng vẫn khẽ ho mấy tiếng.
“Huynh vừa sai thái giám đi làm gì vậy?” Nàng nhạy bén cảm nhận được có gì đó không bình thường.
“Không có gì!” Hiển nhiên Quân Lâm Uyên không muốn nói đến chuyện này.
Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày nhưng không nói thêm gì. Không bao lâu sau, Quân Tử Mạch hoảng hốt chạy vào, vừa nhìn thấy Quân Lâm Uyên, nàng ấy thoáng sững người một chút, thực sự không ngờ bệnh tình của hắn đã nặng như vậy. Nàng khẽ cắn môi dưới, hỏi: “Hoàng huynh, vì sao huynh lại sai người tới phá bỏ đứa con của Thần phi?” Từ trước đến giờ, Hoàng huynh không để cho phi tần sinh con. Bình thường sau khi lâm hạnh, huynh ấy đều bắt đám phi tần uống thuốc tránh thai, nếu có người mang thai ngoài ý muốn cũng sẽ lập tức hạ lệnh phá bỏ! Nhưng Hoàng huynh đã bệnh đến mức này rồi, chẳng lẽ hoàn toàn không lo lắng cho huyết thống hoàng tộc hay sao?
“Cái gì?!” Tô Cẩm Bình cũng kinh ngạc, chẳng lẽ vừa rồi tiểu thái giám kia ra ngoài là vì muốn… Nghĩ vậy, nàng vội đứng dậy muốn đi cản lại.
Quân Lâm Uyên chợt túm lấy tay nàng: “Đừng đi!”
“Quân Lâm Uyên, đó là con của huynh!” Nàng có thể không đi, vì đây là chuyện của Quân Lâm Uyên, nàng không có quyền can thiệp, nhưng nàng vẫn muốn nhắc hắn một câu.
“Trẫm biết, nên trẫm không thể giữ lại được.” Sắc mặt Quân Lâm Uyên lạnh lùng tuyệt tình chưa từng có, “Sức khỏe của trẫm đã đến nước này rồi, giữ lại đứa bé, sẽ chỉ khiến cho nó đi theo vết xe đổ của trẫm mà thôi!” Trước kia hắn không cho họ có thai, là vì những người phụ nữ đó không xứng đáng. Bây giờ, lại có thêm một nguyên nhân nữa, đó là hắn không thể để cốt nhục của mình dẫm vào vết xe đổ của mình được.
Tô Cẩm Bình cũng siết chặt nắm tay hơn một chút. Nàng thừa nhận, Quân Lâm Uyên nói đúng! Vì nàng không biết mình còn ở đây được bao nhiêu ngày nữa, nếu Quân Lâm Uyên qua đời, ở Bắc Minh làm gì còn ai bảo vệ được đứa trẻ kia? Nàng nhìn Quân Lâm Uyên nói: “Buông ra đi, ta tôn trọng quyết định của huynh!”
“Cảm ơn nàng!” Hắn thả tay nàng ra, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa. Thật ra, trong lòng hắn cũng cảm thấy khá lúng túng. Trước khi nàng đến Bắc Minh, hắn đã sủng hạnh khá nhiều phi tần, dù cảm thấy bẩn thỉu hắn cũng vẫn chạm vào họ. Mục đích chẳng qua là vì muốn cân bằng các thế lực trong triều đình. Hiện giờ, hắn đã có thể đặt xuống tất cả mọi việc, nên cũng không muốn gặp gỡ những người phụ nữ đó nữa. Nhưng mà, hắn nghĩ, nếu Tô Cẩm Bình vô tình thích hắn, với tính cách đó của nàng, sau khi biết hắn đã chạm vào rất nhiều người phụ nữ, thậm chí còn có con rồi hạ lệnh phá bỏ, chắc hẳn nàng cũng sẽ không tha thứ cho hắn đâu nhỉ? Thế nên, người nàng yêu không phải là mình cũng tốt, ít ra, nàng cũng sẽ không đau khổ vì mình.
Quân Tử Mạch há hốc miệng, cũng không thể nói thêm điều gì. Một lúc lâu sau, hạ nhân bước vào bẩm báo: “Hoàng thượng, đã xử lý xong rồi!”
“Ừ!” Hắn bình thản đáp lại, quả nhiên hắn thực sự không cần.
Lại một khoảng thời gian dài tĩnh lặng trôi qua. Đột nhiên, một tiểu thái giám cuống cuồng chạy vào bẩm báo: “Hoàng thượng, không ổn rồi, Thái hậu và Công chúa Nhã đều bị lừa giết chết rồi!”
“Cái gì?!” Tô Cẩm Bình cũng kinh ngạc, “Không phải đã bắt hết lừa lại rồi sao?!” Dù Trương ngự y có làm theo lời mình, cũng không thể nhanh như thế được chứ?
Tiểu thái giám kia vội gật đầu: “Đúng vậy, cô nương, đám lừa kia đều bị làm thịt hết rồi, nhưng Thái hậu và Công chúa đang yên lành lại bị thương nặng, mấy thái y đều không có cách cứu chữa. Chưa kịp tới đây mời Hoàng thượng thì họ đã đột ngột qua đời rồi!” Đang yên đang lành thì làm sao chết được? Chẳng phải là do bị lừa đạp nên mới chết hay sao?
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần,
truyện Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần,
đọc truyện Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần,
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần full,
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!