Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Phủ Trấn Quốc công.
Mộ Dung Phong đã đi lâu rồi, Mộ Dung Việt vẫn còn ôm ngực ho khan. Tuy lão biết tất cả những chuyện này đều là mưu kế của con trai, nhưng Bách Lý Kinh Hồng lại cố tình gây sự, đưa ma cho lợn ở hôn lễ của con, đúng là khinh người quá đáng! Lúc ấy con trai lão giả vờ, nhưng một nhúm máu tươi của lão thì hoàn toàn là do bị chọc tức mà phun ra.
Mộ Dung Hạo cũng tức giận bóp tay: “Cha, Bách Lý Kinh Hồng quá đáng quá. Không dạy cho hắn một bài học, con nuốt không trôi cục tức này được!”
Mộ Dung Song cũng cười lạnh, ả hiểu rõ hiện giờ ả đã không còn xứng với Bách Lý Kinh Hồng, ả cũng thừa biết lần trước khi mình bị trúng kế, Kinh Hồng ca ca yêu quý của ả chắc chắn có liên quan. Vì thế, thời khắc này, toàn bộ tình yêu trong tim ả đã chuyển hẳn thành hận thù, chỉ muốn giết chết hết bọn họ đi mới có thể nguôi oán hận!
“Đừng kích động, dù sao Bách Lý Kinh Hồng cũng là Hoàng tử, trong tay còn nắm giữ hai mươi vạn binh mã. Hơn nữa, ta vẫn cảm thấy hắn không đơn giản. Hiện giờ đại ca các con đã đi nhờ vả biểu huynh con rồi, các con ngoan ngoãn mà an phận ngồi chờ cho ta, đừng để xảy ra chuyện gì nữa! Chờ đại ca con ổn định xong, chúng ta lại vùng lên cũng chưa muộn.” Lần này Mộ Dung gia của lão ngã một cú đau như vậy mà bảo lão thừa nhận thất bại à, không có cửa đâu!!! Hơn nữa, người khác có thể không hiểu tính cách của Hoàng thượng, chẳng lẽ lão lại không hiểu sao?! Việc giao hai mươi vạn binh mã cho Bách Lý Kinh Hồng căn bản chỉ là thử mà thôi. Nực cười là Bách Lý Kinh Hồng lại nhận về! Nhất định Hoàng thượng sẽ tìm cơ hội lấy lại quân quyền, mà việc lão phải làm, chính là tạo cho Hoàng thượng một cơ hội như vậy.
Mộ Dung Hạo khẽ nhíu mày, đang muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, một hạ nhân lảo đảo chạy vào, chính là thị đồng bên cạnh Mộ Dung Hoa: “Đại nhân, đại nhân. Không ổn rồi! Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi!”
“Cuống cuống quít quít lên thế kia còn ra thể thống gì nữa? Xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Việt nhíu mày nhìn tên hạ nhân đang lao tới.
“Là Đại công tử, là… tùy tùng của Đại công tử… Đêm xuống, quản gia phân phó đóng chặt cửa, nhưng đến giờ nhị công tử cũng chưa về, tiểu nhân sợ đại nhân biết sẽ trách phạt nhị công tử, nên không dám nói gì với quản gia, tự ý mở cửa ra định chờ nhị công tử quay về. Nhưng vừa mở cửa đã thấy tùy tùng của Đại công tử nằm trong vũng máu!” Việc Mộ Dung Phong còn sống là chuyện vô cùng bí mật, trừ Mộ Dung Việt, Vương thị, Mộ Dung Hạo và Mộ Dung Song ra, thì ngay cả Mộ Dung Hoa cũng không biết, sợ hắn ta ra ngoài uống rượu lại lỡ miệng, vì thế, tay hạ nhân kia cũng không biết sự thực thế nào, chỉ thầm thắc mắc trong lòng, sao Đại công tử chết vì tức rồi mà tùy tùng của ngài ấy cũng bị người ta giết chết.
Đầu óc Mộ Dung Việt chợt váng vất, tùy tùng đi theo Phong Nhi chết rồi, còn quay lại phủ, xem ra Phong Nhi ắt hẳn lành ít dữ nhiều!!! Cả đám người vội vội vàng vàng đi ra cửa, chỉ thấy hạ nhân kia thực sự nằm trong vũng máu, tình trạng tử thi hơi thê thảm, bàn tay vẫn đang giữ tư thế cố gắng viết trên mặt đất, đập vào mắt họ là một vết máu viết thành chữ ‘Thất’, nhưng từ tiếp theo còn chưa viết xong, chỉ viết được một nét.
“Cha, thế này là…” Thật ra, ban đầu bọn họ đều nghĩ là Bách Lý Kinh Hồng ra tay, nhưng hiện giờ nhìn thấy mấy chữ bằng máu này, trong lòng họ tràn ngập sự nghi ngờ.
Mộ Dung Song nhíu mày: “Liệu có phải là Tô Cẩm Bình kia giở trò vu oan cho Thất Hoàng tử không?” Nhưng nói xong, ả cũng cảm thấy suy luận này vô lý, đang yên đang lành, Tô Cẩm Bình lại hãm hại Thất Hoàng tử làm gì? Hai người họ không thù không oán, dù muốn hãm hại cũng chỉ có thể hãm hại Tứ Hoàng tử mới đúng chứ? Dù sao hiện giờ Tứ Hoàng tử cũng là nhân vật có tiềm năng nhất trong cuộc đua giành ngôi vị Hoàng đế, Thất Hoàng tử vẫn kém hơn một chút.
Chuyện Bách Lý Nghị dẫn quân muốn giết Bách Lý Kinh Hồng vô cùng bí mật nên hiện giờ bọn họ vẫn chưa hề hay biết.
Mộ Dung Việt suy nghĩ một lát, nói: “Không thể nào!!! Nếu Bách Lý Kinh Hồng làm vì muốn vu oan cho Bách Lý Nghị, sao không viết hẳn tên ra?”
Lão vừa nói vậy, mọi người đều gật đầu thấy đúng! Mộ Dung Hạo nhíu mày: “Nói vậy là đại ca đã rơi vào tay Bách Lý Nghị? Liệu đại ca có gặp nguy hiểm không?”
“Yên tâm, nó sẽ không nguy hiểm gì. Bách Lý Nghị bắt đại ca con, nói thẳng ra cũng chỉ vì muốn uy hiếp Mộ Dung gia ta giúp đỡ hắn ta thôi. Nếu động thủ với đại ca con sẽ không có chút lợi thế nào cho hắn ta cả. Hắn ta sao có thể làm thế được.” Xem ra Thất Hoàng tử cũng có lòng muốn đoạt vị.
Mộ Dung Hạo hơi căm phẫn: “Cha, chẳng lẽ sau này chúng ta đành phải để Thất Hoàng tử sử dụng sao?” Phủ Trấn Quốc công bọn họ oai hùng bao năm nay, nhưng chỉ trong có vài ngày đã ngã ngựa liên tục, khiến lửa giận trong lòng hắn ta bừng bừng thiêu đốt, Bách Lý Kinh Hồng, Bách Lý Nghị, bọn họ nghĩ là người Hoàng gia thì giỏi lắm sao? Trong buổi thi Hương, hắn ta còn bị đánh một trăm trượng, nếu không phải gân cốt của mình cường tráng, thì cái mạng nhỏ này cũng mất luôn rồi, hiện giờ nằm trên giường đến động còn không động được ấy chứ, làm sao có thể nhẫn nhịn sự đau đớn này được. Hắn ta khó tha thứ nhất là khi đám thủ hạ biết được hành vi của mình, ánh mắt nhìn hắn ta cũng đều mang chút vẻ khinh bỉ như có như không, khiến cơn tức trong lòng hắn ta càng khó nguôi hơn!
Mộ Dung Việt nghe vậy chỉ cười lạnh: “Đúng là hậu sinh khả úy, chỉ tiếc rằng mấy tên tiểu bối này quá coi thường lão phu. So với việc sau này phải co ro cúm rúm nghe theo hắn ta, chi bằng phô bày thực lực của Mộ Dung gia ta cho bọn họ biết rõ chúng ta lợi hại còn hơn! Đến lúc đó, ta không tin hắn ta sẽ không ngoan ngoãn thả đại ca con ra!”
Trên nóc nhà cách đó không xa, nghe mấy lời Mộ Dung Việt nói, đôi môi Tô Cẩm Bình khẽ cong lên cười nhạt. Phải thế chứ, gần đây Mộ Dung gia gặp chuyện liên tục, sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm, cho nên, mình vu oan cho Bách Lý Nghị không chỉ khiến bọn họ sẽ không dựa dẫm vào Bách Lý Nghị, mà còn có thể kích động toàn bộ lửa giận của bọn họ, khiến bọn họ phải cho Bách Lý Nghị ‘biết tay’ một chút, cũng thuận tiện để cho nàng nhìn xem rốt cuộc thực lực của Mộ Dung gia đến đâu, còn có thể báo mối thù lần trước với Bách Lý Nghị. Một mũi tên hạ hai con chim, tội gì không làm?
Nghe được chuyện mình muốn nghe, nàng liền quay sang nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Đi thôi, chúng ta tới thiên lao!” Hôm nay mấy người Phong đưa Lãnh Tử Hàn đến nha môn lĩnh một vạn lượng vàng, lão Hoàng đế đang rất cao hứng vì bắt được Lãnh Tử Hàn, hạ lệnh ngày mai sẽ lôi hắn ta ra ngũ mã phanh thây.
Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy vẫn không nhúc nhích, đôi mày đẹp hơi nhíu lại: “Nàng muốn cứu hắn ta?” Bảo hắn đi cứu tình địch cùng nàng, dù thế nào hắn cũng không cam lòng.
Tô Cẩm Bình khẽ cười: “Không phải, chúng ta tới xem trò vui.” Ngày mai Lãnh Tử Hàn bị xử tử, làm sao cần đến nàng ra tay, chỉ e mấy người Ma Giáo đã sớm không chịu nổi rồi.
“Không đi.” Chỉ hai chữ rất nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên quyết.
Tình trạng này giống y như khi vừa quen nhau không bao lâu, Tô Cẩm Bình rủ hắn đi ngắm trăng với mình, hắn cũng vô cùng lạnh nhạt nói hai chữ “Không đi” vậy.
“Đi đi mà, đi nào! Dù gì bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, đâu có việc gì nữa đâu!” Thôi được, nàng thừa nhận là không mấy tin tưởng vào đám thủ hạ não tàn của Lãnh Tử Hàn, chỉ lo bọn họ cứu người sẽ sơ suất gì đó, nên vào thời khắc mấu chốt khả năng nàng sẽ phải giúp một chút. Nàng có thể trói Lãnh Tử Hàn đi đổi tiền thưởng nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn một người đối xử với mình không tệ lắm lại bị hại chết vì mình được.
“Không đi!” Giọng nói lạnh tanh lại vang lên, trên khuôn mặt lãnh đạm không có chút cảm xúc nào, nhưng trong đôi mắt xám bạc lại toát ra vẻ không vui.
“Đi mà…” Nàng vẫn cố gắng không ngừng.
Hắn quay người, không nhanh không chậm bước về phía phủ Tề Quốc công.
Tô Cẩm Bình đứng sau lưng hắn mím môi: “Không đi thì thôi, ta tự đi!” Dứt lời, nàng liền chạy về hướng thiên lao.
Hắn dừng bước, cảm giác chua chua trào lên trong tim hắn, sắc mặt không chút thay đổi, nhưng trong mắt lại tràn đầy sát khí nồng đậm: “Hủy!”
Một tiếng gọi vang lên, Hủy lập tức xuất hiện trước mặt hắn: “Điện hạ!”
“Không cần biết ngươi dùng cách gì, cũng phải dẫn dụ Lãnh Tử Hàn ra khỏi Nam Nhạc cho ta!” Giọng nói thanh lãnh vang lên, kết hợp với vầng trăng trên chín tầng trời, nghe du dương không giống âm thanh của trần gian.
Nhiệm vụ này có thể gian khổ hơn được nữa không? Một vạch đen như có như không sổ thẳng xuống sau gáy Hủy, sau đó hắn ta nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Vâng! Thuộc hạ lĩnh mệnh!” Dù gian khổ thì hắn ta cũng phải làm thôi!
“Ừ.” Hắn lãnh đạm đáp sau đó quay người, bóng người xẹt qua không trung.
“Điện hạ, ngài đi đâu vậy?” Hướng mà Điện hạ đi đâu phải là phủ Tề Quốc công?
“Thiên lao.” Hai chữ lạnh lùng vọng lại, ẩn chứa chút tức giận mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Dù không muốn đi thì cũng không thể tạo cơ hội cho Lãnh Tử Hàn được.
***
Thiên lao.
Đám thị vệ gác cửa đã ngã đầy đất, Phá cùng bốn đại hộ pháp đứng trước mặt Lãnh Tử Hàn, cửa phòng giam đã sớm bị họ mở ra.
Lãnh Tử Hàn đã tỉnh lại từ buổi chiều, vừa nhìn tình hình của mình là biết ngay có chuyện gì xảy ra. Xem ra, Tiểu Cẩm không chỉ yêu tiền, mà toàn bộ cơ thể đã chui luôn cả vào đống tiền rồi! Sở dĩ hắn ta còn ở đây chưa đi, không phải vì không đi được mà là chờ đám thuộc hạ vô dụng kia đến nhận tội!
“Giáo chủ…” Mặt Phá đầy vẻ nịnh nọt nói.
Hắn ta liếc mắt nhìn y: “Hử?” Dường như ngồi chờ trong thiên lao đã mài mòn sự sắc nhọn của hắn ta vậy, giọng điệu không thấy vẻ cuồng ngạo ngày xưa nhưng vẻ tùy tiện, tà ma lại càng nhiều hơn.
Phá cũng hiểu tình trạng hiện giờ của Giáo chủ chỉ là vẻ ngoài thế thôi, là biểu cảm giả để làm mờ mắt bọn họ! Nghĩ vậy, cơ thể y khẽ run lên một cái, vội quỳ xuống nói: “Giáo chủ, thuộc hạ biết ngài sẽ không sao cả nên mới để ngài lại. Giáo chủ đã từng nói, người thông minh nhất định sẽ không hy sinh vô ích. Vì thế, vì muốn mình được sống lâu hơn một chút, để cống hiến cho Ma Giáo và Giáo chủ, nên mới to gan bỏ đi ạ.”
“Đại trưởng lão làm rất đúng ạ, nếu không hiện giờ đại trưởng lão đã hy sinh rồi. Ma Giáo chúng ta cũng mất đi một bề tôi đắc lực!” Chu Tước lên tiếng.
Huyền Vũ cũng tán thành, nói: “Tình hình hiện giờ cũng chứng tỏ hành vi của đại trưởng lão hoàn toàn chính xác. Giáo chủ vào đây ngồi nửa ngày, cũng tốt hơn để đại trưởng lão mất mạng. Thật sự rất thỏa đáng!”
“Đúng thế, hơn nữa, ăn cơm tù không phải trả tiền, còn tiết kiệm được chút bạc cho Giáo chủ. Đại trưởng lão rất biết cách làm ăn!” Bạch Hổ nói.
Chỉ có Thanh Long nói đúng trọng điểm: “Còn nữa, Giáo chủ, hiện giờ Tô cô nương mang ngài đi đổi nhiều bạc như vậy, sau này chắc chắn sẽ đối xử khác với ngài!” Đây mới là sự giải thích chính xác nhất.
“Vậy ngươi nói cho bản tôn biết, hiện giờ mấy người này đều biết bản tôn rồi, sau này bản tôn làm sao dùng thân phận Thượng Quan Hàn để xuất hiện nữa?” Khóe môi cương nghị nhếch lên cười, nếu chuyện này họ cũng không xử lý tốt thì có thể đi tự sát được rồi!
Lúc này Phá mới nịnh nọt nói: “Giáo chủ, ngài yên tâm, thuộc hạ đã giết sạch những người nhìn thấy diện mạo của ngài rồi, cũng không giữ lại mạng của Kinh triệu phủ doãn kia.”
“Đúng vậy, từ trước đến giờ, người Ma Giáo chúng ta làm việc luôn gọn gàng sạch sẽ, tuy mọi người cũng sẽ nhanh chóng biết được đây đều là do người Ma Giáo chúng ta làm, nhưng mà…” Huyền Vũ mới nói một nửa đã bị Chu Tước giành mất.
“Nhưng mà Giáo chủ, dù sao ngài cũng đã dẫn dắt chúng ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, thêm chuyện này cũng có là gì đâu!”
“Đúng vậy, Giáo chủ, sau lần này uy danh của Ma Giáo chúng ta lại vang khắp thiên hạ!” Giọng điệu rất vui sướng.
Tô Cẩm Bình ngồi trên nóc nhà nghe mấy người này nói chuyện mà trong lòng tràn ngập sự cảm thông dành cho Lãnh Tử Hàn. Có một đám thuộc hạ như vậy đúng là sự bi ai của đời người!!! Không bao lâu sau, khóe mắt nàng nhìn thấy một vạt áo trắng bị gió đêm thổi bay lên. Nàng quay đầu nhìn hắn cười nói: “Không phải chàng nói không tới sao?”
Câu hỏi vang lên mà không có ai đáp, Tô Cẩm Bình mất hứng mím môi, lại quay đầu đi.
Đôi mắt tà ác của Lãnh Tử Hàn quét qua năm người họ một lúc lâu, cuối cùng mới hít sâu một hơi. Thanh Long nói đúng, sau chuyện này, dù Tiểu Cẩm không nhìn mình với ánh mắt khác xưa thì cũng sẽ có chút cảm giác áy náy, sau này đấu với Bách Lý Kinh Hồng lại thêm một phần thắng nữa! Hắn ta đứng dậy, ngưng tụ nội lực thành một hình cầu trong lòng bàn tay, cuối cùng tung một chưởng vào bức tường sau lưng. Tường thiên lao vốn vô cùng chắc chắn lập tức bị nổ vỡ. Sau đó, hắn ta ngang nhiên bước ra ngoài.
Phá giật giật khóe môi: “Giáo chủ, hiện giờ cửa thiên lao đều mở hết rồi, ngài có thể đi thẳng ra ngoài mà.”
“Hôm nay bản tôn sẽ dạy các ngươi một đạo lý nữa. Người trong Ma Giáo tuyệt đối không thể quang minh chính đại đi qua cửa thiên lao để ra ngoài! Hơn nữa, nếu bản tôn đi như vậy thật, thì người trong thiên hạ sẽ chỉ nghĩ rằng các ngươi vào ngục cứu ta, ắt sẽ có người giễu cợt bản tôn yếu đến mức không thoát nổi một cái thiên lao. Lãnh Tử Hàn ta sao có thể mất mặt như thế được?!” Giọng nói cuồng ngạo vang lên trong không trung, âm thanh cũng độc nhất vô nhị y như chủ nhân, dường như ‘tùy tiện’ chính là danh từ riêng dành cho người này vậy.
Tô Cẩm Bình vòng hai tay trước ngực, ánh mắt đầy ý cười nhìn theo bóng Lãnh Tử Hàn. Cá tính như vậy, nàng thích! Tùy tiện, không câu nệ thế tục, nhưng lại có bản lĩnh để ngông cuồng, nếu làm huynh đệ tốt nhất định sẽ không tồi. Đang mải nghĩ, một mùi vị chua loét lại xộc vào mũi, nàng nuốt nước miếng một cái, quay sang nhìn hắn, thấy hắn chỉ thản nhiên nhìn nàng, ánh trăng chiếu xuống dung nhan tuyệt mỹ càng làm hắn đẹp đến mức không giống người phàm trần, nhưng trong đáy mắt lộ rõ vẻ… ai oán! Dáng vẻ như nàng dâu nhỏ khiến một vạch đen chảy thẳng xuống sau gáy Tô Cẩm Bình!
Lãnh Tử Hàn cũng nhanh chóng cảm nhận được hai người họ, tung người lên nóc nhà, đôi mắt đen láy khóa chặt vào người Tô Cẩm Bình: “Tiểu Cẩm, có phải muội quá…” thất đức không?
“Ha ha…” Cô nàng nào đó nói với vẻ nịnh nọt, “Ai bảo huynh đáng giá như thế chứ, ta không kiềm chế được!”
Hắn ta cười như chẳng để tâm, gió thu thổi mái tóc đen của hắn ta bay lên, trong bóng đêm nhìn hắn ta cũng đẹp tới lạ thường: “Mà thôi, tha thứ cho nàng một lần!” Hắn ta làm sao nỡ trách cứ nàng chứ, hơn nữa, nàng đến đây không phải là đến cứu mình sao?
Nghe hắn ta nói vậy, Tô Cẩm Bình mới thở phào một hơi, sau đó lại nói rất thật lòng: “Huynh thấy, liệu ta có thể trói huynh đi đổi thưởng thêm lần nữa không?”
“…”
Lúc này thì đừng nói Lãnh Tử Hàn, ngay cả Bách Lý Kinh Hồng cũng suýt không còn giữ vững được phong thái cao cao tại thượng không màng thế tục của hắn.
“Ha ha, đùa chút thôi mà! Chúng ta mau đi thôi, huynh gây ra âm thanh lớn như vậy, chắc sẽ không giữ được bao lâu đâu, sắp có người tới kiểm tra rồi!” Nói xong, Tô Cẩm Bình rời đi trước, nhẹ nhàng nhún chân vài cái liền biến mất trong bóng đêm.
Lãnh Tử Hàn và Bách Lý Kinh Hồng liếc nhau một cái, đều nhìn thấy sát ý trong mắt người kia, ngay lập tức, một người nhếch môi cười lạnh, một người lộ vẻ khinh thường trong mắt, sau đó đều quay đầu phi thân đuổi theo Tô Cẩm Bình.
Vừa về đến phủ Tề Quốc công, Tô Cẩm Bình lại nhìn thấy một bóng người lén lút vào hậu viện, đôi mắt phượng nhíu lại, đó là Vân Tử Y, nhìn bộ dạng có vẻ vừa đi ra ngoài về. Có điều, hơn nửa đêm rồi nàng ta không ngủ hay sao mà còn chạy ra ngoài làm gì?
“Tiểu Cẩm, nàng đang nhìn gì thế?” Lãnh Tử Hàn cũng liếc nhìn sang, nhưng khi hắn ta nhìn qua đó, Vân Tử Y đã vào phòng rồi nên không phát hiện gì cả.
Tô Cẩm Bình khẽ cười: “Không có gì, về ngủ thôi!” Dứt lời, nàng liền quay về phòng mình.
…
Ngày hôm sau, Tô Cẩm Bình ngủ đến tận khi mặt trời lên quá ba sào mới dậy. Vừa mặc y phục xong, Vàng đã chạy tới trước mặt nàng, một lát sau Linh Nhi cũng bước vào. Thấy Tô Cẩm Bình đã dậy, cô ấy liền nói: “Cô nương, quả nhiên đúng như ngài dự đoán, hôm nay lão phu nhân đau đầu ghê gớm hơn, hiện giờ Tề Quốc công và phu nhân, còn có các cữu cữu, cữu mẫu của ngài đều tới, các cô nương và thiếu gia ở các viện khác cũng đi sang rồi. Điện hạ và Lãnh công tử đang ở ngoài cửa, có lẽ đang chờ ngài dậy rồi cùng đi sang bên đó.”
Tô Cẩm Bình đang nghe đoạn trước trôi chảy, tự dưng nghe thấy Lãnh Tử Hàn và Bách Lý Kinh Hồng đều đang ở ngoài cửa, hơi giật mình một chút: “Hiện giờ hai người bọn họ đang làm gì trước cửa phòng ta? Không phải là lại luận võ đấy chứ?” Nhưng đâu nghe thấy âm thanh gì?
“Khụ khụ, cô nương, lần này họ so đấu nội lực nên ngài mới không nghe thấy âm thanh!” Linh Nhi cũng cảm thấy không còn gì để nói.
Quả nhiên!
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, nàng liền mở cửa phòng. Hai người nhìn thấy nàng bước ra cũng lập tức ngừng tấn công, nhìn nàng như không có chuyện gì xảy ra, cứ như vừa rồi căn bản không hề có chuyện họ đấu đá với nhau vậy.
Tô Cẩm Bình cũng giả vờ như không biết gì, đi cùng hai người họ đến viện của lão phu nhân. Vừa bước vào, nàng thấy ngay lão phu nhân đang ôm đầu, đại phu đang bắt mạch, Tề Quốc công và Trần thị cũng rất lo lắng đứng bên cạnh, vừa thấy mấy người bọn họ liền hành lễ: “Tham kiến Tam Hoàng tử điện hạ!”
“Không cần câu nệ!” Hắn lãnh đạm nói xong mọi người mới đứng dậy.
Đại phu lại bắt mạch tiếp, một lúc lâu sau mới nói: “Lão phu nhân không nhiễm bệnh gì cả, triệu chứng này không phải là bệnh, cũng không phải bị trúng độc. Còn vì sao bị đau đầu thì ta bắt mạch hồi lâu cũng không rõ!” Nói rồi lão lơ đãng liếc mắt nhìn Mộ Dung thị một cái, Mộ Dung thị cũng liếc mắt đáp lại lão.
Tô Cẩm Bình thấy vậy liền cười lạnh trong lòng.
Tề Quốc công giận dữ nói: “Nếu không có bệnh gì, tại sao lão phu nhân lại đau đầu không dứt?”
Lúc này đại phu kia cũng trở nên do dự, làm ra vẻ ngẫm nghĩ kỹ càng, một lúc lâu sau lại mang bộ dạng như có điều gì đó khó nói.
“Đại phu, có điều gì thì ông cứ nói ra đi!” Mộ Dung thị vội lên tiếng.
Mi tâm Lãnh Tử Hàn khẽ giật giật, cứ cảm thấy chuyện này có chút vấn đề, nhìn hai người Tô Cẩm Bình và Bách Lý Kinh Hồng đều không có biểu cảm gì thậm chí còn như đã dự đoán trước, trong tim hắn ta thoáng có chút không vui. Nhìn dáng vẻ hai người này, rõ ràng đã biết trước rồi, nhưng chỉ một mình hắn ta không biết. Suy nghĩ này khiến hắn ta vô cùng khó chịu!
Mộ Dung thị vừa nói vậy, đại phu liền nói: “Quốc công gia, tiểu nhân đã từng nghe có người nói, nếu làm một hình nhân rồi viết ngày tháng năm sinh của một người nào đó lên, sau đó dùng châm bạc đâm vào, thì dù không bệnh không trúng độc cũng sẽ tự dưng phát bệnh. Lão phu nhân bị thế này, chẳng lẽ cũng là vì…” Nói tới đây lão dừng lại không nói nữa.
“Nói bừa! Phủ Tề Quốc công chúng ta làm sao có mấy thứ bẩn thỉu đó được?!” Tề Quốc công thấy rất hoang đường, trong phủ này không thể có mấy người độc ác như vậy được, hơn nữa, ông chinh chiến sa trường bao năm nay, không mấy tin tưởng vào những chuyện ma quỷ như thế, nên mới lập tức gạt đi.
Nhưng lão phu nhân lại là người tin Phật, bà hoàn toàn tin chuyện này không chút nghi ngờ, liền lên tiếng: “Con đừng vội, cũng có thể là có ai đó không chịu được bà lão này sống dai đến trăm tuổi nên dùng mấy chuyện xấu xa đó chưa biết chừng. Để đám hạ nhân đi tìm thử đi, nếu tìm thấy thứ đồ đó ở chỗ của ai, thì cút ngay ra khỏi phủ Tề Quốc công cho ta, phủ của chúng ta không chấp nhận được mấy thứ thấp hèn đó.”
Tề Quốc công khẽ nhíu mày, vẫn cảm thấy hơi hoang đường, đang định đáp lời thì Trần thị đã lên tiếng trước: “Phu quân, cứ nghe theo ý mẫu thân đi, dù có dù không cũng khiến mẫu thân yên tâm hơn!” Trần thị không nghĩ ngợi nhiều lắm, chỉ xuất phát từ lòng hiếu thảo của mình mà thôi.
Tề Quốc công hơi khó xử nhìn mấy người Tô Cẩm Bình. Tam Hoàng tử điện hạ đang ở nhờ trong phủ, đương nhiên không thể lục soát phòng ngài ấy, mà Cẩm Nhi và Hàn Nhi đều là cháu ngoại, dù gì cũng là người thân, làm gì có đời thuở nhà ai người thân đến nhà còn đi lục soát phòng họ chứ? Đây cũng là nguyên nhân khiến ông cảm thấy không thể lục soát được, để chuyện này truyền ra ngoài, nhất định người ngoài sẽ nói phủ Tề Quốc công bọn họ còn không chấp nhận nổi hai đứa con mồ côi của muội muội ruột mất.
Thấy ông nhìn về phía này, Tô Cẩm Bình mới cười nói: “Cữu cữu, cứ lục soát đi ạ, coi như để ngoại tổ mẫu yên tâm!”
“Cây ngay không sợ chết đứng, cứ lục đi!” Giọng nói ngông cuồng của Lãnh Tử Hàn vang lên.
Bách Lý Kinh Hồng im lặng một chút rồi cũng lãnh đạm nói: “Bản cung cũng tình nguyện chứng minh sự trong sạch của mình.”
Ba người đều nói vậy, Tề Quốc công lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt áy náy rồi mới để hạ nhân đi lục soát. Sau đó là một khoảng thời gian dài chờ đợi, dường như cơn đau đầu của lão phu nhân đã giảm bớt một chút, lúc này đang ngồi dựa vào ghế để Lý ma ma chăm sóc. Trên mặt Mộ Dung thị dần xuất hiện vẻ kích động và sung sướng, nhanh, sẽ rất nhanh thôi, mụ sắp được nhìn thấy tiện nhân kia gặp chuyện rồi!!!
Vân Tử Y chỉ cúi đầu, dáng vẻ như đang có tâm trạng nặng nề, không biết đang nghĩ gì. Nhớ tới hình ảnh mình nhìn thấy đêm qua, Tô Cẩm Bình không khỏi chú ý nàng ta hơn một chút. Vân Lãnh Ngưng và Vân Dật hơi lo lắng ngồi một bên, sống trong cao môn đại viện đã lâu, đương nhiên cũng biết có một số chuyện mờ ám dễ xảy ra, chưa biết chừng đây cũng là một âm mưu hại người của ai đó.
Một lúc lâu sau, đám hạ nhân quay lại, đi đầu là Trương ma ma bên viện của Trần thị, trên tay bà ấy quả nhiên có cầm một hình nhân nhỏ, bên trên đúng là có ghi ngày sinh tháng đẻ, còn cắm mấy cây châm bạc! Trong lòng Mộ Dung thị đã vô cùng kích động, ngày chết của tiện nhân kia đến rồi!
Sắc mặt của lão phu nhân và Tề Quốc công cũng thoáng xanh mét, không ngờ lại có chuyện này thật! Không chờ Trương ma ma lên tiếng, lão phu nhân đã ôm ngực đứng dậy: “Tức chết ta, tức chết ta mất! Quả nhiên có người mong ta chết sớm. Thứ này tìm thấy trong viện của ai?!!! Hôm nay ta không đánh chết đứa con cháu hư hỏng này thì không yên!”
Bà vừa dứt lời, Trương ma ma liền nhìn về phía Tô Cẩm Bình, ánh mắt rất phức tạp, sau đó mới nói: “Lão phu nhân, thứ này được tìm thấy trong phòng của biểu tiểu thư ạ!”
“Cái gì?!” Giờ thì không chỉ lão phu nhân mà ngay cả Tề Quốc công, Vân Dật và Vân Lãnh Ngưng đều kinh hãi.
“Tổ mẫu, tuyệt đối không thể có chuyện này được. Chắc chắn biểu muội sẽ không làm mấy việc này!” Vân Lãnh Ngưng đứng lên nói.
Vân Dật cũng nhíu mày: “Tổ mẫu, cháu cũng cảm thấy không thể nào như thế được. Bà đối xử với biểu muội cực kỳ tốt, biểu muội vốn cũng rất kính trọng ngài, sao có thể gây ra mấy chuyện này được?!”
Mộ Dung thị cười lạnh: “Sao lại không thể? Chưa biết chừng các cháu đều bị vẻ ngoài của nó lừa bịp thôi! Dù mẫu thân đối xử với nó tốt đến đâu, thì nó cũng chỉ là một con sói vô ơn không thể nuôi trong nhà được!”
Tề Quốc công là chủ nhà, cũng không dễ dàng kết luận ngay mà quay sang nhìn Tô Cẩm Bình nói: “Cẩm Nhi, chuyện này cháu có ý kiến gì không?”
Tô Cẩm Bình như vừa tỉnh táo lại từ sự kinh hoàng, vội đứng dậy, vô cùng hoảng loạn nói: “Cháu cũng không biết ạ! Ngoại tổ mẫu, cháu làm sao có thể làm chuyện này được, cháu… cháu… cháu cũng không biết vì sao hình nhân này lại ở trong phòng cháu. Hơn nữa, hơn nữa cháu cũng không biết ngày sinh của bà mà!”
“Hừ, không biết thì tùy tiện hỏi hạ nhân một cái chẳng phải sẽ biết ngay sao?” Mộ Dung thị lại lên tiếng.
“Nhị cữu mẫu, Cẩm Nhi biết người không thích cháu, nhưng người cũng không thể nói mấy lời đó để hại Cẩm Nhi được. Có trời đất chứng giám, nếu cháu hỏi hạ nhân nào đó trong phủ, thì cháu chết cũng không yên thân! Nếu mọi người không tin, có thể gọi hết hạ nhân trong phủ đến, hỏi từng người một xem cháu có từng hỏi họ hay không!” Tô Cẩm Bình tỏ ra càng bối rối hơn, từng lời từng chữ đều nhấn mạnh Mộ Dung thị không thích mình.
Lúc này Vân Tử Y cũng có phản ứng: “Ai mà biết liệu ngươi có mua chuộc hạ nhân kia hay không? Nếu bị ngươi mua chuộc rồi đương nhiên sẽ phải nói tốt cho ngươi. Ngươi nghĩ chúng ta đều là kẻ ngốc, ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không hiểu sao?”
“Đủ rồi! Đừng ồn ào nữa! Ta tin Cẩm Nhi sẽ không làm chuyện như vậy, điều tra cho cẩn thận xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Giọng nói uy nghiêm của lão phu nhân vang lên, nhưng ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình lại mang chút do dự. Bà cũng không biết rốt cuộc có phải đứa cháu gái ngoại này làm hay không, nhưng Mộ Nhi đã mất rồi, dù thế nào bà cũng phải bảo vệ con bé!
Nghe bà nói vậy, trong mắt Tô Cẩm Bình thoáng có vẻ cảm động, giờ mới bình tĩnh hơn một chút.
Mộ Dung thị lại giận dữ nói: “Mẫu thân, người đừng để nó lừa, để một tai họa như vậy ở trong phủ thực sự không có lợi cho sự an toàn của người!”
Vân Tử Y cũng nói: “Đúng vậy, tổ mẫu, nếu không phải vì nàng thì làm sao bà lại đau đầu không ngừng được ạ. Mà hình nhân này sao không xuất hiện ở chỗ nào khác, lại cố tình xuất hiện trong phòng nàng?! Nhất định là nàng!”
Lão phu nhân còn chưa kịp nói gì, Tô Cẩm Bình bỗng sáng mắt lên, nói: “Đúng rồi, ta không biết làm nữ công, làm sao làm ra thứ này được? Nếu đúng là do ta làm, thì chuyện bí mật như vậy cũng không thể dễ dàng giao cho người ngoài được. Cho nên ta vô tội!”
“Ngươi có thể sai thị tỳ của ngươi làm mà!” Vân Tử Y lập tức phản bác.
“Các cô ấy cũng không biết làm.” Tô Cẩm Bình đáp.
Vân Tử Y cười lạnh: “Bên cạnh ngươi có ba thị tỳ chẳng lẽ không một ai biết làm?”
Lúc này Trần thị lại lên tiếng: “Cẩm Nhi và thị tỳ của con bé đúng là không biết làm. Chiều hôm qua Cẩm Nhi còn tự đến viện của ta, nhờ ta dạy nàng, học suốt từ trưa mà ngay cả xâu kim còn không làm được, có nhiều lần suýt nữa đâm cả vào tay. Có điều, Cẩm Nhi cũng nhờ ta không nói chuyện này với ai, tránh làm mất thể diện của một cô nương, cho nên ta mới không nói đến!”
“Mẫu thân!” Vân Tử Y tức tối nói, vì sao mẫu thân cũng muốn nói giúp tiện nhân này chứ?! Nàng ta nghiến răng nói: “Mẫu thân, đây chỉ là những lời phiến diện của người, không đủ độ tin cậy!”
“Ngay cả lời nói của mẫu thân mà con cũng nghi ngờ sao?” Sắc mặt Trần thị hơi khó coi.
Lúc này Vân Tử Y mới ý thức được mình đang nói chuyện với ai, vội cúi đầu: “Tử Y không dám ạ.”
Trương ma ma cũng góp lời: “Chiều hôm qua, quả thật biểu tiểu thư có đến tìm phu nhân ạ!”
Giờ thì hiềm nghi của Tô Cẩm Bình đã mất đi hơn một nửa, Mộ Dung thị tức giận cắn răng, lại nói: “Có lẽ nó chỉ giả vờ thôi. Nếu không phải là nó, thì sao thứ này lại xuất hiện trong phòng nó chứ?”
“Đúng thế, chẳng có ai lui tới phòng cháu cả. Có điều, hôm qua không thấy Vàng đâu, mọi người đều chạy ra ngoài tìm, cháu có vô tình nhìn thấy nhị cữu mẫu đi từ trong phòng cháu ra, chẳng lẽ…” Nói xong nàng vội bịt kín miệng mình, giống như không thể tin nổi đối phương sẽ làm chuyện như vậy.
Mộ Dung thị trợn trừng mắt: “Nói láo, làm sao ta có thể làm mấy chuyện đó được. Ngươi đừng ngậm máu phun người!”
Đúng lúc này, Trương ma ma nhìn lại hình nhân trong tay, nói tiếp: “Lão phu nhân, thứ cho lão nô nói thẳng, đúng là cách thêu hơi giống kỹ thuật của Nhị phu nhân!”
Trần thị khẽ nhíu mày, đón lấy hình nhân kia, nhìn đường thêu rất giống mấy đồ thêu mà Mộ Dung thị hay làm. Mộ Dung thị nhất thời cảm thấy chân hơi nhũn ra. Khi đó, vì cẩn thận nên mụ tự làm hết, thật sự không tính đến tình huống này, nghĩ vậy mụ lại nói: “Có thể có người bắt chước thủ pháp của ta.”
Tô Cẩm Bình thầm cười lạnh trong lòng, cũng không ngu ngốc lắm, quả thật đúng là do mình sai Dĩ Mạch kiếm mấy món đồ Mộ Dung thị thêu tới, bắt chước mất một lúc lâu mới ra được thành phẩm, con hình nhân cũ kia đã bị nàng đốt lâu rồi.
Có điều, ngay sau đó Trần thị lại chú ý tới chất liệu của hình nhân kia: “Chất vải này không phải là gấm tuyết hoa sao? Thứ này là do năm đó khi phụ thân và phu quân đánh trận thắng, nên được Hoàng thượng ban thưởng. Lúc ấy mỗi vị chủ nhân trong phủ đều được chia một ít, hầu như lấy đi may y phục hết. Nhưng vì Tam đệ muội không có mặt, nên Nhị đệ muội cũng lấy luôn phần của muội ấy, như vậy…”
Giờ có nói là không phải Mộ Dung thị làm thì cũng không ai tin nữa! Mộ Dung thị cũng trợn trừng mắt, hôm mụ làm thứ này cũng đã nghĩ đến những điểm đó nên mới dùng gấm lưu vân, thứ mà viện nào trong phủ này cũng có. Sao tự dưng lại biến thành gấm tuyết hoa chứ? Đầu óc mụ hiện giờ rất hỗn loạn, hoàn toàn không biết phải giải thích chuyện này thế nào, chẳng lẽ mình lấy nhầm sao?
Tô Cẩm Bình cười lạnh nhìn dáng vẻ hoảng hốt của mụ ta. Đây là nguyên nhân nàng đốt con hình nhân vốn có kia. Đốt con hình nhân đó, rồi nghĩ cách lấy trộm một mảnh gấm tuyết hoa mà trong phủ chỉ có một mình Mộ Dung thị còn giữ, sau đó làm một cái khác, như vậy mới tạo được hiệu quả phản đòn tốt nhất!
Vân Tử Y thấy vậy cũng ngậm miệng, chán nản ngồi xuống chỗ của mình. Tình hình này xem ra lại không làm gì được nàng rồi! Trong lòng nàng ta thầm oán giận mẫu thân Trần thị của mình nhiều chuyện!
Mộ Dung thị nhất thời không biết phải làm sao, thấy tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi, mụ ta cũng cảm thấy hơi sợ hãi, đột nhiên trong đầu mụ lóe sáng, liền nói: “Dù đúng là ta bày kế hại nó đi chăng nữa, thì chuyện mẫu thân đau đầu kịch liệt kia là thế nào?”
“Bốp!” một tiếng, lão phu nhân bước nhanh vài bước đến, tát mạnh một cái vào mặt Mộ Dung thị, dường như cơn đau đầu đã đỡ đi rất nhiều: “Ngươi còn mặt mũi mà hỏi điều đó sao? Đương nhiên là do ngươi làm ra mấy thứ bẩn thỉu này muốn hại Cẩm Nhi, cũng nhân tiện diệt trừ luôn bà già chết tiệt khiến ngươi chán ghét này chứ gì?! Dám dùng thuật yểm bùa để hại ta, ngươi độc ác thật đấy!!! Có phải hiện giờ trong lòng ngươi đang cảm thấy đáng tiếc vì không nguyền rủa ta chết thành công phải không? Quả nhiên, mẹ nào con nấy, ta đã nói mà, Vân gia chúng ta quang minh lỗi lạc bao nhiêu đời nay, làm sao có thể sinh ra thứ đê tiện như Vân Lam chứ. Hoàn toàn là do ngươi dạy mà ra, do cái kẻ làm mẹ như ngươi giáo dục ra thôi!!!”
“Không, không… không phải thế, mẫu thân, không phải thế, con dâu không bao giờ dám có một chút ý nghĩ nào như thế, con… con…” Mộ Dung thị ôm mặt mình, nói năng cũng lộn xộn hẳn.
Tô Cẩm Bình lại chợt lên tiếng: “Ngoại tổ mẫu, muốn biết cơn đau đầu của bà là do đâu thì cứ mời đại phu đến khám đi ạ!”
Nàng vừa dứt lời, tay đại phu kia chợt có vẻ chột dạ.
“Cẩm Nhi nói vậy là sao?” Lão phu nhân nhìn nàng không hiểu.
Linh Nhi bước lên nói: “Lão phu nhân, có một chuyện không biết Linh Nhi có nên nói không!”
“Nói đi!” Lúc này lão phu nhân càng tin là có chuyện kỳ quái hơn.
Linh Nhi nói tiếp: “Hôm nay khi thuộc hạ đi qua phòng bếp, thấy Vương ma ma ở viện của Nhị phu nhân lén lút vào bếp, không biết định làm gì, bộ dạng bà ta lúc đó còn có vẻ rất kích động!”
“Nói láo!” Vương ma ma đỏ bừng mặt, lập tức lên tiếng phản bác.
Lý ma ma lại tiếp lời: “Lão phu nhân, lão nô cũng nhìn thấy Vương ma ma đi xuống bếp!” Đây là nhiệm vụ mà Tô Cẩm Bình giao cho Linh Nhi trước khi xuất môn tối hôm qua, chờ khi Mộ Dung thị hạ thủ thì dẫn người hầu bên cạnh lão phu nhân qua đó.
Tề Quốc công lập tức nhìn về phía tay đại phu kia, thấy lão run lên bần bật như rất sợ hãi, có tật giật mình, ông liền lạnh giọng nói: “Ngươi còn lời gì muốn nói không?” Dù sao cũng là người chinh chiến nơi sa trường lâu năm, giọng nói vô cùng khí thế khiến tay đại phu kia toát mồ hôi lạnh.
Thấy ưu thế đã sụp đổ, nếu mời đại phu khác đến khám, chắc chắn mình sẽ bị lộ, chỉ e đến lúc đó chết còn thê thảm hơn! Nghĩ vậy, lão liền bối rối đáp: “Tiểu nhân biết tội rồi, tiểu nhân biết tội rồi! Tiểu nhân nhận một trăm lượng bạc của Nhị phu nhân, nên mới liên thủ với Nhị phu nhân để lừa ngài. Lão phu nhân bị người ta bỏ thuốc, thuốc này không có tác dụng phụ gì, chỉ khiến ngài đau đầu như muốn vỡ nát ra, rất khổ sở, tiểu nhân… tiểu nhân vốn tính là sau khi chuyện này kết thúc sẽ cho lão phu nhân uống giải dược, nhưng mà… nhưng mà… tiểu nhân hoàn toàn không hề có ý muốn mưu hại tính mạng của lão phu nhân!”
Đại phu này cũng là một trong mấy vị đại phu có tiếng nhất kinh thành, giờ lại vì bạc mà làm mấy chuyện như vậy, khiến Tề Quốc công giận dữ gầm lên: “Người đâu, lôi tên đại phu không có y đức này lên cho quan thẩm vấn!”
Lúc này, Vân Lãnh Ngưng lại bước tới nói: “Phụ thân, chuyện này không nên báo quan!” Không tốt cho thanh danh của Vân phủ.
Nghe vậy, Tề Quốc công mới bình tĩnh lại một chút, nhưng Vân Dật đã lên tiếng trước: “Đánh gãy chân lão rồi ném ra khỏi phủ, sau này không được phép xuất hiện ở kinh thành!” Hắn ta vừa dứt lời, đại phu kia bị hạ nhân lôi đi ngay.
Giờ cũng chỉ còn lại Mộ Dung thị chờ bị xử lý. Thấy mọi người đều nhìn mình, Mộ Dung thị không khống chế được cảm giác sợ hãi, chân mềm nhũn ra, quỳ sụp xuống: “Mẫu thân, mẫu thân, con dâu nhất thời kích động, người tha cho con lần này đi! Mẫu thân…”
“Tha cho ngươi à? Ngươi thân là cữu mẫu lại gây khó dễ cho cháu gái như vậy. Cẩm Nhi đã mất hết phụ mẫu không nơi nương tựa, chỉ còn lại các ngươi là người thân thôi. Sao ngươi có thể độc ác nghĩ ra mưu kế này để hại con bé chứ? Rốt cuộc con bé đắc tội gì với ngươi? Ngươi nói cho ta nghe xem!!!” Lão phu nhân nói với vẻ vô cùng đau lòng.
Trong lòng Tô Cẩm Bình cũng không khỏi xúc động, Bách Lý Kinh Hồng lẳng lặng nắm lấy tay nàng, cảm giác lạnh như băng truyền từ đầu ngón tay tới lại khiến nàng cảm thấy thật ấm lòng.
Mộ Dung thị ấp a ấp úng mà không nói được thành lời. Mụ không thể nói ra chuyện Vân Lam và Thượng Quan Cẩm hãm hại lẫn nhau được, không có chứng cứ, chỉ sợ nói ra rồi kết cục sẽ còn thảm hại hơn: “Mẫu thân, con… con…”
Lão phu nhân hít sâu một hơi, quay đầu nhìn đứa con trai thứ hai của mình: “Lão nhị, con định thế nào?”
“Tùy mẫu thân xử lý ạ!” Nói xong, ông cúi đầu, mặt đầy vẻ áy náy, là do ông quản lý gia đình không nghiêm nên mới xảy ra chuyện như vậy!
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Hãm hại mẹ chồng, nếu đúng theo luật pháp nước ta, thì là tội chết! Quả nhiên, không hổ danh là người của Mộ Dung gia, toàn những kẻ bạc nghĩa vô sỉ!!! Nể tình ngươi đã sinh ra Diệp Nhi cho Vân gia ta, ban cho một ly rượu độc!”
“Mẫu thân…” Mộ Dung thị vẫn muốn cầu xin nhưng lão phu nhân không còn muốn nghe mụ ta nói nữa. Dù Cẩm Nhi có sai trái đến đâu cũng là con cháu, mụ là trưởng bối lại hạ độc thủ như vậy đã đành, còn dám dùng độc dược giày vò bà già này nữa. Thứ bẩn thỉu như vậy còn ở lại Vân gia mới đúng là tai họa!
Rượu độc được bê lên, trong mắt Tô Cẩm Bình dần hiện ra nụ cười lạnh. Hại ta à? Không ngờ cuối cùng phải dùng chính tính mạng của mình để đền phải không?
Ánh mắt của nàng đương nhiên cũng lọt vào mắt Mộ Dung thị, Mộ Dung thị không thèm để tâm đến nàng nữa, nhìn Lý ma ma bê rượu độc đi về phía mình, mụ hoảng sợ kêu lên: “Mẫu thân, con không uống. Phu quân, Diệp Nhi, cứu ta… cứu ta!”
Lúc này Vân Diệp mới có phản ứng, hoảng hốt đứng dậy muốn tới cầu xin cho Mộ Dung thị, lão phu nhân lại lạnh giọng nói: “Giữ chặt lấy Nhị công tử! Tiện nhân này không chịu uống thì khống chế đổ thẳng vào miệng cho ta!”
“Không... a, không…” Cuối cùng, rượu độc kia vẫn bị rót vào trong họng Mộ Dung thị, dòng nước bọt màu trắng ọc ra từ miệng mụ, cơ thể mụ không ngừng co giật trên sàn nhà, cuối cùng, run mạnh vài cái rồi bất động. Không còn hơi thở nữa.
Lão phu nhân nói: “Lôi ra ngoài chôn đi, nói là bị nhiễm bệnh dịch nặng, không tiện làm tang lễ! Chuyện này không được truyền ra ngoài, ai dám nói lung tung làm tổn hại thể diện Vân gia ta, ta nhất định sẽ lấy mạng người đó! Nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi ạ!” Mọi người đồng thanh đáp.
Nói xong, lão phu nhân lại nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Tam Hoàng tử điện hạ, để ngài chê cười rồi, chuyện này lão thân hy vọng ngài…”
“Bản cung không phải người nhiều chuyện!” Hắn lãnh đạm đáp rồi đứng dậy đi mất.
“Đa tạ Tam Hoàng tử điện hạ!” Lão phu nhân nói xong liền liếc mắt ra hiệu cho Vân Dật, ý tứ ám chỉ hoàn toàn rõ ràng, Vân Dật lập tức hiểu ngay. Xem ra tay đại phu kia cũng không giữ lại được!
…
Ra khỏi viện của lão phu nhân, Linh Nhi hơi khó hiểu hỏi Tô Cẩm Bình: “Cô nương, ngài nhìn thấy Mộ Dung thị đi vào phòng chúng ta bao giờ?” Khi Mộ Dung thị tới giấu hình nhân, không phải cô nương đã đi ra ngoài rồi sao?
“Ta không nhìn thấy gì cả, chỉ nói lung tung thôi ấy mà.” Muốn thu hút hết những ánh mắt nghi ngờ về phía Mộ Dung thị, đương nhiên chỉ có cách đó.
Khóe môi Linh Nhi run lên, lại nói tiếp: “Cô nương, vậy vì sao ngài không đặt luôn hình nhân kia trong phòng Mộ Dung thị mà lại giấu trong phòng mình chờ người ta lục ra?”
“Nếu tìm thấy trong phòng mụ ta, mọi người sẽ nghi ngờ có người muốn hãm hại mụ, nếu xuất hiện trong phòng ta chẳng phải sẽ ổn hơn sao, không ai nghi ngờ là có người muốn hại mụ nữa!” Tô Cẩm Bình cười vui vẻ, chợt nhớ tới một chuyện: “Em theo dõi Vân Tử Y chặt chẽ giúp ta. Ta vẫn có cảm giác hôm nay nàng ta không bình thường.”
“Vâng!”
Hai người đang nói chuyện thì Lãnh Tử Hàn đuổi theo tới nơi, nói với Tô Cẩm Bình: “Tiểu Cẩm, vừa rồi Phá nghe tin truyền đến nói Dật có chút chuyện. Không biết là thật hay giả nhưng ta vẫn phải quay về Đông Lăng xác thực lại một chút. Lâu thì nửa tháng, nhanh thì ba ngày, mấy ngày này, muội phải thận trọng một chút!”
“Ừm!” Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu, nghe nói Hoàng Phủ Dật gặp chuyện không may, trong lòng nàng cũng có chút lo lắng.
…
Tối đến, tâm trạng của Bách Lý Kinh Hồng vô cùng vui vẻ, tung tin giả nói Hoàng Phủ Dật có chuyện, cuối cùng cũng dẫn được tên Lãnh Tử Hàn chướng mắt kia đi. Tuy có thể chẳng được mấy ngày hắn ta sẽ quay lại, nhưng không phải ít nhiều gì cũng được vài ngày yên tĩnh sao?
Hắn mở cửa phòng, đang định đi sang bên phòng Tô Cẩm Bình, một tiểu nha hoàn lại bước tới: “Tam Hoàng tử điện hạ, tiểu thư nhà chúng ta mời ngài qua nói chuyện!”
Bách Lý Kinh Hồng thờ ơ nhìn cô ta, dường như đang muốn hỏi tiểu thư nhà cô ta là ai.
Thấy hắn không nói gì, Xuân Đào lại nói tiếp: “Tam Hoàng tử, Đại tiểu thư nói có thể ngài không muốn tới, nhưng trong tay nàng ta có Bích ngọc hồi hồn đan. Chắc hẳn ngài cũng biết công dụng của thuốc này. Nàng ta nói nếu ngài không tới, nàng ta sẽ vứt viên thuốc đó đi! Còn nữa, ngài phải qua đó một mình!”
Nghe cô ta nói vậy, ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng hơi căng lên, Vân Tử Y mà lại biết đến thứ này thì rất có khả năng là thật, vì không có bao nhiêu người biết chuyện hai mắt của mình chưa khỏi hoàn toàn. Hơn nữa, dù là giả thì một người như Vân Tử Y cũng chẳng thể làm gì hắn. Nghĩ vậy, hắn ta liền gật đầu đi theo.
Đến viện của Vân Tử Y, nha hoàn ở cửa lập tức mở cửa phòng. Hắn bước vào trong, lãnh đạm nhìn người đang ngồi chờ sẵn, Vân Tử Y cũng bất an nhìn hắn: “Tam Hoàng tử điện hạ, ta…”
“Thuốc đâu?” Hắn không thừa tinh lực mà nói nhiều với nàng ta, lập tức đi thẳng vào chủ đề.
Vân Tử Y khẽ cắn môi dưới, đưa chiếc lọ sứ trong tay mình cho hắn: “Ở trong này!”
Hắn nhận lấy, trong đôi mắt sáng như ánh trăng thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc, nếu đây thực sự là giải dược, vì sao nàng ta không hề có điều kiện gì cả mà đưa cho hắn dễ dàng như vậy? Thấy Vân Tử Y nhìn hắn đầy vẻ mong chờ, cảm giác nghi ngờ càng nhiều thêm, lẳng lặng mở nắp lọ, đổ viên thuốc bên trong ra tay.
Viên thuốc ánh lên màu xanh biếc, quả thật rất giống Bích ngọc hồi hồn đan. Hắn đưa viên thuốc lên mũi ngửi thử, đôi mắt xám bạc chợt hiện lên chút vẻ khinh bỉ không dễ nhận ra. Thứ này, là xuân dược, không phải Bích ngọc hồi hồn đan.
Vân Tử Y vẫn đang nhìn chằm chằm đầy hy vọng, chờ Bách Lý Kinh Hồng uống viên thuốc kia vào. Bách Lý Kinh Hồng đang định ném viên thuốc rồi bỏ đi, thì một tiếng ‘rầm’ vang lên, cửa bị Tô Cẩm Bình đạp văng ra!
Hôm nay nàng sai Linh Nhi theo dõi Vân Tử Y, đã tra ra được chiều nay nàng ta cải trang ra ngoài mua xuân dược. Khi tới tiệm thuốc kia để hỏi thăm mới biết, Vân Tử Y còn nhờ người ta nhuộm viên thuốc thành màu xanh biếc. Tô Cẩm Bình vốn rất nghi ngờ, nhưng vừa rồi lại nghe nói Bách Lý Kinh Hồng được Vân Tử Y mời sang, thì nàng biết ngay gốc rễ của vấn đề là ở đâu.
Nàng bước nhanh vài bước đến, không nói lời nào mà đưa thẳng tay ra tát mạnh vào mặt Vân Tử Y một cái. Thị tỳ ngoài cửa đều đã bị Linh Nhi đánh ngất nên cũng không ai vào giúp đỡ. Cái tát này khiến Vân Tử Y đập thẳng vào góc bàn gỗ, ngất xỉu! Dám mơ tưởng đến người của nàng, muốn chết sao?!
Nàng quay đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng, liếc mắt nhìn thấy chiếc lọ sứ trống không rơi trên mặt đất, liền trợn trừng mắt, không thể tin nổi hỏi: “Chàng ăn rồi sao?”
Nghe câu hỏi này, hắn hơi khựng lại một chút, nhưng lại lẳng lặng kín đáo rụt viên thuốc trong lòng bàn tay vào trong tay áo, sắc mặt lập tức đỏ hồng, bám dính vào người Tô Cẩm Bình. Lãnh Tử Hàn không có mặt, nàng lại đang hiểu lầm, đây không phải là thời cơ tốt để nấu thành cơm sao?
“Fuck!!! Tên ngu ngốc nhà chàng, sao lại dính phải mấy chuyện thế này chứ?” Tô Cẩm Bình không kìm được liền chửi thề.
Hắn lại như không nghe thấy, chỉ ra sức dính vào người Tô Cẩm Bình, đôi con ngươi xám bạc như bị phủ lớp sương mờ, giả dạng hoàn toàn giống bộ dạng một người bị trúng xuân dược!!!
“Mẹ kiếp!” Lại thêm một câu chửi đầy tức tối bật ra từ miệng nàng, nhìn quanh phòng một chút rồi vội vàng đỡ lấy Bách Lý Kinh Hồng, nhẹ nhàng nhón chân phi thân về phòng mình. Vừa đi, nàng vừa nói với Linh Nhi: “Mau đi chuẩn bị nước đá!”
“Cô nương, thuốc mà điện hạ vừa uống, phải sinh hoạt vợ chồng mới giải được, nếu không, không quá một canh giờ sẽ bùng nổ mà chết!” Linh Nhi cũng không biết Bách Lý Kinh Hồng không ăn phải viên thuốc kia, chỉ báo cáo lại tin tức mà hôm nay mình tìm hiểu được ở tiệm thuốc.
Còn đang nói dở thì Tô Cẩm Bình đã về đến phòng mình. Cô ấy vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy như có một tia sét đánh thẳng vào đầu khiến nàng bay ra đến hàng trăm dặm! Linh Nhi vội đẩy mạnh hai người vào trong phòng: “Cô nương, hai người mau vào đi! Sự an nguy của điện hạ xin nhờ vào ngài!” Sau đó cô ấy đóng cửa ‘rầm’ một tiếng!
Tô Cẩm Bình vẫn còn đang chìm trong trạng thái ngơ ngẩn, mà Bách Lý Kinh Hồng với vẻ mặt đỏ bừng đã bắt đầu kéo kéo vạt áo của mình, miệng còn thỉnh thoảng phát ra mấy chữ: “Nóng, nóng quá…”
Nhìn dáng vẻ đầy cám dỗ của hắn, não cô nàng nào đó cũng như bị rút lại, nói: “Chờ chút, ta đi tìm một cô nương về cho chàng!” Vừa nói xong câu này, chính nàng cũng rối rắm, nàng làm được điều này sao?!
Còn đang suy nghĩ, hắn đã nhanh chóng đưa tay ra kéo nàng vào lòng rồi đẩy thẳng nàng lên chiếc giường rộng mềm mại kia không kịp cho nàng thời gian phân bua, sau đó bắt đầu cởi y phục của nàng: “Ta chỉ cần nàng thôi.”
“Này, bình tĩnh, bình tĩnh!” Tô Cẩm Bình hoảng hốt kêu lên.
Hắn thực sự ngừng lại, trong mắt tràn ngập tia sáng nóng bỏng, cả khuôn mặt đỏ bừng, cắn môi dưới nhìn nàng, còn thấp thoáng thấy được ánh nước trong mắt hắn: “Cẩm Nhi, ta khó chịu.”
Mẹ nhà nó!!! Bà đây bị chàng đè mới khó chịu ấy!!! Muốn quát lên một câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt chăm chú đáng thương của hắn, nàng lại kìm xuống. Thấy nàng không phản kháng nữa, hắn lại tiếp tục kéo áo nàng, cơ thể hắn lúc này không còn lạnh lẽo nữa mà nóng đến kinh người. Có điều, mấy biểu hiện giả dối này đều chỉ là do hắn dùng nội lực tạo ra mà thôi.
Môi hắn nhẹ hôn lên môi nàng, không lưu luyến tình cảm như trước, mà tràn ngập sự vội vàng, hấp tấp, thể hiện dáng vẻ trúng xuân dược cực kỳ chính xác! Ngay sau đó, nụ hôn di chuyển xuống, ánh mắt Tô Cẩm Bình cũng dần mờ sương vì nụ hôn của hắn…
Không biết từ lúc nào, xiêm y của hai người đã rơi tán loạn dưới giường, tiếp xúc trực tiếp với nhau. Hắn của hôm nay, không còn lãnh đạm như thường ngày, dù là ánh mắt, là bàn tay, hay là đôi môi, đều chứa đầy cảm xúc mãnh liệt, nồng cháy.
Tô Cẩm Bình cũng dần dần buông thả cho mình trầm luân dưới thân hắn, hai gò má dần hồng lên, toàn thân cũng như bị thiêu đốt, nóng đến lạ thường.
“Chuẩn bị xong chưa?” Giọng nói của hắn mang theo vẻ trầm thấp, nồng ấm chưa từng có, giống như một bình rượu vang được ủ suốt một thế kỷ vậy. Đôi mắt sáng như ánh trăng gắn chặt lấy cơ thể nàng. Nói hắn đê tiện cũng được, mà nói hắn bỉ ổi cũng không sao, ngày hôm nay, hắn nhất định phải có được nàng! Từ nay về sau, giữa hai người sẽ không bao giờ có vị trí của Lãnh Tử Hàn nữa!
Tô Cẩm Bình cắn môi dưới, khẽ gật đầu: “Xong rồi!”
Nhưng đúng lúc này Bách Lý Kinh Hồng lại hơi khựng lại một chút, tim chợt đập mạnh như sấm, trong lòng luôn có dự cảm xấu, chỉ lo Lãnh Tử Hàn sẽ đột nhiên xuất hiện ngay giây tiếp theo, phá hỏng chuyện tốt của hắn. Nghĩ vậy, động tác của hắn cũng nhanh hơn một chút.
“A!” Tiếng kêu đau đớn vang lên, Tô Cẩm Bình cắn mạnh vào môi mình, loáng thoáng có thể nhìn thấy vết tưa máu trên môi. Đau, thực sự rất đau, nhưng nàng không thể kêu lên được, để người khác nghe thấy thì phiền phức.
Đến tận lúc này, hắn mới yên lòng hơn một chút. Không bị Lãnh Tử Hàn phá hỏng!!!
Hắn cúi đầu, thấy sắc mặt nàng như đang cố chịu đựng, hắn cũng đau lòng: “Đau lắm à?”
“Chút chút.” Thật ra cũng không phải đau quá đáng, khi còn làm sát thủ, có nỗi đau nào mà nàng chưa từng trải qua, đối với nàng mà nói, cơn đau ở mức độ này cũng không là gì cả.
Một lúc lâu sau nàng mới dần bình tĩnh lại, mà hắn cũng không kìm nén mình thêm nữa, bắt đầu hãm sâu vào cuộc hoan ái này, thể xác và tâm hồn hòa quyện với nhau.
Tô Cẩm Bình cắn chặt môi mới khiến mình không kêu lên thành tiếng, nhìn người đàn ông đang nằm trên người mình, nàng bỗng có cảm giác rất thỏa mãn. Không phải là thỏa mãn về thể xác, mà là sự thỏa mãn trong tâm hồn, giống như có một giọng nói đang thủ thỉ trong lòng nàng, hai người đã hòa làm một. Cuối cùng hắn cũng thuộc về nàng… Nghĩ vậy, nàng không kìm được đưa cánh tay ngọc ngà lên, quấn lấy cổ hắn, làm cho cơ thể của hai người càng gần sát nhau hơn.
Mà sắc mặt hắn lúc này vẫn ửng hồng như trước, cố gắng đóng giả một người trúng xuân dược, lưu lại dấu ấn của mình trên cơ thể nàng hết lần này đến lần khác, chiếm lấy nàng hết lần này đến lần khác, cũng không thể khống chế được cảm xúc sung sướng trào dâng trong lòng mình. Sau đêm nay, rốt cuộc nàng sẽ không trốn được hắn nữa.
Đây là một trận tập kích bất ngờ, cũng là một trận chiến đấu trường kỳ, chiến đấu tới tận lúc bình minh, ngoài cửa sổ đã dần nghe thấy tiếng chim hót, Linh Nhi và Dĩ Mạch canh ngoài cửa cũng đã đỏ bừng mặt, tim đập nhanh, nghe tiếng ván giường lắc lư kẽo cà kẽo kẹt. Dùng đầu ngón chân mà nghĩ thì cũng biết được bên trong xảy ra chuyện gì. Thể lực của điện hạ tốt thật! Trên gương mặt lạnh như băng của Hủy đứng gác ở cách đó không xa cũng thoáng có vẻ không tự nhiên. Chỉ tội cho Vân Tử Y, ngàn tính vạn tính, bày mưu gài bẫy điện hạ nhà mình một hồi, cuối cùng điện hạ trúng xuân dược lại ăn được Hoàng tử phi, không biết trong lòng ngài hiện giờ đã cao hứng đến mức nào rồi.
“Fuck!!!” Một tiếng quát to truyền ra từ trong phòng, “Bách Lý Kinh Hồng, chàng có thôi đi không hả?! Cái mạng nhỏ của bà đây cũng sắp… sắp… ưm… mất trên tay chàng rồi!”
Vốn là một câu mắng mỏ, cuối cùng lại biến thành tiếng rên rỉ khe khẽ, Linh Nhi và Dĩ Mạch ở ngoài cửa đều xấu hổ đến mức chỉ muốn ôm mặt chạy mất. Hai cô vẫn là hoàng hoa khuê nữ mà!!!!
Nghe tiếng quát này của nàng, động tác của hắn hơi dừng lại, cắn môi dưới nhìn nàng như đang rất khó chịu: “Dược hiệu vẫn chưa hết!!!” Dáng vẻ đó, vô cùng uất ức, vô cùng ai oán…
“A… mẹ kiếp!” Ngay sau đó, tiếng quát mắng lại vang lên: “Rốt cuộc là xuân dược nhà nào mà hiệu quả lâu như thế chứ?!” Thực sự nên đưa công thức gia truyền này đến hiện đại, chắc chắn sẽ đắt hàng hơn cả Viagra*!!!
*Viagra là tên hiệu của thuốc Sildenafil dùng để giúp chứng liệt dương ở nam giới, do công ty Pfizer Inc. sản xuất.
Cuối cùng của cuối cùng, trời đã dần sáng hẳn, Tô Cẩm Bình thậm chí còn không có sức mà mắng chửi nữa, yếu ớt đến mức chỉ muốn òa khóc. Sự thực là, nàng cũng ứa nước mắt thật: “Chàng ăn hiếp ta!” Hiện giờ nàng còn mệt thế này, nếu là cô nương nào đó không có võ công, chẳng biết đã ngất xỉu đến bao nhiêu lần rồi. Rõ ràng người này ức hiếp nàng!!!
Nghe nàng nói vậy, hắn mới kìm nén cơn thủy triều đang dâng trào ở bụng dưới, lúc này, cả hai người đều toát mồ hôi đầm đìa. Hắn dừng lại, trong mắt tràn ngập tình cảm lưu luyến, nói: “Cẩm Nhi, gả cho ta được không?” Đến nước này rồi nàng còn từ chối được sao?
Ai ngờ, Tô Cẩm Bình lại nhíu mày do dự, tim hắn cũng căng thẳng theo sự do dự của nàng: “Có lẽ, sau hôm nay nàng đã có hài tử của ta rồi, chẳng lẽ nàng muốn để đứa bé bị người ta soi mói sao?”
Hắn vừa dứt lời, mắt Tô Cẩm Bình liền toát ra vẻ bi thương, khẽ gật đầu chấp nhận số mệnh, nói: “Dược hiệu hết rồi sao?”
“Hết rồi.” Trong lòng chợt có chút chột dạ.
Tô Cẩm Bình cười lạnh một tiếng: “Là nó đã sớm hết từ lâu rồi, chàng còn cố tình tiếp tục phải không?”
Ánh mắt của hắn bắt đầu đảo khắp nơi, thật ra, hắn vốn không trúng xuân dược, câu hỏi này bảo hắn trả lời sao đây?
“Hừ!” Thấy hắn như vậy, Tô Cẩm Bình biết ngay là mình đoán đúng: “Còn không lăn xuống cho bà!”
Lần này hắn rất ngoan ngoãn rút lui. Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy thắt lưng như muốn gãy đôi, vừa lật người, một vật gì đó bỗng lăn từ trên giường xuống, lăn vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại!
Ánh mắt hai người đều nhìn về phía đó. Vừa nhìn rõ thứ ở trên mặt đất, Bách Lý Kinh Hồng chợt cảm thấy da đầu run lên, sự sợ hãi với cây chổi lông gà lại tràn ngập trong tim, đó là…
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần,
truyện Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần,
đọc truyện Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần,
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần full,
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!