Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 105: Bệnh Nặng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhất Phẩm Quý Thê



Trong thư phòng Anh Quốc Công phủ, Thịnh Vân Hàm và Thịnh Trạch Đào đang uống trà.
“Mẫu thân rốt cuộc đã chết.” Thịnh Vân Hàm thanh đạm mở miệng, “Có phải trong lòng phụ thân nghĩ như vậy hay không?”
Mấy năm nay Thịnh Trạch Đào mơ màng hồ đồ, hiện giờ Ôn Nghi chết, hắn mới dần dần linh hoạt.
“Con muốn nói gì với vi phụ?”
Thịnh Vân Hàm nhìn chung trà trước mắt, hồi lâu sau, hắn mới nhẹ phiêu phiêu mở miệng, chỉ là tiếng nói thanh đạm nhuận nhã hơn cả hương trà mơ hồ.
“Kỳ thật, từ ngày Yên nhi rời đi, con đã cực kỳ hận mẫu thân.

Mẫu thân biết rõ con ái mộ Yên nhi, lại như cũ tàn nhẫn với nàng, thậm chí lúc nàng mới sinh non không bao lâu, còn bắt nàng đi quỳ từ đường, nếu con nói không hề khổ sở vì mẫu thân chết, phụ thân có trách con bất hiếu hay không.”
Anh Quốc Công nhìn ánh mắt con trai đạm mạc như nước lặng, ngực đột nhiên đau như kim đâm.
Mấy năm nay vì thê tử, hắn chẳng quan tâm chuyện trong phủ, tuy không cần cả ngày đối mặt thê tử, nhưng cũng làm mấy đứa con chịu khổ.
Hắn giơ tay che mắt, hốc mắt chua xót khó nhịn, giọng nói cũng có chút hoang vắng tĩnh mịch.
“Vân Hàm, là vi phụ hại các con!”
“Con không trách phụ thân, nhưng nếu phụ thân không thích mẫu thân, vì sao phải cưới nàng.”
Nhưng chuyện phụ thân kể lại làm Thịnh Vân Hàm chịu đả kích không nhỏ.
Từ nhỏ hắn đã biết tính tình mẫu thân táo bạo, tàn nhẫn độc ác đối với thiếp thất và hạ nhân trong phủ, thậm chí con cái, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì trượng giết, thì ra thật lâu trước kia, nàng đã giỏi về mưu kế, tàn nhẫn ác độc như vậy.
“Ngoại tổ phụ con trước kia là Lễ Bộ thượng thư, cưới con gái của các lão đương triều, nhạc mẫu dịu dàng thanh quý, tài tình trác tuyệt, năm đó là nữ tử trăm nhà cầu ở Thịnh Kinh, dưới gối nàng có hai trai một gái, mà Ôn Nhã chính là đích nữ duy nhất của nhạc mẫu.”
“Vậy còn mẫu thân?” Thịnh Vân Hàm hỏi.
“Mẫu thân con là con gái của nhạc phụ đại nhân và biểu muội ông ấy, là thứ nữ Ôn gia, lớn hơn Ôn Nhã nửa tuổi, trước khi làm lễ nạp thiếp đã có thai, bà ta và ngoại tổ phụ con ám độ trần thương sinh ra, ngoại tổ mẫu con cũng vì chuyện này, sau khi sinh Ôn Nhã, chưa đến hai năm đã hậm hực mà chết, Liêu di nương là cháu gái nhà mẹ đẻ của Ôn lão thái thái, bởi vì chuyện này làm hại con dâu chết bệnh, nên cả đời bà ta cũng không được nâng thành vợ kế, cho dù lúc trước bà ta là quý thiếp.”
Thịnh Vân Hàm không nghĩ tới, mẫu thân chính mình lại xuất thân như vậy.
Hắn sẽ không xem thường, rốt cuộc xem thường chính mình mẹ đẻ, chính là xem thường chính mình.
Nhưng xuất thân như vậy, có thể ngồi lên vị trí chủ mẫu Quốc Công phủ, tâm tư này cũng thật sự không đơn giản.
Chuyện phía sau có chút âm u, cũng làm hắn càng sâu một bước hiểu biết chính mình mẫu thân.
Thời gian trôi qua đã lâu, trăng lên giữa trời, bóng đêm thâm trầm như nhiễm mực, mây đen dày đặc chung quy không giữ được bọt nước tràn đầy, xé rách một lỗ hổng, mưa tí tách mấy giọt rồi lại tầm tã trút xuống.
Trong thư phòng không đốt đèn, một mảnh đen nhánh, chỉ sau vài tiếng sấm mùa xuân và tia chớp, mới có thể mang đến cho thư phòng nháy mắt ánh sáng.
Hồi lâu sau, Thịnh Vân Hàm mới nhẹ nhàng thở dài: “Phụ thân, nếu ngài còn ái mộ Ôn di nương, có thể làm bạn nàng sống quãng đời còn lại, nhưng khế bán mình của Ôn di nương ở trong phủ, ngài không thể phù chính nàng.”
Ở Đại Vinh, thiếp thất không được phù chính, trừ phi là “Quý thiếp”!
Nghĩ đến mấy năm nay Ôn di nương ở trong phủ gần như không khí không dẫn người chú ý, cũng không nhiều lời một câu với bọn họ, mẫu thân cũng chưa bao giờ làm nàng đi thỉnh an, mỗi năm có thể nhìn thấy nàng, một bàn tay đều có thể đếm.
Thứ nữ lại khóa đích muội của chính mình bên người, còn làm nàng ký khế bán mình, trong khi năm đó Ôn di nương đối đãi mẫu thân như tỷ muội ruột, ai có thể nghĩ đến!
“Vân Hàm, về sau có lẽ vi phụ sẽ không lại cưới vợ.” nếu Quốc Công phủ bọn họ lại làm hỉ sự, có lẽ hoàn toàn không còn chút thể diện nào ở kinh thành, con trai mới vừa cưới, lão cha lại cưới? Cho dù da mặt dày cỡ nào cũng sẽ xấu hổ, huống chi hắn cũng trọng mặt mũi, nếu không vì sao năm đó bị Ôn Nghi thiết kế, hắn lại không mặt mũi xuất hiện ở kinh thành, thật sự đã quá lâu hắn không có ra phủ.
Rốt cuộc là bao lâu? Mấy năm, mười mấy năm, hay là hai mươi mấy năm?
“Chuyện trong phủ giao cho Vương thị đi, tuy tính cách nàng có chút mềm yếu, nhưng trong phủ cũng đã không còn nữ chủ tử nào nữa, con cũng sẽ giúp nàng.” Hắn đứng lên, bậc lửa ngọn nến, “Mấy ngày tới, kêu Vương thị chuẩn bị một chút, sau đó cho Ôn di nương xuất hiện đi, tóm lại phải cho nàng tôn trọng.”
Thịnh Trạch Đào gật đầu, “Là vi phụ ủy khuất các con.”
“Nếu phụ thân biết, về sau chớ nên tiếp tục mơ màng hồ đồ, muội muội ở trong cung không cần chúng ta nâng đỡ, chúng ta tự đóng cửa lại, sống như chính mình muốn là được, con cũng không hứng thú với triều đình vẩn đục, cuộc sống nhàn đạm cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.”
“Đúng vậy!” Ôn Nghi vừa chết, hiện tại trong phủ xem như hoàn toàn an tĩnh.
Tiểu Nhã là một nữ tử ôn hòa, chồng trước bệnh chết thủ hiếu ba năm, cho dù ở nhà chồng nhận hết tra tấn, sau lại bị Ôn Nghi tỷ tỷ nàng từ nhỏ thiệt tình tương đãi hãm hại ký khế bán mình, trở thành tiện thiếp của hắn, nhiều năm như vậy hắn trước sau không chạm vào nàng, cũng không chủ động gặp nàng, nhưng nàng vẫn dịu dàng, chưa bao giờ oán giận, sở dĩ trước kia hắn hạ sính lễ phong phú là vì coi trọng phần tâm tính này của Ôn Nhã, ai ngờ tạo hóa trêu người.
Thịnh phu nhân chết vẫn chưa nhấc lên cuộn sóng quá lớn ở kinh thành, ít nhất Thần phi nương nương vẫn chưa hồi phủ tế bái, nói với bên ngoài là lúc Thần phi nương nương sinh Hữu Hòa công chúa, thân mình hao tổn nghiêm trọng, đến nay còn đang tĩnh dưỡng, nếu không vì sao không tham gia đại hôn của huynh trưởng ruột.
Trong đó nội tình rốt cuộc như thế nào, đại khái cũng chỉ có rất ít người có tâm biết.
Mấy ngày phong ba qua, Đường Mẫn mang con trai đi thôn trang, cha mẹ chồng nhớ hắn, quan trọng nhất là, cửa hàng vịt nướng thật sự là hỏa bạo, lấy thế đốm lửa lan ra thảo nguyên, thực mau thổi quét toàn bộ Thịnh Kinh, thậm chí thương nhân lui tới cũng sẽ tuyên truyền từ nam chí bắc, hai ngày trước, Dung Ngũ cũng góp ý kiến, nói chuẩn bị mỗi một tòa phủ thành đều mở một cửa hàng, Đường Mẫn tự nhiên không dị nghị, lúc này cũng là thời cơ tốt nhất.
“Mẫu thân, tổ mẫu……” Đoàn Tử nói chuyện lọt gió, nhưng vì có thể mở miệng nói chuyện, ngày thường nói rất nhiều.
“Đúng vậy, hôm nay chúng ta đi gặp tổ phụ và tổ mẫu.” hôm nay con trai mặc quần áo hàng lụa tuyết trắng, trên đó là Khương thị ở Phương Hoa Các dùng chỉ vàng thêu thiềm thừ, rất nghịch ngợm đáng yêu, cũng làm nổi bật tiểu gia hỏa phấn điêu ngọc trác, làm nàng thời khắc lo lắng con trai đi bên ngoài có bị bọn buôn người bắt cóc hay không.

Đây là tâm tình cha mẹ, rốt cuộc nàng cảm nhận được.
“Giá, giá……” Đoàn Tử có chút sốt ruột, từ trong lòng Hương Ảnh dò đầu ra, muốn vươn tay vén màn xe nhìn ra phía ngoài, nhưng chính mình vóc dáng nhỏ, cánh tay ngắn, gấp a a kêu to.
Đường Mẫn cúi người áp cánh tay hắn trở về, cười nói: “Gấp cái gì, thực mau có thể nhìn thấy tổ phụ tổ mẫu, chờ tới nơi, tổ mẫu mang con đi xem gà con vịt con.”
“Gà con vịt con, gà con vịt con, muốn xem.”
“Được, được, được, thiếu gia, chúng ta ngồi yên, chờ tới thôn trang, nô tỳ đưa đi xem.” ngày thường Hương Ảnh thích nhất ôm hắn, cho dù theo phía sau nhìn hắn đi lại trong phủ, cũng làm nàng vui mừng lợi hại.
Chỉ là phu nhân không cho bọn họ thường xuyên ôm thiếu gia, hiện tại hắn vừa mới học đi, đi không nổi thì nghỉ ngơi tại chỗ, nàng nói nếu thường xuyên ôm, về sau hắn sẽ trở nên không thích đi đường.
Bởi vì xe ngựa đi từ phố trung tâm, nên lúc ngang qua cửa hàng vịt nướng, làm Thẩm Kiện đi vào mua mấy con, chuẩn bị mang đến thôn trang làm bữa trưa, nhìn thấy mặt tiền cửa hàng khách khứa mãn đường, nàng hơi nheo lại mắt, tươi cười vui mừng, cuối năm sẽ là một bút thu vào không thua Phương Hoa Các.
Chờ Thẩm Kiện trở về, nàng mới nói với hắn: “Hôm nay chúng ta ăn một con là được, còn lại mấy người các ngươi phân nhau ăn, đêm nay chúng ta nghỉ lại thôn trang, uống chút rượu cũng không sao.”
“Dạ, thuộc hạ đa tạ phu nhân.”
Hai canh giờ sau, bọn họ đến thôn trang vùng ngoại ô, lúc này cũng đã là giờ cơm trưa.
Bởi vì đã đưa tin tới, cha mẹ chồng đã sớm chờ ngoài thôn trang, dĩ vãng Đường Mẫn lại đây, tuy bọn họ cao hứng, cũng không vội vàng giống như trước mắt, đơn giản là vì hôm nay cháu trai tới.
Bước xuống xe ngựa, nhìn ra nơi xa xanh biếc mênh mông vô bờ, trước mắt đều là đồng ruộng của bọn họ, hơn nữa đều là ruộng tốt.
Nàng không biết Bùi Cẩm Triều đặt mua khi nào, nhưng nơi này có thể trở thành nơi dưỡng lão cha mẹ chồng thích nhất.
Hơn nữa nơi này gần thị trấn, dân phong thuần phác, cha chồng ngẫu nhiên cũng sẽ giết hai con heo đưa đi trong thị trấn bán, tuy trong tay bọn họ cũng không kém chút tiền như vậy, cha chồng lại luyến tiếc tay nghề tổ truyền.
“Tổ mẫu……” Đoàn Tử nhìn thấy Trâu thị, bước chân ngắn đi tới, miệng nhỏ chỉ có mấy cái răng sữa, “mắng mắng” lọt gió.
Bùi Hải Cường khom lưng bế cháu trai lên, cười ha ha nói: “Ta đâu?”
“Tổ phụ.” Tiểu gia hỏa thực nể tình ôm cổ Bùi Hải Cường cười hì hì chào hỏi, sau đó thân mình dùng sức xoay chuyển, “Gà con vịt con.”
Bùi Hải Cường buồn cười nói: “Được được, tổ phụ mang con đi xem gà con vịt con, đi đi đi.”
Trâu thị thấy hai ông cháu rời đi, cười tiếp đón Đường Mẫn đi vào trong.
“Hôm nay ở đây một đêm?”
“Tự nhiên ở một đêm, nương không nhận được tin tức sao?” Đường Mẫn nâng nàng chậm rãi đi trong phòng, “Con đã nói với biểu ca rồi, ở một đêm lại trở về.”
“Vậy Đoàn Tử ở lại nơi này lâu chút được không?” Trâu thị trưng cầu ý kiến Đường Mẫn.
Đường Mẫn cũng không cự tuyệt, cười gật đầu: “Tự nhiên được, mấy ngày nay phiền toái cha mẹ, tiểu tử này rất ầm ĩ, chờ trồng vụ hè xong, biểu ca lại đón hắn về, con thấy hay là cha mẹ về phủ ở đi.”
“Trở lại kinh thành, trong phủ thỉnh thoảng có khách tới, nương như thế nào chẳng lẽ con còn không biết, làm sao có thể ứng phó được, còn không bằng ở nơi này, cây trồng vụ hè thời gian ngắn, năm nay con cũng ở đây lâu chút, nơi này mát mẻ hơn kinh thành.”
“Nương nói cũng đúng, biểu ca công vụ bận rộn, con cũng không ở đây quá lâu, làm cha mẹ ủy khuất.”
“Gì ủy khuất không ủy khuất, con chiếu cố Triều nhi chẳng lẽ còn nhẹ nhàng hơn chúng ta hay sao? Hiện tại có con bên cạnh Triều nhi, nương và cha con rất thoải mái, Đoàn Tử để cha mẹ lo, con yên tâm.”
Đường Mẫn đỡ nàng ngồi xuống, sau đó rót cho nàng một ly trà, “Con lo lắng gì đâu, Đoàn Tử là cháu của cha nương mà, con chỉ sợ cha nương sủng hư hắn, nương và cha ngàn vạn không thể làm như vậy, miễn cho trở về hắn bị biểu ca dạy dỗ quy củ.”
Trâu thị nghe thế, cười không khép miệng được: “Đã biết, bảo đảm không nuông chiều hắn, nương cũng không thể dạy hư cháu trai bảo bối.”
Dứt lời, lại lôi kéo Đường Mẫn, thấm thía nói: “Chờ thêm một hai năm, Đoàn Tử lớn, các con lại sinh thêm mấy hài tử.”
“Nương, Đoàn Tử mới vừa tròn một tuổi, nhìn ngài sốt ruột.” Đường Mẫn may mắn trong miệng không có đầy nước, nếu không khẳng định sẽ phun ra.
“Nương cũng không nói hiện tại con liền mang thai, qua một hai năm đi, đến lúc đó nương cũng có thể giúp con chăm Đoàn Tử.

Tiểu Mẫn, Bùi gia chúng ta mấy đời đơn truyền, lúc trước Triều nhi lại thiếu chút nữa sống không được, hiện giờ nhìn thấy hắn có con trai, cha mẹ cũng yên tâm.

Tuy ngày thường cha con nói không nhiều lắm, tính tình cũng buồn, nhưng hắn cũng hy vọng có thể nhiều con nhiều phúc.”
“Được, chỉ cần biểu ca nuôi nổi, mấy đứa con cũng sinh, cho cha nương mỗi người ôm hai đứa.” Tuy là lời vui đùa, nhưng nàng cũng cảm thấy con một thật sự cô đơn, kiếp trước nàng chính là con một.
“Được, mười đứa tám đứa có lẽ Triều nhi cũng nuôi nổi, nhưng đừng sinh nhiều như vậy, nữ nhân sinh con đều phải đi quỷ môn quan một chuyến, nương luyến tiếc con quá vất vả.”
Đầu xuân năm nay, Trâu thị dành ra một miếng đất ở mặt sau thôn trang, vòng lại, sau đó dưỡng gà vịt mỗi loại trăm con, hiện giờ màu lông còn chưa biến hóa quá lớn, khúc kha khúc khích, mấy con một đám tụ lại, ồn ào nhốn nháo rất đáng yêu.
Đoàn Tử được tổ phụ ôm trong ngực, nhìn phía trước một tảng lớn gà con vịt con, vui cười miệng nhỏ không hề khép lại, nước miếng đều chảy ra.
Bùi Hải Cường cũng không ghét bỏ, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau cho hắn, cười nói: “Đoàn Tử thích gà con vịt con sao?”
“Cháo!” Đoàn Tử nói chuyện lọt gió non nớt, mỗi khi nói chuyện luôn có thể chọc người bên cạnh cười.

“Vậy chờ chúng nó lớn, tiểu tử này liền có thịt ăn.”
“Thịt, ăn thịt.”
---
Tả Tướng phủ, Tiền Hoài An đang nghị sự với vài vị triều thần ở thư phòng.
Trong đó có vài vị địa vị cực cao, ở trong triều cũng rất có quyền thế.
“Tướng gia, hiện giờ trong triều sáu bộ chúng ta chỉ còn lại Đường đại nhân Lại Bộ, bốn bộ còn lại phần lớn đều là áp dụng hai bên không dựa, hiện giờ Hộ Bộ lại rơi xuống trong tay Ngô Khắc Kiệt, tính cách hắn bướng bỉnh, kiên như đá cứng, chúng ta không thể lợi dụ, hay là……” người nói chuyện làm một động tác ở cổ.
Tiền Hoài An nhìn người nọ, lắc đầu nói: “Gặp chuyện đừng luôn là đánh đánh giết giết, cái gì hai bên đều không dựa, hắn chính là một lòng dựa vào bệ hạ, hiện tại ra tay còn quá sớm, trong triều Thái Hậu khống chế gần ba phần triều thần, mấy năm nay nhân thủ trong tay chúng ta cũng thiệt hại nhiều, bên ngoài nhìn như không sao, nhưng quyền lực lại âm thầm giảm bớt, trong đó rốt cuộc là ai xuống tay, các ngươi đều điều tra rõ ràng?”
“Còn chưa, đối phương làm thật bí ẩn, bên ngoài nhìn có vẻ là Đoạn Tướng gian lận, nhưng nếu hắn có bản lĩnh này, vì sao trước kia không động thủ, một hai phải chờ đến chúng ta lớn mạnh mới bắt đầu xuống tay gạt bỏ cánh chim của chúng ta, chuyện này có chút không giải thích được.”
“Nếu không phải hắn, trong triều còn có ai có thủ đoạn như vậy? Lại là ai có thực lực như vậy?” Đường Bỉnh Sơn dáng người khô gầy, ánh mắt trầm ổn.
“Cho dù là ai, hiện tại các ngươi đều phải lùi tay chân về đi, tất cả đợi Thái Hậu nương nương…… lại làm quyết đoán.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của tướng gia.”
Thọ Khang Cung, đã nhiều ngày Thái Hậu ho khan không ngừng tăng lên, tuy Thái Y Viện hết sức tận tâm, lại như cũ không thấy bất luận chuyển biến tốt đẹp gì, mơ hồ còn có xu thế không ngừng tăng thêm.
Nhiều ngày Bệ hạ cũng ở Thọ Khang Cung hầu bệnh, bởi vì Thái Hậu bệnh nặng, không thể can thiệp triều chính, trong lòng hắn thực thoải mái, chỉ là bên phía Tiền tướng vẫn làm hắn buồn rầu.
Cần Chính Điện, Thường Phúc từ bên ngoài tiến vào, thấp giọng nói bên tai bệ hạ: “Bệ hạ, Đoạn Tướng gia tới.”
“Lúc này Vân Dật đến đây làm gì.”
“Hình như có chuyện quan trọng muốn bẩm tấu bệ hạ.”
“Tuyên hắn tiến vào.”
Không bao lâu, Đoạn Vân Dật đi vào, hành lễ với Hoàng Đế, sau đó nói: “Khải tấu bệ hạ, thần có việc muốn tấu bẩm.”
Hoàng Đế xem vẻ mặt của hắn, vẫy vẫy tay làm Thường Phúc khiển lui trong điện người.
“Bệ hạ, năm ngoái khảo hạch công trạng các quan, thần tế tra, Lại Bộ thượng thư Đường Bỉnh Sơn âm thầm thu nhận hối lộ của quan viên phía dưới, số lượng tổng cộng cực kỳ khổng lồ, hơn mười vạn lượng, thần còn thuyết phục được một quan viên Lại Bộ, tìm được sổ sách hắn thu nhận hối lộ, xin bệ hạ xem qua.”
“Đường Bỉnh Sơn?” Hoàng Đế nhìn sổ sách trong tay Đoạn Vân Dật, vẫy vẫy tay làm Thường Phúc đệ lên, “Nanh vuốt của Quốc cữu gia.”
Hắn cúi đầu lật xem trướng mục trong tay, một hồi lâu, trên mặt mới lộ ra ý cười rất sâu, “Hay, hay cho một Đường Bỉnh Sơn, hiện giờ chỉ cần diệt trừ Đường Bỉnh Sơn, sáu bộ sẽ hoàn toàn nắm trong tay trẫm, trong cung thống lĩnh cấm quân cũng bị nhổ, trẫm nhưng thật ra muốn nhìn, cữu cữu của trẫm còn muốn gây ra bao lớn sóng gió.”
Nghẹn khuất mấy năm, rốt cuộc tương lai hắn có thể dương mi thổ khí.
“Vân Dật, chuyện kế tiếp giao cho khanh làm, cần phải làm sạch sẽ xinh đẹp, không thể làm người của Tiền Hoài An chặn ngang một cước.”
“Thần tuân chỉ, nhất định không phụ bệ hạ phó thác.”
Đoạn Vân Dật rời đi, Hoàng Đế nhìn sổ sách trước mắt, khóe môi nổi lên tươi cười lạnh lẽo.
“Cữu cữu tốt của Trẫm mấy năm nay cũng vất vả, hiện giờ lớn tuổi, cũng nên dưỡng lão hưởng thanh phúc, nếu tiếp tục làm lụng vất vả, chỉ sợ sẽ giảm thọ.”
Thường Phúc mắt xem mũi, tuyệt đối không dám đáp lại lời như vậy.
Trở lại phủ, Đường Mẫn còn chưa kịp ngồi xuống uống một ngụm trà nghỉ ngơi, nhận được tin tức nói là Thái Hậu bệnh nặng.
Trong lòng Đường Mẫn ‘lộp bộp’, tay cởi áo choàng cũng dừng lại, quay đầu lại nói với Hương Lan: “Chuẩn bị xe, chúng ta tiến cung.”
“Dạ!”
Một đường ra roi thúc ngựa nhanh chóng tiến cung, Đường Mẫn mau chân chạy tới Thọ Khang Cung.
Thọ Khang Cung lúc này đã vây quanh không ít thái y, Đường Mẫn vừa đến, liền nhìn thấy Hoàng Đế và Hoàng Hậu ngồi ở ngoại điện.
“Đoan Tuệ gặp qua bệ hạ, gặp qua Hoàng Hậu!”
“Tiểu Mẫn tới rồi, nhìn muội này đầu đầy mồ hôi, chính là khẩn cấp chạy tới?”
Dứt lời, dùng khăn lụa của chính mình lau mồ hôi trên trán cho nàng.
“Mẫu hậu ra sao rồi?” Đường Mẫn nhìn cửa điện, “Trước đó vài ngày không phải vẫn khỏe sao? Sao đột nhiên lại bị bệnh?”
“Thái y nói là chuyển mùa, thân mình mẫu hậu có chút chịu không nổi, có lẽ là nhiễm phong hàn, ai ngờ không ức chế được bệnh tình, ngược lại tăng thêm.”

Đường Mẫn không tiếp tục hỏi, chỉ lẳng lặng ngồi, nhưng ánh mắt lại thường thường nhìn về tẩm điện.
Hoàng Đế dựa vào giường nệm, hơi hơi híp mắt nhìn Đường Mẫn.
Tuy nàng không mỹ diễm bằng Thần phi, nhưng so về dáng người sau khi sinh sản, Thần phi lại không bằng nàng.
Cứ nghe trong phủ Bùi đại nhân ngoại trừ thê tử, không có thiếp thất, quả thực sạch sẽ.
Cũng khó trách, nếu bên cạnh có mỹ nhân mạn diệu như vậy, có lẽ nam tử bình thường cũng sẽ không có tâm tư để ý nữ tử khác.
Ở đây ngồi một hồi lâu, thái y mới từ bên trong đi ra.
Đường Mẫn không nghe thái y nói như thế nào, ngược lại xin chỉ thị Hoàng Hậu, đi vào thăm Thái Hậu trước.
Đi vào tẩm điện, Đường Mẫn nhìn thấy Thái Hậu khoác tóc, nằm trên giường.
“Công chúa điện hạ, ngài đã tới.” Thôi ma ma nhìn thấy Đường Mẫn, trên mặt cường bài trừ một nụ cười.
“Ma ma vất vả.” Nàng tiến lên ngồi xuống trước giường Thái Hậu, nhẹ giọng kêu: “Mẫu hậu……”
Thực mau, hình như nghe tiếng Đường Mẫn, Thái Hậu mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt nàng lo lắng, khóe môi lộ ra tươi cười suy yếu: “Sao Tiểu Mẫn lại tới.”
“Ngài đều bệnh thành như vậy, sao Tiểu Mẫn có thể không tới, trước đó vài ngày ngài còn khỏe, sao bệnh tình lại đột nhiên tăng thêm?” Thấy hình như bà muốn ngồi dậy, nàng vội vàng tiếp đón Thôi ma ma, cùng nhau đỡ bà lên, “Ma ma, rót cho mẫu hậu một ly nước ấm, không cần nước trà.”
“Dạ!”
Thôi ma ma rót một ly nước nóng đưa qua, Đường Mẫn nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó phóng tới bên môi Thái Hậu, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, ngài uống miếng nước trước, môi đều khô.”
“Được!” Giọng Thái Hậu khàn khàn, nương tay Đường Mẫn uống hết một ly nước, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, “Ai gia không sao, chính là cảm thấy thân mình mệt lợi hại.”
“Ngài như vậy làm sao là không có việc gì, có phải mẫu hậu làm theo ý mình, căn bản không kêu Thôi ma ma đỡ ngài đi lại? Còn nữa, có phải ngài cả ngày bận rộn mệt nhọc, không chú ý nghỉ ngơi? Ngài có thể làm con an tâm một ngày sao?”
Thái Hậu nghe được nàng lải nhải, trong lời nói đều là quan tâm bà, tuy có chút dong dài, nhưng trong cung, cũng chỉ có Đường Mẫn dám nói chuyện như vậy với bà.
“Đứa nhỏ này, ai gia mới vừa mở mắt ra, đau đầu lợi hại, con còn lải nhải bên lỗ tai ai gia.”
Đường Mẫn hờn dỗi trừng mắt nhìn bà, “Nếu ngài cảm thấy con dong dài, vậy đừng sinh bệnh, hôm nay con mới từ chỗ cha mẹ chồng trở về liền nghe được ngài sinh bệnh, ngay cả trà cũng chưa uống một ngụm, đã lập tức vào cung, hiện tại con còn trẻ, Đoàn Tử còn chưa kêu ngài một tiếng tổ mẫu, sao ngài có thể sinh bệnh chứ.”
Thái Hậu lúc này nhìn thoáng qua phía sau nàng, trong phòng không có bóng dáng Đoàn Tử, lôi kéo tay nàng hỏi: “Nếu con tiến cung, sao không mang Đoàn Tử của ai gia đến?”
“Đoàn Tử ở lại thôn trang với cha mẹ chồng, nếu mẫu hậu muốn gặp, con liền sai người đón hắn về, tiểu tử kia bướng bỉnh lợi hại, biểu ca nói về sau tên tiểu tử thúi này cái gì cũng có thể làm được, hàm răng còn chưa mọc đầy đủ, nói chuyện còn lọt gió, buồn cười chết người.”
“Tạm thời không cần, chờ hắn trở về lại đưa hắn tiến cung thăm ai gia.”
“Vậy ngài cũng phải bảo trọng thân thể mới được, nếu ngài không còn nữa, Hoàng Hậu nương nương phải làm sao bây giờ? Nương nương tốt như vậy, ngài thật sự bỏ được bỏ nàng mà đi sao?”
Thái Hậu nghe vậy, trên mặt một mảnh ảm đạm, hồi lâu mới thở dài, “Ai gia cũng không muốn, chỉ là ai gia già rồi……”
“Mẫu hậu không được nói bậy, ngài xem xem kinh thành thiếu gì lão thái thái lớn tuổi hơn ngài, người ta đều không ghét bỏ chính mình già, ngài lại nói vậy.” Nàng lôi kéo chăn hướng lên trên cho Thái Hậu, nói: “Khí sắc ngài không tốt, về sau chớ nên lười biếng, hiện tại con lười nói Thôi ma ma, bà ấy căn bản không ghi tạc trong lòng lời con nói, nếu không chính là ngài bướng bỉnh, ngay cả Thôi ma ma đều không có biện pháp.”
Thôi ma ma thấy Đường Mẫn nói mấy câu khiến cho Thái Hậu mặt mày hớn hở, trong lòng cảm động không thôi, nước mắt đều thấm ra, chỉ phải quay người chà lau khóe mắt, mới tiến lên, hơi hơi hành lễ thỉnh tội: “Công chúa điện hạ ngài đừng tức giận, thân mình Thái Hậu nương nương bất lợi, vẫn là nô tỳ sai.”
Đường Mẫn đứng dậy tự mình đỡ bà, cười nói: “Thôi ma ma, ta không tức giận, kỳ thật chuyện này rốt cuộc như thế nào, sao ta lại không biết, tất nhiên là mẫu hậu không nghe bà khuyên, căn bản không tập thể dục.”
Dứt lời, nhìn Thái Hậu mặt mày hớn hở nói: “Từ giờ mỗi ngày con sẽ tiến cung đưa mẫu hậu đi vài bước, nếu ngài không muốn đi đường, vậy chỉ có thể uống nhiều thuốc, chính ngài chọn đi, vì sức khỏe của ngài, con cũng sẽ không khách khí, có bản lĩnh ngài đừng cho con tiến cung.”
“Nhìn đứa nhỏ này, lại dám uy hiếp ai gia, con tưởng ai gia không dám?” Thái Hậu không có chút giận dữ nào, ngược lại mặt mày giãn ra, tươi cười thâm thúy, “Ai gia biết con muốn tốt cho ai gia, mới sẽ không cấm con tiến cung đâu, con cứ ngày ngày tiến cung với ai gia, có con ở bên cạnh, ngay cả uống thuốc ai gia cũng sẽ không cảm thấy đắng.”
“Đây chính là ngài nói, nhưng ngàn vạn đừng đổi ý.”
“Ai gia là Thái Hậu, nói ra làm sao có thể đổi ý.” Thái Hậu xụ mặt ra vẻ tức giận, cũng không kiên trì vài giây, nhịn không được cười.
Thôi ma ma ở bên cạnh nhìn Thái Hậu, cười nói: “Hiện tại cũng chỉ có công chúa có thể làm ngài cười, nhìn một lát, khí sắc ngài đều tốt hơn rất nhiều.”
“Đúng vậy, đứa nhỏ này tính tình giống Vĩnh An, lại hiểu chuyện hơn, mấy ngày nay cũng may mắn có Đoan Tuệ bên cạnh ai gia.”
Hoàng Đế và Hoàng Hậu tiến vào, nhìn thấy thần sắc Thái Hậu tốt hơn rất nhiều.
“Mẫu hậu, vẫn là Tiểu Mẫn biết như thế nào làm ngài thoải mái, nhìn sắc mặt ngài tốt hơn rất nhiều.”
“Các con lại đây.” Thái Hậu nhìn thấy hai người, sau đó chuyển tầm mắt tới trên người Hoàng Đế, nói: “Mấy năm nay, ai gia vẫn luôn che chở con, hiện tại ai gia không khỏe, chuyện tiền triều con gánh vác, chỉ là có chút chuyện, ai gia còn sống, con không thể làm quá tuyệt.”
Hoàng Đế thực mau lơ đãng quét mắt nhìn Đường Mẫn, sau đó cúi đầu hành lễ nói: “Mẫu hậu yên tâm, con trai hiểu rõ.”
“Hiểu rõ thì tốt, tiền triều bận rộn, con không cần ở đây, có Hoàng Hậu và Đoan Tuệ là đủ rồi, đi thôi.”
“Dạ!”
Bên này, Hoàng Hậu nghe Thái Hậu nói, Đường Mẫn muốn vào cung nhiều chăm sóc Thái Hậu, còn muốn bà đi lại nhiều chút, cũng che miệng vui mừng khôn xiết.
“Vẫn là Tiểu Mẫn có biện pháp.”
“Muội chính là da mặt dày, biết lì lợm la liếm, nếu Hoàng Hậu nương nương cũng giống Tiểu Mẫn, bảo đảm mẫu hậu cũng sẽ nghe ngài.”
Thái Hậu lần này nhịn không được cười ra tiếng, lại không cẩn thận chấn động yết hầu, ho khan hai tiếng, Đường Mẫn vội vàng đi rót một ly nước trong bưng cho bà, “Bất cứ lúc nào, ngài đều không thể quên uống nhiều nước, một ngày tám chén nước……” Nàng quay đầu lại nhìn ấm trà kia, sau đó nói với Thôi ma ma: “Ma ma, mỗi ngày nhìn chằm chằm mẫu hậu, cho bà uống sáu bình, nhớ kỹ, là nước trong, không được uống trà.”
“Dạ, công chúa điện hạ yên tâm, nô tỳ nhất định nhớ kỹ trong lòng.”
“Lần này cũng đừng làm ta lo lắng, ta đã dặn bà bao nhiêu lần phải đỡ mẫu hậu đi lại nhiều chút, bà chính là người mẫu hậu tín nhiệm nhất, càng là từ nhỏ hầu hạ bên cạnh, ngay cả bà đều không khuyên, toàn bộ hậu cung này còn ai dám khuyên nha.”
“Thôi ma ma lại lợi hại cũng không bằng muội nha.” Hoàng Hậu nương nương nhẹ nhàng điểm điểm giữa mày nàng, “Hiện tại Thôi ma ma nói có lẽ cũng vô dụng, chỉ có muội nói mẫu hậu mới nghe vào.”
Đường Mẫn nhìn Thái Hậu, giơ tay dùng khăn lụa lau vệt nước bên khóe môi cho bà, cười nói: “Hoàng Hậu nương nương cũng đừng khen Tiểu Mẫn hoài, đều nói là do da mặt dày, ngài cũng chừa cho muội chút mặt mũi với.”

Thái Hậu nhìn nàng, “Da mặt dày cũng là chỗ tốt, nếu không ai dám đấu võ mồm với ai gia, hoàng hậu cũng không dám.”
“Nương nương mẫu nghi thiên hạ, làm sao có thể không quy không củ giống Tiểu Mẫn, nếu thật sự như vậy, nương nương làm sao quản hạt hậu cung, có một Tiểu Mẫn là đủ rồi.”
“Ừ, có nha đầu này, mẫu hậu cũng đã thật cao hứng, bổn cung vẫn đừng nên làm theo, nếu hai chúng ta cùng nhau hồ nháo, chắc Thọ Khang Cung sẽ bị chúng ta lật ngói.”
Giữa trưa, hai người ở tẩm cung của Thái Hậu dùng mấy món đơn giản dễ tiêu hóa, Đường Mẫn hầu hạ Thái Hậu uống thuốc, sau đó đỡ bà nghỉ ngơi, lúc này mới rời cung về phủ.
Vừa về đến trong phủ, Quách Nghị liền tiến lên nói: “Phu nhân, gia ở thư phòng chờ ngài.”
Đường Mẫn suy nghĩ, đại khái là muốn hỏi chuyện lần này tiến cung.
“Ta đã biết.”
Nàng đi đến thư phòng, phát hiện còn có hai người, một là Lục Thịnh, một là Chu Vô Cực.
“Biểu ca, chàng tìm ta có chuyện gì?” Đường Mẫn nhìn Bùi Cẩm Triều ngồi sau án thư, nàng tìm vị trí ngồi xuống.
“Mẫn Mẫn lần này tiến cung như thế nào?”
“Sức khỏe Thái Hậu thực không xong, sắc mặt cực kỳ xanh xao, nhưng biểu ca yên tâm, còn không đến mức ba năm tháng sẽ đi về cõi tiên, hai ngày nay ta sẽ thương lượng một chút với Tôn lão.”
Nàng ngừng một chút, tiếp tục nói: “Hôm nay Thái Hậu còn nói, tạm thời buông tiền triều, làm bệ hạ quản lý, có lẽ trong lòng bà cũng rõ ràng, nếu bà không còn, Tiền thị tất nhiên sẽ không cố kỵ, nên chỉ nói bệ hạ không cần làm quá tuyệt tình, nhưng theo ta thấy, bệ hạ cũng không nghe vào tai những lời này, nếu hắn thật sự hoàn toàn nắm chắc, nhất định sẽ đẩy Tiền thị vào chỗ chết, chỉ là hiện tại thực lực của hắn không đủ, chỉ sợ đầy ngập khát vọng phải thất bại.”
Chu Vô Cực nghe vậy, con ngươi hơi liễm nháy mắt mở ra, hiện lên lượng sắc.
Bùi Cẩm Triều lại trầm ngâm hồi lâu, nói với Chu Vô Cực: “Vô Cực, kế tiếp toàn bộ kế hoạch bắt đầu khởi động, huynh và bọn họ cần phải nhanh một chút gạt bỏ vây cánh của Tiền Hoài An, Tam Hoàng bá xử lý xong phiên vương cũng sẽ vào kinh, hiện giờ thân phận đệ không giống dĩ vãng, muốn kế thừa đại thống, nếu không có Tam Hoàng bá trấn ải, chỉ sợ cho dù chúng ta tuyên dương ý trời đã định như thế nào, chung quy cũng là mưu triều soán vị, mặt khác sai người đẩy theo hướng tam thế nhân quả, lục đạo luân hồi, có thể đi Vinh Đức điện tìm hiểu, cần phải làm chuyện này danh chính ngôn thuận, chân chính làm được thiên mệnh sở quy.”
“Điện hạ yên tâm, Vô Cực nhất định không phụ gửi gắm.”
“Vinh Đức Điện là địa phương nào?” Đường Mẫn hỏi.
“Là kho sách trong hoàng cung Đại Vinh qua các đời hoàng đế, ghi lại sử kinh điển tịch hoàng gia, bên trong tàng thư gần trăm vạn cuốn, từ thiên văn địa lý cho tới đức học tạp bổn, phàm là chính sử điển tịch đều bao quát trong đó.” Lục Thịnh cười nói: “Đáng tiếc chính là huynh không có hứng thú với vài thứ kia.”
“Trong đó cũng bao gồm có người hoàng tộc sau khi trải qua nguy cơ, tính tình đại biến?” Nàng nhướng mày cười hỏi.
“…… Có!” Chu Vô Cực rõ ràng chuyện này nhất, Thái Tổ chính là thứ nhất.
Đường Mẫn tức khắc tới hứng thú, hỏi Chu Vô Cực: “Chu đại nhân có thể nói rõ hơn không?”
Chu Vô Cực gật đầu, “Trong đương triều sử ký ghi lại, trước kia Thái Tổ là con cháu một quan gia nhàn nhã tiền triều, cả ngày chỉ biết ăn uống chơi đùa, nói câu đại bất kính, đó là ăn chơi trác táng đến cực điểm, có một lần đùa giỡn người ta, thiếu chút nữa bị người đánh chết, sau khi thương thế lành, tính tình đại biến, sau đó trong vòng mười năm, Thái Tổ tâm trí cao thâm lật đổ tiền triều tàn bạo, thành lập tân triều, theo sử ký ghi lại, trước khi Thái Tổ lâm chung nói, kiếp trước ông ấy đã chết, linh hồn bay đến nơi đây, hiện giờ nhìn Đại Vinh thịnh thế, ông ấy có thể bình yên rời đi.”
Trong lòng Đường Mẫn có cân nhắc, ngước mắt nhìn Bùi Cẩm Triều, nói: “Xem ra tình huống của ông ấy không giống chàng.”
“Ừ, hẳn là tương đồng với nàng.” Bùi Cẩm Triều gật đầu, sau đó nói với Chu Vô Cực: “Thái Tổ phân lượng rất nặng, chuyện này cần phải làm chuẩn xác, Vô Cực nhất định phải điều tra rõ ràng, làm người tìm không ra nửa điểm sai lầm.”
Đường Mẫn thở dài nói: “Quả nhiên giống như di ngôn của Thái Tổ, linh hồn còn, huyết mạch lại không phải dễ dàng có thể sửa, một mảnh tâm huyết của ông ấy thiếu chút nữa bị hủy trong tay con cháu đời sau của nguyên chủ, thật sự là đáng tiếc đáng tiếc.”
Lục Thịnh chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, rốt cuộc không nhịn xuống hỏi: “Rốt cuộc hai vợ chồng đệ đang nói gì vậy?”
“Chính là ý trong mặt chữ, Vô Cực nghe hiểu không?”
Chu Vô Cực trào phúng nhìn thoáng qua Lục Thịnh, “Trắng ra như thế, sao còn nghe không hiểu, nhưng không biết, Bùi phu nhân là người nơi nào?”
“Dù sao không phải người nơi này.” Nàng đứng lên, nói với Bùi Cẩm Triều: “Ta đi chỗ Tôn lão bên nhìn xem, đáng tiếc chính là đời trước ta cũng không học cái này.”
Nếu Bùi Cẩm Triều tin được hai người này, nàng tự nhiên cũng tin được.
Kỳ thật Đường Mẫn thực may mắn, hai đời làm người, gặp nam tử đều là cực tốt, đời trước cảm tình đạm, nhưng đối phương thật là nam nhân tốt không thể không khẳng định.

Tuy hắn không giống Bùi Cẩm Triều, ít nhất nàng cũng không hối hận với hôn nhân.
Mà Bùi Cẩm Triều, nàng thật sự tin tưởng hắn hơn cả người kia.
Đường Mẫn lãnh giáo Tôn lão vấn đề kế tiếp nên điều dưỡng cho Thái Hậu như thế nào, sau đó nghe Tôn lão hỏi nàng một chuyện.
“Vì sao phu nhân tận tâm với Thái Hậu như vậy?”
Đường Mẫn hơi hơi suy tư, mới nói: “Kỳ thật quan trọng nhất chính là vì hiện tại nghiệp lớn của biểu ca không thiếu được Thái Hậu, cũng không gạt Tôn lão, tính tình ta ở trong cung không giống ở trong phủ, đều nói gần vua như gần cọp, làm bạn Thái Hậu làm sao không phải tồn nguy hiểm cực lớn, nhưng mấy năm nay, Thái Hậu đối đãi ta còn xem như tốt, tuy có lẽ đây là một loại di tình, hoặc là thuần túy xem như một món đồ chơi, nhưng tầng này thân phận, có lẽ cũng có một ít trợ giúp biểu ca.”
“Phu nhân quá khiêm nhượng, hiện tại thân phận ngài là công chúa, tự nhiên tốt cho thiếu gia, nếu không có ngài ở trong cung lấy lòng Thái Hậu, rất nhiều chuyện của thiếu gia đều không thể thuận lợi tiến hành.”
“Thật là như vậy sao?” Đường Mẫn có chút không xác định.
“Là thật sự.” Tôn lão khẳng định gật đầu, sau đó nhìn nơi xa, biểu tình hoảng hốt buồn bã: “Năm đó Duệ Thân Vương anh minh cơ trí cỡ nào, hắn là Hiếu Đức Hoàng Hậu sinh, là huynh đệ ruột của Thịnh Đế, lúc ấy tuy Thịnh Đế là Thái Tử, nhưng kỳ thật Thánh Tổ nhìn trúng là Duệ Thân Vương, chỉ là Duệ Thân Vương căn bản vô tình với ngôi vị hoàng đế.

Kim thượng uổng có tâm tư lại không có thủ đoạn, hắn có thể vượt qua hơn mười vị hoàng tử vinh đăng đại bảo là công lao của Vương gia, nhưng khi hắn ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, lại lấy tội danh ‘có lẽ có’ tẫn tru cả vương phủ, hai năm trước sự kiện đó gia đã trúng độc mà chết.

Lúc ấy Vương gia vẫn chưa phản kháng, hai năm sau khi gia chết, Duệ Vương phủ giống như một tòa nhà chết, không hề có sinh cơ, có lẽ bệ hạ làm như thế nào, đối với đôi cha mẹ kia, đều đã không sao cả.”
“Ta hiểu.” Đường Mẫn gật đầu, hốc mắt cũng hơi ướt át, “Nếu Đoàn Tử xảy ra chuyện…… có lẽ ta cũng sẽ như vậy.”
Chẳng sợ ngay lúc đó Duệ Vương thiện trù tính như thế nào, cũng đã sớm buông tay triều đình nhiều năm, cho dù trong tay có nhiều tử sĩ như vậy, cũng không thể chống lại, đây là hoàng quyền.
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, đây là thiết tắc..


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhất Phẩm Quý Thê, truyện Nhất Phẩm Quý Thê, đọc truyện Nhất Phẩm Quý Thê, Nhất Phẩm Quý Thê full, Nhất Phẩm Quý Thê chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top