Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhật Ký Nụ Hôn Đầu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong hội trường của buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cậu sinh viên da đen tạm thời được mời lên đang phát biểu lưu loát bằng tiếng mẹ đẻ.
Mỗi khi cậu ta nói vài câu sẽ dừng lại một chút, thiếu nữ bên cạnh sẽ phiên dịch chính xác bằng giọng nói nhẹ nhàng.
Kỷ Ninh đang cầm micro, bộ não hoạt động cực nhanh, vừa đồng bộ hóa bản dịch và ghi chép lại ý nghĩa của câu nói, vừa chỉnh sửa câu văn xem có thể diễn đạt mượt mà hơn không.
“… Ở đây, tôi đã hiểu được ý nghĩa của diễn xuất, cũng hiểu được những phẩm chất phải có để trở thành một diễn viên xuất sắc. Tôi luôn khắc ghi trong lòng tất cả giáo viên và bạn học đã từng giúp đỡ tôi.”
“Đất nước Trung Quốc bao la, món ăn và phong cảnh đã thu hút tôi cắm rễ sâu tại nơi này, giống như chim di trú tìm được nơi nghỉ ngơi. Tôi rất biết ơn vì điều này.”
“Nếu nói về khuyết điểm thì có lẽ là dì bán hàng tại căn tin bỏ hơi ít huyết vịt vào món
miến tiết vịt*, có lần còn ăn phải đùi gà khét nữa.”
*Miến tiết vịt: tiết luộc được cắt thành những miếng vuông mịn mượt, ăn cùng miến và nước dùng với hạt tiêu, rau mùi cùng nội tạng vịt.Miến tiết vịt (hình minh họa)Cả hội trường cười ầm lên.
Có người bên dưới hét lên: “Tên nhóc kia, cậu không sợ dì bán hàng ở căn tin tìm cậu hẹn gặp nói chuyện hả?!”
Kỷ Ninh truyền đạt lại câu hỏi bằng tiếng Anh. Chàng trai da đen gãi đầu, trả lời bằng vốn tiếng Trung ít ỏi: “Tôi còn kịp rút lại lời nói không?”
Bầu không khí trong hội trường rất tốt, bình luận trực tiếp cũng rất sôi nổi.
【Sao lại có câu ví von đó chứ, ha ha ha ha!】
【Câu gốc không được hay như vậy đâu, là do Kỷ Ninh phiên dịch lại rất hay.】
【Trời đựu, thiệt là hãi hùng. Người đẹp chăm học nào lạc giữa nhân gian vậy?】
【Mấy cô không biết trước đây Kỷ Ninh toàn đạt hạng nhất trong các bài kiểm tra tiếng Anh sao?! Nếu không bước vào giới giải trí, bây giờ người ta cũng là sinh viên xuất sắc khoa tiếng Anh của trường đại học X đấy. Trước đây cô ấy còn nhận được giấy khen của trường đấy.】
Còn ngay lúc này, Tôn Hà đang đứng trong màn che ở hàng cuối cùng, im lặng nhìn cảnh này.
Tất nhiên chuyện này khác hoàn toàn những gì cô ta dự đoán. Cô ta vốn tưởng rằng cho dù Kỷ Ninh biết tiếng Anh, nhưng vẫn không hiểu được nhiều. Dù sao kể từ khi ra mắt đến nay, các diễn viên ở độ tuổi 20 không bận quay phim thì cũng bận bị mắng chửi, làm gì có thời gian hội nhập quốc tế.
Kết quả là cô ta hoàn toàn không ngờ Kỷ Ninh không chỉ có thể phiên dịch chính xác, mà còn có thể trau chuốt câu từ.
Không có nền tảng vững chắc sẽ không thể nào phiên dịch cấp tốc và sắp xếp lời nói mạch lạc như vậy được. Thậm chí Kỷ Ninh còn tận dụng cơ hội này để tạo bầu không khí sôi nổi, làm cho cả hội trường náo nhiệt lên.
Rõ ràng về sau MC Tôn Hà không còn chút hào hứng, mặt mày ỉu xìu, để Kỷ Ninh tự lo liệu mọi thứ. Không có Tôn Hà, cả buổi tiệc cũng không thiếu thứ gì. Kỷ Ninh vẫn kết thúc chương trình một cách suôn sẻ, buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc tốt đẹp.
Vừa kết thúc, Kỷ Ninh đã lên hot search. Xếp thứ nhất là Kỷ Thời Diễn mặc vest màu đỏ, thứ hai là Kỷ Ninh phiên dịch.
Trong hot search có liên quan tới Kỷ Ninh cũng rất náo nhiệt, trong vài phút đã có hàng nghìn bình luận:
【Nghĩ thật đáng sợ, có phải Tôn Hà cố tình cử người da đen lên để gây khó dễ không?】
【Rất có thể. Các cô không phát hiện lúc Tôn Hà bẻ lái sang Kỷ Ninh nói về quy trình, rõ ràng Kỷ Ninh đã hơi sửng sốt sao? Rõ ràng không có trong diễn tập!】
【May mà Kỷ Ninh biết tiếng Anh, không thì chẳng phải bị lọt bẫy sao? Tôn Hà thật là mưu mô xảo quyệt.】
【Hóa mục nát thành thần kỳ trong truyền thuyết là đây. Kỷ Ninh giỏi quá đi.】
【Chỉ phiên dịch tiếng Anh mà đã nói là học sinh chăm chỉ. Bây giờ ngưỡng cửa học sinh chăm chỉ hơi thấp quá nhỉ?】
【Người ta giải được một phương trình đã tâng bốc thành học sinh chăm chỉ, Kỷ Ninh phiên dịch được cả thuật ngữ chuyên môn mà có người còn nói là bình thường hả? Xem lại đầu óc đi.】
Nhóm kiểm soát bình luận của Kỷ Ninh đã chia sẻ bảng điểm
CET* cấp 6 của Kỷ Ninh trong bình luận. Tất cả mọi người còn đang nghi ngờ về chuyện chăm học đều ngậm miệng lại.
*CET (College English Test): là kỳ thi kiểm tra trình độ tiếng Anh của các sinh viên trường đại học ở Trung Quốc, CET chia làm các cấp độ, gồm A, B, 4, 6. Chỉ những người đã qua CET 4 mới đc thi tiếp CET 6.Tối đó, đúng lúc Nặc Nặc nhấp vào trang chính của Kỷ Ninh, nhưng vài giây sau lại đổi mới một lần, mỗi lần đều có fan mới.
Nặc Nặc xúc động: “Lượng fan của chị tăng ghê thật, giống như tụi em mua fan cho chị vậy.”
“Gần đây có độ hot mà.” Kỷ Ninh đứng trên máy chạy bộ, vừa thở hổn hển vừa nói: “Tỷ lệ người xem ‘Hoa Hồng’ đang tăng, đưa chị lên cao rồi.”
“Tại sao không phải là show truyền hình thu hút fan?”
Kỷ Ninh lại nhắc nhở: “Chị và Kỷ Thời Diễn chỉ có fan cặp đôi đợi chia tay, không có fan đợi phát đường.”
“Bây giờ nói về những chuyện này quá sớm!” Với tư cách là trưởng fan hâm mộ vợ chồng Song Kích, Nặc Nặc quyết không chịu thua, “Tập hai sắp được phát sóng, trước khi kết thúc chắc chắn sẽ có fan. Chị cứ đợi xem những người này tự vả đi!”
Kỷ Ninh cũng không muốn phá vỡ giấc mơ đẹp của Nặc Nặc, cầm khăn lông lên lau mồ hôi, “Được, có mơ ước thì ai ai cũng không dậy nổi.”
Mới đi xuống máy chạy bộ, Kỷ Ninh lại nhận được tin nhắn của Tống Du: 【Mau mau giúp mình, tài khoản phụ của mình bị khóa rồi!】
Kỷ Ninh nhắn lại: 【Tại sao tài khoản phụ bị khóa?】
Tống Du: 【Hôm qua chuyển tiếp rút thăm hình có chữ ký của Nhiếp Giang Lan quá nhiều nên bị khóa tài khoản.】
Kỷ Ninh: 【…】
Cô không nhịn được hỏi: 【Cậu có thể làm những việc mà người bình thường có thể làm không?】
【Mình vẫn luôn theo đuổi nhiều minh tinh như thế này không phải là dáng vẻ bình thường mà các cô gái nên có sao? Có quá nhiều minh tinh khiến khán giả dễ xiêu lòng, mỗi ngày phải thay đổi người cưng chiều, mình cũng rất mệt lắm đó!】 Tống Du tự biện hộ cho mình.
Tống Du là điển hình của cô gái theo đuổi một đống thần tượng dễ khiến khán giả xiêu lòng. Hôm nay còn chết mê chết mệt Kỷ Thời Diễn, ngày mai sẽ mãi yêu Nhiếp Giang Lan, ngày mốt Trác Cống là bạn trai thất lạc đã lâu của cô ấy, ngày hôm sau nữa Cố Dư Lâm là chồng trước của cô ấy.
Nhìn chung trong giới giải trí, không có cái gì cô ấy không biết, chỉ là chưa từng nuôi chó mà thôi. Danh ngôn chí lý là: “Yêu một trai đẹp rất khổ, vì vậy mình muốn yêu nhiều người.”
Kỷ Ninh hiểu ý của cô ấy, 【Nói đi, muốn làm gì?】
Tống Du lập tức gửi tới rất nhiều gói biểu tượng cảm xúc bắn tim: 【Cho mình mượn tài khoản phụ dùng tạm. Mình vừa có một linh cảm cực tốt để chuyển tiếp, lần này nhất định có thể rút thăm trúng mình!】
Mặc dù chưa từng nghe qua việc mượn tài khoản phụ bằng cách nói này, nhưng Kỷ Ninh không để ý cho lắm, hào phóng đưa cho cô ấy mượn tài khoản và mật khẩu của mình.
Kỷ Ninh hỏi: 【Vậy sau này cậu làm gì?】
Tống Du nói: 【Mình bảo thằng em đi xin số điện thoại rồi, đến lúc đó sẽ dùng tên thật của nó xác thực làm một tài khoản phụ khác, nhưng có lẽ hai ngày nữa mới làm xong. Trong hai ngày này, cậu cho mình mượn tài khoản phụ chơi chút nhé.】
Kỷ Ninh rất rộng rãi: 【Chỉ cần không chuyển tiếp bài viết có liên quan đến Kỷ Thời Diễn thì có thể dùng thoải mái.】
Tống Du: 【Không đâu! Lát nữa lên mạng, mình sẽ tạo dữ liệu cho Kỷ Thời Diễn trước. Đã lâu rồi không gặp Muối Ăn, kể từ sau khi biết anh ấy là người đàn ông của cậu.】
Kỷ Ninh: 【?】
Tống Du làm ra vẻ nghiêm trang: 【Dù sao mình vẫn luôn cảm thấy áy náy khi cướp đàn ông của bạn thân. Nếu không phải vì cậu, ai lại sẵn sàng từ bỏ sao hạng A chất lượng chứ?】
Kỷ Ninh lười lảm nhảm với cô ấy, bỏ điện thoại qua một bên rồi đi tắm.
///
Cùng lúc đó, Kỷ Thời Diễn cũng trở về nhà ở thành phố T sau khi tham dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Sau khi tắm rửa xong, anh mở Weibo lên, bắt đầu công việc hàng ngày của mình ——
Xem newsfeed của “Vợ Chưa Cưới Giấu Mặt Ngoài Ngành” của mình.
Anh luôn cảm thấy bản thân mình rất tẻ nhạt, vì vậy sau khi phát hiện ra đây là tài khoản phụ của Kỷ Ninh, anh đã nảy sinh hứng thú chưa từng có.
Không biết là do mấy lời tâng bốc của cô ấy thú vị, hay là sự tương phản bên ngoài tài khoản phụ khiến người ta tò mò, nói chung là gần đây ảnh đế Kỷ vạn người mê đã có nhiều niềm vui rõ rệt.
Nhưng mà có sao nói vậy, nhìn những bài viết mà cô ấy đăng, tâm trạng của anh thực sự tốt lên.
Rất tốt, người vợ mà chính anh cũng không biết “cưới chui” lúc nào đã lên mạng 10 phút trước, lặng lẽ đua top cho anh, chuyển tiếp bài viết công việc mà anh đăng vào tuần trước.
Mặc dù lần này không có vừa lên mạng đã chuyển tiếp bài tâng bốc, nhưng Kỷ Thời Diễn không để ý đến chi tiết nhỏ này. Anh hâm nóng ly sữa, thoải mái rót ra ly thủy tinh, sau đó bật nhạc tiếng nước chảy róc rách lên, ngồi trên ghế sô pha rồi mở khóa điện thoại, xem trạng thái mới của tài khoản này.——
Theo những gì anh quan sát trong mấy ngày qua, nếu cô ấy đăng liên tục hai bài trong năm phút, vậy thì cả đêm sẽ đăng liên tục rất nhiều bài; nếu cô ấy chỉ đăng một bài trong năm phút, vậy có lẽ sau đó cô ấy sẽ không đăng thêm gì nữa.
Vì vậy có lẽ tối nay cô ấy sẽ hoạt động liên tục.
…
Nhận ra mình lại có thể tìm ra được quy luật từ trong chuyện này, Kỷ Thời Diễn cảm thấy mình hơi biến thái.
Có điều anh lại thấy vui, nhoẻn miệng cười uống sữa, bắt đầu xem.
【Vợ Chưa Cưới Giấu Mặt Ngoài Ngành Của Kỷ Thời Diễn】: Bùi Hàn Chu! Đẹp trai khiến em chết mê có lợi gì cho anh!
【Vợ Chưa Cưới Giấu Mặt Ngoài Ngành Của Kỷ Thời Diễn】: Phải miêu tả Nhiếp Giang Lan như thế nào đây? Giống như là được uống một hớp nước suối lạnh đầu tiên khi đến gần dòng suối vào mùa hè nóng nực, thấm vào ruột gan, vô cùng thoải mái, đó chính là tình yêu.
【Vợ Chưa Cưới Giấu Mặt Ngoài Ngành Của Kỷ Thời Diễn】: Anh Nguyễn Minh! Trả tim lại cho em!
【Vợ Chưa Cưới Giấu Mặt Ngoài Ngành Của Kỷ Thời Diễn】: Điều tiếc nuối lớn nhất trên thế giới là Cố Dư Lâm đã kết hôn với fan rồi, cô dâu không phải là em.
“…”
Kỷ Thời Diễn bị sặc sữa trong cổ họng, vịn vào bàn liên tục ho khan. Cơn ho đã hết, nhưng trong đầu anh lại trống rỗng.
Nói như thế nào đây, sữa không lạnh, anh cảm thấy trong lòng hơi lạnh.
Bùi Hàn Chu? Nhiếp Giang Lan? Nguyễn Minh? Cố Dư Lâm? Yêu hết người trong ngành, ngoài ngành cùng một lần hả?
Hôm trước không phải còn chuyển tiếp bài viết, nói là ngoài Kỷ Thời Diễn sẽ không có người đàn ông nào có thể lọt vào mắt sao?
Chết tiệt, phụ nữ đều là kẻ lừa gạt.
Kỷ Thời Diễn khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, có cảm giác kích động muốn đốt lửa. Nhưng chẳng mấy chốc, anh lại tự nhủ là không được, phải bình tĩnh lại.
Sau khi bình tĩnh lại, ảnh đế Kỷ chống vào bàn đá cẩm thạch, lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại.
Bùi Hàn Chu nhanh chóng bắt máy, “11 giờ đêm mà còn gọi điện thoại cho tôi. Kỷ Thời Diễn, cậu được lắm.”
Kỷ Thời Diễn còn chưa lên tiếng, người bên kia lại chất vấn: “Cậu cho rằng mọi người không có cuộc sống về đêm như cậu hả?”
Kỷ Thời Diễn cũng không khách sáo, “Cậu còn biết mình đã có vợ sao?”
Bùi Hàn Chu nhíu mày, “Ý cậu là gì?”
“Nếu đã có vợ thì nên quản chặt bản thân cậu vào, đừng có đi ghẹo gái khắp nơi, làm kẻ đa tình.” Người đàn ông nghiến răng, “Không vào giới giải trí mà không thể yên phận được hả? Ngày nào cũng kêu các cô gái đua top cho cậu là sao?”
“Đó là do các cô ấy muốn đua, liên quan gì tới tôi? Tôi muốn cái danh sách đó làm gì?” “Chuyện vui” bị cắt ngang, Bùi Hàn Chu cũng rất khó chịu, “Tôi thấy cậu không có bạn gái nên mới ghen tị với những người có vợ như bọn tôi.”
Kỷ Thời Diễn: “…”
“Còn chuyện gì nữa không? Không có thì cúp máy đây.” Bùi Hàn Chu nói.
Ảnh đế Kỷ rất cảnh giác, “Cúp máy rồi làm gì?” Lại đi trêu ghẹo các cô gái hả?
Lúc này Bùi Hàn Chu lại không tức giận, vui sướng nói: “Làm cái thể loại vận động mà cún độc thân như cậu không làm được.”
“…”
Kỷ Thời Diễn cúp máy ngay.
Cái thứ này cũng đáng để cô ấy thích hả, còn chết mê với vẻ đẹp trai nữa? Đẹp trai cái gì? Ngoài vợ ra đã từng hòa nhã với người nào?
Vì Kỷ Thời Diễn không quen biết Nhiếp Giang Lan và Cố Dư Lâm, cho nên anh chỉ có thể gọi tiếp đến Nguyễn Minh.
Buổi tối mới vừa xong việc, Nguyễn Minh mới vào nghề khá nổi tiếng đang rất vui vẻ thì bỗng dưng bị dạy bảo trong mười phút. Sau khi về đến khách sạn, nói thế nào cũng phải tự cô lập mình.
///
Ngày hôm sau là buổi quay “Nhật Ký Nụ Hôn Đầu”, Kỷ Ninh đến sớm như thường lệ, Giang Thắng cũng đến sớm.
“Tại sao cậu đã đến mà Kỷ Thời Diễn vẫn chưa đến?” Chuyên viên trang điểm hỏi.
“Haiz, tôi đâu biết. Cậu ta về nhà ở, tôi không có đi theo.” Giang Thắng nói: “Đợi lát nữa chắc sẽ đến. Cậu ta sẽ không tới trễ đâu, đừng nóng vội.”
Kỷ Ninh thầm nghĩ: Không biết Kỷ Thời Diễn không đến sớm có phải là vì ở xa không.
Lúc kẹp tóc, mọi người nhắc tới chuyện tài khoản phụ gặp rắc rối, “Tài khoản công việc của tôi có nhiều người theo dõi, không tiện cãi nhau. Tối hôm qua tôi mắng chửi người khác bằng tài khoản phụ, kết quả là bị người đó phát hiện, đi tố giác với chính chủ. Chính chủ chạy tới gây lộn với tôi, hai chúng tôi chửi nhau đến sáng. Cô nói xem tại sao lại có người nhiều chuyện đến vậy? Phát hiện ra tài khoản phụ của người ta còn đi tố giác. Cuộc sống đã khó khăn mà còn phải đi vạch trần nữa.”
Stylist trò chuyện hăng say, hỏi Kỷ Ninh: “Ninh Ninh có tài khoản phụ không?”
“Không có.”
Kỷ Ninh vừa nói xong, Giang Thắng đang nghe bỗng nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng đứng lên, “Kỷ Thời Diễn tới rồi, các cô trò chuyện tiếp đi, tôi đi chào đón anh sếp của tôi.”
Stylist gật đầu, tiếp tục cúi đầu hỏi Kỷ Ninh: “Không có tài khoản phụ à? Thật không?”
“Tôi nói không có… thì các cô có tin không?” Kỷ Ninh đang nói thì bị Giang Thắng cắt ngang: “Nhất định là có.”
“Nghĩ lại cũng đúng, làm minh tinh có nhiều áp lực, không có tài khoản phụ sẽ bị trầm cảm.”
Có người bổ sung: “Có tài khoản phụ cũng bị trầm cảm.”
Có nhiều nghệ sĩ đều mắc bệnh trầm cảm, đại khái là do có quá nhiều áp lực công việc và môi trường cạnh tranh khốc liệt, kèm theo những lời chửi rủa điên khùng.
Kỷ Ninh bổ sung: “Nhưng tài khoản phụ của tôi khá nhàm chán, không thể nào xỉa xói.”
“Hả? Vậy tài khoản phụ của cô dùng để làm gì?”
Kỷ Ninh nhún vai, “Chỉ là… đăng linh tinh mỗi ngày.” Khoe khoang, thổi phồng gì đó.
Cũng không biết hôm qua Tống Du lấy tài khoản phụ của cô đăng gì. Tối hôm qua cô quá mệt, về nhà học lời thoại xong thì đi ngủ, chưa kịp xem thử.
Lúc mọi người đang nói chuyện, Kỷ Thời Diễn đi vào.
Đúng lúc Kỷ Ninh làm tóc xong, nhìn về phía anh rồi lấy hộp giữ nhiệt trong túi xách của mình ra.
Người đàn ông cụp mắt xuống, “Hửm?”
“Bữa sáng.” Kỷ Ninh nói, “Cháo yến mạch.”
Kỷ Thời Diễn còn chưa lên tiếng, Giang Thắng đã cảm thán trước: “Đệch, bữa sáng tình yêu hả? Tiết mục yêu đương của mấy người cũng chân thật quá đấy.”
Chuyên viên làm tóc lập tức giơ máy uốn tóc lên mắng Giang Thắng, “Miệng lưỡi của cậu đúng là dẻo quẹo, người ta gọi đó là cống hiến cho công việc. Tiết mục yêu đương thì sao, yêu đương là phải có dáng vẻ yêu đương, không thì làm sao quay được một chương trình hay, làm sao chúng ta được tăng lương?”
“Dạ dạ dạ, chị Trần nói đúng.”
Nhóm người lại bắt đầu pha trò như thường lệ, gạt chủ đề này sang một bên.
Lúc đợi quay, Kỷ Ninh lấy kịch bản ra xem. Kỷ Thời Diễn nhìn cô rồi mở nắp ra.
Cháo yến mạch rất nhạt nhẽo, nhưng bên trong có rắc hai hạt nho khô.
Người đàn ông ăn hai muỗng, mùi vị tạm ổn.
Anh hỏi cô: “Em ăn chưa?”
Kỷ Ninh gật đầu, “Em ăn rồi.”
“Ăn gì?”
“Mì xào.”
Kỷ Thời Diễn khựng lại, “Vậy tại sao mang cháo cho tôi?”
“Món này rất tốt cho dạ dày của anh.” Cô trả lời.
Người đàn ông dùng muỗng khuấy cháo nóng, khuôn mặt không cảm xúc, bật cười, “Em còn biết dạ dày của tôi không tốt sao?”
Kỷ Ninh đơ ra hai giây, nhanh chóng véo đôi tai, “Thấy bình thường anh hay chăm sóc sức khỏe, em cảm thấy có lẽ món đó thích hợp với dạ dày của anh.”
Không trả lời thẳng vào vấn đề tại sao biết chuyện dạ dày của anh.
Nhưng dù sao cháo không phải do lúc cô ăn sáng thuận tiện mang theo, mà là tự tay chuẩn bị cho anh.
Cuối cùng chuyện này khiến anh thoải mái hơn.
Người đàn ông im lặng ăn, ăn đến hơn phân nửa thì điện thoại rung lên.
Nguyễn Minh vô cùng rối rắm, suy nghĩ cả đêm vẫn không nhịn được gửi tin nhắn cho anh: 【Em đã làm gì sai?】
Kỷ Thời Diễn không kịp phản ứng, nhìn vào chú thích bị bỏ trống một hồi, “Nguyễn Minh?”
“Nguyễn Minh?” Nghe thấy cái tên này, Kỷ Ninh cũng ngẩng đầu lên theo, lên giọng âm cuối.
Kỷ Thời Diễn quan sát nét mặt của cô, hỏi: “Quen biết à?”
Kỷ Ninh lắc đầu, “Chưa từng nghe qua tên đó, là MC à?”
“Không phải, là diễn viên.” Anh giải thích, “Mới nhận vai nam chính trong phim truyền hình đam mỹ, hơi nổi trong phạm vi nhỏ.”
Kỷ Ninh gật gù hiểu sơ, không có chút hứng thú, lại tiếp tục đọc kịch bản của mình.
Người đàn ông lại nhíu mày.
Chuyện gì đang xảy ra? Tối hôm qua không phải chết mê chết mệt Nguyễn Minh sao?
Lúc này nhân viên nghiệp vụ đi tới cắt ngang suy nghĩ của anh, hô to: “Mọi người chuẩn bị đi, sắp quay rồi!”
Vì anh không thích mang theo cảm xúc cá nhân vào công việc nên tạm gác lại vấn đề này, tập trung quay.
Địa điểm quay hôm nay cũng là do anh đề xuất. Anh nói muốn dẫn Kỷ Ninh đến trường cấp Hai của mình.
Trong nhiều show truyền hình hẹn hò đều có kiểu tình tiết này, đại khái tương tự như “Dẫn em tới thành phố của anh, đi qua con đường mà anh đã từng đi, trải nghiệm cuộc sống trưởng thành của anh”.
Dĩ nhiên phải đạp xe đạp đi học. Kỷ Thời Diễn dẫn cô đến chỗ mua kẹo bông gòn mà mình thường đến, sau đó dắt xe đạp ra, đôi chân dài đạp lên bàn đạp, “Lên xe.”
Kỷ Ninh đang ăn kẹo bông gòn, nuốt câu nói thừa thải “Anh chở em à?” vào bụng, ngẩng đầu lên hỏi: “Mỗi ngày anh đều đạp xe đi học sao?”
Cô thực sự không biết thói quen nhỏ này.
“Ừ, đi bộ rất xa.” Anh chống chân xuống đất, ra hiệu cô mau lên xe.
Kỷ Ninh vừa chậm chạp đi đến chỗ ngồi phía sau, vừa suy nghĩ: Cô ôm eo anh nhé, ôm eo nhé, ôm eo nhé?
Nhưng cuối cùng cô vẫn sợ hãi, cả đoạn đường đều nắm lấy yên xe.
Sáng sớm gió thổi qua mặt, mang đến mùi hương dễ chịu, thoải mái từ trên người anh. Trong nháy mắt, bệnh nghề nghiệp của cô tái phát, từ từ chuyển tư thế ngồi một bên thành đối mặt với lưng anh, sau đó vịn vào vai anh, đạp vào trục bánh xe rồi đứng lên.
Váy của thiếu nữ tung bay trong gió, nếp váy đung đưa như gợn sóng nước.
Cô cho rằng Kỷ Thời Diễn sẽ xoay người lại bảo cô cẩn thận chút, nhưng anh không làm thế, chỉ đạp chậm lại và vững chắc hơn.
Anh vẫn thích làm hơn là nói.
Đó là sự dịu dàng không để lại dấu vết của anh.
Chẳng mấy chốc đã đạp xe đến trường. Lúc này là thời gian tan học, để tránh ảnh hưởng đến giờ học của học sinh, hai người đi dạo quanh nhà sách trước cổng trường. Bà chủ thấy Kỷ Thời Diễn thì mừng rỡ nói: “Cậu đã trở lại?! Cậu không biết đâu, mỗi ngày có rất nhiều cô gái tới hỏi tôi trước đây cậu mua sách gì. Theo đuổi cậu mà có thể khiến các cô ấy học hành chăm chỉ, cậu cũng là người có công đấy.”
Nhìn thấy Kỷ Ninh, niềm vui của bà chủ lại hiện trên khóe mắt, “Ô kìa, tôi có xem phim truyền hình của cô đó! Lúc nào Thư Khả Ý mới nhận ra Tự Yến thích cô ấy? Có phải cô ấy muốn theo đuổi Thẩm Mính không? Có ở bên nhau không? Lúc nào cô ấy mới phát hiện người đón cô ấy là Tự Yến? Cuối cùng ai thành đôi với ai?”
Kỷ Ninh bật cười.
“Tiết lộ tình tiết phim sẽ không còn ý nghĩa.” Kỷ Thời Diễn nói, “Phải xem phim thật kỹ.”
“Đương nhiên là phải xem kỹ rồi. Phim rất hay, tôi sẽ đợi lúc 10 giờ tối nay!”
Kỷ Ninh dặn dì ấy đừng xem nhảy tập, nói là phần đặc sắc còn ở phía sau. Dì đó liên tục nói OK rồi xin chữ ký của cô.
Lúc học sinh đang học, hai người đi vào trường. Trong sân trường, đám học sinh đang học tiết thể dục nhìn thấy bọn họ thì bắt đầu la hét. Kỷ Ninh ấn vào lòng bàn tay, ra hiệu cho bọn họ nói nhỏ lại.
Kỷ Thời Diễn lần lượt giới thiệu cho cô: “Hàng thứ năm đầu tiên bên trái là vị trí trước đây của tôi.”
“Mỗi ngày sau tiết học đầu tiên phải nộp bài tập trước.”
Thật ra cô rất thích cảm giác này, cảm thấy đây là khoảng thời gian thiếu sót của cô, lúc này phần trình bày của anh xem như là bù đắp.
Lớp học cũ của Kỷ Thời Diễn không được sử dụng nữa, đám học sinh đang học tại khu mới phía đối diện.
Kỷ Ninh đi đến xem lớp học của anh. Có lẽ trước đây chỗ này được quét dọn nên không có bụi bặm, nhưng tất cả mọi thứ đều có mùi cũ.
Là dấu vết của cuộc đời anh.
Bỗng dưng cô cảm thấy mình như đang tham dự vào tuổi trẻ của anh.
Trong chiếc tủ phía cuối có một ngăn chứa đầy những thứ xanh xanh hồng hồng, Kỷ Ninh hỏi: “Những lá thứ này là của ai? Tại sao không mang đi?”
Đợi một hồi không nhận được câu trả lời, Kỷ Ninh ngẩng đầu lên, “Hửm?”
Khựng lại một lúc, người đàn ông mới khẽ đáp: “… Thư tình.”
Cô “À” lên, “Của anh à?”
Giọng nói của Kỷ Thời Diễn úp mở, giống như muốn nhanh chóng bỏ qua chủ đề này, thuận miệng đáp “Ừ”.
Thì ra người mình thích luôn được chào đón, thiếu nữ không nhịn được nhoẻn miệng cười, thở dài, “Các cô ấy thật chăm chỉ.”
Lúc đầu anh còn sợ cô không vui, kết quả là lúc này nhìn sang lại phát hiện cô đang cười…?
Người đàn ông ho khan hai tiếng, quyết định rời khỏi chỗ thị phi này, “Ra ngoài xem thử đi.”
Kỷ Ninh đi theo anh ra ngoài, đứng trên hành lang có thể nhìn thấy sân bóng rổ rộng lớn ở bên dưới, có vài cậu thiếu niên đang hăng hái chơi bóng rổ.
Cô hỏi anh: “Trước đây anh có chơi bóng rổ không?”
“Có.”
Kỷ Ninh lại dò hỏi: “Gặp cô gái mình thích có… ghi điểm để tỏ ra cool ngầu không?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô một hồi mới chậm rãi trả lời: “Lúc đó không có thích cô gái nào.”
Chòm mây trôi lơ lửng trên đỉnh đầu, đám mây mềm mại kéo dài giống như cái đuôi nhỏ của ai đó, rồi bị cắn mất.
Hai người ra khỏi trường trước giờ tan học, đề phòng xảy ra tình trạng hỗn loạn.
Thời gian vừa đúng 12 giờ, người đàn ông nhìn vào đồng hồ đeo tay, liếc nhìn cô và hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Ăn ở gần trường đi.” Kỷ Ninh hỏi: “Trước đây anh thích ăn món gì nhất?”
Anh dẫn cô đến một quán ăn nhỏ. Có rất nhiều con voi bằng bông nhỏ được treo trước cửa, ngay cả nước uống buôn bán cũng là màu bạc hà và màu hồng.
Kỷ Ninh lắc chuông gió, khẽ nói: “Anh còn rất thơ mộng.”
“Đã từng được trang trí lại.” Kỷ Thời Diễn liếc nhìn rồi nói: “Trước đây chỗ này toàn treo —— đầu lâu.”
Cô rùng mình, lập tức buông tay ra.
Ông chủ cười và ngắt lời: “Cậu ta lừa cô đó. Trước đây cũng khá giống như vậy, sau này đổi thành ghế cặp đôi, cậu ta không tới đây nữa. Tôi còn đang suy nghĩ lúc nào cậu ta có bạn gái mới tới đây lại.”
“Xem này, hôm nay cậu đã tới rồi.”
Kỷ Ninh mỉm cười, cúi đầu chọn món ăn.
Hai người chọn món ăn nổi tiếng ở đây xong, ông chủ còn mang hai cây nến tới.
Kỷ Thời Diễn nhìn cô thắp nến như đã quen tay, rồi trải từng miếng lót bàn ăn hình trái tim ra, trong đầu anh bỗng nhớ tới câu nói mà Giang Thắng từng nói ——
“Cậu không biết đâu, trước đây cô ấy đã ra nước ngoài hai tháng, hoàn toàn biến mất trong nước. Các blogger được dịp mắng chửi, nói là cô ấy đến Mỹ sinh con, rút lui khỏi giới giải trí để ở bên đại gia chống lưng, hẹn hò rồi yêu đương mù quáng, nói chung là có đủ tin đồn.”
Vì vậy ngay lúc này, anh không nhịn được hỏi: “Trước đây có phải em không ở trong nước hai tháng?”
Chủ đề đến đột ngột, Kỷ Ninh nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Anh đang nói về năm tháng trước à? Lúc đó em đã ra nước ngoài. Sau khi trở về đã quay bổ sung một phân cảnh trước đây, sau đó mới tới show truyền hình này.”
Người đàn ông giả vờ trộn đều cơm như không quan tâm, “Đi làm gì?”
Cô lại không che giấu, thản nhiên trả lời: “Học lời thoại.”
Vì anh đã từng nói lời thoại là máu thịt của diễn viên.
Kỷ Thời Diễn gật đầu, giờ mới hiểu tại sao nền tảng lời thoại của cô ấy lại giỏi hơn nhiều so với các nữ nghệ sĩ mới vào nghề khác.
Công ty cũng thật là, ngay cả tin đồn này cũng không bác bỏ.
Duỗi tay ra sau lưng, Kỷ Thời Diễn tắt micro, khẽ hỏi cô: “Chưa từng nghĩ qua chuyện đổi công ty sao?”
Kỷ Ninh sửng sốt, lúc này mới nắm lấy micro của mình và khẽ đáp: “Dĩ nhiên từng nghĩ qua, trước đây đã nghĩ như thế.”
“Nhưng em nghe nói công ty sắp đổi lãnh đạo, vị trí ông chủ có lẽ sẽ thay đổi. Nếu là vậy, em vẫn muốn ở lại.”
Không phải là không nỡ rời công ty, mà là hủy hợp đồng sẽ phải ra tòa kiện tụng, lỡ như không thắng kiện còn phải trả tiền vi phạm hợp đồng. Thật ra tiền cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng rất phí công.
Điểm mấu chốt là… Tôn Hà vẫn còn ở lại công ty.
Cô muốn ở lại là chờ đến ngày có đủ năng lực, tất cả tài nguyên cao cấp của công ty đều ưu tiên cho cô chọn trước. Còn Tôn Hà không có ba giúp đỡ, năng lực bản thân lại chẳng ra sao, đến lúc đó còn không được chia sẻ phần còn dư của tài nguyên bình thường.
Cô cũng muốn để Tôn Hà tự trải nghiệm những cảm xúc và tình tiết mà Tôn Hà từng gây ra cho cô. Trước khi công ty chưa đổi chủ mà rời đi thì hơi khiến những người đó quá thoải mái.
Xưa nay cô chưa bao giờ làm và cũng khinh thường làm những chuyện hại người lợi mình, nhưng điều đó không có nghĩa im lặng chịu đựng. Cô phân biệt trắng đen và thiện ác rất rõ ràng.
Có lẽ Kỷ Thời Diễn cũng hiểu suy nghĩ của cô, gật đầu kết thúc chủ đề, rồi bật micro lên.
Đạo diễn bên cạnh âm thầm nói xấu: Muốn trò chuyện thì tắt micro rồi bắt đầu trò chuyện, không muốn trò chuyện thì bật micro lên tiếp tục hẹn hò, thanh niên mấy người đúng là muốn làm gì thì làm.
Cả quán ăn có hai tầng, tầng hai được Kỷ Thời Diễn thuê hết. Tuy nhiên cân nhắc đến buổi trưa có học sinh muốn ăn cơm, vì vậy anh không thuê luôn tầng một, nhưng vẫn có vài vệ sĩ đứng chặn ở cầu thang, tránh ảnh hưởng đến việc ghi hình.
Hai người ăn cơm xong thì chuẩn bị đi xuống dưới. Kỷ Ninh lau miệng, có một cây quạt nhỏ xoay đến trước mặt cô, thổi vào tóc cô.
Cô giữ lấy tờ khăn giấy, chuẩn bị vén tóc qua thì một đôi tay khác đã duỗi tới trán cô, vuốt mái tóc rối tung của cô ra sau tai.
Kỷ Ninh mím chặt môi.
“Ăn xong chưa?” Kỷ Thời Diễn thản nhiên đưa tay ra về phía cô, “Đi thôi.”
Kỷ Ninh biết anh là một người rất giỏi nhập vai, bất kể vai gì cũng có thể
hạ bút thành chương*. Vì vậy kể từ ngày đầu tiên bắt đầu chương trình, anh đã làm tốt nhiệm vụ của người bạn trai. Những đoạn ngắn trong mấy ngày qua và sau này sẽ phát sinh, nói chung đó cũng là tình tiết mà anh cho rằng nên cho khán giả thấy.
*Hạ bút thành chương: viết xuống là thành văn (viết văn, làm thơ giỏi và nhanh).Show truyền hình hẹn hò giống như idol, là để mọi người tạo ra giấc mơ. Nhập vai và phối hợp là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất của bọn họ.
Cho dù mối tình này là thật hay giả, cho dù bọn họ có xác định được tình cảm của đối phương hay không, ngay lúc này bọn họ phải là người yêu, nhất định phải là người yêu.
Cô tự nhủ không nên suy nghĩ nhiều, nhưng thực tế lại có niềm vui nho nhỏ, nắm tay anh và đi xuống cầu thang với anh, cùng chào hỏi đám học sinh vây quanh ở cầu thang.
“Ăn xong thì nhanh về nghỉ trưa đi, buổi chiều còn phải đi học.”
“Em biết rồi, ngoài đời chị rất xinh!”
…
Xế chiều, hai người đến công viên ở gần đó chụp hình và khắc con dấu. Chẳng mấy chốc trời đã sập tối, Kỷ Thời Diễn dẫn cô đến một nơi không thông báo trước.
Người đàn ông lại bắt đầu bịt mắt cô.
Kỷ Ninh bắt đầu giãy giụa, nói gì đi nữa cũng không muốn đi, “Anh lại dẫn em đi nhảy lầu đúng không?”
“Không phải, lần này chắc chắn không kinh khủng.” Anh nói: “Tin tôi.”
Nghe thấy tiếng côn trùng kêu bên tai, còn có giọng nói trầm thấp trấn an của người đàn ông, Kỷ Ninh đã bình tĩnh lại.
“Anh đừng gạt em đấy.”
“Không đâu.”
Đi được một hồi thì dừng lại, đồ bịt mắt được người ta tháo xuống. Kỷ Thời Diễn điều chỉnh kính thiên văn trước mặt đến trước mắt cô.
“Đây là nơi ngắm sao đẹp nhất cả nước. Ở đây, em có thể nhìn thấy ngôi sao sáng nhất.”
Kỷ Ninh nhón chân lên để phối hợp với chiếc kính thiên văn siêu cao này, nhắm một mắt lại.
Kỷ Thời Diễn điều chỉnh góc độ thích hợp giúp cô. Thấy đã ổn, anh hỏi cô: “Có thấy không?”
Kỷ Ninh mím môi, “Không thấy gì cả.”
Anh lại dịch chuyển, “Đã thấy chưa?”
“Vẫn vậy, không thấy.” Cô chớp mắt, nói chậm rãi: “Thực sự không thấy.”
“Em lại chỗ tôi đứng đi, để tôi xem thử.”
Thiếu nữ ngoan ngoãn nhảy xuống bục cao. Người đàn ông nghiêng đầu qua thì thấy nụ cười không thể che giấu trên khuôn mặt cô, lúc này mới nhận ra mình bị gây khó dễ.
Anh đã nói mà, rõ ràng mình đã thử qua góc độ này nhiều lần, làm sao mà cô mới tới đã nói không thấy.
Kỷ Thời Diễn nheo mắt lại, “Gạt tôi à?”
Kỷ Ninh chắp tay sau lưng, nhướng mày, “Không có, em nói thật mà.”
Bởi vì ngôi sao sáng nhất đó đã rớt xuống bên cạnh cô rồi.
///
Sau khi quay show truyền hình, Kỷ Ninh lại bước vào thời kỳ quay phim truyền hình bận tối mặt tối mũi.
Trong đoàn làm phim, mỗi nghệ sĩ sẽ có chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng cô lại rất siêng năng, không cho mình thời gian nghỉ ngơi, vừa được rảnh sẽ đi học hoặc đi quay show truyền hình.
Lúc “Hoa Hồng” được phát sóng đến phân nửa, chương trình chủ chốt của truyền hình vệ tinh muốn quảng bá bọn họ, sắp xếp cô và Tiêu Bác lên sóng.
Chương trình được quay từ sáu giờ rưỡi đến mười giờ, chẳng có gì khác ngoài các trò chơi như thường lệ, chẳng hạn như
chiếc hộp bí ẩn*, thử thách thể lực, bạn vẽ tôi đoán. Sau khi ghi hình xong, cô ngủ trên máy bay vài tiếng rồi lại chạy về trường quay 《Ngôi Sao》.
*Chiếc hộp bí ẩn: luật chơi rất đơn giản, thử cảm nhận xem có cái gì trong chiếc hộp bí ẩn mà chúng ta không thể nhìn thấy. Thử thách này rất “đáng sợ” bởi người chơi sẽ không hề hay biết họ sẽ phải đụng vô cái gì, nó có kinh khủng hay không.Chiếc hộp bí ẩn (hình minh họa)Cô rất chú trọng bộ phim này.
Hơn một tuần nay, Kỷ Thời Diễn rất bận rộn, không có thời gian tới giám sát. Thế nhưng chẳng mấy chốc, hai người phải chụp hình tạp chí chung với nhau.
Trước khi chụp hình tạp chí, Kỷ Ninh và Tiêu Bác còn phải chạy đến một hoạt động quảng bá offline, nghĩ ngợi sáu giờ mới bắt đầu chụp, vậy sáu giờ cô đến cũng không sao.
Kỷ Thời Diễn đến sớm, lúc chờ cô đã mở bản demo cốt truyện mà đạo diễn gửi tới lên xem.
Đạo diễn bên kia còn cảm khái vì sự chủ động của anh: 【Cậu vẫn như vậy, làm giám chế mà lại để tâm đến vậy, lúc nào cũng tìm tôi hỏi về bộ phim. Người nào không biết còn tưởng rằng tôi đã cho cậu rất nhiều tiền.】
Kỷ Thời Diễn liếc nhìn tin nhắn, sau đó nhấp mở phần tình tiết quay trong hôm nay lên.
Đoạn phim thứ nhất, Kỷ Ninh cười vui vẻ với Trác Cống, giơ lá thư trong tay lên, “Em nhớ rồi, anh không thể nuốt lời.”
Đoạn phim thứ hai, cô kéo nhẹ tay áo của Trác Cống, nhân vật nữ chính hỏi với vẻ tha thiết và trông mong: “Kỳ Tái Lâm, chúng ta thử ở bên nhau được không?” Chỉ một ánh mắt đã khiến người ta thấy rõ sự cẩn thận của cô gái.
Đoạn phim thứ ba, hai người dựa vào lan can hóng gió, khóe miệng của cô chứa đầy nụ cười. Kỷ Thời Diễn đã không nghe rõ những gì cô nói.
Đạo diễn lại không nhịn được gửi tin nhắn cảm thán cho Kỷ Thời Diễn: 【Kỷ Ninh đóng phim rất hay, hôm nay lại mang đến ngọt ngào cho chúng tôi. Dự tính bộ phim này sẽ ngọt ngào nhất vào đầu mùa đông.】
Kỷ Thời Diễn thoát ra ngoài, mới vừa kéo thanh thông báo trên điện thoại xuống thì thấy một thông báo của ứng dụng: 【Lần đầu Kỷ Ninh và Trác Cống hợp tác đã “tóe lửa khắp nơi”. Bạn có rung động khi nhìn vào ảnh trong phim không?】
Xóa thông báo, anh mở ứng dụng video lên định xem phim, lời giới thiệu show truyền hình đập vào mắt là: 【Kỷ Ninh và Tiêu Bác tương tác trên cùng sân khấu, cuộc đời của các fan phim “Hoa Hồng” đã thỏa mãn.】
Các diễn viên chỉ cần có trong tác phẩm được phát sóng, hoặc có thông báo hợp tác chính thức, cho dù hai phía nghệ sĩ không đồng ý tạo hiệu ứng cặp đôi, giới truyền thông cũng sẽ tạo vài scandal để tạo sự chú ý cho hai người. Đó là việc làm bình thường để thu hút sự chú ý, còn được gọi là thời kỳ quảng bá cặp đôi.
Kỷ Thời Diễn không muốn bị ảnh hưởng bởi những thứ không lành mạnh này, thoát ra khỏi ứng dụng video, thầm nghĩ mình lướt Weibo chắc sẽ không có tin tức cặp đôi mới.
Kết quả là mở Weibo lên, năm phút trước, Kỷ Ninh vừa mới đăng một bài viết công việc. Nội dung bài viết là biểu tượng cảm xúc hình ngôi sao, ngôi sao, mặt trăng. Hình ảnh đi kèm là
ảnh selfie chín ô vuông* với Trác Cống.
*Ảnh selfie chín ô vuông: xem hình minh họa“…”
Chuẩn bị đổi tài khoản thì phát hiện 【Vợ Chưa Cưới Giấu Mặt Ngoài Ngành Của Kỷ Thời Diễn】 cũng không chịu thua kém, đăng thêm một bài viết: Trình Ý, bạn trai tin đồn của mị.
……
Lúc anh đang lục lại các tin bên lề dường như là vô tận của Kỷ Ninh, cuối cùng nhân vật nữ chính của sự kiện đã đến.
Kỷ Ninh chạy chậm vào, “Xin lỗi, tôi tới hơi trễ! Vẫn chưa bắt đầu sao?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, “Đã đi đâu?”
Kỷ Ninh ngẩn người ra bởi giọng nói không vui của anh, sau đó mới ấp úng trả lời thành thật: “Quảng bá trường cấp Ba trong ‘Hoa Hồng’… với Tiêu Bác.”
Người đàn ông ném điện thoại lên bàn, cười lạnh lùng.
“Em có nhiều bạn trai tin đồn nhỉ.”
HẾT CHƯƠNG 23Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Nhật Ký Nụ Hôn Đầu,
truyện Nhật Ký Nụ Hôn Đầu,
đọc truyện Nhật Ký Nụ Hôn Đầu,
Nhật Ký Nụ Hôn Đầu full,
Nhật Ký Nụ Hôn Đầu chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!