Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhân Bản!
Tại dinh thự của nhà họ Vương.
Ngay sau khi vụ ám sát xảy ra tại du thuyền ở bến tàu, tang lễ của Khánh Ngân được diễn ra trong yên lặng, không một báo đài nào tung tin vì ông Lãnh đã bảo tất cả những tên vệ sĩ có mặt lúc đó chứng kiến giữ bí mật, không được một ai nói ra vì nó sẽ ảnh hưởng không ít thì nhiều đến tập đoàn. Trong đám tang đó chỉ có người trong tổ chức OCE mới đến viếng thăm.
Trong dinh thự vẫn yên tĩnh như mọi ngày, những người giúp việc đều đang tất bận dọn dẹp. Ông Lãnh và bà Niêm ngồi ở ghế sô pha cùng với Khánh Thiên – anh cùng cha khác mẹ của Khánh Tử. Bầu không khí ảm đạm của đám tang tràn khắp cả dinh thự một cách nặng nề.
Ba à, ba có nghĩ ai muốn ám sát gia đình chúng ta không? Con sợ người tiếp theo sẽ là con.
Khánh Thiên nói giọng lo lắng, ánh mắt hiện lên sự lo sợ.
Chỉ có tổ chức B Dragon mới ra tay thôi, vốn dĩ tổ chức này luôn cạnh tranh khốc liệt với chúng ta trên quốc đảo OCEAN Marina này.
Ông Lãnh nói giọng khàn khàn, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
B Dragon sao? Tổ chức này vốn rất mạnh về Casino, kẻ đứng đầu là một tên thần bài rất có tiếng nhưng không ai biết danh tính, chỉ biết với một cái tên The 8.
Khánh Thiên nói giọng đều đều nhưng đang nói thì chợt có tiếng súng vang dội lên.
Pằng... pằng... pằng
Những phát súng liên hồi vang lên khắp gian phòng, phá tan không khí thê lương ảm đạm của tang lễ, mùi máu tanh bốc lên, những người chết nằm la liệt dưới nền gạch lạnh lẽo, tấm ảnh của Khánh Ngân vỡ tan tành. Mọi người đều chạy toán loạn hết cả lên.
Ông Lãnh, bà Niêm và Khánh Thiên đều đứng phắt dậy khi nghe thấy tiếng súng, đôi đồng tử ai nấy đều giãn rộng nhìn về phía người con trai cầm khẩu súng với nét mặt đầy sự tàn nhẫn, cùng ánh mắt lạnh tanh đến đáng sợ, nụ cười nhếch môi rùng rợn.
Khánh Tử...
Một phát một, Khánh Tử đã ra tay giết chết những người có mặt ở đây mà không tỏ ra một cảm xúc gì. Ngược lại, Khánh Tử còn cảm thấy thú vị khi làm như vậy, sự bình thản hiện rõ trong đôi mắt vô hồn, tận sâu trong tâm can tăm tối.
Người đâu, mau bắt nó lại? Nếu không nó sẽ giết hết cái nhà này bây giờ. Thằng này, bị sao vậy?
Khánh Thiên ra lệnh cho vệ sĩ.
Vệ sĩ nhanh chóng lao tới để can ngăn Khánh Tử lại nhưng bị anh bắn chết hết, khiến những tên vệ sĩ còn lại không dám tới gần vì sợ Khánh Tử sẽ bắn chết.
Chắc điên quá đi mất...
Khánh Thiên nhăn nhó mặt mày, thấy vậy không còn cách nào khác mà cầm súng nhắm vào Khánh Tử và...
Pằng
Viên đạn bay thẳng về Khánh Tử làm anh khụy xuống nền ngất lịm đi, máu từ bả vai phụt ra chảy thành vũng dưới nền gạch khi bị Khánh Thiên bắn.
Khánh Thiên, sao con lại bắn nó thế chứ? Lỡ nó chết rồi thì ai giúp ta đánh cắp tài liệu mật của chính trị quốc gia?
Ông Lãnh nhíu mày nhìn Thiên gằn giọng nói.
Ba à, nếu không làm vậy không khéo lỡ bắn chết cả con và ba luôn đấy. Nó không chết được đâu, chỉ là một viên đạn thôi mà!
Khánh Thiên bình thản trả lời, trong ý nghĩ của anh chỉ mong rằng cho Khánh Tử chết quách đi cho xong. Từ nhỏ đến lớn anh chẳng hề ưa gì Khánh Tử vì lúc nào nó cũng được bà nội yêu thương, nên đã để lại di chúc để tất cả tài sản của dòng họ Vương cho nó, còn anh lúc nào cũng bị bà nội khinh rẻ và la mắng.
...
Khánh Tử nhanh chóng đưa đến phòng y phía sau dinh thự để cấp cứu, cùng với bác sĩ và y tá giỏi được đưa tới để phẫu thuật lấy đạn cho Khánh Tử mà không cần đến bệnh viện.
Hiện tại, đã phẫu thuật xong. Khánh Tử đang nằm bất tỉnh trên giường với nét mặt tái nhợt, tay ghim ống truyền dịch. Bác sĩ cầm ống tiêm chứa một loại chất lỏng trong suốt và gọi đó là thuốc an thần, tim vào tay anh và cầm một tờ giấy bệnh án mà trước đó bác sĩ đã chuẩn bị đi ra khỏi phòng để gặp chủ tịch Vương.
Chủ tịch Vương!
Bác sĩ khẽ cúi đầu chào để thể sự kính trọng.
Những thứ tôi dặn bác sĩ đã làm chưa?
Ông Lãnh trầm giọng nói.
Đây là bệnh án của cậu Khánh Tử, thưa chủ tịch.
Bác sĩ đưa tờ bệnh án của Khánh Tử cho ông Lãnh, ông cầm lấy đọc lướt nhanh những dòng chữ trong đó. Nét mặt của ông chợt thay đổi sau khi đọc xong, ông nhanh chóng lấy cái bật lửa đốt tờ giấy bệnh án cho vào sọt rác khiến bác sĩ ngạc nhiên.
Thật không ngờ, thằng Khánh Tử lại có chỉ số IQ 150, thảo nào nó lại thông minh đến vậy, đọc dữ liệu chỉ một hai lần là nhớ, trong khi người khác thì phải mất cả tuần để nhớ. Còn nữa nó lại bị... mà thôi... Bác sĩ hãy giữ kín chuyện này, không được nói cho ai biết.
Vâng, chủ tịch!
Trong căn phòng tĩnh mịch u tối ở phía sau dinh thự.
Mẹ... Mẹ... không phải con làm... con không có giết Bình... không phải con...
Khánh Tử chợt bình tĩnh sau khi gặp phải cơn ác mộng đã ám ảnh anh trong suốt nhiều năm qua, khiến anh không thể nào quên được, nó luôn xuất hiện vào mỗi đêm anh chợp mắt, hình ảnh người em trai đầy máu cùng với ánh đầy sự căm hận của người mẹ luôn xuất hiện trong đầu anh, nên lúc nào anh cũng thấy lo sợ mỗi khi nhắm mắt lại.
Phần vết thương khiến anh đau nhói, anh đưa tay sờ lấy và có gì đó ươn ướt ở ngón tay, vết thương vừa mới khâu lại đã bị rách có lẽ do vừa rồi anh cử động mạnh. Chợt anh nhận ra mình đang mặc bộ đồ màu trắng của bệnh nhân, ánh mắt anh ngơ ngác nhìn căn phòng.
Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với mình, cố nhớ lại nhưng không thể nào nhớ ra, trong đầu anh như hoàn toàn trống rỗng.
Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cánh cửa có khung sắt, vệ sĩ đang đứng canh gác bên ngoài. Anh rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với anh, tại sao anh lại ở trong này. Anh đặt chân xuống nền gạch lạnh lẽo lững chững bước đi tới đó.
Đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao tôi lại ở đây?
Khánh Tử nói giọng trầm thấp, ánh mắt thắc mắc nhìn hai người vệ sĩ.
Nhìn họ cứ lắm lép sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu khi nhìn thấy Khánh Tử đang nhìn mình, miệng run run không dám trả lời lánh đi chỗ khác.
Anh thật sự không biết có chuyện gì xảy ra với mình nữa, tại sao họ lại nhìn anh với ánh mắt sợ hãi thế kia. Anh bất thần quay người đi vào rồi chợt dừng lại ở cái gương dài trên tủ, ánh mắt lơ đãng nhìn vào trong gương.
Một người con trai mặc nguyên bộ đồ màu đen, đôi bàn tay dính đầy máu bê bết. Khuôn mặt lạnh lùng dính vài giọt máu không khác gì một sát nhân, ánh mắt không chứa một tia cảm xúc nào ngoài sự lạnh lẽo, cùng nụ cười nhếch môi đầy ma mị.
Choang
Một cú đấm thật mạnh làm tấm kính nứt ra thành nhiều đường vương vài giọt máu khi Khánh Tử đấm mạnh vào, bàn tay rướm máu nhưng anh lại không biểu hiện cảm giác đau đớn trên mặt, mà là một nỗi tức giận.
Các người dám làm vậy với tôi...
Muôn vàn cảm xúc trên khuôn mặt Khánh Tử bỗng chốc thay đổi không khác gì một kẻ sát nhân, lột bỏ đi khí chất thư sinh vốn có thường ngày. Anh đi tới bàn để những bình dung dịch cồn, cầm lấy chúng mở nắp hất tung xuống nền văn nước tung tóe.
Anh ngồi phịch xuống tựa người vào tường nhặt lấy cái bật lửa dưới chân bàn gỗ mở nắp bật lên, ném thẳng vào vũng dung dịch cồn khiến nó bùng cháy lan ra trên ga giường, khói bay nghi ngút. Ngọn lửa in hằn trong đôi mắt nâu vô hồn cùng với nụ cười đầy hài lòng nhưng man rợ, ánh mắt nhìn bàn tay đang rỉ máu cảm thấy thích thú vô cùng.
Căn phòng này nhanh chóng bị bao quanh bởi bức tường lửa thật lớn và làn khói trắng lan tỏa.
...
1 tháng sau.
Tiếng đàn ông trên radio tại tòa nhà BBA: Tất cả các đơn vị trong tổ chức Tang B, tìm ra cho một người bỏ trốn khỏi khu tội phạm. Nữ tên Ti Na Phan, 20 tuổi, khoảng 10 phút trước. Thấy lần cuối cùng, mặc một chiếc váy trắng. Cô ta được coi là không ổn định và nguy hiểm do trên tay có cầm một quả bom gây nổ mà cô ta lấy trộm trong kho chứa vũ khí.
Nghe thông báo những tên vệ sĩ bắt đầu truy lùng tìm kiếm ráo riết cô gái kia không tha chỗ nào.
Cô ta đang ở công viên X dường như đang đến khách sạn Kay Lo mau bắt cô ta lại nhanh không thì khách sạn sẽ bị ném bom...
...
Hơ... hơ... tiếng thở mệt mỏi Ti Na không thể chạy nổi nữa rồi, cô gục người ngã phịch xuống giữa đường thu hút sự chú ý nhiều người. Khuôn mặt Ti Na nhem nhuốt, chiếc váy trắng lấm bẩn bụi đất còn đôi chân trần với nhiều vết trầy sướt đang chảy máu. Bọn chúng vẫn đuổi theo cô giống như đám linh cẩu đang rượt đuổi la liệt. Sau đó thì mọi chuyện cứ để thượng đế quyết định xem ai mới là thợ săn, ai mới là con mồi bị xẻ thịt.
Ti Na gượng người đứng dậy, ánh mắt hổ phách đầy sắc lạnh nhìn phía khách sạn Kay Lo to lớn kia, trên môi nở một nụ cười tà mị.
Đùng
Ngay lập tức quả bom trên tay Ti Na ném thẳng vào trước cửa khách sạn gây ra tiếng nổ lớn làm náo loạn cả không gian nơi đây.
Ha... ha...
Ti Na gượng cười thật lớn, thẩn thờ đứng nhìn. Hàng triệu hạt mưa rơi xối xả hòa với dòng máu đỏ tươi bốc lên mùi vị tanh, những người chết nằm la liệt dưới sàn cùng với đống đổ nát kia.
Kít... đột nhiên có chiếc xe ô tô dừng lại, hai tên quản lý của tổ Tang B đi nhanh lại bắt lấy Ti Na.
Đủ rồi đó cô bé...
Không! Bỏ ra!
Hai người đó lôi mạnh cô đi mặc cho có giằn co giãy giụa gào thét thế nào.
Bỏ tôi ra! Không... không... không...
Cẩn thận...
Ngoan nào cô bé...
Làm ơn tha cho cô đi, đừng bắt cô đi như vậy, đừng hung dữ như thế cô sợ lắm... Bọn họ cứ lôi cô đi một cách tàn bạo mà ngay chính cô cũng không chịu ở yên. Cô cắn vào tay bọn chúng vụt chạy ra đường và...
Rầm
Chiếc xe ô tô đen dừng lại đột ngột, từ trên xe đi xuống một người đàn ông trung niên với vẻ mặt khó tính, mái tóc bạc trắng được một người bên cạnh cầm ô che mưa còn phía sau là các vệ sĩ và không ai khác chính là ông Lãnh. Ông Lãnh đưa mắt nhìn cô gái nằm dưới đường kia sai quản lý Đại tới xem thế nào.
Quản lý Đại đỡ lấy cô gái ấy xem thế nào và báo lại:
Thưa ngài, cô gái này chỉ bị trầy sướt vài chỗ chắc có lẽ do sốc quá mà xỉu thôi.
Được rồi, đưa cô gái đó về nuôi dưỡng cho ta. Nhờ cô gái này mà ta không cần nhúng tay vào phi vụ phá hoại tên Kay Lo kia... Con bé này sẽ giúp ta được nhiều việc có khi nhờ nó mà con trai út sẽ nghe lời ta làm được nhiều việc hơn nữa thì sao...
Ông Lãnh nói rồi cười nhạt và bước vào trong xe còn quản lý Đại đưa cô gái kia lên xe riêng của mình.
Những chiếc xe ô tô màu đen lăn bánh đi thật nhanh dưới trời mưa tầm tã và ở đâu đó trong không gian này, một người đàn ông trung niên cùng với cô gái tóc màu hạt dẻ đang cầm ô đứng nhìn ô tô kia lăn bắn.
Vì con ta sẽ làm tất cả để con không còn cảm thấy uất hận, Ti Na à!
Hi vọng những điều tốt đẹp sẽ đến với Ti Na, chú Phan đừng lo vì còn có con giúp Ti Na mà...
Cảm ơn con Mộc Trà.
...
Dinh thự Vương.
Trên chiếc giường chăn ấm nệm êm, Ti Na đang yên giấc một cách ngon lành, nét mặt đã hồng hào hơn sau khi trải qua những chuyện đã xảy ra đêm qua. Ánh sáng mặt trời khẽ rọi vào xuyên qua ô cửa kính, Ti Na chợt bừng tỉnh, cảm thấy cơ thể đau buốt và ê ẩm. Ánh mắt màu hổ phách nhìn xung quanh căn nhà, có vẻ gì đó kì lạ.
Mình đang ở đâu vậy? đó là câu hỏi trong đầu cô. Ti Na chống tay ngồi dậy, chợt nhận ra trên người đã được thay bộ quần áo rất sạch sẽ màu trắng.
Cô rời khỏi giường ngắm nhìn xung quanh và dừng lại ở cửa ra vào khi nghe có tiếng gì đó ở bên ngoài. Bàn tay cầm lấy chốt cửa mở ra he hé và cô giật mình khi có tiếng vang lên.
Pằng...
Tiếng súng vang dội đến hoảng sợ, một cô giúp việc ngã xuống trước cửa với vũng máu đỏ tươi. Ti Na hoảng hốt mở toang cánh cửa vội cúi người xuống xem cô giúp việc ấy như thế nào thì chợt thấy dáng người thanh niên lấp ló ở phía trước phòng kia đang đi vào trong, cánh cửa phòng vẫn mở không hề đóng lại.
Ti Na lo nhìn mà quên xem tình trạng cô giúp việc này như thế nào, cho đến khi cô ấy níu vào tay áo cô cố gắng nói với giọng vô cùng yếu ớt:
Đừng... đừng... vào trong đó... Hãy rời khỏi nơi này...
Cô ấy nói không rõ khiến Ti Na phải hỏi lại:
Chị nói gì, tôi không nghe được...
Đừng... đừng vào trong đó...
Cô giúp việc cố gắng nói, tay không ngừng níu chặt vào tay áo Ti Na nhưng chưa kịp nói xong thì cô ấy đã gục xuống và ra đi trong sự đau đớn.
Chị... chị à...
Ti Na liên tục lay nhẹ người cô giúp việc nhưng vô ích, ánh mắt hổ phách khó hiểu nhìn vào căn phòng phía trước kia, thực sự ở đó có gì đáng sợ chứ? cô đứng dậy bước đi nhẹ nhàng đến căn phòng phía trước kia.
Ngay khi Ti Na đi đến đó, có nhóm người giúp việc trên tay mang khay đồ ăn có cả bình hoa ly trắng đứng khựng lại với vẻ sợ hãi.
Lại thêm người chết nữa rồi...
Ai đó mau ngăn cản cô gái kia lại đi không thì...
Im lặng hết đi...
Các cô giúp việc đang nói thì dừng lại khi quản gia Lê lên tiếng mắng:
Tại làm không tốt nên mới chết thôi, các cô đã nghe và nhớ những điều nên tránh khi vào phòng đó rồi mà...
Vâng chúng tôi hiểu rồi thưa quản gia.
Những người giúp việc đều cúi đầu đồng thanh trong sự run sợ.
Cứ để xem nhỏ đó thử như thế nào...
Ti Na bước vào bên trong phòng đó, một căn phòng vô cùng rộng lớn với những bức tường sơn trắng, cánh cửa sổ mở toang một luồng gió bay nhẹ vào làm những tấm rèm trắng bay bay . Toàn bộ không gian trong này, khiến Ti Na cảm thấy lạnh lẽo có gì đó làm cho lạnh cả sóng lưng.
Những vệt máu lai láng dưới nền nhà, ngay cả trên đệm và rèm cửa, mảnh vỡ của bình hoa với những cành hoa ly trắng dập nát. Ti Na cuối người nhặt lấy chúng, ánh mắt liên tục nhìn mọi phía. Cô thấy có bộ bài Tây trên bàn, có một bàn cờ vây, những con xúc xắc ngoài ra chẳng còn cái gì khác.
Ti Na đang nhặt lấy những cánh hoa ly cùng với mọi điều suy diễn trong đầu, cô chợt đờ người, tim đập nhanh hơn bình thường khi thấy có một bóng người cao lớn đổ rạp xuống, cô đưa mắt nhìn vào gương. Một người con trai mặc áo sơ mi trắng có máu trên bả vai, gương mặt lạnh lùng hiện rõ vẻ tàn ác, tay cầm mảnh vỡ thủy tinh nhọn hoắt đang đứng sát phía sau cô.
Ánh mắt nâu sắc lạnh kia khiến Ti Na có chút lo sợ, không dám nhìn thẳng vào gương. Tay cô run đến nỗi bóp nát những cánh hoa ly nhưng vẫn cấu chặt mảnh thủy tinh vừa nhặt. Cô cảm thấy anh ta sẽ giết cô như giết chết cô gái kia, trong lòng không ngừng sợ hãi, cô nhắm hai mắt mình lại nhưng vẫn mở hờ nhìn vào gương. Bàn tay ấy đang dần chạm vào người cô, không được cô phải hành động thôi.
Phập
Leng... keng...
Hai ánh mắt nhìn nhau với nhiều cảm xúc đan xen. Mảnh thủy tinh trên tay người con trai đó rơi xuống, vội ôm lấy vết thương ngay bụng đang chảy máu thật nhiều, anh không ngờ cô gái kia lại nhanh tay như vậy trong khi anh lại không có ý định như thế.
Tay Ti Na run bần bật cả lên vì bị bàn tay kia nắm lấy, chữ sợ hiện rõ trên mặt, mồ hôi ướt đẫm cả trán. Nhưng sao cô thấy ánh mắt nâu kia có cảm giác đáng thương đến thế.
Tôi đau lắm...Đừng làm như vậy...
Giọng nói trầm thấp yếu dần từ người con trai ấy vang lên, khuôn mặt tái nhợt hẳn vì mất máu khá nhiều.
Ti Na cố gượng nói lên với giọng lạnh lùng mặc dù trong thâm tâm đang lo sợ.
Vì anh muốn giết tôi, nên tôi phải làm vậy.
Tôi chỉ muốn cô chơi cờ vây với tôi thôi mà... không ai chơi với tôi hết, tôi không làm gì đắc tội với ai, sao họ cứ muốn giết tôi như thế... cô gái kia đã đâm tôi... rất đau... đau lắm...
Anh nói với giọng đau đớn, trên gương mặt thanh tú hiện rõ nỗi đau khổ kiềm nén không dứt.
Anh...
Đừng tàn nhẫn với tôi... tôi thật sự cô đơn...
Ti Na thấy lòng mình nhói lên khi nghe câu nói ấy, tự nhiên tâm trí rối ren cả lên, cô cố gắng trấn tĩnh tâm thức thâm sâu.
Người con trai đó vẫn nhìn cô với ánh mắt lạnh buồn, vẻ mặt đau đớn tái nhợt cùng với mồ hôi nhễ nhại, áo sơ mi nhuộm nguyên một màu đỏ của máu.
Cô nhìn vào vết thương, máu cứ thế rỉ ra không ngừng nếu tiếp tục như vậy sẽ mất máu mà chết thôi, cô bắt đầu sự thương cảm, nhẹ nhàng nói:
Được rồi, tôi sẽ giúp anh trị thương. Hãy bỏ nhẹ bàn tay ra đi...
Nghe theo lời cô, anh dần buông lỏng bàn tay mình ra nhưng chợt dừng lại. Tiếng bước chân... có người tới... một luồng cảm nhận nhạy bén, ngay lập tức anh nắm lấy bàn tay cô gái kia rút con dao ra khỏi người quay 180 độ, con dao kề vào cổ cô gái đó.
Con mau thả cô gái đó ra ngay!
Giọng nói lớn vang từ người đàn ông trung niên đứng trước cửa cùng với những tên vệ sĩ phía sau không ai khác chính là ông Lãnh. Khuôn mặt ông điềm tỉnh không có chút gì gọi là lo lắng, ông vẫn bình thản để giải quyết chuyện này và ông không muốn đứa con trai phá hoại mọi việc của ông được.
Không thả!
Tha... tha... cho tôi...
Giọng nói anh lạnh nhạt pha hơi thở lạnh lẽo vào tai Ti Na khiến cô sợ hãi. Cô đã rất hoảng hốt sau hành động của anh, hai tay run bần bật nắm lấy bàn tay sát nhân lạnh lẽo đang kề con dao vào cổ mình. Chỉ cần cô động đậy thì cô sẽ mất mạng ngay tức khắc, nước mắt không ngừng chảy dài trên mặt, cô đâu ngờ anh ta lại thay đổi nhanh đến như vậy. từ một gương mặt đáng thương chuyển sang vẻ mặt khiến ai cũng phải khiếp sợ dè chừng.
Con không buông cô gái đó ra thì đừng trách ta tàn nhẫn.
Dứt lời, ông Lãnh ra lệnh cho vệ sĩ chĩa súng vào anh. Ông tiếp tục nói:
Đừng để ta phải trừng phạt con lần nữa, con cũng đang bị thương nặng lắm rồi.
Ông vẫn vậy chỉ nghĩ đến việc mình làm, nghĩ đến bản thân mình mà không bao giờ lo lắng cho tôi. Mặc cho tôi là con trai ông thì ông vẫn sẽ khiến tôi bị thương rồi lại giam tôi như kẻ thù tội.... đó là dòng suy nghĩ chạy trong đầu anh. Anh nhếch môi cười trong cay đắng, kìm nén mọi đau đớn dồn hết trong lòng và tắt ngay nụ cười. Anh gằn giọng:
Cô gái này sẽ chết trước khi tôi chết.
Anh kề con dao vào sát cổ Ti Na khiến cô kêu lên tiếng đau nhói, quặn cả ruột gan, tim đập liên hồi. Một vết thương dần xuất hiện trên cổ cô, máu cứ theo đó mà rỉ ra.
Ông Lãnh thấy vậy vội lên tiếng và ra lệnh cho vệ sĩ bỏ súng xuống:
Con muốn gì, ta sẽ đáp ứng.
Ngay lúc này anh dừng tay.
Ra ngoài.
Được, ta sẽ không bắt con ở yên trong căn phòng này nữa nhưng con vẫn phải làm việc cho tổ OCE dưới sự giám sát chặt chẽ của quản lý. Nếu con làm trái ý ta thì con biết hậu quả rồi đấy, ta sẽ không nương tay mà vẫn phạt con để công bằng với những người trong tổ chức này.
Nghe đến đây, anh đẩy mạnh Ti Na ra khiến cô ngã phịch xuống nền. Ông Lãnh ra lệnh cho người giải quyết đóng hổn độn ở đây rồi rời khỏi cùng với vệ sĩ phía sau còn quản lý Đại đi lại đỡ Ti Na đứng dậy và đi khỏi theo lời của ông Lãnh.
Đợi khi ông Lãnh rời đi, anh quay người vào trong nhìn mình vào trong gương, ánh mắt nâu lạnh lẽo vô hồn mang đầy nỗi uất hận cùng với vẻ mặt không có hề có cảm xúc, nhưng xoáy sâu trong tâm can là một nỗi đau không diễn tả nỗi, đau gấp bội lần mà những vết thương da thịt không đáng gì là gì.
Tay anh bóp nát những cánh hoa ly trắng như bóp nát chính bản thân mình. Anh đang chìm trong tâm thức của mọi sự tâm tối thì bất chợt cảm thấy không gian trở nên tối sầm lại và anh khụy gối ngất đi trong vô thức.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhân Bản!, truyện Nhân Bản!, đọc truyện Nhân Bản!, Nhân Bản! full, Nhân Bản! chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!