Người Yêu Chí Tử

Chương 94: 94: Còn Sáu Tháng Nữa


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Yêu Chí Tử



“Lúc nào cũng đau vậy sao?” Anh lên tiếng, bởi vì yên tĩnh nên giọng vô cùng rõ ràng.

Tôi gật đầu, nằm cong thành hình con tôm.

“Mai chúng ta đến bệnh viện khám thử xem!” Trong lúc nói chuyện, anh lại ôm tôi vào lòng.

Tôi lắc đầu: “Mới đi rồi!”
Cứ đến bệnh viện mãi, tôi cảm thấy không hay lắm.

Im lặng một lúc lâu, tôi nghĩ anh ngủ rồi, không ngờ anh lại lên tiếng: “Bốn tháng rồi đúng không?”
“Ừm!”
“Còn sáu tháng nữa!”
Tôi hơi mệt nên không trả lời anh, nhắm mắt chưa được bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Cũng may ngủ thẳng đến sáng, cũng là chuyện tốt.

Tôi khẽ nhúc nhích, bất giác đè trúng người Phó Kiến Hưng, giọng anh hơi khàn: “Dậy rồi sao? Ngủ ngon không?”
Tôi gật đầu: “Ừm!”
Xoay người đối diện với gương mặt đẹp trai của anh, tôi hơi mơ màng, theo bản năng chui vào lòng anh: “Hôm nay anh không đến công ty hả?”
Khoảng thời gian này chắc là anh rất bận.

“Ở nhà với em!” Anh nói, ôm tôi vào lòng, cười nhạt nói: “Anh định mai sẽ giao mọi việc trong công ty cho Cao Nghĩa, xin nghỉ thai sản!”
Tôi bật cười: “Cho nên anh định anh sinh à?”
Bàn tay to của anh đang vuốt ve bụng dưới, tôi có thể cảm nhận rõ ràng đúng là đứa trẻ này đang lớn lên từng ngày.


“Hình như không thể!” Anh hôn lên trán tôi, lên tiếng hỏi: “Đói không?”
“Không đói!” Mới ngủ dậy nên tôi ăn không vô.

Đã thức thì không ngủ tiếp được nữa, nhưng tôi luyến tiếc sự ấm áp được nằm trong chăn, không biết tại sao đã tháng bảy rồi nhưng tôi cứ thấy lạnh.

Tôi dịch người, áp sát người Phó Kiến Hưng, đụng trúng nơi đó của anh.

Anh hít một hơi, cúi xuống nhìn tôi: “Hết nhức tay rồi à?”
Người tôi cứng đờ, lùi về phía sau một chút lại bị anh ôm chặt: “Anh phải nhịn thêm sáu tháng nữa!”
Ừ thì!
Tay bị anh nắm chặt, tôi đã đoán được ý định của anh.

Khẽ cắn môi bảo: “Ảnh hưởng không tốt đến thai nhi!”
“Ai nói?” Anh cười khẽ, đã ấn tay tôi xuống dưới rồi.

“Bác sĩ Trình!” Đúng là sau bốn tháng thì sẽ ảnh hưởng ít nhiều.

Không khí hơi ướt át, anh làm một hồi, hơi thở gấp: “Cậu ta nói bậy!”
Vừa làm là làm hết một tiếng đồng hồ, tôi cũng không thể ngủ nướng được nữa, ngồi dậy vệ sinh một lúc, Phó Kiến Hưng lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.

Tôi ra khỏi phòng tắm, xuống dưới nhà.

Dạo gần đây chị Trương bận nhiều việc, nghe nói là có cháu rồi nên bận chăm con dâu đang ở cữ, vì thế không có nhiều thời gian đến đây.

Phó Kiến Hưng định tìm người khác nhưng tôi không đồng ý.

Thứ nhất là không quen, tôi không thích quá trình làm quen với người lạ lắm, thứ hai là có một tháng thôi, tôi thì mới mang thai bốn tháng, không lâu lắm nên không cần phiền phức đến vậy.

Chị Trương đã chuẩn bị rất nhiều món trong bếp, bình thường tôi tuỳ ý quen rồi, không hay vào bếp lắm, dù tôi có xuống bếp thì cũng nấu qua loa một gói mì.

Về điểm này, tôi và Mộng Thu kẻ cũng tám lạng người nửa cân, lúc trước bà ngoại luôn nói rằng bàn tay con gái mỏng manh lắm, đừng lúc nào cũng chỉ lo chuyện bếp núc, nên đọc sách và viết chữ nhiều vào.

Lâu dần tôi không hay vào bếp nữa, bây giờ nghĩ lại lúc trước bà ngoại thương tôi, không nỡ để tôi vào bếp nên mới nói vậy.

Dù sao cũng không đến công ty nên tôi dứt khoát ở nhà nấu món gì đó ăn, chuẩn bị một ít thức ăn, tôi cho dầu vào nồi.

Phó Kiến Hưng tắm xong xuống lầu, hình như anh còn sấy tóc, tôi hơi bất ngờ: “Hôm nay anh có việc gì à?”
Anh gật đầu, vào bếp thấy thức ăn chưa xào đặt trên tủ, nói: “Lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến, em ở nhà có ổn không?”
Tôi ừm rồi cho rau vào nồi, vì đổ hơi mạnh nên dầu bắn lên tay, tôi vô thức rụt tay lại.

Vì đau nên tôi không khỏi hít hà.

Phó Kiến Hưng nhanh chóng cầm chiếc xẻng nấu trong tay tôi, đẩy tôi sang bên cạnh: “Xối nước lạnh lên tay đi, để anh xào.



Tôi xối nước lên tay, đứng bên cạnh nhìn anh xào thức ăn, động tác chuyên nghiệp, rất thuần thục.

Không hề giống công tử bột nhà giàu.

“Lát nữa anh gặp ai vậy?” Tôi không có gì làm nên cầm quả quýt lên, vừa nhìn anh xào thức ăn vừa hỏi.

Anh đặt rau đã xào xong vào nồi, nhìn tôi đáp: “Hoà Nhi định về Thành phố K với Mạc Tri Sính, hẹn mọi người ra ăn bữa cơm.


Tôi hơi bất ngờ, thấy ống tay áo mới thay của anh bị dính dầu, cởi tạp dề trên người ra đeo vào cho anh, giọng hơi lạnh nhạt: “Ừ, đừng uống rượu, tối về sớm chút.


Mỗi người đều có con đường mình phải đi, tôi không thể ép Phó Kiến Hưng phải cắt đứt liên lạc với Lục Hoà Nhi, dù gì tình cảm cũng là chuyện khó nói nhất.

Anh gật đầu, hôn lên trán tôi: “Đừng nghĩ nhiều, Quyết Phong và Cao Nghĩa cũng có mặt ở đó, còn có Lâm Uyển và Mạc Tri Sính nữa.

Bụng em to rồi, không tiện đi lung tung.


Tôi gật đầu, bưng món anh đã xào xong ra ngoài, đặt lên bàn ăn.

Không bao lâu sau, anh xào thức ăn xong, cởi tạp dề, nắm tay tôi nhìn một lúc rồi nói: “Còn đau không?”
Nói rồi anh đứng lên đi về phía tủ.

Thấy anh lấy hộp thuốc y tế, tôi nói: “Không sao, hết đau rồi!”
Bỏ ngoài tai lời nói của tôi, anh cầm hộp thuốc đến ngồi cạnh tôi, tìm thuốc mỡ rồi bôi cho tôi.

Hai người yên lặng ăn cơm, anh dặn dò một lúc rồi mới ra ngoài.

Tôi ở lại biệt thự rộng lớn, muốn làm gì đó nên dứt khoát đến phòng sách, tìm quyển “Lược sử thời gian” đọc.

Lúc Mộng Thu gọi điện thoại đến, tôi mơ màng sắp ngủ, cô ấy gào trong điện thoại: “Cậu đang làm gì vậy? Chắc lát nữa người đàn ông của cậu và người phụ nữ khác sẽ! ”
Tôi tựa vào ban công, ánh mặt trời chiếu lên người tôi, hơi ấm áp nên tôi buồn ngủ cực kỳ: “Sao vậy? Ban ngày mà!”

“Ban ngày thì sao? Ban ngày thì không làm chuyện thân mật được à? Ban nãy Phó Kiến Hưng và Lục Hoà Nhi vào khách sạn Wyndham, cậu không định đi xem thử hả?”
Giọng Mộng Thu hơi sốt ruột, nghe có vẻ như đang đi dạo phố, có thể nghe tiếng cộc cộc của giày cao gót.

“Cậu đã có thai rồi, ở nhà đi, đừng mang giày cao gót nữa.


Tôi ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, năm giờ chiều, Phó Kiến Hưng đã ra ngoài vài tiếng rồi.

Ngồi lâu nên eo tôi hơi khó chịu.

“Khoan đã, tớ đang kể chuyện người đàn ông của cậu cho cậu nghe, cậu không định đến xem thử sao?” Mộng Thu hơi sốt ruột: “Lục Hoà Nhi kia cô ta ăn mặc lộng lẫy lắm, cậu nên đến xem thử thì hơn.


Tôi ừ một tiếng, thấy hơi nhàm chán: “Cậu ăn cơm tối chưa? Hay là đến đây ăn đi.


“Mẹ nó!” Cô ấy cạn lời nên nói thẳng luôn: “Cậu đó, thôi vậy, tớ không đến đâu, dạo xong tới sẽ về.


Cúp máy, tôi đứng lên ra khỏi phòng sách, đi một vòng quanh sân sau của biệt thự.

Thời tiết cũng đẹp, khu vườn sau biệt thự có một dãy phượng tím, mùa này hoa nở rộ, đoá hoa màu xanh lam rụng đầy đất trông rất đẹp.

.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Yêu Chí Tử, truyện Người Yêu Chí Tử, đọc truyện Người Yêu Chí Tử, Người Yêu Chí Tử full, Người Yêu Chí Tử chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top