Người Tìm Xác

Chương 128: Tàu buôn cầu cứu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Tìm Xác

Tôi không bi quan như doanh trưởng Bạch, đã cảm nhận được tàn hồn của những người kia, vậy chứng tỏ di hài của họ vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng tôi lại không biết họ chết như thế nào!

Đây là tình huống tôi chưa gặp phải bao giờ, dù khó khăn hơn thì tôi vẫn có thể tìm ra nguyên nhân cái chết rất nhanh. Nhưng những người này, dường như chính họ cũng không nhớ rằng mình đã chết thế nào…

Chúng tôi ăn tối cùng bàn với doanh trưởng Bạch. Các chiến sĩ khác đều tò mò nhìn sang, có lẽ đây là lần đầu tiên họ ăn cùng người dân như chúng tôi trên thuyền.

Vì hôm nay quá mệt, còn ngất một lần nên sau khi ăn xong, ba chúng tôi đã trở về phòng nghỉ ngơi. Dù sao thì manh mối quan trọng nhất cũng đã có, bây giờ việc duy nhất có thể làm là chờ đợi.

Một đêm không mộng mị, còn nhớ lần đầu tiên tôi ra biển trong khi bị say tàu, nhưng bây giờ hình như tôi đã có thể thích ứng được cảm giác trôi nổi thế này. Lúc tỉnh lại vào hôm sau, cả người tôi rất sảng khoái, đúng là giấc ngủ hoàn hảo!

Ăn sáng xong, doanh trưởng Bạch bị người khác gọi đi, hình như đã xảy ra chuyện nghiêm trọng. Không lâu sau, một chiến sĩ trẻ mời chúng tôi, nói là doanh trưởng Bạch có việc quan trọng cần bàn bạc.

Khi đến phòng họp, ngoài doanh trưởng Bạch, vẫn còn có hai người khác nữa, xem quân hàm thì đều có cấp bậc cao hơn doanh trưởng Bạch. Họ đều đang nghiêm túc quan sát, khiến tôi bị dọa đến nỗi không dám thở mạnh.

Cũng may chú Lê bình tĩnh, cười gật đầu với bọn họ, chờ doanh trưởng Bạch giới thiệu. Thì ra hai người kia cũng là thành viên trong đội tìm kiếm lần này, họ vừa nhận được một tin tức quan trọng…

Hai ngày trước, có một ngư dân phát hiện ra một chiếc tàu ngầm phiêu dạt trên vùng ven biển Hoàng Hải. Lúc đó, ngư dân này tưởng rằng quân đội đang diễn tập nên nhanh chóng lái thuyền đánh cá ra khỏi khu vực kia.

Kết quả là ngày hôm sau, lúc người ngư dân kia quay lại thì vẫn thấy tàu ngầm kia ở đó! Anh ta cảm thấy kỳ lạ, bèn báo cáo cho căn cứ hải quân ở gần đấy. Dựa theo vị trí mà anh ta cung cấp, đó là tọa độ rất gần với nơi chúng tôi sắp đến.

Chú Lê khẩn trương hỏi: “Vậy đã có thể xác định được đó là tàu ngầm mất tích chưa?”

Doanh trưởng Bạch lắc đầu: “Đúng hay không thì chúng ta phải đến rồi mới xác nhận được, vì xem khoảng cách trên biển bây giờ, vị trí của chúng ta rất gần nơi đó.”

Tôi nghe xong liền nói chen vào: “Gần chỗ chúng ta? Vậy nhanh nhất là bao giờ thì tới?”

Doanh trưởng Bạch nhìn đồng hồ, “Dự tính là khoảng 15 tiếng nữa sẽ đến…”

Chú Lê trầm mặt: “Việc này không ổn lắm, tôi có linh cảm chẳng lành, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ đến nơi đó vào 14 giờ 45 phút…”

“Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi?” Doanh trưởng Bạch hỏi.

Chú Lê lắc đầu liên tục: “Trên đời làm gì có nhiều trùng hợp như thế?”

Ngay lúc chúng tôi đang thảo luận thì đột nhiên, bộ đàm của doanh trưởng Bạch vang lên. Tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của một chiến sĩ: “Doanh trưởng! Doanh trưởng! Tôi nhận được tín hiệu cầu cứu của thuyền ở gần đây!”

Tôi giật nảy mình, lại là tín hiệu cầu cứu?! Chú Lê cũng cau mày, im lặng không lên tiếng.

Doanh trưởng Bạch hỏi cậu chiến sĩ kia: “Nội dung cầu cứu cụ thể là gì?”

Cậu chiến sĩ thở không ra hơi: “Nói… nói là một chiếc tàu buôn, xảy ra sự cố rò nước dẫn đến tình trạng nghiêng thuyền, trên thuyền có 25 thành viên, tọa độ là…”

Mặt doanh trưởng Bạch tái mét, nhìn tôi và chú Lê. Dù vừa rồi anh ta còn cho rằng đây chỉ là trùng hợp, thì bây giờ cũng phải tin rồi, có trùng hợp cũng chẳng thể giống nhau như đúc đến từng chi tiết như vậy chứ?

Đinh Nhất vẫn luôn im lặng đột nhiên nói khẽ với tôi: “Tôi cảm thấy đây giống như là một cái bẫy…”

Anh ta nói trúng phóc ý tôi, đây là một cái bẫy. Tàu ngầm kia vì không cẩn thận nên mới rơi vào cái bẫy này, dẫn đến xảy ra chuyện!

“Làm sao bây giờ? Chúng ta có đi cứu người không?” Một ông chú trung tá khó xử hỏi.

Trong số họ, ngoại trừ doanh trưởng Bạch ra thì còn lại hình như ai nấy cũng đều định mau chóng đi cứu người…

Lúc này, doanh trưởng Bạch tái mặt nhìn chú Lê, muốn trưng cầu ý kiến của chú. Nhưng lão cáo già này lại không cho ý kiến.

Tôi thoáng nhìn những người ở đây, đều xuất thân là quân nhân, nếu bảo họ thấy chết mà không cứu thì chẳng thực tế gì. Nhưng nếu biết đó là bẫy mà còn muốn lao vào thì đúng là đầu óc bị bệnh!

“Chúng ta đã đến đây rồi thì cứ đi về hướng kia, tôi cảm giác tàu ngầm mất tích của các anh chắc chắn đang ở gần vùng biển đó…” Cuối cùng chú Lê cũng lên tiếng.

Nhóm doanh trưởng Bạch nghe chú nói xong thì thở phào như trút được gánh nặng. Nếu chú Lê đã nói vậy, chứng tỏ dù chúng tôi có gặp chuyện gì kỳ lạ thì chú cũng có thể giúp giải quyết.

Tiếp đó, bọn họ đến phòng điều khiển sắp xếp kế hoạch, chỉ còn ba chúng tôi ở trong phòng họp.

“Chú Lê, chú có chắc chắn không?” Tôi hỏi khẽ chú.

Ai ngờ lão già này lại lắc đầu như trống bỏi: “Nắm chắc cái rắm ấy!”

Tôi sốt ruột: “Vậy mà chú còn nói!”

Chú Lê trợn trắng mắt: “Cháu thì biết cái gì, tình huống như bây giờ, chúng ta nói không đi thì người ta sẽ nghe theo chắc? Chi bằng cứ theo ý họ trước, đến lúc đó tùy cơ hành sự!”

“Nếu cuối cùng chú cũng không làm gì được thì sao?” Tôi tức giận hỏi.

Chú Lê cười ha ha: “Thằng nhóc con sợ chết này! Yên tâm, có chú mày thì sẽ không để mày gặp chuyện gì đâu. Hơn nữa, chẳng phải còn có Đinh Nhất à? Cháu nghĩ nó ăn chay đấy hả?”

Tôi thật chẳng còn tâm trạng nào mà tranh cãi với ông ấy. Bây giờ đang ở trên biển, nếu xảy ra chuyện gì thật thì chỉ có chạy đằng trời…

Hơn nữa, còn có một vấn đề mà đến giờ tôi vẫn chưa làm rõ được, chính là các chiến sĩ trên tàu đã chết như thế nào? Chuyện có lẽ xảy ra rất nhanh, nên bọn họ mới chưa kịp cảm thấy gì thì đã chết.

Lúc này, tôi nhìn đồng hồ, sắp 14 giờ rồi. Mỗi giây phút trôi qua là chúng tôi lại cách vùng biển đó càng gần.

Tàu cứu hộ của chúng tôi nhanh chóng đến vùng tọa độ đó, nhưng dù các chiến sĩ tìm kiếm trên biển thế nào, cũng vẫn không thấy tàu buôn cầu cứu trong thiết bị liên lạc vô tuyến vừa rồi.

Ba chúng tôi đứng trên boong thuyền, nhìn mặt biển không mấy gợn sóng mà hoảng hốt từng cơn. Dù thứ gì đã lừa gạt chúng tôi đến đây, thì chắc chắn nó cũng chẳng có ý tốt gì.

Ngay lúc mọi người đang phiền muộn, thì bỗng nghe một chiến sĩ nói lớn: “Nhìn kìa, thứ đó có phải là ống nhòm của tàu ngầm không?”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Tìm Xác, truyện Người Tìm Xác, đọc truyện Người Tìm Xác, Người Tìm Xác full, Người Tìm Xác chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top