Người Canh Giữ Giấc Mơ

Chương 6: Ông Nội Là Thợ Cản Thi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Canh Giữ Giấc Mơ



Ánh mắt Trần tiên sinh tản ra tia sáng khó tả, ông ấy vô cùng chắc chắn nói:- Bên dưới mộ của bác Đình, vẫn còn một ngôi mộ khác!Bác cả tôi nghe xong câu này lập tức xù lông, xua tay nói:- Không thể nào, làm sao xảy ra chuyện như thế được? mảnh đất đó thầy phong thủy đã xem qua, nếu như đúng là phía dưới còn có ngôi mộ khác, ông ta không thể nào không nói cho chúng tôi biết.

Trần tiên sinh nghe bác cả nói vậy, liền cười nhạo nói:- Nếu như thầy cúng mà ông nói, nhìn được ra phía dưới vẫn còn một ngôi mộ, thì bố ông, đã không còn là bố của ông nữa rồi.

Lần này, tôi và bác hai đều bị câu nói của Trần tiên sinh làm cho ngơ ngác, bác hai hỏi:- Bạn học, ông đừng úp úp mở mở, nói thẳng đi.

Trần tiên sinh rít một hơi thuốc, không vội vã trả lời bác hai, mà chỉ vào quan tài trong linh đường, quay đầu hỏi tôi:- Tiểu Dương, cháu có biết chú ấy làm nghề gì không?Tôi gật đầu, nói, thợ xây.

Trần tiên sinh lại hỏi tôi:- Vậy cháu có biết tôi làm nghề gì không?Tôi vốn dĩ định nói đạo sĩ gì gì đó, nhưng nghĩ một lát, ‘diễn xuất’ của Trần tiên sinh không giống với đạo sĩ, tuy rằng trên người cũng có tiền đồng và bùa, nhưng vẫn không thể liên hệ với đạo sĩ, cho nên tôi lắc đầu nói không biết.

Trần tiên sinh tự trả lời:- Tôi là thợ giày!Nghe ông ấy nói xong, tôi đột nhiên nghĩ tới thời điểm ông ấy bảo tôi thay giày cho bố tôi, đã nói, giày phân trái phải, đường có âm dương, người âm đi đường âm phủ, người dương đi đường dương gian, nếu lạc đường, mau quay đầu lại!Bác cả có chút không hiểu, vội hỏi, Trần tiên sinh không phải thầy phong thủy?Trần tiên sinh lắc đầu nói, tôi chỉ là một thợ giày, bản lĩnh lớn nhất của cả đời là làm giày dương cho người sống, làm giày âm cho người chết, đã làm được hơn ba mươi năm rồi.


Ba người chúng tôi im lặng đích nghe Trần tiên sinh nói, không cắt ngang lời ông ấy.

Trần tiên sinh tiếp tục nói:- Tiểu Dương, cháu còn nhớ thời điểm bố cháu từ trong quan tài ra ngoài, dưới chân đeo một chiếc giày vải đen không? người âm có đường của người âm, người dương có đường của người dương, mặc giày nào, đi đường đấy, bố cháu đã bị đôi giày ấy dẫn sai đường, đi vào trong quan tài của ông nội cháu, vẫn may bố cháu chỉ đeo một chiếc giày âm, nếu như đeo cả hai chiếc, vậy thì phiền phức rồi.

Bố tôi vượt qua một kiếp nạn, đến bây giờ trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, nghĩ thầm, rốt cuộc là tên khốn nào đưa giày âm cho bố tôi đeo? Nghĩ như vậy, tôi liền hỏi vấn đề này.

Trần tiên sinh đưa tay ra chỉ chỉ xuống đất, nhỏ tiếng hết cỡ nói, bị vị nằm dưới mộ phần của ông nội tôi.

Trần tiên sinh nói, ‘nó’ không cam lòng bị mộ phần của ông nội đè, nhưng nó lại không thể làm gì được ông nội, cũng chỉ có thể xuống tay với con cháu, tôi vốn là mục tiêu của nó, nhưng ông nội lại bò ra ngoài đi tới bên giường tôi, nó không còn biện pháp nào khác, chỉ đành xuống tay với bố tôi.


Mãi cho đến bây giờ, chúng tôi mới biết, hóa ra ông nội bò ra khỏi mộ, không phải vì cố ý tác quái làm hại nhà chúng tôi, mà là cho dù ông nội có chết, cũng muốn quay về bảo vệ cháu trai mình.

Nếu thật sự là như vậy, thì mọi chuyện cũng dễ hiểu, vì sao ông nội quay về lại nằm bên cạnh tôi mà không phải là bác cả bác hai hay ai đó, vì sao ông nội quay đầu đều kêu tôi mau chạy, vì sao lúc tôi ngất xỉu, ông nội lại đứng bên cạnh tôi, tất cả những gì ông làm, hóa là đều là vì bảo vệ tôi.

Thế mà lúc trước tôi còn oán trách ông, trách ông không ‘nhập thủ vi an’, không ngờ….

.

tôi thật sự muốn tìm một cái hố để chui vào.

- Vậy thợ xây Trần thì sao?Bác hai dù sao cũng là cảnh sát, trong đầu vẫn ghi nhớ chuyện này, tuy rằng bác ấy đã nói với người trong thôn thợ xây Trần bị bệnh tim mà chết, nhưng thật ra bản thân lại không tin, lúc trước người trong thôn dù không nói, nhưng trong lòng bọn họ đều xác định, cái chết của thợ xây Trần phải quy tội cho ông nội tôi, bác hai muốn rửa oan cho ông nội.


Trần tiên sinh nhìn thoáng qua linh đường của thợ xây Trần, tiếp tục nói:- Chú ấy là một thợ xây, xây nhà cho người sống, sửa mộ cho người chết, chỉ là mấy năm nay, chú ấy đều chỉ sửa mộ, trên người đã nhiễm âm khí, muốn không chết cũng khó!- Huống hồ, chú ấy còn đắc tội với vị dưới đất, nếu không phải có bác Đình bảo vệ, lần đầu tiên chú ấy bước vào sửa mộ, đã chết rồi!Tôi lại hỏi Trần tiên sinh, người nằm phía dưới mộ của ông nội tôi rốt cuộc là ai?Trần tiên sinh lắc đầu nói:- Tôi cũng không biết, có điều, vị dưới đất, ít nhất đã có hai trăm năm rồi, cháu còn nhớ trước lúc đào mộ ông nội cháu, tôi đã ném tiền đồng không? đó là ‘ thăm dò trước khi hành động’, hỏi có được đào mộ hay không, tôi đã hỏi mười lần, mới được vị phía dưới đồng ý, thường thì, tôi là một thợ giày, hai đường âm dương đều không làm khó được tôi, dù tên đó có lợi hại hơn nữa, tôi hỏi ba bốn lần đã quá lắm rồi, nhưng tên đó lại cứng đầu khiến tôi phải hỏi mười lần, hơn nữa, lần cuối cùng, còn là có ông nội cháu giúp, một gã lợi hại như thế, các người nói xem, thầy cúng kia nhìn được ra không? nói thật với các người, nếu không phải bác Đình chọn vị trí này, đến ngay cả tôi, cũng không biết phía dưới vẫn còn chôn một tên khác.

Nói tới đây, tôi đã hiểu, không phải vị thầy cúng kia không nói cho chúng tôi biết dưới mộ của ông nội còn có ngôi mộ khác, mà là chính ông ta cũng không biết, phía dưới, vẫn còn một ngôi mộ.

Tôi đã không dám tin dưới mộ phần của ông nội chôn thứ gì, theo tôi thấy, Trần tiên sinh đã là nhân vật lợi hại hàng đầu rồi, chỉ là đến ngay cả ông ấy cũng nói, nếu không phải ông nội chọn vị trí đó, thì ông ấy cũng không biết, phía dưới còn có một ngôi mộ.

Nhưng, thứ này đếu lợi hại như vậy, ông nội vẫn trấn giữ được hắn, vậy thì ông nội sắm vai diễn gì? Tôi rất muốn hỏi Trần tiên sinh vấn đề này, nhưng lại bị bác hai cắt ngang.

- Bạn học, ông kêu chúng tôi không cần đi tìm thi thể của ông già nhà tôi, hiện tại đã có thể nói là vì sao chứ?Bác hai chuyển đề tài sang chuyện đó.

Trần tiên sinh vẫn như trước, không vội vã trả lời.


mà hỏi bác cả trước, có biết ông nội tôi lúc trước làm nghề gì không?Bác cả nói:- Nghe nói ông ấy từng đi đánh giặc, sao khi quay về thôn, vẫn luôn làm nông dân!- Ông thì sao?Trần tiên sinh lại hỏi bác hai, bác hai trả lời cũng giống bác cả.

- Đó là lý do, các ông một chút cũng không hiểu bố mình!Trần tiên sinh thở dài một tiếng, tiếp tục:- Ông có biết, ngày trước vì sao tôi chưa từng đến thôn các ông không?Chuyện này là thật, bác cả và bác hai đều biết, người trong thôn cũng biết, lúc trước Trần tiên sinh chưa từng vào trong thôn chúng tôi, cho dù là đến, cũng không vào thôn, chỉ đứng ngoài cổng, cho nên lần này bác hai mời Trần tiên sinh đến, cũng không chắc có thể mời được ông ấy.

- Đó là bởi vì, đạo hành của tôi ở trước mặt bố các ông, ngay cả nhập môn cũng không tính, có một vị tiền bối như vậy trấn thủ trong thôn các ông, ông nói xem, tôi dám vào thôn không?Trần tiên sinh không chỉ không thấy ngượng ngùng, ngược lại còn có chút kiêu ngạo.

Bác cả và bác hai nhìn nhau, nhìn thấy nghi hoặc trong ánh mắt đối phương, bác hai hỏi, chẳng lẽ bố chúng tôi cũng là thợ giày?- Không phải.

Trần tiên sinh nói:- Cụ thể tôi cũng không nói rõ được bố các ông làm nghề gì, hình như nghề nào cũng biết, nếu đúng phải nói rõ nghề của ông ấy, tôi nghĩ, có lẽ ông ấy là một thợ cản thi!Thợ cản thi? Trong lòng tôi suy nghĩ thật kĩ từ này.

Đó không phải là truyền thuyết lưu truyền ở Tương Tây Hồ Nam sao? Chẳng lẽ là sự thật?Ở khúc này phải giới thiệu qua một chút vị trí địa lý quê hương tôi, nằm phía tây Tương Tây, chỉ cách Trùng Khánh một con sông, giáp với Qúy Châu, cho nên tiếng địa phương rất giống với bên Trùng Khánh, có vài từ không giống với Qúy Châu lắm, nhưng, tôi vẫn không thể tin, người nông dân chân chất thường ngày cuốc đất trồng cây, lại là một người thợ cản thi!Bác cả tôi tỏ ra nghi ngờ, nói:- Không thể nào, cho tới tận bây giờ, vẫn chưa nghe bố tôi nhắc qua, cũng chưa từng thấy ông ấy cản thi!Trần tiên sinh gật đầu nói:- Đây là chỗ lợi hại của bác Đình, ẩn mình năm sáu mươi năm, đều không bị người phát hiện, nếu không phải tôi nhìn thấy chiêu thức ‘đổi trắng thay đen’ của ông ấy, tôi cũng không dám nói ông ấy là thợ cản thi, lại nói, hiện tại, giao thông hiện đại như thế, cần gì tới thợ cản thi nữa?Lần này, chúng tôi lại ngẩn người, lúc trước Trần tiên sinh nói ‘thăm dò trước khi hành động’, tôi còn có thể lý giải, nhưng “Đổi trắng thay đen”, lại là khái niệm thế nào?.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Canh Giữ Giấc Mơ, truyện Người Canh Giữ Giấc Mơ, đọc truyện Người Canh Giữ Giấc Mơ, Người Canh Giữ Giấc Mơ full, Người Canh Giữ Giấc Mơ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top