Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi
“Hình như là máy ghi âm.” Lâm Phạm đưa đồ cho Tần Phong: “Chỉ có một bộ phận, em tìm xem.”
Tần Phong nhìn hiện trường vụ án rồi nhìn Lâm Phạm, vật trong tay đúng là một bộ phận của máy ghi âm. Bên trên có ít bụi bặm, thể hiện rơi ở đây không lâu: “Phát hiện thế nào?” Anh cũng ngồi xổm xuống tìm giúp, cỏ dại mọc um tùm, thỉnh thoảng còn có thể phát hiện phân của động vật, tình cảnh rất tệ.
Tần Phong tìm được thẻ nhớ ở dưới thi thể động vật, bỏ vật chứng vào trong túi, Lâm Phạm cũng tìm thấy nửa còn lại của máy ghi âm, đưa cho Tần Phong: “Vừa nãy em thấy Đổng Huy đứng ở đây.”
Tần Phong tìm dấu vết gần đây, chụp hình lấy chứng cứ, có lẽ là lúc Đổng Huy bị đụng nên máy ghi âm rơi ra ngoài. Tần Phong đi về trước rồi đưa tay ra, sườn núi rất dốc, Lâm Phạm do dự mấy giây mới cầm tay anh, Tần Phong đưa cô lên đường cái, thấp giọng dặn dò: “Đi lên xe trước, em mặc ít quá.”
Cô mặc váy, nhưng mà có khoác thêm áo khoác, Lâm Phạm nhìn Tần Phong: “Em không lạnh.”
Tuy nói vậy, nhưng vẫn nghe lời lên xe.
Cô hơi mệt, cổ chân đau, ngồi lên xe xoa ấn đường, buồn ngủ. Đợi nửa tiếng thì Tần Phong lên xe, nhìn Lâm Phạm, đưa tay sờ trán cô, không lên cơn sốt: “Buồn ngủ sao?”
Lâm Phạm lắc đầu, cố gắng căng mắt: “Không buồn ngủ.”
Tần Phong cũng không nói gì, lái xe rời đi, mười phút sau Lâm Phạm ngủ. Khi đến thành phố, lúc chờ đèn giao thông thì Tần Phong lấy áo khoác đắp lên người Lâm Phạm, hạ thấp chỗ ngồi.
“Hai người là thật sao?”
Tần Phong “ừ” một tiếng, khởi động xe, nói: “Anh thấy vụ án này thế nào?”
“Cố ý giết người, tốc độ rất lớn, lúc tông vào người không có quán tính dừng xe.”
Tần Phong gật đầu: “Hiện trường không có vết thắng xe, có thể nói rõ điều này.”
“Căn cứ kiểm tra thi thể thì thời gian chết là mười giờ đến mười hai giờ tối, người chết tới đây làm gì?”
“Truy xét tên buôn người.”
Pháp y Lưu: “Tên buôn người?”
“Ừ, gần đây Giang Thành liên tục xảy ra ba vụ bắt cóc trẻ em.”
“Không phải đầu năm bắt một nhóm rồi à? Vẫn chưa diệt hết?”
“Thứ này chết không dứt.”
Đến đơn vị, pháp y Lưu về phòng làm việc trước. Tần Phong đặt chỗ ngồi nằm ngang để Lâm Phạm ngủ trong xe, anh nhanh chóng xuống xe chạy thẳng tới phòng làm việc. Cầm máy ghi âm đi xét dấu vân tay, quay lại tổ chuyên án, anh đưa thẻ nhớ cho Tiểu Vương: “Phát hiện ở hiện trường, tra xem bên trong có gì.”
“Mấy đoạn âm tần.”
“Mở đi.”
Tần Phong thu xếp lại chứng cứ, con trai của Đổng Huy mất tích vào ba năm trước, sau đó anh ta vẫn truy xét. Đây là do Lâm Phạm thuật lại, từ chứng cứ đã có, Đổng Huy bị cố ý đụng chết.
Phòng làm việc của tổ chuyên án đột nhiên vang tiếng trẻ con khóc, Tần Phong dừng động tác ngẩng đầu, âm thanh quá sắc bén.
“Đút thuốc cho chúng nó, mẹ nó đừng cứ khóc khóc khóc, mẹ chết à?”
“Thằng nhãi con thối!” Đi kèm với những lời này còn có tiếng vỗ tay lanh lảnh: “Im miệng.”
Tổ chuyên án rất yên tĩnh, tiếng khóc nhanh chóng ngừng lại, có lẽ là cho trẻ con uống thuốc rồi.
Nghe giọng, chắc đứa bé cũng không lớn.
Yên lặng kéo dài, Tiểu Vương ấn đoạn ghi âm thứ hai.
“Tám giờ tối mai giao dịch ở Ứng Huyện...”
Lúc này giọng nói rất xa, không thể nghe rõ ràng, rất nhiều tạp âm.
Rất nhanh mở đến đoạn thu âm thứ ba, tiếng thở dồn dập và tiếng điện thoại bấm số. Cuộc gọi vẫn chưa được tiếp, đột nhiên vang lên tiếng của một người đàn ông: “Trên xe có bốn đứa bé, bọn họ muốn giao dịch ở Ứng Huyện, tôi muốn ngăn cản bọn họ. Tôi vẫn chưa gọi điện thoại báo cảnh sát, nếu như hôm nay tôi không may chết đi, nhặt được đoạn thu âm này xin giao cho cảnh sát...”
Có tiếng xe, đột nhiên vang một tiếng rất lớn.
Sự yên lặng kéo dài rất lâu, sau đó không còn động tĩnh.
“Đây là cái gì?”
“Máy ghi âm trên cơ thể người chết, có lẽ anh ta đang truy đuổi đội buôn người.” Nhưng mà thế lực nhỏ bé, có phải anh ta bị ngu không? Lấy thân xác liều mạng sao? Anh ta chết có thể thay đổi gì?
“Hết rồi?”
Tiểu Vương nói: “Hết rồi —— không đúng, còn một đoạn.”
Tần Phong ra hiệu bảo anh ta mở ra, rất nhanh đã vang lên giọng nói của một đứa bé: “Điều ước sinh nhật của con là mãi mãi ở bên cạnh bố, con yêu bố.” Bối cảnh là tiếng nến điện tử của tiệm bánh ngọt tặng, là bài hát chúc mừng sinh nhật.
“Bố cũng yêu con, bảo bối.”
Tiểu Vương quay đầu nhìn Tần Phong: “Đây là cái gì?”
“Đổng Huy và con trai của anh ta.” Tần Phong thở dài: “Điều động giám sát, ở giữa quốc lộ 301 có camera, kiểm tra xe cộ từ mười giờ đến một giờ. Vụ án bán trẻ em ở khu vui chơi, có thể là cùng một nhóm người, Tiểu Vương cậu đi thăm dò tất cả camera từ năm giờ đến bảy giờ ở đường Trung Thành trước khu vui chơi.”
“Được.”
Vụ án lại được kiểm tra tỉ mỉ, khoa kiểm nghiệm vật chứng nhanh chóng có kết quả, trên máy ghi âm có dấu vân tay của Đổng Huy, chắc chắn đây là đồ của Đổng Huy. Tiểu Vương vừa ăn cơm hộp vừa xem camera, cả người tỏ vẻ vô cùng thảm: “Đội trưởng Tần? Tiểu Lâm nhà anh đâu? Hình như buổi sáng có thấy cô ấy.”
Tần Phong ăn được nửa hộp cơm, để đũa xuống xoay người rời đi. Xong rồi, quên mất cô ấy.
Lúc anh đi không đóng cửa xe, sợ Lâm Phạm tỉnh lại không ra được. Vội vã đến bãi đậu xe, Lâm Phạm còn đang ngủ, mái tóc dài rũ xuống che nửa bên mặt của cô. Tim của Tần Phong sắp tan ra, nhấc chân đặt ở gầm xe khom người nhìn Lâm Phạm, ngón trỏ lướt qua mặt Lâm Phạm.
“Lâm Phạm?”
Lâm Phạm mơ màng mở mắt ra: “Hả?”
“Ăn cơm, ăn xong đến phòng làm việc của anh ngủ.”
Lâm Phạm mơ màng nhìn, vẫn chưa lấy lại tinh thần. Tần Phong xoa tóc cô, thu chân đứng thẳng duỗi tay về phía cô. “Nào, dậy thôi.”
Lâm Phạm nhìn tay của anh, gương mặt nóng lên, lúc xuống xe thì duỗi eo. Cô hoạt động một chút, đóng cửa xe. Tần Phong ấn khóa, nhìn Lâm Phạm: “Sao thế?”
“Đau thắt lưng.”
Tần Phong kéo cô qua ấn eo của cô: “Bị trẹo sao?”
Lâm Phạm lúng túng không thôi, anh gần trong gang tấc, hơi thở nóng bỏng phả vào đỉnh đầu, Lâm Phạm cũng không được tự nhiên. Cô muốn chạy ngay, bàn tay rộng lớn của anh, ngón tay có lực xoa bóp rất thoải mái.
“Anh Tần?”
“Hả?”
Lâm Phạm dừng bước quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời, dường như muốn nói gì đó nhưng mím môi chậm chạp không lên tiếng.
Tần Phong nói trước: “Có gì em cứ nói.”
Lâm Phạm không dám nhìn thẳng vào mắt anh, quá sắc bén, ánh mắt của cô dao động: “Những điều tối qua—— thể hiện cái gì?”
Tần Phong đặt tay lên bả vai cô, cúi đầu nhìn chằm chằm Lâm Phạm, lông mày ánh tuấn hơi nhướng lên: “Lâm Phạm.” Giọng của anh rất trầm thấp, Lâm Phạm lại bắt đầu căng thẳng.
Tần Phong dời bàn tay đặt sau gáy cô: “Thể hiện gì nhỉ? Hửm?” Anh đầy ẩn ý đặt môi lên trán Lâm Phạm, cười khẽ dời môi đi, nhìn cô: “Chỉ có vợ chồng mới được làm, chờ em lớn hơn chút nữa, chúng ta —— “
Điện thoại vang lên rất đúng lúc, Tần Phong buông Lâm Phạm ho khan một tiếng, nghiêm mặt, lấy điện thoại ra nghe.
“Đội trưởng Tần, có phát hiện.”
“Tôi quay lại ngay.”
Tần Phong cúp mấy, cất điện thoại vào túi rồi kéo Lâm Phạm qua giúp cô sửa lại cổ áo, che kín một số vết hôn: “Em đến phòng làm việc của anh trước, anh sẽ đưa cơm qua cho em.”
“Ừm.” Lâm Phạm vẫn đang lờ mờ, dáng vẻ vừa nãy của Tần Phong quá đáng sợ, tim cô suýt ngừng đập.
Tần Phong xoa tóc cô: “Đi thôi.”
Tần Phong trở lại phòng làm việc, Tiểu Vương cho anh xem camera.
“Xe van bảng số C này, có phải trước xe có một vết máu không?”
“Phóng to lên.”
Phóng lên to nhất, Tần Phong lắc đầu: “Không giống vết máu, giống một vết lõm.”
Tốc độ nhanh như vậy, người cũng bị đụng ra như vậy, chắc không kịp để lại vết máu ở trên.
“Chiếc xe này có xuất hiện ở cửa vào Ứng Huyện không?”
“Một giờ năm mươi đến cửa cao tốc phía Đông Ứng Huyện, đến Ứng Huyện rồi.”
“Tra bảng số xe, tìm và tra xét tất cả chiếc xe đến Ứng Huyện trong khoảng thời gian này, để phòng chuyện bất ngờ.”
Tần Phong cầm cơm hộp cho Lâm Phạm, đứng bên cạnh châm một điếu thuốc, hít sâu một cái, xoa ấn đường. Khói màu trắng tung bay, anh đi tới mở cửa sổ: “Bên khu vui chơi có tin tức gì không?”
“Bọn họ lái một chiếc xe không có biển số.”
“Dạng gì?”
“Xe van màu bạc.” Lâm Phạm thắc mắc: “Em chưa nói với anh sao?”
Tần Phong giương mắt, búng rơi tro thuốc lá, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Phạm: “Đúng là em chưa nói với anh.”
Lâm Phạm vùi đầu và cơm, không muốn thảo luận đề tài này nữa, trí nhớ của cô thật kém. Tần Phong hút xong một điếu thuốc, dụi tàn thuốc: “Hôm nay còn lạnh không?”
“Không lạnh.”
Tần Phong đi qua xoa tay cô, không buốt như trước đây, thật ra thì anh vẫn rất lo lắng cho sức khỏe của Lâm Phạm, tối hôm qua quá đáng sợ.
Tay của Lâm Phạm còn cầm đũa, ngẩng đầu: “Em đang ăn cơm.”
Tần Phong buông tay cô ra: “Được, em ăn đi, lát nữa anh tới đón em.”
Tần Phong đi tới cửa, Lâm Phạm quay đầu, mím môi: “—— anh ít hút thuốc thôi.”
“Nghe em.”
Tần Phong đóng cửa lại, gương mặt của Lâm Phạm lại nóng.
——
Trong khoảng thời gian này có tổng cộng mười lăm chiếc xe từ Giang Thành đến Ứng Huyện, mười một chiếc là biển số xe trong vùng, còn bốn chiếc khác có biển số xe vùng khác. Lượng công việc điều tra tài liệu của chủ xe rất lớn, tất cả bọn họ phải làm thêm giờ. Cùng lúc đó, bên khu vui chơi cũng có tin tức về chiếc xe không biển số: “Xế chiều hôm nay xuất hiện ở đường Nam Xương, người của chúng ta đã qua đó.”
Tần Phong đứng lên: “Một khi có phát hiện lập tức hành động.”
Lâm Phạm ở phòng làm việc của Tần Phong đến khi trời tối, đi ra ngoài không tìm thấy anh, Lâm Phạm vào nhóm chat hỏi, Tiểu Vương nhanh chóng trả lời: “Đi làm nhiệm vụ rồi.”
“Vậy tôi đi về trước.”
Trong nhóm cũng có Tần Phong, nhưng từ đầu đến cuối anh không nói gì, có lẽ không vào WeChat. Lâm Phạm không lấy được túi, về nhà cũng không có chìa khóa, Tần Phong lái xe đi rồi. Cô mò trong túi, mò được năm mươi tệ, cách đó không xa có một phố ăn vặt, cô đi mua một phần mì xào.
Ăn được nửa, thì có một người ngồi xuống đối diện.
Lâm Phạm tranh thủ nhìn xem, thiếu chút nữa phun cơm ra ngoài, sợ lãng phí nên vội vàng cúi đầu ăn hết.
“Tôi phát hiện hành tung của bọn họ rồi, vẫn còn ở Giang Thành, trong tay có hai đứa bé.”
Một cô gái tới ngồi xuống băng ghế đối diện, Đổng Huy vội vàng tránh chỗ, dịch vào bên trong: “Tôi nhớ vị trí cụ thể của bọn họ, bọn họ sắp đưa đứa bé đi, cô nhanh báo cảnh sát đi.”
Lâm Phạm buông muỗng xuống, đứng lên bỏ tiền xoay người đi đến một hướng khác, người đàn ông đuổi theo: “Cô không giúp tôi sao?”
“Vừa nãy có người ngồi ở đối diện, làm sao tôi nói với anh được?” Lâm Phạm cầm điện thoại ra bấm số: “Địa chỉ là gì?”
“Trong một khách sạn Phú Bình ở thôn Đinh Gia đường Nam Xương, bọn họ có tổng cộng năm người, hai nữ ba nam.”
Lâm Phạm gọi điện cho Tần Phong, Tần Phong ở đầu bên kia nói: “Em ở phòng làm việc đợi anh—— ”
“Đổng Huy đến tìm em.” Lâm Phạm vội vàng nói: “Người đó ở khách sạn Phú Bình thôn Đinh Gia.” Cô lặp lại: “Có hai đứa bé trong đó.”
Đổng Huy nóng vội, không khỏi lặp lại: “Đứa bé bị chuốc thuốc ngủ, ngủ mê man không biết sống chết, bảo bọn họ mau đến cứu đi.”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi,
truyện Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi,
đọc truyện Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi,
Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi full,
Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!