Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 23: 23


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

"Lâm Phạm!"

Một tiếng gọi từ phía xa xa, cô bé đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhanh chóng lui về phía sau: "Chị, tôi phải đi rồi."

Cánh tay Lâm Phạm bị nắm chặt, Tần Phong giận dữ nói: "Cô làm gì vậy?"

Lâm Phạm bị nắm đau, quay đầu nhìn gương mặt Tần Phong.

Lại nhìn sang đã không thấy cô bé kia đâu nữa, cô nhíu mày, giật lại tay mình nhưng lại không giật ra được, nước mắt lập tức chảy xuống. Tần Phong buông lỏng tay, không chịu nổi khi nhìn cô khóc, lau mặt cô: "Khóc cái gì? Sao vậy? Vừa nãy nhìn thấy cái gì?"

Bàn tay anh thô ráp, lau đến mức gương mặt Lâm Phạm phát đau, Lâm Phạm giãy giụa quay mặt đi.

"Sao anh lại đến đây?"

"Vừa nãy cô lại nhìn thấy con quỷ nhỏ kia hả?"

Mặt Lâm Phạm đau rát, bàn tay Tần Phong thật sự không dịu dàng, gật đầu: "Ừ, cô bé nói đến tìm chị cô bé."

"Vậy cô khóc cái gì?"

"Không biết, thấy cô bé là cảm thấy đau lòng."

Tần Phong nhíu mày, nắm cánh tay Lâm Phạm đi vào trong thôn: "Ngày mai tôi đi điều tra thêm nguyên nhân cái chết của cô bé kia."

Lâm Phạm chạy chậm mới đuổi kịp Tần Phong: "Bên kia anh thế nào rồi?"

"Không thu hoạch được gì."

Đã mười rưỡi, ban đêm họ ở lại nhà trưởng thôn.

Vốn dĩ phòng ở đã được sắp xếp xong, ba người Tần Phong, pháp y Lưu và Tiểu Vương ở cùng một phòng, Lâm Phạm ở trong một căn phòng ở hướng khác. Lâm Phạm rửa mặt xong đang định chui vào chăn, bên ngoài có người gõ cửa.

Lâm Phạm bật đèn lên mở cửa nhìn thấy Tần Phong ôm chăn đến đây, Lâm Phạm kinh ngạc đến mức sắp rơi cả cằm, Tần Phong ra hiệu: "Đi ngủ."

Suy nghĩ của Lâm Phạm lướt nhanh, quay về chui vào chăn, Tần Phong đặt chăn xuống giường đối diện, đóng cửa lại.

"Buổi tối anh ở lại đây hả?" Lâm Phạm ló đầu ra khỏi chăn hỏi.

Tần Phong gật đầu.

Lâm Phạm suy nghĩ một lát: "Tại sao?"

Tần Phong cởi áo khoác xuống ném lên ghế, nhấc chân lên giường: "Ngủ đi, nói nhiều thế."

Tắt đèn, căn phòng rơi vào bóng tối, ánh trăng từ cửa sổ nhỏ hẹp chiếu vào.

Lâm Phạm lật người, mặt hướng về phía Tần Phong: "Hình như ma quỷ rất sợ anh."

Tần Phong không nói gì, Lâm Phạm chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét trên chiếc giường trước mặt. Nằm ngửa, nhắm mắt lại nhớ đến lời nói của Âu Dương, anh ta nói mình chỉ còn sống được một năm nữa, là thật sao?

Mơ màng ngủ, cả đêm không mơ gì.

Buổi sáng ở nông thôn bắt đầu khá sớm, âm thanh gà trống gáy vang, tiếng nói của người đi đường bên ngoài. Lâm Phạm mở mắt mơ màng một lúc mới phản ứng lại được mình đang ở đâu, theo bản năng quay đầu nhìn sang giường đối diện, chăn đã gấp gọn.

Lâm Phạm rời giường, ngửi thấy trên người cũng có mùi.

Mở cửa đi ra ngoài, bọn họ đang ăn sáng, ông trưởng thôn chuẩn bị nước rửa mặt cho cô.

"Cảm ơn."

Lâm Phạm vội vàng rửa mặt, đi lấy bánh bao vừa mới cắn được hai miếng, Tần Phong đã đứng dậy xách cổ áo Lâm Phạm: "Có người sáng sớm vớt được một đứa bé dưới sông, có lẽ chính là con quỷ nhỏ kia."

"Hả?"

Từ nhà trưởng thôn ra đến bờ sông đi mất hai mươi phút, Lâm Phạm ăn bánh bao xong, nghẹn đến sắp ngất.

Có rất nhiều vây quanh bờ sông, bản tính hóng hớt của người trong nước dường như bẩm sinh, chẳng phân biệt giai cấp nghề nghiệp vị trí hoàn cảnh.

Pháp y Lưu và Tiểu Vương đã ở hiện trường rồi, nói là thi thể, thật ra chỉ còn lại xương. Xương mắc vào lưới đánh cá, được kéo lên, trên người bộ xương còn mặc chiếc áo bông rách nát, thủng lỗ chỗ. Vải dệt đã rữa nát, chạm vào là rách, xương rất nhỏ, tuổi không lớn.

Trái tim Lâm Phạm mơ hồ đau đớn, cô đi về phía trước, bước chân nặng nề.

"Đây là Nhị Nha nhà Vương Kiến Khuê rồi." Có người thấp giọng bàn tán, Lâm Phạm quay đầu nhìn thoáng qua. Pháp y Lưu kiểm tra bộ xương, vì có quần áo bao quanh, bộ xương vẫn còn nguyên vẹn.

"Xương cổ bị gãy." Pháp y Lưu đứng dậy gỡ găng tay xuống, nói: "Xác định được thân phận của thi thể không?"

"Con gái thứ hai nhà Vương Kiến Khuê, hai tuổi, nghe nói hai năm trước sau tết âm lịch, rơi xuống sông chết đuối rồi không tìm thấy xác." Tiểu Vương nói.

Tần Phong nhặt áo bông lên lật qua quan sát, bên trong có mấy lỗ thủng to: "Không tìm thấy xác, sợ là có nguyên nhân. Trước tiên đưa đứa bé về đã, đến nhà Vương Kiến Khuê."

Bộ xương nhỏ bé được cất vào túi, cuối cùng cô bé cũng được vớt lên rồi.

Trong sân có rất nhiều cảnh sát đang tụ tập, xương đặt trong sân, chụp ảnh kiểm tra thi thể.

Lâm Phạm đứng một lát rồi chạy ra ngoài, hôm qua cô bé nói mình bị bà nội bóp chết, sau đó ném xuống nước sao? Ngâm mình trong dòng nước lạnh như băng, không thể chuyển thế đầu thai được.

Dù sao Lâm Phạm vẫn không tin thật sự có người độc ác như vậy, nhưng lần lượt từng vụ án thay đổi cách nhìn của cô. Cô đi đến cửa thôn vùi mặt vào lòng bàn tay, hít một hơi thật dài, ngẩng đầu nhìn về phía hồ nước phía xa xa. Mặt trời mọc lên, ánh nắng rải xuống, chiếu sáng toàn bộ hồ nước.

Cô bé cao hơn nắm tay bé gái đi tới, họ cùng nhìn mặt trời vừa mọc lên.

"Bà nội tôi không thích bé gái, sinh em gái tôi rồi sẽ không thể sinh thêm em trai nữa, ở chỗ chúng tôi chỉ có thể sinh hai con. Ba mẹ đi rồi, bà ta bóp chết em gái, còn nhét đá vào trong quần áo ném xuống nước. Tôi nhìn thấy em gái khóc, tôi không dám đi ra ngoài, tôi sợ bà ta giết tôi."

Mũi Lâm Phạm cay cay, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời.

"Ngoại trừ tôi ra, không có ai biết bà ta giết em gái, ngày nào em gái cũng khóc dưới sông, chỉ mình tôi có thể nghe thấy. Nước sâu như vậy, lạnh như vậy, em ấy sợ đến mức nào? Không ai giúp em ấy cả."

Lâm Phạm siết chặt nắm tay.

"Bà ta còn đánh tôi, vì em trai khóc, bà ta hay dùng gậy gỗ đánh tôi rất nặng, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết trong tay bà ta. Bà ta có thể giết em gái của tôi, cũng có thể giết tôi, không bằng tôi ra tay trước."

"Bé gái cũng là người, cũng có trái tim, em gái cũng không kém gì em trai."

"Giúp chôn tôi và em gái cùng một chỗ, chúng tôi đi đây."

Đường xi măng màu trắng, bọn họ tay trong tay càng chạy càng xa. Cô bé quay đầu lại cười với Lâm Phạm, vô cùng xinh xắn, vẫy vẫy tay.

Mặt trời lên khỏi rặng núi, bay lên bầu trời.

Bọn họ biến mất không thấy gì nữa.

Điện thoại vang lên, Lâm Phạm ấn nghe, giọng nói của Tần Phong vang lên bên tai.

"Ở đâu?"

"Cửa thôn."

"Đừng đi đến bờ sông."

"Ừm." Lâm Phạm nghe thấy anh định cúp điện thoại, nói: "Anh Tần."

"Sao vậy?"

"Vương Tịnh bỏ thuốc độc giết chết cả nhà, cô bé đi rồi."

Không có chứng cứ, tất cả đều chỉ dựa vào suy đoán.

Thuốc chuột cực mạnh đóng gói được tìm thấy trong túi xách của Vương Tịnh, khi gặp chuyện không may xảy ra, chỉ có cô bé mặc nguyên quần áo mà ngủ, dường như đã đoán được từ trước. Nhị Nha bị bà cụ bóp chết, bà ta ném đứa trẻ xuống nước.

Con dâu quay về gây ầm ĩ một trận, cũng chẳng có tác dụng gì, dưới sự trấn áp mạnh mẽ của bà ta, con dâu và con trai cũng chỉ đành im lặng chấp nhận. Đã không còn Nhị Nha, số con nhà bọn họ vẫn phù hợp với chính sách quốc gia. Vợ chồng bọn họ nhanh chóng lại sinh thêm một đứa con trai nữa, lúc này bà cụ rất vui mừng, sắp xếp bữa tiệc.

Nhưng Vương Tịnh thê thảm, ba mẹ lại nhanh chóng ra ngoài làm thuê, trong nhà tất cả công việc đều rơi xuống bả vai non nớt của Vương Tịnh. Bà cụ động một tý là đánh mắng, cũng không thèm để cô bé Vương Tịnh vào mắt.

Thi thể của Vương Tịnh vết thương mới chồng lên vết thương cũ, vết thương chồng chất.

Trên đường quay về Giang Thành, Lâm Phạm dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, nhà một tầng trong thôn núi dần dần được tòa nhà cao tầng thay thế.

Bốn người trong xe đều tự ôm suy nghĩ của mình, sáu mạng người, chết sạch.

Ai đúng ai sai?

Chỗ này cực kỳ trọng nam khinh nữ, trong mắt bọn họ, không nên sinh ra bé gái. Cha của Lâm Phạm cũng trọng nam khinh nữ, ông ta cực kỳ coi thường Lâm Phạm. Giống như việc sinh ra con gái là điều sỉ nhục của ông ta vậy, Lâm Phạm được bà nội nuôn lớn, ông ta nhìn thấy Lâm Phạm cũng rất ít nói. Sau khi bà nội qua đời, Lâm Phạm được đón đến Giang Thành, ở ngôi biệt thự kia, cuộc sống của Lâm Phạm cũng không thoải mái hơn gì.

Em trai là duy nhất trong nhà, Lâm Phạm là người ngoài.

Nếu thế giới này có thể thật sự bình đẳng, vậy cũng tốt.

Không có kỳ thị, kính sợ mạng sống, cũng sẽ không có nhiều vụ án giết người như vậy.

Đến Giang Thành trời đã tối, pháp y Lưu sốt ruột về nhà dỗ vợ, vô cùng lo lắng bỏ đi. Tiểu Vương mới quen một cô bạn gái, cũng chạy như bay, vừa vào khu vực thành thị đã đòi xuống xe.

Tần Phong dẫn Lâm Phạm đi ăn cơm, Lâm Phạm chủ động nói: "Anh Tần, anh có thể mời tôi ăn lẩu được không?"

Tần Phong khựng lại, lập tức gật đầu: "Được."

Con đường thay đổi, đi đến tiệm lẩu gần nhất, Lâm Phạm áp sát vào cửa sổ xe.

Tần Phong nhìn cô một cái, mở miệng: "Đây chính là công việc của chúng tôi."

Lâm Phạm mím môi nhìn về phía xa xa.

"Còn con người thì tội ác sẽ không dừng lại." Tần Phong nói.

Mười phút sau bọn họ đi đến tiệm lẩu gần nhất, Lâm Phạm đi theo sau lưng Tần Phong, vừa vảo cửa đã ngửi thấy mùi lẩu phả vào mặt. Lâm Phạm bước nhanh mấy bước đi song song với Tần Phong, quan sát xung quanh.

Trước mặt có một đôi nam nữ đi tới, đột nhiên Tần Phong đặt tay khoác lên vai Lâm Phạm.

"Tần Phong?"

Người phụ nữ dừng bước, Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn lên, một người phụ nữ rất xinh đẹp. Dáng người cao gầy, dáng vẻ có thể sánh với ngôi sao, cực kỳ xinh đẹp. Lâm Phạm im lặng nghĩ, cô ta thật đẹp.

"Bạn gái à?"

Tần Phong hất cằm lên: "Bạn trai à?"

"Chồng tôi." Cô ta giới thiệu người bên cạnh: "Tôi kết hôn rồi."

"Ồ." Tần Phong ấn bả vai Lâm Phạm xuống, hơi nặng, Lâm Phạm nhìn anh.

"Người bạn gái này của anh đã trưởng thành chưa?" Cô ta đưa mắt nhìn về phía Lâm Phạm, cười nói: "Nhìn qua hình như còn rất nhỏ."

Ánh mắt Tần Phong nhìn sang chỗ khác: "Cô ấy không lớn."

Hơi lúng túng, người đàn ông đối diện kia mở miệng trước: "Có muốn tìm hôm khác trò chuyện không? Chúng tôi còn có việc."

Tần Phong kéo Lâm Phạm nhường đường, người đàn ông kia không cao, gương mặt cũng rất bình thường. Người phụ nữ quay đầu lại nhìn Tần Phong, lại bị người đàn ông kéo đi, cô ta đi theo người kia.

Tần Phong buông Lâm Phạm ra, sải bước vào bên trong. Tìm được chỗ ngồi xuống, đưa thực đơn cho Lâm Phạm, châm một điếu thuốc, anh dựa vào ghế ngồi, ánh mắt bình tĩnh.

Lâm Phạm chọn món, hỏi Tần Phong có cần thêm gì không.

Tần Phong phất tay: "Gọi món cô thích ăn ấy, tôi ăn gì cũng được."

Nhân viên phục vụ rời đi, Lâm Phạm đẩy nước sang.

"Cảm ơn." Tần Phong ấn tắt thuốc lá, hút thuốc trước mặt trẻ nhỏ là không tốt, cực kỳ không tốt. Giãn chân mày ra, ngồi thẳng cầm chén lên.

"Bạn gái của anh à?" Lâm Phạm dò hỏi.

Tần Phong ngước mắt, đặt chén xuống cười nói: "Bạn gái cũ."

Lâm Phạm ồ một tiếng: "Rất xinh đẹp."

Tần Phong cũng không tiếp tục chủ đề này, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Hai người... Tại sao lại chia tay?"

Tần Phong nhìn sang chỗ khác: "Quá tò mò không phải chuyện tốt." Uống hết trà trong chén, anh đặt chén xuống: "Đi theo chuyến này, cảnh sát phá án theo quy trình như vậy, còn muốn thi trường cảnh sát không?"

Lâm Phạm gật đầu, ngồi thẳng, nghiêm túc nói: "Em muốn thi vào trường cảnh sát, hy vọng tương lai có thể trở thành một cảnh sát chân chính. Trừ hại cho dân, phát huy chính nghĩa."

Tần Phong cười thành tiếng, âm thanh trầm thấp, gõ gõ mặt bàn, không nói câu nào nhìn cô.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi, truyện Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi, đọc truyện Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi, Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi full, Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top