Ngược Về Thời Minh

Chương 152: Cái Khó Ló Cái Khôn (tt)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ngược Về Thời Minh

Dương Lăng từng nghĩ đến việc bày tiệc rượu mời khách, giải quyết Viên Hùng mà không phải đổ máu chút nào, nhưng từ sau khi nảy lòng đề phòng với Mạc Thanh Hà thì chủ ý này liền bị bỏ qua. Y quả thực không thể nhìn thấu tâm tư của người này, nếu bản thân mà bày tiệc trong Mạc phủ thì Mạc Thanh Hà là nhân vật nhất định phải mời. Nếu chuyện này bị hắn phát giác mà hắn lại có quan hệ với Viên Hùng, thì chuyện nhất định sẽ thất bại, cho dù có bắt người thành công chỉ e hắn cũng sẽ phái người đi thông báo cho Tất Xuân, vậy là để lọt mất một nhân vật quan trọng rồi, còn nếu muốn đồng thời mời cả Viên Hùng và Tất Xuân thì lại không có cái cớ nào thích hợp.

Nếu xua quân tiến thẳng vào đại doanh của Viên Hùng, hắn nghe theo chỉ ý không phản kháng thì còn đỡ, nhưng nếu phản kháng mà người của bản thân bị bao vây hết trong đó thì khi ấy ai thắng ai bại thật là khó nói.

Do đó Dương Lăng quyết định lặng lẽ chỉ huy đại quân bao vây nha môn thuế quan, đám tay sai kia thường ngày phụ trách thu thuế, truy bắt những thương nhân bỏ trốn, trong tay có đao có thương nhưng không có cung tên, bao vây bọn chúng từ bên ngoài, có tên sắc trong tay, tuy người của đối phương nhiều, nhưng phần thắng ít nhất cũng đạt bảy thành trở lên.

Đại quân chậm rãi áp sát, từ xa đã có thể nhìn thấy nóc phòng của nha môn thuế quan, đúng vào lúc này chợt nghe có người quát lớn:

- Kẻ nào? Đứng lại cho ta, không được đến gần!

Dương Lăng nghe vậy thì ngẩn ra, lập tức nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ tin tức đã bị tiết lộ rồi? Nếu không ty thuế quan sao lại đặt trạm gác bên trong bãi lau sậy này như thế chứ?

Y khoát tay một cái, thấp giọng bảo:

- Mau tăng tốc độ, tiêu diệt trạm gác kia!”

Đội nhân mã dàn hàng chữ nhất tăng nhanh tốc độ xông thẳng về phía trước, đúng vào lúc này chợt nghe “bùm” một tiếng vang lên, trong bụi lau sậy truyền ra âm thanh như tiếng chổi quét nhà, ngay sau đó lại có người kêu lên:

- Ôi chao, bọn chúng có súng, ta bị bắn trúng rồi.

Liễu Bưu kinh hãi đẩy Dương Lăng xuống đất, cao giọng hô lên:

- Nằm xuống, nằm xuống hết cho ta, bọn chúng sẽ không nhìn thấy chúng ta, cứ bò về phía trước, phải xông ra khỏi bãi lau sậy ngay rồi sau đó lập tức dùng cung tên hầu hạ bọn chúng!

Nghe thấy tiếng súng thì nằm sấp xuống đất, bò về phía trước chính là thủ đoạn phòng thủ mà khi ở trong quân Dương Lăng đã dạy cho y, lúc này vừa hay có thể dùng. Dương Lăng vừa kinh hãi vừa tức giận, lúc này đại quân chỉ cần xông về phía trước thêm hai trăm mét nữa là tới được nha môn thuế quan rồi.

Xung quanh nơi đó có hơn trăm mét được chặt sạch để làm dải đất trống phòng lửa, chính là tầm bắn hữu hiệu của cung tên. Chỉ cần đại quân bao vây được nơi đó, Viên Hùng chỉ còn nước bỏ tay chờ chết, vậy mà lúc này lại thất bại trong gang tấc, hắn rốt cuộc đã nghe được tin tức từ đâu đây? Không ngờ lại có sẵn an bài thế này. Trời ạ, nếu hắn đã sớm có chuẩn bị, vậy… đội quân tinh nhuệ được phái tới bến đò liệu còn có hiệu quả của kỳ binh không?

Vừa nghĩ như vậy, Dương Lăng lập tức lo lắng đến toát mồ hôi hột, nếu không phải có Liễu Bưu đang ra sức đè y, y đã lập tức nhảy ra ngay rồi. Thực ra Viên Hùng cũng chẳng phát giác ra được hành tung của y, chuyện này chỉ là trùng hợp ngãu nhiên, người cầm súng kia là một tay thuế quan đắc lực dưới trướng Viên Hùng, hắn ta dẫn theo mấy tên thân tín đi săn vịt hoang trong bãi lau sậy.

Không ngờ vừa mới đi được không xa, hắn đã nhìn thấy vịt hoang, cò trắng bốn phía bay lên tới tấp, dưới chân thì có thỏ hoang và cáo sợ hãi chạy tán loạn, nhìn thấy người liền hoang mang chạy qua hướng khác. Vị thuế quan này không phải kẻ ngốc, lập tức đoán được có người đang lén đến gần, hơn nữa nhìn thanh thế này còn không chỉ có một người, không kìm được kinh hãi bèn lớn tiếng hô lên.

Có một số binh sỹ dễ kích động thấy kẻ địch bắn súng thì lập tức bắt đầu bắn tên bừa bãi, những mũi tên ấy tuy không bắn trúng được tay thuế quan kia, nhưng lại dọa cho hắn sợ gần chết.

Súng của ty thuế quan không nhiều, tổng cộng chỉ có không quá năm mươi cây, mấy tên thủ hạ mà hắn mang theo có ba cây súng, lập tức bắn khắp bốn phía, ngăn cản người trong bãi lau sậy tiến về phía trước. Người của Dương Lăng ở trong bãi lau sậy chẳng nhìn thấy gì, đặc biệt là phần lớn quan binh đều không phải là quan binh của Thần Cơ doanh vốn đã được trải qua sự huấn luyện của Dương Lăng, nghe thấy tiếng súng bèn lập tức ngồi xổm xuống đất không dám tiến đi nữa.

Trong tình cảnh địch ta đều chẳng thể thấy nhau thế này, không có biện pháp bảo vệ nào hữu hiệu nên Liễu Bưu tuyệt đối không dám để Dương Lăng mạo hiểm. Dương Lăng hết cách, chỉ đành ra lệnh cho quan binh hô vang rằng khâm sai phụng chỉ đến bắt người, chỉ bắt kẻ thủ ác là Viên Hùng, những người khác không được phản kháng.

Tay thuế quan đó vội vã phái người trở lại nha môn, đem chuyện này bẩm báo cho Viên Hùng. Viên Hùng dẫn người xông ra, nghe nói là khâm sai đại nhân thì sắc mặt không khỏi biến đổi hẳn. Có người đưa lên một mũi tên được bắn ra từ trong bụi lau sậy, Viên Hùng vừa nhìn, quả nhiên là tên dùng trong quân, sắc mặt lại càng tái hơn. Hắn từng làm bao nhiêu chuyện ác trong lòng đương nhiên biết rõ, thấy Dương Lăng dùng đến quân đội lặng lẽ tiến đến đây, nhất định là đã có chứng cứ xác thực, bản thân dựa vào cái gì mà chống lại khâm sai cùng với quân đội chứ?

Viên Hùng sắc mặt trắng bệch, hồi lâu sau mới run rẩy ra lệnh:

- Đừng… Đừng bắn súng làm đối phương bị thương, đón khâm sai ra đây, ta muốn hỏi khâm sai đại nhân xem y dựa vào cái gì mà bắt người?

Trong lòng hắn còn ảo tưởng rằng có thể mua chuộc Dương Lăng, cứ tặng tiền tài và mỹ nữ nhiều một chút, chỉ cần khâm sai chịu buông tay vậy là chẳng phải mọi chuyện đều ổn sao?

Một gã thuế quan thân tín bên cạnh nghe vậy thì lo lắng vô cùng. Kẻ này có họ kép là Đông Phương, vốn là tam công tử của Đông Phương viên ngoại ở Tang Mộc trang bên bờ Thái Hồ, bởi vì thông gian với đại tẩu bị huynh trưởng phát hiện liền dứt khoát giết chết huynh trưởng rồi chạy đến Thái Hồ làm cướp. Hắn từng đọc sách lại có tâm kế, rất nhanh đã leo lên được chức đầu lĩnh.

Về sau vì quan binh càn quét quá dữ, hắn chẳng còn cách nào chỉ đành đi theo Viên Hùng. Người này hung tàn thành tính, ép người ta nộp thuế cực giỏi, rất được Viên Hùng tin tưởng. Cái gã cường đạo có giấy phép này hiện giờ sống rất ổn, bất luận là làm bao nhiêu chuyện ác thì quan phủ đều không dám bắt hắn, ngay đến nha sai nhìn thấy hắn cũng đều phải cung kính gọi một tiếng Đông Phương tam thiếu gia.

Ở nơi này không những kiếm được nhiều bạc hơn khi làm cướp, hơn nữa một số người nợ tiền thuế quá nhiều bị hắn bức ép cho chẳng còn cách nào chỉ đành đưa vợ và con gái tới cho hắn làm nhục, hiện giờ trong nhà hắn còn có một thiếu phụ khá có nhan sắc đã bị hắn giam giữ chơi đùa nhiều ngày, cuộc sống thế này cho dù đổi làm thần tiên hắn cũng chẳng chịu.

Cái tay khâm sai chó má gì đó mang người tới mà chẳng thông báo trước, lén lút mò đến cửa, trong giới thủy tặc ở Thái Hồ loại hành vi này rõ ràng là đã trở mặt ngươi chết ta sống, sao có thể cho đối thủ có cơ hội trở mình? Nếu bây giờ mà chịu nhận thua, Viên Hùng bị bắt thì bản thân coi như là chẳng còn gì.

Hắn lập tức kêu lên:

- Viên gia, ngàn vạn lần không được! Cái tên khâm sai gì đó lén lút mang người đến đây, hiển nhiên là chẳng có ý đồ gì tốt đẹp, thù này coi như đã kết rồi, nếu Viên gia mà chịu nhận thua thì chắc chắn sẽ trở thành cá thịt trên thớt của hắn thôi.

Đừng thấy thường ngày Viên Hùng diễu võ dương oai, trông ghê gớm vô cùng nhưng thực ra tâm kế và bản lĩnh so với rất nhiều tên tay sai vẫn còn kém xa, nghe vậy lập tức thẫn thờ nói:

- Nhưng… Nhưng y là khâm sai, hiện giờ y mang quân đến bắt ta, ta còn có thể làm gì được chứ?

Đông Phương tam thiếu gia cười gằn một tiếng, nói:

- Viên gia, hắn nói hắn là khâm sai, ai nhìn thấy chứ? Chúng ta chỉ nhìn thấy có một đám thủy tặc định tới đánh cướp nha môn thuế quan, chỉ cần giết sạch bọn chúng, hà hà, không phải Viên gia đã nói các công công ở kinh sư rất bất mãn với hắn sao? Đến lúc đó tặng cho các vị ấy một chút bạc, chúng ta lại đã giúp họ trừ một mối họa lớn, bọn họ lại chẳng bảo vệ cho chúng ta ư?

"Giết khâm sai?" Viên Hùng sợ đến giật nảy mình, việc này và giết quan tạo phản thì có gì khác biệt? Nhưng Đông Phương tam thiếu gia nói vậy cũng có đạo lý. Hắn tỉ mỉ suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt dần hiện nét hung tàn. Đúng thế, các công công ở ty Lễ Giám coi gã họ Dương như cái gai trong mắt, căn cơ của hắn trong triều đình còn nông, chỉ cần giết chết hắn, có ty Lễ Giám và Đông xưởng chống lưng, thìcho dù là Hoàng Thượng đi chăng nữa cũng chẳng lẽ lại chịu vì một người đã chết mà trở mặt với tiền bạc sao?

Hắn do dự một chút rồi bảo:

- Ngươi có cách chứ? Không biết khâm sai mang bao nhiêu người tới đây, giết khâm sai là tử tội, lỡ mà không thành…

Đông Phương tam thiếu gia cười hà hà một tiếng, nói:

- Viên gia yên tâm, đây là bọn chúng tự tìm đường chết, chúng ta chẳng cần phí một binh một tốt nào cả cũng có thể đưa hết bọn chúng xuống đáy hồ làm bạn với tôm cá.

Lúc này những tên tay sai cầm súng còn đang bắn bừa bãi đi khắp bốn phía, Đông Phương tam thiếu gia chỉ tay vào bãi sau lậy bảo:

- Viên gia, chúng ta hãy phóng hỏa đốt con bà nó một cái, lau sậy xung quanh chỉ cần có lửa là sẽ cháy ngay, đến lúc đó bọn chúng tuyệt đối chẳng còn đường sống!

Viên Hùng nhìn bãi lau sậy rậm rạp kia, hơi có chút do dự, Đông Phương tam thiếu gia lại nói:

- Viên gia, dạ nhỏ há phải người quân tử, không độc đâu xứng bậc trượng phu, hãy làm đi thôi!

Viên Hùng giậm chân một cái, dùng giọng the thé gào lên:

- Thủy tặc giả mạo quan binh định đánh cướp ti thuế quan, chúng bay đâu, phóng hỏa cho ta, thiêu chết cái lũ khốn kiếp ấy!

Mấy người Dương Lăng đang ở trong bụi lau sậy, chợt thấy có khói bay tới, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khói đã mịt mờ, kèm với đó là những tiếng nổ lốp bốp loáng thoáng vang lên ở phía trước. Liễu Bưu thất thanh kêu lên:

- Không hay, Viên Hùng phóng hỏa rồi! Đại nhân, làm thế nào đây?

Dương Lăng cũng sợ đến giật nảy mình, vừa nghe tiếng súng đã dừng lại bèn vội vàng đứng dậy, nhưng y vừa mới đứng lên lại càng bị khói hun nhiều hơn, chỉ thấy ngọn lửa ở một trăm mét phía trước đã cháy bùng lên cao tới hơn trượng, lúc này gió lại đang từ mặt hồ thổi về hướng này, ngọn lửa có thể tràn thẳng tới.

Bãi lau sậy dày đặc thế này mà bốc cháy, sức người há có thể cản nổi? Dương Lăng không ngờ việc mình lợi dụng bãi lau sậy để áp sát nha môn thuế quan lại bị người ta phát giác, kế đó Viên Hùng lại dám phóng hỏa, vội vã kêu lên:

- Mau, mau rút lui, lập tức lùi lại phía sau!

Bọn họ đã đi vào bãi lau sậy này không dưới năm dặm, đi bộ làm sao có thể thoát ra được, khi lửa còn chưa cháy tới thì khói đã tràn đến rồi, làn khói dày đặc đó có thể hun cho người ta bất tỉnh, đợi khi lửa nóng cháy đến…

Các quan binh chỉ mới chạy ra được chừng ba trăm mét, khói đã theo gió cuồn cuộn tràn đến rồi, khiến mọi người bị sặc phải ho lên sù sụ, lập tức không chạy nổi nữa. Rất nhiều người đều dừng chân lại với tâm trạng tuyệt vọng, ngay cả một người trước giờ luôn lắm mưu nhiều kế dũng mãnh không sợ chết như Liễu Bưu cũng phải dừng lại, khuôn mặt đầy vẻ thê lương.

Dương Lăng gập người ho lên liên hồi, sau đó liền cắn chặt răng, tuyệt vọng nhìn trời, trong lòng thì hối hận không thôi: Bãi lau sậy liên miên này vốn là chỗ yểm hộ tốt nhất, nhưng bây giờ lại trở thành cái lưới chết chóc không cách nào tránh khỏi, nên làm thế nào đây? Gần ngàn mạng người chẳng lẽ vì sai lầm của mình mà phải vùi thân ở đây sao? Nhưng mình đâu phải thần tiên, chẳng lẽ còn có thể thay đổi hướng gió?

Hướng gió? Hướng gió! Dương Lăng ngẩn ngơ suy nghĩ một lát, chợt kêu lớn một tiếng, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng nhảy lên bảo:

- Tất cả mọi người nghe đây, lập tức chặt lau sậy, làm thành một dải đất trống ngăn lửa cho ta, mau lên! Hãy lấy con sông nhỏ này làm ranh giới, lập tức động thủ!

Liễu Bưu tuyệt vọng nói:

- Đại nhân, ngài không biết sự lợi hại của ngọn lửa này, cho dù có chặt ra được một dải ngăn lửa rộng mấy chục trượng thì cũng vô ích, chỉ dựa vào đám khói kia cũng đủ hun chết chúng ta rồi.

Dương Lăng cười ha hả nói:

- Gió cần phải có lửa thổi tới, không có gió thì chúng ta tất nhiên sẽ sống được. Các ngươi mau mau động thủ làm ra một dải ngăn lửa đi, càng rộng càng tốt, bản quan tự sẽ có cách mượn gió đông!

Liễu Bưu bán tín bán nghi, nhưng thấy thần sắc trấn tĩnh của Dương Lăng, lập tức bị cảm nhiễm, lòng tin cũng khôi phục lại mấy phần, nhưng dù y có tin, gần ngàn quan binh kia liệu có chịu tin không?

Liễu Bưu chợt nghĩ ra một kế, lập tức rút đao ra hướng về phía hai bên phái trái hô vang:

- Mọi người lập tức chặt lau sậy, làm ra một dải ngăn lửa, khâm sai đại nhân từng học phép mượn gió ở chỗ Trương thiên sư, nhất định sẽ cứu được mọi người.

Nếu bây giờ hạ một đạo thánh chỉ xuống nói với những quan binh này rằng họ sẽ không chết, chưa chắc đã có người chịu tin, nhưng các nha sai với quan binh này vừa nghe nói khâm sai đại nhân đã từng học phép thuật ở chỗ Trương thiên sư, có thể mượn gió cứu người, lập tức không còn hoài nghi gì nữa. Còn chẳng phải sao, mấy ngày trước khi đại chiến với giặc lùn ở Hải Ninh, khâm sai đại nhân và Trương thiên sư đã đứng sánh vai bên nhau trên đài Quan Triều, thiên sư thần thông quảng đại, nếu đã từng dạy khâm sai đại nhân pháp thuật, mượn gió há lại chẳng dễ như trở bàn tay?

Tất cả mọi người đều liều mạng chặt lau sậy, mỗi người khống chế một mảng lau sậy rộng chừng một trượng xung quanh mình, các quan binh phía trước thì ra sức chặt, quan binh phía sau ôm những cây lau sậy đã bị chặt sát gốc tới chất thành một đống.

Khi chặt ra được một dải ngăn lửa rộng chừng sáu mươi mét, khói đã càng lúc càng nồng, càng lúc càng khó chịu, chui vào mũi vào cổ họng mọi người, khiến bọn họ chẳng còn sức mà chặt lau sậy nữa.

Dương Lăng chỉ tay vào một phía có lửa cháy bảo:

- Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, đem những cây lau sậy đã bị chặt đổ chất hết qua bên này, sau đó châm lửa đốt, bản khâm sai sẽ thi triển pháp thuật ngay đây.

Các quan binh đã chẳng còn tâm trí mà suy nghĩ xem vì sao mình lại phải châm lửa, làm như thế liệu có khiến bản thân chết nhanh hơn không, bọn họ dốc hết chút sức lực cuối cùng, nheo đôi mắt đã bị khói hun cho cay sè lại, liều mạng chất lau sậy tới chỗ mà Dương Lăng chỉ, sau khi châm lửa đốt thì bèn vội vàng chạy ngược trở lại.

Cổ họng của Dương Lăng cũng đã trở nên khản đặc, y cất giọng khàn khàn hô lớn:

- Mau truyền mệnh lệnh, tất cả mọi người cứ nằm sấp xuống, dùng nước sông thấm ướt quần áo rồi đưa lên bịt mũi miệng khi lửa chưa tan thì chớ có đứng lên!

Các quan binh khi chặt lau sậy sớm đã xé rách vạt áo nhúng nước rồi bịt mũi bịt miệng rồi, lúc này lại chạy tới bên bờ sông nhúng nước lại lần nữa, sau đó nằm sấp cả xuống bên bờ sông.

Có một số quan binh không yên tâm còn gắng kìm nén nước mắt mà ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đống lau sậy vừa bị đốt cháy lửa bốc lên cao ngút trời, làn khói nồng đậm tràn đến lại càng khiến người ta khó thở. Nhưng tình hình này chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, sau đó ngọn lửa không còn tràn về phía bên này nữa.

Hiện giờ tuy vẫn có gió nhẹ thổi về phía quan binh nhưng khói và lửa nóng lại đã tràn về phía ngược lại, dường như hai ngọn lửa có sức hấp dẫn đối với nhau, lập tức khiến khói ở nơi này nhạt đi không ít.

Người thời đó không biết mối quan hệ giữa sự lưu động của không khí và nhiệt độ, thấy hiện tượng quái dị này thì không kìm được vừa kinh ngạc vừa tò mò. Tuy vị khâm sai đại nhân kia cũng đang dùng vải che mặt mà nằm sấp xuống bên bờ sông, căn bản không giống như đang thi triển pháp thuật nhưng tất cả mọi người đều tin rằng khâm sai đại nhân thật sự đã thi pháp cứu mình, lòng tin cũng theo đó mà tăng vọt.

Viên Hùng đứng bên ngoài ty thuế quan thấy ngọn lửa nuốt chửng tất cả đang tiến về phía trước thì không kìm được cười lên ha hả. Xung quanh nha môn của hắn tuy có dải ngăn lửa nhưng một khi cả bãi lau sậy này đều bốc cháy thì cũng không thể kháng cự được những ngọn khói nồng đậm kia, may mà xung quanh bãi Lạc Nhạn này rất hoang vu, hơn nữa cũng chưa từng xảy ra tình trạng bốn phía đều bốc cháy do đó cũng không phải lo lắng tới điều này. Hiện giờ ba mặt đã cháy cả chỉ còn lại phía bên này là nơi đầu gió, đám quan binh kia ẩn nấp trong bãi lau sậy liệu còn có thể sống được sao?

Đúng vào lúc này, những ngọn khói nồng đậm đột nhiên bay tới cuồn cuộn, dọa cho Viên Hùng sợ giật nảy mình, hắn vội vã kêu lên:

- Chuyện gì thế này? Gió đổi hướng rồi sao?

Một tên tay sai bật cao người nhảy lên, hoang mang kêu lớn:

- Hỏng rồi hỏng rồi, Viên gia, chuyện lớn không hay, phía bến đò cũng đã bốc cháy, ngọn lửa đang tràn về phía bên này.

Viên Hùng cả kinh, vội vàng ngoảnh đầu lại nhìn, còn chẳng phải sao, một ngọn lửa nóng bỏng đang từ phía bến đò tràn thẳng tới với thanh thế kinh người. Lau sậy ở phía đó mọc tại nơi bùn lầy, nước ngập quá mu bàn chân do đó rất ẩm ướt, vừa bị đốt cháy liền bốc khói lên rất nhiều khiến người ta cay xè hai mắt, lửa vẫn còn ở xa nhưng cái cảm giác nghẹt thở thì đã tràn thẳng đến rồi…

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngược Về Thời Minh, truyện Ngược Về Thời Minh, đọc truyện Ngược Về Thời Minh, Ngược Về Thời Minh full, Ngược Về Thời Minh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top