Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 131: Không biết


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

"Hả?"

Hoa mặt người bị Nghệ Nhàn dùng lôi tủy đánh mấy cái, thấy Nghệ Nhàn đến gần Hà quản sự, liền vung thêm dây leo khí thế đánh về hướng các nàng.

Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng vội tránh đi, thấy hoa mặt người phóng dây leo về phía Lam Đồng, Nghệ Nhàn cũng lo sợ gia súc này sơ ý để dính độc, "đừng ngửi mùi nó phóng ra, có độc."

Lam Đồng vội phun một ngụm khí, lợi trảo vung ra, xé nát dây leo đang phóng lại. Sau đó vồ một cái, cắn Hà quản sự đang bị mưa quang lôi quang đánh vào, hành vi lỗ mãng này bị lôi điện trên người Hà quản sự dật lây qua khiến toàn thân run lên.

Nghệ Nhàn cũng biết trước vừa nhìn thấy bộ lông nàng dựng đứng lên, "ngươi là heo sao? đã nói ngươi đừng đi rồi --"

Nàng còn chưa mắng xong, Lam Đồng rùng mình hai cái, nếu không nhìn đến Lam Đồng sợ là Nghệ Nhàn cũng không phát hiện ra được. Sau đó lại thấy gia súc Lam Đồng hung ác cắn cổ Hà quản sự, lợi trảo vất vả đào nát hoa mặt người khỏi thân Hà quản sự, một trảo đâm vào ngực Hà quản sự, thân hình mập mạp của Hà quản sự bị cánh của nàng vỗ một cái, bay cái vèo, phun một ngụm máu.

Móng vuốt sắc bén cào lên thân thể mập mạp của ả, máu văng khắp nơi, hiện trường đầy máu.

Hoa mặt người đang bị Nghệ Nhàn cản đường, nổi điên phóng ra vô số dây leo, đánh các nàng, đến cả đệ tử Tạ gia cũng không tha, mấy tên đệ tử trong lồng năng lượng còn may mắn tránh thoát, nhưng không biết là lồng năng lượng hết duy trì được hay do dây leo siết chặt, lồng năng lượng liền vỡ nát.

Lam Đồng dứt khoát cắn đứt cổ Hà quản sự, sau đó bị dây mây trói lại đưa lên không trung, dây leo muốn xé xác nàng, phân ra bốn phía kéo chặt.

Nghệ Nhàn cũng bị dây leo siết chặt, nàng cố nâng tay trái lên, phóng lôi tủy về phía Lam Đồng, kim sắc du long chạy quanh thân Lam Đồng một vòng, dây leo liền đứt thành từng đoạn, đám đệ tử Tạ gia còn đang nhao nhao chống đỡ đống dây leo nổi điên, thấy chống không lại liền xoay người bỏ chạy.

Dây leo quấn lấy nàng càng lúc càng chặt, Nghệ Nhàn nhớ đến huyễn thú quyết, thân thể cùng xương cốt co lại, nháy mắt biến thành một con bướm, nhẹ nhàng đập cánh bay lên không trung tránh thoát đống dây leo điên cuồng kia, sau đó tìm một chỗ trống hạ cánh.

Lam Đồng vốn định cứu nàng, vừa cào nát hai cái dây leo, thì đã không thấy người trước mắt nữa, sau đó lại móc dây leo lên, trong lúc đó Nghệ Nhàn vừa kịp thở vài cái.

Nghệ Nhàn, "còn nhìn ta làm gì, mau giải quyết nó đi."

Lam Đồng rất nhanh liền chú ý đến cào nát hoa mặt người, Nghệ Nhàn phóng lôi tủy qua, Lam Đồng nhân lúc hoa mặt người bị lôi tủy đánh thương liền nhào qua cào một trảo, một trảo của nàng có thể cào nát vài cái dây leo đang mọc ra. Chờ hoa mặt người công kích lại, nàng liền lùi về phía sau, Nghệ Nhàn phóng lôi tủy, một tiến một lui, cược lại ăn ý mười phần.

Hoa mặt người bị Lam Đồng cùng Nghệ Nhàn liên thủ công kích, rất nhanh ngã xuống đất, dãy dụa một hồi, liền bất động. Còn những đệ tử Tạ gia còn lại, bị dây leo hoa mặt người công kích điên cuồng đã bỏ chạy hết, ngoại trừ Hà quản sự chết nằm đó thì không còn một ai.

Nghệ Nhàn nhìn một chút, "đi mau."

Lam Đồng cắn y phục của nàng, dùng sức kéo một cái, đưa nàng lên lưng mình. Sau đó tìm được tiểu gia hỏa đang dấu mình trong một cái hố ở gốc cây, cắn gáy tiểu gia hỏa ném lên lưng, điên cuồng chạy. Nghệ Nhàn vừa ngồi vững, sau đó cảm giác được một cơn gió lớn đập vào mặt, đôi cánh bình thường Lam Đồng luôn dấu, dương ra vỗ vài cái, liền bay lên không trung.

Nghệ Nhàn đem tiểu gia hỏa ôm vào ngực, từ trên cái đầu mao nhung trên của nàng tìm thấy Ngân Bảo đại nhân và Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường còn mang theo túi huyễn thú, thỉnh thoảng lại dốc ngược lên rung rung mấy cái, tựa như muốn giũ ra một con tiểu sư tử kim mao nào khác nữa giống như tiểu gia hỏa.

Nghệ Nhàn lần lượt kiểm tra, thấy đám tiểu tử này không bị thương, liền thở dài một cái. Vừa rồi không chú ý, hiện tại thả lỏng rồi thì toàn thân cũng đau nhức, nàng kéo tay áo lên, phát hiện trên cánh tay đã bị dây leo siết chảy máu, ngoại trừ eo, mắt cá chân thì khắp nơi đều bị thứ đồ chơi này siết, Nghệ Nhàn đột nhiên rùng mình một cái.

Một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ rắn.

Nghệ Nhàn lo lắng tên kia bị dây leo trói dính phải độc tố, vội dùng quang linh chữa cho mình, hết nửa ngày xác định mình không bị gì nữa thì mới yên tâm. Cúi đầu nhìn, phát hiện Lam Đồng bay một chút đã sắp ra khỏi tiểu trấn Giáng Thanh.

Đám tiểu gia hỏa vẫn năm yên không nhích nhúc, Ngân Bảo đại nhân cơ trí dùng tơ nhện cột mình lại cùng với Miên Hoa Đường và tiểu gia hỏa, vì sợ bị gió lớn thổi.

Tiếng gió vù vù bên tai Nghệ Nhàn, muốn nói gì đó lời vừa ra khỏi miệng đều bị gió đánh tan, Nghệ Nhàn thấy mình có nói cũng không ai nghe được, không có việc gì làm liền chữa thương trên lưng cho gia súc Lam Đồng này. Chờ các nàng bay ra ngoài đủ xa, thì mới tìm một cánh rừng hạ xuống, bổ sung năng lượng.

Lam Đồng thăm dò xung quanh, tìm một vùng đất trống xác định không có việc gì thì mới cho đám tiểu gia hỏa xuống thả lỏng gân cốt.

"Hôm nay ngươi gϊếŧ đám người Tạ gia còn có một cái quản sự, người Tạ gia chắc chắn sẽ hận ngươi. Hơn nữa bọn họ còn nghĩ lầm Tiểu Lam là ấu tể huyễn thú muốn bắt đi, sau này ngươi phải người Tạ gia thì phải cẩn thận." Nghệ Nhàn nghĩ thầm chính mình cũng vô duyên vác cái họ "Tạ" này, đúng là xúi quẩy. Người Tạ gia chỉ cần Tạ Anh hoặc Tạ Vũ cũng đủ phát hiện ra Lam Đồng chỉ là giả huyễn thú, đến khi đó không thể vì Lam Đồng thú nhận thân phận chuyển lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không được....

Lam Đồng không để ý, "gϊếŧ thì gϊếŧ!"

Nghệ Nhàn nghẹn lời, nhìn gia súc này thờ ơ như vậy cũng biết rõ không thèm nghe lời nàng nói rồi. Nhưng nghĩ lại chung kết quyết tái qua đi, rèn luyện Thủy ấn bí cảnh kết thúc, gia súc này sợ là không còn cớ để ở lại nhân tộc được nữa, dĩ nhiên sẽ không gặp được đám người Tạ gia, xem ra không cần nghĩ đến chuyện nguy hiểm này.

Có thể do nàng quá lo lắng mà thôi, "phải, người này đáng chết!"

Lam Đồng đưa cánh tay bị thương của mình đến trước mặt Nghệ Nhàn, hai mắt thâm thúy không chớp nhìn nàng.

Nghệ Nhàn giả vờ không biết, né cánh tay kia, "đưa cánh tay này cho ta làm gì? không lẽ muốn so tay với ta xem tay ai khỏe hơn hả?"

Thân thể Nghệ Nhàn trước kia không khác gì Lâm muội muội, một bước đi thở gấp ba lần, cũng may thời gian đó có gia súc kia nuôi tốt lên, từ khi nàng bắt đầu chạy trốn, thì thịt mềm trên thân cũng đổi thành cơ bắp rồi, sao có thể so với Lam Đồng được....

Điển hình nhất chính là, mỗi lần nàng đánh gia súc này, đối phương không đau không nhức, nhưng tay nàng đau a.

Con ngươi Lam Đồng xoay một vòng, thấy tiểu gia hỏa đang chơi với Ngân Bảo đại nhân, còn có Miên Hoa Đường đang chơi túi huyễn thú, liền đi nhanh tới, tiện tay xách gáy tiểu gia hỏa đem tới, "Tiểu Lam, bị thương thì nên làm gì?"

Ánh mắt tiểu gia hỏa nhìn nàng, liền vươn lưỡi liếm a liếm.

Nghệ Nhàn thực sự không quan tâm nữa lườm người này một cái, "trước đó là ai dạy Tiểu Lam, bị thương thì nên tự mình chữa thương."

Nghệ Nhàn khó chịu đẩy tay Lam Đồng ra, ôm tiểu gia hỏa về, tiện tay vuốt lông cho tiểu gia hỏa, rồi quay lại nói, "ngươi hình như không sợ mưa lôi quang của ta."

Lần đầu tỷ đấu thì giả chết, lần thứ hai cũng không có phản ứng gì nhiều, cho dù theo nàng xông vào lôi linh cốc, cũng không có đau đớn như những người khác, không lẽ tình trạng chịu đựng của thú nhân đã mạnh đến mức như vậy rồi sao?

Lam Đồng thấy vẻ mặt nàng nặng nề, "lúc bắt đầu thì khó chịu, sau đó vài lần thì đỡ hơn rồi, sau nữa thì quen rồi."

Nghệ Nhàn nhíu mày, "quen?"

Từ giọng nói biểu đạt của Lam Đồng, Nghệ Nhàn cũng hiểu được chuyện này không quá quan trọng nữa, nàng chợt tiến đến trước mặt Lam Đồng, nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt xanh kia, "không gạt ta?"

Lam Đồng liền đen mặt, "ta khi nào đã gạt ngươi? nhưng còn ngươi, luôn gạt ta."

Bị lên án, Nghệ Nhàn không dám nhìn thẳng, nàng chột dạ không dám nhìn Lam Đồng, "không lẽ mỗi lần tỷ đấu xong, ngươi không ngừng thích ứng quá trình này, năng lực chống đỡ tự cường lên?"

Lam Đồng nghĩ kỹ lời Nghệ Nhàn nói, thì gật đầu "nói như ngươi vậy, Nghệ Nhàn, sao ngươi lại thông minh như vậy?"

Nghệ Nhàn chỉ cảm thấy cá dính nước mặn không dễ, gia súc này da càng dày, thịt càng béo, sợ là đánh nhau cũng khó thắng, "nếu không chờ thương ngươi lành, chúng ta lại đánh một trận nữa?"

Vẻ mặt Lam Đồng mong chờ, "cần gì chớ hết, hiện tại cũng có thể."

Nghệ Nhàn lắc đầu, đấu như vậy cũng không phải là chưa từng làm qua, tiêu hao sức khỏe rất nhiều, lỡ như dọc đường gặp chuyện ngoài ý muốn thì xong luôn.

Lam Đồng lần nữa đưa cánh tay bị thương đến trước mặt Nghệ Nhàn, "chữa thương, khỏe rồi mới tỷ đấu với ngươi được."

Nghệ Nhàn thấy bộ dạng xấu xa của Lam Đồng, tựa như thắng nàng là chắc rồi, nàng vừa buồn cười vừa tức giận, muốn đi qua vỗ một cái. Nhưng nghĩ đến đi đoạn đường này còn phải dựa vào tên này rồi còn phải tranh thủ tu luyện, bất đắc dĩ nói, "chữa cho ngươi."

Khóe mắt Lam Đồng cong lên, thúc giục "mau mau, chữa xong chúng ta lại phải đi rồi."

Suy nghĩ của Nghệ Nhàn không khác gì nàng, không biết người Tạ gia vì chuyện Hà quản sự chết khi nào đuổi theo đến đây, cho dù thế nào cũng phải rời xa huyễn thú cốc, như vậy an toàn mới cao hơn được một chút.

Dọc đường quay về Thanh Sơn Tông, các nàng hầu như đều ở trên lưng Lam Đồng. Vừa bắt đầu vài ngày, ba cái tiểu tử còn đàng hoàng ngoan ngoãn, nhưng thời gian càng dài, đối với tụi nhỏ cũng là một sự dằn vặt, cho dù một ngày được hạ cánh nghỉ chân nửa canh giờ nhưng vẫn như cũ không thể cản được nỗi buồn của ba cái tiểu gia hỏa.

Nghệ Nhàn cảm giác mình sắp thăng cấp, nếu không phải tiểu gia hỏa bị bắt đi, nàng sợ là ở trong lôi linh cốc thăng cấp xong rồi. Thăng cấp lần này tốt nhất là không nên như lần trước ở trong sân tỷ đấu a, cho nên phần lớn thời gian nàng đều dùng để tu luyện, thấy tụi nhỏ an phận thủ thường, cũng yên tâm hơn.

***********

Nào ngờ thả lỏng một chút thì ba cái tiểu tử kia lại chọc tới nguy hiểm, phát hiện sau lưng Lam Đồng chơi trò đuổi bắt không sao.

Cộng thêm tơ nhện của Ngân Bảo đại nhân, ba cái tiểu tử dính nối với nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tuy hai mà một.

Ngân Bảo đại nhân nếu bị gió thổi ra ngoài, Tiểu Lam liền dùng móng vuốt ấn sợi tơ kéo nó lại. Còn Miên Hoa Đường hình dạng tờ giấy lại còn nhẹ hơn, Ngân Bảo đại nhân dùng tơ nhện cột chặt nó ấn một cái thì có thể kéo Miên Hoa Đường trở lại.

Tiểu Lam nặng nhất, chỉ có thể nhìn Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường thay phiên nhau chơi diều, nhìn tụi nó vèo một cái bị gió thổi bay, lại đè một cái quay trở về, đột nhiên cảm giác thật đặc biệt vui vẻ.

Ba cái tiểu tử ở sau lưng Lam Đồng chơi trò này, vui đến không biết gì, cho đến khi Miên Hoa Đường bị gió thổi qua bay lơ lửng ở chân trời, tựa như con diều. Ngân Bảo đại nhân cùng tiểu gia hỏa cùng nhau kéo nó quay lại.

Nhưng vào lúc này, một con chim to không biết từ đâu bay đến, cắn Miên Hoa Đường.

Ngân Bảo đại nhân, "!"

Tiểu Lam, "!!"

Miên Hoa Đường cảm giác mông mình bị thứ gì đó cắn, "!!!"

Sợi tơ chợt kéo một cái, Ngân Bảo đại nhân cũng bị kéo lôi đi, tựa như nhổ củ cải, tiểu gia hỏa sợ đến kêu ngao ngao, chi trước bị tơ kéo lôi ra hơn phân nửa.

Trong đầu Nghệ Nhàn có tiếng Ngân Bảo đại nhân cầu cứu đánh thức, vừa nhìn thì thấy một trảo của tiểu gia hỏa đang dừng sức lay trên lưng Lam Đồng, nửa người trước bị lôi ra ngoài, đang kêu ngao ngao, nàng theo sợi tơ nhìn lại, Ngân Bảo đại nhân đang đung đưa trong gió, tựa như cây củ cải, căn bản không chỗ tựa, thân thể không ngừng lắc lư lắc lư, nếu không phải bộ lông màu trắng thì Nghệ Nhàn sợ là cũng không nhìn thấy được thân ảnh Ngân Bảo đại nhân.

Tập trung nhìn lại, Miên Hoa Đường càng đen hơn, gần nửa người đang ở trong miệng một con chim.

Nghệ Nhàn cũng nhanh bị ba cái tiểu tử này hù cho đau tim, cẩn thận nghĩ lại Miên Hoa Đường thể chất không sợ lôi tủy, nàng đưa tay liền phóng cho con chim kia một kích lôi tủy, sợi tơ theo gió lắc lư không ngừng, một kích của nàng cũng rơi vào khoảng không.

Nghệ Nhàn vỗ vỗ đầu bự của Lam Đồng, "nhanh hạ xuống đất trước, Miên Hoa Đường sắp bị con chim kia nuốt rồi."

Lam Đồng liền tìm chỗ hạ cánh, tơ nhện của Ngân Bảo đại nhân đúng là món đồ tốt, liên tục bị Nghệ Nhàn kéo xuống mặt đất, con chim kia cũng buồn bực, ăn nửa ngày miệng sắp rã rời rồi mà vẫn không thể nuốt được Miên Hoa Đường. Thấy thứ này đột nhiên rơi xuống đất, cảm giác sắp gặp nguy hiểm, nó vội vàng vỗ cánh muốn bay đi.

Nghệ Nhàn cũng không cho nó như ý, phóng một cái lôi tủy, con chim lớn liền gục xuống đất, nó quyết định vội bỏ đồ ăn lại, nào ngờ bị vướng nuốt không được nhả cũng không được. Nó hoảng loạn vỗ phạch phạch nửa ngày, không bay lên trời được còn bị Nghệ Nhàn đánh cho đuối thân.

Miên Hoa Đường thở hổn hển biến thành một con cá nóc, dù vậy miệng con chim kia vẫn há to.

Nghệ Nhàn lo sợ Miên Hoa Đường tức giận liền phóng kỹ năng của nó, vội kêu Ngân Bảo đại nhân trói con chim kia lại, định đi lên bóp miệng con chim kia, kết quả còn chưa kịp làm, liền thấy con chim vỗ cánh phạch phạch như điên, đột nhiên bịch một tiếng, đầu nổ tung.

Miên Hoa Đường theo quán tính lăn ra ngoài, nằm rạp trên đất không nhúc nhích, màu xanh trên thân còn dính thêm vết máu đỏ, quả thực thê thảm.

Nghệ Nhàn vội vàng ôm lấy nó từ phía sau, kết quả vừa ôm, Miên Hoa Đường liền bạo phát kỹ năng súng máy của nó, biu biu biu, chờ Miên Hoa Đường dừng lại, cánh rừng trước mặt các nàng đã trụi lủi.

Lam Đồng há hốc miệng trợn mắt nhìn Miên Hoa Đường trong ngực Nghệ Nhàn.

Cũng may Nghệ Nhàn đã báo trước với Lam Đồng, nếu không bị hói đầu là mấy người các nàng.Miên Hoa Đường phóng kỹ năng xong, thể trạng cá nóc lại quay về thành tờ giấy, cảm giác như ném đi tức giận mọi chuyện trở nên tốt hơn nhiều. Chỉ là lần này Nghệ Nhàn phát hiện phía sau Miên Hoa Đường bị trầy da, vội chạm lên một cái, Miên Hoa Đường liền co lại thành một cục, run rẩy a run rẩy.

"Bị thương?"

Tiểu Lam vội vàng chạy đến liếm một cái, nháy mắt Miên Hoa Đường biến thành một tờ giấy nhăn. Nghệ Nhàn liền tự quang linh phủ lên vết thương của nó, thấy nó không ghét liền chữa thương cho nó.

Bị thương lần này đối với Miên Hoa Đường đả kích rất lớn, được Nghệ Nhàn chữa xong, liền làm ổ nằm trong túi không chịu đi ra, buồn bã.

Nghệ Nhàn hỏi đầu đuôi chuyện này, thấy Tiểu Lam cùng Ngân Bảo đại nhân rũ lỗ tai đứng dưới chân nàng, bộ dạng trông thật buồn cười, trò chơi thả diều này nàng đến nay vẫn chưa nói qua với ai. Không nghĩ đến mấy cái tiểu tử buồn chán lại nghĩ ra sáng kiến này, cũng may là hữu kinh vô hiểm, "quay về rồi phạt các ngươi."

Trải qua chuyện phát sinh ngoài ý muốn, ba cái tiểu tử quay về cũng an phận hơn, Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường chen nhau ở trong túi, Tiểu Lam nằm thình thoảng ngắm phong cảnh, khi các nàng gần đến Thanh Sơn Tông, ba ngày sau là đến chung kết quyết tái.

Hai người vượt gió đi một đường, phong trần gió bụi mỗi ngày bay chiếm đa số, Nghệ Nhàn vội vàng tu luyện, Lam Đồng vội vàng bay, đến cả nói chuyện cũng không nhiều. Nghệ Nhàn cảm giác thời gian đi rèn luyện này tựa như quay về lúc còn đi săn ở thú nhân tộc, cuộc sống có thịt nướng, đơn giản, đường xá thì gặp đủ loại biến cố, nói ngắn gọn, lần này nàng thu hoạch cũng khá tốt.

Nghệ Nhàn, "ta về Vân Đan phong trước, ngươi quay về nghỉ ngơi cho thật tốt đi."

Lam Đồng níu tay nàng lại, "không phải ngươi nói hết thương sẽ đánh một trận sao?"

Nghệ Nhàn nở nụ cười, "vội cái gì, sau này ta còn nhiều thời gian tìm ngươi đánh nhau mà, khi nào đánh bại được ngươi thì thôi."

Chân mày Lam Đồng cong lên, "được."

*****

Nghệ Nhàn còn chưa vào đình viện đã nghe tiếng nổ rất lớn, nàng vội mở cửa đi vào. Chỉ thấy đình viện đầy khói bay ra từ phòng của Đoan Mộc Nhã, Đoan Mộc Nhã đang bịt mũi ho khan nửa ngày, "xong rồi, lại hủy hết một lò linh dược nữa của ta rồi."

Nàng thấy khói trong nhà quá lớn liền lui lại vài bước, sau đó tiến lên trước, bắt đầu nhìn dường như đang chờ khói tan hết rồi đi vào.

"Tiểu Nhã, ta thấy ngươi nên đến phòng luyện đan đi."

Nghe âm thanh này, Đoan Mộc Nhã chợt xoay người lại, mở to đôi mắt hạnh nhìn Nghệ Nhàn, sau đó hét chói tai chạy về phía Nghệ Nhàn, "trời a, không phải là ta đang nằm mơ chứ?" nàng còn hung hăng nhéo mình một cái, bàn tay đen thui tự xoa lên mặt mình, "cuối cùng ngươi cũng đã trở về rồi, ta còn đang lo mấy ngày qua, nếu ngươi không về kịp chung kết quyết tái thì phải làm sao đây, ha ha, mau cho ta xem ngươi thật kỹ một chút a."

Nghệ Nhàn đôi khi cảm thấy Đoan Mộc Nhã như là nương ở nhà, luôn lo lắng cho nữ nhi, nếu là nam tử sợ là bị người này coi thành nương khang* mất thôi. Nhưng được một người như vậy thường xuyên lo lắng, quan tâm trong lòng Nghệ Nhàn lại thấy ấm áp. "ta vẫn khỏe, còn ngươi nếu ta không quay lại, chắc ngươi đốt luôn cái đình viện này rồi a, đến khi đó làm sao nói với phong chủ Liễm Hồng Dược đây a."

Nương khang*: ý chỉ mấy người nam mà ẹo ẹo vẹo vẹo á....

Đoan Mộc Nhã vừa nghe thấy tên sư phụ, cái mùi liền hừ hừ như tiểu trư, "nếu không phải sư phụ kéo ta đi tìm linh dược, nhất định ta sẽ theo ngươi đến huyễn thú cốc a. Nhưng tìm được linh được rồi ta lại thấy có gì đó sai sai, đã nổ hết hai cái lò rồi, nếu nổ thêm cái lò nữa, chuyến này ta đi cũng uổng công rồi a."

Nghệ Nhàn, "có phải bỏ nhầm thuốc gì rồi không?"

Đoan Mộc Nhã lắc đầu, "đơn thuốc là do sư phụ cho, sợ là do ta không hiểu được chỗ nào đó. Không nói chuyện của ta nữa, nói chuyện của ngươi đi, mau kể ta nghe mấy ngày qua ngươi đi rèn luyện đã gặp được chuyện gì đi, có gặp được kẻ xấu nào không? huyễn thú cốc hình dạng thế nào, ngươi mau nói cho ta biết đi."

Chuyện vui không có, chuyện lo thì nhiều, Nghệ Nhàn vốn định đi rèn luyện một mình, không ngờ lại đụng phải người Tạ gia, vì chuyện huyễn thú lại gây sự với nhau.

Nghệ Nhàn cũng không nói dối, chỉ không có kể thêm Lam Đồng vào trong chuyện mà thôi.

Đoan Mộc Nhã nghe Nghệ Nhàn kể đến việc gϊếŧ chết một quản sự của Tạ gia, vội kéo Nghệ Nhàn vào phòng, "không sao không sao, bọn họ không nhìn thấy hình dáng thật của ngươi, trên đời này ngươi có song linh căn cũng rất nhiều a."

Nghệ Nhàn, "nhưng mà đã nhìn thấy tiểu mà và Ngân Bảo đại nhân rồi."

Đoan Mộc Nhã nghẹn một cái, "không sao không sao, cái Hà quản sự kia cũng chỉ là người đi lo việc công thôi, cũng không phải là nữ tử Tạ gia, chết thì chết thôi."Nghệ Nhàn, "ừ, nhưng mà, ta hại bọn họ bị lỡ một lần săn huyễn thú, việc này sợ là không được yên ổn."

Đoan Mộc Nhã vội nói tiếp, "không sao đâu, bọn họ tạm thời tìm không được ngươi, trừ phi bọn họ đến Thanh Sơn Tông này... Nghệ Nhàn, không phải ngươi nói đã ký kết với một con lôi linh huyễn thú rồi sao? nó đâu rồi? mau cho ta xem đi."

Ngân Bảo đại nhân thò đầu ra trước, sau đó kéo Miên Hoa Đường còn đang buồn rười rượi đi ra.Đoan Mộc Nhã trừng mắt nhìn, sau đó lại nhìn quanh một vòng, cuối cùng đem mắt dán chặt tại thân hình tờ giấy của Miên Hoa Đường, nàng không dám tin nói, "Nghệ Nhàn, đây là lôi linh huyễn thú ngươi đã ký kết trong lôi linh cốc đó sao?"

Nghệ Nhàn thấy bộ dạng nàng kinh ngạc thì biết Đoan Mộc Nhã không tin, lúc đầu Nghệ Nhàn cũng nghĩ mình ký khế ước với một tên ngốc, trong đầu cũng chỉ nghĩ chỉ có huyễn thú to lớn thì mới lợi hại, cho nên không ký được khế ước với lôi linh huyễn thú long kia, thì cũng không thể ký với một cái nhỏ đến không ai thèm quan tâm như vậy.

Nhưng Miên Hoa Đường lại khiến nàng vô cùng bất ngờ, có thể đây chính là huyễn thú của nàng rồi.

Nghệ Nhàn đưa ngón tay ra nhẹ chọt vào giữa mi tâm của Miên Hoa Đường, "phải a, không chỉ như vậy, chúng ta kí là bình đẳng khế ước."

Đoan Mộc Nhã vừa nghe, suýt chút thì nổi nóng đau lòng bất công cho Ngân Bảo đại nhân, nàng chê bai nhìn Miên Hoa Đường, cũng học theo Nghệ Nhàn dùng ngón tay chọc vào, "nhỏ như vậy, thì có thể làm được gì?"

Nghệ Nhàn cười nói, "Ngân Bảo đại nhân hình thể không to, nhưng lại làm được nhiều chuyện ngươi cũng biết rõ đấy thôi."

Đoan Mộc Nhã đau lòng ôm lấy Ngân Bảo đại nhân. "Nghệ Nhàn không thương, ta thương ngươi ha, Ngân Bảo đại nhân đến ăn linh thực đi."

Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, thấy nàng xoay người đem đồ ăn cho Ngân Bảo đại nhân, vội lấy một quả đem cho Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường cuộn mình giơ giác lên cầm lấy, mỗi lần như vậy Nghệ Nhàn luôn cảm thấy cái tư thế này thật sự chất phác, "gần đây Thanh Sơn Tông có xảy ra chuyện gì không?"

Đoan Mộc Nhã trầm tư một hồi, "cũng có nhiều chuyện lắm, gần nửa tháng qua đều là một hồi kịch. Phần lớn là chuyện ở Minh Vọng Phong, ta thấy a, bọn hắn lúc này cũng rảnh rối nên chuyện nọ sọ chuyện kia a."

Nghệ Nhàn thúc giục, "mau nói nghe đi."

Đoan Mộc Nhã giơ ngón tay đếm nói, "trước tiên là vị Phó Tinh sư huynh bị hỏa long của ta hù chạy, ngươi chắc còn nhớ chứ, hắn chính là cái tên khi dễ Tiểu Lam, bị ngươi nói trúng rồi. Lần trước hắn đòi phân cao thấp với thích khách Thẩm sư huynh, khi trận chung kết vừa kết thúc, hắn kéo theo những người khác vì báo thù cho sư huynh đã chết đi gϊếŧ thú nhân, việc này hắn náo loạn cả nửa tháng kinh động đến phong chủ Chúc Minh Ý. Kết quả ngươi biết vị Chúc phong chủ kia nói gì không?"

Nghệ Nhàn suy nghĩ một chút, "đại khái trách hắn là sư huynh, lại dẫn đầu gây chuyện làm loạn. Còn có hữu nghị giữa nhân tộc và thú nhân nên không được nói bậy."

Đoan Mộc Nhã cả kinh nói, "oa, Nghệ Nhàn, không lẽ ngươi để lại cái tai của ngươi lại đây sao? đến cả lời Chúc phong chủ nói ngươi cũng có thể đoán được. Còn có cái gì mà ngươi không biết không?"

Nghệ Nhàn, "đừng có keo kiệt, sắp đến chung kết quyết tái rồi, nếu còn gây chuyện thêm nữa, chìa khóa đến tay tự nhiên không còn, ngươi nói bên nào tổn thất nặng hơn?"

Đoan Mộc Nhã suy nghĩ rồi gật đầu, "ta nghe các sư tỷ Vân Đan phong nói, trước kia Thanh Sơn Tông luôn chọn một cái học viện nào đó để thi đấu hữu nghị rồi tuyển vài người từ nơi đó, nhưng mà Thủy ấn bí cảnh lần, Thanh Sơn Tông bao hết nửa phân số nhân tộc, đến một cái danh ngạch cũng không chia cho học viện Đông Thăng hay là Hải Thệ một cái nào. Có thể thấy được là Thanh Sơn Tông đối với Thủy ấn bí cảnh lần này coi trọng cỡ nào."

Nghệ Nhàn thấy nàng đã hiểu liền thúc giục, "sau đó thì sao?"

Đoan Mộc Nhã cười hì hì, nhìn có vẻ hả hê nói, "kết quả chịu phạt một trận, đúng là gieo gió gặt bão. Chúc phong chủ này xử lý cũng hả dạ lòng ngươi, đáng tiếc nghiêm phạt quá nhẹ, vừa giao trách nhiệm liền bế quan, không đi ra ngoài."

Nghệ Nhàn ngược lại không quan tâm đến chuyện mấy người này, nếu có cơ hội cùng đi vào bí cảnh, nàng nhất định phải gặp bọn hắn đòi lại nợ này, "có chuyện gì liên quan đến Tử Hàn sư tỷ hay là Tạ Anh không?"

Đoan Mộc Nhã, "Có a, sắp đến chung kết quyết tái, mọi người đang đoán xem ba món bảo bối cao cấp kia dành cho ai, hiện tại ai cũng đặt cược hết rồi, mỗi phong đều có. Ha ha, ta cũng đặt một ít."

Đây không phải là công khai đánh bạc sao?

Nghệ Nhàn đột nhiên cảm thấy đám người kia rất nhạy bén trong cách kiếm tiền a, "việc này Thanh Sơn Tông cũng dung túng sao?"

Đoan Mộc Nhã, "chỉ mở một mắt nhắm một mắt thôi, các sư tỷ nói mỗi năm đều có, trước đó là đặt cược ghi danh sáu thẻ bài Phong Vân, rất là kịch liệt. Hiện tại đã đến chung kết quyết tái, ba cái vị trí kia đều đã bỏ tiền đặt cược, nói nhỏ cho ngươi biết nha, ta đặt Tử Hàn sư tỷ thắng, ngươi có muốn đặt một chút cho vui không?"

Nghệ Nhàn đối với chuyện này cũng cạn lời.

Sau đó nàng đi một chuyến đến Thiên Cơ phong, lại thấy Niệm Vân Âm đang còn bế quan. Nghĩ đến muốn đến Vân Miểu phong lại không biết bây giờ đi nên nói gì với vị đại sư tỷ kia đây? do dự một hồi, Nghệ Nhàn lại quay về Vân Đan phong.

Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng Đoan Mộc Nhã kêu thảm thiết, Nghệ Nhàn mở cửa ra, còn tưởng là Đoan Mộc Nhã làm nổ lò, nhưng nhìn lại thì lại không nhịn được mà nở nụ cười.

Đoan Mộc Nhã vẻ mặt khóc nức nở, "Nghệ Nhàn, ngươi còn cười!"

Đầu tóc Đoan Mộc Nhã bị lôi điện đánh cho quăn tít, mặt cháy đen, trên người còn có vài chỗ nám đen do bị lôi đánh, vừa rồi khi nói với Nghệ Nhàn trong miệng còn bốc khói, xem ra là bị lôi đánh rất mạnh a.

Còn đầu sỏ gây nên đang chớp đôi mắt đậu đen vô tội nhìn các nàng.

Nghệ Nhàn nhìn bộ dạng các nàng như vậy, "có phải là ngươi khi dễ Miên Hoa Đường không?"Đoan Mộc Nhã ưỡn ngược lớn tiếng phản bác, "làm gì có a, ta là loại người khi dễ huyễn thú sao?" đang lúc Nghệ Nhàn nghiêm túc soi mói, Đoan Mộc Nhã càng nói tiếp giọng càng nhỏ, "ta chỉ muốn thử sự lợi hại của nó một chút, nên có so tài chút xíu."

Nghệ Nhàn cũng biết là Đoan Mộc Nhã chủ động chọc Miên Hoa Đường, nếu không với tính tình dễ dãi của Miên Hoa Đường, không ai chọc cũng sẽ không thả đại chiêu, "cũng trách ta, lúc đầu không nói rõ với ngươi."

Nàng liền đi qua ôm lấy Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường cuộn người ôm lấy tay nàng, chớp chớp mắt nhìn Đoan Mộc Nhã, Đoan Mộc Nhã bị nó dọa sợ đến co người lùi về sau, "Đừng, đừng, Nghệ Nhàn ngươi đừng cho nó qua đây, hỏa linh của ta đánh vào nó cũng không có tác dụng gì a."

Âm thanh ủy khuất rất nhanh thành tiếng khóc.

Nghệ Nhàn không thể làm gì khác hơn là đứng cách xa nàng một chút, "Miên Hoa Đường là lôi linh huyễn thú không sai, nhưng mà thuộc tính của nó tương đối đặc biệt, đến giờ ta cũng không hiểu hết được, nhưng ngươi không thể đánh lại nó đâu."

Nghệ Nhàn nhìn tay áo của Đoan Mộc Nhã bị cháy rụi nhất định là dùng hỏa long công kích vật nhỏ này rồi, nếu không sao nó lại dùng lôi linh cùng hỏa linh đánh lại chứ?

Đoan Mộc Nhã vội cầm đan dược ra nuốt hai viên, vỗ vỗ lên cái áo cốt thứ thú may mắn của nàng, "vừa rồi nó phình lên như quả cầu, nhìn có chút khả ái." sau đó nàng không sợ chết chọc hai cái.

Nghệ Nhàn, "Miên Hoa Đường lúc bị khi dễ sẽ biến thành khí cầu, lúc đó là lúc nguy hiểm nhất, tốt nhất là trốn đi, nếu không --"

Đoan Mộc Nhã chán nản ngồi dưới đất, vén máy tóc cháy đen lên, "chung kết quyết tái có nó, ta cảm thấy ngươi nhất định có thể vào được bí cảnh rồi a."

Nghệ Nhàn thấy buồn cười, nàng cũng không thể vừa vào sân liền đem vật nhỏ này ra chịu đòn được, chờ ngươi đánh xong rồi đánh lại ngươi một trận.

*****

Chung kết quyết tái đến, Nghệ Nhàn là hạ nhân ở Vân Đan Phong nên được xếp vào những đội phong đi sau, đứng phía cuối cùng. Bên cạnh còn có một vị ở sư huynh Vân Đan phong, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau. Nhìn y phục của mình khác với những người ở phong khác, Nghệ Nhàn đột nhiên cảm thấy bộ y phục này cho Vân Đan phong mặt mũi lớn đến thế nào.

Liên tục thi tuyển, Vân Đan phong cũng có được hai người ra tham gia chung kết quyết tái, nói thật nếu kể ra cũng bị người ta cười cho rụng răng.

Hệt như lần trước, khi tuyển chọn đấu loại từng vòng, rồi đến chung kết, sau đó là chung kết quyết tái, không phô trương là không được, mọi người đứng trên quảng trường ngươi chen ta, ta chen ngươi, nghe quy tắc tranh tài, sau đó tiến vào trong sân bắt đầu thi đấu. Cái này tựa như kiểu chảy nước đơn giản mà thô bạo, bọn họ là người thi đấu tựa như nồi thập cẩm cần được nấu, để trong một cái nồi cách thủy, kiểu gì cũng nấu được.

Nhưng mà lần này lại khác, đây là Thanh Sơn Tông đấu với thú nhân tộc, đại biểu cho cả bộ mặt tộc nhân. Đội ngũ ra sân chiếu theo chiều cao mà sắp xếp thành hàng, đi trước tiên chính là tam đại phong -- Minh Vọng Phong, Vân Miểu Phong, Sí Diễm Phong.

Dẫn đầu Minh Vọng Phong là đại sư tỷ Tạ Anh, nàng thẳng lưng không nhanh không chậm đi trước, phía sau là các sư huynh đệ, Nghệ Nhàn nhìn thấy được nhiều người quen mắt trong đội ngũ đó, Trình Bang, Phó Tinh, Dư Hồng, Tạ Vũ...

Sau là đến Vân Miểu Phong, vị đại sư tỷ lười biếng mệnh danh thánh ngủ Tử Hàn đang vật vờ đi trước, mắt nửa hí nửa sụp bộ dạng hình như chưa tỉnh ngủ, Nghệ Nhàn còn thấy được nàng đang giật giật mép, hình như đang lén ngáp một cái.... đội ngũ sau lưng có vài người nhìn cũng quen mắt, có Văn Ca, Bảo Đàm...

Sĩ Diễm Phong, dẫn đội là Hoàng Phủ Nghị, người đi theo phía sau, Nghệ Nhàn cũng không biết hết được. Sau đó là sáu phong lớn nhỏ còn lại, Vân Đan Phong, Thiên Cơ Phong, cùng Hư Không Phong tất cả đều được liệt vào nhưng phong khác.

Tiếp đó là Bỉ Mông dẫn đội thú nhân tộc đi vào, thân hình cao to có thể hù chết người, đang bị mọi người ngẩng đầu lên chăm chú xem, vừa ngẩng lên xem thì chỉ thấy được cằm của bọn họ, thú nhân tộc cũng đổi hành vi lôi thôi trước đó, không biết kiếm đâu ra được bộ đồ chỉnh trang đổi lại, nhìn qua đội ngũ cũng chỉnh tề không khác gì nhân tộc.

Bất quá Nghệ Nhàn đã nhìn thấu bản chất vụng về của bọn họ, dù cho mặc y phục bình thường, thì khi biến thú hình cũng khó mà duy trì được cái hình tượng này a.

Sau lưng Bỉ Mông là sư tộc, Nghệ Nhàn không ngờ là Lam Đồng lại đi trước dẫn đầu, gia súc luôn ăn nói thận trọng này, lúc này đang khai hỏa khí tràng toàn bộ, chiều cao chí ít cũng 1m8, có thể làm sợ một đám người, sợ là sau khi tỷ đấu xong, giá trị võ lực cũng có thể khiến mọi người hoàn toàn coi trọng nàng. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo da thú mềm mịn, con ngươi xinh đẹp liếc nhìn xung quanh, rất nhanh liền bất động thanh sắc thu hồi.

Chờ mọi người tham gia trận chung kết quyết tái vào bàn xong, Nghệ Nhàn mới thấy được người tiếp thú nhân tộc là phong chủ Minh Vọng Phong, còn tông chủ Thanh Sơn Tông, từ lúc nàng đến Thanh Sơn Tông cho tới giờ cũng chưa bao giờ thấy ra mặt.

Trường hợp không lộ diện này, có thể nói vị tông chủ này xem thường thú nhân tộc, còn không là thực sự đang có chuyện không thể đến được?

Nghệ Nhàn đang suy nghĩ lung tung thì nhìn thấy Liễm Hồng Được - Vân Đan Phong đang ngồi trên bàn bình phán, cẩn thận đếm dường như mỗi phái đều có một người đến tọa trấn, có thể thấy là rất coi trọng cuộc tỷ đấu này.

Đang lúc Nghệ Nhàn miên man suy nghĩ, chợt cảm giác có ánh mắt đang nhìn nàng, nàng nhìn lại thì thấy Tạ Vu đang đứng ở đội ngũ Minh Vọng Phong vẻ mặt hung ác nhìn nàng chằm chằm.

Nghệ Nhàn nhìn hắn nở nụ cười, trong trăm người lại có người lại tìm thấy nàng, gia súc Lam Đồng liếc mắt cũng không thấy được nàng, nhưng có thể thấy vị ""đệ đệ" này đối với nàng có bao nhiêu tưởng niệm.

Tạ Vũ mở miệng, Nghệ Nhàn đọc được từ miệng hắn qua khẩu hình là một câu đầy uy hiếp -- ngươi nhất định phải chết!

Nghệ Nhàn cũng đáp lại hắn một câu -- ta sẽ sống lâu hơn ngươi.

Tạ Vũ tức giận liền quay mặt đi chỗ khác nghe Chúc Minh Ý đọc quy tắc. Hai người ngươi đi ta đến, Chúc Minh Ý cũng nói xong việc hoan nghênh thú nhân tộc đến xã giao.

"Tiếp theo là quy định thi đấu trên năm đài, ba người thắng vào nhóm thăng cấp, hai người thắng vài nhóm thất bại, người thắng có thể có cơ hội vào nhóm thăng cấp..."

Nghệ Nhàn nhìn đám sư huynh sư tỷ ưu tú trước mặt, liền cảm giác áp lực rất lớn.

Vì thú nhân tộc cần không gian lớn hơn, đấu đài phải dời ra ngoài, hơn nữa phải lớn gấp năm lần. Nghệ Nhàn cảm thấy việc này không có lợi cho nhân tộc, phạm vi nhỏ, tỷ lệ bị loại cao. Phạm vi lớn tỷ lệ đối lập nhau lại nhỏ hơn. Nhưng như cách nói phạm vi nhỏ hơn thì sẽ bất lợi cho thú nhân.... nếu là quy định Thanh Sơn Tông, chắc hẳn cũng đã cần nhắc đến một vài yếu tố rồi.

Nghệ Nhàn nhanh chóng lược lại những hình ảnh khi nàng đấu cùng với Lam Đồng, cảm giác đánh bại một cái thú nhân như là Lam Đồng thực sự có chút khó khăn, tốc độ không lại, lực công kích yếu, còn bị phòng ngự của nàng bỏ xa.

"Mỗi một phong phái người đại biểu ra chọn một đấu đài."

"Ta nghe nói Bỉ Mông là chiến sĩ dũng cảm nhất thú nhân tộc, khoảng cách xa như vậy thì chúng ta đánh như thế nào? nửa người ra khỏi đấu đài chúng ta có được tính thắng không?"

"Vấn đề này của ngươi tốt nhất là chờ chút nữa hỏi trọng tài sư huynh đi."...

Nghệ Nhàn được phân tới trận thứ ba, thi đấu ngày thứ hai, thứ tư, thứ năm còn có ngày thứ bảy, thứ chín. Thời gian mười ngày liền xác định nàng được vào nhóm thăng cấp hay nhóm thất bại.

"Sư muội, ngươi đi đấu đài thứ mấy?"

"Ta ở đấu đài thứ ba."

Vị sư huynh cùng ở Vân Đan Phong nhìn Nghệ Nhàn bình tĩnh liền cười nói, "ngày mai ta có trận tỷ đấu, sư muội có rảnh thì đến xem."

Nghệ Nhàn làm gì rảnh như vậy, nàng còn đang gấp gáp tu luyện a, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Tối hôm đó, trong đình viện của Nghệ Nhàn lại có thêm một vị khách không mời mà đến, gia súc Lam Đồng này liều mạng xông thẳng vào phòng của nàng, không để ý Đoan Mộc Nhã còn nhìn bên ngoài dáo dác, "Nghệ Nhàn, ngày mai ta có tỷ đấu, ngươi nhất định phải đến."Nghệ Nhàn hơi nhíu mày, "ngày mai? cùng ai ngươi biết không?"

Lam Đồng lắc đầu, "còn ngươi?"

Nghệ Nhàn có cùng một cái thời gian tỷ đấu với Lam Đồng, hai người phát hiện có trùng hợp, "không lẽ tỷ đấu ngày thứ năm, ta đánh với ngươi?"

Ngày thứ năm là trận tỷ đấu thứ ba của nàng, nếu đụng phải Lam Đồng.... Nghệ Nhàn cảm giác tỷ số thắng của nàng cực kỳ nhỏ, "đến khi đó đừng để ta đánh cho cái mông quần dính nướƈ ŧıểυ a."

Lam Đồng không thèm để ý nàng, chợt kéo nàng đến trước mặt, vẻ mặt chờ mong, "Nghệ Nhàn, ngươi hôn ta một cái giống ngày hôm đó đi."

Nếu nàng không nói thì chuyện này Nghệ Nhàn cũng quên mất trên chín tầng mây rồi, bị Lam Đồng nhắc đến Nghệ Nhàn chợt nhớ ra ngày hôm đó ở trong cốc đầu óc mê muội làm chuyện ngu xuẩn.

Nghệ Nhàn vỗ một chưởng qua, khiến cái tên không biết xấu hổ kia tránh xa một chút, "ngày mai, ngươi còn phải tỷ đấu, mau cút về sớm nghỉ ngơi đi, thua thì đừng đến gặp ta."

Lam Đồng níu tay nàng lại khẽ cắn lòng bàn tay nàng, trước kia không quan tâm liền cắn một ngụm, nhưng nhiều lần thấy Nghệ Nhàn đau nên cũng thả nhẹ độ mạnh yếu xuống, cắn xong rồi thè lưỡi liếm liếm, Nghệ Nhàn phiền nhất là chiêu này của nàng, vội dãy dụa, Lam Đồng cũng buông tay, "ngày mai ta sẽ thắng."

Chạy đi, Lam Đồng chợt xoay người lại, nói thêm một câu, "thắng thì phải hôn ta."

Nếu không phải lo lắng vào đêm khuya lôi tủy gây ra tiếng động lớn, Nghệ Nhàn liền đánh nàng một cái cho răng rơi đầy đất một lần, Nghệ Nhàn nghiến răng, "cút --"

Vì là trận đầu tiên của nhân tộc cùng thú nhân tộc nên trong sân đã chật người đi xem, Nghệ Nhàn bị Đoan Mộc Nhã kéo đến đấu đài, chen lấn ngộp thở suýt thì không vào được.

"Ta nói là rất náo nhiệt a, ngươi không nghĩ đến sao? dù gì cũng là trận đầu tiên, nhất định phải đi xem, để còn có thêm kiến thức a."

"Nghệ Nhàn, nếu ngươi gặp thú nhân, thì làm sao để loại đối phương?"Vấn đề này, Nghệ Nhàn đã nghĩ đến rất nhiều lần, "chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu, khi tỷ đấu mới thấy được."

Nghệ Nhàn còn tưởng tỷ đấu với Lam Đồng không phải là ngự thú sư quan trọng, nào ngờ đối phương lên sân nàng liền choáng váng.

Xong rồi, trận đấu này Lam Đồng có thắng được hay không thì không biết được a.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngự Thú Sư Mạnh Nhất, truyện Ngự Thú Sư Mạnh Nhất, đọc truyện Ngự Thú Sư Mạnh Nhất, Ngự Thú Sư Mạnh Nhất full, Ngự Thú Sư Mạnh Nhất chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top