Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ
*Joseph Maurice Ravel (1875 – 1937): nhà soạn nhạc người Pháp nổi tiếng với những giai điệu, kết cấu và hiệu ứng của dàn nhạc và nhạc cụ. Phần lớn các tác phẩm nhạc piano, thính phòng, nhạc hát và nhạc cho dàn nhạc của ông đều đã phổ biến với các buổi hòa nhạc. Ravel là nhân vật có nhiều ảnh hưởng nhất đến âm nhạc Pháp trong thời đại của ông và là đại diện chính của trào lưu có tên ấn tượng vào đầu thế kỉ 20
*Pavane pour une infante défunte: Điệu pavan tặng người con gái đã lìa đời
—--------------------------------------------
Lúc hai người cùng đi ra cổng, vẻ mặt Lục Tảo Thu có thay đổi cực kỳ nhỏ, nhíu mày nhìn về phía xa.
Chung Quan Bạch cũng nhìn theo về hướng đó, nhưng không trông thấy gì kỳ lạ: "Bên đó có gì sao?"
Lục Tảo Thu vẫn nghi hoặc đi về hướng anh vừa nhìn, Chung Quan Bạch không rõ nội tình bám theo sau.
Đi một đoạn, hắn nhận ra Lục Tảo Thu đang dừng trước quán bán bánh trứng buổi sáng hắn mua ăn.
Chung Quan Bạch: Từ bao giờ Lục Tảo Thu lại bắt đầu ăn bánh trứng thế?
Lục Tảo Thu đứng gần quán nhà người ta một lát, sờ sờ lên miệng mình, nhớ lại nụ hôn trong phòng nhạc, vì thế quay đầu nói với Chung Quan Bạch: "Nó có mùi giống em."
Chung Quan Bạch nghe vậy cười ha ha, thuận tiện dụ dỗ: "Anh có muốn mua một cái nếm thử không?"
Lục Tảo Thu bình tĩnh cự tuyệt: "Tôi nếm qua món ngon hơn rồi."
Chung Quan Bạch: Chú công an ơi ở đây có người quấy rối.
Nhưng hắn chỉ suy nghĩ như vậy đúng một giây, giây tiếp theo liền vô cùng khoa trương nắm tay Lục Tảo Thu, nghiêm mặt nói: "Đúng thế!"
Xe Lục Tảo Thu đậu ở gần đó. Ngày thường chỉ cần thầy Chung không đau không bệnh không uống rượu thì luôn cực kỳ vui vẻ đảm nhận vai trò tài xế cho Lục Tảo Thu, lúc này càng thêm ân cần lưu loát làm một loạt động tác mở cửa xe cài dây an toàn, trước khi đóng cửa còn tranh thủ hôn người ta một cái, lúc này mới thành thật ngồi vào ghế điều khiển lái xe đến bệnh viện tư nhà họ Lục vừa thu mua không lâu trước.
Chung Quan Bạch nói: "Lát nữa em muốn vào cùng anh."
Lục Tảo Thu cự tuyệt: "Ngồi ngoài phòng khám chờ tôi là được rồi."
Chung Quan Bạch vươn một ngón tay ra cào lên lòng bàn tay Lục Tảo Thu, kiên quyết kháng nghị: "Em không chịu."
Lục Tảo Thu thấp giọng: "A Bạch, kỳ thật......" Anh luôn mang thái độ thản nhiên, lúc này lại giống như có chuyện khó nói, "...... Em cứ chờ bên ngoài đi."
"Không được." Chung Quan Bạch nói, "Em phải biết rõ tình huống hiện tại của anh. Lục Tảo Thu, em luôn mất rất nhiều thời gian mới học xong một thứ, nhưng lại không thể làm một lúc quá nhiều chuyện. Từ nay về sau toàn bộ thời gian của em đều dành cho âm nhạc, còn lại là dành cho anh. Em muốn ở bên anh, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì."
Hắn vừa lái xe vừa nói ra lời này rất tự nhiên, nghe không giống một lời tuyên thệ hay hứa hẹn, mà đơn giản chỉ thuật lại chuyện mình đang làm.
Cuối cùng Lục Tảo Thu đành thỏa hiệp: "Được."
Bọn họ đến nơi vừa vặn trước thời gian hẹn, hộ lý đi ra cửa đón Lục Tảo Thu, nói bác sĩ đang đợi trong phòng khám.
Đúng lúc này điện thoại của Chung Quan Bạch rung lên, nhìn thấy dãy số của Hạ Ngọc Lâu, hắn không thể không tiếp.
Chung Quan Bạch nói với hộ sĩ: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát, tôi là ——" hắn vốn dĩ muốn giới thiệu mình là bạn đời của anh Lục, nhưng nghĩ lại thì bọn họ còn chưa phải bạn đời hợp pháp, thậm chí chưa kịp cầu hôn, đến vị hôn phu cũng không phải, vì thế đành phải chọn từ khác, "Tôi là cục cưng yêu dấu của anh Lục, chút nữa nhất định phải cho tôi vào phòng khám, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy."
Hộ lý đã nhận ra Chung Quan Bạch, nhưng vẫn cực kỳ chuyên nghiệp nhìn qua Lục Tảo Thu dò hỏi ý kiến.
Lục Tảo Thu gật đầu, mặt không biến sắc: "Đúng vậy."
Hộ sĩ dẫn Lục Tảo Thu vào phòng khám trước, Chung Quan Bạch ra ngoài tiếp điện thoại: "Ngài Hạ?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng thiếu niên: "Thầy Chung, là em, Hạ Âm Từ ạ."
"Ủa? Bạn học Tiểu Hạ, cậu lấy trộm điện thoại của ba cậu đấy à?" Chung Quan Bạch nói rất cục súc, "Tôi đang có việc, cậu có thời gian một phút để trình bày ngắn gọn, bắt đầu tính giờ."
Giọng Hạ Âm Từ nghe qua có chút buồn phiền, không giống bình thường lắm: "...... Đây là số của em, chỉ là trước kia điện thoại vẫn luôn để cha em giữ. Xin lỗi đã quấy rầy thầy Chung ạ."
Chung Quan Bạch: "55 giây."
Hạ Âm Từ: "Thôi để lần sau em gọi cho anh vậy."
Chung Quan Bạch: "49 giây."
Hạ Âm Từ: "......"
Chung Quan Bạch: "45 giây."
Hạ Âm Từ: "Thầy Chung......"
Chung Quan Bạch: "42 giây."
Hạ Âm Từ: "Thầy Ôn sẽ trở thành...... mẹ kế của em sao?"
Chung Quan Bạch: "......"
Hạ Âm Từ: "Em biết thầy Ôn là người rất tốt, nhưng mà ——"
Chung Quan Bạch: "Cậu cứ từ từ đã, bạn học Tiểu Hạ, tôi thấy thầy tôi cũng không muốn làm mẹ kế của cậu đâu."
Hạ Âm Từ: "Nhưng mà cha em nói, từ nay về sau ông ấy sẽ sống cùng với thầy Ôn...... Thầy Chung...... Trong trí nhớ của em, cha em hầu như chưa từng cười, cho dù em đánh đàn tốt đến đâu, ông ấy cũng không quá vui vẻ. Em rất muốn được ông ấy công nhận, vẫn luôn cố gắng không phụ kỳ vọng của cha...... Nhưng chỉ cần cha em ở bên cạnh thầy Ôn thì sẽ luôn luôn hứng khởi, luôn có bao nhiêu chuyện nói mãi không hết...... Thầy Chung, trước kia em luôn cho rằng tính cách của cha em vốn ít nói ít cười như thế, nhưng bây giờ em mới biết là không phải, kỳ thật ông ấy cũng biết vui vẻ, chỉ là......" Thiếu niên ở đầu dây bên kia hình như sắp khóc, "Chắc tại em không phải đứa con mà cha em thích...... Xin lỗi thầy Chung, em cũng không biết tại sao em muốn tâm sự những chuyện này khiến anh thêm phiền toái, chỉ là...... không biết vì sao em rất tin tưởng anh......"
Chung Quan Bạch nghe được nửa đầu đã thấy não hơi phình, sau khi nghe hết nửa còn lại mới nhớ đến lời Đường Tiểu Ly nói mình rất được các cháu thiếu nhi yêu thích, não lại to thêm một vòng nữa: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
Hạ Âm Từ báo địa chỉ, là một quán bar.
"Bây giờ mới mấy giờ mà đã đi uống rượu?" Vẫn đang là buổi sáng, hèn gì đầu bên kia rất yên tĩnh, nhưng Chung Quan Bạch nhớ ra cho dù có là nửa đêm thì Hạ Âm Từ cũng không thể uống, "Với lại hình như cậu còn chưa đủ tuổi uống rượu nữa mà phải không bạn nhỏ?"
Bạn nhỏ Hạ Âm Từ vô cùng tuân thủ pháp luật đáp: "...... Em gọi Coca."
Chung Quan Bạch: "Cậu nghe đây, bây giờ tôi đang có việc bận, cậu ngồi yên ở đó uống nước ngọt, chờ tôi xong việc sẽ đến đón. Có mang tiền không? Nếu không thì chờ tôi đến thanh toán, nhưng kiến nghị cậu đừng gọi thứ gì quá năm mươi tệ, hiện giờ tôi đang rất nghèo."
Hạ Âm Từ: "Em có đem theo thẻ của cha em."
"Thế thì được, đồ uống không cồn cứ tùy tiện gọi, không được nói chuyện với người lạ mặt, chờ tôi qua đón cậu." Chung Quan Bạch cúp điện thoại, đi tìm Lục Tảo Thu.
Hộ lý nhìn thấy Chung Quan Bạch, không chờ hắn mở miệng đã vội đưa "cục cưng yêu dấu của anh Lục" đi vào phòng khám. Đến nơi, hộ lý mới thấp giọng giới thiệu: "Anh Lục đã kiểm tra xong rồi, bây giờ chắc là đang tiến hành tiêm vào tai giữa, anh có thể chờ anh Lục tiêm xong nghỉ ngơi lại đi vào."
"Tiêm vào tai giữa là làm gì?" Chung Quan Bạch vừa hỏi vừa theo chân hộ lý đi đến trước cửa phòng khám bệnh, rất có ý thức đóng chuẩn vai người nhà bệnh nhân.
"Tiêm vào tai giữa là một phương pháp điều trị xâm lấn, dùng kim đâm thủng màng nhĩ để đưa thuốc vào khoang tai giữa......"
Chung Quan Bạch cách một cánh cửa trong suốt nhìn thấy Lục Tảo Thu, lời giải thích của hộ lý giống như một phần âm thanh nền bị ai đó vặn nhỏ dần, cuối cùng không nghe rõ nữa.
Lục Tảo Thu đang nằm, cả khuôn mặt, thậm chí môi đều bị ánh đèn cao xạ chiếu đến tái nhợt. Bác sĩ đang cầm một ống chích chậm rãi đâm vào trong tai anh. Chung Quan Bạch nhìn đầu kim tiêm bằng kim loại từ từ biến mất vào lỗ tai, Lục Tảo Thu nhắm mắt, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ là giữa chân mày có một vệt nhíu rất mỏng. Đến khi bác sĩ đẩy toàn bộ chất lỏng trong ống tiêm vào tai anh, hàng lông mi dài mảnh không nhịn được run rẩy một chút, một giọt nước mắt đột ngột chảy ra.
Chỉ một bên mắt, mà cũng chỉ có một giọt nước mắt.
Chung Quan Bạch nhìn một màn này, cảm giác như tận mắt thấy một cây tùng cao lớn bao nhiêu năm mình ngước mắt nhìn lên đột nhiên chết đi. Hắn luôn cảm thấy cái cây kia rất cứng cỏi, sẽ vĩnh viễn đứng trên đỉnh núi cao, kiên cường nở hoa giữa gió tuyết, vĩnh viễn bất tử bất bại bất hủ.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy dưới cằm hơi nhột, sờ lên mới phát hiện trên tay mình cũng có nước mắt.
"Rất...... đau sao?" Chung Quan Bạch hỏi.
Vừa hỏi ra miệng hắn đã cảm thấy mình hỏi một câu thật ngu ngốc, màng nhĩ bị đâm thủng đương nhiên là rất đau.
Hộ sĩ đứng một bên nói: "Lần đầu tiên tương đối đau, đây là lần thứ hai anh Lục điều trị tiêm vào tai giữa, cảm giác đau đớn chắc là ít hơn một chút."
"Vậy anh ấy...... vì sao lại khóc." Chung Quan Bạch sụt sịt mũi, quay người sang hướng khác không cho hộ lý nhìn thấy mình rơi nước mắt, "Xin lỗi."
"Chắc cô không biết, anh ấy không giống tôi......" Chung Quan Bạch thô bạo lau mặt, "Anh ấy tựa như...... tôi không biết nên nói như thế nào, anh ấy tựa như một vị thần tiên, là một tạo vật không thuộc về thế giới này, làm sao anh ấy lại khóc được?"
"Chắc là nước mắt sinh lý. Lúc tiêm vào khoang tai giữa, bệnh nhân sẽ có cảm giác chất lỏng từ tai chảy xuống xoang mũi và khoang miệng, nhưng không thể nuốt, có lẽ đối với anh Lục thì cảm giác này hơi khó chịu." Hộ lý cẩn thận tìm từ, "Hơn nữa...... anh Lục là bệnh nhân mà."
Nếu là thần tiên thì hẳn đã không sinh bệnh.
Nhưng Lục Tảo Thu là một dạng tồn tại vừa hoàn mỹ vừa cường đại, gần như không có thời điểm nào là yếu ớt, ngay cả thời điểm mất đi thính lực, anh vẫn không hề mất khống chế, có lẽ chỉ vài giây đầu tiên vừa phát hiện mình không nghe được nữa anh mới không bình tĩnh lắm thôi. Sau đó anh còn trấn an Chung Quan Bạch, trao đổi với Lục Ứng Như, bắt đầu chấp nhận sự thật mình không nghe thấy, chấp nhận điều trị, học tập thủ ngữ cho người khiếm thính, thử chuyển qua sử dụng cảm giác của ngón tay để khống chế chuẩn âm đàn violin, rồi vẫn kéo đàn giống hệt như trước......
Chung Quan Bạch cảm thấy mình lại phạm vào một sai lầm nghiêm trọng.
Bởi vì Lục Tảo Thu thật sự quá tốt đẹp, nên hắn đã thật sự xem anh là thần tiên.
Nhưng Lục Tảo Thu không phải một bức tượng bằng cẩm thạch hoàn mỹ vô khuyết, không biết đến buồn vui ấm lạnh, anh là một con người đang sống sờ sờ. Là người nên sẽ biết động tình, sẽ ghen, sẽ thất vọng, sẽ tức giận, sẽ phạm sai lầm, sẽ cười, sẽ khóc, sẽ không biết phải làm sao với người mình yêu, sẽ không biết cách xử lý một con cua chạy loạn trong nhà bếp......
Lúc này Lục Tảo Thu đang nằm nghiêng một bên theo yêu cầu của bác sĩ, giữ cho phần thuốc vừa đưa vào tai nằm yên phía trên. Tư thế nằm nghiêng này khiến anh thoạt nhìn không có cảm giác an toàn, cũng không còn mạnh mẽ như ngày thường, trông lẻ loi như một đứa trẻ không được ai quan tâm.
Bác sĩ mở cửa phòng khám từ bên trong, nói với Chung Quan Bạch: "Yêu cầu bệnh nhân nằm nghiêng nghỉ ngơi ba mươi phút."
Chung Quan Bạch nhỏ giọng hỏi: "Tình hình kiểm tra thế nào ạ?"
Bác sĩ trả lời: "Nhìn kết quả hôm nay thì đợt tiêm vào tai giữa lần trước có hiệu quả không tồi đâu. Nếu là người bình thường, kỳ thật thính lực như vậy đã đủ rồi, nhưng cậu Lục lại muốn khôi phục trình độ thính giác bằng với trước kia, ngoại trừ âm vực cao nhất của đàn violin, cậu ấy còn muốn nghe được âm bội của tất cả các loại nhạc cụ khác. Những nghệ sĩ biểu diễn nhạc cổ điển như nghệ sĩ thổi sáo hay đàn violin thật ra rất hay vì sử dụng thính lực quá độ mà sinh bệnh. Hơn nữa, tuổi tác càng cao, dần dần mất đi một phần thính lực là điều khó tránh khỏi. Nhiều lúc đối diện với những vấn đề như thế này, y học hiện đại cũng phải chịu bó tay."
Chung Quan Bạch yên lặng gật đầu, đi vào trong phòng khám.
Hắn quỳ bên cạnh giường, ôm lấy Lục Tảo Thu chờ ba mươi phút này qua đi.
Lục Tảo Thu vẫn chưa mở mắt, chỉ khi Chung Quan Bạch lau đi vệt nước mắt mơ hồ trên mặt anh mới nhận ra lông mi anh đang hơi run rẩy.
Nghỉ ngơi xong, bác sĩ lại đi vào tiến hành tiêm cho tai còn lại.
Toàn bộ quá trình Chung Quan Bạch nắm tay Lục Tảo Thu, anh vẫn nhắm mắt như cũ lẳng lặng làm theo chỉ thị của bác sĩ.
Chung Quan Bạch nhìn thao tác của bác sĩ ở khoảng cách gần, nhìn Lục Tảo Thu chau mày, nhìn một giọt nước mắt nữa của anh rơi ra khỏi lông mi.
Khi giọt nước mắt không thể khống chế chảy xuống mặt, Lục Tảo Thu giống như không thể chịu đựng nổi nữa mà nói một câu: "A Bạch, em ra ngoài đi."
"Không được nói chuyện." Bác sĩ rút ống tiêm ra, nhắc nhở.
Chung Quan Bạch đau lòng muốn chết, nhưng vẫn bắt mình phải đóng vai người xấu, thừa dịp Lục Tảo Thu không thể nói chuyện, bất chấp ở lại trong phòng khám ôm chặt lấy anh.
Giống như mình đang táo bạo trắng trợn bắt nạt đối phương, hắn có thể cảm nhận người trong khuỷu tay mình đang run rẩy, Chung Quan Bạch nghĩ, bây giờ Lục Tảo Thu nhất định rất tức giận.
Mãi cho đến sau lần nghỉ ngơi thứ hai, Lục Tảo Thu vẫn không mở mắt nhìn Chung Quan Bạch lần nào.
Đến khi bác sĩ vào phòng thông báo nếu Lục Tảo Thu không thấy có chỗ nào bất thường thì có thể ra về, anh mới đứng lên nói cảm ơn.
Vị bác sĩ đã giải thích xong tình trạng hiện tại, Lục Tảo Thu lập tức đi ra ngoài, có lẽ bởi vì tiêm vào tai giữa gây ra cơn choáng váng nhẹ, anh đi xuống bậc thang vẫn thấy hơi lảo đảo một chút.
"Nếu không thì quay vào nghỉ ngơi một lát nữa?" Chung Quan Bạch vội vàng đỡ người, nhưng Lục Tảo Thu lại yên lặng rút tay ra, tiếp tục đi đến chỗ đậu xe.
"Lục Tảo Thu!" Chung Quan Bạch ôm Lục Tảo Thu từ phía sau, cực kỳ tủi thân, "Anh đã đồng ý cho em đi cùng anh rồi, anh không thể vì chuyện này mà giận em, không được."
Lục Tảo Thu không nói gì, Chung Quan Bạch vẫn đặt đầu trên vai anh rầm rì: "Thôi được...... Anh có thể giận, nhưng chỉ được giận một lúc thôi được không?" Nếu lâu hơn hắn lại không chịu nổi.
Kỳ thật Lục Tảo Thu vẫn chưa đứng vững được, nếu không có Chung Quan Bạch cùng tới, sẽ có tài xế đưa anh về nhà, bởi vì anh biết sau buổi điều trị anh không có khả năng lái xe.
Nhưng ở trước mặt Chung Quan Bạch, Lục Tảo Thu mãi mãi không có giây phút nào là không thể đứng vững, anh xoay người lại, để Chung Quan Bạch đặt trọng lượng lên người mình như thường ngày.
Chung Quan Bạch cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Tảo Thu, thử ôm lấy lưng anh, muốn người kia dựa lên người mình, lại phát hiện không thể kéo được: "Tảo Thu...... anh có thể dựa vào em được không?"
Lục Tảo Thu hỏi: "Vì sao."
"Bởi vì em yêu cầu!" Chung Quan Bạch ôm Lục Tảo Thu, nói rành rọt hết lần này đến lần khác, "Bởi vì em yêu cầu, em yêu cầu......"
Lục Tảo Thu chậm rãi dựa thân thể mình vào người Chung Quan Bạch.
Nhưng chỉ được một lát, anh đã đứng thẳng lên, rồi hơi cong lưng xuống: "A Bạch, lên đây."
Chung Quan Bạch không dám tin: "Anh...... Muốn cõng em? Bây giờ?"
Lục Tảo Thu: "Lên đi."
Lúc này Chung Quan Bạch làm sao dám bắt Lục Tảo Thu làm chuyện cố sức như vậy, có nói gì cũng không chịu trèo lên.
Lục Tảo Thu trực tiếp ôm Chung Quan Bạch lên.
Anh đi đứng gian nan hơn ngày thường rất nhiều, Chung Quan Bạch không dám tùy ý động đậy, chỉ có thể không ngừng nói: "Thả em xuống đi, Lục Tảo Thu!"
Lục Tảo Thu cúi đầu nhìn Chung Quan Bạch: "Không được."
Chung Quan Bạch cả giận: "Đến lúc này rồi mà anh còn ——"
"Bởi vì tôi yêu cầu." Lục Tảo Thu hạ giọng.
Chung Quan Bạch không nói nữa.
Lục Tảo Thu ôm Chung Quan Bạch đến bên cạnh xe, thả người xuống, tự mở cửa bên ghế phụ ra: "Em lái xe đi."
Chung Quan Bạch ngồi vào ghế điều khiển, không nói tiếng nào khởi động xe.
Lục Tảo Thu nhìn đường, thấy không phải đường trở về nhà liền hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Chung Quan Bạch nghiêm mặt không trả lời, đi thêm mấy trăm mét nhìn thấy một khách sạn bên đường, liền dừng xe lại, kéo cửa xe nói với Lục Tảo Thu: "Xuống dưới."
Lục Tảo Thu nhìn Chung Quan Bạch một hồi, im lặng xuống xe.
Chung Quan Bạch đi vào đại sảnh, vẻ mặt như hung thần ác sát nói muốn thuê một phòng, lễ tân ngồi trực quầy nhận ra hắn nhưng cũng không dám hé một tiếng.
Vào trong phòng, Chung Quan Bạch ấn Lục Tảo Thu lên giường, sau đó hắn bắt đầu cởϊ qυầи áo, thoát y không còn mảnh vải trên người rồi đứng trước mặt anh, tựa như một đứa trẻ mới sinh, trần trụi bước vào nhân thế.
"Lục Tảo Thu, anh có tin không, nếu có thể, bây giờ em còn muốn cởi bỏ cả thân xác này ra." Chung Quan Bạch chăm chú nhìn Lục Tảo Thu, đáy mắt ngấn lệ, "Làm như vậy anh mới có thể thấy, lột trần hết mọi thứ, em yêu anh biết bao nhiêu."
"Trên thế giới này có cả ngàn cả vạn con người tốt đẹp, có ngàn vạn thân thể khỏe mạnh, thậm chí cũng có ngàn vạn nghệ sĩ vĩ cầm, nhưng trên đời này chỉ có một Lục Tảo Thu."
Chung Quan Bạch mở hai tay, giống như muốn mở ra từng góc bản thân mình cho Lục Tảo Thu xem.
"Lục Tảo Thu, anh có hiểu không, anh không cần che giấu những bộ dáng khác của anh, không cần chỉ cho em thấy hình ảnh vĩnh viễn kiên cường, mãi mãi bình tĩnh mà anh cho là phù hợp với mong đợi của em, một "Lục Tảo Thu" mạnh mẽ đến không gì không làm được ——
"Anh chính là Lục Tảo Thu."
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!