Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 38: 38


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

*Nguyện gửi huyết lệ vào núi sông - 欲将血泪寄山河: track 14 OST phim điện ảnh Hoàng Phi Hồng - 1992

—--------------------------------------------

Đêm nay trời không trong, mặt trăng cũng bị bao phủ bằng một vầng sáng nhòe bẩn.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Hạ Ngọc Lâu đứng bên chiếc xe ba bánh nhìn người nằm trên xe, cảm giác xa lạ vẫn y nguyên như lần đầu tiên hắn nhìn thấy tối nay.

Người đánh xe là một ông già đầu đội mũ rơm rách nát, trong miệng ngậm cọng cỏ vừa đi vừa nhai.

"Chỗ này đúng không?" Lão già nhổ cọng cỏ ra, "Dỡ người xuống đi, tôi còn phải về bệnh viện chở người khác nữa, chỉ có mỗi chiếc xe này thôi."

Hạ Ngọc Lâu run rẩy.

Ánh mắt hắn nhìn ông già kia giống như muốn bóp chết ông ta ngay tại chỗ.

"Nhìn tôi làm gì?" Ông già thúc giục, "Mau vác người xuống đi."

Hạ Ngọc Lâu tóm cổ áo ông lão, tay kia nắm thành quyền.

Đôi mắt Cố Gia Bội sưng húp, nước mắt trên mặt đã khô. Bây giờ bà gần như không còn cảm giác gì nữa, im lặng đi ra sau xe ôm Hạ Thận Bình lên, nhưng bà ôm không nổi, chỉ có thể kéo ông xuống để thi thể dựa vào người mình, nửa ôm nửa kéo vào nhà.

"Nhãi con, buông tay ra." Ông già đã mất kiên nhẫn, "Tôi phải về bệnh viện."

Hạ Ngọc Lâu đấm một cú vào mặt ông già, làm ông ta lăn từ trên xe xuống đất.

"Khụ, khụ......" Ông lão nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn tơ máu.

"Tôi không hiểu nổi......" Hạ Ngọc Lâu nhìn chằm chằm ông ta, âm thanh run rẩy phát ra từ cổ họng như một con thú bị vây khốn, "Người tốt như ba tôi thì bị đánh đến chết, còn người như ông sao vẫn sống nhăn thế?"

"Nhãi con, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?" Ông già bị đánh cũng không tức giận, nhìn Hạ Ngọc Lâu đánh giá trên dưới, "Tôi thấy tuổi cậu cũng không còn nhỏ, tại sao không hiểu chút đạo lý nào thế?"

Ông ta lại rút một cọng rơm từ trên cái mũ rách xuống nhai mấy cái: "Thường ngày tôi lười lên tiếng, hôm nay hạ cố nói với cậu nhiều thêm hai câu. Mẹ nó trên thế giới mỗi ngày có bao nhiêu người chết, người nhà cậu chết thì to lắm à? Tôi còn phải cẩn thận hầu hạ nhà cậu? Phì, tôi nói cho cậu nghe, thiên hạ này chỉ có hai loại thời thế, một loại gọi là thời loạn, loại kia gọi là thời bình. Thời loạn thì một nhúm người hại chết một cơ số người, thời bình thì một cơ số người gϊếŧ chết một nhúm người. Người nhà cậu thì cao quý đến mức không được chết sao? Mẹ nó như nhau cả thôi."

Lão già nói xong thì cưỡi lên xe ba bánh bỏ đi.

Hạ Ngọc Lâu đứng lặng người tại chỗ, qua một lúc lâu mới cảm giác cổ tay mình bị nắm lấy. Hắn cúi đầu, trông thấy một đoạn cánh tay mảnh khảnh, lại chậm rãi nhìn theo hướng cánh tay, thấy mặt Ôn Nguyệt An.

Ôn Nguyệt An không dám tạo ra tiếng động gì, chỉ dám nắm cổ tay Hạ Ngọc Lâu, yên lặng chờ phản ứng của hắn.

Hạ Ngọc Lâu nhìn Ôn Nguyệt An nửa ngày, dường như phải nhìn rất lâu mới nhận ra người đứng trước mặt mình rốt cuộc là ai.

"Nguyệt An?" Hạ Ngọc Lâu gọi một tiếng.

"Sư ca......" Ôn Nguyệt An hạ giọng xuống cực kỳ nhẹ, "Vào nhà đi, đừng để cô Cố ở một mình......"

Hai người đi vào nhà thấy Hạ Ngọc Các đang ngồi dưới đất, trong tay nắm chặt một tờ giấy.

"Đó không phải là ba." Cô nói, "Giấy này viết sai rồi, kia không phải là ba tôi." Cô ngẩng đầu lên nhìn Hạ Ngọc Lâu chằm chằm, "Đi qua nhìn kĩ lại đi, nhất định hai người nhận lầm người rồi, kia không phải ba đâu, ba không giống như vậy." Vừa rồi cô nhìn thấy thi thể được Cố Gia Bội kéo vào nhà, toàn thân đầy vết máu ứ bầm, mặt sưng to nhìn không ra hình dáng ban đầu, giống hệt những người ngày hôm nay cô thấy bị trói đánh trên cột cờ trường học, duy chỉ không giống ba cô.

Hạ Ngọc Lâu đứng yên nhìn Hạ Ngọc Các, không nói lời nào.

Cô vẫn cứ lặp đi lặp lại mỗi mấy câu đó, mãi cho đến khi Hạ Ngọc Lâu đi qua ngồi xổm xuống, vươn tay vòng ra sau lưng cô vỗ nhẹ, tựa như một cái ôm ngắn ngủi.

"...... Chị à." Đó là một trong số những lần hiếm hoi trong cuộc đời Hạ Ngọc Lâu gọi cô như vậy.

Hắn gọi xong lại muốn nói thêm gì đó, cuối cùng không nói gì nữa, chống sàn nhà chậm rãi đứng lên, đi tìm Cố Gia Bội.

Cố Gia Bội ngồi trong phòng ngủ, hai tay rũ bên người, đôi mắt lặng như nước dừng lại trên giường.

Hạ Thận Bình đang nằm trên đó.

Những ngày sau Cố Gia Bội luôn ngồi như vậy, cách một khoảng thời gian nước mắt sẽ chảy xuống ào ạt, ban đầu bà còn lau đi, lau đến trầy cả da, sau đó thì cứ để mặc cho nó tự chảy ra rồi khô cạn.

Cho đến lúc hàng xóm đi qua hỏi nhà bọn họ có mùi gì mà hôi thối thế.

Đang là mùa hè, di thể khó lòng giữ lâu.

Cố Gia Bội nhìn hàng xóm, ánh mắt trống rỗng: "Cái gì nhỉ...... À, là Thận Bình."

Hàng xóm là giáo vụ làm công tác hành chính trong học viện, nghe thấy thế lập tức hiểu rõ, trong mắt ẩn chứa xót thương, lại không dám thể hiện ra ngoài mặt. Chẳng những không dám mà còn phải giả vờ khuyên lơn chính đáng: "Hầy, phó viện trưởng Hạ ông ấy...... Đáng lẽ ông ấy nên nhận sai. Ông ấy vốn là lão cánh hữu, hẳn nên biết điều...... Tiểu tướng cách mạng nói ông ấy làm gì thì nên làm theo bọn họ, bảo nói cái gì thì phải nói cái đó, cũng không đến mức ra nông nỗi này......"

Trên mặt Cố Gia Bội hiện ra vẻ hoảng hốt: "......Tôi không biết."

Hàng xóm đến gần Cố Gia Bội, đè thấp giọng: "Cô Cố này, mặc kệ cô hiểu hay không, nếu cô bị lôi ra đấu tranh phê phán thì cứ nhận sai xin tha là được, ngàn vạn lần đừng bắt chước phó viện trưởng Hạ...... Cho dù cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nhớ trong nhà cô còn ba đứa nhỏ."

Cố Gia Bội rũ mắt nhìn xuống đất: "...... Đúng, còn mấy đứa nhỏ."

"Cô nghe lời tôi, mấy thứ như tranh như sách trong nhà cô phải mang ra đốt sạch, đồ gốm sứ pha lê gì đó thì đập vỡ hết đi......" Hàng xóm lắc đầu, thở dài thật mạnh, "Cô Cố à, nhà cô làm công tác nghệ thuật, sẽ bị nói là không giác ngộ...... Thời thế bên ngoài đã thay đổi rồi."

Tối hôm đó Hạ Ngọc Lâu đào đất suốt đêm ở sau nhà, tối hôm sau thì mang Hạ Thận Bình ra chôn.

Không có quan tài, không có bia mộ, đến cả xót thương cũng phải lén lút, không thể rơi nước mắt trước mặt người ngoài, nếu không có thể một ngày nào đó sẽ có bảng chữ to tố giác bọn họ: Không có thái độ đúng đắn với phong trào quần chúng, không ủng hộ thành quả thắng lợi của cách mạng.

Thành quả cách mạng thắng lợi đang nằm trong hố đất sau nhà, mặc quần áo biểu diễn thời còn trẻ, bên người đặt một cuốn sách của Mozart, một cây bút máy ngày thường hay dùng và một cây sáo trúc.

Từng vốc đất đắp lên thân thể, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa.

Mặt đất bị san cho bằng phẳng giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Hạ Ngọc Lâu tìm một tấm ván gỗ, viết chữ lên làm thành bài vị cho Hạ Thận Bình. Cố Gia Bội giấu bài vị vào tủ quần áo, đến đêm khuya tĩnh lặng mới dám mở tủ ra, đốt một cây nến trắng trước bài vị.

Trời hửng sáng, ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng bước chân chỉnh tề, tiếng ca vui sướng trào dâng và tiếng hô vang khẩu hiệu, chiêng trống đồng thanh, kèn sáo vang trời.

Cách mạng hừng hực khí thế, trường học đóng cửa toàn bộ.

Đoạn thời gian đó chiếc xe ba bánh của ông già mũ rách không có lúc nào được nghỉ ngơi, ban đầu còn kéo xe đến trước nhà người ta, về sau thì trực tiếp kéo đến lò thiêu.

Lò thiêu hoạt động hết công suất, luôn luôn phải làm thêm ngoài giờ, nhưng rất nhanh cũng quá tải.

Hơn mười ngày sau, có người đến thông báo cho ông già là không cần làm nữa, bởi vì bọn họ quyết định không báo cho người nhà, thi thể của lũ phản cách mạng sẽ bị bán cho bệnh viện, một cái lấy 500 tệ. Cung lớn hơn cầu, nhưng tính ra còn thuận tiện hơn.

Cửa nhà họ Hạ vẫn luôn đóng chặt.

Hạ Ngọc Các khóa trái mình trong phòng, đôi khi từ bên trong truyền ra tiếng khóc lớn, khi thì là tiếng cười sằng sặc.

Mỗi ngày Cố Gia Bội đều đặn nấu cơm cho ba đứa trẻ, nhưng bản thân mình thì hầu như không ăn không uống.

Toàn bộ ly tách tinh xảo trong nhà đều bị đập vỡ, chỉ còn lại hai chiếc cốc Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An tự tay vẽ, cậu không nỡ đập, vì thế Hạ Ngọc Lâu lặng lẽ chôn cả hai xuống nền đất trong sân, cùng với sách, nhạc phổ, cùng với cái chặn giấy của Hạ Thận Bình và bút tích của ông trong suốt mấy chục năm.

Sách vở và nhạc phổ của nhà bọn họ quá nhiều, mất mấy buổi tối mới chỉ chôn xong một nửa.

Nhưng không chờ bọn họ xử lý xong đồ đạc trong nhà, phong trào xét nhà tịch biên đã quét qua toàn thành phố.

Một buổi tối nọ, một đám thanh niên "Hồng tụ chương" đột kích vào nhà họ Hạ, bắt quả tang Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An đang chôn nhạc phổ. Vốn dĩ tiểu tướng cách mạng chỉ hoạt động ban ngày, nhưng bọn họ rất nhanh phát hiện ra những phần tử phản cách mạng xảo trá vẫn luôn lén lút trốn tránh, đến tối mới về nhà ngủ, vì thế bọn họ quyết định đêm hôm đi đánh úp, sự thật chứng minh cách này có hiệu quả không tồi.

"Ồ, đây là cái gì?" Một nam sinh mày rậm mắt to mặt mày chính khí dẫn đầu giật quyển nhạc phổ trên tay Ôn Nguyệt An lật lật vài trang, "Mozart là tên con quỷ Tây dương nào? Hay lắm, các người dám lén lút tàng trữ đồ của chủ nghĩa tư bản!" Cậu ta nói rồi lập tức châm lửa đốt quyển sách.

Ôn Nguyệt An muốn duỗi tay lấy sách về, nam sinh kia liền ném quyển nhạc phổ vào cái hố chứa sách chưa kịp lấp lại, ngọn lửa mỏng manh lập tức bùng lên lan khắp hố đất.

Hạ Ngọc Lâu thấy nhiều sách và nhạc phổ sắp hóa thành tro tàn như vậy, không hề nghĩ ngợi muốn nhảy vào hố giẫm tắt lửa. Nhưng hắn chưa kịp làm gì đã bị vài Hồng tụ chương kéo lại ấn chặt bắt quỳ xuống đất.

"Ha, tôi nhớ ra rồi, đây không phải là Hạ Ngọc Lâu sao, trước kia ở trường luôn tay đàn hát nhạc nhẽo của chủ nghĩa tư bản, lại còn viết cả thơ từ của chủ nghĩa phong kiến." Một nam sinh mắt hình tam giác nói, "Hơn nữa ba nó còn là phó viện trưởng Nhạc viện, là lão cánh hữu. Cha anh hùng thì con hảo hán, cha phản động con cũng theo phường chống đối thôi, nó chính là kẻ thù của giai cấp, không cần phải khách khí."

"Nói rất đúng!" Một nữ sinh vung tay lên, "Hôm nay chúng ta phải đập nát hết tàn dư thế giới đen tối của bọn chúng."

Bọn họ áp chặt Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An, buộc hai người phải trơ mắt nhìn sách vở và nhạc phổ của mình bị thiêu trụi.

Ánh lửa bốc lên tận trời, Cố Gia Bội từ trong phòng chạy ra, lập tức bị mấy Hồng tụ chương đứng gần đó đè lại.

"Buông mẹ tôi ra!" Hạ Ngọc Lâu không ngừng giãy giụa gào rống như sắp phát điên, nhưng bọn họ quá đông, phản kháng cũng chỉ làm hắn càng giống một con kiến bé mọn. Hồng tụ chương ấn thiếu niên xuống, đầu gối hắn để lại dấu vết hỗn độn, cuối cùng vẫn bị đè xuống bùn đất.

Biên độ giãy giụa của Hạ Ngọc Lâu ngày càng nhỏ dần theo tốc độ những trang giấy bị thiêu đốt. Đến khi toàn bộ chữ nghĩa và nhạc phổ đều đã hóa thành tro bụi, Hạ Ngọc Lâu cũng hoàn toàn bất động.

"Đi! Đi vào nhà!" Nam sinh dẫn đầu hô lớn, "Đi xét nhà bọn chúng!"

Thật ra trong nhà đã không còn dư lại bao nhiêu đồ đạc.

Thứ có thể xét chỉ có cây đàn dương cầm trong phòng khách, nó quá lớn, dời không được, đốt cũng không xong.

"Nói! Ngày thường có phải các người dùng thứ này để tuyên dương chủ nghĩa tư bản đúng không?!" Hồng tụ chương đang giữ chặt Cố Gia Bội quát, "Bà còn dám dạy học sinh? Dạy cái gì? Muốn dùng thứ âm nhạc dơ bẩn của chủ nghĩa tư bản để ăn mòn tư tưởng của các anh chị em giai cấp vô sản bọn tôi sao?!"

Gương mặt Cố Gia Bội trắng bệch, nhìn qua Hạ Ngọc Lâu, lại nhìn sang Ôn Nguyệt An, bà nhớ đến bộ dáng chúng ngày còn nhỏ, một đứa hay ầm ĩ, đứa kia thì quá yên lặng. Bà nhớ lại lần đầu nhìn thấy hai đứa trẻ song tấu bốn tay, lúc Hạ Ngọc Lâu đánh đàn sẽ ngoan ngoãn trở lại, Ôn Nguyệt An thì cười ngây thơ vui sướng trông giống một đứa trẻ thực thụ. Một vật như vậy...... sao có thể gọi là dơ bẩn?

"...... Tôi không có." Bà nói.

"Còn dám không nhận?" Hồng tụ chương cho Cố Gia Bội một cái tát.

Khóe mắt Hạ Ngọc Lâu muốn nứt ra: "...... Đồ súc sinh." Hắn chợt vùng dậy, Hồng vệ binh đang áp hắn không kịp trở tay, bị hắn hất văng ra. Hắn xông lên nện cho tên Hồng tụ chương vừa tát Cố Gia Bội một đấm, người kia bị hắn đánh ngã xuống đất.

Ngay sau đó Hạ Ngọc Lâu lập tức bị mấy thanh niên cao to đè chặt.

"Sư ca!" Ôn Nguyệt An kêu lên.

"Mấy người muốn làm gì?" Cố Gia Bội đứng dậy muốn ngăn cản.

Nhưng hai người bọn họ một người bị ấn xuống xe lăn, người kia bị ấn quỳ dưới đất, không thể động đậy, chỉ có thể không ngừng la hét, kêu đến khi giọng vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, vẫn phải trơ mắt nhìn một nam sinh nắm đầu Hạ Ngọc Lâu liên tục đập xuống sàn nhà, đập đến mức cả miệng cả mũi đều trào máu.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa......" Giọng Cố Gia Bội đã kêu đến nghẹn cứng.

Nam sinh kia ngừng tay, hỏi Cố Gia Bội: "Bà có thừa nhận mình từng dùng âm nhạc của chủ nghĩa tư bản ăn mòn quần chúng không?"

Môi Cố Gia Bội giật giật.

Nam sinh lại nắm tóc Hạ Ngọc Lâu.

"Tôi thừa nhận!" Cố Gia Bội gần như hét lên, ba chữ bị hét đến vỡ nát.

"Thừa nhận cái gì?"

"Tôi dùng......dùng âm nhạc của chủ nghĩa tư bản...... ăn mòn quần chúng." Nói xong chữ cuối cùng, Cố Gia Bội suy sụp ngã xuống đất, sắc mặt vốn tái nhợt chuyển thành xám ngắt.

Đám Hồng tụ chương nở nụ cười đắc thắng.

Hồng tụ chương đang khống chế Cố Gia Bội kéo người bà lên, cạo trụi một nửa mái tóc bà, nửa còn lại bị cắt nham nhở không đều, có lẽ còn ngại chưa đủ, còn cạo luôn một bên lông mày của Cố Gia Bội.

"Đi, đi đập nát cái thứ đồ của giai cấp tư sản kia mau." Hồng tụ chương nhét một cây búa vào tay Cố Gia Bội, sau đó đẩy bà về phía chiếc dương cầm.

Cố Gia Bội quay lưng về phía bọn họ, cánh tay cầm búa vẫn rũ bên người.

"Nhanh lên!" Phía sau có người thúc giục.

"Mau đập đi!"

"Chẳng lẽ bà còn tiếc nuối không muốn từ bỏ đồ vật của giai cấp tư sản sao?!"

"Đúng vậy! Nhanh lên! Mau đập đi!"

"Mẹ......" Hạ Ngọc Lâu thều thào gọi một tiếng, lập tức bị những tiếng hò hét xung quanh lấn át.

Cố Gia Bội run rẩy xoay người, cong lưng xuống.

Hạ Ngọc Lâu gian nan ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình, gương mặt tươi đẹp bây giờ đã gầy xọp xuống, nửa bên đầu không có tóc, một bên mặt không còn lông mày, thoạt nhìn vừa già nua vừa xa lạ, dường như đã không còn giống một con người nữa.

"Mẹ...... đừng đập." Hạ Ngọc Lâu nói.

"Không đập? Mày còn muốn ngồi lên thứ này đàn nữa sao?" Một nam sinh lấy chân nghiền mạnh lên ngón tay Hạ Ngọc Lâu, "Để tao xem, hôm nay nếu không diệt trừ được đàn dương cầm của giai cấp vô sản, vậy thì chỉ có thể diệt trừ đôi tay của giai cấp tư sản này thôi! Để tao xem mày lấy cái gì mà đàn với hát! Nói mau," nam sinh cúi người xuống uy hϊếp, "Rốt cuộc có chịu đập hay không?!"

Hạ Ngọc Lâu dường như không còn cảm nhận được đau đớn nữa, chỉ nhìn chằm chằm Cố Gia Bội, gằn từng chữ: "Mẹ...... chuyện ba con không làm, mẹ đừng làm...... Chuyện ba không thừa nhận, mẹ cũng đừng nhận......"

Cố Gia Bội ngẩn ra, một bàn tay sờ soạng chống lên đàn dương cầm sau lưng, sau đó chậm rãi đứng thẳng dậy.

Thời khắc này Hạ Ngọc Lâu cực kỳ giống Hạ Thận Bình, không chỉ có gương mặt, mà trong nháy mắt Cố Gia Bội hoảng hốt cảm thấy người đang bị ấn quỳ rạp dưới đất kia chính là Hạ Thận Bình ngày còn trẻ.

"Tuân lời cha dạy...... nhà họ Hạ chúng tôi, dù không còn gì, nhưng ít nhất vẫn còn...... A!"

Một nhát búa rỉ sét nện lên bàn tay trái của Hạ Ngọc Lâu.

Ôn Nguyệt An chỉ có thể đứng từ xa nhìn tay Hạ Ngọc Lâu bị đập gãy, một đoạn ngón út đứt rời dính chặt xuống sàn như một bãi bùn trộn máu. "Sư ca, sư ca......" Cậu ngồi trên xe lăn gào lên từng tiếng, gào đến muốn ngất đi. Hạ Ngọc Lâu quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, hình như đã mất ý thức.

Qua hơn nửa ngày, đầu Hạ Ngọc Lâu mới hơi giật giật, đôi môi trắng bệch khẽ mở.

"...... Ít nhất......" Gương mặt, hầu kết, lồng ngực hắn, tất cả đều run rẩy, phát ra tiếng thở dốc thật lớn, thật lâu sau mới nói hết được một câu, "Còn lại...... một chút ngay thẳng, mười tấc xương không gãy."

"Cha tôi đến chết vẫn kiên trì, tôi cũng phải như cha." Hạ Ngọc Lâu ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén đảo qua từng đôi tay lành lặn của Hồng tụ chương, đều là máu trong mắt hắn.
Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top