Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn
Ngày hôm sau có buổi quay quảng cáo, Kỳ Tích liên tục thất thần trong giờ giải lao, một mình ôm chai nước khoáng ngồi trên ghế ngẩn ngơ.
Phó Sương gọi Kỳ Tích nhiều lần nhưng cậu đều không nghe được, ngẩng đầu lên nhìn thấy đối phương đang tò mò nhìn mình.
Kỳ Tích giật mình hoảng sợ, nước bắn tung tóe lên tay.
“Em làm gì vậy?” Kỳ Tích hỏi Phó Sương.
Phó Sương sờ cằm: “Em mới phải hỏi anh câu này á. Anh Tiểu Lục, anh đang ngẩn ngơ thơ thẩn gì vậy?”
Trong đầu Kỳ Tích bây giờ toàn là nụ hôn trước thang máy đêm qua. Ngón tay cậu bấu chặt vào cái chai làm nó phát ra tiếng “rắc rắc” như nhắc nhở Kỳ Tích đừng có suy nghĩ những chuyện lung tung giữa thanh thiên bạch nhật.
“Anh có nghĩ gì đâu.” Kỳ Tích nói, “Đêm qua anh ngủ không ngon…”
Phó Sương nhớ lại lúc trang điểm, chuyên viên trang điểm có nói vành mắt Kỳ Tích hôm nay thâm đen, không khỏi nói: “Anh à, đừng để bản thân mệt mỏi quá. Phản ứng của bài hát mới tốt lắm mà…”
Dĩ nhiên Kỳ Tích có khổ mà không thể nói. Cậu chẳng thế nói mình ngủ không ngon vì cả đêm mơ thấy những chuyện mà không nên mơ.
Kỳ Tích nghi ngờ mình bị Vạn Sơ Không bỏ bùa!
Chờ cho công việc kết thúc, cả nhóm lại vội vàng đến một chương trình phát thanh để quảng bá bài hát mới. Cả hai người dẫn chương trình đều rất ăn ý cho nên bầu không khí rất vô cùng hòa hợp. Mãi đến tận buổi tối chấm dứt, vài người đói bụng bàn nhau tìm chỗ đi ăn. Khâu Diệc có việc cho nên về sớm, Hạ Ngũ xem chừng cũng không muốn ở lại lâu, ăn được vài miếng rồi cũng bảo có việc nên đi trước.
Còn lại bốn người nhìn nhau, Lâm Sam dựa vào người Nhậm Tư trong mắt mang theo ý cười: “Đội trưởng, nhóm chúng ta…”
Nhậm Tư “hừ” một tiếng né đi chỗ khác, điệu bộ vô cùng ghét bỏ: “Đừng có làm bộ, bằng không bữa cơm này em bao hết đi.”
Lâm Sam vẫn tiếp tục dựa vào, “Cũng không phải không được.”
Nhậm Tư: “Lăn lăn lăn! Giải tán càng sớm càng tốt!”
Thấy Phó Sương vẫn đang ăn Kỳ Tích nhắc nhở: “Hôm nay chị Hà bảo em phải giảm cân đấy.”
Phó Sương giơ một ngón tay lên, “Một miếng cuối cùng thôi!”
Bốn người ăn gần xong, điện thoại của Kỳ Tích vang lên. Thấy tên người gọi đến cậu lập tức che lại theo bản năng, chạy đến bên cửa sổ rồi mới bắt máy.
“Em xong việc chưa?” Giọng của Vạn Sơ Không vang lên từ đầu dây bên kia.
Kỳ Tích: “À, ừ…”
“Sao lại ậm ừ vậy?”
“Xong rồi.”
“Có muốn cùng nhau ra ngoài ăn cơm không?”
Kỳ Tích mở cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài đã rất tối: “Em ăn tối rồi.”
Điện thoại tạm dừng một chút: “Tôi còn chưa ăn.”
Kỳ Tích đợi một lát thấy bên kia không nói gì nữa, suy xét ý tứ của đối phương, săn sóc nói: “…Vậy bây giờ anh đi ăn cơm?”
Vạn Sơ Không im lặng.
Hai giây sau, anh lại nói: “Tôi chưa ăn. Em ra ngoài ăn với tôi được không?”
Kỳ Tích ngập ngừng: “Em bên này tạm thời không ra ngoài được….”
“Em đang ở đâu?”
Kỳ Tích nói địa chỉ, “Hiện tại bên ngoài có fan, tụi em lén chuồn đi đó, nếu bị chụp lại thì không tốt lắm.”
“Hẳn là bị chụp lại rồi chứ gì?”
Bị nói đúng rồi.
“Chủ yếu là vì sợ gây náo loạn thôi.” Kỳ Tích nói.
Vạn Sơ Không nói: “Hiểu rồi.”
Kỳ Tích: “Ừa, vậy anh đi ăn đi, muộn lắm rồi.”
“Chờ tôi.” Bên kia trực tiếp cúp điện thoại.
Kỳ Tích: “???”
Khi quay đầu lại, Kỳ Tích đối mặt với ba cặp mắt long lanh đang nhìn chằm chằm vào mình.
Kỳ Tích: “Anh có thể giải thích.”
Lâm Sam: “Giải thích cái gì chứ. Chỉ là nghe điện thoại thôi mà, tụi em sẽ không thắc mắc là ai đâu, đúng không đội trưởng?”
Nhậm Tư trừng mắt với Lâm Sam, ý bảo đừng có lấy Kỳ Tích ra đùa giỡn.
Nhưng Phó Sương lại chẳng thèm kiêng nể gì: “Là anh rể hả anh?”
Cả bàn ăn lập tức im lặng. Kỳ Tích thở dài.
“Coi như anh cầu xin em, lát nữa Vạn Sơ Không tới đây đừng có mà gọi như vậy!”
Lần trước ở khách sạn Phó Sương với Vạn Sơ Không gặp mặt nói vài câu, Phó Sương rất cảm kích tinh thần trượng nghĩa thấy nguy lập tức báo cảnh sát của Vạn Sơ Không cho nên nghe Kỳ Tích nói vậy cậu ta bèn cười hề hề hai tiếng làm lành. Phó Sương đã quen việc láo lếu với Kỳ Tích, tự nhiên sẽ không lỗ mãng như vậy trước mặt người ngoài.
Lâm Sam chống cằm học Phó Sương cũng cười khúc khích sau đó hai người lại bắt đầu một vòng hỗn chiến.
Kỳ Tích gửi tin nhắn cho Vạn Sơ Không nói anh đừng đến, nếu không thì có thể sẽ bị chụp ảnh lại thế nhưng bên kia không trả lời. Cậu kéo lại xem mấy tin nhắn trước. Ngày hôm qua Vạn Sơ Không gửi cho cậu rất nhiều ảnh mèo con. Thất Thất đã lớn lắm rồi, con ngươi vàng óng nhìn thẳng vào điện thoại, bên miệng hiện rõ hai chiếc răng trắng, dễ thương đến lạ.
Chỉ cần Vạn Sơ Không về Vạn gia sẽ thì gửi cho Kỳ Tích một lô một lốc ảnh chụp mèo con từ các góc độ khác nhau.
Kỳ Tích bỗng nhiên có ảo tưởng bản thân cũng đang được nuôi dưỡng, ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy để ném suy nghĩ này đi.
Fan mà không đợi được thần tượng mà mình muốn gặp sẽ không dễ gì bỏ đi đâu. Có mấy người ra ngoài chẳng qua là muốn tránh giờ ăn thôi, để tránh ảnh hưởng tới người khác.
Nhậm Tư nói: “Mấy bữa nay sao không thấy bạn thân của cậu đâu?”
“Tô Miễn Siêu á? Gần đây tớ không có thời gian… Lâu rồi không gặp nhưng wechat thì vẫn nói chuyện.”
Thậm chí tối hôm qua Kỳ Tích một bên trò chuyện với Vạn Sơ Không, một bên nghe Tô Miễn Siêu kể khổ. Nguyên nhân là vì Tô Xảo Xảo chia tay bạn trai cho nên kéo Tô Miễn Siêu đi uống rượu. Gã bạn trai cũ của Xảo Xảo là người gia trưởng, không muốn cho Xảo Xảo đi chơi với bạn bè khác giới, còn nói cái gì mà thần tượng đều là đồ ẻo lả, diễn viên mới đúng là đàn ông.
Mặc dù Kỳ Tích không ở hiện trượng nhưng nằm không vẫn trúng đạn.
Cuối cùng, Tô Xảo Xảo giật lấy điện thoại hét vào tai Kỳ Tích: “Diễn viên toàn là mấy người chẳng ra gì! Kỹ năng diễn xuất tốt thì sao chứ? Lúc chưa quen thì ân cần quan tâm đến lúc ở bên nhau rồi thì ngay cả giả vờ thôi cũng lười, “anh yêu em” gì đó toàn là diễn thôi!”
Kỳ Tích ù cả tai, sau đó chậm rãi trả lời: “Cô không phải cũng là diễn viên à?”
Tô Xảo Xảo cây ngay không sợ chết đứng: “Đúng vậy!”
Tô Miễn Siêu giật di động về nói trong cay đắng: “Mày có biết tao đã phải chịu đựng nhiều như thế nào không hả?”
Kỳ Tích: “Biết…”
Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Tích nghĩ đến bạn thân mình thì đang đau khổ ở quán bar còn mình thì lén lút ở hàng lang hôn nhau với Vạn Sơ Không thì càng thêm xấu hổ.
Vừa lúc đó Vạn Sơ Không cũng nhắn tin cho cậu: [Ngủ quên rồi à?]
Kỳ Tích thảy điện thoại bên gối nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng chưa được nửa phút lại lồm cồm bò dậy trả lời: [Không có, giờ em ngủ liền!]
Nhắn lại hay không nhắn lại… Không nhắn lại thì bất lịch sự lắm, Vạn Sơ Không đã nói mình vậy rồi!
Kỳ Tích vừa xoắn xuýt vừa chờ tin nhắn của đối phương.
Vạn Sơ Không: [Em ngủ ngon.]
Kỳ Tích lăn qua lăn lại, trả lời: [Ngủ ngon.][Mèo ngáy khò khò.jpg]
Kết quả ngủ còn chưa được bao lâu thì Kỳ Tích bắt đầu mơ thấy một người không nên mơ, làm những chuyện không nên làm, mê man tỉnh tỉnh mơ mơ, thỉnh thoảng còn rên rỉ những câu từ kì lạ. Cũng may là Kỳ Tích sống một mình, trời còn chưa sáng đã bật dậy âm thầm vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.
##
Kỳ Tích và Phó Sương đang nói chuyện thì Vạn Sơ Không gọi điện thoại tới hỏi bọn họ đang ở phòng nào.
Kỳ Tích nói: “Anh tới thật hả?”
“Tôi tới rồi, em không chào đón à?”
“Đương nhiên không phải…” Kỳ Tích biết mình không nói lại Vạn Sơ Không cho nên trực tiếp báo số phòng.
Ngay sau đó Vạn Sơ Không xuất hiện, ba người kia đứng dậy tự giới thiệu. Ở chung Vạn Sơ Không đã lâu, Kỳ Tích gần như quên mất đối phương xuất thân từ ngôi sao nhí, ra mắt sớm hơn bọn họ mười năm, về thâm niên thì đúng là tiền bối của bọn họ.
Vạn Sơ Không đến rồi, Kỳ Tích tạm thời gác lại lo lắng, hỏi xin phục vụ thực đơn.
“Mọi người đều ăn xong rồi, tôi đến ăn chực hình như không tốt lắm nhỉ.” Vạn Sơ Không vừa hỏi vừa quay đầu nhìn ba người kia. “Để tôi mời bữa này.”
Nhậm Tư vội vàng xua tay, nhân tiện khách sáo một phen.
Kỳ Tích sợ bọn họ không được tự nhiên, vừa thấy người phục vụ cầm thực đơn ra khỏi phòng liền nói: “Không phải mấy cậu có việc à? Đi trước đi, giờ bên ngoài chắc không còn nhiều người đâu.”
“Tôi vào bằng cửa chính.” Vạn Sơ Không nói, “Trên đường thấy có một vài cô gái cầm máy ảnh.”
Kỳ Tích nhất thời nghẹn ngào, nghĩ đi nghĩ lại thì Vạn Sơ Không chưa bao giờ kiêng kị mấy chuyện này, nếu cố tình đi cửa hông thì mới là kỳ quái.
Phó Sương còn muốn ở lại nói chuyện với Kỳ Tích một lát nhưng đã bị Nhậm Tư kéo cổ áo đi mất.
Trong căn phòng riêng rộng lớn chỉ còn lại hai người. Sau khi cửa đóng lại, Vạn Sơ Không tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tích.
Kỳ Tích nói rõ: “Phía đối diện còn trống kìa.”
Vạn Sơ Không: “Tôi biết. Tôi sẽ ngồi đây.”
Người đàn ông này hùng hồn đến mức làm Kỳ Tích không ngờ được.
Vạn Sơ Không quan sát cậu, đột nhiên nói: “Hôn cũng hôn rồi, em không định chịu trách nhiệm à?”
Kỳ Tích: “?!”
Kỳ Tích vội vàng quay đầu lại nhìn Vạn Sơ Không. Trong mắt Vạn Sơ Không như có ý cười, nhưng lại không giống với nụ cười bình thường, thậm chí có một chút cố chấp khiến cho Kỳ Tích không có cách nào dời mắt.
Người thật đúng là không giống trên màn ảnh, nhìn càng sống động hơn.
Nhưng tại sao cả hai lại hôn nhau rồi? Hai đôi môi áp vào nhau, môi lưỡi quấn quýt dây dưa. Kỳ Tích hôn được nửa chừng mới nghĩ phải đẩy ra nhưng lại bị người đàn ông bắt lấy cổ tay, đặt lên lồng ngực vững chãi của anh.
“Em có thể chạm vào tôi.” Vạn Sơ Không thì thầm.
–
Chủ đề bài đăng: [Má nó tuyệt vời One đã gặp nhà mẹ đẻ rồi]
Cơm chó nhà Sơ Kỳ Bất Ý hơi nhiều.
Hôm qua vừa phát cơm hôm nay lại có? Không sợ bọn tôi bội thực sao?
Ha ha, cặp tình nhân đừng có mà suồng sã quá, ngọt chết tôi.
Quá là thơm huhu thơm quá, đến nữa đi!
2L: Trang chủ sao viết bài úp mở thế, ghép mạnh dạn lên chứ.
3L: Bởi vì liên quan đến mấy người khác trong nhóm Thuỵ rồi, ăn cơm riêng với nhau, vốn không nên đi theo chụp, người tình cờ gặp được nhiều quá.
4L: Trên weibo rất nhiều người đăng ảnh, có thể lên weibo xem. Mặc dù Sơ Kỳ Bất Ý không có bức ảnh chụp chung nào, nhưng fan cp vẫn ghép rất nhiệt tình.
5L: Tôi không hiểu, nhóm Thuỵ đi ăn cơm riêng với nhau thì liên quan gì đến Vạn Sơ Không?
6L: Hình như là nhóm Thuỵ đi ăn trước, Vạn Sơ Không đến sau thì bị chụp là ăn ở cùng một nhà hàng.
7L: Vẫn không hiểu, người không hiểu thì cả đời không hóng được cái gì nóng hổi rồi!
8L: Đương nhiên là đi tìm vợ rồi.
9L: Đương nhiên là đi tìm vợ rồi.
10L: Đương nhiên là đi tìm vợ rồi, Vạn nhà tôi là một bước cũng không rời khỏi vợ, rất là dính vợ.
15L: Vậy nên không hề chụp được bọn họ đi ăn cùng nhau?
16L: Không, đều là fan tự đoán.
17L: Kẹo không có bằng chứng cụ thể thì đừng có ăn, sao tôi lại sợ vậy chứ……
18L: Không biết 17L đang sợ cái gì?
19L: Nếu không phải là tìm Kỳ Tích thì thực sự ngại chết..
20L: Hai người bọn họ lúc trước không quen nhau còn ghép lên ghép xuống, sao giờ quen nhau lại không dám ghép nữa
21L: Lẽ nào chỉ thích bọn họ lúc không quen nhau, fan cp Sơ Kỳ Bất Ý khó chiều ý thật!
25L: Sao lại có người cơm dọn ra trước mắt rồi mà còn không chịu ăn??
Nếu sợ thế thì đi ra chỗ khác chơi.
Đầu tiên là nhóm cùng đi ăn với nhau, 1 có việc không ở đó, 5 giữa buổi thì đi[ảnh]
Còn Vạn Sơ Không sau đó thì vào cùng một nhà hàng [ảnh]
Sau đó thì Thuỵ 2,3,4 cùng đi ra[ảnh]
Chú ý trong tấm này không có Kỳ Tích, để chắc chắn tôi không nhìn nhầ, đã đi xem ảnh của mấy người khác chụp, thực sự không có Kỳ Tích, vì đoán là Vạn Sơ Không vào sau, Kỳ Tích thân với anh ấy nhất, rất có thể còn ở bên trong nói chuyện với nhau, chính là như vậy đây, con không mau ghép cho tôi??? Thật không hiểu nổi!
26L: Chính là như vậy đây, còn không mau ghép cho tôi??? Thật không hiểu nổi!
27L: Thật vậy sao, có vô lí quá không, nhà gái đều đi hết, để lại cặp tình nhân sao? Nguy hiểm quá đi, tôi không tin, trừ khi 25L cho thêm thông tin.
28L: Thật sao, thực sự chỉ là đi ăn cơm với nhau sao, đừng có mà lén lút hôn môi con nhà người ta nha
29L: Thật sao, thực sự chỉ là hôn môi thôi sao, đừng có mà khoá trái cửa rồi ở trong đó làm việc gì gì đó nha.
30L: Thật sao, thực sự làm cái chuyện mà không thể để người khác biết đó sao, chỉ có thể bịt miệng vợ bảo vợ đừng phát ra tiếng, Vạn à anh phải chịu đựng vất vả quá!
31L:? Đằng trước còn nói không dám ghép, giờ thì quá là lợi hại!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn,
truyện Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn,
đọc truyện Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn,
Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn full,
Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!