Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Chương 36: “Tạ Du, gần đây anh có khỏe không?” “Không khỏe lắm.”


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Dư Niên nằm ngửa trên mặt cát khô ráo, cũng không thèm để ý quần áo có bị bẩn hay không, cậu nhìn lên bầu trời sao, mở miệng dịu dàng nói, “Tạ Du, gần đây anh có khỏe không?”

Hỏi xong, chính cậu lại không nhịn được bật cười —— vấn đề này, lúc gặp nhau bên ngoài phòng làm việc của Khúc Tiêu Nhiên, cậu cũng đã hỏi qua. Lúc ấy Tạ Du trả lời là, rất tốt.

Trong giọng nói của Tạ Du giống như bọc lại gió đêm, rất lạnh, nhưng cũng rất ôn hòa, “Không khỏe lắm.”

Dư Niên khẽ run —— cậu cho rằng Tạ Du vẫn rả lời “Rất khỏe”.

Dư Niên đắn đo nói, “Tôi vừa mới nhìn thấy tin một chiếc xe rơi xuống sông, chủ xe họ Tạ.”

“Là xe của tôi.” Tạ Du trả lời, “Vốn dĩ tôi sẽ ngồi chiếc xe này về nhà.”

Năm ngón tay Dư Niên đang cầm điện thoại nắm chặt lại —— cậu không nghĩ rằng, Tạ Du sẽ để lộ một góc núi băng ra cho cậu nhìn.

“Hồi trước Tống Khắc cũng gặp phải chuyện tương tự.”

” Ừ.” Tạ Du cách vài giây, mới nhẹ giọng hỏi, “Cậu có rảnh nói chuyện với tôi không?”

Bỗng nhiên Dư Niên không khỏi cay mắt.

Cậu nhớ tới những cái bánh ngọt nghiêng ngả xiêu vẹo, những cái bánh tart trứng bị nướng khét, những cái bánh bích quy không nhìn ra hình dạng, hộp giữ nhiệt bị đổi qua, cúc tay áo bị đổi giá thành 200 đồng—— Thực ra bên trong Tạ Du và những gì hắn biểu hiện ra bên ngoài, hoàn toàn khác nhau.

Không giống như bề ngoài lạnh lùng, khí thế bức người, bất cận nhân tình. Cậu biết, hắn hoàn toàn ngược lại.

*Bất cận nhân tình: không để ý đến quan hệ tình cảm

Cho nên, rốt cuộc là khó khăn tới mức nào mới có thể ép một người giấu kỹ con người thực của mình như vậy.

Cậu không phát hiện rằng, giọng mình gần như là nhẹ nhàng dỗ dành, ” Ừ, đương nhiên là có rồi.”

Từ trong điện thoại truyền tới tiếng gió thổi vù vù, lúc lâu sau mới vang lên giọng nói của Tạ Du.

“Anh tôi lớn hơn tôi năm tuổi, anh ấy chào đời vào mùa xuân, ngày anh ấy sinh ra, mưa xuân rả rích rơi suốt đêm, cho nên mẹ tôi đặt cho anh một cái tên, là Tạ Lịch.”

(Lịch (沥) trong tích lịch (淅沥) là tiếng mưa rơi)

Tạ Du giống như cuối cùng cũng có thể nói ra câu chuyện chôn cực lâu trong lòng vậy, rất hưởng thụ và quý trọng cơ hội này, không nhanh không chậm nói tiếp, “Anh ấy cực kỳ giỏi, cũng rất thông minh, tất cả gia sư đều nói rằng bọn họ chưa bao giờ dạy một học sinh thông minh như vậy. Tôi hỏi câu gì, anh ấy sẽ trả lời, tôi không xếp được mô hình, anh ấy sẽ kiên nhẫn dạy tôi. Còn dạy tôi cầm bút, dạy tôi vẽ, dạy tôi buộc dây giày, đưa tôi đi bơi. Hơn nữa óc kinh doanh của anh ấy rất tốt, ba tôi rất vui, vẫn luôn đưa theo dạy dỗ bên người.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh ấy gặp tai nạn giao thông, chiếc xe kia rơi xuống sông. Lúc đó... nhất định anh ấy rất khó chịu, rất tuyệt vọng đi? Cũng không có ai đi cứu anh.” Giọng của Tạ Du nhỏ dần, giống như đang thì thầm, “Đoạn thời gian đó, mỗi đêm tôi đều mơ thấy anh ấy, mơ thấy anh ấy nói với tôi, nước sông lạnh quá.”

Dư Niên gần như có thể gom góp lại từng mảnh chuyện cũ thành một câu chuyện cơ bản.

Người thừa kế ban đầu được dốc sức đào tạo bất ngờ qua đời, chỉ còn lại một đứa con trai út học piano tại học viện âm nhạc Leto, chưa bao giờ đụng vào kinh doanh. Dưới tình huống như vậy, hổ sói nhất định sẽ rình rập xung quanh.

Mỗi bước đi nhất định sẽ cực kỳ khó khăn, thậm chí dính đầy bùn lầy —— nhưng Tạ Du vẫn đi từng bước từng bước cho tới bây giờ.

Úc Thanh bị Dư Niên đánh thức, thuận tay chỉnh lại mái tóc dài bị rối do ngủ, không nhịn được càu nhàu, “Còn chưa quay xong phim mà tóc chị đã vừa khô vừa rít lại còn bị chẻ ngọn, trở về không biết phải mất bao lâu mới dưỡng lại được!”

Cô nhìn sang Dư Niên, thấy bộ dáng cậu như người trên cung trăng, lại nghịch ngợm dùng bả vai đụng cánh tay Dư Niên, “Ồ, Niên Niên nhà ta hơn nửa đêm không ngủ được bèn kéo chị đi chạy xe xa như vậy để bắt tín hiệu nói chuyện với người nào đó, cuối cùng cũng vui lên rồi!”

Dư Niên bó tay, “Chị, trong đầu chị chứa cái gì vậy?”

Úc Thanh tiện tay cột lại đuôi ngựa, cố ý thở dài, “Hầy, Niên Niên nhà ta đã hai mốt tuổi rồi, trưởng thành rồi, cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi! Chưa tới một thời gian sẽ, chị? Chị là cái gì? Ăn được không?”

Dư Niên nghe cô càng nói càng xa, liền vội vàng giải thích, “Không có người nào đó đâu, là một người bạn của em, gần đây anh ấy gặp chút chuyện, em có hơi lo lắng.”

Cậu lại nghĩ tới trước khi đi, lúc gặp Tạ Du bên ngoài phòng làm việc của Khúc Tiêu Nhiên, dường như đối phương có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không cách nào nói ra khỏi miệng, hình như còn có một chút... tủi thân?

Thấy Dư Niên lại ngẩn người, Úc Thanh hừ nặng một tiếng, “Lại ngẩn người! Còn dám nói không có người nào đó?”

Dư Niên phát hiện càng nói lại càng hiểu lầm, dứt khoát không giải thích nữa, đổi đề tài, “Chị, hồi trước không phải chị nói rằng có tin tức của bức tranh “Túy Mã Du Xuân” sao?”

Úc Thanh vỗ tay lái, “A, em mà không hỏi thì chị cũng quên mất! Bạn của ông già nhà chị nghe được từ sau khi bức tranh ra khỏi quốc nội, đã được một thương nhân đảo quốc mua lại, sau đó được đưa vào một viện bảo tàng tư nhân.

Gần đây có tin tức nói, viện bảo tàng tư nhân kia làm ăn không được tốt lắm, đồ sưu tập hẳn sẽ đem đi đấu giá. Nhưng mà không biết rốt cuộc khi nào đấu giá, và có bao nhiêu người tham gia. Chị cũng đã nhờ người giúp đỡ, có tin tức sẽ nói cho em.”

Cô lại trợn mắt nhìn Dư Niên, “Em không muốn chị giúp, cũng được, nhưng nếu không có cơm ăn thì cũng nên để chị có cơ hội cứu đói em!”

Dư Niên lập tức trả lời, “Vâng, hiện tại em vẫn còn có cơm ăn.”

“Được, cũng trễ rồi, nếu như em không còn chuyện gì thì chúng ta trở về đi?” Chờ Dư Niên gật đầu, Úc Thanh đạp ga, bánh xe cuốn lên cát bụi, lái trở về.

Mới rạng sáng hôm sau, Dư Niên dậy sớm, toàn bộ đoàn phim cũng không có nhiều động tĩnh. Đồ diễn vứt lung tung trên đất, bừa bộn khắp nơi.

Thi Nhu ngáp một cái, đưa bình giữ nhiệt trong tay cho Dư Niên, “Ngày hôm qua quay phim tới tận bốn giờ sáng mới xong, Từ đạo lúc sau cũng không chịu nổi, lúc kết thúc công việc tiểu ca ca phục vụ cho đoàn phim vừa khuân đồ vừa ngủ gà ngủ gật, thiếu chút nữa té đập đầu, Từ đạo đang ngủ gật cũng bị dọa tỉnh lại.”

Nói chuyện xong, Dư Niên cầm bình giữ nhiệt, chuẩn bị đi ăn sáng với Thi Nhu, tuy nhiên còn chưa tới phòng ăn chuông điện thoại đã vang lên.

“Chào buổi sáng, Mạnh ca!”

“Không ổn rồi!” Giọng nói Mạnh Viễn mang theo sự gấp gáp, “Nửa đêm hôm quá có phải cậu lái xe ra ngoài với Úc Thanh không? Hơn một tiếng mới về?”

Nụ cười trên mặt Dư Niên nhạt đi, gần như lập tức phản ứng lại, “Là bị chụp lén, hay là bị bại lộ rồi?”

“Cả hai!”

Dư Niên bình tĩnh nhớ lại, “Trước khi tôi gia nhập đoàn phim có tới nhà Úc Thanh giúp chị ấy thu dọn đồ đạc, mang tới đoàn phim. Lúc tham gia “Thiên Lại”, thì có một tối tôi về trễ nên tôi đã ở lại nhà chị ấy, mà rạng sáng hôm sau chị ấy đã bay qua chỗ đoàn phim rồi. Nếu như có người cố ý, vậy có thể sẽ lén chụp lại lần đó luôn.”

Cậu dùng tay ra dấu với Thi Nhu, còn mình thì tìm một góc, “Cho nên, mục tiêu của đối phương là tuồn ra một tin gây shock, là nhắm vào tôi, hay là Úc Thanh?”

Mạnh Viễn xác định được chuyện là thật, giọng cũng bình tĩnh lại, “Là cậu, chiều gió trên mạng đã hoàn toàn bị dẫn dắt, hơn nữa chênh lệch địa vị của hai người quá lớn, căn bản cũng không có mấy ai nghĩ hai người đang hẹn hò với nhau.”

“Tụi tôi không có khả năng hẹn hò đâu.”

“Tôi cũng thấy hai người cũng không thể hẹn hò được, ngay cả lúc đối mặt với nhau cũng chẳng nhìn ra tí hint gì!”

Dư Niên suy nghĩ một chút, vẫn giải thích, “Chị ấy là chị của tôi, không thể hẹn hò được.”

Bên phía Mạnh Viễn im lặng một lúc lâu rồi mới có âm thanh truyền sang, “Đệt! Chị họ? Là kiểu có cùng quan hệ huyết thống hả?”

” Ừ, là chị họ, cùng dòng máu, nhưng hơi xa.” Dư Niên đút tay vào túi quần jeans, nói rõ, “Ông nội Úc Thanh là anh trai của bà ngoại tôi, bà ngoại tôi là bà của Úc Thanh, chị ấy là chị họ của tôi, khi còn bé bọn tôi hay chơi với nhau.”

Mạnh Viễn là một người thông minh, lập tức phản ứng kịp, “Cậu không nói ra mối quan hệ này là không muốn dựa vào Úc Thanh, cũng không hy vọng chúng ta mượn ánh sáng của cô ấy, đúng không?”

” Ừ, ” Dư Niên cúi đầu cười nói, “Mặc dù cái suy nghĩ này có chút ngây thơ, nhưng tôi tin rằng tôi chỉ cần dựa vào bản thân cũng có thể hot, cần gì phải tự gán thêm biệt danh ’em trai Úc Thanh’ vào?”

“Nghĩ như vậy rất tốt, nếu như thật sự có thêm biệt danh đó thì sau này lúc cậu đi xa hơn, những người khác cũng sẽ không thừa nhận đây là công sức của cậu.”

“Cám ơn anh đã hiểu cho tôi.”

Mạnh Viễn thở phào, “Lúc trước tôi còn đang vắt óc suy nghĩ làm sao để làm sáng tỏ chuyện này, dù sao thì loại quan hệ nam nữ này là phiền toái nhất, chỉ cần một tấm hình thì đám người kia cũng có thể bổ não ra một cuốn tiểu thuyết, không chừng còn có người nói cậu dùng Úc Thanh để lăng xê bản thân.” Hắn lại hỏi, “Nếu như vậy thì đầu tiên cậu nói chuyện với Úc Thanh đi, quan sát thái độ cô ấy một chút, xong rồi chúng ta thương lượng lại.”

Cúp điện thoại, Dư Niên nhìn lại tình huống của mình. Căn bản cũng không cần tìm, ngay dưới bài đăng weibo mới nhất của cậu, đã có không ít fans của cậu và Úc Thanh hỏi rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là gì.

Còn có người tìm ra tiết mục của cậu trong show “Thiên Lại”, bài hát là tác phẩm của Úc Thanh, khách mời hát cùng cũng là Úc Thanh, hơn nữa lúc Úc Thanh phỏng vấn tạp chí còn nhắc tới tên cậu.

“—— đột nhiên thật khó chịu! Nguyên nhân Dư Niên biểu diễn ca khúc của Úc Thanh là đang lấy lòng cô ấy? Sau đó dựa vào việc hát cùng Úc Thanh để nổi tiếng! Không, phải hỏi là, Dư Niên có thể vào thẳng show “Thiên Lại” này thì Úc Thanh thật sự không xuất lực?”

“—— Mấy đứa ăn nói vớ vẩn thì cút đi! Nếu Niên Niên thật sự có quan hệ với Úc Thanh, ở trên có người chống lưng thì hạng nhất đã chắc chắn thuộc về cậu ấy rồi, còn phải biểu diễn lúc chân bị thương sao?”

“—— đột nhiên đau lòng Vưu Ưu nhà tui! Như vậy mà còn nói không phải có nội tình đen tối? Hình chụp đã nói rõ tất cả! Nếu không phải Úc Thanh là nữ chính thì bạn trai cô ta có thể hát ca khúc tuyên truyền sao? Vưu Ưu nghiêm túc chuẩn bị lâu như vậy, lại bị một mối quan hệ ghê tởm chèn ép! Vì cậu ấy chẳng có giá trị gì hết!”

“—— Mực Khô rất đau lòng! Dư Niên hơn Vưu Ưu ở điểm nào chứ? Đoạt tài nguyên của Vưu Ưu tụi tui, còn mua thủy quân khống chế bình luận! Đê tiện!”

Biểu tình Thi Nhu có chút khó coi, khuyên Dư Niên, “Niên Niên, cậu đừng đau lòng, những cái bình luận ném đá trên mạng gì gì đó, tất cả đều rất khó nghe.”

Dư Niên cảm ơn, “Em không đau lòng, chẳng qua em đang nghĩ, người được lợi nhất lần này là ai? Tiết lộ chuyện này ra có lợi ích gì cho hắn?”

Hướng suy nghĩ của Thi Nhu bị dời đi, “Trước kia lúc Úc Thanh lấy được nhân vật này, mấy đại fans đã cấu xé nhau rồi, nếu như bị lộ ra quan hệ nam nữ không minh bạch, nhất định nhân khí của Úc Thanh sẽ bị ảnh hưởng, cho nên nếu không phải tranh giành tài nguyên thì là cái gì?”

” Ừ, cũng có khả năng này, ” Dư Niên phân tích, “Ý tứ bên phía fans Vưu Ưu vô cùng thống nhất, cũng kết luận rằng, em nhận được ca khúc tuyên truyền này, là bởi vì đi đường tắt của Úc Thanh, đây nhất định là nội tình đen tối, suy ra Vưu Ưu là bị tầng quan hệ này của em chèn ép.”

Thi Nhu tiếp lời, “Có thể ngược fans, để cho tất cả fans đều cậu, có thể tẩy trắng việc ‘Vưu Ưu không bằng Dư Niên’ này, còn có thể xào nhiệt độ?”

“Cũng gần giống vậy, những thứ khác tạm thời em chưa nghĩ ra.”

“Đầu óc em rất nhanh nhạy, ” đang nói, Úc Thanh mặc một chiếc áo khoác sáng màu rộng thùng thình đi tới, sắc mặt không tốt, không có trang điểm, quầng thâm dưới mắt cũng rất nổi bật.

Bởi vì chưa ngủ đủ, giọng cô rất nóng nảy, “Đệt! Gan to thật đấy, dám kiếm chuyện với chị? Nói chị cho em đi cửa sau thì cũng phải để chị có cơ hội trổ tài chứ!”

Buổi sáng gió lớn, Dư Niên bước lên hai bước, cản gió giúp cô, “Vì sao chị dậy sớm vậy?”

Úc Thanh nhún vai, “Bị một cuộc điện thoại của quản lý đánh thức, tra hỏi chị và em có quan hệ gì, cmn, đó là em họ của bà!”

Thi Nhu sững sờ nhìn dáng vẻ dữ hơn cọp cái của Úc Thanh, lại không nhịn được lặng lẽ quan sát, muốn tìm sự tương đồng giữa khuôn mặt của Dư Niên và cô.

Dư Niên: ” Chị, quản lý của em muốn em hỏi ý kiến của chị.”

Úc Thanh đang chỉnh lại lông mày, “Ý của chị? Đương nhiên là phản dame lại rồi! Phản dame dằn mặt tụi nó! Loại chuyện tình cảm này càng viết càng đen, không chừng về sau sẽ nói là em ngủ với chị mới nên mới có thể tham gia show tạp kỹ, mới có thể hát ca khúc tuyên truyền! Em đang trong quá trình đi lên, loại scandal này cực kỳ bất lợi đối với danh tiếng của em.

Còn nữa, đừng nói rằng em có quan hệ với chị, cho dù chị cứ thế kín đáo đưa tài nguyên cho em thì sao? Làm gì được nhau?”

Bỗng nhiên cô cười một tiếng, lại liên tục khoát tay, “Không được không được, trước tiên không được nóng giận, nếu như bây giờ không nổi sóng gió thì sẽ phụ lòng người cố ý tạo dựng tin đồn sau lưng mất. Chúng ta không thể lãng phí tâm huyết của người ta!”

Kết thúc cuộc họp thường kỳ, Tạ Du theo thói quen cầm điện thoại tìm tin tức của Dư Niên, kết quả đầy màn hình đều là tin nửa đêm Dư Niên bí mật đi gặp Úc Thanh hơn một giờ mới về, ngay cả các trang web cũng thi nhau đưa tin, liều chết cọ nhiệt độ Dư Niên và Úc Thanh.

Tạ Du nén giận xem xong—— nói bậy! Tối hôm qua, rõ ràng Dư Niên gọi điện nói chuyện với tôi rất lâu!

Hắn muốn ném điện thoại ra xa, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng thấy hình Dư Niên trên trang bìa tin tức, mặc dù chụp đại chẳng chú ý góc độ gì hết nhưng bức nào cũng đẹp.

Tạ Du nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, cẩn thận không dùng nhiều lực.

Lúc này, trên màn hình hiện ra một tin nhắn mới.

Tạ Du mở ra, tin nhắn chỉ có một câu, “Úc Thanh là chị họ của tôi.”

Tại sao lại... cố ý giải thích cho tôi?

Tạ Du cầm lại điện thoại trên bàn, nhìn đi nhìn lại cái tin nhắn đó nhiều lần.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghe Nói Tôi Rất Nghèo, truyện Nghe Nói Tôi Rất Nghèo, đọc truyện Nghe Nói Tôi Rất Nghèo, Nghe Nói Tôi Rất Nghèo full, Nghe Nói Tôi Rất Nghèo chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top