Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù
Hai người ngồi trên giường trò chuyện, một lúc sau, Tiểu Du từ phòng đối diện đi qua gõ cửa: “Anh Trì, nhà ăn của khách sạn đã chuẩn bị bữa trưa rồi, lát anh xuống tầng ăn hay em ra ngoài mua ạ?”
“Không cần phiền vậy đâu.” Phương Trì nói: “Giờ xuống dưới ăn.”
Cả nhà ăn và khách sạn đều thống nhất trang trí theo một phong cách. Một nhóm tinh anh lăn lộn trong nền công nghiệp giải trí vây quay bàn tròn ăn cơm, thoạt nhìn còn thấy nghiêm túc như thể chúng nhân viên của một doanh nghiệp mới hoạt động. Các thành viên trong ban nhạc không dùng bữa chung với nhân viên công tác, phòng ăn của họ nằm ở sâu bên trong nhà ăn, Phương Trì dẫn Lâm Hiểu xuyên qua đại sảnh, đủ loại ánh nhìn khác nhau bắn tới từ bốn phương bóng tối, cứ tiếp tục dõi theo cho tới khi họ vào phòng riêng.
Quãng đường này không quá dài, nhưng thính giác của Lâm Hiểu vốn nhạy từ bé, một đoạn đường này cậu nghe thấy đủ lời xì xào bàn tán bên tai.
“Cái cậu này là ai vậy? Sáng nay ở sân bay thấy Phương Trì dẫn cậu ta theo, lúc đợi bay cũng ngồi trong phòng VIP, không rời nhau một giây phút nào.”
“Trước nghe bên pháp vụ nói thì là chuyên gia trị liệu vật lý tư nhân của anh Trì thì phải? Đặc biệt thuê vì đợt công viễn này đó, nghe nói là tay nghề được truyền thừa nên giỏi lắm, hơn nữa giá thuê còn rõ cao nữa!”
Sư phụ Tiểu Lâm mát xa 9981 lần: “…”
(Chắc là nhắc vụ làm thẻ hội viên đó, bạn ấy chỉnh số lần mát xa tới vô cực cũng được, giá lại rẻ bèo)Xấu hổ khó tả.
Lúc vào phòng riêng đã có sẵn mấy người ngồi bên trong, lúc ra ngoài lưu diễn, trước giờ Trương Viễn đều cùng ăn cùng ở với họ, nghiễm nhiên cũng vào đây. Phương Trì để Lâm Hiểu ngồi cạnh Trương Viễn, bĩnh tĩnh tự nhiên kéo mấy đĩa thức ăn lại gần mình, giới thiệu sơ qua một vài món rồi hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Phụt-” Tiền Tùng ngồi đối diện mới nốc một ít nước khoáng vào họng, kinh ngạc tới mức không nuốt được mà phun hết ra ngoài.
“Chậc.” Phương Trì liếc xéo cậu ta, “Không hổ danh là ca sĩ chính, dung tích phổi đáng nể ha.”
Tiền Tùng vội rút giấy lau nước, trưng ra ánh nhìn chết tâm uể oải, lẩm bẩm nói: “Anh đại… Tôi bị dọa mà…”
Phương Trì vui vẻ hẳn: “Chúc mừng.”
“Há há há há…” Đám người bên cạnh phản ứng vô cùng nhanh, ngạc nhiên xong thì bắt đầu cười như điên.
Tiền Tùng: “…”
Mấy người cạn tình hết rồi đúng không?
“Hầy, đúng là hiếm thấy nha…” Tỉnh Hàn cười xong, thong dong mở lời: “Lúc còn sống lại có phước được nhìn đội trưởng Phương tự tay phục vụ đồ ăn cho người khác, không đơn giản là mặt trời mọc ở hướng nào mà là một kỳ tích của tạo hóa đó.”
Phương Trì đẩy đĩa đầy ắp đồ ăn qua cho Lâm Hiểu, tiện thể đặt đũa vào tay cậu, không cảm xúc đáp: “Tôi tưởng chỉ có Tiền Tùng mới làm phản, không ngờ là chính nhân quân tử như ông cũng học đòi phản cách mạng?”
Tỉnh Hàn khiêm tốn chắp tay thành quyền: “Anh đại cứ đùa, cách mạng phụ thuộc vào muôn dân, đồng chí không phân biệt tôi cậu!”
Cả đám khịa nhau quen rồi, mồm miệng bắn chữ liên tục, hoàn toàn không để tâm tới “gánh nặng thần tượng”, ngày thường thì không sao, nhưng giờ có Lâm Hiểu… Sư phụ Tiểu Lâm mắt không tinh nhưng sáng dạ, trông trầm tĩnh ít nói thế thôi chứ đầu óc linh hoạt vô cùng. Phương Trì âm thầm nghiến răng, đột nhiên thấy cảm thấy nguy hiểm, chỉ sợ đám đồng đội cợt nhả này không biết giữ mồm giữ miệng, ngộ nhớ để lộ ra điều gì không nên nói…
Hắn thì sao cũng được, nhưng hắn sợ sư phụ Tiểu Lâm bị dọa.
Nhưng trong suốt bữa ăn Lâm Hiểu vẫn một mực chăm chú ăn cơm, đôi khi còn để ý mấy câu vui đùa của họ, nếu thấy thú vị sẽ cong cong hai mắt, nở nụ cười ấm áp.
Phương Trì cúi đầu uống canh, thầm nói tính tình thật hiền lành.
Giữa lúc buôn chuyện trong bữa cơm, Ba Tử không biết nghĩ gì chợt “Ấy?” một tiếng, rồi quay sang hỏi Lâm Hiểu: “Sư phụ Tiểu Lâm này, có thể hỏi cậu một chuyện được không?”
Bản năng của Phương Trì mách bảo rằng câu hỏi của người này không đàng hoàng, còn Lâm Hiểu lại nghiêm túc đặt thìa múc canh xuống, gật đầu: “Ngài nói đi.”
“Đừng đừng đừng!” Ba Tử cuống quýt xua tay, cười nói: “Cậu với đội trưởng tôi xưng hô ngang hàng mà giờ tới tôi lại “ngài” là sao! Đừng làm thế, tôi sợ tổn thọ mất!”
Lâm Hiểu mỉm cười: “Được, vậy… Anh hỏi đi.”
Ba Tử nhanh chóng trao đổi ánh mắt với mấy người xung quanh, dưới ánh nhìn “chết chóc chăm chú” đầy áp lực của Phương Trì, cười khan nói: “À ờm thì, tôi hơi tò mấy ấy… Bình thường cậu xưng hô với đội trưởng của chúng ta thế nào nhỉ? Sư phụ Tiểu Lâm giúp tôi giải đáp tò mò đi!”
Ba Tử nói xong thì cả Lâm Hiểu và Phương Trì cùng ngẩn ra.
Lát sau, khuôn mặt âm u của Phương Trì đột nhiên tản mây dẹp mưa, vô cùng hứng thú nhìn Lâm Hiểu, cười cười: “Hay lắm, tôi cũng muốn biết vụ này đây, sư phụ Tiểu Lâm thỏa mãn tính tò mò của bọn họ một chút nhé?”
Lâm Hiểu cắn môi dưới, ngơ ngác ngồi trên ghế, ngẫm lại nửa ngày, có chút chột dạ mở miệng: “Tôi… Có phải là tôi… Hình như tôi không gọi anh nhiều lắm?”
An Đạt tiếp tục truy hỏi: “Không gọi nhiều là gọi như thế nào? Gọi thẳng họ tên hả?”
Lâm Hiểu vội vàng lắc đầu.
Bấy giờ Trương Viễn cũng vất phăng thân phận “quản lý” ra sau đầu, ha hả hỏi: “Không gọi tên á? Vậy gọi sao?”
Lâm Hiểu hơi do dự, nhỏ giọng đáp: “… Tôi – anh.”
“Ấy chà~” Tiền Tùng giả vờ ngạc nhiên, vỗ tay thở dài: “Tiểu sư phụ đúng là quá siêu mà, chúng nhân viên bọn tôi còn ngấm ngầm gọi ổng một tiếng “anh đại” hoặc “đội trưởng”, còn sư phụ Tiểu Lâm lại phang luôn “bạn ơi bạn à”, từ trước tới giờ chỉ độc một người thôi, so pro!”
Hai tai Lâm Hiểu bắt đầu nóng lên, thực ra cậu cũng để ý thấy cách xưng hô của mình với Phương Trì không ổn lắm, dù sao xét về vai vế thì anh ta là ông chủ của mình, cho dù cậu không được va chạm xã hội nhiều đi nữa thì cũng hiểu được một nhân viên lúc nào cũng xưng trống không với ông chủ của mình có hơi… không lễ phép?
“… Vậy tôi đổi nhé?” Lâm Hiểu vô thức quay đầu về phía Phương Trì, ngập ngừng, do dự thử nói: “Ông, ông chủ?”
Cái tay cầm thìa của Phương Trì khựng lại, cuối cùng không nín được nữa mà phì cười cùng mấy người còn lại.
“Há há không được…” Tiền Tùng cười rớt nước mắt, “Dẫu gì hiện giờ chúng ta cũng làm việc cùng nhau mà, cậu gọi ổng là ông chủ, vậy anh Viễn chắc chắn không đồng ý rồi?”
“Phải phải phải, anh không vui, anh giận đó!” Trương Viễn bắt sóng ngay tức khắc, gồng đứt cả dây thần kinh tọa mới không phì cười, “Đổi cái khác đổi cái khác… Chậc… Cậu nghĩ coi, mọi người hay gọi Phương Trì thế nào thì cậu cứ gọi theo thôi!”
Bình thường nếu bọn họ trêu đùa Lâm Hiểu như vậy thì Phương Trì đã sớm đóng cửa đuổi khách rồi, nhưng hiện tại hắn lại thong dong dựa lưng vào ghế, ung dung khoanh tay nhìn cậu, dường như rất hứng thú với đáp án của cậu.
Lâm Hiểu lại ngẫm nghĩ, thử nói: “Vậy… đội, đội trưởng?”
Tỉnh Hàn: “Không được không được, đây là xưng hô độc quyền của thành viên nhóm nhạc, sư phụ Tiểu Lâm nghĩ thêm đi?”
Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu, mất cả buổi để ổn định tâm lý, khuôn mặt xinh trai đỏ ửng lên, cuối cùng cũng thốt ra đáp án vô cùng máu chiến kia.
“Anh Trì.”
Phương Trì cũng phải phì cười, hắn vươn tay xoa đầu cầu, cười đáp…
“Ngoan, anh Trì đây.”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù,
truyện Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù,
đọc truyện Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù,
Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù full,
Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!