Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?

Chương 46: Hai Đứa Cháu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?

Kết chuyện xong cũng phải tới gần 1 giờ sáng. Khi nghe xong hết chuyện tình yêu quá đỗi tuyệt vời của ba mẹ thầy, tôi ôm tay thầy khóc như 1 đứa trẻ. Ổng xoa đầu tôi dỗ dành:

- Sao tự nhiên em lại khóc vậy? Cảm động quá hả?

Tôi gật đầu rồi sụt sịt, đưa 2 tay lau mắt, miệng cà hức trả lời:

- Sao ba anh thương mẹ anh quá vậy? Ba mẹ anh tuyệt vời quá à!

Ổng nhíu mày hỏi tôi:

- Bộ em không thấy anh thương em cũng nhiều như vậy sao?

Tôi nước mắt lẫm chẫm, bật dậy hôn “chụt” lên má thầy 1 cái, choàng tay ôm lấy cổ ổng mà vùi mặt mình vào, miệng thỏ thẻ trìu mến.

- Em thấy chứ, đôi lúc em còn bỡ ngỡ không hiểu tại sao em lại có người chồng hoàn hảo như anh.

Thầy bật cười, có vẻ thích thú với lời nói của tôi vừa rồi. Ổng kéo eo tôi ôm vào lòng mình, hôn “chóc chóc” lên trán tôi bắt đầu trách cứ:

- Biết mà hồi chiều còn đe tôi mà chết, em đi lấy người khác mà.

Ông thầy già đúng thù dai, vô tình nói giỡn mà ổng đem ra nhai hoài. Tôi bĩu môi, gương mặt cau có, ngước lên nhìn ổng:

- Người ta đùa có chút xíu mà nhắc tới nhắc lui.

- Chứ giờ tui hỏi mấy người, ngoài tui ra mấy người còn muốn lấy ai nữa không?

Thầy bặm môi trợn mắt nhìn, quyết hỏi tôi cho ra lẽ để yên tâm đi ngủ cho đỡ bức bối trong người. Tôi nhíu 1 bên mắt, ra vẻ suy nghĩ, ổng tức tối hỏi lại:

- Còn phải suy nghĩ nữa sao?

- Nhiều lắm anh!

Tôi chọc cho ổng càng điên tiết thêm, trong lòng đang cười nắc nẻ vì bộ dạng hậm hực của thầy lúc này. Ổng nhéo eo tôi 1 cái khiến tôi la lên vì đau, giọng gằn từng chữ:

- Nhiều sao? Ai?

- À ừm... Huyn bin, So Ji Sub, Ji Chang Wook, Park Seo Joon, Ngô Diệc Phàm, Dương Dương, Ngô Lỗi...

Tôi trả lời 1 loạt cái tên quen thuộc với giới trẻ tụi tôi hiện nay. Thầy ngẩn ra suy nghĩ, thấy có gì đó không đúng lắm nên hỏi lại:

- Mấy thằng đó là ai vậy?

- Trời...toàn sao nam Trung Hàn nổi tiếng và đẹp trai muốn chết mà anh không biết sao?

Ổng đưa mắt lườm tôi 1 cái sắc lẹm, kéo chăn quay qua hướng khác ngủ tỏ vẻ giận dỗi, miệng lầm bầm:

- Coi ba cái phim tình cảm vớ vẩn riết đi rồi mê muội. Muốn lấy ai thì lấy, kệ mấy người.

Tôi muốn dơ chân dơ càng cười như điên như dại, cái mặt tức tối không làm được gì của thầy sao đáng yêu đến thế. Nói chứ nãy giờ tôi giỡn cũng hơi nhây, thôi ra nũng nịu làm hoà mất công rách việc. Tôi chồm leo qua bên người thầy nằm đối diện với ổng. Mặt ổng vẫn lạnh tanh, mắt nhắm nghiền giả bộ ngủ, 2 tay khoanh trước ngực. Thấy thầy không đả động gì tới mình, tôi luồn người chui vào lòng thầy từ dưới lên trên, tách 2 tay thầy đẩy ra mà vùi vào mình ổng hít hà lấy để, miệng dẻo quẹo hơn kẹo mạch nha:

- Chồng ơi!

Thầy không mở mắt, bàn tay buông thõng không có ý định ôm lại tôi, xem ra là giận lắm đây.

- Em xin lỗi mà, giỡn có chút xíu mà giận hoài. Em thề em chỉ muốn làm vợ 1 mình anh thôi!

Khuôn mặt ổng không chút biến sắc, mắt vẫn nhắm nghiền. Người gì đâu giận dai kinh khủng. Tôi bó tay bó chân thật rồi! Vậy thôi, xem ra phải dùng độc trị độc rồi! Tôi buông thầy ra, không xà nẹo ổng nữa, miệng buông lơi:

- Anh không thương em nữa, mai em đi lấy người khác thiệt luôn á!

Nói rồi tôi toan leo qua về vị trí cũ ngủ, ổng mở bừng mắt, lôi cái éo tôi kéo lại nhào vô lòng ổng 1 lần nữa:

- Sao trên đời lại có đứa con gái ba gai, cà chớn như em chứ. Tôi quá hàm hồ nên mới lấy em về làm vợ, thật muốn tức chết luôn cho rồi!

Tôi cười tươi rói đắc thắng, ôm thầy chặt hơn, miệng hờ hững:

- Ai mượn anh đâu!

- Còn ráng trả treo nữa sao?

Thầy bóp mông tôi 1 cái, ôm tôi vào lòng mình chặt hơn. Tôi cười rồi vùi mặt vào ngực ổng hôn tới tấp. Cả 2 cùng ngáp ngắn ngáp dài mệt mỏi ngủ lúc nào không hay. Trong giấc mơ, hình ảnh tình yêu đẹp đẽ của ba mẹ thầy vẫn đâu đó xuất hiện.

Tôi cài báo thức dậy khá sớm, con mắt gấu trúc nặng trĩu khiến tôi khá vất vả để ráng mở mắt. Người làm trong nhà ai nấy cũng đang tất bật chuẩn bị, thầy Vũ còn ngủ chắc do quá mệt và hôm qua thức khuya để kể chuyện cho tôi nên tôi không dám gọi dậy, để thầy nghỉ ngơi thêm chút xíu. Thấy tôi mở cửa phòng bước ra, ai ai cũng hỏi:

- Mợ ba, sao mợ không vô ngủ thêm đi, trời còn sớm mà. Ngoài này đã có tụi tôi làm được rồi! Nhìn sắc mặt mợ không được tốt, có phải lạ chỗ nên ngủ không quen phải không?

Tôi cười và cám ơn mọi người đã hỏi thăm, nhưng cũng muốn phụ giúp mọi người 1 tay cho quen biết việc. Vì sau này chuyện tổ chức giỗ chạp trước sau gì cũng là của tôi. Trên bàn thờ được bày rất nhiều trái cây, nhang nến và bánh trái. Tôi nhìn ảnh thờ của ba mẹ chồng mà thấy ấm áp trong lòng. Mọi người ai nấy đều tất bật chuẩn bị, tôi phụ dì Phương 1 tay bày chén bát ly tách.

Người làm trong nhà nói rằng tôi giống mẹ thầy từ dáng vóc, thần thái cho đến tính tình, họ nhìn tôi và thầy sánh bước bên nhau cứ ngỡ đang nhìn thấy ông bà 2 ngày nào. Cái mặt tôi sượng trân luôn, mẹ thầy xinh đẹp dịu dàng thế kia, tôi làm sao mà sánh lại được, chắc họ nịnh hót cho tôi vui thôi. Một lúc sau, thầy Vũ ăn mặc chỉnh tề bước ra, thấy tôi cùng những người làm trong nhà vừa làm vừa nói chuyện tám dóc vui vẻ, khuôn mặt thầy hơi sựng lại nhìn tôi trân trân.

- Anh bị cái gì mà nhìn em đứng bất động dợ, anh còn mệt không? Em chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh nha.

Thầy xoa đầu rồi dẫn tôi ra 1 căn nhà chòi ngoài vườn để dùng bữa sáng. Một buổi sáng bình yên và ấm áp, khu vườn tràn ngập ánh nắng ban mai, những bông hoa rung rinh ưỡn mình đón những tia mặt trời mà nở rộ.

Khi tôi cùng thầy quay lại sảnh nhà thì gia đình bà Lệ - chị thầy từ xe hơi bước xuống. Thấy bóng dáng của bả là tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh rồi!

Chồng chị Lệ là 1 người đàn ông vô cùng hiền lành nhân hậu. Tôi cúi đầu lên tiếng chào 2 anh chị. Bà Lệ thì gương mặt vốn không ưa tôi trước giờ nên bĩu môi không đáp lại, đi 1 mạch vào nhà để xem mọi thứ đã chuẩn bị tới đâu rồi. Mọi người thấy dáng bà bước đến đang cười nói vui vẻ bỗng im bặt, tay chân ai nấy nhanh chóng lẹ làng cúi đầu chào khi thấy bả bước qua.

Anh Minh - chồng chị Lệ nhìn tôi và thầy cười nói vui vẻ. Khen tôi hiền lành dễ thương hỏi sao thầy Vũ không chịu cho được. Mối quan hệ giữa thầy và anh rể mình rất tốt, 2 anh em bắt tay bắt đầu hỏi han về công chuyện làm ăn. Vài phút sau, con trai và con gái của chị Lệ cũng xuống xe, đúng là con nhà quyền quý cao sang. Trông ai cũng sáng lạn ra dáng con nhà giàu. Ủa? Có gì đó sai sai, người kia không phải nhóc Phong làm chung chỗ dạy vẽ thiếu nhi lúc trước của tôi sao?

Thằng Phong nhìn thấy tôi cũng ngẩn ra, vội bước tới gần tôi hỏi:

- Ủa Vy Anh, chị làm gì ở đây vậy?

Cô chị theo sau nó vội trách mắng:

- Ê thằng kia, mợ ba của mày đó mày chào hỏi kiểu gì vậy?

Nói rồi cô ấy cúi đầu chào tôi và thầy lễ phép:

- Dạ con chào cậu mợ, con mới tới.

Thầy gật đầu còn tôi người hơi ngu ngu, nom cô ấy chắc cũng lớn hơn tôi 1 hay 2 tuổi, tự nhiên lại vai cháu tôi nên tôi còn đang bỡ ngỡ về vai vế của mình. Được cái 2 người cháu của thầy từ tính khí đến khuôn mặt giống ba mình, nên cả 2 đều hiền lành và gần gũi. Thầy nghiêm mặt nhìn nhóc Phong hất cằm hỏi:

- Chào mợ ba chưa vậy thằng kia?

Thằng nhóc có vẻ hơi khó chịu và không chấp nhận sự thật, nhưng do sợ thầy nên cúi đầu lí nhí chào tôi, mặt không khuất phục lắm. Hồi đó làm chung, tôi biết thằng Phong là con nhà giàu rồi, nghe tin cậu nó là người sáng lập ra trung tâm nữa cơ. Nên ai nấy cũng dè chừng nó nhưng tính tình nó hoà đồng lắm, chưa bao giờ ra vẻ tự cao tự đại cả. Nó khoái sáp lại nói chuyện rồi chở tôi đi ăn sau khi tan làm. Tôi hỏi nó nhà em khá giả như thế, sao em lại đi làm thêm chi vậy?

Nó kêu rằng “ Tại em muốn tự lập, thử ra ngoài bươm chải kiếm tiền xem cảm giác ra sao? Với lại cậu em hứa, nếu em kèm được đứa con nít nào trong trung tâm của ổng đậu giải hội thi vẽ, cho thiếu nhi toàn quốc sắp tới. Ổng sẽ thưởng cho em con Bugatti Veyron sắp ra.”

Giờ tôi đang nhớ lại lời thằng Phong từng nói trong quá khứ. Vậy là hệ thống trung tâm dạy vẽ thiếu nhi có mấy chục cái chi nhánh phủ đều các quận khắp cái Sài Gòn này là của thầy Vũ sao? Hơi bị hết hồn, vậy là từ lâu tôi đã tự mình chui vào hang cọp rồi. Tôi quay qua dòm thầy, ổng thấy tôi và thằng Phong đang tỉ muội lâu ngày không gặp nhìn nhau nhớ thương. Chân mày khẽ cau lại, kéo eo tôi sát lại. Thằng Phong nhìn thấy hành động này, cặp chân mày của nó cũng nhăn theo, cô chị thấy thầy tình tứ với tôi vội vui cười chọc ghẹo:

- Trời ơi cậu ơi! Lần đầu tiên con thấy cậu biết yêu luôn á. Có ai nói dạo này khuôn mặt cậu tươi tắn dễ chịu nhiều hơn xưa không? Mợ ba thế này chả trách cậu lại si mê. Chuyến này mẹ con quá hàm hồ rồi.

Ông thầy già gật gù, đưa tay vỗ đầu đứa cháu gái mồm mép của mình.

- Sinh nhật cuối tháng của con, thích cái túi Hermes nào cậu tặng.

- Con thương cậu nhất cậu ơi! Cậu là người cha thứ 2 dấu yêu của con.

Đứa cháu gái vui mừng cười tươi hơn hoa. Ngược lại với bà chị đang xua nịnh ông cậu của mình. Thằng Phong mặt mày đăm đăm, lủi vào trong nhà với mẹ. Sao tôi thấy nó cứ tội tội làm sao á. Mọi thứ đã đâu vào đó xong xuôi, khách khứa bắt đầu đến. Xe hơi đậu hàng dài đầy ắp trong sân khiến tôi bắt đầu sợ và chóng mặt. Bạn tôi cùng trang lứa đang mải mê vô tư ăn chơi vui vẻ, hưởng thụ tuổi trẻ ngoài kia. Còn tôi cũng đang cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới lại đang ở đây làm dâu một, lo chuyện bên chồng, đúng là có chút không cam tâm mà.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?, truyện Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?, đọc truyện Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?, Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng? full, Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng? chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top