Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh
Từ trên giường xuống dưới giường, tới sàn nhà, lên trên bàn, bên cửa sổ, ngoài ban công, tới phòng tắm, tới bồn rửa tay.
Hạ Nhược Vũ đã mệt đến gần như không mở nổi mắt, mặc cho người đàn
ông trên người đổ mồ hôi như mưa, vẫn đánh mãi mà không biết mệt.
“Xin anh đó…” Cô thật sự chịu không nổi.
Lương tâm Mạc Du Hải cuối cùng cũng phát hiện ra cô dường như thật sự đã đến giới hạn rồi, vẫn muốn hỏi cô: “Chỉ cần em hứa với anh, sau này
sẽ không đề cập đến việc rời đi nữa” Người đàn ông này có còn liêm sỉ
không, tại thời điểm này còn dùng chuyện này uy hiếp cô! Hạ Nhược Vũ chỉ cần thể hiện ra một chút miễn cưỡng, người đàn ông đã sức để chứng minh uy nghiêm của mình, hừ hừ vài tiếng, vì cái mạng nhỏ của bản thân, cô
vẫn mơ mơ hồ hồ mà đồng ý, cảm giác mãnh liệt đó lại sắp ập đến.
“Em, đồng ý, anh nhanh một tí.” Tiếng khóc kêu cầu xin của cô càng
giống như một liều thuốc kích tình, Mạc Du Hải mạnh mẽ nhịn lại khoái
cảm, sau khi ra vào cả trăm lần không chút lưu tình, anh mới thả người
ra.
Lúc nhắm mắt lại Hạ Nhược Vũ chỉ nghĩ rằng, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
Sau đó cô đã mơ màng thiếp đi.
Mạc Du Hải, sau nhiều tiếng tiêu hao thể lực, thở một hơi đều đặn,
trong ánh sáng lờ mờ, nhìn khuôn mặt cô gái do mệt mỏi quá mức mà ngủ
say, đưa tay thay cô vuốt tóc ra sau tai.
Anh thay cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, cánh tay dài ôm lấy người
trong lòng, đôi chân thon dài thẳng tắp đè lên hai chân của cô, sau đó
an tâm nhắm mắt lại.
Giấc ngủ này của Hạ Nhược Vũ, eo mỏi lưng đau, chân giống như bị chuột rút.
Quả thật sau khi cô tỉnh dậy, cảm thấy bắp chân của mình phát run.
Kết quả là cô nhìn thấy chân của cô thật sự đang bị Mạc Du Hải đè chặt, chẳng trách cô cảm thấy khó chịu.
Miệng muốn hét lên bảo anh cút đi, nhưng vừa mở miệng đã phát hiện cổ họng đặc sệt, giống như bị lửa đốt, giọng nói không khá hơn cụ bà chín
mươi tuổi bao nhiêu.
Thân thể vừa nhúc nhích, cái eo già của cô đau đến mức phải hít một
ngụm khí lạnh, nói cũng không thể nói, cử động cũng không thể cử động,
khi cô còn đang hoài nghỉ liệu cái chân này của cô có phải bị hư rồi hay không.
Trên đầu truyền tới một giọng nam khàn khàn lười biếng: “Tỉnh rồi à”” Chết tiệt, chân của cô muốn gãy luôn rồi có được hay không? Hạ Nhược Vũ trong lòng bùng nổ từng câu chửi thề, giọng nói khàn đặc giống như bị
ép ra khỏi kẽ răng, từng chữ từng chữ nói: “Lấy, chân, của, anh, xuống”
Mạc Du Hải tỉnh lại cũng đã cũng phát hiện ra “việc tốt” mình đã làm,
tuy rằng đã thu chân lại, nhưng anh vẫn bá đạo ôm cô chặt vào lòng, một
tay chống cằm nằm nhìn cô.
Nếu bây giờ trong tay Hạ Nhược Vũ có một con dao, cô nhất định sẽ cắt bỏ cái tay của Mạc Du Hải, nhưng đáng tiếc cô không có, đành phải nhẫn
nhịn.
Mạc Du Hải tưởng rằng cô sẽ tức giận, nhưng không ngờ cô đã nhắm mắt
lại: “Anh còn tưởng rằng em sẽ tức giận” Cô ấy đương nhiên tức giận, hơn nữa cơn giận còn muốn bùng nổ, nhưng cô càng giận bản thân mình hơn, cô chỉ là uống quá nhiều chứ không phải mất trí nhớ, cũng đã nhớ lại đêm
hôm qua cô say rượu làm loạn, có cái vấn đề này, nửa còn lại mới là việc gây ra bới Mạc Du Hải.
Chẳng qua cô không ngờ rằng Mạc Du Hải này giống như một cỗ máy, vận
động không biết mệt mỏi, làm hại cô suýt chút nữa là không xong rồi.
Hơn nữa làm cũng đã làm hết rồi, khóc lóc lộn xộn thì quá mức giả tạo.
Hai người bọn họ cũng không phải chưa từng lăn giường, Hạ Nhược Vũ tự an ủi mình, không có gì cả, coi như bản thân miễn phí điên cuồng, còn
có thể giải quyết nhu cầu sinh lý.
Thấy Hạ Nhược Vũ không nói, Mạc Du Hải cũng không nói gì thêm, anh
buông tay ôm eo cô ra, thay vào đó là đùa giống những lọn tóc bên tai
cô.
Mặc dù Hạ Nhược Vũ đang nhắm mắt, nhưng mí mắt cũng không khống chế
được mà giật giật không ngừng, cô nhịn! Nằm xuống được một lúc, Hạ Nhược Vũ cảm thấy thân thể đã khá hơn, có thể cử động một chút, bỏ đôi bàn
tay đang lộn xộn của Mạc Du Hải sang một bên, bình tĩnh mà xuống giường, dùng khăn trải giường cuộn tròn bản thân lại, nhặt từng cái quần áo
đang lộn xộn trên sàn lên.
Còn giả vờ xấu hổ gì đó cũng thật không cần thiết, may mà quần áo của cô ngoại trừ có chút nhăn nhúm, nhưng vẫn có thể mặc được.
Mạc Du Hải chỉ nằm nghiêng một bên, nhìn cô gái lần lượt mặc từng
kiện quần áo vào, vẻ mặt cuối cùng cũng thay đổi: “Em thì ra nóng lòng
muốn rời đi tới vậy.’ “Nếu không thì sao?” Hạ Nhược Vũ thờ ơ hỏi.
Nghe giọng điệu bình tĩnh của cô, người đàn ông nhíu mày: “Anh tưởng
em đã nghĩ kỹ rồi” Hạ Nhược Vũ chỉnh lại váy rồi quay người lại, nhìn về phía anh, ánh mắt liếc nhìn anh phần thân dưới của anh.
Không thể không nói vóc dáng của Mạc Du Hải thật sự khiến người ta
phải ghen tị, khăn trải giường mỏng tang che đậy những vùng nhạy cảm,
làn da màu đồng, cùng với cơ bụng tám múi, mỗi múi đều rất rõ ràng
Dáng người còn hoàn mỹ hơn cả nam người mẫu, ngay cả phụ nữ cũng không nỡ từ chối, cộng thêm công việc làm tốt, đơn giản là không chê vào đâu được.
Nhưng thế thì sao chứ, cô cũng không phải đang tìm một cậu chủ: “Anh
đừng tưởng chúng ta buổi tối lăn qua giường, thì tôi chấp nhận nghe theo lời anh” Mạc Du Hải mím môi không vui, anh không thích giọng điệu hờ
hững không để ý của Hạ Nhược Vũ: “Tôi không có ý đó.” “Vậy ý của anh là
gì, tưởng rằng chúng ta đã lăn giường, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục chịu đựng anh bày bố sao?” “Mạc Du Hải, tôi nhất định sẽ chứng
minh, một mình tôi có thể chống đỡ nhà họ Hạ, còn có việc của tôi không
cần anh phải lo lắng” Hạ Nhược Vũ chế nhạo một tiếng: “Tuy rằng tối hôm
qua anh đã cứu tôi, nhưng tôi cũng đã bồi thường cho anh rồi, vậy nên
chúng ta không ai nợ ai” Mạc Du Hải sắc mặt lập tức lạnh đi: “Em cho
rằng tôi cứu em, chỉ vì để ngủ với em?” “Chẳng lẽ không phải sao? Mạc Du Hải, tôi sẽ không từ bỏ nhà họ Hạ, tôi nhất định sẽ chứng minh điều đó
cho anh” Hạ Nhược Vũ nói xong lập tức dứt khoát rời đi, không thèm quay
đầu nhìn lại.
Một lúc sau đã nghe thấy tiếng đóng cửa ‘rầm’.
Sắc mặt người đàn ông trên giường càng lúc càng âm u, cho đến khi
lạnh giống như không còn chút cảm xúc nào, từ từ cử động, cuối cùng lại
lộ ra một nụ cười xấu xa, nếu Hạ Nhược Vũ nhìn thấy, cô nhất định sẽ hối hận vì hành động xốc nổi vừa rồi của mình.
Thật đáng tiếc là Hạ Nhược Vũ không biết, vừa rồi cảm thấy mình rất ghê gớm, không khiến cho nhà họ Hạ cô mất mặt.
Sau khi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi ra ngoài đi thang máy, cô nhìn
thấy Tỉnh Giang đang đứng trong phòng khách nhìn cô bằng ánh mắt hết sức kỳ lạ.
Nó khiến cô thật bối rối, không thể giải thích được.
Nghĩ đến việc hắn cũng từng giúp Mạc Du Hải lừa cô, không khỏi liếc
hắn một cái, có chủ nhân như thế nào thì thuộc hạ cũng như vậy, Tinh
Giang cũng giống như anh ta.
Không cần biết anh ta nghĩ gì, Hạ Nhược Vũ vẫn vô cùng hào phóng bước qua anh ta.
Tinh Giang nhìn cô với ánh mắt khó tin, Hạ Nhược Vũ sẽ không quên
tính tình của cô sau khi say xỉn là như thế nào chứ, nhưng dường như cô
đã quên thật rồi.
Khi ra khỏi tòa nhà, Hạ Nhược Vũ cử động vòng eo không thoải mái của
mình, lấy điện thoại di động ra xem thử, kết quả là nó đã tắt máy, vừa
rồi cô gấp gáp ra ngoài nên cũng không biết đã mấy giờ rồi, nên trước
quyết định đến công ty kiểm tra tình hình.
Không biết những gì xảy ra ngày hôm qua có ảnh hưởng gì đến công ty hay không.
Đưa tay vẫy một chiếc xe rồi ngồi vào, ôm địa chỉ, nhắm mắt lại mệt mỏi nghỉ ngơi.
Bụng đói cồn cào kêu gào, cả một đêm cộng thêm sáng hôm nay không ăn
uống gì, Hạ Nhược Vũ có chút không chịu được nên kêu tài xế rẽ vào một
góc rồi kiếm gì đó ăn, tự an ủi bao tử của bản thân.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh,
truyện Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh,
đọc truyện Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh,
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh full,
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!