Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh
Hạ Nhược Vũ cúi thấp đầu xuống, dường như không có phản ứng gì cả.
Bầu không khí trầm lắng không ngừng lan tràn giữa hai người.
Lục Khánh Huyền cho rằng làm như thế là có thể giảm đi sự tức giận
trong lòng cô sao? “Lần sau đừng nghĩ một đằng nói một nẻo.” Giọng nói
nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên.
Hạ Nhược Vũ siết chặt bàn tay lại, cô quay mặt ra ngoài rồi hừ một tiếng, không để ý tới Lục Khánh Huyền nữa.
Trong lòng cũng không hiểu vì sao mà tức giận.
Một bên khác, Lục Khánh Huyền ngơ ngác đứng tại chỗ, trong điện thoại vang lên một tiếng báo bận. Ngay lúc Lục Khánh Huyền không kiềm chế
được muốn thổ lộ hết với Lục Khánh Huyền thì lại nghe thấy tiếng của Hạ
Nhược Vũ ở bên cạnh. Hai người bọn họ vẫn ở cùng một chỗ ư, đã trễ thế
này rồi? Mà tiếng điện thoại vỡ nát cũng đã khiến cho trái tim của Lục
Khánh Huyền vỡ vụn.
Hai dòng nước mắt im lặng rơi xuống, rồi nhỏ xuống mặt đất. Ánh mắt
của Lục Khánh Huyền dần trở nên độc ác, cô ta nói với vẻ lạnh lùng: “Hạ
Nhược Vũ, là cô ép tôi.’ Lục Khánh Huyền bình tĩnh lại một chút rồi gọi
cho Hàn Công Danh.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, Hàn Công Danh hỏi với vẻ lạnh lùng: “Lục Khánh Huyền, đã muộn lắm rồi.
Ý của anh ta chính là nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng trách anh ta không khách sáo.
Đôi mắt của Lục Khánh Huyền lóe lên một ánh sáng lạnh lùng: "Trước đó tôi còn chưa hạ quyết tâm. Bây giờ là thời điểm chúng ta nên hành động rồi" "Nếu cô đã chắc chắn thì tôi có thể chuẩn bị bất cứ lúc nào" Hàn Công Danh trả lời rồi cúp điện thoại5
Lục Khánh Huyền tìm ra số điện thoại của Hạ Nhược Vũ rồi cười với vẻ ác độc: 'Hạ Nhược Vũ, đối phó với cô quá đơn giản. Cô đừng hòng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi" Cô ta ngồi đợi một tiếng, cảm giác Lục Khánh Huyền và Hạ Nhược Vũ đã đến nơi thì mới nhấn gọi.
Hạ Nhược Vũ nhìn thấy số của Lục Khánh Huyền thì nhấn tắt không chút do dự.
Không lâu sau Lục Khánh Huyền lại gọi điện thoại tới, ngay lúc cô
đang muốn chặn số của cô ta thì Lục Khánh Huyền gửi một tin nhắn tới:
“Tôi muốn nói với cô một chút, lần cuối.
Hạ Nhược Vũ suy nghĩ một chút rồi nhấn nghe điện thoại, cô hỏi với vẻ tức giận: “Tôi và cô thì có chuyện gì để nói?” Giọng cười khổ của Lục
Khánh Huyền vang lên trong điện thoại: “Đúng thế, chúng ta chẳng có gì
để nói cả.
Bây giờ cô đang sống rất tốt, còn tôi thì bị thất bại hoàn toàn” Hạ
Nhược Vũ không biết Lục Khánh Huyền đang mắc chứng thần kinh gì, cô
không muốn nghe giọng của cô ta nữa nên nói với vẻ lạnh lùng: “Không có
chuyện gì thì tôi tắt đây. Đã trễ lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” “Hạ
Nhược Vũ, cô không muốn biết một số bí mật của Du Hải à? Tôi nghĩ rằng
anh ấy không nói cho cô biết.” Bỗng nhiên Lục Khánh Huyền cười lên một
tiếng rất quái dị.
Vốn Hạ Nhược Vũ định cúp điện thoại, nhưng nghe thấy thế thì khựng
lại, cô hỏi: “Bí mật gì mà ngay cả tôi cũng không biết, cô sẽ biết
chắc?” Lục Khánh Huyền cười rồi nói: “Tôi thề rằng còn có rất nhiều chuyện cô chưa được
biết. Nếu như muốn biết thì đến quán bar Hậu Nhai tìm tôi. Tôi sẽ nói
cho cô biết.” Hạ Nhược Vũ không còn lời nào để nói: “Lục Khánh Huyền, cô cho rằng tôi không biết cô đang âm mưu cái gì à? Chắc chắn là cô đang
muốn hãm hại tôi đúng không, trong mắt cô tôi là đồ đần à?” Lục Khánh
Huyền nói: “Không phải là cô vẫn muốn biết vì sao anh ấy lại chọn cô
sao? Tôi biết tất cả những chuyện cô không biết. Nếu cô không muốn tiếp
tục làm người ngốc, phải đợi tới khi ba cô xảy ra chuyện mới biết được
thì cô cứ đến đây” Nếu như nửa câu đầu là phép khích tướng thì nửa câu
sau chính là nguyên nhân Hạ Nhược Vũ quyết định đi ra ngoài: “Cô đừng châm ngòi ly gián. Cô cho rằng cô nói những
chuyện này là tôi sẽ tin tưởng cô ư?” “Cô có thể không tin tôi, nhưng cô sẽ không tin chú Dương à?” Mặc dù Lục Khánh Huyền không biết chú Dương
kia là ai. Nhưng Hàn Công Danh đã từng nói chỉ cần nhắc tới người này
thì chắn chắn Hạ Nhược Vũ sẽ tin.
Hạ Nhược Vũ trở nên căng thẳng, một người ngay cả Lục Khánh Huyền
cũng không biết thì tại sao Lục Khánh Huyền lại biết chứ? Chẳng lẽ cô ta biết chuyện gì ư? Những chuyện khác cô có thể không để ý nhưng chuyện
liên quan tới người nhà thì Hạ Nhược Vũ không thể bỏ qua được: “Được,
tôi tới'” Hạ Nhược Vũ lái xe đi tới quán bar Hậu Nhai. Quán bar rất nhỏ, tốn rất nhiều thời gian mới có thể tìm được.
Bây giờ trong bar đang rất ồn ào, loại người gì cũng có, đung đưa cơ thể theo âm nhạc, phát tán hormone thừa thãi.
Hạ Nhược Vũ khẽ nhíu mày, cô rất không thích hoàn cảnh như thế này.
Cô nhìn xung quanh một chút, Lục Khánh Huyền đang ngồi trên quầy bar,
dường như cô ta đã uống rất nhiều rượu.
Hạ Nhược Vũ đi qua ngồi xuống bên cạnh Lục Khánh Huyền rồi trực tiếp
hỏi: “Đến cùng là gọi tôi tới đây để nói bí mật gì?” Ánh mắt của Lục
Khánh Huyền có chút mê ly, cô ta lắc đầu rồi hỏi: “Cô đúng là ngu quá
đấy Hạ Nhược Vũ. Tôi và Lục Khánh Huyền còn chưa từng bắt đầu ở cạnh
nhau thì làm sao lại biết được bí mật của anh chứ. Ha ha, cô lại bị lừa
rồi” Hạ Nhược Vũ nhíu mày, cô chuẩn bị đứng dậy rồi đi thì Lục Khánh
Huyền lại bắt lấy tay của cô rồi cười khổ nói: “Đã tới đây rồi thì ngồi
uống với tôi hai ly. Thật ra tôi rất tò mò về cô. Tôi rất muốn biết cô
mạnh hơn tôi ở chỗ nào mà có thể để cho Du Hải yêu cô một cách khăng
khăng một mực.” Vốn Hạ Nhược Vũ không muốn để ý tới Lục Khánh Huyền, cô
không thích người nói nhảm khi uống say. Nhưng ngay lúc này có mấy tên
côn đồ vây quanh, sau khi nhìn thấy Lục Khánh Huyền thì sáng mắt lên rồi đi về phía bên này.
“Em gái xinh đẹp đang uống rượu à, mấy anh uống với em hai ly có được không?” Một người côn đồ trong đó tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Lục
Khánh Huyền rồi bắt đầu động tay động chân.
Mấy tên côn đồ còn lại hiểu ý cười xấu xa, gái đẹp uống say rất khó thoát khỏi bàn tay của bọn họ.
Có thể là do Lục Khánh Huyền đã uống quá nhiều rượu, cô ta có chút không tỉnh táo, thậm chí còn chẳng đẩy mấy tên côn đồ ra.
Hạ Nhược Vũ nhìn thấy cảnh này, mặc dù cô không thích Lục Khánh Huyền nhưng cô lại nhớ tới quan hệ trước kia của cô ta và Lục Khánh Huyền.
Nếu như Lục Khánh Huyền xảy ra chuyện ngay chỗ này thì anh có thể trách
cô sao lại khoanh tay đứng nhìn không? Cho dù như thế nào thì Hạ Nhược
Vũ cũng không muốn Lục Khánh Huyền xảy ra chuyện ngay trước mặt mình. Cô đứng dậy ngăn trước người Lục Khánh Huyền rồi nói với mấy tên côn đồ
rằng: “Cô ấy là bạn của tôi, mong mấy người cách xa ra một chút” “Ái
chà, hôm nay chúng ta may mắn quá nhỉ, chỗ này còn có một người đẹp nữa
này.” Mấy tên côn đồ tùy tiện cười ha hả, hoàn toàn không để Hạ Nhược Vũ vào mắt.
Hạ Nhược Vũ cầm điện thoại lên rồi lung lay trước mặt mấy tên côn đồ: “Tôi cảnh cáo các người, nếu không đi nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát!” Mấy tên côn đồ không ngờ rằng thái độ của Hạ Nhược Vũ lại cứng rắn đến mức
này, một người trong đó nói: “Giỡn chút thôi mà, người đẹp không nên tức giận. Chúng tôi đi là được chứ gì.
Sau khi bọn côn đồ đi khỏi thì Hạ Nhược Vũ cầm lấy cánh tay định rót
rượu của Lục Khánh Huyền: “Lục Khánh Huyền đừng có uống nữa!” Lục Khánh
Huyền cười khổ rồi nói: “Để tôi uống đi, uống say rồi thì chẳng biết gì
nữa. Cô có thể đừng quan tâm tới tôi không Hạ Nhược Vũ?” Hạ Nhược Vũ
nhìn Lục Khánh Huyền, cô kéo cô ta đi ra khỏi quán bar.
Mặc dù Lục Khánh Huyền vẫn phản kháng nhưng dường như bởi vì say rượu nên sức lực của cô ta không hề chống cự được Hạ Nhược Vũ.
Nhưng Hạ Nhược Vũ không nhìn thấy Lục Khánh Huyền đang nở một nụ cười đắc ý. Cô ta hiểu rất rõ Hạ Nhược Vũ, tốt bụng hiền lành là mỹ đức của
con người, có đôi khi cũng là nhược điểm cho người khác lợi dụng.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh,
truyện Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh,
đọc truyện Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh,
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh full,
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!