Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 25: Chương 26:


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 26: GIA NHẬP CẤM KỴ TI
Trước khi Nguyên Thù công chúa đến, ở trong lòng, từ những tin tức vụn vặt mà nàng nhận được cũng chắp vá ra bộ dáng cơ bản của Đường Anh. Gầy, nghèo, lỗ mãng bạo lực, tất nhiên không có chút giáo dưỡng nào.
Đợi nàng nhìn thấy thiếu nữ mặc trang phục gia đinh của Phó phủ, ấn tượng đối với Đường Anh càng là rơi xuống không phanh.
Nguyên Thù công chúa từ nhỏ đến lớn, đi tới chỗ nào đều có người nịnh hót, người xung quanh nàng ăn mặc cũng không tệ, đột nhiên nhìn thấy Đường Anh xoắn tay áo tắm cho ngựa xong, vạt áo của nàng còn dính cây cỏ, cố nén khó chịu đánh giá Đường Anh một phen, thấy nàng hành lễ vẫn là bộ dáng dở dở ương ương, mặc kiểu y phục nam gia đinh thì cũng tạm được, thế mà chắp tay hành lễ, thật không thể nhịn được nữa.
"Kẻ thô lỗ này rốt cuộc là từ đâu xuất hiện? Đến hành lễ cũng không biết?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoại trừ chiếc cằm nhọn chút, làn da trắng một chút, đôi mắt trong sáng chút của nàng ra, thì cách ăn mặc thật sự khó coi, thật đúng là một kẻ làm việc nặng nhọc.
Trong cung tùy tiện bắt được một cung nữ, cho dù là giặt giũ vẩy nước quét dọn, cũng gọn gàng hơn so với nha đầu này.
—— Phó Sâm rốt cuộc coi trọng nàng ta chỗ nào?
Đường Anh thuận miệng nói bậy: "Tiểu nhân nhà ở trên núi, một năm bốn mùa cũng không có mấy người, hầu hạ con ngựa trong thời gian dài, chẳng lẽ ta hành lễ sai rồi?" (chị đang chửi ai đó là ngựa, hắc hắc)
Phó Sâm không kềm được lộ ra một chút ý cười, lại tranh thủ thời gian hạ thấp khóe miệng, bày ra khuôn mặt lạnh như băng trước mặt Cửu công chúa như trước đây, mời Nhị hoàng tử ngồi xuống.
Nguyên Thù công chúa: "A, thì ra là một nha đầu ở trên núi, chả trách không hiểu cấp bậc lễ nghĩa."
Sau khi Nguyên Lãng ngồi xuống, thấy Đường Anh bị chế giễu cũng không phản ứng chút nào, không khỏi nhớ tới Đường Anh của kiếp trước, sau khi trở thành hoàng tử phi bị người ác ý hãm hại, mặt ngoài dường như nàng cũng không thèm để ý, kì thực trong lòng hao tổn tinh thần không thôi, chỉ là Đường gia nữ nhi phải mạnh mẽ, không chịu yếu thế trước mặt người khác mà thôi.
"Tiểu Cửu đừng thô lỗ, phong tục các nơi có khác biệt lớn, sao có thể tùy ý chế giễu người khác?" Bên ngoài hắn có mỹ danh là lễ hiền hạ sĩ*, lời này cũng giống tác phong của hắn từ trước đến nay, đám người không lấy làm lạ.
*礼贤下士 Lễ hiền hạ sĩ: chiêu hiền đãi sĩ, hạ mình cầu hiền (thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài).

Phó Sâm nhìn lướt qua Nguyên Thù công chúa tỉ mỉ ăn mặc, lông mày bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy. Ngược lại Đường Anh bị Nguyên Thù công chúa khinh thị chế giễu xắn tay áo lộ ra cánh tay bị lạnh ửng đỏ, một bộ dáng thất vọng và nghèo túng.
Nguyên Thù thấy khuôn mặt của nàng còn có thể chấp nhận được, nhưng cẩn thận nhìn thấy cánh tay của nha đầu này thế mà còn lộ ra vết thương cũ, không khỏi thêm ghét bỏ: "Uầy, cánh tay của ngươi bị sao thế?"
Nữ nhân trong cung luôn có một làn da tinh tế tỉ mỉ trắng noãn, lỡ như rách xướt một chút cũng sợ để lại sẹo, thiếu nữ trước mắt tùy tiện lộ ra vết sẹo cũ trên cánh tay thực sự khiến Nguyên Thù có cái nhìn mới về nữ nhân.
Đường Anh thêu dệt vô cớ: "Nói đến chuyện này thật sự có chuyện để kể, nhà chúng ta trước kia cũng cũng không tệ lắm, trong nhà nuôi không ít ngựa, nhưng mà cũng làm cho người ta thèm nhỏ dãi, bị người khác cấu với kết sơn phỉ đến đoạt trong đêm, bị sơn phỉ chặt trúng. Công chúa không biết, mặt sơn phỉ mọc đầy râu, thân cao chín thước, dáng vẻ cực kỳ dọa người giống như Đại Hùng, đuổi theo người hầu trong nhà của ta chạy tán loạn khắp nơi. . ."
"Ngực ta chỗ này bị hắn chặt một đao, vốn dĩ tưởng sẽ chết, ai biết vậy mà sống tiếp được. . ."
Đường tiểu thư rất có thiên phú kể chuyện, kể về một trận hung án chuồng ngựa bị cướp vào đêm khuya ,vừa căng thẳng lại kích thích, Cửu công chúa mải nghe đến nỗi như một đồ nhà quê, không khỏi truy hỏi: "Sau đó thì sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hai huynh muội chúng ta tính toán một chút, quê quán này không thể ở lại được nữa, trong đêm mò tới huyện nha thả một mồi lửa, lúc này mới đến kinh thành kiếm ăn."
"Không có bị tham quan kia bắt được sao?" Cửu công chúa còn chưa đã ngứa, cũng không chú ý tới biểu cảm của huynh trưởng mình vừa kinh dị vừa buồn cười—— thì ra Đường Anh có tính cách như vậy sao?
Đường Anh buông tay: "Cẩu quan kia tham sống sợ chết, còn sợ bị huynh muội chúng ta chém, nằm trong phòng tiểu thiếp không dám ra, đành phải tiện nghi cho hắn." Chạm đến ánh mắt một lời khó nói hết của Phó Sâm, thầm nghĩ giống như một câu chuyện cẩu huyết, rất giống, là giống như có chút chạm đến quốc pháp, vội vàng đổi giọng: ". . . huynh muội chúng ta đều là bách tính tuân theo pháp luật, đương nhiên không có tùy tiện giết người."
Cửu công chúa vỗ bàn một cái, phẫn nộ vỗ ngực: "Đám cẩu quan này, giết thì giết thôi, có gì mà sợ!"
Đường Anh nói tiếc rẻ: "Đáng tiếc lúc ấy ta chưa quen biết công chúa, nếu không thì ta cũng giết luôn, sợ gì?!"
Gân xanh trên trán Phó Sâm giật giật, không tự chủ nhớ tới đêm khuya hôm đó: "Bộ dáng này của ngươi làm phiền mắt công chúa, còn không lui xuống?" Nào có ai dùng vết sẹo của chính mình nói bậy tám chuyện giải sầu cho người khác?
Hắn phát hiện mình vậy mà không đành lòng, nhưng lại hơi kinh ngạc đối với tâm trạng của mình lúc này, rất nhanh liền dùng lý trí tỉnh táo từ trước đến nay phân tích cho ra kết luận, một chút không đành lòng kia cũng chỉ là do Đường Nghiêu vì nước hy sinh, nếu như linh hồn của Đường Nghêu biết, làm sao để nữ nhi lưu lạc đến mức đường này?

Đường Anh cười không tim không phổi: "Không cần gấp gáp nha." Nàng ngay trước mặt Nguyên Thù cố ý vỗ vỗ trên người mình mấy cái: "Ai, trong chuồng ngựa đất nhiều, nông dân chúng ta không có chú ý nhiều như vậy, phủi mấy lần là được." Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Nguyên Thù nói: "Công chúa sẽ không để ý đúng không?"
Thẩm Khiêm lấy tước vị của chính mình đảm bảo, Trương cô nương tuyệt đối là cố ý. Hắn quay đầu cười trộm, không cẩn thận sặc một cái, nước cam chua ngọt lọt vào khí quản, lập tức ho khan kinh thiên động địa, ngược lại khiến lực chú ý của mọi người đặt sang bên này.
"Các ngươi tiếp tục trò chuyện, tiếp tục."
Phó Sâm hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: Đều là ngươi không sớm đuổi Cửu công chúa đi.
Thẩm Khiêm dùng ánh mắt trả lời hắn: Chẳng lẽ là do ta dẫn tới?
Đường Anh hiếu kì dò xét nữ tử đứng hầu sau lưng công chúa: "Ha ha, tỷ tỷ này nhìn thấy khá quen."
Có thể không quen sao?
A Vinh mặc váy dài màu vàng nhạt, sắc mặt trở nên hết sức khó coi —— đã bị đè xuống đánh hai lần!
Nàng nhất định là cố ý!
"Ngươi. . ." A Vinh nảy sinh ý định trong lòng, xích lại gần bên tai Nguyên Thù công chúa nói thầm vài câu, một mặt hào hứng nhìn nàng.
Mặc dù Nguyên Thù cảm thấy A Vinh có chút nói bậy, một nha đầu như vậy, giống như trong bùn chui ra ngoài, lỗ mãng quê mùa, Phó Sâm làm sao có thể coi trọng nàng.
Nhưng A Vinh cũng có đạo lý, ai biết trong đầu một nha đầu lớn lên từ vùng núi này chứa cái gì, lỡ như nàng nghĩ quẩn đêm tối chạy tới bò lên giường của Phó Sâm, đây không phải là người khiến người khác buồn nôn sao?
Nguyên Thù giả vờ giả vịt tằng hắng một cái, kiên trì khích lệ Đường Anh: "Trương cô nương, bản công chúa nhìn ngươi. . ." khen không nổi nữa.

Khen nàng có thể đánh nhau?
Nhưng nàng đánh người của phủ công chúa!
Khen nàng tài giỏi?
Ngay cả bản thân đều không cảm thấy thoải mái!
Đường Anh trông mong nhìn nàng: "Công chúa cũng cảm thấy ta không tệ?"
Thực sự không còn gì để nói, Nguyên Thù công chúa che giấu lương tâm cố mà gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
Đường Anh càng hăng hái: "Công chúa điện hạ thật sự là Bá Lạc của ta, không dối gạt công chúa, từ nhỏ ta ở trên núi đó, là cô nương xinh đẹp nhất, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, chính là một cành hoa trong trại ngựa của chúng ta."
* 伯乐Bá Lạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.)
"Cô nương ở chỗ ngươi không nhiều lắm đâu?" Nguyên Thù công chúa cũng không quá biết cách nói uyển chuyển.
"Ai, nhưng ở núi đó chỉ có một mình ta là cô nương, ngay cả nấu cơm đều là mấy lão già." Nàng bồi thêm một câu: "Giống như Phó phủ, một ổ lưu manh."
"Phốc ——" Thẩm hầu gia chạm đến ánh mắt hung tàn của phát tiểu nhà mình, tranh thủ thời gian ngậm miệng lại.
Phủ thượng của Phó chỉ huy sứ là ổ lưu manh: ". . ." đắng lòng.
Nhị hoàng tử giống như lần đầu quen biết Đường Anh, mỉm cười nhìn nàng, nghĩ thầm: Thì ra đời trước nàng vào kinh thành đã vào ở phủ hoàng tử, cho nên trên thực tế bản tính bị đè nén để làm hoàng tử phi đoan chính sao?
Nguyên Thù dứt khoát không vòng vo với nàng, trực tiếp mở miệng: "Trương cô nương, bản công chúa chưởng quản Cấm Kỵ Ti Bộ Hoàng Tự, cần người giống như cô nương, không biết cô nương có đồng ý tiến vào Cấm Kỵ Ti hay không?"
"Ừm, đám người dưới tay công chúa kia cũng xác thực không ra sao, đều không thể đánh đấm gì." Đường Anh cũng không quá giữ mặt mũi cho A Vinh: "Hơn nữa ở bên ngoài còn mượn danh nghĩa công chúa làm ác ép giá, không biết còn tưởng là phủ công chúa nghèo đói, cũng là nên tìm người xử lý các nàng một chút." Nàng vỗ bộ ngực cam đoan: "Công chúa yên tâm, chỉ cần ta vào Cấm Kỵ Ti, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhất định sẽ giúp công chúa quản giáo các nàng!"
Ruột của Thẩm hầu gia sắp thắt lại rồi, cố nén mới không có cười to tại chỗ: "Khụ khụ. . . Quả cam quá chua!"

Phó chỉ huy sứ: ". . ."
A Vinh cũng đen mặt.
Sắc mặt Nguyên Thù công chúa cũng khó coi.
Rõ ràng là nhận một thủ hạ, quyết định chủ ý đưa nàng đến trước mắt mình, tránh cho nàng có mưu đồ với Phó Sâm, tại sao có cảm giác bị nha đầu này ép buộc rồi?
Trong lòng cực ủy khuất.
Chỉ có Nhị hoàng tử biểu thị tán thưởng đối với đề nghị của Đường Anh: "Nguyên Thù, đám người dưới trướng muội cũng nên xử lý một chút, vừa vặn Trương cô nương có thể đè ép được các nàng, liền để nàng giúp muội nhìn chằm chằm bọn họ đi."
A Vinh muốn khóc.
Đây đúng là đào cái hố thật to chôn mình mà.
Nguyên Thù công chúa từ trước đến nay rất nghe lời Nhị hoàng tử, dường như xem là sùng bái, ngay cả Nhị hoàng tử đều đã lên tiếng, Trương cô nương này vào trong Cấm Kỵ Ti thật sự động thủ với các nàng, lỡ như được Nhị hoàng tử che chở, đám người của A Vình này đâu còn có quả ngon để ăn?
A Vinh dường như có thể đoán được tương lai bi thảm của mình, hận không thể vả miệng mình mấy cái, thu hồi sàm ngôn.
Hiện tại vui vẻ nhất là Đường Anh, nàng đều cười lộ ra một hàm răng trắng đều như hạt bắp, chắp tay nói: "Ai da nha công chúa quá khách khí, vào Cấm Kỵ Ti đã để thuộc hạ trông coi đám người đó, thuộc hạ thực sự là. . . Thuộc hạ nhất định không phụ công chúa nhờ vả, tận tâm tận lực làm việc." Nàng khó xử: "Nhưng mà có cái yêu cầu quá đáng, mấy ngày gần đây Đằng Vân vừa có khởi sắc, cũng nên chăm sóc cho nó hoàn toàn bình phục, thuộc hạ mới đến Cấm Kỵ Ti báo danh được, công chúa không chê muộn chứ?"
Nguyên Thù công chúa: "Tùy ngươi." Nàng bỗng nhiên có chút không muốn mang nha đầu này đến bên cạnh mình, luôn có cảm giác ngột ngạc như là sắp có chuyện xảy ra vậy?
Phó Sâm hỏi nàng ngay trước Cửu công chúa mặt: "Ngươi thật sự muốn vào Cấm Kỵ Ti?"
Nguyên Thù nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy giọng điệu của hắn quá mức thân quen, dương như còn mơ hồ mang theo một chút ân cần, lập tức trong lòng liền không thoải mái, kiên định quyết tâm muốn kéo Đường Anh vào Cấm Kỵ Ti: "Trương cô nương không cần chối từ, quyết định như vậy đi, ngươi nhanh chóng đến Ti báo danh."
Đường Anh cực mừng rỡ: "Đương nhiên muốn vào nha, Cấm Kỵ Ti muốn có bao nhiêu uy phong thì có bấy nhiêu uy phong, nhớ ngày đó A Vinh cô nương còn muốn dùng số bạc cực thấp mua ngựa của ta, không bán thì muốn động thủ đánh người, may thân thủ nàng không quá giỏi, nếu không người bị đánh là ta rồi?" Ngay trước hai vị đại lão của Cấm Kỵ Ti, nàng hợp thời cáo trạng.
Nàng thù rất dai.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm, truyện Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm, đọc truyện Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm, Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm full, Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top