Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người
Nam phụ nghĩ mình chỉ là công cụ hình người
Tác giả: Lâm Áng Tư | Chuyển ngữ: Charon (26/01/2022)
*
Bà buồn bực đem điện thoại vứt lên bàn, vừa ngẩng đầu thì thấy Thẩm Tinh Vũ đi tới.
"Mẹ sao vậy, sắc mặt kém quá?" Thẩm Tinh Vũ quan tâm, ngồi bên cạnh bà.
"Không sao." Mẹ Thẩm nói: "Đúng rồi, con có biết tình trạng hiện tại của anh con không? Ví dụ như ở đâu? Ở cùng ai?"
Thẩm Tinh Vũ không biết, sau khi Thẩm Tinh Sơ bỏ đi hắn đã nhắn mấy tin WeChat nhưng Thẩm Tinh Sơ không trả lời, rõ ràng là không nghĩ để ý đến hắn, hắn cũng không hỏi nữa, giờ mẹ Thẩm hỏi như vậy có lẽ vẫn là luyến tiếc con trai ruột chính mình sinh ra.
"Con không biết, nhưng con đoán anh đang ở cùng tên bạn trai cũ kia." Thẩm Tinh Vũ mặt không chút biến sắc mà hắt cho Thẩm Tinh Sơ bát nước bẩn: "Dù sao anh cũng thích tên kia như vậy, có khuyên bảo thế nào cũng không chia tay."
Mẹ Thẩm thở dài: "Bảo sao nó không muốn về nhà, còn đăng lên vòng bạn bè là đang rất vui, sao nó lại thích thằng cặn bã kia thế chứ!"
Thẩm Tinh Vũ nghe vậy, lấy điện thoại mở vòng bạn bè lên liền nhìn thấy bài đăng kia của Thẩm Tinh Sơ, hắn có chút khó hiểu, chẳng lẽ Thẩm Tinh Sơ lại đi tìm Lý Huy thật?
Nếu không trên người cậu ta làm gì có tiền, tiền trong thẻ cũng bị ba Thẩm khóa rồi, làm sao có thể vui vẻ được?
Nếu cậu ta thật sự quay lại với Lý Huy thì cũng tốt.
Nghĩ vậy, Thẩm Tinh Vũ hạ mình tìm đến bạn cùng trường, hỏi thăm qua lại mấy câu rồi xin WeChat của Lý Huy.
Hắn thông qua bạn tốt của Lý Huy, còn đặc biệt ghi chú mình là em trai Thẩm Tinh Sơ.
Lý Huy quả nhiên nhanh chóng chấp nhận kết nối, hỏi: 【Có chuyện gì?】
Thẩm Tinh Vũ đi thẳng vào vấn đề: 【Anh tôi có ở chỗ anh không?】
Lý Huy: 【Không, bọn tao đã chia tay rồi.】
Thẩm Tinh Vũ khiếp sợ: 【Thật sự không có? Anh đừng có gạt tôi, tôi tìm anh ấy có việc, nếu chậm trễ gì anh không đền bù nổi đâu.】
Lý Huy cạn lời: 【Tao lừa mày làm gì, tao với cậu ta đã chia tay rồi, mấy ngày nay đều không gặp.】
Thẩm Tinh Vũ nhíu mày, khó hiểu, cậu ta còn đi đâu được nữa.
Hắn đang nghĩ ngợi thì WeChat vang lên một tiếng, là tin nhắn của Từ Khải: 【Tiểu Vũ, cho anh xin WeChat của anh trai em, anh muốn thêm cậu ta, hoặc em cho anh số điện thoại của cậu ta cũng được.】
Thẩm Tinh Vũ:!!!
Thẩm Tinh Vũ đọc từng chữ thì rõ ràng mà ghép lại thì thấy khó tin: 【Anh trai em? 】
Từ Khải: 【Chính là Thẩm Tinh Sơ đó, hôm trước anh quên thêm WeChat cậu ta, cũng quên không lưu số điện thoại, giờ có việc cần tìm cậu ta, em nghĩ cách bảo cậu ta thêm anh cũng được.】
Thẩm Tinh Vũ:......
Thẩm Tinh Vũ không thể tin được, Từ Khải vậy mà lại có việc tìm Thẩm Tinh Sơ, anh ta có thể có chuyện gì!!!
Thẩm Tinh Vũ: 【Chuyện gì vậy ạ? Không phải là anh định bắt nạt anh ấy chứ.】
Nhất định là vậy, Thẩm Tinh Vũ nghĩ chắc chắn Từ Khải thấy Thẩm Tinh Sơ không vừa mắt, hôm trước xem mắt cũng không thuận lợi, anh ta chắc hẳn là muốn trả thù Thẩm Tinh Sơ.
Từ Khải cảm thấy hắn suy nghĩ nhiều quá: 【Anh nào dám chứ, anh có việc cần nhờ anh trai em giúp đỡ.】
Thẩm Tinh Vũ:......
Nhất định là cách thức hắn mở WeChat sai ở đâu rồi, không thì làm sao lại phải tiếp nhận loại tin tức này chứ!!!
Từ Khải tìm Thẩm Tinh Sơ giúp đỡ? Là anh ta mù quáng hay là thế giới này điên rồi!
Thẩm Tinh Sơ có thể giúp gì cho anh ta chứ? Giúp anh ta khóc lóc sao? Hay giúp anh ta làm quen với mấy người bạn nghèo!
Thẩm Tinh Vũ tức giận gõ chữ: 【Anh Khải đừng nói đùa nữa, thân phận của anh là gì, thân phận của anh em lại là gì, sao anh lại cần anh ấy giúp đỡ chứ?】
Từ Khải nghĩ đó là hắn không biết bạn trai của cậu ta là ai đó!
Y không cần Thẩm Tinh Sơ giúp đỡ mà là cần Hàn Thành giúp đỡ!
Chỉ cần Hàn Thành đồng ý giúp, địa vị của y ở Từ gia liền được nâng cao, trở thành niềm hy vọng của Từ gia!
Chỉ ngại Hàn Thành không thêm WeChat người lạ, cũng không đưa số điện thoại cho người lạ nên y mới nghĩ đến đường cong cứu quốc, nhờ Thẩm Tinh Sơ giúp, dù sao Hàn Thành thích Thẩm Tinh Sơ như vậy, chỉ cần Thẩm Tinh Sơ nguyện ý thổi gió bên gối, một cái hợp đồng thôi mà, Hàn Thành nhất định sẽ đáp ứng!
Từ Khải: 【Em cũng đừng nói với Tiểu Vũ, đưa anh WeChat hoặc số điện thoại của cậu ta là được, bây giờ anh cảm ơn trước.】
Thẩm Tinh Vũ không muốn: 【Ngại quá, anh cũng biết anh trai vẫn luôn không thích em nên em vẫn chưa có số điện thoại của anh ấy, bọn em chỉ thêm WeChat, mấy hôm trước em với anh ấy cãi nhau nên anh ấy xóa WeChat em rồi, giờ em cũng không có WeChat của anh ấy [ ủy khuất ]】
Từ Khải kinh ngạc: 【Ơ......】
Thẩm Tinh Vũ: 【Mà đêm ngày hai người đi xem mắt anh em không về nhà, sáng hôm sau lúc về quần áo đều nhăn, em hỏi anh ấy đi đâu, không phải cùng anh đi xem mắt sao, anh đã sớm về mà anh ấy cả đêm không về, quần áo còn không chỉnh tề, có phải lại đi với tên bạn trai cũ kia không? Anh ấy bảo không có quan hệ với em nên không cần em lo, em mới nói anh Khải là đối tượng xem mắt chính thức của anh ấy, làm như vậy rõ ràng là không tôn trọng anh, sao có thể thế được? Như vậy chẳng phải làm khó cha mẹ hai nhà, cũng làm khó anh nữa? Sau đó bọn em cãi nhau, anh ấy liền xóa WeChat em.】
Thẩm Tinh Vũ nhắn xong, cảm thấy chỉ cần Từ Khải còn là đàn ông thì nhất định không thể chịu đựng loại vũ nhục này, đối tượng chân trước cùng xem mắt chân sau liền đi lêu lổng cùng người đàn ông khác, đặc biệt là mọi mặt của người đàn ông kia đều kém xa mình, loại sự tình này thì ai có thể nhẫn nhịn được đây?!
Có thể cả đời Từ Khải cũng không muốn nhìn mặt Thẩm Tinh Sơ nữa, mà cha mẹ hắn cũng sẽ bởi vì Từ Khải cự tuyệt Thẩm Tinh Sơ mà xem thường cậu ta.
Kết quả hắn vẫn là đứa con trai ngoan ngoãn, ưu tú nhất của Thẩm gia.
Hắn nghĩ xong thì Từ Khải cũng gửi tin nhắn trả lời tới: 【Hả, có sao đâu, hai người họ là người yêu thì qua đêm với nhau cũng là chuyện bình thường mà, sao lại là lêu lổng được? Việc này càng thể hiện tình cảm sâu đậm giữa hai người họ, là chuyện tốt đó! Tiểu Vũ em cũng thật là, sao lại nói anh trai mình như vậy, yêu đương rồi thì khó mà kìm lòng nổi, chuyện này rất bình thường, anh biết em cũng vì tốt cho anh, nhưng lần sau đừng bao giờ nói chuyện với anh trai em bằng giọng điệu đó nữa, ý tốt của em chắc anh em cũng biết, nhưng em nói như vậy đúng là dễ làm người khác tổn thương, anh trai em nghe xong không vui nên mới xóa em.】
Thẩm Tinh Vũ:......
Thẩm Tinh Vũ cảm thấy anh ta thật sự mù rồi.
Hoặc là Từ Khải điên rồi!
Dù sao chắc chắn trong hai người bọn họ có một người có vấn đề, nếu không sao Từ Khải lại nói như vậy!!!
Anh ta bị người ta đeo nón xanh!! Anh ta không tức giận sao!! Thế mà còn bênh vực Thẩm Tinh Sơ!! Còn bảo mình lần sau đừng như vậy!!
Thẩm Tinh Vũ tắt WeChat, mười giây sau mới mở lại, giao diện vẫn dừng ở đoạn hội thoại với Từ Khải, hắn nghiến răng nghiến lợi trả lời: 【Anh Khải không phải cùng anh trai em xem mắt thất bại sao? Sao vẫn giúp anh ấy nói chuyện thế? Anh thích anh ấy sao?】
Từ Khải nghĩ thầm tôi nào dám!
Em trai à, em không nhìn thấy người bạn trai kia có bao nhiêu chấp nhất với anh trai em, còn cả tình yêu khiến người ta hít thở không thông kia nữa! Y nào dám chen chân làm kẻ thứ ba!
Vốn dĩ y còn cảm thấy màn xem mắt hôm đó kịch tính quá, liệu có thể là giả không, Hàn Thành sao có thể là bạn trai Thẩm Tinh Sơ?
Nhưng y cũng tự thông suốt, nếu là giả thì việc Hàn Thành nói mấy lời kia để làm gì? Vì sao phải giúp Thẩm Tinh Sơ?
Cho tới vừa rồi, Thẩm Tinh Vũ nói đêm đó Thẩm Tinh Sơ không về nhà, lúc về quần áo còn nhăn, Từ Khải ngay lập tức khẳng định mọi chuyện đều không phải là giả!
Hàn Thành mang người đi là vì hôm đó Thẩm Tinh Sơ lén đi gặp mình, còn to gan lớn mật cùng mình xem mắt (tuy rằng không thành công), nhưng hành động như vậy chắc chắn đã khiêu chiến du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu tối tăm, cố chấp của Hàn Thành, cho nên sau đó anh ta mới mang Thẩm Tinh Sơ về nhà, phỏng chừng quần áo còn chưa kịp cởi đã..., nếu không sao quần áo cậu ta lại nhăn được?!
Từ Khải tự bổ não ra cốt truyện, thậm chí còn nghĩ qua phòng tối cầm tù play, không khỏi cảm thán tri nhân tri diện bất tri tâm, ai có thể xuyên qua vẻ ngoài anh tuấn đa tình của Hàn Thành mà nhìn ra được tính cách điên cuồng cố chấp kia chứ?
Haiz, Thẩm Tinh Sơ sống thật không dễ dàng gì!
Y nghĩ như vậy rồi quyết định hai ngày sau sẽ qua Thẩm gia một chuyến, trước tiên là gặp mặt Thẩm Tinh Sơ xem cậu ta có thể giúp mình không, thứ hai là giúp Thẩm Tinh Sơ nói mấy câu, lần xem mắt này không thành có vẻ Thẩm gia rất áy náy, y vốn tưởng rằng Thẩm Tinh Sơ sẽ giải thích qua với người nhà, không nghĩ tới đối phương lại quật cường như vậy, tình nguyện xóa WeChat em trai cũng không muốn nói cho người trong nhà biết bạn trai cũ không hề nghèo, cũng không hề tra, càng không phải là bạn trai cũ, hai người còn chưa chia tay đâu!
Cũng không biết sao cậu ta lại cứng đầu như vậy, hay do quá mức lo sợ, cảm thấy chính mình cùng Hàn Thành không có tương lai?
Nguyên nhân thứ hai chắc chiếm hơn nửa, dù sao Thẩm gia cũng kém Hàn gia nhiều giai tầng như vậy, hơn nữa tình yêu của Hàn Thành cũng quá ngột ngạt, quả thực là có chút đáng sợ!
Thẩm Tinh Sơ hoàn toàn không biết tại nơi mà cậu không biết tới lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc này cậu vẫn đang bận rộn sáng tác.
Thành Hàn bị Tô Thanh chọc tức, nghẹn một bụng, một tháng cũng chưa đi tìm Tô Thanh.
Anh ta không tìm, Tô Thanh càng sẽ không đi tìm anh ta, hai người cứ vậy liền cắt đứt liên hệ.
Mãi đến giữa tháng thứ hai, Thành Hàn nhìn thấy Tô Thanh tại tòa soạn tạp chí anh vừa mua lại thì mới phát hiện Tô Thanh là tổng biên tập tạp chí mới của mình.
Anh không thấy Tô Thanh còn ổn, vừa nhìn thấy người thân thể đói khát một tháng liền như nhớ lại lần trước ăn uống no đủ sảng khoái, Điêu huynh vẫn luôn ủ rũ liền giương cánh muốn bay.
Vì thế Thành Hàn không cầm lòng được, chỉ đích danh Tô Thanh cùng anh ra ngoài, đem người mang đi.
Thưởng mai cùng nhau 3 lần rồi nhưng Tô Thanh vẫn bày ra vẻ mặt thập phần ghét bỏ, Thành Hàn uy hiếp: "Cậu mà không đáp ứng tôi sẽ sa thải cậu."
Tô Thanh không thèm để ý: "Vậy thì sa thải thôi."
Cậu cũng không phải chỉ có công việc này, nếu không phải nuôi hai đứa nhỏ quá tốn kém thì cậu chỉ muốn làm biên kịch tự do, cần gì mấy công việc phải đi làm tan làm theo giờ này!
Tô Thanh nghĩ đến đây, nhìn thoáng qua ba mấy đứa nhỏ đang trên giường, tức giận đi đến đạp anh ta một cái, nhặt quần áo lên bắt đầu mặc.
Thành Hàn thật sự không còn cách nào khác, chỉ cần Điêu huynh có thể không kén chọn như vậy anh cũng đâu đến nông nỗi này, nhưng vấn đề là Điêu huynh chỉ có hứng thú với Tô Thanh, anh có thể làm gì đây? Chỉ có thể nhẫn nhục đáp ứng thôi.
Tô Thanh sửng sốt, "Vậy là anh nguyện ý nghe lời tôi."
"Tôi chỉ là giữ quan hệ lúc gần lúc xa với cậu thôi." Thành Hàn tự bù đắp cho chính mình.
Tô Thanh cảm thấy chuyện này thật đúng là quá nực cười, cậu chưa bao giờ nghĩ đến Thành Hàn sẽ ngày như thế này, ai có thể nghĩ đến người lúc trước là nam thần vườn trường giờ là bá chủ thương trường vậy mà lại nguyện ý nghe cậu gọi đến đuổi đi tùy lúc.
Loại cảm giác này thực sự không hề khó chịu.
Tô Thanh nhìn anh, cố ý nói: "Không phải là anh thích tôi đấy chứ?"
Thành Hàn thẹn quá hóa giận: "Tôi chỉ thích thân thể của cậu!"
Không phải anh, là Bằng Bằng!!
Bằng Bằng à, mày cũng quá là không biết cố gắng rồi đấy!! Sao lại kén chọn như vậy chứ!! Quả thực phí phạm dáng người uy vũ hùng tráng này!
Thành Hàn phẫn nộ: "Tôi không có hứng thú với cậu, tốt nhất đừng có tự mình đa tình, đừng đem tình cảm đặt lên người tôi, đến lúc đấy người phải khóc lóc chính là cậu đấy."
Tô Thanh bình tĩnh: "Vậy là tốt nhất, tôi còn sợ anh thích tôi, dù sao anh cũng mới là người nhớ mãi không quên tôi như vậy."
Cậu viết xong liền đăng chương này lên luôn.
Độc giả cũng mau chóng vào đọc và để lại bình luận: 【Chậc chậc chậc, tôi nghe được tiếng vả mặt đâu đây】
【Ngược hắn ngược hắn ngược hắn, mau ngược Thành tổng!】
【Thanh Thanh đẹp trai, tôi yêu Thanh Thanh!】
【Không hổ danh là Chủ Tiệm 4S, tôi thích. 】
【Ha ha ha ha ha ha ha ha, hay, muốn thấy Thành tổng phát hiện chính mình có con, muốn nhìn Thành tổng khóc lóc thảm thiết.】
【Truyện gốc hay nhất —— Điêu huynh Bằng Bằng, Bằng Bằng quả thực là một chú chim vừa trách nhiệm vừa giỏi giang!】
【Tay nhỏ vung lên, tặng đống đạn đạo.】
【Mau ra chương mới nhé, tặng cho tác giả một quả bom nguyên tử, ngày mai lại tặng mấy loại đạn khác.】
......
Thẩm Tinh Sơ đọc xong, bấm thích mấy bình luận thú vị rồi liền đi viết chương mới.
________
Tác giả có lời muốn nói:
[Tiểu kịch trường 1]:
Thẩm Tinh Vũ: Ấm trà em mất công pha rất khó uống à?!! Sao lại nói cho anh ta!!!
Từ Khải: Trời ơi, Tiểu Vũ, đừng nói nữa, em còn không biết thân phận thật sự của bạn trai của anh trai mình là gì, huống chi anh ta yêu anh trai em đến phát điên!
Từ Khải: Người duy nhất biết sự thật là tôi, một người đẹp trai và thông minh hơn người — Từ Khải! Tôi cũng khó khăn quá đi!
Thẩm Tinh Sơ: ... Đây có phải là điều tuyệt vời của việc ông nói gà bà nói vịt không? Yêu yêu.
[Tiểu kịch trường 2]:
Bằng Bằng: Bảo vệ tình yêu đích thực bắt đầu từ tôi!
Tô Thanh: Làm tốt lắm!
Thành Hàn: ....Đây có phải đứa con lớn của anh không? Chắc chắn không phải một bản cài đặt lỗi chứ?
Tô Thanh: Anh có ý kiến gì?
Thành Hàn: ....Không.
Đây chính là #địa vị trong gia đình# của Thành Hàn.
Còn nữa, [nhấn mạnh]: Tuy là tác giả viết sinh tử văn nhưng Tinh Tinh không sinh con đâu nhé, tùy tiện viết chơi thôi, nên đừng lo lắng nha ~
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người,
truyện Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người,
đọc truyện Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người,
Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người full,
Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!