Muốn Ăn Bánh Trôi Không?

Chương 33: 33


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Muốn Ăn Bánh Trôi Không?

Buổi sáng ngày hôm sau, Thang Viên còn đang trong giấc mộng, lại bị Viên Tiêu hôn tỉnh.

Viên Tiêu nhắm mắt lại, dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả hình dáng đôi môi Thang Viên, cái này làm cho Thang Viên vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại của Viên Tiêu thì lập tức đỏ bừng mặt, tay nhỏ không biết làm sao nắm chặt cổ áo sơ mi của anh.

Viên Tiêu mở mắt, nhìn thấy Thang Viên tỉnh, dán lên bờ môi của cậu cười khẽ, mới đứng dậy nói với cậu:

“Bảo bối, lại không rời giường, ngày nghỉ cuối cùng của chúng ta cũng chỉ có thể trải qua trên giường thôi.”

Nghe thế Thang Viên mở to hai mắt nhìn, quay đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, phát hiện đã 12 giờ trưa, đột nhiên ngồi dậy, nói:

“Không được, thật vất vả có thể cùng anh, ai u ~”

Thang Viên mới vừa ngồi dậy, tay chống eo thống khổ kêu rên một tiếng, đau nhức từ eo truyền tới làm cậu nhớ lại hết thảy phát sinh tối hôm qua.

Cậu được Viên Tiêu đánh dấu vĩnh viễn! Thang Viên vui vẻ nghĩ. Tuy rằng là cậu nói trước, nhưng Viên Tiêu cũng không từ chối, cảm giác hạnh phúc nháy mắt tràn ngập trái tim.

Viên Tiêu nhìn Thang Viên đau đến nhíu mày, vội vàng bò lên giường kéo cậu vào lòng, giúp cậu nhẹ nhàng xoa bóp eo, rồi lại nói thêm:

“Nếu không bỏ đi, ở khách sạn nằm một ngày cũng không sao, dù sao chiều nay cũng chỉ định trở về trường học của anh nhìn một cái, chờ lần sau có cơ hội, anh lại mang em đi.”

Thang Viên lại không vui, từ trong lòng ngực Viên Tiêu bò dậy, nói:

“Không được, em muốn đi, lần sau còn không biết khi nào mới có thể tới nước F, em muốn tới trường học của anh, em muốn đến xem nơi anh đã từng học tập và sinh hoạt.”

Nói xong, Thang Viên đỡ eo khập khiễng bước vào phòng tắm rửa mặt.

Sau khi ăn cơm trưa trong khách sạn, Viên Tiêu tự mình lái xe đưa Thang Viên tới trường đại học cũ của anh, cũng là ngôi trường chất lượng nhất ở nước F.

Tuy rằng hiện tại là mùa đông, nhưng phong cảnh trong trường học vẫn đẹp không sao tả xiết, mỗi mùa đều mang một sắc thái riêng, cũng vì vậy mà trường học này hấp dẫn không ít du khách tới thăm quan.

Nhìn những học sinh đi lại trong trường, Thang Viên nỗ lực tìm kiếm trên người họ bóng dáng của Viên Tiêu, cũng tưởng tượng những ngày tháng Viên Tiêu học tập ở trường học này sẽ có bộ dáng gì, anh tuấn tú rạng rỡ như ánh mặt trời đi trên đường có phải cực kì hấp dẫn sự chú ý hay không.

Viên Tiêu lại đột nhiên ôm chặt Thang Viên từ phía sau: “Thang Viên, anh mang em tới một nơi.”

Thang Viên: “Dạ? Nơi nào vậy?”

Viên Tiêu mỉm cười không trả lời, dắt tay cậu hướng tới một kiến trúc màu trắng xám ở góc trường.

Nhìn toà nhà từ phía ngoài rồi lại đi vào bên trong, Thang Viên cảm thấy nó cho người ta cảm giác vô cùng trang nghiêm, cho nên cậu không tự giác mà nắm chặt tay Viên Tiêu hơn một chút.

Sau khi đi qua một hành lang dài rộng, Thang Viên mới thấy được thứ bên trong, có rất nhiều đài triển lãm lớn nhỏ, phía trên bày thư từ hoặc ảnh chụp cũ, cũng có rất nhiều đồ vật có cảm giác đã lâu năm rồi, hơn nữa toàn bộ đều được bảo quản trong tủ kính.

Thang Viên tiến đến mấy đài triển lãm, đọc xong nội dung bức thư bên trong, phát hiện đồ vật nơi này đều lưu lại một ít chuyện ai đó đã làm mà lại cảm thấy hối hận hoặc muốn sám hối.

Thang Viên quay đầu nhìn về phía Viên Tiêu, Viên Tiêu giả thích tỉ mỉ cho cậu:

“Nơi này là một kiến trúc đặc sắc của trường học, Sám Hối Quán. Ý nghĩa gắn với tên gọi, đây là nơi lưu giữ những hối hận của đời người. Trong đại sảnh phần lớn trưng bày những chuyện cảm động lòng người, mà Sám Hối Quán sở dĩ được mọi người hoan nghênh, là bởi vì phía sau còn có một khu triển lãm, bất luận là hối hận hay tiếc nuối điều gì, bất kể việc lớn hay việc nhỏ, dù mức độ nghiêm trọng ra sao thì nó vẫn nguyện ý thay mọi người bảo quản vật phẩm muốn ký thác, chờ đến khi hối hận được tiêu trừ, người ta cũng có thể đến lấy lại đồ vật ấy.”

Thang Viên nghi hoặc, hỏi Viên Tiêu: “Anh cũng để đồ vật ở đây à?”

Viên Tiêu cười trả lời: “Ừm, anh dẫn em đi xem.”

Sau đó hai người lên lầu, vào một khu triển lãm khác, nơi này bố trí khác với dưới lầu, tuy vẫn dùng các kệ thuỷ tinh nhưng vật phẩm thượng vàng hạ cám cái gì đều có, quần áo, ảnh chụp, thư từ, thậm chí là một ly nước.

Viên Tiêu nói: “Tuy rằng mấy thứ này khá là linh tinh, nhưng chúng đều nắm giữ một đoạn ký ức thuộc về mình, hơn nữa ít nhiều thì nó cũng lưu giữ một phần cảm tình nào đó.”

Viên Tiêu dẫn Thang Viên đến trước một kệ thuỷ tinh rồi dừng bước.

Thang Viên nhìn về phía kệ thủy tinh, sau khi thấy rõ đồ vật bên trong, cậu kinh ngạc nhìn về phía Viên Tiêu:

“Đây, đây, đây chẳng phải là… quả bóng cao su của em à?”

Một quả bóng cao su tròn vo an tĩnh nằm trên kệ, dưới ánh sáng nhu hoà của đèn điện, màu vàng nhạt nguyên bản cũng biến thành màu vàng đậm ấm áp.

Viên Tiêu mỉm cười nhìn Thang Viên: “Đúng vậy, năm đó em đi rồi, anh trộm vào nhà hàng xóm tìm được, bởi vì anh không thực hiện được lời hứa bảo vệ em, thậm chí còn không nhìn thấy em lần cuối mà hối hận tới bây giờ, cho nên anh đặt quả bóng cao su ở nơi này, chờ đến khi tìm được em, cùng em đến lấy nó về.”

Lúc ấy Thang Viên cùng mẹ vội vã rời đi, mẹ Thang Viên chỉ kịp thu dọn một vài đồ vật đơn giản rồi mang Thang Viên rời khỏi căn nhà kia. Bởi vì không cẩn thận để lại quả bóng cao su, Thang Viên còn đau lòng rất lâu.

Tay Thang Viên dán lên mặt kính, nhớ về cha mẹ mình, lại nhớ đến lần đầu tiên cậu và Viên Tiêu gặp nhau, nghẹn ngào:

“Đây là, quả bóng cao su ba tặng cho em… Em còn tưởng rằng, sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.”

Viên Tiêu an ủi cậu: “Hiện tại tìm trở về, chúng ta lập tức có thể mang nó đi, hơn nữa anh nói cho em nghe một chuyện buồn cười. Lúc anh đặt quả bóng cao su ở đây, người khác đều cho rằng anh tưởng nhớ con của mình, một đám người vây quanh khuyên nhủ rất lâu, muốn anh nén bi thương, anh phí thật nhiều công sức mới làm cho bọn họ hiểu rõ nguyên nhân chân chính anh đặt quả bóng ở nơi này.”

Thang Viên không khóc mà mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Viên Tiêu, nghiêm túc mà nói với anh: “Cảm ơn anh, Viên Tiêu.”

Viên Tiêu mỉm cười, dẫn Thang Viên đi nhận lại bóng cao su, hai người chụp mấy tấm ảnh làm lưu niệm, rồi đi qua chung cư Viên Tiêu từng ở, ăn bữa tối xong thì lên máy bay trở về nước.

Sáng sớm hôm sau, Viên Tiêu rời giường, hôn mặt Thang Viên, dặn cậu ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, sau đó chuẩn bị cơm sáng rồi tới công ty đi làm.

Đến công ty, khi Viên Tiêu vào văn phòng Trương Duẫn Phi trả phép, hắn còn quan tâm ân cần thăm hỏi Viên Tiêu một tiếng, có bị lệch múi giờ hay không, nếu cần thì cho anh thêm một ngày nghỉ, Viên Tiêu lễ phép từ chối rồi tập trung vào công tác.

Buổi chiều tan tầm về đến nhà, Viên Tiêu mở cửa, nhìn thấy bên trên thảm trải sàn cạnh sô pha, Thang Viên cùng một cục màu trắng chơi đến vui vẻ vô cùng.

Thang Viên nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn Viên Tiêu, lập tức nâng Nắm Tuyết Nhỏ trong lòng lên, vui vẻ nói với Viên Tiêu:

“Hoan nghênh ba ba về nhà.”

Viên Tiêu nhìn nhóc Samoyed trong lòng Thang Viên, vui vẻ nở nụ cười, đi đến bên người cậu, cong lưng ôm cả hai vào lòng, cắn lỗ tai cậu hỏi:

“Em vừa gọi anh là gì?”

Thang Viên cảm thấy không khí không thích hợp, cuống quít giải thích: “Em thay chó con, thay chó con nói, hoan nghênh ba ba về nhà.”

Thang Viên càng nói càng nhỏ, Viên Tiêu dán lên sườn mặt cậu phụt cười, lại nhìn về con chó con trên tay cậu, véo cái tai tròn tròn của nó, hỏi Thang Viên:

“Bởi vì lần trước nghe Lưu Ly nói anh thích chó, cho nên em mới mua nó làm quà sinh nhật cho anh phải không?”

Thang Viên gật đầu: “Dạ.”

Viên Tiêu nâng cằm Thang Viên lên, trao cho cậu một nụ hôn ngọt ngào, tỏ vẻ anh rất vừa lòng với món quà này, mới hỏi cậu:

“Chúng ta đặt tên nó là gì đây?”

Sau khi bị hôn, Thang Viên thẹn thùng đỏ mặt, nhẹ nhàng nhéo hai chân đầy thịt của chó con, trả lời:

“Em không biết đặt tên gì, anh đặt đi.”

Viên Tiêu cúi đầu nhìn về phía Samoyed toàn thân tuyết trắng cùng dáng người béo mập, nhìn đôi mắt mong chờ của Thang Viên:

“Gọi là Nắm Tuyết đi, còn nhỏ thì gọi Nắm Tuyết Nhỏ, trưởng thành kêu Nắm Tuyết Lớn, sinh động lại phù hợp hình tượng.”

Thang Viên cười nhẹ một tiếng, cổ vũ: “Dạ, đáng yêu lại dễ nghe.”

Mà Nắm Tuyết Nhỏ ngồi trong lòng hai ba ba, kêu “Gâu gâu” hai tiếng, tựa như ghét bỏ Viên Tiêu đặt cho nó cái tên đã không mới mẻ lại chẳng có gì đặc sắc.

~Hết chương 33~

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Muốn Ăn Bánh Trôi Không?, truyện Muốn Ăn Bánh Trôi Không?, đọc truyện Muốn Ăn Bánh Trôi Không?, Muốn Ăn Bánh Trôi Không? full, Muốn Ăn Bánh Trôi Không? chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top