Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 37: 37


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hành động có hơi quá đáng này của Phương Khởi Châu kết thúc rất nhanh, Tiểu Hổ còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ biết ngẩng đầu lên lần nữa.


Nghe thấy hắn nói vậy, trên mặt Tiểu Hổ thoáng chút do dự, cuối cùng giãy giụa cự tuyệt, "Em không thể ăn nhiều đồ ngọt như vậy."


Ở một số thời điểm, hắn có thể khắc chế được dục vọng của chính mình, thế nhưng đối với Tiểu Hổ, Phương Khởi Châu lại phát hiện bản thân có rất nhiều biến hóa mà trước đây chưa từng có.


Kéo Tiểu Hổ đi rửa sạch tay, nhìn cậu quay trở về lớp học, Phương Khởi Châu mới quay lại văn phòng, chuẩn bị chờ một lúc cho đến giờ tan học tiếp theo.


✰✰✰


Sau đó mấy ngày, Phương Khởi Châu mỗi lần đều đến sớm hơn một lúc, hắn sẽ luôn nhìn thấy Tiểu Hổ cô độc ngồi trong góc thuộc về cậu mà vẽ vời, đôi lúc sẽ có một bé trai mũm mĩm đến bên cạnh cậu, sau đó sẽ kéo theo vài đứa bạn cùng tuổi đến góc vẽ của trợ giảng chơi đùa.


Bởi vì Phương Khởi Châu biết cậu rất muốn kết bạn, cũng may là mấy đứa nhỏ tầm tuổi này kết bạn rất đơn giản, cùng lắm chỉ cần một gói đồ ăn vặt là được, cho nên Phương Khởi Châu liền hào phóng đưa cho Tiểu Hổ một túi đầy ắp đồ ăn vặt, đồng thời bảo cậu phải hào phóng chút, không nên "chia đôi" cho người khác giống như làm với mình.


Giáo viên lớp năng khiếu biết rõ cái phòng vẽ tranh nhỏ này chính là xây cho cậu trợ giảng không thích nói chuyện kia, cho nên sẽ không tùy tiện sai bảo cậu, bọn trẻ chơi đùa hay ăn đồ vặt cũng sẽ không có ai la rầy. Phương Khởi Châu quan sát như vậy mấy ngày, sau đó mới nói chuyện với giáo viên, bảo anh cố gắng sắp xếp cho cậu làm chút chuyện, nếu không thì không còn thú vị nữa, còn hỏi anh: "Mỗi ngày em ấy ngồi một mình ở đó vẽ gì vậy?"


Vấn đề này đêm qua Phương Khởi Châu có hỏi, nhưng mà Tiểu Hổ lại ấp úng không chịu nói, cho nên bây giờ hắn mới phải đi hỏi người khác.


Giáo viên nói: "Hình như là đang vẽ người, mỗi ngày đều vẽ một chút..." Bức vẽ kia dường như có rất nhiều chi tiết cầu kì, mà cách vẽ của trợ giảng cũng rất lạ, bắt đầu vẽ một bộ phận, chỉnh chu rất kĩ rồi mới vẽ tiếp một bộ phận khác, cho nên bây giờ chỉ mới vẽ xong một con mắt với cái mũi, nhưng có thể nhìn ra là đàn ông. Giáo viên liếc nhìn Phương Khởi Châu, như phát hiện ra gì mà tỉ mỉ mà nhìn mặt mày của hắn, cuối cùng mơ hồ nói: "Giống như là... Đang vẽ ngài vậy."


"Nếu không thì tôi chụp hình lại rồi gửi cho ngài nhé?"


Nghe đến đó, Phương Khởi Châu liền từ chối, bởi vì Tiểu Hổ vẽ người, còn che che giấu giấu không chịu tự nói với mình, vậy trăm phần trăm đó là vẽ hắn. Khóe miệng Phương Khởi Châu hơi cong cong lên không dễ thấy, hắn không muốn làm mất đi cảm giác bất ngờ này.


✰✰✰


Nơi mà Phương Khởi Châu và dì Từ hẹn gặp chính là ở một quán cà phê gần đó, giờ hẹn trùng hợp là trước giờ tan học của Tiểu Hổ. Từ Tinh đeo một cái kính mát lớn ra ngoài, hơn nữa không cho tài xế đi cùng, mượn cớ bản thân muốn đi dạo rồi đi gặp mặt Phương Khởi Châu.


Gọi xong hai ly nước, hắn liền đi thẳng vào vấn đề, "Dì, con cũng không muốn vòng vo, dì biết Tiểu Hổ đúng không?"


Từ Tinh dám đồng ý gặp mặt hắn, đương nhiên là đã chuẩn bị mọi thứ, cô thờ ơ nhấp một ngụm cà phê, sau đó nhẹ nhàng cau mày: "Có phải là dì làm hơi quá không? Đại thiếu thấy dì đối xử với cậu bé đó hơi đặc biệt sao, nhưng mà có lẽ con hiểu lầm rồi, dì không quen biết cậu bé đó... Chỉ là cậu bé trông hơi giống dì, cho nên dì cảm thấy thân mật mà thôi."


"Nếu không có chứng cứ... Con cũng đã không trực tiếp hỏi như vậy, ngày hôm qua con nhận được một bản báo cáo giám định DNA, kết quả..." Vế còn lại hắn không nói tiếp, bởi vì sắc mặt Từ Tinh đã khẽ chuyển biến.


"Dì yên tâm, con thích em ấy, đương nhiên sẽ bảo vệ em ấy chu toàn, bí mật này con sẽ không nói ra."


Từ Tinh nắm chặt ly cà phê, ngón tay trắng bệch khẽ run rẩy, cố gắng trấn tĩnh giọng nói, "Đại thiếu, nếu như vậy, suy ra cậu bé là anh em của con, con làm như vậy là 'loạn luân'."


"Chúng con có quan hệ máu mủ hay không thì dì biết rõ..." Phương Khởi Châu lặng lẽ nói: "Con cũng sẽ không truy cứu nguyên nhân vì sao dì bỏ rơi em ấy, nhưng mà dì Từ, nếu dì không cần em ấy nữa, vậy hiện tại dì và em ấy sẽ không có bất cứ quan hệ gì, con hi vọng dì hiểu rõ, những người theo dõi và thiết bị nghe lén mà dì sắp xếp... Con sẽ dọn sạch hết."


Từ Tinh mím chặt môi, một lúc lâu sau, sắc mặt cô lo lắng mà nhấp thêm một ngụm cà phê, cụp mắt nói: "Dì biết rồi."


Phương Khởi Châu gật đầu, Từ Tinh định đi, cô đeo lại kính mát, do dự một chút mới nói: "Sự cố của du thuyền tụi con không liên quan đến Ngụy Bội Bội, nhưng bà ta đáng bị như vậy." Nói xong, Từ Tinh liền trực tiếp rời đi.


Không liên quan đến Ngụy Bội Bội? Tại sao Từ Tinh biết được chứ?


Một tháng trước, Nhị gia điều tra ra người đứng sau sự cố của du thuyền là Ngụy Bội Bội, lại đột nhiên không còn phản ứng, cũng quên mất lời hứa phải bàn giao chuyện này cho con trai. Mãi đến tận nửa tháng sau, ông mới hổ thẹn nói với Phương Khởi Châu, nói rằng ông sẽ xử lý, bảo hắn không cần lo, sẽ khiến hắn được thoả mãn.


Phương Khởi Châu đồng ý hay không đồng ý cũng vậy thôi, Phương Nghĩa Bác vẫn luôn làm theo ý mình, nghe người ta nói rằng, Ngụy Bội Bội sống chết cũng không chịu thừa nhận chuyện mưu hại này, thế nhưng chứng cứ rành rành, bà bảo mình bị hãm hại, nhưng không ai dám ra mặt nói thay bà. Nhị gia giữ cho bà một mạng, nhưng lại làm phẫu thuật cắt thùy não* của bà, khiến cả người bà trở nên điên loạn, sau đó nhốt vào một viện dưỡng lão tư nhân.


*Phẫu thuật thùy não là một trong năm liệu pháp tâm lí tồi tệ nhất lịch sử loài người được phát minh bởi Antonio Egas Moniz, thường dùng chữa bệnh động kinh bằng cách cắt bỏ thùy não để kiềm chế các rối loạn, khiến bệnh nhân trở nên bình tĩnh và sẵn sàng trở lại cuộc sống. Nhưng sau khi phẫu thuật, bệnh nhân sẽ mất luôn bản ngã và khả năng cân bằng của mình, trở nên vô cảm.


Về phần Phương Nghệ Nguy, bởi vì sự cố xảy ra thất bại, Nhị gia nói gã cũng có phần, chừa cho gã một ân tình cuối cùng đó là lập tức cút khỏi nhà, Phương Nghệ Nguy nghe xong lập tức bỏ đi mất dạng.


Đối với kết quả như thế, Phương Khởi Châu mặc dù không hài lòng, nhưng mà Phương Nghĩa Bác đã làm đến mức độ này, hắn cũng không thể nói thêm gì nữa. Nhưng bây giờ lời nói của Từ Tinh lại khiến hắn phải suy nghĩ, nếu như không phải Ngụy Bội Bội, cũng không phải Từ Tinh, vậy thì là ai?


Phương Khởi Châu ngồi ở chỗ đó yên lặng uống cạn sạch ly cà phê không ngon miệng, trên mặt hiện vẻ lãnh đạm theo thói quen, sau đó gọi điện cho Vệ Tư Lý.


"Không cần tìm tóc của Từ Tinh nữa... Còn của cha tôi với Tiểu Hổ, cũng đừng xét nghiệm."


Bởi vì cho dù kết quả ra sao, hắn cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.


Thấm thoát trôi qua, Tiểu Hổ nhận được lương tháng đầu tiên, cơ mà lương của cậu thực tế là do Phương Khởi Châu phát, cho nên phát vô cùng nhiều. Hôm đó sau khi Tiểu Hổ trở về, cậu một mạch đưa toàn bộ tiền cho Phương Khởi Châu, bản thân chỉ giữ lại một chút xíu, ước chừng là để dành cho những thứ cần mua.


Phương Khởi Châu nói mình không cần tiền của cậu, Tiểu Hổ lại kiên trì bắt hắn nhận.


"Vượng Tử nói, nhân dân tệ là thứ tốt nhất trên thế giới..."


Vượng Tử chính là học sinh tặng Tiểu Hổ khoai tây chiên, học lớp năm, tướng mạo tròn trịa, vì thích ăn bánh bao nhỏ cho nên mới có biệt danh như thế. Sau ngày đó nhóc bỏ chạy khi được Tiểu Hổ cho nửa viên kẹo, ngày hôm sau Tiểu Hổ rất hào phóng mời nhóc đến cửa hàng tiện lợi ăn mấy xiên Oden*, hơn nữa Phương Khởi Châu đã chuẩn bị đồ ăn vặt bỏ vào cặp cậu, vì vậy hai người rất nhanh đã trở thành bạn bè.


Tiểu Hổ nói chuyện cùng nhóc rất nhiều, phát hiện Vượng Tử biết rất nhiều thứ, hơn nữa cũng biết rất nhiều về cậu. Mấy ngày trước Tiểu Hổ hỏi nhóc tặng người ta cái gì là tốt nhất, Vượng Tử nói nhất định là nhân dân tệ rồi, còn hùng hồ chứng minh cho cậu thấy rằng có nhân dân tệ là có thể mua tất cả những món ngon đồ tốt, còn gì tốt hơn nữa chứ? Tiểu Hổ vừa nghe liền cảm thấy rất chính xác, cho nên sau khi được phát lương, cậu đã lập tức đưa toàn bộ cho chú Phương.


Phương Khởi Châu không có cách nào khác, đành cho cậu một tấm thẻ, cũng nói cho cậu biết: "Lương của em nằm trong tấm thẻ này hết, muốn mua gì cũng không cần xin phép chú, thích gì thì mua nấy."


Hai tay Tiểu Hổ kẹp thẻ, tò mò vuốt nhẹ, dường như cảm thấy tấm thẻ này không dày bằng một xấp tiền mặt kia. Nhưng cậu đã từng thấy chú Phương quẹt thẻ, cho nên Tiểu Hổ ngập ngừng học theo, ở trong không khí quẹt một đường từ trên xuống dưới, "Như vậy phải không ạ?"


Phương Khởi Châu sờ đầu cậu một cái, khen cậu thông minh.


Tiểu Hổ vẫn còn chưa tin lắm, "Như vậy... Là em có thể mua đồ sao ạ?"


"Ừm." Hắn gật đầu, "Cái gì cũng có thể mua."


Đó là thẻ phụ của hắn, Tiểu Hổ nhất định không nỡ dùng tiền mua đồ, sợ là cả đời cũng không cà hết tiền trong thẻ.


Một tấm thẻ quý giá như vậy, buổi tối hôm đó Tiểu Hổ luôn đặt ở dưới gối đầu, sợ bị rơi mất cho nên nửa đêm lại tỉnh dậy ôm nó vào trong lồng ngực rồi mới ngủ tiếp. Kết quả sáng sớm vừa thức dậy, tìm đến nửa ngày mới nhớ lại hôm qua để thẻ ở đâu. Cậu đem thẻ theo đến lớp năng khiếu, qua mấy ngày nữa là sinh nhật chú Phương rồi, cậu muốn mua đồ tặng chú, nhưng mà không biết mua cái gì cả.


Tiểu Hổ khổ não cả ngày, Vượng Tử vừa ăn đồ ăn vặt cậu cho, vừa hỏi cậu bị sao thế.


"Anh... Anh muốn tặng quà sinh nhật cho một người bạn, nhưng mà không biết... Tặng cái gì."


"Chuyện này đơn giản thôi..." Vượng Tử liếm ngón tay, hỏi cậu: "Bạn thân lắm không?"


Tiểu Hổ đáp: "Bạn rất thân rất thân, cực kỳ thân." Cậu chỉ vào bức tranh sắp vẽ xong cho Vượng Tử xem, "Cái này là tặng cho người đó."


"Ò." Vượng Tử hiểu rõ gật đầu, đôi mắt nhìn vào người đàn ông trong bức tranh, cảm thấy y như minh tinh trên TV vậy, "Người bạn thân này của anh bao nhiêu tuổi?"


Tiểu Hổ chưa từng hỏi tuổi chú Phương bao giờ, cho nên cậu cũng không biết rõ, chỉ gãi đầu suy nghĩ một hồi, nói: "Anh gọi người đó là chú."


Vượng Tử nói: "Vậy là năm mươi tuổi." Nhóc vỗ tay, đôi mắt lanh lợi chuyển động: "Được, ngày mai anh đưa hết đồ ăn vặt trong cặp cho em, em sẽ dẫn anh đi mua quà." Nói xong liền nhìn bức tranh vô cùng quý giá của người trợ giảng kia thêm một chút, chưa vẽ xong sẽ không cho ai xem, nhóc nghĩ thầm, bộ dạng cũng còn trẻ lắm, dù năm mươi tuổi cũng nhất định là một lão soái ca.


Ngày hôm sau, Tiểu Hổ đi làm rất sớm, đầu tiên là đưa hết đồ ăn vặt trong cặp cho Vượng Tử, sau đó Vượng Tử liền sảng khoái thực hiện giao dịch, đưa cậu đến trung tâm mua sắm lớn nhất gần đó.


"Anh mang theo bao nhiêu tiền?" Vượng Tử đi phía trước, dẫn cậu đi vào trung tâm mua sắm siêu to.


Tiểu Hổ nói: "Không có tiền... Anh chỉ có cái này." Cậu lấy từ đâu đó ra tấm thẻ được bọc tới ba lớp bao, trong lòng có hơi sợ sệt. Ngày hôm qua Tiểu Hổ dùng thẻ này để mua xiên Oden ở cửa hàng tiện lợi, lúc đó cậu rất sợ, cầm xiên Oden cũng không dám ăn, hỏi nhân viên cửa hàng "Tôi đã trả tiền chưa?", nghe được câu trả lời khẳng định, cậu mới dám ăn. Cho nên Tiểu Hổ rất sợ nó đột nhiên hỏng hoặc là rơi mất.


"Thẻ hả... Thẻ đen?!" Đôi mắt Vượng Tử đăm đăm theo dõi tấm thẻ trong tay cậu, hâm mộ nói: "Lần đầu tiên em thấy đó, cha mẹ anh thương anh ghê."


"Là chú cho." Tiểu Hổ cũng không biết mấy tấm thẻ khác màu thì khác gì nhau, thế nhưng Vượng Tử nói như vậy, Tiểu Hổ càng cảm thấy nó rất quý giá, lúc này liền bọc lại như cũ, đặt trong túi, vẫn chưa yên tâm mà cầm nó trong tay.


Bọn họ đi lên từng tầng từng tầng, Vượng Tử chọn một ít đồ ăn vặt và đồ chơi, nói: "Em giữ dùm anh cho, ngày mai em mang tới phòng học, cho bạn bè chơi cùng nữa."


Tiểu Hổ có chút không tình nguyện, rất muốn lấy lại một nửa, nhưng mà nghĩ tới Vượng Tử là bạn bè, chú Phương cũng nói là phải hào phóng với bạn bè, cho nên cậu không nói ra.


"Chú của anh năm mươi tuổi rồi, quà sinh nhật nhất định phải thật xa hoa, không thể sơ sài được."


Tiểu Hổ tán đồng gật đầu, "Ừm, xa hoa."


Vượng Tử dẫn cậu vào một cửa hàng bán đồng hồ đeo tay, tiến đến bên tai cậu lặng lẽ nói: "Em luôn thấy quảng cáo trên TV, mắc lắm đó, em thậm chí còn chưa vào được một lần đâu."


Tiểu Hổ nắm thẻ trong tay, trong lòng rất lo lắng không biết tiền của mình có đủ hay không, nhưng cậu sẽ nghe hết mọi thứ Vượng Tử nói.


Cửa hàng này rất yên tĩnh, một người khách cũng không có. Lúc hai người bọn họ đứng ở quầy hàng xem đồng hồ cũng không có nhân viên nào đón tiếp, Vượng Tử nhìn những chiếc đồng hồ sáng chói phản chiếu lấp lánh dưới ánh đèn, cảm thấy vô cùng đẹp, nhóc có một bạn học từng đeo đồng hồ của cha mình đến trường một ngày, nghe nói là hơn mười vạn, cũng là của nhãn hiệu này. Vượng Tử không biết cách đọc, nhưng nhóc biết rất quý, hơn nữa cũng rất muốn có một cái để khoe khoang.


Nhưng mà Tiểu Hổ cùng nhóc lượn qua lượn lại cửa hàng này một vòng, cuối cùng lại không hài lòng lắm, cậu rầu rĩ nói: "Chú anh có rất nhiều cái giống như vậy..." Bên trong phòng chứa quần áo của chú Phương có sắp xếp để riêng những món đồ này ra, Tiểu Hổ nhìn thấy rất nhiều loại đồng hồ đeo tay trong đó, nhiều đến mức cậu hoa cả mắt. Cho nên những loại đồng hồ này trong mắt cậu đều tương tự nhau, tất cả đều sáng long lanh.


"Quý khách có thích mẫu nào không ạ?"


Thấy bọn họ chậm chạp chưa rời khỏi, rốt cục có nhân viên cửa hàng đón tiếp bọn họ.


Tiểu Hổ nói: "Tôi muốn cái loại... Có dạ quang với chuông báo, có nhạc nữa." Cậu dừng một chút, nói thêm: "Đúng rồi, còn phải không thấm nước!"


Nghe cậu hình dung, nhân viên cửa hàng hơi sững sờ, lập tức cười chế giễu: "Nếu như cậu muốn một cái như vậy, chúng tôi không có, nhưng dưới tầng một có một cửa hàng bán quà tặng, loại cậu muốn thì năm mươi tệ là mua được rồi."


Tiểu Hổ không nhận ra ý mỉa mai của hắn ta, còn rất chân thành mà nói cảm ơn. Cậu nói với Vượng Tử: "Chúng ta xuống tầng một xem thử đi."


"Chúng ta không mua sao?" Nhóc có chút khát vọng nhìn tủ kính bắn ra ánh sáng tứ phía kia.


Tiểu Hổ gật đầu nói: "Chú ấy có rất nhiều, anh muốn tặng một cái đẹp hơn." Ở trong mắt cậu, loại kia tạo hình đáng yêu, đặc biệt là sẽ phát sáng, đó mới gọi là đẹp. Tiểu Hổ coi như chuyện đương nhiên mà cho rằng thứ mình thích, nhất định chú cũng sẽ thích, bởi vì chú Phương nói với cậu không dưới một lần rằng, "Em thích, thì chú cũng thích."


Vượng Tử há miệng, liếc nhìn thẻ đen bị cậu bảo vệ quá chặt chẽ, đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi: "Em cũng sắp tổ chức sinh nhật, em thích cái đồng hồ này, anh có thể tặng em không?"


✰✰✰


*Hình Vượng Tử (nhân vật quảng cáo cho lon nước gì đó bên Trung á?), quý vị tự tưởng tượng thằng bé đó nha =)) chắc giống giống nhân vật này.





*Oden


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm, truyện Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm, đọc truyện Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm full, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top