Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm
Hôm sau Nguyễn Đường và các vị viện sĩ cùng ngồi trên chiến hạm lại nhỏ do Hạ Vân Sâm sắp xếp để về Lam Tinh, Hạ Vân Dật tự mình tới đón anh, bên ngoài còn có đội lính gác ngăn không cho phóng viên tiếp cận.
"Hạ đại ca, Tiểu Vũ sao rồi?" Người mà Nguyễn Đường quan tâm nhất lúc này không ai khác ngoài Nguyễn Vũ, anh rời đi lâu vậy không biết thằng bé ăn có ngon không.
"Tiểu Vũ khỏe lắm, ngày nào cũng được mẹ tôi nấu đồ ngon, thằng bé béo trắng luôn, cậu yên tâm." Lúc Hạ Vân Dật nói chuyện ý cười trên mặt đầy như tràn cả ra.
Khả năng nấu nướng của Nhiễm Tinh có thể nói là hoàn toàn học từ Nguyễn Đường, hương vị giống Nguyễn Đường bảy, tám phần, không chỉ Nguyễn Vũ thích ăn, hai cha con họ cũng thích nữa.
Nguyễn Đường thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì biết ơn cô quá."
"Khách sáo thế làm gì? Mẹ tôi coi cậu và Tiểu Vũ như con ruột đây này." Hạ Vân Dật nói lời giấu ý.
"Dạ, cô Nhiễm đối xử rất tốt với em." Nguyễn Đường cười hết sức dịu dàng, anh biết người nhà họ Hạ thương hai anh em anh, nhưng không ngờ lại thương như con ruột.
"Cũng muộn rồi nên Tiểu Vũ đi ngủ trước, cậu đi bôn ba mệt mỏi mấy ngày rồi cũng nên về ngủ một giấc cho ngon đi, mai đến bệnh viện thăm thằng bé sau." Hạ Vân Sâm chở Nguyễn Đường về nhà, dặn anh nghỉ ngơi cho tốt.
"Dạ, cảm hơn Hạ đại ca."
Nguyễn Đường vừa về đến nhà thì Tiểu Bạch đã ra đón, những hôm Nguyễn Đường không ở nhà nó đều tự động quét nhà dọn dẹp nên cả căn biệt thự sạch bong sáng bóng.
Nhìn ngôi nhà sáng sủa làm Nguyễn Đường phải than thở cái hay cái tốt của thế giới tương lai trong lòng, anh vỗ vai Tiểu Bạch như khích lệ rồi về phòng.
Sáng hôm sau anh dậy rất sớm, làm một nồi cháo hải sản và nướng chút bánh bông lan rồi đón xe đến bệnh viện.
Vừa mới đến cửa phòng bệnh Nguyễn Đường đã nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của Nguyễn Vũ, đứng ngoài nhìn vào là thấy thằng bé đang chơi với mấy đứa trẻ xêm xêm cùng tuổi, mặt nhóc trắng mềm phúng phính, nhìn đường nét rất giống Nguyễn Đường, môi cười khúc khích lộ hai lúm đồng tiền nho nhỏ khiến người ta chỉ muốn đâm nhẹ mấy cái cho thỏa lòng.
Thấy cảnh này mũi Nguyễn Đường chua chua, sự vui mừng ngập tràn mắt anh, đứa bé gầy trơ xương lúc trước cuối cùng cũng khỏe mạnh như người bình thường.
Mấy đứa bé đang chơi cùng Nguyễn Vũ thấy Nguyễn Đường đứng ở cửa thì dừng chơi, nhút nhút nhìn anh. Mấy đứa chưa thấy Nguyễn Đường bao giờ nên sẽ có phần e ngại.
Nguyễn Vũ thấy vậy quay đầu, nhận ra Nguyễn Đường thì mắt lấp lánh sáng lên như đá quý, thằng bé chạy như một viên đạn pháo lao vào lòng Nguyễn Đường, vui vẻ gọi "Anh ơi!"
Nguyễn Đường cũng nở nụ cười theo, anh vào phòng bệnh bế em bé đạn pháo của mình lên hôn nhẹ mấy cái lên má, "Tiểu Vũ nhớ anh không?"
"Nhớ ạ!" Nguyễn Vũ cũng học theo Nguyễn Đường hôn má anh mấy cái thật kêu, đôi tay nhỏ quấn chặt lấy cổ anh trai chỉ sợ anh đi mất, "Em nhớ anh lắm. Anh có đi nữa không?"
"Anh không đi đâu nữa đâu, từ giờ sẽ ở bên Tiểu Vũ suốt nhé."
"Tốt quá đi!" Nguyễn Vũ vui cực kỳ, nhóc hớn hở giới thiệu anh trai với mấy cậu bé mình quen được, các nhóc này đều là bệnh nhân nhí trong bệnh viện, bởi Nguyễn Đường đi lại bình thường được rồi nên ngày nào cũng chơi cùng nhóm bạn mới.
Nguyễn Đường cũng thích những đứa trẻ đáng yêu, anh lần lượt chào tụi nhóc xong là mang bánh kem ra chiêu đãi. Bánh được phết kem tươi và tô điểm bằng hoa quả nên rất đẹp, mấy đứa nhóc rất thích, cứ quây xung quanh Nguyễn Đường ríu ra ríu rít, nguyên phòng bệnh toàn tiếng cười đùa cực kỳ vui vẻ.
Chẳng lâu sau có bác sĩ tới báo đã đến giờ cho Tiểu Vũ đi trị liệu, "Được rồi, Tiểu Vũ phải tiếp tục chữa bệnh nên mấy nhóc cũng chuẩn bị về chữa trị nhé."
"Vâng ạ." Đám nhóc ngoan ngoãn trả lời nhưng cứ lần lữa mãi rồi mới ra ngoài, lúc đến cửa còn cười tươi như hoa hướng dương nói vọng vào trong, "Anh Đường, Tiểu Vũ, mai bọn em lại qua nữa nhé."
"Ừ, mai anh mang kẹo đến cho mấy đứa nha." Nguyễn Đường cười cong cong đôi mắt vẫy tay chào tạm biệt đám nhóc, sau cùng mấy đứa trẻ cũng vui vẻ về phòng mình.
Lần này Nguyễn Vũ đã không cần nhờ y tá ôm vào khoang chữa bệnh mà em bé đã tự leo lên được rồi.
"Bác sĩ Phương, tình hình của em cháu thế nào rồi ạ?" Nguyễn Đường thử hỏi dò.
"Nguyễn tiên sinh, tình trạng khôi phục của em cậu rất tốt, chỉ cần tiến hành hai lần trị liệu nữa là đủ điều kiện xuất viện, sau khi xuất viện cần tiếp tục bồi bổ, cậu có thể chọn cách ba ngày đưa em đến bệnh viện khám một lần hoặc mua một khoang chữa trị tại gia, như vậy chỉ cần đổ thuốc ngâm đặc trị của bệnh viện vào là được."
Nguyễn Đường nghe vậy thì vui cực kỳ, anh muốn đón em trai về nhà lắm rồi, so với chuyện phải chạy đi chạy lại thì chi bằng cứ mua luôn một máy chữa bệnh về nhà, Nguyễn Vũ cũng đỡ phải đi lại vất vả, "Bác sĩ Phương, xin hỏi có thể mua khoang chữa bệnh ở đâu ạ?"
Bác sĩ Phương nhắc nhẹ: "Giá của khoang chữa bệnh không rẻ đâu, cậu nhất định muốn mua à?"
"Dạ phải." Bây giờ Nguyễn Đường thực sự không thiếu tiền, dùng khoang chữa bệnh thì ở nhà hay ở bệnh viện cũng chẳng khác gì nhau, ở nhà thì anh tiện chăm sóc Nguyễn Vũ hơn.
"Được rồi, để tôi gửi cho cậu đường link bán hàng, mua ngay cũng được nhưng để chắc chắn thì tôi vẫn kiến nghị mỗi tháng đưa bệnh nhân tới kiểm tra định kỳ." Bác sĩ Phương gật đầu gửi cho anh một đường link mua hàng, Nguyễn Đường đặt thành công ngay trong nháy mắt và giờ chỉ cần chờ giao hàng là được.
"Cảm ơn bác sĩ Phương nhiều ạ."
Bởi trị liệu cần khoảng hai, ba tiếng nên Nguyễn Đường về nhà nấu cơm đến trưa lại tới.
Mới ngồi lên xe bay thì Nguyễn Đường nhận được cuộc gọi từ Cổ hội trưởng.
Anh vội nhận cuộc gọi, "Cổ hội trưởng ạ? Ngài tìm cháu có gì không?"
Cổ hội trưởng hiền từ cười nhìn Nguyễn Đường nói: "Tiểu Đường hả, đúng là ta có chuyện muốn nói với cháu đây."
Hóa ra do sau khi đồ ăn bán thành phẩm và đồ đóng hộp được phổ biến thì nguyên liệu thiên nhiên bắt đầu được nhiều người biết đến, mọi người cũng bị gợi lên du͙ƈ vọиɠ tìm tòi các món ăn mỹ vị.
Hiệp hội đầu bếp cũng dựa vào tình hình này phát triển lớn mạnh, có sự ảnh hưởng của Nguyễn Đường khiến các đầu bếp mới trẻ tuổi đã bắt tay vào tìm tòi phương thức chế biến thực phẩm khác, sau khi học được cách chế biến thực phẩm của anh xong thì chỗ trống trong quy trình xử lý mỹ thực đã được lấp đầy, càng ngày càng có nhiều người thử nấu cơm và từ đó cũng thấy rất nhiều nhân tài xuất hiện.
Với lí do này nên hiệp hội đầu bếp định tổ chức một cuộc thi nấu ăn mà thí sinh nhắm đến là các đầu bếp trẻ tuổi hoặc những người không phải đầu bếp nhưng có tài năng và yêu thích ẩm thực, cũng có một số kênh trực tiếp muốn hợp tác nữa nên cuộc thi này tạo được tiếng vang rất lớn.
Có tổng cộng năm vòng thi, đầu tiên là vòng sơ loại, mỗi một thí sinh đăng món ăn của mình lên mạng kèm theo cả quy trình, sau đó khán giả sẽ tiến hành bỏ phiếu bầu chọn, tìm ra hai trăm người có số phiếu cao nhất để tiến vào vòng tiếp theo.
Sau vòng sơ loại sẽ là vòng loại, bắt đầu từ đây sẽ có sự tham gia của các giám khảo, khoảng thời gian giữa hai vòng là năm ngày để các thí sinh có đủ thời gian chuẩn bị và đến thủ đô. Vòng loại này đào thải một trăm người, cũng chính là một nửa thí sinh, tứ kết loại một nửa, bán kết loại tiếp còn hai lăm người, sau cùng là chọn ra năm người để tham gia chung kết.
Quy trình thi đấu có ba mục cần lưu ý, kiểm tra kỹ năng, khả năng sáng tạo và hộp bí mật.
Trong quá trình thi đấu khán giả vẫn có quyền bỏ phiếu, còn giám khảo phụ trách bình luận và chỉ đạo, họ cũng có quyền bỏ phiếu, mỗi phiếu của giám khảo tương đương với năm mươi phiếu khán giả, đồng thời mỗi giám khảo có một quyền hồi sinh trong mỗi trận đấu, mục đích để cứu lại thí sinh đã bị đào thải.
Vì để đảm bảo tính chuyên nghiệp và tăng khả năng hấp dẫn cho chương trình thì vị trí giám khảo thực sự quan trọng.
Mà nhắc đến đầu bếp nổi bật nhất đế quốc thì ngoài Nguyễn Đường ra còn ai nữa, vậy nên Cổ hội trưởng muốn mời Nguyễn Đường làm giám khảo chính cho cuộc thi này, vừa có năng lực vừa có khả năng thu hút khán giả.
"Dạ được ạ." Nguyễn Đường chỉ hơi do dự chút thôi nhưng anh vẫn đồng ý.
Chỉ mình anh thì không thể phát triển được văn hóa ẩm thực đế quốc, anh hi vọng tương lai loại văn hóa này sẽ được mở rộng khắp, tái hiện lại thời kì phồn vinh ở trái đất.
"Nhưng mà bên Tấn Giang có đồng ý không ạ?" Dù sao anh cũng là streamer trực thuộc Tấn Giang, nếu tham gia livestream tại các trang khác thì không biết có bị coi là vi phạm hợp đồng không.
"Đương nhiên, Tấn Giang là nền tảng livestream lớn nhất đế quốc, cùng nằm trong phạm vi hợp tác lần này, ta nói chuyện với Nhiễm nữ sĩ rồi, cháu đồng ý là được."
Nguyễn Đường nghe thế thì cảm động cực kỳ, cô Nhiễm Tinh đối xử với anh tốt quá.
"Cứ quyết vậy nhé." Nhận được câu trả lời của anh xong là Cổ hội trưởng hài lòng kết thúc trò chuyện, ngay cả trong giọng nói cùng ngập ý mừng vui.
Chẳng lâu sau tin cuộc thi đầu bếp mới sắp được tổ chức ngập tràn các mặt báo, Nguyễn Đường làm giám khảo chính cũng tạo ra một lượng quan tâm cực lớn.
[Lạc ly: A a a - Kẹo Mềm nhà mình làm giám khảo! Nhất định phải xem, chết cũng phải xem.]
[Lâm Tĩnh An: Liệu giám khảo có lộ tay không nhỉ...[chảy nướ,c miếng]]
[ID31002209: Oa, lại có lộc ăn no rồi.]
Càng ngày càng có nhiều người bàn về cuộc thi lần này, số lượng thí sinh đăng kí trên mạng cũng tăng vọt.
Ba ngày sau, cuộc thi nóng chưa từng có bắt đầu bước vào vòng sơ loại.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm,
truyện Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm,
đọc truyện Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm,
Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm full,
Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!