Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 101: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (19)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Trên bàn trong bao sương bày danh sách vật phẩm đấu giá. Lục Phù Diêu cầm lên xem kỹ rồi an ủi Tiền Thiển: "Không có gì tốt cả, ngươi cứ nhìn qua là được, xong chuyện ở đây ta dẫn ngươi tới Lâm Lang Các Vân Lê Thành."

Tiền Thiển cầm ngọc giản lên, nghiêm túc xem vật phẩm bên trong, nhìn một chút, cô cười: "Có đồ tốt đó! Hộp ngọc nhỏ xếp thứ mười ba này không tệ, bên trên còn khắc hình Vân Đề Thỏ, rất đẹp."

Trong kịch bản, hậu cung nam chính Chu Linh Nguyệt nhìn trúng hộp trang sức xinh đẹp này, vì bề ngoài đẹp mắt chứ không có bao nhiêu tác dụng nên giá khá rẻ, nam chính cũng vui vẻ mua cho nữ nhân của mình.

Sau khi Chu Linh Nguyệt đạt được cái hộp ngọc này thì dùng nó để đựng son phấn. Sau này vì nam chính vừa thấy đã yêu Lục Phù Diêu, luôn trân quý đặt trên đầu quả tim khiến Chu Linh Nguyệt ăn giấm náo ầm lên, lúc nam chính giận giữ đã bổ một đạo linh lực xuống bàn gương của Chu Linh Nguyệt, cả đám đồ đều nát, chỉ có hộp ngọc này còn nguyên.

Không chỉ như thế, hộp ngọc này còn tách ra hai nửa, lộ ra tường kép, trong tường kép là bản đồ của một bảo tàng. Nam chính dựa theo hướng bản đồ tìm được một bí cảnh phong bế rồi đạt được cả đống đồ ngon trong đó. Công pháp, bảo vật không thiếu thứ nào.

Quan trọng nhất, bí cảnh đó là hàng phong bế! Không có tàng bản đồ sẽ không tìm được. Tiền Thiển nghĩ, gần đây Lục Phù Diêu đang tìm chỗ bế quan, nơi đó vừa lúc thích hợp! Xem đi, cô thông minh thế này cơ mà!

Lục Phù Diêu cầm ngọc giản lên đọc qua phần giới thiệu của mục mười ba, gật đầu với Tiền Thiển: "Tuy cái này không có bao nhiêu tác dụng nhưng bên người một nữ tử kiểu gì cũng phải có mấy đồ chơi xinh đẹp, là ta sơ sót rồi. Vậy cứ mua cái này về chơi đi."

Tiền Thiển đen cả mặt, Lục Phù Diêu nghĩ nhiều thật đấy, một kiếm tu như cô thì cần đồ chơi xinh đẹp làm gì hả?! Ngày nào cũng vào núi chém giết Yêu thú, dùng vài đồ thiết yếu còn nghe được. Nếu không phải vì tàng bảo đồ, cô cầm cái hộp ngọc này cũng không biết để làm gì, cô không có to son trát phấn.

Vì không có vật phẩm thu hút nên hội đấu giá diễn ra khá buồn tẻ. Bao sương đối diện, Chu Linh Nguyệt đang ngán ngẩm nhìn đám đồ vật trên đài đấu giá. Đều do Sở Dao cả, cứ khăng khăng phải tới hội đấu giá mới chịu, cũng đâu có đồ gì tốt chứ. Đã vậy sư huynh còn chiều nàng ta nữa... Chu Linh Nguyệt bực bội nghĩ.

Đúng lúc này, vật phẩm số mười ba được mang lên đài. Dưới ánh sáng, bạch ngọc ôn nhuận như phát ra lưu quang, Vân Đề Thỏ khắc trên nắp hộp chạy quanh viên Minh Châu được nạm vào sinh động như thật. Thật sự là quá đẹp!!

Cái hộp ngọc vô dụng này lúc đầu Chu Linh Nguyệt không để vào mắt, nhưng khi nhìn thấy vật thật xong, nàng ta lại vô cùng hứng thú. Dù không dùng được, nàng ta cũng định mua nó về, ngắm thôi đã thích rồi.

"Sư huynh, " Chu Linh Nguyệt tựa trên vai tay ngựa giống nũng nịu: "Muội thích cái hộp kia, đẹp quá."

"Nếu Nguyệt Nhi thích vậy thì mua là được. Muội thích gì sư huynh đều mua cho muội." Tay ngựa giống cười cưng chiều với Chu Linh Nguyệt.

"Muốn mua thì nhanh đi, có người kêu giá rồi kìa." Sở Dao khẽ nhíu mày, dường như không kiên nhẫn.

"Không sao, chúng ta tăng giá là được. Đồ Nguyệt Nhi thích, tốn thêm chút tiền cũng đáng." Tay ngựa giống xuyên qua ăn nói dẻo quẹo với mỹ nữ trong ngực, thực tế gã nghĩ, hộp ngọc này có tác dụng gì đâu, ai rảnh mà đoạt với gã chứ. Không tốn bao nhiêu đã có thể lấy lòng Chu Linh Nguyệt, mua bán này lời to!

Nghe đám Chu Linh Nguyệt tăng giá, Lục Phù Diêu sững sờ. Gì cơ? Cái đồ vô dụng này cũng có người muốn mua? Có vẻ như hắn sơ sót rồi, chắc nữ tử nào cũng thích mấy đồ xinh đẹp. Nghĩ tới đây, hắn quả quyết tăng thêm giá. Tiểu nha đầu nhà hắn đã nhìn trúng thì người khác đừng hòng mơ tưởng.

Lục Phù Diêu không từ bỏ, đương nhiên Chu Linh Nguyệt cũng không định từ bỏ, sau vài lần hai bên tăng giá, tay ngựa giống hơi nhíu mày. Loại đồ này cũng có người đoạt với gã khiến giá đẩy lên cao vậy, rõ ràng không đáng.

Hắn khẽ vuốt vai Chu Linh Nguyệt, giọng điệu dỗ dành: "Nguyệt Nhi, xem thái độ của người đối diện là nhất định phải có, nó cũng không phải đồ tốt gì, chúng ta không tranh nữa. Lát sư huynh mua cái tốt hơn cho muội nhé?"

Chu Linh Nguyệt sa sầm mặt mày, ngay trước mặt Sở Dao, nàng ta tuyệt đối không thể thỏa hiệp, nếu không sau này tiểu tiện nhân kia sẽ chế giễu nàng ta đến không ngẩng đầu được.

"Sao chúng ta phải nhường chứ, ta không tin ở địa bàn Diệu Linh Tông còn ai dám tranh với huynh." Chu Linh Nguyệt chu miệng, chút tính tình lộ ra.

"Được được, tùy Nguyệt Nhi." Tay ngựa giống không còn cách nào đành phải kiên trì tăng giá.

Thấy bên kia vẫn tiếp tục tăng giá, Lục Phù Diêu bắt đầu cáu giận, hắn không ngại dùng tiền mà ghét đối phương cắn mãi không buông.

"Lần này ta sẽ tăng giá cấp đôi." Giọng điệu hung bạo nói với Tiền Thiển: "Yên tâm, nhất định sẽ mua được cho ngươi."

Tiền Thiển vừa nhìn đã biết tính tình Lục Phù Diêu bắt đầu phát tác. Cô đè tay trấn an Lục Phù Diêu, sau đó Tiền Thiển giật tấm mạng che mặt của Lục Phù Diêu xuống rồi lộ một góc rèm, bảo đảm cho ánh mắt nam chính có thể nhìn thấy nhan sắc Lục Phù Diêu.

Sau khi làm xong, Tiền Thiển lại tăng giá, lần này chỉ tăng thêm một khối Linh thạch hạ phẩm. Quả nhiên! Đối diện không có động tĩnh!

Tiền Thiển vui đến lật trời, buông rèm xuống để Lục Phù Diêu đeo mạng che mặt lên rồi đắc ý nói: "Thấy không, cái này gọi là sách lược."

Lục Phù Diêu hoàn toàn không kịp phản ứng, bên kia từ bỏ là vì ngoại hình hắn đẹp, hắn thật sự không rõ cái sách lược mà Tiền Thiển nói là cái gì. Chỉ tháo khăn che mặt của hắn xuống để bên kia nhìn một cái, chẳng lẽ đối phương là một trong những người quen của Lục Phù Diêu gốc? Không có ấn tượng mà... Nhưng Tiền thiển vui là được, hắn không quản nhiều như vậy.

"Đợi lát nữa lấy hộp ngọc thì chúng ta đi luôn." Tiền Thiển nói với Lục Phù Diêu. Giá trị nhan sắc của Lục đại mỹ nhân có lực sát thương quá mạnh, cô rất sợ bị tay ngựa giống bám dính.

Đương nhiên Lục Phù Diêu đồng ý, hắn vốn tới đây vì Tiền Thiển. Vậy là hai người vẫy hỏa kế giao dịch trước rồi cầm hộp ngọc vội vàng đi.

Tiền Thiển để hộp ngọc kia vào trữ vật giới chỉ của Lục Phù Diêu, chờ khi nào rảnh rồi mang ra nghiên cứu một chút. Giờ phải nhanh tới mua vật liệu luyện chế trận bàn rồi đi. Thần Kiếm trong Kiếm Trủng Diệu Linh Tông đang chờ các cô kìa!

Khi ngựa giống "Tiêu Đồng Phong" thoáng nhìn thấy mỹ nhân qua khe rèm, gã cảm thấy gã sống hai đời chưa từng thấy cô nương nào đẹp như thế. Trái tim gã đập loạn lên, đúng như trong kịch bản, gã vừa thấy đã yêu Lục Phù Diêu...

Nhưng mà khi hội đấu giá kết thúc, gã bỏ Chu Linh Nguyệt và Sở Dao vội vã đuổi theo lại không thấy cô nương thoáng qua đã khiến gã động tâm. Nàng là ai... Nàng ở đâu...

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn, truyện Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn, đọc truyện Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn, Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn full, Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top