Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 25: Giang sơn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

"Để các ngươi khổ cực rồi.” Lâm Phóng ôn nhu nói, “Tặc tử Chu Bác kia đâu?”

“Không! Văn Tuyền, không phải là Chu Bác!” Ta quýnh lên, “Lát nữa quay lại sẽ giải thích cho ngươi, Tử Tô chúng ta lập tức đi cứu Chu Bác. Đồ nhi, ngươi ở lại bảo hộ minh chủ!”

Ôn Hựu cùng ta liếc nhìn nhau, gật gật đầu, lao thẳng tới cửa sau.

Cửa sau không một bóng người, ngay cả lão Bùi cũng không thấy tung tích.

“Mật đạo!” Ta hét lớn một tiếng.

Ta vừa dứt lời, đã thấy phía sau, trong Chu phủ dâng lên ánh lửa, đẹp đẽ như hồng hoa mê hoặc, yên lặng nở trong đêm –

Đó chính là hướng gian phòng của Chu Bác.

Chúng ta lại dốc lực chạy đến.

Chu phủ sớm đã loạn thành một đoàn, hai mươi phòng tiểu thiếp chúng ta tặng cho Chu Bác nơi nơi là tiếng thét chói tai của nữ nhân.

Chúng ta rất nhanh đến nơi bốc lửa.

Hai gian nhà lớn dấy lên ngọn lửa hừng hực, mười phòng ốc xung quanh cũng đã có lửa lan lên.

Ngọn lửa bốc cao lên tận trời như một con yêu quái, nhe răng cười ngạo nghễ nhìn thế nhân.

Ôn Hựu bỗng nhiên nắm lấy tay ta: “Thanh Hoằng…… Động tác của ngươi cùng Hoắc Dương, hôm nay so với bình thường, đều chậm mấy phần.”

Ta trầm mặc trong khoảng khắc, rồi nói: “Ngươi nói Chu Bác còn sống không?”

Trong ngọn lửa, không ngừng có xà nhà rơi xuống, sương khói tràn ngập.

Ôn Hựu nhìn phía ta, gật gật đầu: “Cứu!”

Chúng ta nhìn nhau cười, bịt miệng bịt mũi rồi lao vào trong ngọn lửa.

Vọt tới cửa phòng Chu Bác, hơi thở ta đã bị kiềm hãm chỉ miễn cưỡng chịu đựng

Vốn là trúng độc, thêm lúc nãy giao chiến nhiều chỗ bị thương, ta đã có chút không thể kiên trì.

Trong phòng, giường lớn ngày thường khắc hoa sớm đã vén đến một bên, lộ ra một cửa động tối đen.

Chúng ta thả người nhảy xuống.

Sương khói dần dần tán đi, khí đè trong lồng ngực cũng lập tức giảm bớt.

Ngoài động là khói lửa ngút trời, bên trong lại một mảnh lạnh buốt.

Phía trước, mơ hồ có ánh sáng.

“Ngươi cho rằng mình chính là Chu Bác? Tiểu tạp chủng!” Một giọng nói hổn hển truyền tới — là lão Bùi.

Ôn Hựu phản ứng cực nhanh, người còn chưa tới, kiếm trong tay đã như tia chớp bay ra.

Chúng ta vọt tới nơi có ánh sáng.

Là một từ đường.

Thờ phụng bức họa của vài người cùng bài vị.

Mà lúc này, lão Bùi sợi tóc tán loạn toàn thân là máu, tay nâng dao găm, bộ mặt nanh ác cưỡi ở trên thân một người.

Người ấy, mái tóc dài tản ra toán loạn, toàn thân cũng là đầy máu, trên mặt lại cười như không cười — không phải Chu Bác thì là ai?

Trên lưng Lão Bùi cắm “Giác” của Ôn Hựu, xuyên tận qua ngực.

Chu Bác vừa nhấc tay, lão Bùi đã ngã xuống đất, hai mắt trừng trừng, dĩ nhiên là tắt thở.

“Các ngươi cứu ta.” Chu Bác nói, “Nhưng ta cũng sống không được lâu nữa.”

Hắn xoay người, chậm rãi hướng về phía bên tay trái phòng, nơi đặt một bài vị mà đi đến.

Ta che lại miệng cố không cho chính mình kêu lên tiếng sợ hãi.

Ôn Hựu mím môi, tiến lên đỡ hắn, lại bị hắn gạt ra.

Trên lưng hắn, một cây đao cắm vào thật sâu, giống như sinh ra đã gắn sắn trên lưng, hình dạng thê thảm.

“Chu Bác…… Ngươi đừng nhúc nhích, ta cho người tới chữa thương cho ngươi!” Ta vội nói.

Hắn lưng đưa về chúng ta lắc lắc đầu, duỗi đôi tay nắm lấy hai tấm bài vị trước mặt, ôm vào trong ngực.

“Phịch –” Một tiếng, thân thể của hắn từ từ đổ xuống đất.

Ta cùng Ôn Hựu ngồi bên cạnh hắn, Ôn Hựu nhẹ nhàng nâng hắn để trong ngực.

Chu Bác dường như có chút hồ đồ, ôm hai cái bài vị thì thào nói nhỏ: “A Bác, A Tú, bây giờ ta sẽ đi gặp các ngươi ……”

Ta nhìn danh tự trên hai tấm bài vị: Chu Bác, Chu Tú.

Chu Tú là chị gái ruột của Chu Bác nghe nói mười năm trước bệnh nặng mà bỏ mình.

“A Tú, những năm nay…… đối với ta thật sự khổ cực…… Ta làm rất nhiều chuyện…… ngươi không mong muốn…… Nhiều năm như vậy, ta muốn……rất muốn gặp ngươi một lần…… Muốn ngày nào đó…… vừa mở mắt, liền thấy…… ngươi còn sống…… Ta sớm đã muốn đi tìm ngươi…… Nhiều năm như vậy…… Nhiều năm như vậy…. A…… A Tú, ta lại không thể chết…… Sợ bọn hắn phái…… người càng lợi hại tới đây……”

Ta nhìn cả cơ thể hắn rạp sát dưới đất, bộ dạng anh tuấn phong lưu hoàn toàn biến mất, dưới mái tóc hỗn độn là một khuôn mặt nhuộm đầy vết máu, thê lương tựa quỷ.

Chu Tú, Chu Bác, còn có người Triệu trước mặt này không rõ thân phận, rốt cuộc có bí mật gì?

Hắn bỗng nhiên nhìn hướng chúng ta, ánh mắt nhu hòa, giọng nói yêu ớt: “Như các ngươi tốt…… Như các ngươi thật tốt, vĩnh viễn không cần tách ra……”

Ta kiên định hướng hắn gật đầu, nói: “Nếu không phải bởi vì cứu chúng ta, ngươi cũng sẽ không như thế này, đại ân đại đức……”

Hắn lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Thân thể của ta…… cho dù các ngươi không tới…… Ta cũng chẳng qua nổi…… cứ thế này an tĩnh chết đi…… Lão Bùi, ngay cả……việc tìm người thay thế ‘Chu Bác’ cũng đã chuẩn bị tốt……”

Ta sợ hãi cả kinh, nhìn nụ cười chế nhạo trên khóe miệng hắn, nước mắt liền chảy xuống.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ánh lửa xa xa: “Đều đốt …… Tấn quốc …… Triệu quốc …… Trước kia…… rất nhiều tư liệu về Tấn quốc…… ta đều truyền cho Triệu…… Ta còn giết rất nhiều…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”

“Ngươi đừng buồn, ngươi cũng là bất đắc dĩ.” Ôn Hựu bỗng nhiên lên tiếng, nắm chặt tay của hắn.

“Ta cũng nói như thế với nàng…… Ta là bất đắc dĩ…… Nhưng nàng nhưng không nghe…… A Tú …..A Tú……”

Hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Thân thể Ôn Hựu cứng đờ, chậm rãi hắn đặt xuống, đem ta ôm vào trong ngực.

Ta nức nở nói, “Hắn là thật lòng cứu chúng ta.”

Ôn Hựu nhẹ nhàng hôn lên nước mắt ta: “May mắn…… chúng ta không có quốc thù gia hận, không có khoảng cách của kẻ thù truyền kiếp. Nếu như một ngày ép ta rời khỏi ngươi, ta thực sự sẽ giống như hắn sống không bằng chết.”

Trong lòng ta bi thống mà cảm động, rầu rĩ nói: “Chúng ta đương nhiên sẽ không tách ra.”

Ta rời khỏi ngực hắn, ngồi xổm xuống trước mặt Chu Bác.

“Chu đại ca, tuy rằng thời gian gặp gỡ của chúng ta ngắn ngủi, nhưng trong lòng ta đã kính ngươi như đại ca. Mong ngươi sớm có thể cùng A Tú tỷ tỷ gặp lại, vĩnh viễn không xa rời. Kiếp sau có thể cùng nàng làm vợ chồng, sống cuộc sống tự do, vui vẻ!”

————————

Uy Vũ đường của Triệu quốc ban đêm đánh lén Giang Châu Chu gia, Chu Bác lấy thân hi sinh cho tổ quốc, Võ Lâm minh chủ Lâm Phóng cùng hai mươi bốn hộ vệ đã diệt trừ mười sáu cao thủ của Uy Vũ đường.

Tin tức này vừa công bố, tất cả võ lâm Đại Tấn vừa đau vừa kinh lại vừa mừng.

Kinh hãi là Uy Vũ đường dám công khai đường hoàng tiến vào ranh giới Đại Tấn; đau là từ nay trong chốn võ lâm sẽ không còn Chu gia nữa; mừng là Uy Vũ đường vốn là người Tấn, năm đó từng hiệp trợ Triệu quốc sát hại hoàng thất Đại Tấn ta, quả thực là nỗi nhục của võ lâm. Hôm nay rốt cục chịu thiệt hại nghiêm trọng, cũng như lấy lại danh dự cho người Tấn.

Còn có hơn mười tiêu cục dưới cờ Chu gia, đưa ra tín vật của Chu Bác, nói rõ Chu Bác từng nói rằng nếu một ngày hắn có chuyện toàn bộ tiêu cục sẽ phó thác cho Lâm Phóng.

Tin tức truyền ra, thực lực của Lâm Phóng bỗng nhiên tăng nhiều, uy hiếp tất cả võ lâm Giang Đông.

Lâp tức, càng lúc càng nhiều bái thiếp của chưởng môn các môn phái vội vàng tới Giang Châu ra mắt, tỏ rõ cõi lòng.

Tất cả võ lâm Giang Đông, không đến thời gian một năm, hướng chúng ta cúi đầu xưng thần. Thế cục võ lâm Giang Đông đã định.

Tại Giang Châu nghỉ mười ngày, đã là tháng ba, thương thế của ba người chúng ta đã khỏi, thế cục Giang Châu cũng đã định. Chúng ta đi thuyền men theo sông Trường Giang, trở về Kiến Khang.

Sáng sớm, ta cùng Ôn Hựu, ngồi trên ghế trúc phía sau khoang thuyền, nắm tay nhau cùng nhìn phong cảnh hai bên bờ sông lộng lẫy.

Bầu trời nhiều mây, mây thật dày đem ánh nắng ngăn ở phía sau, chỉ lộ ra những dải hào quang, chiếu trên mặt nước tạo ra điểm điểm kim quang.

Thuyền trôi trên sông giống như nằm trong một chậu long lánh ánh vàng, khiến người ta tâm tình khoan khoái.

Ta ngắm nhìn hai bờ sông xanh mơn mởn, lại nhìn đến người bên cạnh đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn hôm nay mặc bên trong áo xám xanh, bên ngoài vẫn là trường bào màu đen, càng nổi bật lên dung mạo đẹp đẽ như họa. Hai hàng long mi dài mà cương nghị, đen nhánh bắt mắt. Cái cằm thon gọn sạch sẽ thế mà lại có chút râu.

Ta nhịn không được duỗi tay sờ.

Hắn đột nhiên giật mình, lập tức bắt được tay ta, hai mắt mở to.

Ý cười trong mắt thật sâu.

“Mị Nô…… Ngươi khinh bạc ta?” Hắn cầm tay ta kéo đến bờ môi, làm bộ muốn hôn. Ta vội vàng giãy thoát, trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi đừng gọi ta như vậy…… Nếu người khác nghe thấy, thật mất mặt!” Ta đường đường là hộ pháp minh chủ, cư nhiên lại có một cái danh tự đáng xấu hổ như vậy, thật thảm!

“Tốt!” Hắn dứt khoát gật đầu, “Danh tự này chỉ một mình ta gọi. Chỉ trong khuê phòng gọi.”

Ta bi phẫn nói: “Tử Tô, ngươi biến …… Ngươi trước kia không như vậy, ngươi trở nên…… trở nên thật giống Chu Bác đại ca!”

Hắn chăm chú nhìn ta, đôi tay càng nắm chặt ta hơn, thỏa mãn thở dài một tiếng, nói: “Hoằng Nhi, ta tự coi mình lão luyện trầm ổn. Nhưng hôm nay ta thừa nhận, cứ nghĩ đến một người, ta có thể cưới người đó, ta quả thật có chút không kiềm chế được. Là ta vượt quá.”

Chao ôi, kỳ thật hắn cũng không cần nghiêm túc như vậy.

Ta nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn.

Nhìn ngày xanh lam, bỗng nhiên cảm thấy uể oải.

Trong đầu bỗng nhiên nhớ đến lời nói của y quan sư huynh ngày khám và chữa thương cho ta cùng Hoắc Dương: “Độc này, chúng ta đã dùng nội lực thay các ngươi bức ra hơn phân nửa. Còn dư lại chút độc thật không thể trừ tận gốc. May mà các ngươi trúng độc không nặng, điều dưỡng mấy ngày, võ công liền có thể khôi phục như ban đầu. Chỉ là sau này, thế nào không được vui nhiều buồn nhiều, tức giận công tâm, liền có thể sinh mệnh ưu sầu.”

……

Không biết có ảnh hưởng đến việc ta sinh tiểu hài tử hay không?

Ta lo lắng nghĩ.

Ngẩng đầu cọ xát vào cằm ấm áp của Ôn Hựu.

Hắn không động.

Ta lại tiếp tục ăn chùa.

Hắn không kiên nhẫn nâng lên mặt của ta, nhẹ nhàng ở trên môi ta đặt xuống một nụ hôn.

“Tiểu thư, ăn cơm!” Một giọng nói thanh thúy vang lên, ta thoáng nhìn thấy gấu váy màu xanh của Tiểu Lam.

“Ai nha, tiểu thư, cô gia, ban ngày ban mặt nha!” Tiểu Lam giậm giậm chân, chạy xa.

Ta cùng Ôn Hựu đều ngẩn người, đứng dậy.

Hắn cầm tay ta đi đến trước khoang thuyền, lại thấy mọi người đang đứng ở mũi tàu. Nghe tiếng bước chân của chúng ta nhao nhao quay đầu.

Lâm Phóng, Tiểu Lam, các sư huynh, thậm chí ngay cả Hoắc Dương đều mỉm cười nhìn chúng ta.

Phía sau bọn họ, trời xanh núi biếc, mây trắng biển vàng, thái dương huy hoàng như một quả cầu lửa, chậm rãi thoát ra khỏi tầng mây trói buộc, hào quang vàng óng ánh bắn ra vạn trượng đến khắp mọi nơi, dường như không có gì thần kỳ hơn ánh sáng xuyên thấu ấy, nó như ngừng lại chăm chú quan sát Đại Tấn này. Giang sơn như họa.

Tác giả có chuyện muốn nói: Cuốn thứ nhất, đến đây là kết thúc.

Tập trung miêu tả chuyện cổ tích của nữ chủ tại giang hồ, cùng với tình cảm thanh xuân nảy mầm với Ôn Hựu.

Đệ hai cuốn sẽ là cuộc sống của nữ chủ tại quân doanh, như văn án đã nói, đệ hai cuốn gió tanh mưa máu, cảm tình vướng mắc tương đối nhiều so với cuốn đầu tiên, tình tiết cũng sẽ mở rộng, so với cuốn đầu tiên tốt hơn một chút. Cũng sẽ bắt đầu ngược……(Leo: Cái này chết người)

Cám ơn mọi người đã ủng hộ cuốn đầu tiên.

Ta sẽ nỗ lực.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn, truyện Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn, đọc truyện Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn, Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn full, Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top