Mê Vợ Không Lối Về

Chương 718: Bà ở đây náo loạn cái gì?


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mê Vợ Không Lối Về

Bà Tống nghe Tống Nhã Hinh nói cô đã đồng ý chia tay với Thẩm Bồi Xuyên rồi thì trở nên vô cùng tức giận.

Bà Tống cảm thấy Thẩm Bồi Xuyên này đúng là tên không ra gì.

Trước đây chính cậu ta là người đồng ý hẹn hò với con gái mình.

Hơn nữa cậu ta còn được chồng mình cân nhắc, đề bạt trong công tác.

Bây giờ lại…

Trong lòng tích một bụng lửa giận, thế nên từ sáng sớm đã giấu chồng và con gái đi đến cục cảnh sát.

Thẩm Bồi Xuyên vừa mới tới cục, còn chưa tiến vào đã bị bà Tống ngăn ngay trước cửa vào, gương mặt bà ta rất lạnh lùng, muốn hỏi Thẩm Bồi Xuyên cho ra nhẽ.

“Hai người bọn cháu đã chia tay rồi, không biết bác muốn làm gì nữa ạ?” Thẩm Bồi Xuyên lạnh giọng nói.

Anh thật không ngờ bà ta sẽ chặn đường mình ngay trước cửa cơ quan.

“Thẩm Bồi Xuyên, cậu là loại vong ân phụ nghĩa, lúc trước đã đáp ứng yêu đương với Nhã Hinh, chúng tôi có ai bắt ép cậu sao? Bây giờ cậu dựa vào gì mà chia tay với con bé?” Mặt bà Tống giận tím lên: “Tôi mặc kệ, cậu nhất định phải nói cho ra nhẽ cho tôi.”

Thẩm Bồi Xuyên nhíu mày không nói gì.



Bà Tống ở cục cảnh sát ai ai cũng biết, nên có đồng nghiệp thấy thế thì đi tới khuyên bảo: “Nếu có chuyện gì thì để con đưa bác vào phòng của cục trưởng ngồi chút?”

“Tôi không muốn đi, tôi muốn Thẩm Bồi Xuyên hôm nay phải nói cho ra nhẽ, cậu ta nói hẹn hò cùng Nhã Hinh nhà chúng tôi giờ lại trở mặt chia tay với con bé, đây là loại người hai mặt gì thế?” Bà Tống như tìm được người tố cáo, bắt đầu luôn miệng bôi đen Thẩm Bồi Xuyên.

Nói mây nói gió thực ra đều đang nói Thẩm Bồi Xuyên nói không giữ lời, nhân phẩm tệ hại, người khác nghe vậy cũng không biết nên thế nào đành im lặng lắng nghe.

“Các cậu nói xem, loại người này có phải quá vong ân phụ nghĩa không? Ông Tống nhà tôi coi cậu ta như con cháu trong nhà, còn cậu ta thì sao? Ở sau lưng đâm chúng tôi một đao, cậu làm thế không sợ báo ứng sao?” Bà Tống càng nói càng hăng, dùng mọi cách hạ bệ Thẩm Bồi Xuyên.

Thẩm Bồi Xuyên vẫn im lặng không nói câu nào chỉ nhìn chằm chằm bà ta, anh bỗng nhận ra sự dối trá của Tống Nhã Hinh có lẽ là do di truyền từ mẹ.

“Bác nên hỏi con gái mình tại sao cô ta đồng ý chia tay…”

“Còn có thể vì cái gì? Trái tim nó quá yếu đuối, quá lương thiện, quá yêu cậu thì còn có thể là vì cái gì nữa?” Bà Tống cười lạnh: “Hôm nay, ở trước mặt mọi người cậu phải xin lỗi tôi!”

Thẩm Bồi Xuyên đứng nguyên không động, lạnh lùng nói: “Tôi không làm sai gì hết, cũng không cần phải xin lỗi bác, bác cứ gây rối ở đây như vậy thì mặt mũi của Cục trưởng Tống cũng mất sạch, có gì bác có thể vào phòng làm việc của tôi rồi nói…”

“Đừng nghĩ mình đã là phó cục thì đã to bằng trời rồi, tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu không cúi đầu xin lỗi tôi thì tôi sẽ không để yên đâu!”

Bà Tống náo loạn ngay trước cửa ra vào của cục cảnh sát nên không ai vào nổi, lúc này người đứng ở trước cục cảnh sát đã đông nghịt rồi mà ai khuyên bảo bà ta cũng không chịu nghe.”

“Nếu không có ông Tống nhà tôi đề bạt cậu thì cậu chẳng là cái gì đâu, bây giờ lại còn dám lên giọng với tôi à?” Bà Tống cầm túi xách, ăn mặc sang trọng nhưng dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, miệng nói không ngớt của bà ta làm bà ta không khác gì mấy mụ chanh chua ngoài chợ. Nhìn dáng vẻ này xem ra, nếu hôm nay Thẩm Bồi Xuyên không chịu xin lỗi thì chuyện này thật không xong nổi.



Mọi người ở đây ai cũng biết Thẩm Bồi Xuyên làm người thế nào, họ cũng biết Cục trưởng Tống đúng là tán thưởng tài năng của anh nên đề bạt anh, nhưng nếu không phải năng lực của anh xuất sắc thì cũng không có như ngày hôm nay.

Thế nhưng thân phận của bà Tống bọn họ cũng không thể nói gì hay cưỡng chế làm gì bà ấy, nhưng trong lòng ai cũng đối với hành động này của bà ta vô cũng phản cảm, thậm chí xem thường.

Cục trưởng Tống thật sự là người tốt, công minh liêm chính, tam quan chính trực.

Nhưng vợ của ông thì…

Ài…

Trong lòng ai cũng phải thở dài một hơi.

Thẩm Bồi Xuyên lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Tống Nhã Hinh để cô ta đến dẫn mẹ mình về, nhưng bà tống lại nghĩ anh muốn gọi cho ông Tống nên giật lấy điện thoại của anh, còn tức giận nói: “Cậu muốn gọi cho ai?”

Nói xong thì ném mạnh điện thoại anh xuống mặt đất, màn hình nứt, có người nhặt điện thoại lên đừa cho Thẩm Bồi Xuyên: “Màn hình bị vỡ rồi.”

Thẩm Bồi Xuyên thở dài một hơi: “Bác không nên náo loạn ở nơi này.”

Bà Tống cười lạnh: “Thấy sợ người ta nhòm ngó, biết được bộ mặt thật của cậu à? Hay lương tâm của cậu quay về rồi?”

“Bà ở đây náo loạn cái gì?” Trong đám người đứng xem bỗng vang lên một tiếng quát giận giữ đầy uy nghiêm.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mê Vợ Không Lối Về, truyện Mê Vợ Không Lối Về, đọc truyện Mê Vợ Không Lối Về, Mê Vợ Không Lối Về full, Mê Vợ Không Lối Về chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top