Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ
Chương 563: Thu thập tình báo
Trong khi Hàn Phong nheo mắt đánh giá người vừa tới, đối phương cũng theo đó đánh giá ngược lại hắn.
Sau khoảng vài giây quan sát, vị mỹ nữ tên Tiểu Oánh này không khỏi quay qua bên cạnh mà lạnh nhạt nói với nữ PG áo đen:
- Chỗ này không còn việc của cô nữa rồi.
Nữ PG áo đen nghe vậy không khỏi phẫn nộ mà cắn răng mắng:
- Bạch Thất Tịch, cô ăn nói với người dẫn mối cho mình như vậy hả?
Thái độ của "tiểu Oánh" khiến nàng ta tức đến độ quên cả gọi "nghệ danh" mà gọi ra cả tên cúng cơm.
Bạch Thất Tịch yên lặng một chút rồi chỉ lên mặt bàn nói:
- Nếu cô không nhanh lên, tôi sẽ lấy hết số tiền kia đó.
Nữ PG áo đen vừa nghe vậy chợt ngẩn người mà nhìn theo hướng ngón tay "tiểu Oánh" chỉ, sau khi nhìn thấy bảy tám viên tinh thạch exp nằm trên bàn, nàng ta vội vã bước lên mấy bước mà vơ hết số tinh thạch này vào trong tay.
Chẳng qua nàng ta rất nhanh liền thả hết bọn chúng xuống rồi vội vã sà vào lòng nam nhân đang ngồi trên sofa mà nũng nịu nói:
- Chủ nhân, đây là quà tặng mà chủ nhân muốn thưởng cho em đúng không?
Hàn Phong nghe vậy không khỏi im lặng. Sau nửa giây suy nghĩ, hắn từ trong balo rút ra một kỹ năng nhị giai đưa cho nữ PG rồi nói:
- Đây là kỹ năng nhị giai Quang Giáp. Có nó, cô liền có thể lập tức trở thành một thủ hộ giả, nếu đăng ký xung quân cũng sẽ trở thành thành phần cốt cán, được đặc biệt ưu tiên bồi dưỡng. Nếu như không muốn ra chiến trường nguy hiểm, vậy thì đem nó bán cho q·uân đ·ội, cô cũng thu về một khoản tài phú đủ để làm lại cuộc đời, cũng sẽ thu được công huân đặc thù, nhận được bảo hộ ở mức độ nào đó, nhiều khi còn được chuyển tới cạnh khu trung tâm sống, an ninh so với chỗ khác tốt hơn rất nhiều. Nhớ, đừng tham lam mà bán tại chợ đen làm gì, mất của không nói, còn mất cả mạng đó.
Những lời này của Hàn Phong lập tức để cho nữ PG áo đen trở nên sững sờ.
Một lúc sau, nàng ta không khỏi cúi đầu nghẹn ngào hỏi:
- Vì... Vì sao anh lại muốn giúp tôi?
Hàn Phong chỉ nhún nhún vai thản nhiên đáp:
- Vì tôi có thể.
Nữ PG trong mắt lại càng thêm một bước xuất hiện sương mù nồng đậm.
"Vì tôi có thể sao... Đây xem như chỉ là một việc tuỳ tay mà làm thôi sao..."
Chờ cho tới khi nữ PG rời đi, "tiểu Oánh" mới bước tới bên cạnh sofa rồi ngồi xuống, thân thể dựa sát vào người Hàn Phong, bàn tay ôm lấy lồng ngực hắn, nhàn nhạt hỏi:
- Hàn thủ lĩnh, tại sao anh lại giúp nàng ta?
Hàn Phong cũng tuỳ tiện vươn tay ôm eo "tiểu Oánh" khuôn mặt xuất hiện biểu cảm uể oải mà thở dài đáp lại:
- Vì tôi chỉ có thể làm tới đó, không thể làm hơn.
- Tôi không giỏi diễn đạt lắm, chỉ có thể nói một cách thô tục khó nghe như thế này. Khi tôi ném đồ ăn cho con chó đen của tôi, nó liền lập tức lao lên đớp lấy đớp để mà chẳng thèm quan tâm quan sát, cũng không thèm vẫy đuôi cảm ơn luôn. Lý do là nó có đủ thực lực, lại đang được sống một cách tự do tự tại, cảm thấy thoải mái sung sướng, do đó nó chẳng cần phải lấy lòng tôi làm gì.
- Còn nữ nhân vừa rồi, mặc dù thấy "đồ ăn" trước mắt, thế nhưng trong mắt nàng ta vẫn tràn ngập một cỗ sợ hãi cùng khủng hoảng sâu đậm, không dám lập tức lao lên ăn. Bởi vì nàng ta được dạy dỗ chỉ để tìm mọi cách nhằm chiều lòng khách hàng, nếu như khách hàng có bất kỳ khó chịu nào, khiếu nại lên trên, nàng ta sẽ sống không bằng c·hết.
- Biểu hiện đau lòng đó của nàng ta đã khiến tôi cảm thấy một chút thương xót.
- Hôm nay nàng ta gặp được tôi, một người giữa muôn vạn người khác, một người có đủ khả năng giải thoát nàng ta khỏi hộp đêm này, phá bỏ bình chướng khó khăn của nàng ta, đó chính là do khí vận, do may mắn của nàng ta đã bộc phát đúng người đúng thời điểm, xem như cơ hội thay đổi số phận của nàng ta tới rồi. Vì thế tôi liền giúp nàng ta, đây là thuận theo tự nhiên mà sống.
Trong phòng bao được quây kín xung quanh bằng mấy tấm vải thưa thớt, không khí dần lâm vào một mảnh trầm lặng.
Một lúc sau, Bạch Thất Tịch mới là nghẹn ngào hỏi như thể trách móc:
- Vậy tại sao anh không tự mình ra tay giải thoát nàng ta, đem nàng ta về trấn Hi Vọng, cung cấp cho nàng ta bảo hộ, cung cấp môi trường an toàn để chữa lành những tổn thương trong tâm hồn của nàng ta, cung cấp cho nàng ta một cơ hội rõ ràng hơn. Đó không phải là, tiễn phật thì tiễn tận tây thiên sao? Anh hoàn toàn có khả năng này mà.
Hàn Phong nheo mắt nhìn lên "Tiểu Thiên Hà" đang treo trên đỉnh trời, lạnh nhạt đáp lại:
- Tôi nói rồi, bởi vì tôi chỉ có thể làm tới đó thôi.
- Khí vận, may mắn, chung quy cũng chỉ là một thể phi phàm cấu thành lên cơ thể, nó không phải vạn năng, càng không đại diện cho khả năng thay đổi số phận.
- Trấn Hi Vọng cũng có góc tối, thậm chí những góc tối đó còn khủng kh·iếp hơn, nguy hiểm hơn Tam Giang. Nếu như nữ nhân vừa rồi đã trải qua một đợt bộc phát khí vận mà vẫn không thể thay đổi số phận của bản thân tại nơi này, vậy thì dù có ở đâu, nàng ta cũng không thể thay đổi số phận của mình được.
- Khí vận bộc phát, nàng ta nắm bắt được, nhưng cũng phải tự mình vận dụng được, từ đó mới xứng đáng với những gì mà ngoại lực đã mang tới.
- Nếu tôi thêm một bước nữa ra tay bày bố số phận cho nàng ta, vậy thì tôi phải có trách nhiệm chu toàn với nó, mà khả năng hiện tại của tôi thì không thể làm được việc đó.
- Tiễn phật, không phải muốn tiễn tới tây thiên liền có thể tiễn. Ngộ Không, Bát Giới, Sa Tăng, Bạch Long, những vị thần tiên đại năng này mới có đủ năng lực để tiễn một người "bình thường" tới tận Tây Thiên. Tôi chỉ là một phàm nhân nhỏ bé trong vạn phàm nhân, chỉ có thể cung cấp một bát cơm chay, xem như gia trì một chút khí vận trên đường dài heo hút mà thôi...
Hàn Phong nói tới đây thì tiếp tục thở dài.
Về đây anh nuôi, nói thì dễ, làm không dễ.
Khí vận của một người bình thường sao có thể lớn tới độ vượt qua thường nhân, sao có thể chỉ dựa vào một lần bộc phát mà vũ vượt đăng môn, cá chép hoá rồng được.
Vào một ngày đẹp trời, đột nhiên nhặt được một bản "bí tịch nhị giai" để nghiên cứu, đó đã là may mắn lắm rồi, đã đủ cơ sở để viết lên một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng, tại nơi đó bản thân liền trở thành nhân vật chính rồi.
Nếu hắn quá mức nhiệt tình giúp đỡ nữ nhân kia, khiến cho sự may mắn của nàng ta vượt xa bình thường, vậy thì những nữ nhân khác xung quanh đây phải làm sao đây.
Những người đó cũng cần tiễn tới tây thiên a.
Chi bằng tuỳ tâm sở dục, làm được đến đâu liền làm, miễn sao để cho bản thân cảm thấy thoải mái không vướng bận, vậy là được.
Gặp chuyện bất bình chướng tai gai mắt, giúp được, liền giúp, không giúp được, vậy thì đưa tay thả xuống rèm che, che mắt mình lại, coi như không thấy, chạy xa khỏi nó, công khai lối sống ích kỷ, có lẽ sẽ thanh thản hơn là tỏ vẻ anh hùng rồi cũng chẳng làm gì cả.
Chẳng lẽ còn muốn phá tung cái hộp đêm này cứu hết mọi người hay sao? Hahaha...
Trong phòng bao lại một lần nữa lâm vào im lặng.
Một lúc sau, Bạch Thất Tịch, hay "tiểu Oánh" mới là ngước lên nhìn tới khuôn mặt Hàn Phong sát bên mà chậm rãi nói:
- Vậy thì tôi xin thay mặt nàng ta một lần nữa cảm ơn anh.
- Những điều anh vừa nói đã làm tôi thoả mãn. Thế này đi, lượt trao đổi tình báo đầu tiên, tôi sẽ miễn phí cho anh. Anh hỏi đi.
Hàn Phong nghe được lời này, ánh mắt càng thêm nheo lại.
Nữ nhân đang nằm trong ngực hắn là một "trạm tin" hay một người buôn bán tin tức kiếm lời, giống với tiểu tử "Dã Hồ" đang có liên hệ cùng trấn Hi Vọng vậy.
Việc "tiểu Oánh" biết rõ thân phận, mặt mũi, thậm chí là cả sở thích uống trà xoài của hắn cũng không lạ, đây là thông tin mà một kẻ buôn tin cần phải có, lúc bán ra ngoài hẳn cũng phải kiếm được một khoản kha khá.
Chẳng qua "trạm tin" đang nằm trong ngực hắn thì có chút đặc thù. Ngươi có thể hỏi được bất kỳ điều gì từ nàng ta, không tốn chút phí nào, nhưng hoặc là ngươi có kiến giải khiến cho nàng ta cảm thấy thoả mãn, hoặc là đem một loại tình báo tương đương ra đánh đổi, bằng không thì nàng ta sẽ không hé môi nửa lời.
Hàn Phong sau một hồi cân nhắc thì tò mò hỏi:
- Câu hỏi đầu tiên, tại sao cô lại không rời khỏi đây? Tôi nghĩ với năng lực của mình, cô thừa sức thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân hộp đêm này mới phải.
Người ta bảo, không nghe cave kể chuyện, không nghe con nghiện trình bày. Nhưng mà một khi Hàn Phong đã dâng lên tò mò thì sẽ không nhịn được muốn tìm hiểu cho rõ, kể cả có phải đi ngược lại lời khuyên của tiền nhân thì hắn cũng bằng lòng.
"Tiểu Oánh" nằm trong lồng ngực Hàn Phong, ngón tay khẽ vẽ lên đầu ti hắn một cái vòng cung, thổn thức nói:
- Tôi đang tìm người yêu của tôi.
- Ngày hôm đó anh ấy đi vào hộp đêm này chơi gái, sau đó vĩnh viễn cũng không đi ra nữa.
Hàn Phong khuôn mặt lập tức xuất hiện biểu cảm hối hận.
Khốn nạn thật, lời tiền nhân đã khuyên quả không sai, biết thế hỏi cái khác cho rồi, thật sự là phí phạm mà.
Lúc này hắn khẽ nghiêng người qua bên trái một chút, mục đích là che đi phần u cục đang dần nổi lên dưới đáy quần lót, sau đó hỏi tiếp một câu:
- La Thiên Dật hiện tại đang nghiêng về phe nào?
"Tiểu Oánh" được nước lấn tới, càng thêm dựa sát vào người Hàn Phong một bước nữa, thậm chí còn gác cả chân lên đùi hắn, lúc này nàng ta mới thản nhiên nói:
- Có tới tám phần là không nghiêng về phe nào. Tên đó khi thì cổ động bên này, khi lại hỗ trợ bên khác, khi lại phá phách cả hai bên, không ai thực sự kết thân được với hắn ta, cũng không ai dùng lợi dụ mà dụ dỗ được hắn ta... Thời gian gần đây, tình trạng tâm thần của hắn ta dường như ngày càng bất ổn, tính cách vô cùng thất thường, nghe nói đã có người đầu tiên bị hắn ta g·iết c·hết rồi.
Hàn Phong nghe được những lời này thì không khỏi nheo mắt lại.
Theo tình báo "công khai" La Thiên Dật chưa bao giờ g·iết người.
Giờ g·iết rồi sao?
Một lúc sau, hắn mới chậm rãi gật đầu:
- Cô hỏi đi.
"Tiểu Oánh" nằm trong lòng khẽ liếm môi một cái rồi thở mạnh:
- Của anh dài 17 hay 19cm?
Hàn Phong khuôn mặt lập tức biến thành sượng trân.
Đây là đang q·uấy r·ối t·ình d·ục à?
Còn nữa, ả này mới chỉ sờ mó bên ngoài mà cũng đo chuẩn xác như vậy?
Hắn sau khi do dự một chút thì thành thật đáp lại:
- Sai người thì 17, đúng người thì 19.
Dù sao cũng là câu hỏi dễ trả lời, thôi thì pass qua cho lẹ.
"Tiểu Oánh" nhận được câu trả lời thì hai mắt sáng lên, hào hứng nói:
- Của người yêu tôi cũng là 17, anh rất giống anh ấy.
Sau đó nàng ta lập tức ảo não xìu xuống, bởi vì hiện tại của Hàn Phong chưa tới 19, thậm chí chưa tới 17, tức là hắn chưa gặp đúng người.
Nàng xinh đẹp như vậy mà vẫn chưa đúng sao.
Biểu hiện lúc nóng lúc lạnh này của Bạch Thất Tịch để cho ai đó phải rùng mình.
"Con ả này bị điên rồi, điên nặng rồi. Chẳng lẽ nàng ta cũng là tiến hoá giả giống thằng điên La Thiên Dật kia, đang bị phản phệ vì không kiểm soát được khống chế lực?"
"Hay ả này cũng là "Nhân Sâm" chẳng qua là "Nhân Sâm" thành tinh, chui vào chỗ này tự mình tẩm bổ?"
Hàn Phong trong lòng mặc niệm một câu sợ hãi, còn cố gắng cản lại bàn tay đang luồn vào trong áo mình, chẳng qua cản không nổi.
Lúc này hắn đành phải thở dài một hơi bất lực rồi hỏi:
- Tôi muốn toàn bộ tình báo về Long Nha.
"Tiểu Oánh" nghe tới đây thì không khỏi hơi khựng lại.
Long Nha là một tiểu đội tác chiến đặc biệt bí mật, thông tin về nhóm người này cực kỳ ít, cũng cực kỳ hỗn tạp, thuộc vào dạng đánh lạc hướng là nhiều.
Nàng ta sau khi cân nhắc một chút thì nói:
- Anh phải cởi cái áo này ra, đồng thời phải trả lời câu hỏi của tôi trước, để tôi đánh giá xem có đáng hay không, sau đó tôi mới cung cấp tình báo cho anh.
Hàn Phong hai hàng nước mắt chậm rãi lăn dài.
Số phận của hắn và của nữ PG áo đen kia làm sao lại giống nhau, đều bị người ta ép buộc.
Chẳng qua không có ai cứu hắn cả.
Vì trấn Hi Vọng, hắn phải hi sinh rồi, đúng, là vì trấn Hi Vọng thôi...
Một lúc sau, Hàn Phong vừa cản lại đầu lưỡi của Bạch Thất Tịch liếm trên ngực mình vừa tức giận nói:
- Cô hỏi nhanh lên.
"Tiểu Oánh" bị ngăn cản, lúc này không khỏi hừ nhẹ một cái rồi lạnh nhạt hỏi:
- Anh có biết tại sao thứ 7 rất gần chủ nhật, mà chủ nhật lại rất xa thứ 7 không?
"Con ả này bị khùng rồi, hết thuốc chữa rồi. Người đẹp như vậy mà lại bị khùng. Ngô Soái, Tiểu Im Lặng, Tiểu Chó Cắn, Tiểu Nhân Sâm, Tiểu Tiểu Tiểu, tên phản phúc l·ừa đ·ảo ăn cháo đá bát, rõ ràng thằng ranh con kia gài bẫy mình, hãm hại mình thay nó đến đây, đẩy mình vào hố lửa. Thằng ranh con kia quên ai đã cho nó tiền mua bánh bao ăn sáng mỗi ngày rồi. Gâu gâu gâu!!!!"
Hàn Phong hai hàng nước mắt lại tiếp tục lăn dài trên mặt.
Hắn thì biết thế đéo nào được khoảng cách quần què gì mà thứ bảy với chủ nhật a.
Chúng nó gần nhau hay xa nhau, ai mà thèm quan tâm chứ.
...
Đến khi Hàn Phong rời khỏi hộp đêm Thiên Hà đã là gần 14h.
Ánh nắng từ trên cao chiếu xuống lồng trụ thuỷ tinh hình lục giác phía trước, bên trong đã thay lấy hai nữ idol mới tinh, xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, cũng nhiều fan cuồng hơn.
Chẳng qua Hàn Phong vừa nhìn thấy liền có chút muốn mửa.
Con bà nó...
Lúc này hắn nhìn về phía đối diện, vậy mà lại bắt gặp người quen.
Lưu Giang.
Thằng kia đang trái ôm phải ấp hai cái nữ nhân, trước sau theo lấy hai tên tiểu đệ, trên người đeo đầy vàng, túi quần đựng đầy phiếu công huân, khuôn mặt còn đặc biệt gắn lên bốn chữ: Bố mày giàu sụ.
Hàn Phong nhìn tới cảnh này thì tức tới nổ đom đóm mắt.
Lưu Giang đang nhiệt tình khoe mẽ với hai em hàng mới quen, lúc này hắn đột nhiên cảm thấy lạnh gáy mà vội vã quay qua bên cạnh nhìn.
Sau đó hắn thấy Hàn Phong đang lạnh nhạt đứng cách mình 3 mét.
- Thủ... Thủ lĩnh...
Lưu Giang lắp bắp kêu lên một tiếng sợ hãi, thủ lĩnh làm sao nhìn khó chịu như vậy?
Hàn Phong hai tay khoanh trước ngực lạnh nhạt hỏi:
- Điều tra tình báo tới đâu rồi?
Lưu Giang nghe được câu này không khác nào thiên lôi nổ tung bên tai, khuôn mặt lập tức biến thành màu tím than.
Hỏng việc rồi.
Quên mất.
Hắn vội vã nhìn xuống đồng hồ dưới tay, 13h50 phút, tức là sắp đến giờ họp rồi sao.
Lúc này hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Phong mà méo sệch nói:
- Thủ... Thủ lĩnh, để tôi giải thích.
Hàn Phong nghe thấy câu "giải thích" này, thiếu chút đã bị chọc cho đột quỵ tại chỗ.
Không nghe cave kể chuyện, không nghe con nghiện trình bày...
Trước mặt là một con nghiện bạc...
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
đọc truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ full,
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!