Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 277: Nhân tính vặn vẹo


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 277: Nhân tính vặn vẹo

Âm thanh bạo tạc khủng bố theo đó điên cuồng truyền ra. Giao lộ Vạn Hoa với hơn 50 tấn xăng dầu chồng chất lúc này đồng loạt được kích p·hát n·ổ tung, v·ụ n·ổ tạo ra một trận phong bạo và cột lửa cao tới mấy chục mét bốc lên bầu trời, sau đó là liên tiếp những vụ bạo tạc nhỏ hơn và những dải xăng dầu nhuốm lửa bắn ra bốn phía.

Hơn 1 vạn thây ma cấp thấp lập tức bị bão lửa hoàn toàn nuốt chửng, vô số chân tay cháy đen cùng dịch não bị nung chảy nát bét rơi vãi khắp mặt đất, âm thanh kêu gào đau đớn khiến không gian cũng bị chấn cho ong ong run rẩy.

Nhiệt lượng khủng bố từ v·ụ n·ổ cũng ầm ầm quét qua xung quanh, quét tới khoảng cách vài trăm mét. Vị trí đám người thôn Xuân Lê đứng dù cách xa nhưng cũng có một phần nằm trong tầm thiêu đốt, bất quá dưới tuyết trắng bao phủ, đại lượng sóng nhiệt bị cản lại bên ngoài. Chỉ có từng cơn gió xoáy rít lên liên hồi rồi thổi tung đầu tóc, báo hiệu cho sự chân thật của tất cả những điều đang diễn ra.

Toàn bộ mọi thứ đã được thanh tẩy dưới ngọn lửa đỏ rực.

Thôn Xuân Lê cũng xem như chính thức bị xoá tên từ đây.

- Rút lui, mau rút lui…

- Mau lui lại, dựa theo thứ tự sắp xếp tiến lên xe bus, xe tải chở quân, không chen lấn xô đẩy…

- Hỗ trợ người b·ị t·hương, hỗ trợ người suy nhược, ưu tiên trẻ em trước…

- Tất cả đội viên thôn Xuân Lê bị n·gộ đ·ộc nhanh chóng tiến lên tiếp nhận điều trị…

- Không cần hoảng loạn…

Hơn 60 đội viên bắt đầu làm ra các hành động chỉ dẫn và bảo hộ, vật tư hồi phục và chữa trị như thuốc tốt, nước chiết xuất từ lá ớt biến dị, dung dịch điện giải, thuốc t·iêu c·hảy được phân phát, từng hàng dài người được sắp xếp trật tự nhanh chóng tiến lên những cỗ xe chờ sẵn, sau đó nối đuôi nhau rời khỏi khu vực này.

Ba chiếc xe bọc thép tiến lên ngăn chặn hướng t·ấn c·ông từ thi đàn, súng máy 12ly7 sẵn sàng xả đạn yểm hộ, rất nhiều khiên năng lượng Quang Giáp được dựng lên, đảm bảo không có thây ma nào có thể đột kích, cũng không có công kích tầm xa nào đột nhiên phủ xuống bất ngờ.

Trong đôi đồng tử đen nhánh của Hàn Phong phản chiếu vô tận những quầng lửa đỏ cam đang cuồn cuộn rực cháy. Hắn quan sát thêm mấy phút nữa thì thu ánh mắt lại, tất cả những cảm xúc phức tạp cũng theo đó hoàn toàn bị thanh tẩy, nó đã được thay thế bằng vẻ lạnh lùng cùng bình thản vốn dĩ đã không bao giờ thay đổi.

Nhún chân một cái trở về bên cạnh xe bán tải quen thuộc, Hàn Phong mở cửa phụ rồi bình tĩnh nói với Tường Vi đang ngồi bên trong:

- Sự việc lần này xem như chấm dứt ở đây, cô trở về trước đi, tôi còn có vài chuyện cần làm.

Tường Vi bình tĩnh nhìn qua đối phương, lẳng lặng quan sát thái độ của Hàn Phong tới hơn 1 phút rồi mới thong thả hỏi:

- Chuyện gì vậy, có cần tôi hỗ trợ không?

Hàn Phong nhún vai đáp lại:

- Hang ổ của nhóm Đổng Thành tại thôn Xuân Lê khẳng định còn một vài thứ đáng giá, cũng có thể có vài tài liệu đáng giá, hoặc căn hầm bí mật nào đó chứa những thứ cất giấu, tôi sẽ phải tự mình xem xét.



Tường Vi im lặng một chút rồi tiếp tục hỏi:

- Anh không cần tôi hỗ trợ sao?

Hàn Phong khuôn mặt bất động thanh sắc nhanh chóng trả lời lại:

- Tôi cần cô ổn định lại tâm trạng của hơn 50 nữ nhân từng bị t·ra t·ấn kia hơn. Có lẽ hiện tại họ cần tới cô hơn là tôi.

Nghe Hàn Phong nhắc tới những nữ nhân từng bị đối xử như heo chó kia, Tường Vi trong mắt không khỏi xuất hiện sự đau lòng. Nàng ta hít sâu một hơi rồi gật đầu nói:

- Tôi hiểu rồi, anh hãy cẩn thận một chút.

- Tôi biết rõ, cảm ơn cô.

Cuộc trao đổi tới đây xem như chấm dứt. Nhìn bóng lưng Hàn Phong rời đi, Tường Vi không khỏi siết chặt bàn tay lại.

- Anh chung quy cũng là không muốn nói lời thật lòng với tôi sao…

Nàng biết rằng Hàn Phong càng hiểu về Thấu Rõ, hắn càng có nhiều biện pháp đối phó với nó. Nàng tạm thời không đọc ra được sự bất thường, nhưng nàng có thể cảm nhận được, điều đó khiến cho nàng vô cùng đau lòng.

Đối phương không hề thay đổi, đối phương từ đầu tới cuối đều thâm trầm lạnh lùng như vậy…

Hàn Phong bước lên một chiếc xe bán tải khác, sau khi nhìn Tường Vi rời đi vài phút, lại quan sát hầu hết nhân loại ở đây đã được di tản thành công, hắn mới bình tĩnh nói với tài xế:

- Đi.

Tài xế ở đây không ai khác chính là Lục Đại Nguyên. Hắn ta lúc này ứng một tiếng đáp lại, sau đó khởi động xe theo đường cũ trở lại trấn Hi Vọng.

Đi được nửa đường, chiếc xe rẽ vào một đường nhánh tương đối nhỏ, sau một hồi khúc chiết cũng đã tới một khu xưởng rất lớn.

Bên ngoài cổng lớn đã có sẵn mấy đội viên trấn Hi Vọng canh giữ, súng đạn sẵn sàng lên nòng, còn có hai chiếc xe jeep mui trần gắn súng tiểu liên RPD, trong sân cũng có vài đội viên canh giữ cẩn thận, có thể nói là sâm nghiêm vô cùng.

Xe bán tải trải qua xác nhận cơ bản thì chạy vào trong sân. Hàn Phong vừa bước xuống, một đại hán cao lớn xách theo trảm mã đao tiến lên cúi người chào theo tiêu lệnh rồi nói:

- Báo cáo thủ lĩnh, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Đây là Lưu Giang, tiểu đội trưởng mới của trấn Hi Vọng.



Cả hai người Lưu Giang, Lục Đại Nguyên đều là tàn quân Tam Lang Hội ngày xưa, đều là những tên thổ phỉ vô cùng hợp cách.

Hàn Phong bình thản gật đầu rồi hỏi:

- Bắt được bao nhiêu?

- Báo cáo thủ lĩnh, bắt sống được 37 người, quá trình chiến đấu g·iết c·hết 3 người, 2 người khác bị con chó… bị Đại Hắc Cẩu đại nhân ăn thịt mất…

Lưu Giang đưa ra một tập tài liệu, Hàn Phong tiếp nhận xem xét sơ qua rồi bước về phía một phân xưởng bên phải.

Hắn sao có thể để cho bất kỳ kẻ nào dễ dàng rời đi?

Tài nguyên nhân loại là tài nguyên quý giá, nhưng tài nguyên nhân loại phải thuộc về hắn, phải có ích lợi cho hắn, phải giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ hệ thống thì mới đáng quý. Nếu tài nguyên muốn chạy trốn, vậy thì hắn cũng không cần thứ tài nguyên này, sẽ có sắp xếp để vắt kiệt tối đa lợi ích trên người bọn chúng.

Tất cả những người chạy trốn đều xách theo một bọc đồ ăn, một chai nước. Trong bọc đồ ăn này có bột nghiền từ lông con chó biến dị kia, chỉ cần còn cầm theo đồ ăn, nó sẽ đánh hơi thấy, sẽ tiến hành t·ruy s·át rồi săn đuổi bằng sạch. Mà nhóm người Lưu Giang cũng đã sớm nhận lệnh từ trước, chuẩn bị 10 chiếc xe bán tải, xe jeep cơ động cao tiến hành chặn đường từ xa rồi bắt hết đám người muốn “tự do” lại.

Những người muốn chạy trốn đa phần đã trải qua chiến đấu kịch liệt cả ngày, điểm tiềm năng tụt dốc thê thảm, điểm hồi phục khó mà chống đỡ. Lại thêm việc đang bị n·gộ đ·ộc nước uống từ trước, thể chất như vậy sao có thể trốn thoát khỏi truy lùng của Đại Hắc Cẩu và hơn chục chiếc xe ô tô đã sớm chực chờ cơ chứ, hầu hết đều bị tóm sạch chỉ sau vài phút “khuất tầm mắt” thế nhân.

Về phần có cá lọt lưới, xem như bọn họ đủ may mắn đi, hai ba ngày nữa liền c·hết đói c·hết khát, hoặc làm mồi cho thây ma, cho động vật biến dị mà thôi.

Bước tới phân xưởng bên phải, nơi này đang nhốt 28 người, tất cả đều là nam nhân, là cựu đội viên chiến đấu thôn Xuân Lê. Lúc này bọn họ đang bị trói chặt lại, chân tay đều bị xỏ trong những chiếc ống thép công nghiệp vừa dày vừa cứng chắc, cả người cũng bị ghim chặt lên những bức tường trong khu xưởng, tràng cảnh thật có điểm giống một màn t·ra t·ấn thời trung cổ.

Nơi này còn có 6 đội viên chiêu hàng từ thôn Xuân Lê và đại tướng trong ngũ tướng, Triệu Nhược Pháp.

Thấy Hàn Phong tới, Triệu Nhược Pháp vội vã tiến lên nói:

- Đại đương gia, đã tra khảo xong.

Hàn Phong phất phất tay nói:

- Từ nay hãy gọi tôi là thủ lĩnh. Được rồi, kết quả tra khảo thế nào?

Triệu Nhược Pháp cúi người cẩn thận nói:

- 4 người có kỹ năng t·ấn c·ông tầm xa, còn lại thì chỉ có các kỹ năng cận chiến. Những người từng g·iết người vô tội vạ là… Những người ủng hộ Đổng Thành nhất là… Những người tham gia vào hành động lồng sắt nhốt người là…

Hàn Phong híp mắt nhìn 28 người này, trong mắt chính là một mảnh lạnh lẽo.



Hắn chưa bao giờ có ý định tha cho bọn họ, chẳng qua vì hai chữ “đại nghĩa” vì xây dựng một điểm hình tượng nên hắn mới phải tạm thời làm bộ làm tịch trước mặt hàng trăm người khác mà thôi. Có những chuyện nếu công khai làm cũng không ai phản đối, nhưng nếu để người hữu tâm tóm được, vậy đó chính là điểm yếu.

Tốt nhất là âm thầm mà làm.

Hắn không phải người tốt, so với Đổng Thành 100 điểm ác độc, Hàn Phong tự chấm cho bản thân 99 điểm, 1 điểm khác biệt chính là nhân tính, bởi vậy hắn sao có thể tha cho những người này.

Những người này xứng đáng phải nhận lấy c·ái c·hết, hắn tự cho mình quyền phán định như vậy, cũng tự cho mình quyền thực thi phán định đó. Nhưng c·hết thế nào, vậy thì hãy để 1 điểm nhân tính của hắn quyết định.

Nhân tính vặn vẹo.

Thấy Hàn Phong tiến lại gần, một tên tàn quân Xuân Lê như có cảm ứng mà tỉnh lại, gã ta khuôn mặt trở nên đỏ bừng rồi há miệng chửi ầm lên:

- Hàn Phong, tên nguỵ quân tử chó c·hết nhà ngươi, ngoài mặt nói thả bọn ta mà sau lưng lại âm thầm bắt lại. Đồ khốn nạn, đồ l·ừa đ·ảo vô liêm sỉ, đồ thất tín…

Một tên chửi bới lập tức kích động cả đám tỉnh lại rồi chửi bới, căn nhà kho rộng lớn thoáng chốc đã vang lên âm thanh chửi bới điên cuồng. Mười mấy người cùng chửi, đây là cỡ nào thoá mạ cùng phẫn hận.

Hàn Phong để mặc cho đối phương chửi rủa chán chê, năm phút sau, bọn chúng rốt cuộc kiệt sức, hắn mới bình thản lạnh nhạt nói:

- Có bốn vấn đề, thứ nhất, tôi không phải nguỵ quân tử, tôi là phản diện, việc các người tin tưởng một tên phản diện là sai lầm của các người, không phải sai lầm của tôi, mà sai lầm thì phải gánh chịu hậu quả, tôi không có trách nhiệm gì với lựa chọn của các người.

- Thứ hai, lệnh bắt giữ các người được đưa ra trước khi lệnh thả tự do được đưa ra, cái gì xảy ra trước sẽ diễn ra trước, cái gì xảy ra sau sẽ diễn ra sau. Hai lệnh này nhắm vào đối tượng thức hiện khác nhau, đội viên của tôi không cần thực hiện lệnh thả người, chỉ cần quan tâm việc bắt người, đó là làm việc theo đúng quy trình, không phải l·ừa đ·ảo.

- Thứ ba, hành vi bắt người diễn ra công khai, tất cả đội viên tham gia hành động này đều biết rõ họ sẽ làm gì, và đồng ý với điều đó, không hề bị ép buộc hay diễn ra trong âm thầm. Về phần có người nào biết sự kiện này hay không, tôi không quan tâm, nếu có ai nhìn thấy mà muốn đi tuyên truyền thì cứ tuyên truyền, tôi không hề cấm cản.

- Thứ tư, dù tôi không phải quân tử, nhưng quân tử thì cũng sẽ chỉ cần thể hiện sự tử tế với đồng minh, tại sao phải biểu hiện sự tử tế với kẻ thù sống c·hết, tôi không phải quân tử, càng không phải đồ ngu.

Nghe được bốn cái vấn đề của Hàn Phong lần lượt được đưa ra, Lưu Giang, Triệu Nhược Pháp và mấy đội viên khác đều cảm thấy một trận mê muội. Tới cả những kẻ bị trói cũng không nhịn được ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời lại cảm thấy rất hắn nói có đạo lý, giống như vừa ăn phải tám chục cân thuốc lú.

Sau đó là một tràng chửi rủa còn lớn hơn nữa ầm ầm bộc phát, lần này là cả 28 người đồng thời chửi bới.

Bọn họ mơ hồ nhận ra bản thân sắp phải đối diện với điều gì rồi.

Chửi tới chán chê mê muội, bọn họ rốt cuộc vì quá mệt mỏi mà ngừng lại thở dốc, nhưng khi thấy Hàn Phong bước tới một bước, một tên trong đó lập tức hét ầm lên:

- Mày… Mày muốn làm gì…

Hàn Phong giơ tay phải lên bình thản nói:

- Tôi vừa nghĩ ra một linh cảm rất thú vị, linh cảm này xuất phát từ Đổng đại đương gia của mấy người. Có điều, hắn đ·ã c·hết rồi, mấy người có thể thay hắn hoàn thiện đạo linh cảm này…

———

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, đọc truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ full, Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top