Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 161: Tiếng hú trong đêm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 161: Tiếng hú trong đêm

Sau khi tất cả các tiểu đội trưởng đã rời đi, Hàn Phong lấy ra một phần tài liệu nghiên cứu đưa cho Ngô Soái rồi nói:

- Đệ chỉ đạo các tiểu đội trưởng đốc thúc đội viên dưới trướng cộng điểm theo tỉ lệ này, không cần nói rõ nguyên nhân, chỉ cần âm thầm mà làm.

Ngô Soái tiếp nhận tài liệu, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng thì gật đầu nói:

- Đệ hiểu rồi.

Mỗi phi phàm giả cần đạt mức ít nhất 12 điểm chống chịu mới đủ khả năng ngoan cường trước thương tổn dạng nứt xương, gãy tay. Dưới mức này, gãy tay sẽ mang tới cơn đau tới độ không thể cầm súng nổi, trên mức này lại không quá vượt trội nữa.

Đạt mức 13 điểm phục hồi để có thể trong thời gian 3 phút nghỉ ngơi sẽ hồi phục 1 thể lực, đây là thời gian tốt nhất trong chiến đấu đường dài. Nếu chỉ có 12 điểm, vậy cần 5 phút để phục hồi 1 thể lực. Nếu tăng lên 14 điểm, vậy cũng chỉ giảm xuống 2 phút 40 giây.

Điểm thể lực tốt nhất trên 20 điểm mới có thể xả 5 lượt kỹ năng nhất giai mà vẫn thừa thể lực tiếp tục tác chiến.

Điểm sức mạnh không cần quá cao, chỉ cần 15 điểm sức mạnh đã có thể mạnh hơn 70% người thường, nếu sức mạnh cao tới 20 điểm cũng chỉ mạnh gấp đôi người thường. Tiếp tục cộng, lãng phí. Trừ khi phi phàm giả đi theo con đường sức mạnh, bằng không 15 điểm đã đủ chỉ số chém c·hết tất cả thây ma từ level 11 trở xuống.

Điểm trí lực, nhanh nhẹn càng cao thì càng tốt. Tuy nhiên đối với đa số phi phàm giả chỉ nắm giữ kỹ năng nhất giai, cộng nhiều trí lực chỉ tổ lãng phí. Nên cộng nhiều thể lực, trong cuộc chiến dài hơi, việc trực tiếp chém đao còn quan trọng và thường xuyên hơn việc xả kỹ năng.

Trí lực, thể lực tụt về 0 điểm sẽ vô cùng nghiêm trọng. Người bị tụt sạch hai chỉ số này sẽ hôn mê cường độ sâu cho tới khi phục hồi đủ 70% chỉ số mới có thể tỉnh lại. Chẳng những thế, việc để tụt chỉ số về 0 điểm còn có khả năng mất vĩnh viễn từ một tới hai điểm thuộc tính.

Đúng, là mất vĩnh viễn. Nếu điểm thể lực ban đầu là tối đa 20, có khả năng sau khi từ trong hôn mê tỉnh lại sẽ chỉ còn 19, thậm chí chỉ còn 18 điểm.

Hậu quả thật sự nặng nề. Theo Hàn Phong đoán, người cấp độ càng cao càng đánh mất nhiều hơn. Nếu hắn lỡ hôn mê, có khi tụt liền một mạch 4 điểm thuộc tính cũng không chừng.

Sau khi hai huynh đệ thảo luận thêm vài vấn đề, Hàn Phong mới chậm rãi nói:

- Chờ bữa tối xong, đệ lệnh cho Từ Thôi, Tạ Hàm Hương đốc thúc tất cả người sống sót, đội tìm kiếm vật tư và đội xây dựng công sự nhanh chóng đào bới. Nói Phương Tường mang tới vài bộ đèn acquy, thắp sáng đại lộ lên, chúng ta phải đào xuyên đêm.

Ngô Soái nặng nề nói:

- Đào xuyên đêm mới có cơ may thắng được bọn chúng…

Sau đó Ngô Soái lại nghi hoặc hỏi:

- Đại ca, sao không dùng lửa thiêu cho dễ dàng?

Hàn Phong thản nhiên đáp:

- Lửa thiêu thì tốt đó, nhưng ai d·ập l·ửa? Khu đô thị này nhà cửa san sát, đệ định để đ·ám c·háy đốt luôn cả quân ta lẫn quân mình à. Hơn nữa, sức chịu lửa của thây ma mạnh mẽ hơn xa nhân loại. Không tới bước đường cùng, chúng ta sẽ không đốt lửa tuỳ tiện.

Thây ma bị đốt, nếu chưa c·hết thì vẫn ngoan cường tiến lên, nhưng con người thì không lại gần được đ·ám c·háy lớn, đừng nói tới việc nếu bị vạ lây thì nguy to.

Ngô Soái cuối cùng cũng bừng tỉnh.

Đúng a, nếu là nơi đồng không mông quạnh, một mồi lửa liền đốt sạch sẽ. Nhưng nơi này giữa khu dân cư, đốt xong chẳng lẽ cầu mưa mà d·ập l·ửa.



Mưa cũng không cứu nổi đ·ám c·háy từ xăng dầu.

Hôm nay bọn họ đốt toàn là đốt có kiểm soát cả. Nếu đại quân thây ma đánh tới, ai kiểm soát đây.

Hàn Phong lại hỏi hắn:

- Đệ đã nắm chắc hoàn thành nhiệm vụ sơ cấp chưa?

Nhiệm vụ sơ cấp của Ngô Soái là tự tay tiêu diệt 3000 thây ma.

Ngô Soái giơ bắp tay rắn chắc lên cười nói:

- Nếu là ba ngày trước thì khó khăn, nhưng hiện tại thì thừa sức. Chỉ cần có đội viên bên cạnh liên tục thi triển hồi tức, đệ có thể làm thịt sáu ngàn thây ma mỗi ngày.

Hàn Phong âm thầm than thở, nếu có liền một lúc năm tên Ngô Soái ở đây, hắn còn lo gì thi đàn 3 vạn cơ chứ.

- Được rồi, vậy đệ đi đi.

- Được.

Nhìn bóng lưng Ngô Soái khuất sau cánh cửa, Hàn Phong mới mệt mỏi thở ra, tiếp tục đọc và nghiên cứu số liệu, nghiên cứu báo cáo của các tiểu đội trưởng trên bàn.

10 phút sau, hắn mới đứng lên rời đi phòng họp.

Nhìn bảy tám ô tô chở đội nhân công đào đất đang chạy ra khỏi căn cứ, bên cạnh khu nhà ký túc xá cho đội dự bị cũng có hàng dài người xếp hàng đăng ký, hắn không khỏi âm thầm gật đầu.

Diễn tiến này đủ để cung cấp nhân lực nhằm ứng phó với thi đàn rồi.

Lại nhìn tới vầng trăng đang từ từ bò lên cao, Hàn Phong không khỏi ngáp một tiếng mệt mỏi, trong lòng lặng lẽ động niệm “Ảnh chiếu ánh trăng” để tích luỹ thời gian hấp thụ ánh trăng cho kỹ năng tam giai này.

Hắn đang tính tới chuyện kiếm đồ ăn cho bữa tối, bên ngoài giống như đột nhiên vang lên tiếng hú mơ hồ.

- Ấu…

“Cái gì hú vậy? Ngô Soái không đi đốc thúc mà lại cùng Kiều Ti Vân làm bậy à? C·hết tiệt, hay lại là loại thây ma mới nào? Không phải vật kia hú như tiếng dê kêu sao…”

Hàn Phong khuôn mặt không khỏi trở nên đen kịt, làm sao trước giờ đại chiến lại lắm sự kỳ lạ như thế.

Chờ một lúc lâu cũng không thấy tiếng hú tiếp tục vang vọng, hắn cuối cùng đành phải từ bỏ thám thính, tạm gác vấn đề này lại mà nhanh chân bước thẳng về phòng mình.

Hôm nay không có thời gian ăn tối tại nhà ăn rồi.

Hàn Phong xuyên tường lẳng lặng bước vào, quả nhiên đã thấy Liễu Huyên đang ngồi sẵn.

Nàng ta gần đây không biết đã gặp phải cái dạng kích thích gì, thời gian này giống như càng lúc càng “ngoan hiền” không còn bày ra thái độ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn nữa.

Hắn che miệng ho một tiếng báo cho đối phương biết bản thân đã về:



- Hèm!

Liễu Huyên ngồi trên ghế dựa đang mải miết ghi chép số liệu, thấy Hàn Phong đột nhiên xuất hiện trong phòng thì giật nảy mình, lập tức co tay ném chiếc bút qua rồi mắng mỏ:

- Đồ khốn, vào phòng không biết gõ cửa à?

“Đ**m đây là phòng tôi đấy!”

Hàn Phong trong lòng chửi bới ngược lại nàng ta tám chục lần, thế nhưng bên ngoài vẫn bày ra vẻ mặt cầu tài nhặt lại chiếc bút, sau đó tiến tới mở ra cửa sổ.

Ánh trăng le lói chiếu vào một góc phòng, hắn tiện tay kéo chiếc ghế tới bệ cửa rồi cười nói:

- Haha, tôi chỉ là muốn tạo chút bất ngờ nho nhỏ mua vui cho cô thôi.

Liễu Huyên lườm Hàn Phong một chút sau đó nhàn nhạt đáp lại:

- Thật thiếu thân sĩ.

“M** kiếp!”

Hàn Phong quyết định không có đáp lại nàng ta mà cao giọng hô lên:

- Tới nhà ăn lấy cho tôi một phần đồ ăn 60 cống hiến cùng với một bình trà.

Ngoài cửa, hai người Xuân Hoa, Xuân Thu chợt giật mình hoang mang, dường như vừa rồi là giọng của Hàn Phong?

Bọn họ rõ ràng đã canh cửa từ sớm, chủ nhân về từ khi nào a.

Giống như để xác nhận lại, Hàn Phong lại kêu lên một lần nữa:

- Nói nhà bếp làm nhiều canh một chút.

- D-dạ.

Bên ngoài vang lên thanh âm đáp lại của Xuân Thu. Liễu Huyên cẩn thận sắp xếp lại giấy tờ rồi đưa qua, sau đó nàng ta chợt nở một nụ cười đắc ý:

- Hừ, tôi tưởng ban đầu anh bài xích việc có người hầu, còn nghĩ rằng họ thật phiền phức. Làm sao hiện tại mở miệng sai bảo người khác lợi hại như vậy a?

Hàn Phong có chút mất tự nhiên nhận lấy tài liệu rồi miễn cưỡng chống chế:

- Tôi là sợ cô cắt lương của họ nên mới tạo công việc cho họ thôi.

“Thật ra là tôi bắt đầu quen việc được hầu hạ rồi. Ân, quá thoải mái, cảm giác tự nấu ăn, tự xả nước tắm, tự dọn dẹp phòng ngủ còn mệt hơn á·m s·át F2”



Hắn trong lòng tuỳ tiện bổ sung, sau đó bắt đầu chăm chú đọc tài liệu trong tay.

Nhân số trấn Hi Vọng tăng lên 463 người, mà nhân số tích xanh cũng tăng lên tới 33 người.

Nơi này ngoài những nữ hầu đủ trung thành thì còn có thành viên kỳ cựu trong tiểu đội chiến đấu, y tá phòng quân y, lão hán có uy vọng trong đội đào đất, còn vài tên chim lợn chuyên dẫn dắt dư luận.

Việc Hàn Phong giao cho nàng ta định hướng cuộc chiến này, giảm bớt hoang mang lo sợ, tăng cường cổ động sĩ khí, tăng cường nhiệt huyết, tăng tỉ lệ đăng ký tham gia chiến đấu, Liễu Huyên đều làm vô cùng tốt.

Hàng dài người chờ đăng ký quân dự bị đã nói lên điều này.

Liễu Huyên còn cung cấp cả số liệu tương quan cho dễ hình dung, 60% số người được hỏi cho biết họ rất ủng hộ Hàn Phong, 30 % ngầm ủng hộ, số còn lại có thái độ lưỡng lự, hoặc mơ hồ bài xích bất mãn

Nhóm bất mãn đương nhiên nằm ở nhóm người tàn tật, ngày ngày phải ăn cháo cứu tế.

Tài nguyên thu về đã gia tăng rất nhiều so với trước đây, thế nhưng cuộc sống của nhóm này vẫn không mấy thay đổi, lương thưởng từ quét rác, dọn dẹp vệ sinh vẫn như cũ chỉ đủ ăn mà thôi.

Hàn Phong khoé miệng cười lạnh. Hắn thà tăng lương cho đám người có tác dụng còn hơn tăng lương cho đám này.

Đại chiến sắp tới, sống c·hết còn chưa rõ, ai rảnh mà quan tâm nhóm tàn tật này chứ. Nếu thắng trận, hắn sẽ tăng một chút lương để trấn an họ, nếu thua, vậy nhóm này có kêu nữa cũng đừng hòng để hắn chú ý, có khi trực tiếp bỏ rơi khi trốn chạy.

Tiếp dưới là tình hình nội bộ 10 tiểu đội gần đây.

Nhóm đội viên tại tiểu đội của Chu Vấn đối với Hàn Phong và Ngô Soái gần như là thái độ trung thành tuyệt đối. Đám người này hầu hết được tiểu tử Chu Vấn kia lựa chọn cẩn thận, đều là thiếu niên dũng mãnh phản nghịch, càng muốn tôn trọng cường giả, chán ghét bị chính quyền ép buộc vào khuôn khổ.

Lần lượt các báo cáo đội nhóm của Châu Lam, Lục Đại Nguyên, Kiều Ti Vân, Đào Đại Tư cũng có thái độ tương tự, hoặc đang trong quá trình được tẩy não. Bọn họ muốn xây dựng trấn Hi Vọng của chính họ, chứ không phải nhờ “bảo hộ” của chính quyền.

Dưới luận điệu “Chính quyền có thể bỏ rơi chúng ta, nhưng Hàn thủ lĩnh sẽ không bỏ rơi chúng ta” “Chúng ta tự mình giành lấy hi vọng, không cần chờ đợi ai cứu trợ” được tuyên truyền trong âm thầm, thái độ bài xích chính phủ càng lúc càng kịch liệt.

Kha Thành cái tên kia cũng đã bắt đầu bị buộc chặt vào tổ chức. Em trai của hắn là Kha Mã nhận được nhiều lợi ích, gã càng thêm cảm kích Hàn Phong khi đã rộng lượng chia sẻ chiến quả.

Mã Mộng Đình, Hứa Dương hai cái người này rất kín tiếng, hầu như khó đánh giá thái độ, nhưng họ hoàn toàn không ngăn cản đội viên dưới trướng ca ngợi Hàn Phong, ca ngợi tổ chức.

Hàn Phong đọc tới đây, Xuân Hoa Xuân Thu gõ cửa bước vào. Chờ cho hai nàng ta lui đi, Liễu Huyên đột nhiên bước qua một bên rồi ngồi vào lòng Hàn Phong, còn thật ôm lấy cổ hắn rồi cười nói:

- Để tôi bón cho anh ăn nhé.

“C·hết tiệt, vừa mới khen ả này gần đây đoan trang thục nữ xong…”

Hàn Phong cảm nhận cơ thể mềm nhũn của nàng ta trong lòng, hắn đang định lên tiếng từ chối, Liễu Huyên lại nhếch miệng dụ dỗ:

- Có phải anh đang bị chút tổn thương trong người không, tôi nhìn sắc mặt anh không được tốt lắm. Thế này đi, nếu anh đồng ý, tôi sẽ thi triển Cấp Cứu và Trị Liệu Thương Thế cho anh, khỏi phải tới phòng quân y.

Một lúc sau, Hàn Phong vừa được Liễu Huyên bón cơm cho như trẻ con được bón bột, vừa nghe nàng ta đọc nốt báo cáo trong tay.

Chủ yếu là về tình hình diễn biến trong nội bộ hai tiểu đội mới thành lập, tiểu đội của Lý Võ Lạc và Quan Bình. Cùng với tình huống cơ bản của hơn một trăm người được giải cứu ngày hôm nay.

Lúc này Xuân Thu bên ngoài lại nhẹ nhàng kêu lên:

- Chủ nhân, có Tường Vi tiểu thư tới tìm.

Hàn Phong còn chưa kịp cất lời, Liễu Huyên đã nhanh chóng hô lớn:

- Cho nàng ta vào

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, đọc truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ full, Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top