Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 124: 124


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi



Nghe xong thư, Liễu Thiên Kỳ vốn định mang theo Kiều Thụy chuyển động một vòng trong thành, nhưng Kiều Thụy lại một hai phải lôi kéo ái nhân về khách điếm, tiếp tục nghe Thiên Lôi Truyền.

Bất đắc dĩ, Liễu Thiên Kỳ cũng chỉ có thể đáp ứng.
Về tới khách điếm, Kiều Thụy ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế, chờ đợi Liễu Thiên Kỳ kể chuyện xưa cho y nghe.
Nhìn y ngoan ngoãn như vậy, Liễu Thiên Kỳ cười.

“Phải nói trước, ta cũng không phải là thuyết thư tiên sinh, sẽ không kể sinh động như thật, đầy nhịp điệu đâu đó.”
"Không sao hết, huynh đem chuyện xưa hoàn chỉnh nói ra là được, ta muốn nghe!” Vẻ mặt khẩn thiết mà nhìn ái nhân, Kiều Thụy nói muốn nghe.
“Được rồi.” Nếu ái nhân muốn biết như vậy, Liễu Thiên Kỳ cũng chỉ có thể đảm đương một lần làm thuyết thư tiên sinh.

Với lại, nếu tám năm sau người tìm được Thiên Lôi Thần Phủ vẫn là Tiểu Thụy của hắn mà nói, vậy đoạn lịch sử có quan hệ với Thiên Lôi thành này, Tiểu Thụy cũng cần phải biết đến.
“Vào một trăm năm trước, ở phía nam Thiên Hải trấn có một tòa đại thành, tên của nó là -- Thiên Lôi thành.

Thượng Quan Kim Đỉnh là thành chủ của Thiên Lôi thành, hắn là một vị tu sĩ hệ Lôi, thiếu niên thành danh, tuổi còn trẻ đã từ trong tay lão thành chủ tiếp nhận vị trí thành chủ.

Sau khi Thượng Quan Kim Đỉnh lên làm thành chủ, huynh đệ hắn cũng không phục hắn, bèn thừa dịp hắn ra ngoài rèn luyện tính kế hắn, làm hại hắn bị yêu thú mai phục, thân hãm nhà tù.

Mà vào lúc này, nữ tu Tống Khuynh Thành đuổi tới, cứu Thượng Quan Kim Đỉnh bị thương.

Thượng Quan Kim Đỉnh ôn văn nho nhã, tuấn mỹ bất phàm, Tống Khuynh Thành khuynh quốc khuynh thành, tư dung tuyệt hảo.

Hai người nhất kiến chung tình, nảy sinh tình tố.

Sau đó, họ cùng nhau rèn luyện, cùng nhau thống trị Thiên Lôi thành, càng thêm tình cảm thâm hậu, tình chàng ý thiếp.” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ than nhẹ một tiếng.
“Một người là võ tu nổi bật bất phàm, một người là kiếm tu mỹ diễm khuynh thành, hai người bọn họ trời sinh ứng nên là một đôi.” Kiều Thụy cũng cảm thấy người có tình hẳn sẽ trở thành quyến thuộc.
“Đáng tiếc, ông trời không chiều lòng người.

Vốn hai người tình đầu ý hợp, Thượng Quan Kim Đỉnh cũng chọn ngày lành hoàng đạo, tính toán cùng Tống Khuynh Thành thành thân.

Chỉ là, nhi tử của Thượng Quan Kim Đỉnh là Thượng Quan Phong cũng yêu mỹ lệ khuynh thành.” Hai cha con yêu một nữ nhân, đây là một bi kịch rõ đầu rõ đuôi.
“Nhi tử? Thượng Quan Kim Đỉnh có vợ sao?” Kiều Thụy chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, Thượng Quan Kim Đỉnh trước khi lên làm thành chủ từng cưới một vị thê tử, vị thê tử kia chết trong miệng yêu thú, chỉ để lại một đứa con là Thượng Quan Phong.

Cho nên, Thượng Quan Phong là con trai duy nhất của Thượng Quan Kim Đỉnh."
“À, ra là vậy.” Kiều Thụy gật đầu tỏ vẻ minh bạch.
“Bởi vì Thượng Quan Phong cũng thích Tống Khuynh Thành, cho nên hắn liền bắt đầu triển khai điên cuồng theo đuổi với Tống Khuynh Thành.

Chỉ là Khuynh Thành chỉ yêu một mình Thượng Quan Kim Đỉnh, cho nên đối với việc Thượng Quan Phong theo đuổi và bày tỏ tình yêu, nàng bỏ mặc, một lòng chỉ muốn trở thành thê tử của Thượng Quan Kim Đỉnh.

Nhưng Thượng Quan Phong lại không vì Khuynh Thành cự tuyệt mà bỏ cuộc, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, chẳng những trước ngày Thượng Quan Kim Đỉnh và Khuynh Thành thành thân, lợi dụng xuân dược chiếm hữu Khuynh Thành, còn chạy đến trước mặt phụ thân hắn, quỳ cầu phụ thân.

Hắn nói hắn và Khuynh Thành là thật tình yêu nhau, đã có chuyện vợ chồng, hy vọng phụ thân hắn có thể thành toàn bọn họ.”
“A? Thượng Quan Phong kia thế mà lại đê tiện vô sỉ như vậy.

Đạp hư Khuynh Thành như vậy?” Nghe đến đây, Kiều Thụy càng thêm lòng đầy căm phẫn, hận không thể trực tiếp đem tên Thượng Quan Phong đáng giận kia đánh một trận tan tác.

“Kỳ thật, Thượng Quan Phong hành động chỉ có thể khiến Khuynh Thành phẫn nộ, nhưng sẽ không khiến Khuynh Thành oán hận và tuyệt vọng.

Nhưng Thượng Quan Kim Đỉnh hành động mới chân chính làm Khuynh Thành thất vọng buồn lòng, cũng thật sự làm Khuynh Thành hận thấu Thượng Quan Kim Đỉnh, hận thấu toàn bộ Thiên Lôi thành.”
“Thượng Quan Kim Đỉnh không có đứng về phía Khuynh Thành sao?” Kiều Thụy bắt lấy vạt áo ái nhân, nôn nóng hỏi.

Thấy ái nhân nghe mê mẩn kích động như vậy, Liễu Thiên Kỳ cười kéo lại đôi tay nhỏ của y.

"Không có, sau khi Thượng Quan Kim Đỉnh biết chuyện này, mạnh mẽ thành toàn Thượng Quan Phong và Tống Khuynh Thành.

Dẫu Khuynh Thành đem tình hình thực tế nói với Thượng Quan Kim Đỉnh, hắn cũng không đứng về phía nữ nhân mình âu yếm.

Nhân đây, Tống Khuynh Thành đã hoàn toàn chết tâm với Thượng Quan Kim Đỉnh.

Vì trả thù phụ tử Thượng Quan, vì trả thù Thiên Lôi thành, Tống Khuynh Thành trộm đánh cắp Thiên Lôi Thần Phủ trấn áp ma vật trong Thiên Lôi thành, thả ra ma vật mà Thiên Lôi thành ngầm trấn áp vạn năm.

Trong lúc nhất thời, Thiên Lôi thành sinh linh đồ thán, mặc kệ là tu sĩ hay là người thường, thậm chí cả yêu thú trên núi cũng không thể may mắn thoát nạn, đều bị ma vật kia giết chết.

Thiên Lôi thành trong một đêm biến thành một mảnh phế tích.”
“Khuynh Thành làm đúng, cái loại người phụ lòng đó không nên buông tha.” Nói đến đây, Kiều Thụy vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Trận đại nạn này làm Thiên Lôi thành chết rất nhiều người, chỉ có bộ phận người bình an mà trốn khỏi Thiên Lôi thành.

Sau đó, Thượng Quan Kim Đỉnh mời tới năm vị Trận Pháp Sư cấp bốn liên thủ bố trí xuống khóa ma đại trận, một lần nữa phong ấn lại ma vật.

Sau đó, Thượng Quan Kim Đỉnh liền đi khắp nơi tìm Tống Khuynh Thành rơi xuống, không còn xuất hiện nữa.…”
“Vậy… vậyThượng Quan Phong đâu?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy bức thiết mà truy vấn.
“Đã chết.

Vào thời điểm Tống Khuynh Thành ăn trộm Thiên Lôi Thần Phủ, bị tam đại trưởng lão của Thiên Lôi thành phát hiện.

Tam đại trưởng lão vốn có thể giết chết Tống Khuynh Thành giữ lại Thiên Lôi Thần Phủ.

Nhưng phụ tử Thượng Quan đồng thời ra tay giúp trợ Tống Khuynh Thành chạy thoát.

Mà Thượng Quan Phong vì cứu Tống Khuynh Thành mà ăn một chưởng của trưởng lão, đương trường tặng đi tính mạng.”
"Thượng Quan Phong này thật đúng là……” Nghe đến đó, Kiều Thụy cũng không biết nên bình phán Thượng Quan Phong như thế nào.
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Nói hắn đê tiện vô sỉ, hắn có thể vì Khuynh Thành đi tìm chết.

Nói hắn xấu xa bất kham, hắn lại có thể vì Khuynh Thành bất chấp tất cả.

Thật ra, trái lại ngẫm lại, Thượng Quan Phong không từ thủ đoạn cũng muốn được cùng Khuynh Thành bên nhau, ngược lại thì Thượng Quan Kim Đỉnh lắc lư không chừng, trước mặt tình yêu vô pháp thủ vững đến cuối cùng, người trước càng yêu đến dũng cảm, cũng càng chấp nhất.
“Nếu là Tiểu Thụy, Tiểu Thụy muốn một ái nhân như là Thượng Quan Kim Đỉnh, lắc lư giữa tình yêu và tình thân, hay là muốn một ái nhân có thể vì đệ mà không từ thủ đoạn, bất chấp tất cả?" Ôm ái nhân bả vai, Liễu Thiên Kỳ cười hỏi.
“Ta… ta đương nhiên là……” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy chớp chớp đôi mắt đẹp hắc bạch phân minh.
Chuyện này nên trả lời như thế nào nhỉ? Thật ra, mỗi người hẳn đều muốn một ái nhân toàn tâm toàn ý yêu mình đi? Chỉ là, tình yêu của Thượng Quan Phong đối với Khuynh Thành, thật sự là có chút quá không từ thủ đoạn!
Ngắm khuôn mặt nhỏ do dự không ngừng kia của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng kéo người vào trong lồng ngực, vuốt ve sợi tóc mềm nhẹ của ái nhân.
“Nếu có người muốn tách ta và Tiểu Thụy ra, ta sẽ đem người kia bầm thây vạn đoạn.

Nếu chỉ có đê tiện vô sỉ, không từ thủ đoạn mới có thể cùng Tiểu Thụy ở bên nhau, vậy ta tình nguyện làm một ác ma cũng không làm thánh nhân.

Vì đệ, ta nguyện thành ma!” Dán ở bên tai ái nhân, Liễu Thiên Kỳ từng câu từng chữ tràn đầy tình yêu chân thành tha thiết với người trong lồng ngực.

Kỳ thật, từ ban đầu giải độc, dụ dỗ, đến sau lại thận trọng từng bước, cẩn trọng bảo hộ, Liễu Thiên Kỳ hắn vì người trong lồng ngực, làm sao không phải đê tiện vô sỉ.

Dùng ra đủ loại thủ đoạn, sống sờ sờ mà cướp người từ nam chính lại đây?
“Ưm, ta cũng nguyện ý, nguyện ý vì Thiên Kỳ mà không từ thủ đoạn, đê tiện vô sỉ, làm một ác ma ai cũng không dám tách chúng ta ra.” Từ trong lồng ngực ái nhân nâng lên đầu nhỏ, nhìn chằm chằm khuôn mặt thâm tình của ái nhân, Kiều Thụy từng câu từng chữ nói đến vô cùng nghiêm túc.
Làm thánh nhân có cái gì hay? Y không làm được vĩ đại như Thượng Quan Kim Đỉnh, đem Thiên Kỳ nhường cho kẻ khác.

Thiên Kỳ là của y, là của một mình y.

Dẫu cơ không từ thủ đoạn, đê tiện vô sỉ, y cũng muốn bá chiếm Thiên Kỳ của y, tuyệt đối không nhường cho người khác!
Được đến câu trả lời như vậy, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng cúi đầu, si ngốc mà vọng vào đôi mắt y.
“Thiên KỳQ, huynh là của ta, của riêng mình ta.

Ta muốn cả đời đều bá chiếm huynh, ai cũng đừng hòng đoạt huynh đi.

Ai cũng đừng hòng tách chúng ta ra.” Áp xuống đầu ái nhân, Kiều Thụy chủ động hôn lên cánh môi hắn.
“Ừ……” Liễu Thiên Kỳ khẽ lên tiếng, nhiệt tình mà đáp lại nụ hôn này.
Vài ngày sau, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy rời khỏi Thiên Hải trấn, tiếp tục lên đường.
Đi khỏi địa giới Thiên Hải trấn là từng ngọn từng ngọn sơn trà, núi hoang, núi yêu thú….

Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy lại trải qua những ngày màn trời chiếu đất.
Trên núi hoang, Liễu Thiên Kỳ bắc nồi to lên, nấu bữa cơm mỹ vị, bồi ái nhân cùng nhau ăn cơm trưa.
“Thiên Kỳ, chúng ta rời Thiên Hải trấn đã mười hai ngày, không phải huynh nói Thiên Lôi thành ở ngay phía nam Thiên Hải sao? Sao còn chưa nhìn đến Thiên Lôi thành nữa?” Kiều Thụy một bên ăn cơm, một bên tò mò mà dò hỏi.
“Nhanh thôi, lại ba ngày nữa là đệ có thể nhìn thấy địa điểm cũ của Thiên Lôi thành.

Nhưng nơi đó có Tỏa Ma Trận, chúng ta chỉ có thể ngoài trận pháp xem một cái.”
"Dạ...” Kiều Thụy gật đầu, tiếp tục gặm thịt yêu thú trong tay.

Liễu Thiên Kỳ cầm khăn tay, sủng nịch mà lau khóe miệng cho ái nhân.
Bỗng nhiên, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đồng thời đều cảm giác được ba cổ linh lực dao động.

Hai người đối diện liếc nhìn nhau một cái, Liễu Thiên Kỳ lấy hai lá Phản Đạn phù ra, dán cho mình và Kiều Thụy mỗi người một lá.
Không bao lâu, sau lưng hai người liền có công kích đánh úp lại đây.

Hai người kích hoạt ngay Phản Đạn phù trên người, bèn nghe được hai âm thanh hộc máu phốc phốc vang lên sau lưng.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đứng dậy, cười nhìn về phía phía sau, phát hiện ngoài 30 mét có ba nam tu đang đứng.

Người dẫn đầu là thực lực Trúc Cơ đỉnh, giờ phút này là bình yên vô sự.

Hai người đứng bên cạnh gã là Trúc Cơ hậu kỳ lại đều khóe môi mang theo máu, hiển nhiên chính là hung thủ đánh lén ban nãy.
"Ba vị đạo hữu, chúng ta chưa từng gặp mặt, các ngươi đánh lén sau lưng như vậy, không tốt lắm đâu.” Liễu Thiên Kỳ híp mắt nhìn ba người, bên khóe miệng treo một nụ cười lạnh băng.
“Hừ, hai tên tiểu tử khốn kiếp, chất nữ* ta là các ngươi giết đúng không?” Người dẫn đầu hừ lạnh ra tiếng, vẻ mặt khinh bỉ mà nhìn về phía hai tiểu tử Trúc Cơ sơ kỳ này.
(*cháu gái)
“Chất nữ?” Nghe thấy chuyện này, Liễu Thiên Kỳ nhướng mày.

Gã nói chính là tỷ muội Tần gia, hay là Lan Hương?
“Ngươi không cần giảo biện, hai muội muội của ta chính là các ngươi giết.

Đây là đá và pháp khí các ngươi bán cho cửa hàng vật liệu, đều là đồ của muội muội ta!” Nói rồi, một tu sĩ bị thương lấy ra một kiện pháp khí, lý thẳng khí tráng mà nói.
Liếc thấy đối phương lấy ra đúng là một kiện pháp khí cấp ba của Tần Song Song, Liễu Thiên Kỳ hiểu rõ.

“Hóa ra Tần Song Song và Tần Phương Phương là muội muội của ngươi sao?”
“Không sai, các nàng là Ngũ muội và Lục muội của ta.


Hai tên rùa rụt cổ không biết sống chết các ngươi, dám đụng đến người Tần gia ta, quả thực là tìm chết!” Một nam tu chống nạnh nhìn hai người, vênh mặt hất hàm mà nói.
“Không sai, hai tên Trúc Cơ sơ kỳ cũng dám khiêu khích Tần gia bọn ta.

Các ngươi rõ ràng chính là chán sống!” Nhìn hai con kiến nhỏ bé trước mắt, một vị nam tu khác cũng không để vào mắt, vừa nãy nếu không phải bọn họ quá sơ suất, căn bản là sẽ không bị thương.
“Được rồi, người là ta giết.

Vô nghĩa không cần nhiều lời, các ngươi muốn đánh thì cùng lên đi!” Nói rồi, Kiều Thụy hướng tới hai huynh đệ dõng dạc kia ngoắc ngón tay.

Ca ca của tỷ muội Tần gia sao? Chắc cũng chẳng mạnh hơn hai ả ngu xuẩn kia được bao nhiêu.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng sư tử vồ thỏ cũng xuất toàn lực, nên tư thế Kiều Thụy triển khai công kích cũng không hề khinh địch.
“Tiểu tử thúi!” Liếc thấy chỉ có một mình Kiều Thụy một bộ nóng lòng muốn thử, Liễu Thiên Kỳ đứng một bên căn bản không nhúc nhích, hai huynh đệ càng giận đến ngứa răng, tung pháp khí của mình ra rồi tiến công về phía Kiều Thụy.
Nhìn hai người trước tiên đã lấy ra pháp khí, Kiều Thụy bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, Tần gia này dù có là luyện khí thế gia cũng không cần vừa lên tới liền tung pháp khí xuất hiện chứ? Đây là sợ người khác nhìn không ra bọn họ là người của luyện khí thế gia sao?
Kiều Thụy lấy một địch hai, đánh lên với hai nam tu bị thương kia.

Người cầm đầu Tần gia nghiêng đầu, nhìn thoáng qua hai đứa cháu, không hề cử động.

Thấy đối phương không động, Liễu Thiên Kỳ cũng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Ước chừng qua nửa chén trà nhỏ công phu, Trúc Cơ hậu kỳ cầm đầu kia nhìn đến hai cháu trai cầm pháp khí cấp ba thượng đẳng lại bị Kiều Thụy dùng một đôi thiết quyền đánh đến liên tiếp bại lui, gã có chút thiếu kiên nhẫn.
Nhìn thấy đối phương mặc niệm chú ngữ muốn sử dụng linh thuật, cánh tay Liễu Thiên Kỳ vừa chuyển, ba viên thủy cầu liền lơ lửng trước mặt hắn.

Còn không đợi người Tần gia kia ra tay, thủy cầu của Liễu Thiên Kỳ đã bay thẳng đến người nọ.
Vốn dĩ người Tần gia kia là định sử dụng linh thuật đánh lén Kiều Thụy, trợ giúp hai chất nhi một tay.

Nhưng khi nhìn thấy thủy cầu của Liễu Thiên Kỳ từng bước tới trước mặt, gã không còn lựa chọn, đành phải đổi thành sử dụng linh thuật của mình ngăn cản thủy cầu của Liễu Thiên Kỳ.
"Ầm…."
Ba viên hỏa cầu và ba viên thủy cầu va chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang lớn, vị Tần gia này trực tiếp bị xốc bay ra ngoài.
“A, Lục thúc!” Thấy tình cảnh như vậy, hao người đang đánh nhau với Kiều Thụy đều kinh hô ra tiếng.
Liễu Thiên Kỳ phi thân, đi đến trước mặt vị Lục thúc Tần gia nọ.
“Ngươi….

ngươi không phải Trúc Cơ sơ kỳ.

Ngươi….

ngươi là người nào? Vì sao… vì sao phải đối phó Tần gia chúng ta?" Lão Lục Tần gia quỳ rạp trên mặt đất, liên tiếp phun ra hai ngụm máu to, mất sức thật lớn mới bò lên nổi.
Nhìn lão Lục Tần gia ngồi liệt dưới đất, Liễu Thiên Kỳ cười lạnh ra tiếng.

“Ngươi nói quá nhiều!” Giọng nói lạc đi, Liễu Thiên Kỳ bắn ra một viên bọt nước lớn cỡ quả nho, hướng tới lão Lục Tần gia công kích qua.
“A……” Lão Lục Tần gia kinh hô ra tiếng, vội vàng lấy pháp khí ra ngăn cản.
“Đùng……” Một kiện pháp khí cấp ba đỉnh cấp bị đánh nát, bọt nước trực tiếp bắn thủng vào mi tâm của lão Lục Tần gia.
“A… a……” Thân mình lão Lục Tần gia quơ quơ, thi thể ngã phịch xuống mặt đất.
“Lục thúc!” Kinh hô ra tiếng, hai tiểu bối Tần gia không thể tin tưởng mà nhìn Lục thúc trên mặt đất, chỉ hai chiêu đã bị một tên Trúc Cơ sơ kỳ đánh chết, có chút không thể tin tưởng.
“Hây!” Một quyền nện lên đầu một nam tu Tần gia, Kiều Thụy trực tiếp giải quyết một tên.
“A, tam ca, tam ca!” Nhìn Tam ca ngã xuống đất bỏ mình, một nam tu còn lại cuối cùng kinh hô lên.
“Hừ, đến lượt ngươi!” Nói rồi, Kiều Thụy hướng tới đối thủ còn chém bàn tay ra.
Nam tu này tung ra pháp khí ngăn cản công kích của Kiều Thụy, rồi hắn lấy ra Truyền Tống phù, cuống quít kích hoạt, chạy thoát vô tung vô ảnh.
“Đáng giận, để hắn chạy mất rồi!” Đập nát pháp khí lại phát hiện người chạy, vẻ mặt Kiều Thụy buồn bực
“Xử lý thi thể, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đã nhổ lấy nhẫn không gian của hai người.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, vội vàng phóng hỏa thiêu hủy thi thể hai người này.
Ba ngày sau, Kiều Thụy được như ý nguyện mà thấy được tòa Thiên Lôi thành bị bao phủ trong Tỏa ma trận.
“Đáng tiếc, một tòa thành khá tốt, đã biến thành tử thành!” Nhìn một vòng Tỏa Ma Trận quanh tòa thành, Kiều Thụy thở dài liên tục.
“Đã hoang phế được trăm năm rồi.

Cho dù có một ngày ma vật trong Tỏa Ma Trận bị tiêu diệt, chỉ sợ nơi này cũng không thể quay về như trước.”
“Đúng vậy, Khuynh Thành và Thượng Quan Kim Đỉnh cũng không thể lại ân ái giống như trước nữa.

Hết thảy đều không thể quay lại.” Nghĩ đến hai người yêu nhau cuối cùng rơi vào bi kịch xong việc như thế, Kiều Thụy cảm thấy thật tiếc hận.
“Tiểu tử thúi, phóng ta ra đi, để ta nhìn xem Tỏa Ma Trận này một cái!” Trong túi dưỡng thú, Kim Diễm đánh trống reo hò muốn ra ngoài.

Nghe được nó thỉnh cầu, Kiều Thụy mở túi dưỡng thú ra, xách theo đuôi cáo, đem Kim Diễm xách ra ngoài luôn.
“Ế ế ế, ngươi đừng thô lỗ như vậy chớ!” Bị xách ra đứng chổng ngược giữa không trung, Kim Diễm bất mãn kháng nghị ra tiếng.
“Phải không? Ta rất thô lỗ sao?” Kiều Thụy nhướng mắt, buông lỏng tay ra.
“Xoạch……” Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Kim Diễm ngã phịch trên mặt đất, nằm bẹp thành hình chữ X.
Nhìn tiểu hồ ly nằm bẹp trên đất như con chó chết, Liễu Thiên Kỳ phụt một tiếng, rất không cho mặt mũi mà cười.
“Ha ha ha, còn dám nói ta thô lỗ, xem ta có đánh bạo đầu ngươi hay không.” Từ trên cao nhìn xuống hồ ly ngốc dưới đất, Kiều Thụy khó chịu mà cảnh cáo ra tiếng.
“Hừ, chỉ có nữ tử và Kiều Thụy đều khó dưỡng* như nhau!” Từ trên mặt đất bò dậy, Kim Diễm rất nhân tính hóa dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ bụi bám trên người.
(*câu này của Khổng Tử: “Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã”, nhưng lại không biết phía sau còn có một câu: “Cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán”.

Có nghĩa là “Duy có bọn con gái và tiểu nhân là khó dạy bảo; nếu mình gần họ và dễ dãi với họ thì họ sinh ra lờn mặt, còn mình nghiêm nghị thì họ oán ghét”.

Đa số mọi người đều chỉ đọc câu đầu và hiểu sai, cố ý bóp méo đi để lấy đả kích nữ giới)
“Cái gì khó dưỡng?” Kiều Thụy chưa từng học hành, biết chữ cũng đều là học của một cổ giả trong thôn.

Nên rất nhiều thứ trong sách chi, hồ, giả, dã gì đó, y đều không hiểu lắm.
“Không, không có gì!” Kim Diễm lắc đầu, vẻ mặt lấy lòng nói.
“Tiểu Thụy là chủ nhân của ngươi, nếu đệ ấy là tiểu nhân, như vậy ngươi cũng là tiểu nhân thôi.

Bớt chơi trò lòng dạ hẹp hòi trước mặt ta đi!” Liễu Thiên Kỳ nói chuyện, mặt trầm xuống, hắn giơ tay lên, Kim Diễm liền bị một dây thừng nước treo lơ lửng giữa không trung.
“Biết, biết rồi.” tiểu hồ ly Kim Diễm gật đầu, vội vàng xin khoan dung.
Liễu Thiên Kỳ xua tay, giải khai trói buộc trên người nó.

Nhưng lúc này Kim Diễm không rơi xuống mặt đất, mà là sớm có dự kiến trước bay lên.
“Liễu Thiên Kỳ, tên thê nô!” Kim Diễm hướng tới Liễu Thiên Kỳ làm một cái mặt quỷ, lấy lòng bay đến bên người Kiều Thụy.
“Tiểu tử thúi, ma vật kia với ta mà nói chính là đại bổ đó! Nếu ta có thể ăn nó, thực lực của ta đây nói không chừng có thể khôi phục được rất nhiều.

Ngươi đem Tử Viêm đỉnh của ngươi cho ta mượn đê!”
“Ăn ma vật? Ngươi có thể ăn được nó? Tên kia chính là rất lợi hại.

Trăm năm trước người trong Thiên Lôi thành này đều bị nó giết! Hơn nữa, yêu thú hút vào ma khí sẽ phát cuồng mà chết.

Ngươi có thể được không?” Kiều Thụy chớp chớp mắt, không yên tâm mà nhìn về phía ái sủng của mình.
Tuy Kim Diễm có đôi khi hơi nhây, rất thiếu đánh, nhưng Kim Diễm dù sao cũng là thú sủng của y, cùng y bên nhau nhiều năm như vậy, Kiều Thụy đối với nó vẫn rất có cảm tình, tất nhiên là không muốn nó mạo hiểm.

“Không cần lo lắng, ta cũng không phải là yêu thú, ta là linh thú mà! Là khắc tin của bọn ma vật và tà ám!” Kim Diễm vỗ bộ ngực, vẻ mặt tự hào mà nói.
“Ngươi chung quy nói thực lực của ngươi khôi phục đỉnh, ngươi sẽ rất lợi hại.

Nhưng ngươi trước nay chưa từng nói qua, trước đó thời kỳ đỉnh phong ngươi rốt cuộc có thực lực gì." Nhìn Kim Diễm, Liễu Thiên Kỳ tò mò hỏi.

Chuyện này trong nguyên tác cũng không nói đến, nên Liễu Thiên Kỳ cũng không rõ lắm.

“Ta….

ta vào thời đỉnh điểm lợi hại lắm á, ta chính là cấp tám, linh thú cấp tám ấy.

Ta cũng có thể hóa thành hình người.

Nếu không phải tại tên khốn đáng giận kia, sao ta lại bị thương nặng đến như vậy, còn bị ném đến địa phương quỷ quái chim không thèm ỉa này!" Nói đến đây, Kim Diễm oán giận liên tục.
“Cấp tám à? Kia không phải là cấp bậc Hợp Thể sao? Ngươi….

Thời kỳ toàn thịnh thế mà lợi hại như vậy!” Kiều Thụy chớp chớp mắt, có chút không thể tin tưởng.
Nghe nói, phụ thân kia của An thúc là một vị Luyện Hư lão tổ, là cao thủ cấp bảy.

Không thể tưởng được tiểu hồ ly của mình thế mà là cấp tám.

So với Luyện Hư lão tổ kia còn muốn lợi hại hơn nữa!
“Ngươi nói tên khốn kia là ai? Đối thủ một mất một còn của ngươi sao?” Trong nguyên tác hình như có đề cập đến một con linh thú như vậy.
“Đúng vậy, tên khốn kia thật sự là quá đáng giận.

Rõ ràng là ta thích Chu Tước muội muội trước.

Hắn cứ muốn cướp của ta, còn nói muốn quyết đấu với ta, nói ai thắng thì cùng Chu Tước muội muội ở bên nhau.

Kết quả….

kết quả ta đã đánh thua, bị hắn thành trọng thương, sau đó, cũng không biết là tên khốn đó canh lúc hỗn loạn đánh lén ta, đánh ta từ tiên cảnh linh thú ra ngoài.

Kết quả, ta rớt xuống cái địa phương chim không thèm ỉa này nè!" Nói về chuyện cũ của mình, Kim Diễm khẽ thở dài một tiếng, đáy lòng tràn đầy nghẹn khuất.
"Vậy đối thủ một mất một còn của ngươi là linh thú, hay là con người? Rất lợi hại sao?” Nhìn chằm chằm Kim Diễm, Kiều Thụy tò mò hỏi.
“Tên kia cũng là linh thú, hắn là linh thú cấp chín, là một con Băng Diễm Kỳ Lân.

Hừ hừ, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bắt nạt ta!” Nói đến đối thủ một mất một còn này của mình, Kim Diễm liền thấy bực mình.

“Không sợ, chờ sau này, ta và Thiên Kỳ sẽ báo thù cho ngươi.”
Nghe vậy, Kim Diễm khinh thường mà bĩu môi.

“Tiểu tử thúi, ngươi thật đúng là biết nói giỡn, tên kia là cấp chín đó, thực lực cấp chín hậu kỳ đó.

Chỉ bằng ngươi và Liễu Thiên Kỳ hay tên cấp bốn tay mơ, chưa kịp tới trước mặt hắn cũng đã hóa thành một vũng máu đen rồi!"
“Hừ, ngươi đúng là không có lương tâm, thật biết nâng chí khí người khác!" Bị quét mặt mũi, Kiều Thụy khó chịu mà hung hăng vò vò lỗ tai Kim Diễm.
“Ờm, ta….

Ta ăn ngay nói thật chứ bộ!”
“Nếu ngươi là linh thú, vậy tất nhiên là hậu duệ của Cửu Vĩ Hồ, ta nghĩ ngươi hẳn cũng có thể thành tựu thực lực cấp chín chứ?” Hồ ly bình thường không có tư cách trở thành linh thú mới phải!
“Ta….

Ta đương nhiên là Cửu Vĩ Hồ thuần chủng.

Chỉ là ta tu luyện không có nhanh bằng tên kia thôi.

Ta toàn bị hắn bắt nạt, bị hắn đánh mà mặt mũi bầm dập.” Nói đến cái này, vẻ mặt Kim Diễm buồn bực
“Được rồi, ngươi có rảnh tự oán hối tiếc, vẫn nên suy nghĩ nhiều hơn làm sao khôi phục lại thực lực của mình, đánh bại đối thủ một mất một còn của ngươi đi!” Nhìn tiểu hồ ly nhắc tới Băng Diễm Kỳ Lân liền thao thao bất tuyệt kia, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Băng Diễm Kỳ Lân này trong nguyên tác cũng không phải là đối thủ một mất một còn của Kim Diễm, mà là nam nhân của Kim Diễm.

Nhưng giờ phút này con hồ ly ngốc Kim Diễm hẳn là còn chưa ý thức được tâm tư của đối thủ một mất một còn đối với nó đi?
“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, cho nên, ta muốn ăn ma vật kia, khôi phục thực lực của ta!”
“Chỉ là, khóa ma đại trận này là đại trận cấp bốn, ngươi có thể phá được sao?” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ âm thầm nhíu mi.
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Trận pháp này chính là kiệt tác do năm vị Trận Pháp Sư cấp bốn khổ tâm liên thủ, cũng không phải dễ dàng bị mở như vậy.
“Đúng vậy, ngươi lại không hiểu trận pháp, ngươi có thể phá vỡ trận pháp này ư?” Nói đến đây, Kiều Thụy cũng lo lắng mười phần.
“Tuy ta không hiểu trận pháp, nhưng ta có thể thấy được lỗ hổng trận pháp, hơn nữa, trận pháp này đã có trăm năm lịch sử, có mấy chỗ đều đã nhiều năm thiếu tu sửa, rất nhanh sẽ xuất hiện vết rách.

Chỉ cần hai ngươi cho ta mấy lá Bạo Tạc phù cấp bốn là ta có thể nổ cho nó mở ra.

Sau đó ta lại đi vào thu lấy ma vật kia, không phải được rồi sao?”
“Hai mươi lá linh phù cấp bốn? Ngươi tưởng linh phù cấp bốn là cải trắng sao? Há mồm liền đòi ta hai mươi lá?" Nghe được yêu cầu vô lễ của Kim Diễm, Kiều Thụy buồn bực không thôi.
“Không phải cải trắng, nhưng mà ngươi có mà.

Ngươi có năm mươi lá lận mà? Liễu Thiên Kỳ cũng có bốn mươi còn gì!" Nếu không phải tên Liễu Thiên Kỳ này quá bại gia, đối phó với nữ nhân thúi kia dùng hết mười lá, hắn cũng còn năm mươi lá.
“Ngươi có mấy phần nắm chắc?” Liễu Thiên Kỳ híp mắt nhìn Kim Diễm, nghiêm túc vô cùng hỏi.
Nếu có thể thành công, Liễu Thiên Kỳ không ngại đầu tư, nhưng nếu không thể được việc, vậy không có gì tất yếu.
“Ừm, bảy phần đi! Ma vật kia đã bị nhốt vạn năm, đã sớm nguyên khí đại thương.

Hơn nữa, nếu như ta có Tử Viêm đỉnh mà nói, nhất định có thể bắt được nó.”
“Bắt được? Ngươi không phải nói muốn ăn nó sao?” Nhìn Kim Diễm, Kiều Thụy hồ nghi hỏi.
“Có thể bắt từ từ ăn, trực tiếp ăn luôn thì ta không tiêu hóa nổi.”
“Đem Tử Viêm đỉnh cho nó đi!” Nhìn Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ ý bảo đối phương đưa Tử Viêm đỉnh cho Kim Diễm.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, đem Tử Viêm đỉnh ra.

Kim Diễm lập tức dùng hai chân trước nhận lấy, thu vào trong không gian tùy thân của mình.
“Ngươi……” Nhìn Tử Viêm đỉnh chớp mắt đã biến mất, Kiều Thụy khiếp sợ nói không nên lời.
Nhìn Kim Diễm, đồng tử Liễu Thiên Kỳ cũng không khỏi rụt rụt, đây là cái gọi là không gian tùy thân ư?.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi, truyện Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi, đọc truyện Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi, Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi full, Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top