Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 122: 122


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi



Nam tử áo đen vừa đi, Kiều Thụy liền cảm giác được hai đạo tầm mắt âm trắc trực tiếp rơi xuống trên người mình, y ngẩng đầu, bất đắc dĩ mà nhìn về hướng tầm mắt phát ra.
“Thiên Kỳ, ta….

chỉ là liếc mắt nhìn hắn một cái mà thôi, huynh làm gì vậy?” Kiều Thụy vô tội mà nháy mắt, y nói mà vẻ mặt ấm ức.

Chẳng qua chính là trùng hợp mà nhìn đối phương một cái thôi mà, Thiên Kỳ thật đúng là thích ăn dấm!
“Không cho phép nhìn nam nhân khác!” Liễu Thiên Kỳ trừng mắt nhìn ái nhân, bá đạo mà yêu cầu.
“Được được được, không nhìn, Thiên Kỳ không cho ta nhìn thì ta không nhìn.” Chủ động kéo lại tay ái nhân, vẻ mặt Kiều Thụy lấy lòng mà nói.
“Đệ đó!” Liễu Thiên Kỳ giơ tay, chọc chọc cái trán ái nhân, than nhẹ ra tiếng.
Hai người ở trong phòng khách đợi một chén trà công phu, một nữ nhân mặc xanh váy áo màu lam đi ra từ bên trong cùng với nam tử áo đen kia.
“Hai vị đạo hữu, đây là chủ nhân nhà ta —— Lan Hương đại sư!” nam tử áo đen nhẹ giọng giới thiệu.
“Vãn bối bái kiến tiền bối!” Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cúi đầu, vội vàng chào hỏi.
“Hai vị sư điệt không cần đa lễ, mời ngồi!” Nói rồi, Lan Hương thần thái tự nhiên mà ngồi trên chủ vị.
“Đa tạ tiền bối!” Gật đầu, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ngồi ở một bên ghế.
Tuy nói, mọi người đều là Kim Đan, kêu một tiếng tiền bối hơi có hại.

Nhưng Liễu Thiên Kỳ cảm thấy, nữ nhân này cũng hơn hai trăm tuổi, làm bà nội mình cũng đủ rồi, nên một tiếng tiền bối thật sự không tính là cái gì.
Nhìn vị Lan Hương đại sư này, Kiều Thụy không khỏi nhướng mày.

Vị Lan Hương đại sư này tuy nói đã hơn 200 tuổi, nhưng bảo dưỡng thoả đáng, lại là Kim Đan trung kỳ, nên nhìn khuôn mặt cũng chỉ là bộ dáng hai mươi mấy tuổi, cùng nam tử áo đen đứng bên cạnh cũng là đăng đối mười phần.

Nhưng dung mạo người này cũng không phải khiến Kiều Thụy cảm thấy hứng thú, Kiều Thụy hứng thú chính là thực lực của đối phương.
Đối phương và Kiều Thụy là thuần hệ hỏa như nhau, lại là Kim Đan trung kỳ.

Nếu đánh lên tới, không biết mình có thể thủ được mấy chiêu với đối phương nhỉ?
Làm võ tu, Kiều Thụy cũng hiếu chiến như những võ tu khác, trong xương cốt đã có cái loại chiến ý phấn khởi này, một nhân vật có tính khiêu chiến như vậy xuất hiện trước mắt, khó tránh khỏi sẽ không động tâm tư khiêu chiến.
Nhưng bộ dáng y nóng lỏng muốn thử này, dừng trong mắt Liễu Thiên Kỳ đã hoàn toàn không phải vậy nữa.

Nhìn ái nhân trước sững sờ nam nhân kia, giờ lại sững sờ Lan Hương, mặt Liễu Thiên Kỳ lại càng đen thêm ba phần.
“Không biết hai vị hiền chất muốn luyện chế pháp khí dạng gì?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Lan Hương thấp giọng hỏi.
“Cái này……” Liễu Thiên Kỳ nhướng mày, nhìn hướng về phía nam tử áo đen đứng một bên.
“A, ta đi pha trà cho hai vị đạo hữu!” nam tử áo đen lập tức hiểu ý, xoay người rời đi.
Nhìn thấy nam tử áo đen đi rồi, còn không quên giúp đỡ bọn họ đóng lại cửa phòng, Liễu Thiên Kỳ khẽ gật đầu.

Hắn chuyển hướng về phía Lan Hương.
“Là thế này đại sư, trong tay chúng ta có một kiện pháp khí cấp ba tổn hại,chúng ta muốn đem pháp khí chữa trị một chút!”
“Ồ, lấy tới ta xem một chút!” Lan Hương mở miệng, ý bảo lấy pháp khí ra đây.
“A, ở chỗ này!” Nói rồi, Kiều Thụy lấy Vạn Dương Tán của mình ra.
Lan Hương duỗi tau, tiếp nhận Vạn Dương Tán tràn đầy vết rách, không khỏi nhướng nhướng mày.
Thật kỳ lạ, vì sao pháp khí này cầm trong tay cảm giác lại thân thiết như vậy, không giống bình thường như vậy?
“Pháp khí này tổn hại rất nghiêm trọng, muốn chữa trị thì yêu cầu tăng thêm tài liệu luyện khí.” Tỉ mỉ nhìn một chút chiếc dù bị hao tổn nghiêm trọng trong tay, Lan Hương nghiêm túc mà nói.
“Bọn ta đã chuẩn bị tài liệu!” Nói rồi, Kiều Thụy lấy ra khối Tinh Diệu thạch cấp bốn kia.

Nhìn thấy khối Tinh Diệu thạch cấp bốn, Lan Hương hơi hơi sửng sốt một chút, đáy mắt chợt lóe qua một mạt tham lam rồi biến mất.
"Muốn đem tài liệu cấp bốn dung hợp vào pháp khí cấp ba, vậy là tương đương như luyện chế một kiện pháp khí cấp bốn.

Giá cả này cũng không phải giá cả chữa trị pháp khí cấp ba." Nhìn hai người, Lan Hương có lòng mà đề tỉnh một câu.
“Tiền bối cho cái giá đi!” Đối với chuyện này, Liễu Thiên Kỳ đã sớm chuẩn bị tâm lí.
“Mười vạn linh thạch.

Hơn nữa ta không cam đoan ta có thể thành công.

Nếu thất bại, ta có thể không thu mười vạn linh thạch phí dịch vụ này.

Nhưng, ta sẽ không bồi thường pháp khí và tài liệu cho các ngươi.

Điểm này hy vọng các ngươi minh bạch.” Lời này, Lan Hương nói nghiêm túc mười phần.
“Đương nhiên!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Mười? Mười vạn...?” Nghe thấy cái giá trên trời này, Kiều Thụy nuốt một ngụm nước miếng, không khỏi có chút đau lòng.
Bọn họ bán tất cả gia sản trong bí cảnh lộng được, hiện tại cũng chỉ có mười lăm vạn linh thạch.

Giờ ngược lại, đối phương mở miệng chính là mười vạn!
“Luyện chế pháp khí cấp bốn chi phí khá lớn.

Hơn nữa, một kiện pháp khí cấp bốn ở hội đấu giá ít nhất cũng có thể bán 30 đến 50 vạn linh thạch không chừng.

Cho nên, giá mười vạn linh thạch cũng không phải rất cao!” lời nói này, Lan Hương nói theo lý thường.
“Ừm….” Nghe đối phương nói như vậy, Kiều Thụy khẽ gật đầu.

Cũng biết, luyện chế pháp khí cấp bốn không phải chuyện dễ, người ta muốn mười vạn linh thạch cũng là tất yếu.

“Được rồi, đây là năm vạn linh thạch, sau khi thành công, vãn bối lại đem năm vạn linh thạch đưa lại đây cho tiền bối.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra năm vạn linh thạch, tính cả khối Tinh Diệu thạch kia, cùng nhau giao cho đối phương.
“Được.

Nếu không thành công, năm vạn linh thạch này ta sẽ trả về cho ngươi!” Tiếp nhận linh thạch và Tinh Diệu thạch tới, Lan Hương nghiêm túc mà bảo đảm.
“Như thế thì xin làm phiền tiền bối!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu hành một cái đại lễ.
“Ba ngày sau, hai người hãy tới lĩnh pháp khí!”
“Được, vãn bối cáo từ!” Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đứng dậy, cùng nhau rời đi.
Trên đường trở về khách điếm, Kiều Thụy lại cảm giác được một trận âm u sau lưng.

Quay đầu lại thấy ái nhân mang gương mặt đen thui, Kiều Thụy vui vẻ.

“Ha ha ha, huynh làm sao vậy, còn ghen nữa à?”
“Lan Hương lớn lên đẹp lắm sao?” Liếc đối phương, Liễu Thiên Kỳ tức giận hỏi.
“Còn tạm đi, nhưng quá già rồi!” Kiều Thụy nhún vai, ăn ngay nói thật.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hòa hoãn như vậy vài phần.

“Đệ biết thì tốt, nữ nhân kia hơn hai trăm tuổi, có thể làm bà nội của đệ!”
“Xì, nàng bao lớn đâu có gì liên quan tới ta đâu, ta lại không phải nam sủng của nàng!” Lời này, Kiều Thụy nói đúng lý hợp tình.
“Không muốn làm nam sủng của người ta, đệ nhìn chằm chằm người ta cái gì?” Hắn không hề nhìn nhầm, rõ ràng ái nhân nhìn chằm chằm đối phương sững sờ.

“Thiên Kỳ, huynh không phát hiện sao? Nàng với ta giống nhau, đều là thuần hệ hỏa, huynh nói xem, nếu ta khiêu chiến nàng, ta có thể đánh thắng nàng không?” Nói đến cái này, Kiều Thụy có chút nhiệt huyết sôi trào.
“Cái này khó mà nói!” Tiểu Thụy là Kim Đan sơ kỳ, Lan Hương là Kim Đan trung kỳ, nếu luận linh thuật, Tiểu Thụy tự nhiên là không bằng đối phương.

Nhưng Tiểu Thụy là võ tu, giá trị vũ lực cao hơn một Luyện Khí Sư rất nhiều.

Nên nếu thật là động tay, Tiểu Thụy cũng không phải không có lực liều mạng.
“Nếu không, chờ ba ngày sau, ta đi khiêu chiến một chút?” Lôi kéo cánh tay Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy nhỏ giọng mà thương lượng với ái nhân.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Chuyện pháp khí xử lý xong thì chúng ta liền rời khỏi nơi này.” Vui đùa cái gì vậy, Liễu Thiên Kỳ lại không phải ngốc, sao có thể để Kiều Thụy đi khiêu chiến một đối thủ Kim Đan trung kỳ kia chứ? Chuyện nguy hiểm như vậy, hắn sẽ không để Tiểu Thụy của hắn làm.
"Ưm, cũng phải, chúng ta còn phải lên đường đi Thiên U Quốc nữa!” Đi Cẩm Châu tìm phụ thân là đại sự, tất nhiên là không nên chậm trễ.
“Biết thì tốt.” Liếc thấy ái nhân vừa nói đến lên đường thì lập tức cúi đầu xuống, Liễu Thiên Kỳ vừa lòng mà gợi lên khóe miệng nhi.

Nghĩ thầm: Tiểu Thụy nhà mình vẫn là rất có chừng mực!
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

“Ý, tỷ tỷ mau xem đây là ai kìa?”
Đi tới một hồi, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy bị hai nữ tu nghênh diện đi tới ngăn cản đường đi.
Liếc thấy người tới, Liễu Thiên Kỳ hơi hơi sửng sốt một chút, nhất thời còn chưa kịp nhận ra.

Nhưng còn Kiều Thụy, sau khi nhìn thấy hai nữ nhân kia, khuôn mặt nhỏ lại lập tức âm đen.

Đôi mắt cũng bởi vì phẫn hận mà trở nên đỏ hồng.
“Ha ha ha, ta còn tưởng rằng là ai đâu.

Hóa ra là hai tên khốn thấy chết mà không cứu!” Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, nữ nhân áo đỏ khinh thường mà trừng mắt liếc nhìn hai người một cái.

Nhìn bộ dáng hai người giống như là đang nhìn hai thứ gì đó vừa dơ bẩn vừa xấu xí vậy.
“Tần Song Song, Tần Phương Phương hai tiện nhân các ngươi!” Dùng tay chỉ vào hai người, Kiều Thụy gào rống ra tiếng, khuôn mặt sớm đã bởi vì phẫn nộ cực độ mà vặn vẹo.
Nghĩ đến năm đó, ở Thiên Mục Sơn, hai tiện nhân này đẩy mình và Đổng Phong về phía yêu thú, mà Thiên Kỳ vì cứu mình mà bị con Cẩu Chu thú ghê tởm kia đâm xuyên qua toàn bộ bả vai, chảy nhiều máu như vậy, bị trọng thương như vậy, Kiều Thụy đã hận đến ngứa răng.

Hận không thể xé nát hai tiện nhân này cho yêu thú ăn.
Nghe được ái nhân hô lên hai cái tên kia, Liễu Thiên Kỳ cũng nhớ tới nhị vị này là người phương nào.
“Hóa ra là cố nhân!” Nhìn hai người, Liễu Thiên Kỳ lạnh lùng gợi lên khóe miệng, mặt lạnh như sương.
Hai ả tiện nhân này, thế mà dám ám toán Tiểu Thụy, thật là không biết sống chết.

Hôm nay, nhất định khiến các ả trả giá đại giới.
“Ha ha ha, hai người các ngươi không phải cũng đi tham gia tuyển chọn của học viện Thánh Đô à? Sao vậy, đã hơn 30 năm mà vẫn là Trúc Cơ sơ kỳ thế?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ sắc mặt lạnh băng và Kiều Thụy hai mắt đỏ đậm vẻ mặt phẫn hận, Tần Song Song mỉm cười nói.

“Tỷ tỷ, bọn họ loại phàm phu tục tử này làm sao có thể so với ngươi? Ngươi chính là thiên tài tu luyện mà.” Nói đến đây, Tần Phương Phương cười nhẹ ra tiếng.
“Hừ!” Liễu Thiên Kỳ hừ lạnh một tiếng, suýt chút nữa bị Tần Phương Phương này chọc tức đến cười.
Hơn ba mươi năm, từ Trúc Cơ sơ kỳ đến Trúc Cơ trung kỳ, tốc độ này cũng gọi là thiên tài? Vậy cái danh thiên tài cũng thật rẻ rúng!
"Hai ả tiện nhân, ta muốn xé nát các ngươi cho yêu thú ăn!” Nhìn hai tỷ muội đang cười bừa bãi, Kiều Thụy cắn chặt răng mà nói.

Dám khiến Thiên Kỳ của ta bị thương, nên bị bầm thây vạn đoạn!
Nhìn nhìn Tần Song Song Trúc Cơ trung kỳ và Tần Phương Phương Trúc Cơ sơ kỳ, Liễu Thiên Kỳ mím môi, không hề nhiều lời vô nghĩa.

Hắn trực tiếp tung ra một lá Kết Giới phù, lập tức phong ấn toàn bộ không gian.
“Ha ha ha, ngươi còn dám phong ấn không gian? Lá gan ngươi thật lớn nha!” Nhận thấy được bên người đột nhiên không còn người đi đường nào nữa, Tần Phương Phương không thể tin tưởng mà chớp chớp mắt, cười to ra tiếng.
“Thứ không biết sống chết! Năm đó, các ngươi ở Thiên Mục Sơn thấy chết mà không cứu, còn làm hại chúng ta bị đào thải bị loại trừ.

Hôm nay, ta khiến cho các ngươi trả giá đại giới!” Nói đến đây, Tần Song Song lấy tiên tử* của mình ra.
(*vũ khí dạng roi)
“Đúng vậy, cho bọn chó thấy chết mà không cứu các ngươi kiến thức một chút lợi hai của tỷ muội Tần gia chúng ta!” Nói rồi, Tần Phương Phương cũng lấy pháp kiếm cấp ba của mình ra.
“Một đôi tiện nhân, ta phải báo thù cho Thiên Kỳ, làm thịt các ngươi, hai ả chó!” Nói rồi, còn không đợi Liễu Thiên Kỳ động thủ, Kiều Thụy xung phong tiến lên, phẫn hận vọt tới hai tỷ muội kia.
Nhìn thấy ái nhân động thủ trước, Liễu Thiên Kỳ bèn lưu lại tại chỗ không nhúc nhích.

Rốt cuộc chỉ là hai ả tu vi Trúc Cơ ngu xuẩn mà thôi, Tiểu Thụy đủ ứng phó rồi.
Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có Kiều Thụy một mình vọt lại đây, Tần Song Song cảm thấy có chút buồn cười.
“Tiểu tử, nếu ngươi đã vội vàng tìm chết như vậy, ta đây liền thành toàn ngươi cho khỏe!” Nói rồi, một roi của Tần Song Song quật ngay về phía Kiều Thụy.
“Hây!” Kiều Thụy dương tay,trảo một cái đã bắt được roi của đối phương, ngọn lửa màu đỏ từ trong lòng bàn tay Kiều Thụy lan tràn mở ra, trực tiếp thiêu lên roi của Tần Song Song.
"A!"
Nhìn từ ngọn lửa uốn lượn phừng phừng trên roi, Tần Song Song bị dọa vội vàng run run tay, ném roi trong tay xuống.
"Tên khốn nạn đáng giận, ngươi thế mà dám thiêu roi của ta, ngươi có biết đây là pháp khí cấp ba đỉnh cấp, là ông nội tự tay luyện chế cho ta hay không!" Nhìn roi trên mặt đất đã bị đốt thành một dúm tro, Tần Song Song như là một người đàn bà đanh đá, không hề có hình tượng mà rống to ra tiếng.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ trợn trắng mắt.

Nha đầu này là có bao nhiêu ngu xuẩn thế? Nếu là một người thông minh gặp phải loại tình huống này, chẳng lẽ không phải nên lựa chọn chạy trốn sao? Sao có thể còn đi rối rắm một roi nát? Chẳng lẽ ả cũng không thể suy nghĩ được, một người có thể thiêu hủy roi của ả, cũng đồng nghĩa có thể trực tiếp thiêu chết ả sao?
"Tên khốn này, quả thực là tìm chết!” Nhìn thấy tỷ tỷ mất đi chiếc roi âu yếm, Tần Phương Phương triển khai pháp kiếm trong tay, đâm tới Kiều Thụy.
Dư quang Kiều Thụy nhìn lướt qua pháp kiếm đã sắp đâm đến nơi, lắc mình né tránh.

Cánh tay y lật qua, kéo lấy tay Tần Phương Phương cánh, ngay sau đó một trận tiếng răng rắc thanh thúy lọt vào tai.

Âm thanh Tần Phương Phương kêu thảm thiết cùng với pháp khí rơi xuống cùng nhau vang lên.
Tay phải Kiều Thụy vặn gãy cánh tay Tần Phương Phương, tay trái một quyền liền bay thẳng đến đập vào mặt Tần Phương Phương.
“A……” Tần Phương Phương kêu thảm thiết một tiếng, đầu bị đập bẹp, óc hỗn hợp với máu chảy ra, tử thi ầm một tiếng ngã xuống trên mặt đất.
“A, muội muội, muội muội……” Nhìn đến muội muội ngã xuống đất, Tần Song Song kinh hô lên.
“Đến ngươi!” Kiều Thụy cất bước đi lên, giơ tay chính là ba quyền, hướng tới mặt và ngực Tần Song Song cùng công kích qua.

Chiêu thức không xinh đẹp chút nào, nhưng mỗi nhất chiêu nhất thức đều trực tiếp vào nơi yếu hại, chỉ cần là bị đánh trúng thì sẽ là khoảnh khắc mất mạng.
Tần Song Song thực lực là Trúc Cơ trung kỳ, bản thân ả xem ra, ả đã là tu sĩ rất lợi hại.

Nhưng ở trước mặt Kim Đan như Kiều Thụy, ả lại mười chiêu cũng không tiếp được.

Ả thậm chí cả cơ hội lấy ta linh phù và pháp khí cũng không có, cứ trực tiếp bị Kiều Thụy tung một quyền đập vỡ nát xương ngực, đánh nát trái tim.
Nhìn Tần Song Song ngã xuống đất, Kiều Thụy vẫn nhớ nỗi hận khó tiêu trong lòng, cất bước đi lên, y bứt hẳn đầu trên cổ hai nữ nhân ra khỏi cổ, máu bắn lên đầy mặt đầy người.
“Tiểu Thụy!” Nhìn ái nhân tàn bạo, thị huyết, cả thi thể cũng không buông tha như thế, Liễu Thiên Kỳ khẩn trương mà nhẹ gọi một tiếng.
Kiều Thụy xoay người lại, nhìn ái nhân đứng ngay bên cạnh mình, gương mặt vặn vẹo tựa như ác ma từ địa ngục của Kiều Thụy chậm rãi hòa hoãn lại, hai mắt một mảnh màu đỏ rực cũng chậm rãi khôi phục thanh minh.
“Đừng như vậy, sẽ sinh ra tâm ma.” Liễu Thiên Kỳ cầm khăn tay, động tác ôn nhu mà nhẹ nhàng chà lau vết máu trên mặt ái nhân.

Thật cẩn thận mà trấn an cảm xúc bực bội của y.
“Thiên Kỳ, huynh là của ta, của một mình ta.

Ta không cho phép….

không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn huynh, khinh phụ huynh!” Giữ chặt ái nhân tay, Kiều Thụy chắc chắn mà nói.
“Ừ, ta biết.

Ta biết Tiểu Thụy đau lòng ta nhất!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu liên tục, kéo người vào trong lồng ngực, thương tiếc mà hôn hôn môi ái nhân.
Hắn nâng tay lên, cởi quần áo ái nhân ra, đem quần áo nhuộm máu trên người mình và Tiểu Thụy đều cởi xuống, lại từ nhẫn không gian lấy ra quần áo sạch sẽ để ái nhân và bản thân thay mới.

Sau đó hắn mới đi sang rút lấy nhẫn không gian của hai nha đầu kia, thiêu hủy quần áo và hai cỗ thi thể, mang theo ái nhân rời khỏi kết giới.
Để bảo đảm an toàn, Liễu Thiên Kỳ và ky không về lại khách điếm trước đó ở mà thay đổi tìm một chỗ khác.
Hai tỷ muội Tần gia tương đối nhiều pháp khí, nhưng đều là cấp ba, còn có rất nhiều vật liệu đá dùng để luyện khí, những thứ đó Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều không dùng được, chỉ có thể suy xét đến địa điểm tiếp theo đem đồ vật bán đi.

Còn linh phù và đan dược thì miễn cưỡng có thể sử dụng.

Mười hai vạn linh thạch cũng làm Kiều Thụy cực kỳ vừa lòng.

Có mười hai vạn này, dù trước đó tiêu hết mười vạn luyện chế Vạn Dương Tán, vậy y và Thiên Kỳ cũng còn mười bảy vạn linh thạch.

Tuy mớ linh thạch này cả một tấm vé tàu cũng không đủ mua, nhưng có chung quy vẫn tốt hơn không có nhiều!
Ba ngày sau……
Sáng sớm, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ăn xong bữa sáng, bèn đúng hẹn đi tới chỗ ở của Lan Hương.

Lúc này đây tiếp đãi bọn họ vẫn là nam tử áo đen dung mạo tuấn mỹ trước đó.
“Hai vị đạo hữu, đây là năm vạn linh thạch trước đó hai vị đưa tới!” Nói rồi, nam tử áo đen lấy linh thạch ra, đưa tới trước mặt Liễu Thiên Kỳ.
Nhìn túi linh thạch đưa tới trước mặt này, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhăn nhăn mày.
“Linh thạch? Có ý tứ gì?” Nhìn đến linh thạch, Kiều Thụy cũng lập tức nôn nóng lên.
“Vô cùng xin lỗi hai vị đạo hữu, hôm qua, chủ nhân nhà ta luyện khí thất bại tạc lò.

Chính mình cũng bị thương, nên pháp khí cùng với tài liệu của các ngươi đều hủy diệt rồi!” Nói đến đây, hắc nam tử rũ xuống mặt mày, khẽ thở dài một tiếng, biểu thị tiếc hận sâu sắc.
“Cái gì? Huỷ hoại? Thế mà huỷ hoại?” Nghe thấy tin tức này, Kiều Thụy đại kinh thất sắc, như cha mẹ chết.
Vạn Dương Tán đó là pháp khí khế ước của y mà, sao lại có thể hủy diệt? Sao lại có thể?
“Hầy, một khi đã như vậy, chúng ta đây xin cáo từ!” Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng, từ biệt nam tử áo đen kia, mang theo Kiều Thụy rời khỏi chỗ ở của Lan Hương.
“Thiên Kỳ, tại sao lại như vậy, Vạn Dương Tán không còn.


Tinh Diệu thạch cũng không còn!” Nhìn ái nhân của mình, Kiều Thụy ưu thương không thôi.
“Tiểu Thụy, đệ cảm giác một chút, Vạn Dương Tán thật sự bị huỷ hoại sao?” Nghiêm túc mà nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc hỏi.
Nếu Vạn Dương Tán thật sự bị luyện phế đi, vậy bọn họ cũng chỉ có thể là tự nhận xui xẻo.

Nhưng nếu là tình huống khác, vậy phải nói cách khác rồi!
“Đúng vậy, ta cũng quên mất!” Vừa mất mát nên quên mất chuyện này.

May là có Thiên Kỳ nhắc nhở.

Nhắm mắt lại, Kiều Thụy cẩn thận mà cảm giác một chút cảm giác của mình với Vạn Dương Tán.
“Sao rồi?” Nhìn thấy ái nhân chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt không thể tin tưởng, Liễu Thiên Kỳ hỏi.
“Thiên Kỳ, ta….

ta cảm giác được Vạn Dương Tán.

Chuyện này không có khả năng, không phải Vạn Dương Tán bị huỷ hoại rồi sao?” Kiều Thụy nghi hoặc mà nhìn ái nhân, vẻ mặt kinh ngạc, không rõ rốt cuộc là cảm giác của y xảy ra vấn đề hay là Vạn Dương Tán thật ra đang bình yên vô sự.
“Sang đây với ta.” Liễu Thiên Kỳ lôi kéo ái nhân đi tới một ngõ hẻm không người nằm góc chết, lấy ra hai lá Ẩn Thân phù, phân biệt dán trên người hai người, sau đó hắn mang theo ái nhân trực tiếp từ ngoại viện bay vào sân chónh của Lan Hương.
Đến hậu viện, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều thu liễm hơi thở trên người mình, đi tới trước cửa sổ phòng chủ nhân.
Không bao lâu, bọn họ nhìn thấy nam tử áo đen kia đi vào trong phòng của Lan Hương.

Trong phòng truyền ra tiếng hai người nói chuyện với nhau.
“Thế nào, đuổi người đi rồi sao?” Nhìn thấy nam tử trở về, Lan Hương lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi chủ nhân, đã đuổi đi.

Ta nói với bọn họ ngài luyện khí tạc lò, ngài cũng bị thương."
“Bọn họ tin?” Vuốt Vạn Dương Tán trong tay, Lan Hương lại hỏi.
“Tin, ta tự mình đưa bọn họ ra khỏi đại môn!” Nói đến cái này, nam tử đắc ý mà cong khóe miệng một cái.
“Ha ha ha, làm tốt lắm!” Lan Hương gật đầu liên tục, vừa lòng mà cười.
“Chủ nhân, pháp khí này thực sự tốt như vậy sao?” Nhìn cây dù màu đỏ như đốm lửa trong tay Lan Hương, nam tử áo đen nghi hoặc hỏi.
“Ngươi có điều không biết, dù này là thượng cổ pháp khí, hơn nữa là pháp khí có thuộc tính hệ hỏa, sau khi trải qua ta một lần nữa luyện lại, nó hiện tại đã là pháp khí cấp bốn.

Pháp khí này thích hợp nhất với tu sĩ hệ hỏa như ta." Nói đến cái này, Lan Hương đắc ý mà gợi lên khóe miệng.
“Đó là tất nhiên, pháp khí cấp bốn cũng chỉ có chủ nhân ngài xứng đáng sử dụng.

Hai tiểu tử Trúc Cơ sơ kỳ kia làm sao xứng dùng pháp khí lợi hại như vậy?" Nhìn Lan Hương ngồi trên ghế, nam tử áo đen vội vàng vuốt mông ngựa nịnh nọt.
“Kỳ thật, hai tiểu oa nhi kia ta vốn cũng không e ngại bọn họ, chỉ là ta lo lắng sau lưng bọn họ có đại gia tộc chống lưng!” Nói đến đây, Lan Hương liên tiếp nhíu mày.
“Chủ nhân không cần lo lắng.

Nếu bọn họ thật là con cháu đại gia tộc, chỉ sợ cũng sẽ không tới tìm ngài luyện khí.

Cho nên, ta đoán bọn họ hơn phân nửa là không có căn cơ gì.

Không đáng để lo!” đại gia tộc đều sẽ đi tìm lão quỷ Tần gia kia luyện khí, đều sẽ không tới tìm loại Luyện Khí Sư tuyến hai như Lan Hương.
“Không, vẫn là cẩn trọng một chút đi! Ta sang chỗ Mộng lang bên kia ở lại mấy tháng, tránh đầu sóng ngọn gió trước rồi lại nói."
Nghe vậy, nam tử áo đen khẽ hừ một tiếng.

“Chủ nhân là sợ hai tiểu tử kia tìm tới cửa, hay là nhớ Mộng Hằng?”
“Ôi, Lý lang ghen tị sao?” Lan Hương cười liếc người bên cạnh, nhẹ nhàng chớp chớp mắt.
“Ngài đó, không thể để ta ở bên cạnh bồi ngài nhiều hơn sao?"
“Ha ha ha ha, được được được, ngươi và ta cùng đến chỗ Mộng lang đi.

Như vậy được rồi chứ?" Lan Hương đứng dậy, nhéo nhéo cằm nam tử, lấy lòng hỏi.
"Vậy còn tạm được."
“Đi thôi!” Lan Hương nhu nhu mà liếc nhìn nam nhân bên cạnh một cái, dẫn đầu đi ra khỏi cửa phòng.

Nam tử áo đen cũng đi theo Lan Hương ra khỏi cửa phòng.
Vừa ra cửa phòng, đi ra tiểu viện, Lan Hương đột nhiên cảm thấy thân mình rét run một trận.

Ngay sau đó, mảnh sân trước mắt trồng đầy linh hoa linh thảo biến thành một mảnh mơ hồ, biến thành một mảnh đại dương mênh mông trước mắt Lan Hương.
“Đây….

đây là làm sao vậy?”
Nam tử áo đen đứng sâu trong nước biển đến eo, nhìn trời xanh màu lam trên đỉnh đầu, dưới chân là nước biển bát ngát, hắn kinh hô ra tiếng.
“Là kết giới ảo giác!” Nói rồi, Lan Hương kéo đối phương một phen, hai người đồng thời bay ra khỏi nước biển, dừng trên mặt nước.
“A……” Chân dẫm lên mặt nước, nam tử áo đen chỉ có Trúc Cơ trung kỳ không bình ổn được như Lan Hương.

Nhìn nam nhân căn bản không có cách nào cân bằng thân thể, đong đưa lúc lắc trên mặt nước, vài lần đều suýt nữa vùi đầu vào trong nước, Lan Hương vội vàng ôm vòng lấy eo đối phương, lúc này mới làm đối phương có thể đứng vững.
“Chủ nhân!” Chật vật mà dán trong lồng ngực Lan Hương, nam tử áo đen nhẹ gọi ra tiếng.
Lan Hương cúi đầu nhìn thoáng qua nam nhân trong lồng ngực, xác định đối phương không việc gì, nàng ngẩng mặt, nhìn nhìn một mảnh mênh mang biển rộng bốn phía này, cao giọng quát: “Không biết là vị đạo hữu nào đại giá quang lâm hàn xá, còn thỉnh hiện thân gặp mặt!”.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi, truyện Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi, đọc truyện Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi, Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi full, Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top