Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 17: Quá Khứ 10


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mắt Bão - Đàm Thạch



Trên sân thượng màn đêm tối tăm, đèn đường trong hẻm không thể chiếu sáng đến độ cao này, toàn bộ nhờ vào ánh trăng khuyết trên đỉnh đầu chiếu sáng.
Tương ứng với nó, mùi khói bếp và tiếng người ồn ào dưới lầu cũng không bay lên được, chỉ có gió đêm hiu hiu, nơi này thật sự yên tĩnh hiếm có.
Đây không phải lần đầu tiên Lương Tư Triết leo lên sân thượng.

Trước anh, ngoại trừ thợ sửa mái nhà, có lẽ không có ai trèo lên đây.

Người ở tầng một tầng hai đều là vài khách qua đường, những người ở nhà khách tầng ba thì đi sớm về khuya, chỉ xem nơi này như một chỗ nương thân dùng để ngủ, đâu ra thời gian rảnh rỗi thoải mái mà trèo lên mái nhà tìm kiếm sự thanh tịnh.
Lương Tư Triết ngồi xổm xuống, đẩy một viên gạch ở góc sân thượng ra, rút một tờ báo, nó được anh mang lên đây vào buổi tối vài ngày trước, anh trải tờ báo ở mép sân thượng rồi ngồi lên, hai chân buông thõng xuống dưới.
Người bình thường ít nhiều sẽ hơi sợ độ cao, nhưng Lương Tư Triết lại có tài năng dị bẩm ở phương diện này, anh chẳng những không hề sợ độ cao, mà còn rất thích đứng ở chỗ cao nhìn xuống, càng cao càng tốt.
Anh lấy cây guitar gỗ trên vai xuống gác lên chân, tay phải tùy ý gảy dây đàn.

Ca sĩ quán bar kia nói không sai, sau khi thay dây đàn, âm sắc của cây đàn gỗ này quả thực rất hay.

Lần sau gặp mặt, mời người kia ăn bữa cơm vậy.

Lương Tư Triết nghĩ.
Lương Tư Triết học đàn violin, từ bốn tuổi đã bắt đầu ôm đàn “cưa gỗ”, trong mười bảy năm của cuộc đời, thời gian anh kéo đàn violin còn nhiều hơn cả thời gian ngủ.
Nhưng các học sinh của trường Trung học Âm nhạc trực thuộc được khen là đa tài đa nghệ, Lương Tư Triết lại là người nổi bật trong đó, ngoài violin chuyên nghiệp, các nhạc cụ có dây khác như đàn cello, đàn viola, guitar, bass… anh cũng biết sơ sơ.
Các loại nhạc cụ có dây đều có điểm giống nhau, anh thông thạo đàn violin, chỉ cần ghi nhớ cách gảy đàn của các nhạc cụ khác, kiểu gì cũng sẽ lên tay nhanh hơn những người không biết tí gì về nhạc cụ.
Guitar là đàn sáu dây, thật ra cảm giác rất khác khi chơi đàn violin bốn dây.

Anh nhớ lại cách chơi đàn guitar, sau đó treo tay trái trên dây đàn, chậm chạp không hạ xuống, đàn bài nào được nhỉ?
Trong đầu anh hiện lên rất nhiều ca khúc anh đã luyện trong những năm này, Serenade[1], Carmen[2], Canon[3], Swan, Lương Chúc[4], Bach Sonatas[5]… Những bản nhạc kia như thể khắc vào trong xương thịt của anh, mặc dù đã hơn một năm không chạm vào đàn violin, nhưng bây giờ nhớ đến, những bản nhạc năm đó đã luyện vô số lần vẫn rõ ràng trước mắt…
Vậy thì… đàn ca khúc anh đã đàn lần trước đi.


Thật sự đã được một thời gian dài rồi.
*
Tào Diệp ngồi trên giường, tay trái ấn lên vai phải, hoạt động cánh tay và vai cổ.
Người anh em kia… tên là Lương Tư Triết đúng không? Thật sự không nhìn ra đấy, thế mà còn có ngón này.

Anh ta leo lên đó làm gì? Suy nghĩ triết học cuộc đời?
Tào Diệp mở cửa sổ ra, thò nửa người ra nhìn lên trên, không nhìn thấy gì cả.

Cậu luôn tràn đầy sự hiếu kỳ, lúc này chộn rộn muốn trèo lên nhìn xem.

Cậu lại có tiếng là to gan, suy nghĩ này vừa ló ra trong đầu, một chân của cậu đã gác lên bệ cửa sổ.
Cậu nắm lấy góc cửa sổ, khom người chui ra khỏi khung cửa sổ, học theo toàn bộ, nhưng quên đóng cửa sổ mất rồi.
Khoan hãy nói, mặc dù ở bên dưới nhìn Lương Tư Triết trèo rất thoải mái, nhưng đến khi tự mình ra trận, đúng là phải cẩn thận hơn.
Muốn trèo lên sân thượng một cách suôn sẻ, phải có ba tố chất: một là chân dài, nếu không sẽ không giẫm lên được tấm thép nối giữa ống thoát nước và tường tòa nhà; hay là phải gầy, tấm thép kia dãi gió dầm mưa năm này tháng nọ ở bên ngoài, một khi quá tải rất dễ làm gãy tấm thép; ba là lực cánh tay phải khỏe, phải luôn nắm được bệ cửa sổ của tầng trên, nếu không thì không có cách nào trèo lên được.
Vừa khéo Tào Diệp có đủ ba tố chất cơ thể này.
Nhưng mà có một điểm, cậu hơi sợ độ cao.

Cho nên khi cậu ngồi xổm ở bệ cửa sổ tầng bốn nhìn xuống dưới, trong lòng không kìm được đánh đu một cái.

Nói không hối hận là giả, bốc đồng là ma quỷ, bây giờ cậu tiến thoái lưỡng nan.
Nhắm mắt lại, tiếp tục trèo lên vậy.

Sự hiếu kỳ hại chết con mèo, huống chi trèo lên dù sao cũng dễ chịu hơn là ở dưới nghe quỷ khóc sói gào ở tầng hai.
Lên đến tầng năm, âm thanh ồn ào của KTV ở tầng hai dần dần nhỏ lại, trong tiếng ồn ào hỗn loạn ở dưới tầng và tiếng lá cây rì rào, cậu chợt nghe thấy tiếng nhạc mơ hồ phát ra từ mái nhà.


Âm sắc trong veo, khiến cậu nghĩ đến bàn tay của Lương Tư Triết thò vào cửa sổ lấy cây guitar gỗ, nhưng ca khúc đàn rất vấp, nghe vào giống như người mới vào nghề, một lúc lâu mới tìm được giai điệu.
Tốn công sức trèo lên sân thượng để luyện guitar? Rõ là điên.
Tào Diệp tập trung tinh thần, một tay cầm đường ống thoát nước, tay còn lại nắm lấy mép sân thượng, dồn hết sức lực cong chân trèo lên, một chân giẫm lên sân thượng, lại dùng sức, cả người đã trèo lên.
Tào Diệp vỗ vỗ bụi bẩn ở đầu gối, đứng lên đi về phía Lương Tư Triết.
Cậu bước chân rất khẽ, đi rất chậm, mỗi một bước đi vừa khéo giẫm lên nốt nhạc Lương Tư Triết đàn ra.

Sau đó cậu tới gần, sợ dọa chết người nên lúc khom người xuống cậu cong hai cánh tay ôm lấy cổ Lương Tư Triết, ghé vào bên tai anh, hạ giọng: “Này!”
Một người bất ngờ nhảy ra từ phía sau, phản ứng của Lương Tư Triết vẫn xem như bình tĩnh, nhưng cơ thể hơi cứng lại, động tác gảy đàn guitar trên tay cũng theo đó dừng lại, anh nghiêng mặt sang nhìn Tào Diệp, biểu cảm không biết vui hay giận: “Sao cậu lại lên đây?”
“Không ngờ đúng không?” Tào Diệp đắc chí, nói hai câu thoại trong một bộ phim truyền hình không biết học được từ đâu, “Tào tiểu gia ta lên trời xuống đất, không gì không làm được, hai tầng này là chuyện nhỏ.” Nói xong buông Lương Tư Triết ra, ngồi xuống bên cạnh anh, cúi đầu nhìn xuống dưới một cái, cậu lập tức hoảng sợ, “Ôi, cao vãi.”
Lương Tư Triết không nói gì, im lặng không lên tiếng đặt guitar gỗ sang bên cạnh.
Anh thật sự không ngờ Tào Diệp sẽ trèo lên theo, tòa nhà nhà này cũng không dễ trèo như thế, lần đầu tiên đi lên, anh ngồi xổm ở tầng bốn, suýt nữa đi lên không được mà đi xuống cũng không nổi.

Về sau dần dần thăm dò rõ ràng cấu tạo xung quanh, đánh bạo trèo lên mấy lần, mới thuận buồm xuôi gió hơn.
Nhưng không ngờ rằng Tào Diệp bắt chước theo, lại to gan, thật sự trèo lên theo anh.
Trên mặt Lương Tư Triết không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng thật ra hơi bực mình.

Buổi tối đầu tiên anh trèo lên, nhìn khoảng trống không bằng phẳng xung quanh sân thượng rồi ngồi ở mép sân thượng, đưa lưng về phố Nhân Tứ nơi Lam Yến đang ở, hóng gió mát, nhìn dòng xe cộ đang lao đi cách đó không xa, bỏ lại tất cả những tiếng ồn náo động và mùi khói dầu sặc sụa, lúc đó tâm trạng của anh khoan khoái bao nhiêu, thì bây giờ lại bực mình bấy nhiêu.
Lãnh thổ thuộc về riêng anh bị xâm chiếm, điều này khiến trong lòng anh trào lên cảm giác khó chịu mãnh liệt.

Về sau có lẽ không còn chỗ để anh đến một mình liếm láp vết thương nữa.
Mà Tào Diệp vẫn chưa nhận rõ sự thật mình không được chào đón, cậu nghiêng mặt tò mò hỏi Lương Tư Triết: “Vừa rồi anh đang luyện guitar?”
Lương Tư Triết nhìn dòng xe cộ trên đường phố đằng xa, không để lộ cảm xúc trả lời: “Ừ.”
“Vậy… tiếp tục đi, có phải tôi quấy rầy anh rồi không?”

Lương Tư Triết muốn nói “Rõ ràng thế còn gì nữa”, nhưng lời đến bên khóe miệng tính công kích vẫn giảm đi hơn một nửa: “Không sao.”
Tào Diệp duỗi tay, cầm lấy guitar đang đặt ở bên cạnh, tiện tay gảy nhẹ mấy dây đàn, thấp giọng thì thầm: “Nhưng mà người mới không phải bắt đầu luyện từ “Ngôi sao nhỏ” gì đó hả, tại sao lại đàn “Devil’s Trill”[6]…”
Lương Tư Triết khẽ giật mình.

Vừa rồi anh đàn tệ như thế, thậm chí chưa hoàn thành một đoạn ngắn, Tào Diệp lại nghe được anh đang đàn “Devil’s Trill”?
Tào Diệp không để ý đến cảm xúc lên xuống của Lương Tư Triết bên cạnh, cậu ngồi xổm ở đó hí hoáy cây guitar gỗ, cúi đầu tìm từng nốt nhạc, ngoài miệng khẽ ngâm nga theo – bàn về chơi guitar cậu không giỏi bằng Lương Tư Triết, chỉ biết đại khái về cách đàn các nốt, không có chút kỹ năng nào đáng nói.
Nhưng giọng nói thiếu niên trong trẻo, chỉ bật ra từng chữ từng chữ một như thế, trên sân thượng yên tĩnh nghe vào cũng có một ma lực thần kỳ vỗ về lòng người:
“Twinkle twinkle little star, how I wonder what you are
Up above the world so high, like a diamond in the sky”
Tào Diệp chỉ biết bốn câu này, dùng ngón tay không lưu loát đàn xong rồi ngượng ngùng cười một tiếng với Lương Tư Triết: “Tôi đàn còn tệ hơn, vẫn không bằng anh được.”
Cảm xúc bực bội trong lòng Lương Tư Triết tiêu tan hơn phân nửa.
Đúng thế, ở đây không phải Nham Thành, Tào Diệp cũng không phải bạn học ở trường Trung học Âm nhạc trực thuộc của anh.

Đây là Bắc Kinh, nơi không ai biết đến anh, Tào Diệp là con trai của Tào Tu Viễn tiếng tăm lừng lẫy.

Anh nhận ra mình có thể tùy theo ý mình trở thành một tay guitar mới, một tay violin mới vào nghề, chơi tệ hơn nữa cũng có thể có lý chẳng sợ, không cần lo lắng bất kỳ ai đến bóc vết sẹo của mình ra.
Cảm giác này thật sự quá tốt.
Trong thời gian ngắn, trên sân thượng có thêm Tào Diệp – vị khách không mời mà đến, dường như cũng không khó chấp nhận đến vậy.
Nhưng sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng anh lại sinh ra một nghi vấn, Tào Diệp làm thế nào nghe ra bài anh vừa đàn là “Devil’s Trill”? Chẳng lẽ cậu ấy cũng học đàn violin?
Ca khúc này rất khó kéo, lại chưa được lưu truyền rộng rãi trong công chúng, có thể nghe một câu đã chắc chắn nói ra tên ca khúc, phải rất quen thuộc với giai điệu đúng không?
Nhưng Tào Diệp rất biết điều mà ngồi xổm bên cạnh yên tĩnh mày mò guitar, không nhắc lại chuyện này nữa nên Lương Tư Triết cũng không hỏi.
Hai người im lặng hóng gió một lúc, Tào Diệp chủ động mở miệng trò chuyện với Lương Tư Triết: “Dưới lầu ồn quá, đêm nào cũng ồn ào như thế này à?”
“Đúng rồi, phải kinh doanh mà.” Lương Tư Triết đáp một cách lạnh nhạt.
“Vậy còn có thể ngủ không?”
Lương Tư Triết nghiêng đầu liếc cậu một cái: “Vừa rồi cậu không ngủ à?”
“À… tôi không ngủ,” Tào Diệp gãi đầu một cái, “Tôi nằm sấp suy nghĩ về cuộc đời đấy chứ.”
Không ngủ cũng có thể khiến mình tê nửa người?… Thiếu niên đúng là cốt cách thanh kỳ.
cốt cách thanh kỳ: thường dùng trong tiểu thuyết võ hiệp, chỉ xương thiếu niên đặc biệt, có khả năng trở thành cao thủ võ lâm
“Suy nghĩ gì?”

“Tôi là ai, tôi từ đâu đến… còn có tôi sẽ đi về đâu.” Tào Diệp giả vờ trầm lắng.
Lương Tư Triết phối hợp cười một tiếng, không tiếp lời chuyện này.
Tào Diệp ngồi xổm bên cạnh anh, cánh tay gác lên đùi.

Cậu cảm thấy ngồi xổm có cảm giác an toàn hơn chút, ngồi ở mép sân thượng giống như Lương Tư Triết, cảm giác sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Lương Tư Triết cười một tiếng, lại khiến cậu nhớ đến bạn trai nhỏ của Lâm Ngạn – thật là không thể so sánh được, căn bản không cùng một đẳng cấp, nháy mắt hạ gục mọi phương diện.
“Anh ngồi ở đó an toàn không?” Tào Diệp cảm thấy cần phải nhắc nhở một câu, “Nếu không lùi lại một tí? Độ cao này nguy hiểm lắm chứ đùa.”
“Không sao,” Lương Tư Triết không xem lời nhắc nhở này là gì, “Ngồi quen rồi, không rơi xuống được.”
Một lúc sau, Tào Diệp lại nhắc đến chuyện vừa rồi: “Tôi cảm thấy anh học guitar vẫn nên bắt đầu luyện từ “Ngôi sao nhỏ”.

Tôi nói anh nghe, tỉ lệ hiệu suất của bài hát này rất cao, anh luyện được bốn câu thì biết luôn cả bài.”
Lương Tư Triết cười bảo: “Đó là sự thật.”
“Có cần tôi dạy anh không? Về sau hai ta đi mãi nghệ đầu đường, chắc là có thể kiếm được tiền ăn cơm.”
Lương Tư Triết không có tâm tình trò chuyện với cậu: “Tiền cơm đâu dễ kiếm như thế…”
“Vậy anh cảm thấy vừa rồi tôi đàn mấy câu kia, có thể kiếm tiền một bữa cơm không?”
“Nghĩ hay nhỉ…” Lương Tư Triết cười khẽ, quay đầu lại, Tào Diệp đang nhìn anh một cách đáng thương: “Anh Tư Triết ơi, anh mời em ăn bữa cơm đi? Em sắp chết đói rồi, trên người chẳng có lấy một xu…”
[1]Serenade là một thể loại âm nhạc nhẹ nhàng, thường do nhạc cụ tấu lên vào buổi chiều như một cách vinh danh gửi lời ưu ái đến một người.

Vì nhạc khúc này chủ ý là tấu vào buổi chiều – tối nên tiếng Việt dịch là khúc nhạc chiều hay mộ khúc ↑
[2] Carmen là một opera Pháp của Georges Bizet, lời tiếng Pháp các bài hát của Henri Meilhac và Ludovic Halévy, dựa trên tiểu thuyết cùng tên của Prosper Mérimée xuất bản lần đầu năm 1845, vốn lấy ý tưởng từ bài thơ Цыганы của Alexander Pushkin xuất bản năm 1824 ↑
[3] Canon là một bản nhạc đối âm sử dụng giai điệu có kết hợp một hoặc nhiều giai điệu phỏng mẫu kèm theo trong một khoảng thời gian nhất định (ví dụ, trong khoảng nghỉ, điệu nhảy,…) Giai điệu chính đóng vai trò chủ đạo trong canon gọi là lãnh xướng (hợp âm chính), còn những giai điệu mô phỏng với nhiều âm sắc khác nhau có tác dụng hỗ trợ hoặc bè gọi là phụ xướng (hợp âm phụ) ↑
[4] Bản concerto viết cho violon Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài là một trong số các tác phẩm concerto kinh điển của âm nhạc Trung Quốc viết cho violon ↑
[5] Johann Sebastian Bach là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm, và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kỳ Baroque ↑
[6] Violin Sonata in G minor: được biết đến với cái tên quen thuộc hơn là Devil’s Trill Sonata, là một tác phẩm dành cho violin độc tấu của Giuseppe Tartini.

Đây là tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà soạn nhạc, đáng chú ý với các đoạn khó về mặt kỹ thuật.




Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mắt Bão - Đàm Thạch, truyện Mắt Bão - Đàm Thạch, đọc truyện Mắt Bão - Đàm Thạch, Mắt Bão - Đàm Thạch full, Mắt Bão - Đàm Thạch chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top