Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 117: Hiện Tại 6


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mắt Bão - Đàm Thạch



Tào Diệp tỉnh lại sau giấc ngủ nhưng Lương Tư Triết không ở bên cạnh cậu.
Cậu chống giường ngồi dậy, cầm điện thoại nhìn thoáng qua, chín giờ ba mươi tối.
Điều chỉnh lệch múi giờ là quá trình đau khổ, Tào Diệp xoa huyệt thái dương, láng máng nghe thấy phòng bên cạnh vang lên giọng của Lương Tư Triết.

Cậu đứng dậy xuống giường, đẩy cửa ra, suýt nữa bị hun ngất bởi mùi khói thuốc lá ngập tràn trong phòng khách.
Trên bàn trà trước sofa, trong cái gạt tàn thuốc chất đầy tro thuốc và đầu lọc thuốc lá, người này thật là… Rõ ràng hai ngày trước còn hỏi cậu sao cai thuốc lại hút thuốc, kết quả bây giờ mình lại hút nhiều như thế.
Cánh cửa của căn phòng bên cạnh khép hờ, giọng nói của Lương Tư Triết đứt quãng truyền ra: “Kế hoạch còn lại xem xét sau đã, trước tiên xóa bản ghi âm rồi hẵng nói.”
“Vậy thì đưa tiền đi, hỏi xem họ muốn bao nhiêu tiền mới nói người cung cấp video?”
… Video gì?
Tào Diệp cầm lấy điện thoại, tối qua trong nhóm đã có rất nhiều tin nhắn, nhưng cậu không buồn xem mà mở weibo ra, chủ đề “Ghi âm của Lương Tư Triết” thình lình lên top hot search.
Tào Diệp bấm mở video hiển thị trên cùng, xuất hiện cùng phụ đề là giọng nói của Lâm Ngạn: “Cậu thì hay rồi, thoắt cái đã đến nhờ cậy Tào Tu Viễn lấy được ảnh đế, cậu cầm giải ảnh đế này đã ghiền không, cậu cầm giải có thấy yên lòng không? Bốn chữ vong ơn phụ nghĩa này…”
Tào Diệp chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật mạnh một cái, kéo theo gân xanh thái dương co lại, cậu không đành lòng nghe tiếp mà dùng ngón tay bấm dừng.
Là bản ghi âm trong tiệc đóng máy đêm đó, rõ ràng đã bảo Trình Đoan chuẩn bị quà ém miệng, nhưng vẫn tiết lộ ra ngoài.
Chuyện này cũng không thể trách Trình Đoan, trong tiệc tối hôm đó có hơn trăm người tụ tập, ngoại trừ thành viên nòng cốt nhóm Tăng Nhiên, phần lớn những người khác đều chỉ cộng tác mấy tháng ngắn ngủi với đoàn phim thôi, nhiều người nhiều miệng, không ai có thể cam đoan tất cả mọi người đều nể mặt họ.
Dù sao, chỉ cần bán đoạn ghi âm cho truyền thông, với nhiệt độ thảo luận của Lương Tư Triết chắc sẽ bán được với giá cao.
Tào Diệp phiền lòng, cậu không muốn mở bình luận, nghĩ cũng biết Lương Tư Triết lại gặp ác ý vì bản ghi âm này.
Video đã công bố ra ngoài, cho dù xóa đi cũng không ngăn được phỏng đoán của dân mạng.

Vậy thì làm sáng tỏ thôi, nếu là Lâm Ngạn nói ra thì bảo Lâm Ngạn giúp đỡ làm sáng tỏ vài câu chắc vẫn đáng tin cậy nhỉ?
Tào Diệp gọi điện thoại cho Lâm Ngạn, Lâm Ngạn không nhận.

Cậu thay quần áo, cầm lấy áo khoác trên kệ áo mặc vào rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Lương Tư Triết nói chuyện điện thoại xong, kéo cửa phòng ngủ đi ra, thấy Tào Diệp đang bước ra cửa: “Tào Diệp, em muốn ra ngoài à?”
“Ừm, em đi tìm Lâm Ngạn, anh đừng hút thuốc lá nữa.” Tào Diệp nói xong khép cửa lại.
Cậu vội vội vàng vàng đi vào thang máy, dựa vào tường thang máy thở dài một hơi.

Mỗi lần Lương Tư Triết bị dư luận công kích đều liên quan đến cậu, ban đầu là đánh nhà sản xuất, sau là xuống bục đánh phóng viên, bây giờ lại vì cậu mà bị gắn mác vong ơn phụ nghĩa.
Trình Đoan nói cậu là linh vật của Lomond, nhưng hình như cậu cũng không mang đến may mắn gì cho Lương Tư Triết.

Cậu không muốn để cho Lương Tư Triết bị dư luận công kích, gặp ác ý, nhưng hết lần này đến lần khác mỗi lần ác ý nổi lên đều có liên quan đến cậu.
Sao Lương Tư Triết lại vong ơn phụ nghĩa chứ? Tào Diệp nhắm mắt lại nghĩ, năm năm trước cậu bị vây trong tầm nhìn của mình, không nhìn thấy sự khó xử của Lương Tư Triết.

Nhưng bây giờ đứng ở góc nhìn của Lương Tư Triết, năm đó Lương Tư Triết hai mươi ba tuổi bị cậu và Tào Tu Viễn đẩy lên bờ vực, trước mắt anh có hai con đường, một đường là phản bội niềm tin, một đường là chối bỏ tình nghĩa.
Lương Tư Triết đã lựa chọn giúp đỡ Tào Tu Viễn, đã lựa chọn bảo vệ Tào Diệp, chỉ có không chịu lựa chọn bản thân anh, anh đứng bên bờ vực, nhắm mắt nhảy xuống.
Tấm lòng anh rộng mở, rất thẳng thắn, sao lại vong ơn phụ nghĩa?

Tào Diệp lái xe lao nhanh như bay, chạy đến nơi ở của Lâm Ngạn, cậu đóng sầm cửa xe, cất bước bước dài lên cầu thang.
Đứng trước cửa nhà Lâm Ngạn, Tào Diệp giơ tay bấm chuông cửa, một lát sau Lâm Ngạn mới ra mở cửa, quần áo hắn lộn xộn, không giống đang làm chuyện tốt: “Chuyện vì vậy Diệp Tử?”
Tào Diệp mở ghi âm trong điện thoại ra, nhét vào trong tay hắn: “Anh tự nghe đi.”
Lâm Ngạn nhận lấy điện thoại, Tào Diệp vòng qua hắn, mượn dùng nhà vệ sinh của hắn rửa mặt.
Lâm Ngạn ở phòng khách nghe ghi âm xong, gọi với vào nhà vệ sinh: “Ai gửi cái này cho tài khoản tiếp thị? Này Diệp Tử, chuyện này cũng không thể đổ oan cho anh được, chỉ dựa vào quan hệ của hai ta, anh muốn đăng ra ngoài cũng phải che tên mày đi trước.”
Tào Diệp ra khỏi nhà vệ sinh với khuôn mặt ướt: “Tên gì?”
“Tên mày chứ gì,” Lâm Ngạn kéo video đến cuối cùng, “Mày không biết?”
Lúc này Tào Diệp mới nghe rõ câu nói cuối cùng kia – “Không có Tào Diệp mẹ kiếp bây giờ cậu…”
Đêm đó cậu uống say mèm, không nhớ rõ Lâm Ngạn đã nói gì, vừa rồi lại không nghe hết bản ghi âm, đến bây giờ mới phát hiện bản ghi âm này chẳng những liên lụy đến Lương Tư Triết, còn kéo theo cả cậu.
Lâm Ngạn khó tin mà nhìn cậu: “Hóa ra mày chưa nghe xong bản ghi âm này đã đến tìm anh? Đặc biệt đến tìm anh báo thù thay Lương Tư Triết đúng không?”
Tào Diệp nhận lấy điện thoại trong tay Lâm Ngạn, vuốt xuống xem bình luận:
“Vong ơn phụ nghĩa là sao đây? Nhìn ý này hình như là Lương Tư Triết diễn phim của Tào Tu Viễn vẫn là lỗi của anh ấy, nhưng Tào Tu Viễn là ân nhân lớn nhất của Lương Tư Triết mà?”
“Ai có thể giải thích xem Tào Diệp là ai, có quan hệ gì với Tào Tu Viễn?”
“Ý của bản ghi âm là Tào Diệp mới là ân nhân của Lương Tư Triết? Nhưng Tào Tu Viễn thật sự là ân sư một tay bồi dưỡng Lương Tư Triết mà, tình huống gì vậy?”
“Sao mọi người nghiêm túc thế, bản ghi âm này không đầu không đuôi, không ai có thể chứng minh Lương Tư Triết có mặt, nói không chừng là ai đó tự biên tự diễn.”
“Tra được một ít thông tin của Tào Diệp, người sáng lập Lomond, còn có “Lựa chọn tuyệt vọng” là phim Lomond đầu tư…”
“Cho nên lúc ấy ở sân bay Lương Tư Triết nói nhận quay thế phim này là muốn báo ơn, ý là ơn của Tào Diệp hả? Chỉ nói chuyện này tui cảm thấy Lương Tư Triết không vong ơn phụ nghĩa, tự hạ giá mình làm kẻ thay thế của Hoàng Thiên Thạch, còn diễn vai phụ, lúc ấy bao nhiêu người nói rớt giá hả…”
Lâm Ngạn cũng cầm điện thoại của mình lướt xem bình luận: “Anh biết báo Tinh Bá, năm đó Lương Tư Triết đánh phóng viên của báo này, tặng họ một làn sóng nhiệt độ rất lớn.

Từ sau vụ đánh nhau đó, họ nếm được ngon ngọt nên bắt đầu để mắt đến Lương Tư Triết, nếu ai chụp được tin giật gân liên quan đến Lương Tư Triết đều sẽ bán cho họ.” Hắn giơ tay vỗ bả vai Tào Diệp, “Hoặc là nói Lương Tư Triết có thực lực lớn đấy, chưa từng thấy ai có thể có một phương tiện truyền thông chuyên biệt làm anti fan.”
Tào Diệp im lặng một lát, ngẩng đầu lên nói: ” Lâm Ngạn anh có biết tại sao lúc đó Lương Tư Triết đánh phóng viên không?”
“Một trong mười bí ẩn chưa có lời giải đáp của làng giải trí, sao anh biết được… Mày có tin tức nội tình đúng không? Nói anh nghe xem.”
Tào Diệp mím môi, một lát sau mới nói: “Năm đó Tào Tu Viễn bị Chương Minh Hàm vu oan dâm ô, truyền thông lợi dụng độ quan tâm muốn viết một bài báo liên quan đến người nhà ông ấy.

Sau khi Lương Tư Triết biết đã tổ chức buổi họp báo ngay, muốn làm một cuộc giao dịch tiêu đề đổi tiêu đề với truyền thông.

Nhưng lúc ấy báo Tinh Bá không tuân thủ điều kiện đã thỏa thuận, muốn đăng bài báo ra ngoài, Lương Tư Triết đã ra tay đánh phóng viên kia.”
Lâm Ngạn nghe xong sững sờ một lát, thò đầu nhìn Tào Diệp: “Lương Tư Triết nói với mày như thế? Ôi thằng em ngốc của anh ơi… Tám phần là Lương Tư Triết lại dỗ mày rồi, mày tin thật à?”
Tào Diệp: “.

.

.”
Quả nhiên cậu biết không thể móc tim móc phổi với Lâm Ngạn.
Tào Diệp điều chỉnh lại cảm xúc, cuối cùng nói rõ mục đích tới đây: “Anh Ngạn, bản ghi âm này dù sao cũng liên quan đến anh, anh phải giúp em một chuyện.”
Lâm Ngạn dựa vào ghế sofa, uể oải: “Giúp gì?”

“Đăng một post weibo làm sáng tỏ.”
“Ý mày là anh dùng tài khoản triệu fan đăng weibo làm sáng tỏ thay mày? Cho bao nhiêu tiền quảng cáo hả?”
“Anh ra giá đi.”
“Toi rồi mày hết thuốc chữa rồi Tào Diệp, có phải Lương Tư Triết bỏ bùa mày không?”
Ra khỏi nhà Lâm Ngạn, Tào Diệp ngồi vào trong xe, nhìn điện thoại ngẩn người một lát.
Thỉnh thoảng uống say, ý thức không tỉnh táo, cậu cũng từng muốn cho cả thế giới biết cậu và Lương Tư Triết đang yêu nhau.
Nhưng bây giờ khi mối quan hệ này thật sự có dấu hiệu nổi lên mặt nước, Tào Diệp lại cảm thấy hơi hoảng sợ.
Một mặt, việc bị lộ chuyện yêu đương sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của Lương Tư Triết.

Anh trời sinh có tài năng diễn xuất, tài năng của anh nên được xuất hiện rộng rãi trên màn ảnh, Tào Diệp không muốn chuyện tình cảm này trở thành vật ngáng đường của Lương Tư Triết.
Mặt khác, đối với Tào Diệp mà nói cậu cũng sợ bị lộ ra.

Cậu không biết mình đang sợ điều gì, rõ ràng năm đó cậu nói với Lương Tư Triết đừng sợ ống kính, nhưng những năm này chính cậu lại có sự sợ hãi không giải thích được với ống kính.
Cậu nhớ đến năm đó, phố lớn ngõ nhỏ đều là tin đồn Tào Tu Viễn dâm ô.

Cậu đi trên đường, vẻ mặt trốn tránh, sợ bị người khác nhận ra cậu là con trai của Tào Tu Viễn.

Nhưng bây giờ tin đồn dâm ô đã ít có người nhắc đến, cậu vẫn sợ bị tất cả mọi người biết cậu là con trai của Tào Tu Viễn.
Ánh sáng của Tào Tu Viễn quá chói, nhưng ánh sáng ấy lại là bóng ma to lớn với cậu.

Những năm qua cậu luôn cố gắng trốn tránh bóng ma này, cậu sợ khi mọi người nhìn thấy cậu, nhìn thấy Lomond, điều đầu tiên nghĩ đến là Tào Tu Viễn.

Cậu muốn thoát khỏi Tào Tu Viễn.

Chuyện lên men nhanh hơn trong tưởng tượng, với công chúng mà nói, Lương Tư Triết như một bí ẩn dụ dỗ người ta tìm tòi nghiên cứu lại kín không kẽ hở, mà bây giờ bí ẩn này xuất hiện vết rách, thế là rất nhiều người cố gắng xuyên qua lỗ hổng này nhìn trộm sinh hoạt cá nhân của Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết ngồi trên sofa, nhìn bình luận trên màn hình điện thoại.

Bản ghi âm kia đã được bộ phận PR liên hệ xóa bỏ.

Nhưng suy đoán liên quan đến thân phận của Tào Diệp lại vẫn đang tiếp tục:
“Tra được một phim cũ của Tào Tu Viễn, diễn viên đóng con tin trong phim là Tào Diệp, hơn nữa có phỏng vấn nói rằng lúc ấy Tào Tu Viễn ôm con mình vào đoàn phim đóng phim, cho nên Tào Diệp chắc là con Tào Tu Viễn?”
“Con của Tào Tu Viễn trạc tuổi Lương Tư Triết, sao cậu ta có thể là ân nhân của Lương Tư Triết…”
“Mấy năm trước truyền thông từng tung tin sốc nói là trong lúc Mười ba ngày tuyển diễn viên, con trai độc nhất của Tào Tu Viễn và Lương Tư Triết cùng cạnh tranh nhân vật Tiểu Mãn, cuối cùng Lương Tư Triết lấy được nhân vật kia.”
“Hình như không chỉ Lựa chọn tuyệt vọng là phim của Lomond, Thử nói lại lần nữa xem cũng thế.”

“Người bạn làm việc ở đoàn phim của tôi nói, người thắt cà vạt cho Lương Tư Triết là Tào Diệp, hai người cùng đến liên hoan phim Berlin.”
“Cho nên rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì? Có người nói là quan hệ cạnh tranh, có người nói là quan hệ ân nhân, bây giờ còn có người nói là quan hệ người yêu???”
“Tổng giám đốc Lomond từng yêu đương với Lâm Huyễn, Lương Tư Triết cũng từng hẹn hò với Lâm Huyễn, hai người họ không thể là người yêu đúng không?”
Ùn ùn kéo đến, mỗi người nói một kiểu.
Chẳng bao lâu, tên của Tào Diệp cũng lên hot search.
Lương Tư Triết cầm điện thoại, đốt ngón tay trở nên hơi trắng bệch vì dùng sức.
Anh vẫn muốn bảo vệ sự ngây thơ của thiếu niên, để Tào Diệp tránh khỏi ống kính của truyền thông và việc nhìn trộm của công chúng, nhưng bây giờ Tào Diệp lại vì anh mà bị ép lộ ra trước mặt công chúng.
Từ đầu đến cuối Lương Tư Triết tỉnh táo biết rằng nếu anh muốn đi tiếp với Tào Diệp, kiểu gì cũng sẽ đi đến ngày này.

Họ không thể mãi mãi may mắn tránh được ống kính, và có một mối tình bí mật cả thế giới đều không biết, nhưng anh không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.
Hôm trao giải, Tào Diệp đi tới thắt cà vạt giúp anh, thật ra Lương Tư Triết đã nghĩ liệu có bị chụp lén không, nhưng anh không nói ra, thiếu niên của anh đứng trước mặt thắt cà vạt giúp anh, cảnh đẹp đẽ này giống như đang nằm mơ, anh không đành lòng tự tay làm gián đoạn cảnh trong mơ này.
Trình Đoan nói Tào Diệp ghét yêu đương trốn trốn tránh tránh, đồng thời bởi vậy mà chia tay với Lâm Huyễn.

Lương Tư Triết không biết chuyện tình cảm của anh và Tào Diệp có thể đi bao xa nữa.
Lương Tư Triết đang dựa vào bên cửa sổ dùng bật lửa châm thuốc, vừa đốt thuốc lá thì “tít” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Tào Diệp về rồi.
Hai người nhìn nhau, Tào Diệp nói: “Sao anh vẫn hút thuốc?”
“Sau khi em ra ngoài thì không hút nữa,” Lương Tư Triết dụi tắt thuốc lá, giơ tay mở cửa sổ thông gió, giọng điệu cố gắng thoải mái, “Cái này vừa châm thì em về, em đẩy cửa đúng thời điểm thật.”
“Em được cái may mắn, muốn bắt cái gì là một phát ăn ngay,” Tào Diệp thay giày đi vào nhà, đặt cơm mang về lên bàn ăn, nói đùa, “Cho nên Lương Tư Triết, anh cẩn thận đừng bị em bắt gian.”
Lương Tư Triết phối hợp cười một tiếng: “Em còn lo lắng chuyện này?”
“Có thể không lo lắng chắc? Bao nhiêu người nhìn chằm chằm anh như hổ rình mồi.

Mau tới ăn cơm đi, đói quá.”
Hai người đều giả vờ thoải mái, nhưng đều có thể cảm nhận được bầu không khí không đúng.
Mang tâm sự riêng, không ai làm rõ trước.
Sau khi ăn vài miếng, Tào Diệp nhận một cuộc điện thoại của Trình Đoan, “Biết rồi,” cậu đáp, “Anh bảo Tiểu Mạnh ngày mai đưa văn kiện phải ký tên tới đi.”
Trong đôi câu vài lời, Lương Tư Triết suy đoán được nội dung nói chuyện của Tào Diệp.

Chờ Tào Diệp cúp điện thoại, anh hỏi một câu: “Có paparazzi rình em gần Lomond à?”
“Đúng rồi,” Tào Diệp đặt điện thoại xuống, đi tới khoác bả vai Lương Tư Triết, “Em lại có thể nghỉ ngơi rồi, anh Tư Triết ơi, ngày mai để chúng ta quấn lấy nhau nhé.”
Lương Tư Triết nghĩ những năm này Tào Diệp thật sự chưa từng thay đổi, cậu vẫn luôn giỏi vòng qua chủ đề người khác không muốn nhắc đến một cách tỉnh bơ, mười năm trước vòng qua chuyện vết sẹo đàn violin của anh, mười năm sau lại vòng qua chuyện mối tình cần giấu kín của họ.
Buổi tối trước khi ngủ, Tào Diệp mới đọc tin nhắn trong nhóm, biết được ảnh gif cậu thắt cà vạt cho Lương Tư Triết đã truyền khắp Internet.
Tào Diệp bấm mở ảnh gif kia, cậu ghét bị chụp lén, nhưng lúc ống kính này quay về phía cậu và Lương Tư Triết, hình như cậu cũng không phản cảm đến vậy.
Bởi vì trên ảnh gif kia, trông họ thân mật lại tự nhiên, là bạn bè hợp cạ nhất và là người yêu xứng đôi nhất.
Lâm Ngạn lại gửi tin nhắn trên wechat: “Đăng weibo rồi.”
Tào Diệp nhấn vào weibo của Lâm Ngạn xem, Lâm Ngạn đăng bài này cũng thú vị phết:
“Đừng đoán nữa, video do tôi dùng tiền xóa, ghi âm cũng là tôi nói.

Lúc ấy tôi có ít hiểu lầm với Lương Tư Triết, lại uống say mượn rượu làm càn, khiến mọi người chê cười rồi.

Bây giờ đã giải thích rõ hiểu lầm, ai hít drama giải tán cả đi, xin lỗi nhé người anh em @Lương Tư Triết, ngày mai mời cậu uống rượu xin lỗi.”
Weibo của Lâm Ngạn chứng nhận là CEO của điện ảnh Đông Thịnh, hắn vừa đăng post này, thảo luận liên quan đến chuyện Lương Tư Triết vong ơn phụ nghĩa nhanh chóng yếu đi.
Dù sao, người chỉ trích Lương Tư Triết vong ơn phụ nghĩa, bây giờ xưng anh gọi em với Lương Tư Triết, có lẽ sẽ không có mâu thuẫn quá lớn.

Lương Tư Triết tắm rửa xong, cầm cốc nước đi tới: “Muốn uống nước không?”
“Em không khát,” Tào Diệp đưa di động cho Lương Tư Triết, “Anh xem này, anh có muốn trả lời anh ấy trong bình luận không?”
Lương Tư Triết cúi người đặt cốc nước lên tủ đầu giường, nhận lấy điện thoại nhìn lướt qua, nội dung Lâm Ngạn đăng nhìn như thân thiết, nhưng đều là lời xã giao, anh không muốn trả lời nên ném điện thoại của mình cho Tào Diệp: “Em xem rồi trả lời đi.”
Tào Diệp cầm điện thoại, mở weibo của Lương Tư Triết ra, trả lời bình luận của Lâm Ngạn: “Cảm ơn anh Ngạn.”
Lâm Ngạn nhanh chóng trả lời một câu: “Ờ.”
Ban ngày ngủ nhiều, trong lòng lại cất giấu chuyện, Tào Diệp nhắm mắt nằm một lúc lâu cũng không ngủ được.

Cậu vẫn đang suy nghĩ những bình luận trên mạng, bây giờ tất cả mọi người đang đào thân phận của cậu, có xu thế đào sâu ba thước.

Tào Diệp không biết sau khi tỉnh dậy, liệu cậu có hoàn toàn từ Tào Diệp biến thành “con trai của Tào Tu Viễn” không.
Nhưng cậu lại không dám xoay người, sợ đánh thức Lương Tư Triết, từ khi xuống máy bay anh chưa có giấc ngủ nào tử tế.
Không biết qua bao lâu, cậu nhận ra bên cạnh không có ai, Lương Tư Triết đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Lương Tư Triết đang nghĩ gì? Tào Diệp nằm một mình trên giường nghĩ, đang lo lắng mối quan hệ của họ bị lộ ư?
Cậu nhận ra mình cũng không giỏi đoán được suy nghĩ của Lương Tư Triết.

Thuở thiếu thời Lương Tư Triết đã như vậy, xưa nay không nói với người khác tâm sự của mình, tình nguyện trèo lên sân thượng yên lặng liếm láp vết thương.

Cho dù họ sớm chiều ở chung ba tháng, Lương Tư Triết cũng chưa từng kể với cậu chuyện cha mẹ anh gặp tai nạn xe.

Có vẻ như Lương Tư Triết vốn như thế, chuyện gì cũng giấu trong lòng tự tiêu hóa.
Tào Diệp ngồi dậy, rón rén đi tới cửa, kéo cửa phòng ngủ ra.
Ánh trăng chiếu lên sàn phòng khách, Lương Tư Triết dựa vào cửa sổ sát đất, giữa ngón tay xoay một điếu thuốc lá chưa châm lửa.
Tào Diệp đứng ở cửa phòng ngủ, Lương Tư Triết nhìn về phía cậu.
Mới đầu không ai nói chuyện, sau vài giây nhìn nhau, Tào Diệp đi tới, ngồi xổm trước mặt Lương Tư Triết, nhìn anh nhỏ giọng hỏi: “Lương Tư Triết, tại sao anh không vui?”
Lương Tư Triết lẳng lặng nhìn cậu mấy giây, đôi mắt trông có vẻ đen kịt, anh lên tiếng: “Còn em, tại sao lại không vui?”
“Em đâu có không vui.”
Lương Tư Triết quay đầu cười khẽ: “Vậy anh cũng đâu có.”
Tào Diệp đành phải nói: “Vậy em nói thật với anh, anh cũng phải nói với em.”
Lương Tư Triết nói: “Được.”
Tào Diệp im lặng một lát, nói: “Em sợ bị phanh phui.”
Cậu dùng “sợ” mà không phải “không muốn”, Lương Tư Triết nhìn cậu hỏi: “Tại sao sợ?”
“Em,” Tào Diệp dừng một lát mới nói tiếp, “Nói ra có lẽ hơi trẻ con, em không muốn bị tất cả mọi người xem như con trai của Tào Tu Viễn, không muốn sống dưới ánh sáng của ông ấy.”
Có lẽ đáp án này khác hẳn những dự đoán của Lương Tư Triết, anh hơi ngẩn ra: “Chỉ vì chuyện này?’
“Ừm,” Tào Diệp nói, “Suy nghĩ này rất quái dị, em biết.

Nhưng mà… em không hy vọng thiện ý và sự quan tâm của mọi người với em đều đến từ Tào Tu Viễn, như vậy sẽ có vẻ… Ngoại trừ Tào Tu Viễn, sự tồn tại của em chẳng có ý nghĩa gì.”
Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp, Tào Diệp rất ít khi bộc lộ cảm xúc tiêu cực, đến mức Lương Tư Triết sắp quên mất một mặt tự coi nhẹ mình Tào Diệp biểu hiện ra sau khi uống say.
Anh nghĩ ngợi, một tay nắm lấy cổ tay Tào Diệp, tay kia chống đất đứng lên: “Lại đây với anh, cho em xem cái này.”
Tào Diệp đứng dậy theo anh: “Cái gì?”
“Một đoạn video,” Lương Tư Triết kéo cậu đi đến phòng chiếu phim, “Vốn định đợi đến sinh nhật năm nay của em mới cho em xem, nhưng đột nhiên cảm thấy không cần phải đợi, coi như, bù sinh nhật hai mươi sáu tuổi cho em.”


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mắt Bão - Đàm Thạch, truyện Mắt Bão - Đàm Thạch, đọc truyện Mắt Bão - Đàm Thạch, Mắt Bão - Đàm Thạch full, Mắt Bão - Đàm Thạch chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top