Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 63: Công việc bị người mơ ước


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Người Lục gia ghen tị với kỳ ngộ của Lục Lâm, Trần gia lại càng thêm ghen tị.
“Lão tam, không tìm được việc làm a!” Lão thái thái thấy Trần lão tam trở về, vội vội vàng vàng hỏi.
Trần Thủ Nhân lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Không có.”
Trần lão thái thái thập phần hâm mộ Lục lão tứ Lục An có thể tìm được việc ở trấn trên, trồng trọt phải dựa vào trời, gặp phải khô hạn hoặc là nạn hạn hán, vậy đúng là muốn mạng người, nếu có một công việc ở trấn trên thì lại khác, có thể đảm bảo được thu chi mà không phải lo mưa nắng.
Lục An có được phần việc làm kia, là do lão bản ở trấn trên thiếu Lục lão gia tử một phần nhân tình, cho nên mới có việc làm, tuy rằng Trần lão thái thái có hâm mộ, nhưng cũng không thể làm gì được, nhưng Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ thì lại khác.
Trần lão thái thái vẫn luôn cảm thấy Trần Tiểu Mễ là cái quái thai khắc thân, hẳn là phải bị thiêu chết, kết quả, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ song song tìm được việc làm ở trấn trên, tiền công còn không thấp.
Mấy ngày trước Trần Thủ Nhân xin lão thái thái mấy lượng bạc, nói là dùng để khơi thông một chút, giúp tìm được việc làm.
Tuy rằng lão thái thái tiếc bạc, nhưng nghĩ tới nếu như lão tam thật sự tìm được việc làm, vậy sau này trong nhà cũng có thể có một phần thu nhập cố định, liền đưa bạc cho Trần Thủ Nhân, nhưng đã qua mấy ngày, Trần Thủ Nhân cũng không tìm được công việc thích hợp, lại còn xài gần hết tiền.
“Có nghe được Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ làm ở chỗ nào không?”
“Hình như là ở cửa hàng Hoa Hạ.” Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đều tương đối điệu thấp, nhưng cũng có rất nhiều cần hai người làm, ngày nào Trần Thủ Nhân cũng ở trấn trên hóng hớt, nên có nghe được chút chuyện. gần đây cửa hàng Hoa Hạ bởi vì bán túi mà thập phần nổi danh, Trần Cảnh cũng mua một cái túi ở đó.
Trần Thủ Nhân cũng đến cái cửa hàng kia thử một chút, nhưng đối phương nói không thiếu người. Cửa hàng có một cái chưởng quầy, trông rất lãnh đạm.
Trần lão thái thái có chút buồn bực nói: “Lão bản cửa hàng Hoa Hạ đúng là không có mắt nhìn người a, cư nhiên thuê loại người như Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm, lão bản cũng đã hồ đồ thành như vậy, cửa hàng này phỏng chừng cũng không làm được lâu.”
Trần Thủ Nhân rầu rĩ nói: “Hai tên gia hỏa kia, cũng không biết là có cái vận gì.”
Vốn dĩ Trần Thủ Nhân còn cảm thấy cái thứ như Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm còn có thể tìm được việc làm ở trấn trên, nói không chừng tìm việc làm ở trấn trên cũng không khó như trong tưởng tượng, Trần Thủ Lễ tìm tới tìm lui, cũng tìm được chút chuyện dùng sức lực, hơn nữa, tiền công cũng rất thấp, nên cảm thấy tìm việc làm ở trấn trên, hình như cũng không đơn giản như vậy.
Trần Thủ Nhân buồn bực liền đến sòng bạc, thua hơn phân nửa bạc, nên không dám nói với lão thái thái.
Trần lão thái thái nhìn nhi tử, có chút cả giận nói: “Ngươi cũng đã lớn như vậy, còn không bằng hai cái tiểu hài tử.”
Trần Thủ Nhân một chút cũng không cảm thấy năng lực của mình có vấn đề, có chút ủy khuất nói: “Nương a! Hai tên gia hỏa kia cũng chỉ là có vận khí tốt mà thôi.”
Trần lão thái thái khẽ hừ một tiếng, nói: “Chỉ biết viện cớ, cũng không biết nghĩ biện pháp.”
Trần Thủ Nhân xấu hổ cười, đôi mắt chuyển động, trong lòng hiện lên mấy cái ý niệm.
“Lâm thiếu.” Lúc chạng vạng, cửa hàng đóng cửa, Vạn Thiết đến tìm Lục Lâm.
Lục Lâm nhìn thần sắc Vạn Thiết, nói: “Trong tiệm đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Lâm thiếu, gần đây có người tới cửa hàng nói xấu ngài và Trần thiếu.”
Lục Lâm có chút ngoài ý muốn nói: “Nga, nói cái gì a?”
Lục Lâm biết trong thôn thường xuyên có người nói xấu Trần Tiểu Mễ, nhưng người trấn trên cơ bản đều không thể biết chuyện của hắn cùng Trần Tiểu Mễ, có người đặc biệt chạy tới nói xấu hắn cùng Trần Tiểu Mễ, làm hắn có chút ngoài ý muốn.
Vạn Thiết có chút xấu hổ nói: “Nói các ngươi phẩm hạnh bất lương, ăn cây táo, rào cây sung, bất hiếu với cha mẹ, người tung mấy lời đồn đãi này, trước kia có tới cửa hàng hỏi việc làm, nhưng ta không thu.”
Lục Lâm: “……” Cửa hàng Hoa Hạ là của hắn, hắn biết rõ chuyện này, nhưng người khác lại không rõ, hắn nói với người trong thôn rằng hắn làm công ở trấn trên với tiền công hai lượng bạc một tháng, làm người ta đỏ mắt, cho nên, người nói xấu hắn, là muốn hắn cùng Trần Tiểu Mễ bị đuổi việc sao?
“Biết người nọ tên là gì không?” Lục Lâm hỏi.
“Hình như tên là Trần Thủ Nhân.”
Lục Lâm bĩu môi, thầm nghĩ: Trần Thủ Nhân, hóa ra là cái tên này, ân oán giữ Trần gia cùng Tiểu Mễ, tính ra cũng có một chồng thật dày a.
Lục Lâm liếc mắt nhìn Vạn Thiết một cái, nói: “Chỉ là một vai hề nhảy nhót mà thôi, không cần để ý tới hắn.”
Vạn Thiết gật gật đầu, nói: “Vâng.”
Trần Thủ Nhân lại du đãng ở trấn trên nửa tháng, cũng không tìm được công việc thích hợp.
Mỗi ngày đi tới đi lui giữa thành trấn và nông thôn, dài dòng lộ trình, làm hắn không ngừng kêu khổ.
Thật ra ơn ở trấn trên có khách điếm, nhưng phí dụng không thấp, Trần Thủ Nhân ở trấn trên mấy ngày, tiêu sạch tiền rồi trở về.
Trần Thủ Nhân thật sự có chút không rõ, hắn cũng đã nói tới cỡ đó rồi, vì cái gì lão bản cửa hàng Hoa Hạ còn chưa đuổi việc Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ, có một khoảng thời gian Trần Thủ Nhân đi tìm việc làm, càng tìm càng không có, sau đó, hắn cũng không muốn đi tìm việc làm nữa, chỉ muốn nghĩ cách làm Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm bị đuổi việc, nhưng lại không thực hiện được.
Trần Tiểu Mễ có thai, nên Lục Lâm, Trần Tiểu Mễ cũng ít khi về nông thôn.
Sau khi bán ra cặp sách, Lục Lâm lại nghiên cứu thêm một ít túi kiểu khác, để ở trong tiệm bán, bởi vì thủ công tốt, kiểu dáng tương đối đa dạng nên các loại túi trong tiệm bán cực kỳ đắc.
Trong thành trấn có một ít quý phụ nhân, suốt ngày ăn không ngồi rồi, nghe nói về cửa hàng Hoa Hạ, cũng thường xuyên đến xem.
Có một lão thái thái dung mạo không được mặn mà lắm, mỗi khi đến đây sẽ trực tiếp mua mười mấy cái túi giá trị không thấp, tính ở thời đại này thì đúng là mua sắm cuồng.
Vạn Thiết không thể một mình lo hết quá nhiều việc, Lục Lâm liền đuổi Trần Tiểu Thái tới làm trợ thủ, cũng coi như là bồi dưỡng nó.
Trần Tiểu Thái lớn lên không tồi, bởi vì tuổi còn nhỏ, nên có rất nhiều tiểu thư, thái thái khi tới mua túi sẽ lôi kéo Trần Tiểu Thái dò hỏi một chút ưu khuyết điểm của các loại túi.
Trần Tiểu Thái ở trong thôn, thường xuyên bị người ta ghét bỏ, đâu có được xum xuê như vậy, nhất thời có chút chân tay luống cuống.
Nhưng thời gian dài, Trần Tiểu Thái cũng đã quen, gặp được khách nhân, cũng có thể khéo léo ứng đối.
Lục Lâm cổ vũ Trần Tiểu Thái tỏ vẻ, nó là một nhân viên giỏi giúp đỡ cửa hàng tiêu thụ rất tốt, làm Trần Tiểu Thái đỏ mặt không thôi.
Nhưng Lục Lâm cũng không có khoa trương, doanh số tiêu thụ đồ trang sức đối với nhân viên cửa hàng trang sức có tác dụng rất lớn, một nhân viên tiêu thụ giỏi, trong một tháng có thể giúp cửa hàng gia tăng mấy chục vạn tiền lời, trích phần trăm cộng vào tiền lương.
Lục Lâm đi vào phòng, thấy Trần Tiểu Thái đang nói chuyện với Tiểu Mễ.
Thấy hắn tiến vào, Trần Tiểu Thái liền đỏ mặt rời đi.
Lục Lâm nhìn bộ dáng thẹn thùng của Trần Tiểu Thái, bĩu môi. Hai ngày trước khi Trần Tiểu Thái đi vào, vừa vặn thấy hắn và Tiểu Mễ đang thân thiết, có thể là thấy thứ gì đó, nên mấy ngày nay, vừa thấy hắn liền trốn đi.
Lục Lâm nhìn bánh gạo trong tay Trần Tiểu Mễ, chớp chớp mắt, nói: “Bánh gạo ở đâu ra a?”
“Tiểu Thái mua cho ta.” Đệ đệ hiếu thuận như thế, Trần Tiểu Mễ mơ hồ có chút đắc ý, “Hình như gần đây Tiểu Thái rất cao hứng a.”
“Bởi vì gia hỏa này, cảm thấy chính mình có thể giúp được việc.” Suốt ngày ăn không ngồi rồi, thời gian lâu dài, cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, gia hỏa Trần Tiểu Thái này, cũng đã từng sống qua những ngày khổ cực, nên sẽ có loại cảm giác nguy cơ. Làm gia hỏa này cảm thấy chính mình có thể kiếm được số tiền lớn, cũng là một loại khích lệ.
Lục Lâm để Vạn Thiết ghi nhận cho Trần Tiểu Thái, nếu như Trần Tiểu Thái bán ra một cái túi trị giá năm trăm văn trở lên, liền trích phần trăm cho nó năm văn tiền, xem như cho nó tiền tiêu vặt.
Trần Tiểu Mễ có chút khó xử nói: “Để Tiểu Thái ở trong tiệm bán túi, vậy có được không?”
Lục Lâm bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thái, nói: “Tiểu Thái cũng không còn nhỏ, qua mấy năm nữa, nên tìm tức phụ cho nó, cũng không thể bao bọc nó cả đời a, huống chi chuyện ngươi thanh danh kém, cũng không phải là trách nhiệm của ngươi, không có gì mà không thể để người ta nhận ra.”
Nếu Trần gia đã dám lấy chuyện Trần Tiểu Mễ bất hiếu tới cửa hàng của bọn họ nháo, hắn cũng có thể đến học viện, quăng ra chuyện Trần gia vì học phí của Trần Cảnh mà bán đường đệ, Trần Cảnh là một người đọc sách, tóm lại là cần mặt mũi. Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ thầm thở dài một hơi.
Trần Tiểu Mễ không để ý chuyện của mình, nhưng đối đệ đệ lại có chút quan tâm quá độ, nhưng chuyện này cũng không có cách nào a, dù sao ba huynh đệ đã cùng nhau vượt qua khoảng thời gian gian nan nhất, Trần Tiểu Mễ là một trưởng huynh, ở một mức độ nào đó, gánh vác trách nhiệm của một phụ thân cũng là chuyện nên làm.
Nhưng chỉ cưng chiều, rất dễ dàng dạy hư tiểu hài tử, cho nên người mặt đen, là hắn làm.
Thẩm a bà may cặp sách trong phòng, Thẩm Trì ở một bên thắt dây đeo.
Thẩm Trì thắt dây đeo, đa dạng phong phú, Lục Lâm vì cổ vũ Thẩm Trì, cho y rất nhiều mộc châu, dây buộc, vải vụn kiểu dáng khác nhau, cho Thẩm Trì.
Gần đây Thẩm Trì chuyên môn làm đồ trang sức cho cặp sách, rất nhiều người lúc mua túi, nhìn thấy trên túi có đồ trang sức xinh đẹp, liền sẽ năn nỉ cửa hàng cho thêm một cái, tuy rằng là thứ không đáng giá, nhưng rất nhiều phú thái thái xem chuyện được tặng không một cái đồ trang sức, là nhặt được đại tiện nghi.
Thẩm a bà phi thường vừa lòng Thẩm Trì, tuy rằng dây đeo này chỉ là vật nhỏ, nhưng làm tốt cũng có thể bán được, theo bà biết, có không ít người đều rất thích dây đeo tôn tử bà thắt đâu.
“Tôn tử, gần đây con học số sao?” Thẩm a bà hỏi.
Thẩm Trì gật gật đầu, “Vâng” một tiếng. “Tiểu Mễ ca chủ yếu là dạy Tiểu Thái, con đi theo học một chút.”
Thẩm a bà nhìn Thẩm Trì, nói: “Học thêm chút cũng tốt, học thêm chút cũng tốt.”
Học số ở trong mắt thôn dân cũng là một cái bản lĩnh khó lường, Thẩm a bà vẫn là hy vọng Thẩm Trì có thể học nhiều một chút, nếu có bản lĩnh học số, tương lai muốn đến cửa hàng làm, cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.
Thẩm Trì gật gật đầu, tự nhiên cũng biết đó là một cơ hội khó có được.
Thẩm Trì bắt đầu chậm hơn so với Trần Tiểu Thái, rất nhiều thứ không thể lý giải được, nhưng có khi Trần Tiểu Thái bổ túc cho Thẩm Trì, Thẩm Trì đã dần dần có thể đuổi kịp.
“Mấy ngày nay, Tiểu Thái đến cửa hàng hỗ trợ.” Thẩm Trì nói.
Thẩm a bà gật gật đầu, nói: “Tiểu tử Tiểu Thái này, thoạt nhìn cũng rất có tiền đồ.”
Thẩm a bà nhìn tôn tử liếc, trong lòng hiện lên vài phần khác thường, Thẩm Trì là một tiểu song nhi, tương lai không biết sẽ chọn được nhà chồng gì, người nhà quê là không quá thích song nhi, song nhi có thể gả tốt không nhiều lắm, Thẩm a bà đương nhiên là không hy vọng tôn tử của mình bị ủy khuất.
Trước kia, lúc còn ở nông thôn, nhà Thẩm a bà gần nhà Trần Tiểu Mễ, Thẩm Trì cũng thường chơi cùng Trần Tiểu Thái, Thẩm a bà cũng từng suy xét Trần Tiểu Thái, nhưng hiện tại nhà Trần Tiểu Mễ càng ngày càng tốt, nhà bọn họ…… Cô nhi quả phụ, thật sự không thể coi là một nhà trong sạch gì.
Thẩm a bà đánh giá, nếu Trần Tiểu Mễ tìm thê tử cho Trần Tiểu Thái, một đống bà mối sẽ dáng lên, cũng không dám hy vọng xa vời, chỉ có thể chờ thêm mấy năm, Thẩm Trì lớn chút rồi tính.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại, truyện Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại, đọc truyện Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại, Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại full, Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top