Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mãng Hoang Kỷ
"Khôi lỗi cấp chín?" Ngân Nguyệt liền đứng dậy, cầm quạt lông kinh ngạc cười nói: "Sư đệ, có nắm chắc không?"
"Chưa từng giao thủ qua nên không dám nói gì." Kỷ Ninh nói.
"Tiểu sư đệ, ngươi khiêm tốn rồi, đi đi, đi nhanh chút, để cho sư huynh mở mang." Ngân Nguyệt dẫn Kỷ Ninh đi xuống dưới Thần Tiên Cung, đi tới trên bãi đất trống kia.
Trên bãi đất trống ở bên ngoài tụ tập rất nhiều đệ tử Phương Thốn Sơn nhất mạch, ngay cả Tiểu Thanh, Bạch thúc cũng chạy tới vì trước đó Kỷ Ninh đã truyền âm tâm linh cho hai người, nói cho họ biết mình muốn khiêu chiến khôi lỗi cấp chín. Tiểu Thanh và Bạch thúc đều tạm thời dừng tu luyện lại, chạy đến xem cuộc chiến.
"Không lẽ Kỷ Ninh sư tổ lại muốn khiêu chiến khôi lỗi cấp tám? Lúc trước đã đánh bại khôi lỗi cấp tám chín lần rồi mà."
"Nói không chừng là khiêu chiến khôi lỗi cấp chín đấy."
"Khôi lỗi cấp chín cũng không dễ dàng khiêu chiến như vậy đâu!"
"Phái chúng ta có nhiều đệ tử như thế, có một ít yêu quái đã ở đây mấy ngàn năm rồi, nhưng chưa từng có ai có thể đánh bại khôi lỗi cấp chín đâu đấy."
Những đệ tử kia lặng lẽ bàn tán.
Thậm chí có đệ tử còn hỏi Tiểu Thanh và Bạch thúc: "Không Thanh Xà, Bạch Thủy Trạch, lần này Kỷ Ninh sư tổ muốn khiêu chiến khôi lỗi cấp nào vậy?"
"Tiểu Thanh muội muội, đừng nói cho bọn hắn, nói cho ta biết cái."
Dù sao qua ba mươi năm ở đây, Tiểu Thanh và Bạch Thủy Trạch đã cực kì quen thuộc với những đệ tử này.
Bạch Thủy Trạch cười cười.
Còn Tiểu Thanh thì ngẩng đầu nói: "Nhìn sẽ biết."
Kỷ Ninh và Ngân Nguyệt đang trò chuyện với nhau ở đằng xa, địa vị hai người cao nên các đệ tử Phương Thốn nhất mạch đều không dám nói nhiều với bọn họ.
"Soạt." Ngân Nguyệt vung tay lên, một con khôi lỗi chợt hiện ra.
Con khôi lỗi này cả người màu bạch ngọc, trên cánh tay phải có chín vòng tròn, hơi thở vô hình rất mạnh mẽ.
"Khôi lỗi cấp chín!"
"Là cấp chín!"
"Kỷ Ninh sư thúc muốn khiêu chiến khôi lỗi cấp chín!"
Một trận kinh hô, kích động liền nổi lên.
Cuộc sống tại Phương Thốn Sơn quá nhàn nhã, mỗi người dốc lòng tu đạo, cho nên có người đi khiêu chiến khôi lỗi cấp chín cũng đủ để khiến đa số đệ tử quan tâm chú ý. Đặc biệt lần này khiêu chiến là đệ tử thân truyền dự định Kỷ Ninh, mới bái làm môn hạ Bồ Đề Lão tổ ba mươi năm càng khiến mọi người hứng thú.
Tại nơi giao chiến.
Kỷ Ninh và khôi lỗi cấp chín đứng đối diện xa nhau.
"Đây là lần đầu tiên ngươi khiêu chiến ta, thần ma thể cũng chỉ mới đạt nguyên thần viên mãn." Trong mắt khôi lỗi cấp chín lờ mờ có tia sáng lấp lóe, nhìn kỹ Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh biết rằng khôi lỗi cấp chín này do sư phụ Bồ Đề Lão Tổ luyện ché, đủ để so với Thuần Dương Pháp Bảo, đã sinh ra linh tính, có trí tuệ.
Trong hai tay Kỷ Ninh đều xuất hiện một thanh Bắc Minh Kiếm: "Bớt nói nhảm đi, xuất kiếm pháp mạnh nhất của ngươi ra."
"Hừ." Khôi lỗi cấp chín cười lạnh lùng, trong tay hiện ra một trọng kiếm to lớn, "Chơi chút với ngươi vậy." Vừa mới nói xong, khôi lỗi cấp chín này đã cất bước khiến cho mặt đất chấn động, lập tức đã đến trước người Kỷ Ninh, tốc độ cực nhanh, khiến lông mày Kỷ Ninh khẽ nhíu, chân hắn thoáng động, song kiếm trong tay đồng thời tiến lên nghênh đón.
Ầm ầm soạt... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Bóng cơn sóng ùn ùn kéo đến, xuyên qua không gian hiện ra. Kiếm pháp của Kỷ Ninh đã cao thâm đến mức có thể cuốn theo lượng lớn sức mạnh đất trời gia trì vào, nên vừa rồi mới hiện ra những dị tượng đó.
Bóng cơn sóng lớn cuồn cuộn cuốn tới, kiếm quang của Kỷ Ninh đã ở trong đó.
Bặc! Bặc!
Trọng kiếm của khôi lỗi cấp chín cực kỳ hung mãnh bá đạo, mỗi một kiếm đều nhằm đánh vào con sóng lớn!
Độ bền dai của kiếm pháp Kỷ Ninh càng mạnh hơn, liên miên không dứt.
Khiếm pháp khôi lỗi cấp chín càng thêm hung mãnh.
Nhưng dưới kiếm pháp liên miên của Kỷ Ninh, khôi lỗi cấp chín đã có phần ngăn cản không nổi rồi.
"Thật sự có thực tài, không xuất ra chút bản lĩnh thật sự sẽ không đánh bại được ngươi rồi." Trong cánh tay còn lại của khôi lỗi cấp chín cũng xuất hiện một thanh trọng kiếm.
Rầm rầm...
Chỉ thấy hai thanh trọng kiếm bay múa, trong khoảnh khắc liền biến thành bánh xe gió cực lớn, thậm chí phía trên khôi lỗi cấp chín xuất hiện bóng sóng biển lốc xoáy! Hiển nhiên bóng lốc xoáy cực lớn đại biểu cho sức mạnh đất trời cực kỳ cường đại, rõ ràng uy năng kiếm pháp của khôi lỗi cấp chín càng thêm mãnh liệt bá đạo! Còn mang theo một luồng lực xoắn! Hoàn toàn áp chế Kỷ Ninh!
"Kiếm Du Tam Giới!" Bị áp chế, Kỷ Ninh lập tức biến đổi kiếm pháp.
Kiếm Du Tam Giới đã được sửa chữa hoàn thiện lúc bế quan trước đó lập tức được thi triển ra. Chỉ thấy hai luồng kiếm quang chói mắt, có hai con du long màu đen, hai con hắc long uốn lượn quấn lấy nhau, lao thắng tới đối phương.
"Bùm!" "Bùm!" "Bùm!"
Kiếm quang lồng vào nhau ba lượt.
Mọi thứ liền trở nên ngưng trệ.
Khôi lỗi cấp chín và Kỷ Ninh xẹt qua nhau, đứng đưa lưng về nhau. Khôi lỗi cấp chín vẫn không nhúc nhích, còn Kỷ Ninh thu Bắc Minh Kiếm đang cầm trong tay vào.
Trên ngực khôi lỗi cấp chín có một vết thương đáng sợ!
Hiên nhiên trong ba đợt giao kiếm lúc nãy kiếm pháp Kỷ Ninh nhanh hơn một chút. Mặc dù chỉ là một chút nhưng cũng đủ để quyết định thắng thua.
Khôi lỗi cấp chín cúi đầu nhìn lồng ngực. Vết thương trên lồng ngực nó chỉ nháy mắt đã biến mất.
"Ngươi thắng."
Khôi lỗi cấp chín quay đầu nhìn Kỷ Ninh, "Lần đầu tiên giao thủ đã thắng ta! Ngươi có thể tiến vào tầng thứ chín Thần Tiên Cung."
"Ngọc Tân, đây chính là sư đệ của ta, thắng ngươi là chuyện thường." Ngân Nguyệt đã đi tới.
"Sư đệ? Là đệ tử của lão tổ?" Khôi lỗi cấp chín giật mình nhìn Kỷ Ninh.
"Càng có nhiều đệ tử đánh bại ngươi thì khoảng cách tự do của ngươi càng gần, ngươi phải mừng mới đúng. Tốt lắm, ngươi nên trở về chỗ của mình." Ngân Nguyệt vung tay lên đã thu khôi lỗi cấp chín vào.
"Sư đệ, chúc mừng." Ngân Nguyệt nhìn về phía Kỷ Ninh cười nói, "Đi thôi, chúng ta tiến vào Thần Tiên Cung."
"Ừm." Kỷ Ninh gật đầu.
Sau đó đi theo Ngân Nguyệt cùng vào Thần Tiên Cung.
Các đệ tử Phương Thốn Sơn nhất mạch đều thừ người ra nhìn một màn này, nhìn Kỷ Ninh và Ngân Nguyệt cùng tiến vào trong Thần Tiên Cung.
"Thắng!"
"Không ngờ lại thắng! Kỷ Ninh sư tổ đánh bại khôi lỗi cấp chín rồi."
"Kỹ thuật thật bá đạo, kiếm pháp thật đáng sợ."
"Sư thúc quả đúng là tuyệt thế Kiếm Tiên."
Cả đám sợ không ngừng thán phục.
"Mới có ba mươi năm thôi đấy."
"Sư tổ bái làm môn hạ tổ sư mới chừng ba mươi năm. Ba mươi năm trước sư tổ chỉ mới miễn cưỡng đánh bại khôi lỗi cấp chín mà thôi. Vậy mà chỉ vẻn vẹn ba mươi năm đã đánh thắng khôi lỗi cấp chín, còn ta lên núi đã gần trăm vạn năm rồi." Một thần ma trên đầu mơ hồ có ngọn lửa vây quanh nặng nề nói rồi lắc đầu than thở "Ngộ tính của nhân tộc các ngươi thật là cao quá thể."
"Ta chính là nhân tộc, ta lên núi ngàn năm rồi mà cũng chưa đánh bại được khôi lỗi cấp chín."
"Khôi lỗi cấp chín ngay cả Thiên Tiên cũng chưa chắc đánh bại được. Ba mươi năm, khó trách lại được lão tổ thu làm đệ tử."
"Đệ tử thân truyền của lão tổ không chạy đi đâu được."
"Tiểu Thanh muội muội, lúc nào bảo sư tổ giảng đạo cho ta có được không?"
"Bạch huynh, kiếm thuật của chủ nhân ngươi thật đúng là cao minh, ta có băn khoăn về kiếm thuật, lúc nào để chủ nhân ngươi chỉ điểm chút cho chúng ta nhé?"
Đủ loại ý kiến nhao nhao.
Tiểu Thanh và Bạch thúc cũng theo đó mà lòng tràn đầy vui mừng.
Mới ba mươi năm đã đánh bại khôi lỗi cấp chín, điều này làm cho đệ tử phổ thông của Phương Thốn Sơn nhất mạch cảm thấy kinh ngạc thán phục khó có thể tưởng tượng nổi. Nhưng đối với các đệ tử thân truyền như lão ma đầu Ngân Nguyệt cũng là trong vòng dự kiến.
Hai người Kỷ Ninh, Ngân Nguyệt bước trên cầu thang của Thần Tiên Cung, men theo bậc thang gỗ đi lên bên trên.
"Sư đệ chỉ trong ba mươi năm đã có thể đánh bại khôi lỗi cấp chín, thật đúng là cao minh." Ngân Nguyệt cười "Hiện tại các đệ tử phổ thông ở dưới kia đang khá kinh ngạc xúc động đấy."
"Cũng được." Kỷ Ninh không cảm thấy có gì đáng để kiêu ngạo.
Mình có sư phụ Bồ Đề Lão Tổ chỉ điểm, lại có chỉ dẫn của Thủy Phủ Tinh Thần Điện, thường xuyên ngồi trên giường U Minh Thủy Ngọc trong tĩnh thất của Thủy Phủ, ngồi trong Bồ Đề Tịnh Tâm Đại Trận tham ngộ. Ba mươi năm? Mục tiêu ban đầu của bản thân mình là trong vài chục năm đánh bại khôi lỗi cấp chín.
"Không biết các sư huynh, sư tỷ khác như thế nào? Khi xưa tốn bao lâu để đánh bại khôi lỗi cấp chín?" Kỷ Ninh hiếu kỳ hỏi.
"Trong số đông đảo các đệ tử cảu sư phụ, ngươi coi như bình thường." Ngân Nguyệt sư huynh cười nói, ""
"Phần đông đệ tử thân truyền, không tính những kẻ thực lực rất mạnh lúc bái sư. Tính kẻ bái sư lúc còn rất nhỏ yếu đấy... Kể cả ngươi, có khoảng mười hai vị. Trong đó ngắn nhất đã hơn một năm dài nhất hao phí hơn một vạn ba ngàn năm."
Kỷ Ninh kinh ngạc: "Ngắn nhất mới đã hơn một năm? Dài nhất như thế nào hơn một vạn năm?" Dầu gì cũng được lão tổ thu làm đệ tử thân truyền, hao phí hơn một vạn năm, cũng quá không bình thường rồi.
Mà hơn một năm, cũng quá khoa trương.
"Môn hạ của sư phụ tổng cộng có mười chín vị đệ tử, bái sư lúc thực lực rất mạnh có bảy vị, mặt khác thực lực yếu có mười hai vị." Ngân Nguyệt nói, "Trong đó Cửu sư đệ ngộ tính cực cao, lúc trước hóa thân của sư phụ dạo chơi Thượng Cổ thế giới, gặp được Cửu sư đệ, Cửu sư đệ lúc ấy còn là một đứa bé bình thường, rất thích vẽ tranh, sư phó khi đó chỉ vẻn vẹn chỉ điểm một câu cho Cửu sư đệ, lúc ấy còn chưa biết chút gì về Đạo, đệ ấy đã hiểu một đạo nguyên vẹn là "Thủy Mặc chi Đạo". Lập tức sư phó đưa đệ ấy tới Phương Thốn sơn, hơn một năm thời gian, Cửu sư đệ đã đánh bại cửu giai Khôi Lỗi."
Kỷ Ninh nháy nháy mắt.
Chưa bao giờ tu luyện qua, một đứa bé thích vẽ tranh? Một đêm ngộ một Đạo nguyên vẹn?
Hơn một năm đã đánh bại cửu giai Khôi Lỗi?
"Tận lực bồi tiếp Tam sư huynh cùng Lục sư đệ rồi." Ngân Nguyệt nói, "Hai người bọn họ đều vẻn vẹn hao phí mấy năm, lúc trước bái nhập môn hạ cũng đều chưa tu luyện qua. Tuy nhiên bọn hắn đều có xuất thân bất phàm: Tam sư huynh trời sinh đại khí, là một đầu Kim Ô được Thái Dương Tinh thai nghén. Lục sư đệ cũng được Bổ Thiên Thạch còn sót lại của Nữ Oa nương nương thai nghén mà sinh."
Kỷ Ninh cả kinh.
Bổ Thiên thạch thai nghén linh hầu, điều này làm cho Kỷ Ninh nghĩ tới tiểu thế giới Địa Cầu, có một quyển tiểu thuyết ghi lại câu chuyện tương tự*, không biết việc này, cùng với chuyện năm xưa mà tiểu thuyết ghi lại có vài phần giống nhau không ?
"Lâu hơn thì tu luyện khoảng mấy chục năm." Ngân Nguyệt nói, "Tóm lại, Nhân tộc có ngộ tính cực cao, còn có Tam sư huynh, Lục sư huynh là sinh linh có xuất thân bất phàm từ thiên địa, ngộ tính cũng cực cao."
"Đệ tử môn hạ của sư phụ, trong vòng trăm năm đánh bại khôi lỗi, đều có xuất thân bất phàm từ nhân tộc."
"Yêu Tộc chúng ta, môn hạ của sư phụ cũng có vài người, ví dụ như ta tu luyện hơn ba nghìn năm mới đánh bại được cửu giai Khôi Lỗi. Còn có người so với ta càng muộn hơn, ngộ tính của Yêu Tộc, nói chung so với Nhân tộc kém hơn rất nhiều."
Kỷ Ninh gật đầu.
Ngộ tính Yêu Tộc có chênh lệch, ngộ tính của Thần Ma càng kém! Bất quá trời cao cũng có đền bù, giai đoạn Tử Phủ của Nhân tộc có tuổi thọ năm trăm năm, giai đoạn Vạn Tượng tuổi thọ tám trăm năm; thế nhưng Yêu Tộc thì khác, một ít Tiên Thiên sinh linh Đại Yêu đều có thể sống trên ngàn năm, giai đoạn Đại Yêu Vạn Tượng thậm chí có thể sống trải qua vạn năm. Về phần tuổi thọ của Thần Ma thì càng kỳ quái hơn, căn bản Thần Ma chính là trường sinh bất lão, Tam tai Cửu Kiếp đều không có, có thể ngộ tính cũng kém đáng thương, thậm chí khả năng trăm triệu năm cũng không có chút tiến bộ.
"Các sư huynh sư tỷ môn hạ của sư phụ thật đúng mỗi người đều bất phàm, có kẻ xuất thân rất kinh người, hoặc là kỳ ngộ kinh người, ta cũng bởi vì được Tam Thọ Đạo nhân truyền thừa mới có thể bái làm môn hạ của sư phụ." Kỷ Ninh hiểu ra, mình ở trong đám môn hạ của sư phụ xem như bình thường.
Tuy nhiên mình và bọn họ khác nhau... Chính mình xem như là đệ tử của hai vị Bồ Đề lão tổ và Tam Thọ Đạo nhân.
Thần thông Trích Tinh Thủ của mình, là thứ lúc trước Tam thọ đạo nhân dựa vào để tung hoành thế giới Thượng Cổ, đến Bồ Đề lão tổ cũng không thể xuất ra cấp độ thần thông như thế.
"Tầng thứ chín đã đến."
Ngân Nguyệt đi tới tầng thứ chín, cười nói, "Pháp môn tầng thứ chín này, sư đệ chọn về sau, cũng có thể đi Tam giới cung rồi! Thần thông bí thuật trong nội cung Tam giới, chỉ cần học được, rồi tu luyện tới cực hạn, tuyệt đối có thể tung hoành Tam giới, trở thành nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng trong Tam giới."
*Bổ Thiên Thạch và truyền thuyết Nữ Oa vá trời: Thời thượng cổ, bốn cột chống trời bị đổ, mặt đất nứt nẻ, trời không thể che hết vạn vật, đất không thể chứa nổi vạn vật. Lửa cháy dữ dội không thôi, nước lớn liên miên không dứt, mãnh thú ăn thịt dân lành, chim dữ bắt người già trẻ nhỏ. Thế là Nữ Oa luyện đá ngũ sắc để vá trời, cắt chân con ngao để dựng cột chống, giết rồng đen để cứu Kí Châu, tích tro cây lau để ngăn nước lũ. Trời được vá, bốn cột được dựng trở lại, nước lũ rút, Kí Châu yên, thú dữ chết, dân lành được sống. Bổ Thiên Thạch hay còn được gọi là "đá vá trời".
Cũng trong tác phẩm Tây Du Kí của Ngô Thừa Ân, Linh Hầu Vương Tôn Ngộ Không được sinh ra từ một hòn đá.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mãng Hoang Kỷ, truyện Mãng Hoang Kỷ, đọc truyện Mãng Hoang Kỷ, Mãng Hoang Kỷ full, Mãng Hoang Kỷ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!