Mặc Nộ

Chương 18: Tiến triển


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mặc Nộ

Mặc Long và Diệu Linh đã ở trong hang động được hai ngày. Vết thương trên người Mặc Long hồi phục gần như hoàn toàn, cử động của cậu giờ đây không còn gặp trở ngại hay khó khăn gì. Ngoài ra Mặc Long phát hiện một điều kì lạ trong hai ngày tịnh dưỡng này. Đó là từ bên trong thân thể, cậu cảm nhận được có một dòng luân chuyển hàn khí như ẩn như hiện mờ nhạt tràn ngập toàn thân thể. Nhất là ở chỗ những v·ết t·hương đã được chữa lành. Điều này làm Mặc Long chỉ có thể nghĩ đến do loại dịch thủy mà Diệu Linh đưa cho.

Còn Diệu Linh trong hai ngày này cũng không hề an nhàn ngồi chờ đợi Mặc Long hồi phục. Khu rừng nơi đây tuy không rộng không có nhiều hung thú to lớn cư ngụ lại tràn ngập những loại thú khác nhỏ hơn nhưng sự nguy hiểm cũng không thua kém. Điển hình là như những con rắn độc với kích thước không khác gì một con trăn sỡ hữu lượng độc tố có thể lập tức g·iết c·hết một người nếu bị tụi nó cắn phải.

Số lượng của loài vật này nhiều đến đáng kinh ngạc. Chỉ đêm đầu tiên đã có tới hai mươi con chui từ nhiều phía vào đây nhưng chủ yếu là bò từ trước cửa vào. Chưa kể ngoài rắn độc ra thì còn có nhiều loài như nhện và rết tất cả bọn chúng đều có độc.

Đến trưa ngày thứ hai v·ết t·hương của Mặc Long đã hồi phục hoàn toàn, cậu bây giờ đã có thể ra ngoài đi săn tìm thức ăn. Ra bên ngoài chạy vòng quanh khu rừng thì Mặc Long mới nhận thấy không có nhiều loài vật để có thể săn làm thức ăn vì hoàn toàn không có con vật nào to lớn. Vì vậy cậu chuyển mục tiêu sang những con vật thường thấy khác như là ếch hay chuột, Mặc Long thầm cười một cách chiêu chọc khi nghĩ đến cảnh Diệu Linh nhìn thấy cậu đem “chiến lợi phẩm” quay về. Dẫm mạnh một cái Mặc Long lao nhanh về phía trước xuyên qua đám lá cây màu nâu vàng xơ xác đang rơi xuống, tạo ra một cơn gió cuốn bay chúng.

Trên bầu trời cách khu rừng Mặc Long đang đứng về phía Tây hơn hai vạn dặm, mây đen ùn ùn kéo đến bao phủ một khu vực cằn cỏi rộng hơn mười dặm. Nhìn hình ảnh bên dưới có thể thấy được cảnh tượng sắp có cơn mưa trút xuống như thác đổ là điều đã lâu ở đây không thể thấy.

Ở bên dưới là hình ảnh hàng trăm tộc nhân của một bộ lạc nào đó với đầy đủ nhiều loại v·ũ k·hí khác nhau trên tay đang đứng hai bên mép của một cái khe rãnh sâu không thấy đáy. Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt điềm tĩnh, thân hình lực lưỡng đang cưỡi trên lưng một con thú to lớn cao gần hai trượng có bộ lông dày màu vàng nâu. Mũi của nó dài gần một trượng cử động như con rắn có thể tùy ý uốn cong. Hai bên mũi là hai cái ngà trắng giống nanh của lợn rừng.

Đưa mắt nhìn xuống khe rãnh với vẻ mặt âm trầm hồi lâu. Cuối cùng người đàn ông giơ lên tay phải ra hiệu cho cả đoàn người rút lui. Nhìn dáng vẻ của những tộc nhân có thể đoán được bọn họ đã dừng chân ở đây được hai ngày.

Sâu tận bên trong khe rãnh. Một con sư tử màu đen có tới ba con mắt đang đứng hướng mắt nhìn lên phía trên. Bên cạnh nó là một ông lão với toàn thân y phục đen che kín mặt chỉ để lộ ra đôi mắt cũng theo hướng của nó mà nhìn. Mắt trái của người này là con ngươi đen ngòm ẩn chứa bên trong sự c·hết chóc vô tận. Cách không xa chỗ người này đứng một khoảng là hình ảnh một xác n·gười c·hết rất thê thảm.

Toàn thân nằm trong vũng bùn đặc sệt màu có nâu tự nhiên của đất pha lẫn trong đó chính là màu của máu đã khô. Bộ đồ da thú trên người giống như bị nhiều con côn trùng cắn xé mà rách nát thành từng mảnh làm cơ thể của người này phơi bày trần trụi ra ngoài. Nhưng nói là phơi bày ra thì cũng không hẳn, bởi vì phần thân thể tính từ giữa bụng xuống đến chân giờ đây chỉ còn là xương trắng. Mà xương đùi của cái xác cũng đã nát vụn gần như thành bụi. Nửa thân trên mặc dù vẫn còn da thịt nhưng có rất nhiều những vết cắn sâu đến tận tủy, máu bên trong bị hút đến cạn khô. Ghê rợn nhất chính là đầu của người này.

Cái đầu phân nửa bên phải là phần đầu lâu bị cạo sạch da thịt, moi hết mọi thứ bên trong. Còn nửa bên trái còn nguyên vẹn đến lạ thường, chỉ có vài v·ết m·áu dính trên mặt. Nhưng cái hốc mắt trái thì trống rỗng, rõ ràng là do bị người khác móc ra.

Mặc dù toàn thân không thể nhìn ra hình dạng. Nhưng cái xác này chính là Nam Tần! Còn người đáng đứng kia chính là Hạc lão và Hắc Sư!



“Cuối cùng cũng có được. Tiếp theo là đến việc của ngươi rồi.” Hạc lão vừa nói vừa sờ con mắt trái của mình, ánh nhìn hướng Hắc Sư.

Nghe Hạc lão nói vậy, Hắc Sư chỉ liếc qua nhìn ông một cái rồi thân thể từ từ tán đi đến cùng còn lại một làn khói đén có lấp lóe ánh sáng xanh và tím thì bay vào mi tâm của Hạc lão. Ba canh giờ sau, khi đã xác định đám người phía trên đã đi xa. Hạo lão thủ ấn bằng tay phải, lập tức vô số đám khói đen từ nãy đến giờ bao phủ chỗ ông đang đứng tản ra. Hạc lão nhún nhẹ người thì thân thể biến mất bay lên trên.

Mặc Long bây giờ đang trên đường trở về hang động. Tay phải cậu nắm bốn cái đuôi chuột còn tay trái là cây gậy gỗ đã được v·út nhọn xiên qua ba con ếch nhỏ. Bộ đồ da thú của Mặc Long lấm lem bùn đất, bùn còn dính cả lên mặt. Trong đầu của cậu không nghĩ đến việc sắp bị Diệu Linh trách móc vì thứ mình đem về, cũng không phải suy nghĩ đến cuộc lịch luyện hiện tại.

“Nếu mình đoán không sai thì ba giọt dịch thủy lấy được từ Diệu Linh chắc đủ để mình có thể đột phá đến tầng ba ngưng huyết cảnh. Thêm thời ổn định lại thì có lẽ sẽ hơi mất thời gian nhưng vẫn miễn cưỡng kịp lúc tham gia cuộc tuyển chọn Săn Nhân.” Đã chạy đến phía trước cửa hang, ở vị trí này Mặc Long có thể nhìn thấy bóng của Diệu Linh đang ngồi sát mép vách đá bên trái hắt xuống nền đá.

“Nhưng trước tiên phải tìm thời điểm thích hợp tách ra với cô ta thì mới đảm bảo có thể an tâm mà đột phá được.” Nghĩ đến đây thì Mặc Long với ánh mắt nghiêm túc có phần lộ ra sát khí nhìn cái bóng của Diệu Linh. Một lúc sau nét mặt cậu trở lại như thường bước chân đi vào .

Vừa bước vào đến cửa Mặc Long liền nhìn hướng Diệu Linh đang ngồi tỏa ra uy áp tràn ngập trong cái hang nhỏ. Một dòng linh khí bao phủ bên ngoài cô xoay chuyển nhanh dần, làm tóc và y phục bị thổi bay lên từng đợt liên hồi. Mặc Long chỉ có thể không thôi kinh ngạc từ từ đi đến phía đối diện mà ngồi xuống im lặng chăm chú nhìn.

Sau nửa canh giờ nữa cảnh tượng trước mắt cậu cũng ngưng lại. Mặc Long chỉ thấy từ người Diệu Linh cậu cảm nhận được một khí tức mạnh mẽ hơn mấy ngày trước mới gặp. Loại khí tức này là do tu vi của đối phương đè ép người có tu vi thấp hơn nên tu vi cách biệt càng lớn thì khí tức càng mạnh. Trên cánh tay và phần cổ trắng sáng của Diệu Linh xuất hiện nhiều vết bẩn màu đen có mùi hôi khó chịu lan đến chổ Mặc Long đang ngồi.

Vết bẩn này là do mỗi khi tu vi của người tiên tộc tăng cao thì những thứ dơ bẩn trong cơ thể bị đẩy ra ngoài. Điều này minh chứng cho họ đang được gột rửa cả bên ngoài lẫn bên trong.

Diệu Linh chầm chậm mở mắt ra. Ánh mắt vô cùng nghiêm túc có phần vui mừng nhìn thẳng phía trước ngay chổ Mặc Long ngồi. Đôi môi hồng hào hé mở một nụ cười vui vẻ, cô lên tiếng nói với Mặc Long mà không giấu được sự phấn khích:

“Ta vừa mới đột phá tu vi đó. Đã đạt đến ngưng khí tầng sáu rồi!” Diệu Linh đứng dậy tiến về phía Mặc Long mà không thèm liếc một cái mà nhìn xem cậu đã đem được gì về rồi. Ngay khi vừa nhìn thấy thứ Mặc Long đem về là chuột và ếch, nét mặt Diệu Linh đanh lại lộ ra vẻ giận giữ:



"Bổn cô nương đây vừa mới đột phá thành công mà ngươi đem những thứ này về để chúc mừng ta đấy hả!” Diệu Linh giẫn giữ chỉ tay về phía bốn con chuột và ba con ếch mà lớn giọng chất vấn hỏi Mặc Long. Cô đương không thể nào giữ bình tình được khi tên nhóc hoang dã trước mắt đánh đồng cô với tộc nhân của hắn mà đem về mấy con thú này cho cô ăn.

"Ta làm sao biết được ngươi có chuyện vui mà ăn mừng chứ. Mà chuyện của ngươi thì liên quan gì đến ta?” Mặc Long lớn tiếng cãi lại Diệu Linh. Quả thật lúc đầu cậu muốn dùng điều này để chọc tức cô nhưng lại không ngờ Diệu Linh lại đạt được niềm vui bất ngờ khiến việc Mặc Long làm càng cô gay gắt hơn.

Diệu Linh bước nhanh lại phía Mặc Long lửa giận bừng bừng và ánh mắt hung tợn. Cô muốn ngay lập tức đ·ánh c·hết tên nhóc con này. Nhưng càng tiến lại gần thì Diệu Linh càng khó chịu hơn nữa bởi vì:

"Cô trước hết có thể đi tắm không vậy?” Mặc Long mặt mày nhăn nhó lấy tay bịt mũi lùi lại phía sau. Mùi hôi trên người Diệu Linh đã lan ra khắp nơi đây làm cậu thiếu niên trước mặt muốn nhân cơ hội này lấy cái cơ để đuổi khéo cô đi.

Diệu Linh nghe thấy những lời nói đó thì vô cùng xấu hổ làm mặt trở nên đỏ như máu nhưng cũng không thể làm gì hơn. Cô giậm chân một cái liền quay lưng chạy ra bên ngoài. Mặc Long thấy Diệu Linh vừa đi khỏi ngay lập tức đứng dậy đi qua chổ cô mới ngồi khi nãy ngồi xuống xếp bằng. Lấy tay thò vào bên trong ngực áo lấy ra cái ống trúc xanh rồi mở nắp, đổ vào miệng một giọt dịch thủy. Đậy nắp ống trúc lại xong cất vào bên trở lại bên trong thì nhắm mắt lại bắt đầu vận chuyển lực khí huyết trong người.

Cũng giống như lúc trị thương, giọt dịch thủy trôi xuống đến cổ họng thì thấm vào da thịt Mặc Long, thân thể cậu liền xuất hiện một lực lượng mạnh mẽ lạnh lẽo mà nóng rát chảy bên trong nương theo các kinh mạch khí huyết. Mặc Long muốn dùng lực vận chuyển khí huyết tạo ra lực đẩy điều khiển hướng đi của lực lượng từ dịch thủy.

Loại lực lượng này dường như là sự tồn tại có chủ đích, và đó là giúp người dùng hồi phục và trị thương. Dù không nhiều nhưng nó đã vơi bớt đi để giúp Mặc Long phục hồi lại thể lực đã mất đi khi săn bắt. Đây là điều diễn ra một cách thụ động mà cậu không thể kiểm soát được. Phần lực lượng còn lại tiếp tục được Mặc Long vận chuyển đi ngày càng thuần thục khắp thân thể mà không còn hao bớt bởi cậu đã không còn một v·ết t·hương nào nữa.

Mặc Long không lập tức đột phá ngay mà dành thêm một canh giờ để có thể học cách kiểm soát dòng chảy lực lượng này hết mức có thể. Bởi vì khác với lần trước cậu mượn lực linh để đột phá. Lực linh và lực khí huyết xuất phát từ hai nguồn riêng biệt nên chỉ cần có thể điều khiển hai loại lực riêng biệt này cộng với sự canh chuẩn thời gian là có thể dùng chúng triệt tiêu nhau một cách an toàn.

Còn lần này do Mặc Long sử dụng lực khí huyết để kéo lực lượng từ dịch thủy chảy theo cùng nên hiện hai lực song song với nhau mà luân chuyển khắp nơi. Nếu không có được sự kiểm soát thuần thục hoàn mỹ thì không có cách nào để tách hai lực lượng này thành hai lực đối lập nhau để triệt tiêu nhau, dẫn đến việc đột phá ngưng huyết không những không thể mà ngược lại làm lần này thất bại dẫn đến trọng thương, nguy hiểm khôn lường.

Biết rõ điều này nên Mặc Long quyết định phải nắm chắc được sự kiểm soát nhuần nhuyễn tuyệt đối từ đó mới có niềm tin để đột phá được.



Một canh giờ nữa trôi qua. Mặc Long hiện tại đã có thể làm hai loại lực lượng có sự chênh lêch với nhau về tốc độ, dẫn đến sự chênh lệch về hướng đi tạm thời. Nhưng sự chênh lệch này quả thật còn rất nhỏ, chỉ kéo dài chưa đầy nửa hơi thở nên cậu chưa dám thử đặt cược một việc chưa nắm chắc như vậy.

Diệu Linh có lẽ đã sắp về tới rồi nên nhiều nhất trong một canh giờ nữa, Mặc Long phải hoàn thành việc này ngay. Trên thực tế, nếu cậu tu luyện đột phá cảnh giới như bình thường thì không cần phải lo sợ bị Diệu Linh chứng kiến. Nhưng do lần này Mặc Long là nhờ trộm được đồ tốt từ chổ của cô nên đương nhiên phải giấu. Để cô trông thấy thì sẽ lập tức phát hiện có một lực lượng bất thường khác ở bên trong cậu từ đó biết đó biết được hành vì t·rộm c·ắp của Mặc Long. Đó sẽ là một chuyện gay go thật sự vì lúc đó Diệu Linh sẽ không tức giận như bình thường vì những chuyện nhỏ nhặt. Dịch thủy là một thứ vô cùng thần kì mà có lẽ bất kì ai cũng muốn có nên để bị phát hiện là đánh cắp một thứ như vậy thì dù ít hay nhiều, đó sẽ là họa sát thân đối với cậu.

Lại qua nửa canh giờ, mồ hôi trên trán Mặc Long đã nhiều đến nhỏ thành giọt rơi xuống đất. Sự chênh lệch cậu có làm bây giỡ đã có thể kéo dài vừa đúng một hơi thở. Mặc Long cảm thấy như vậy là đủ để đặt một ván cược rồi.

Tập trung càng cao độ hơn, vận chuyển lực khí huyết hướng tới lòng bàn chân phải. Chậm lại một chút, Mặc Long giữ cho lực khí huyết chậm hơn lực dịch thủy. Khi lực từ dịch thủy vừa chảy qua lòng bàn chân phải thì vừa đúng lực khí huyết đến. Trùng kích đột phá!

Một lực trùng kích phát ra từ lòng bàn chân như muốn làm nổ tung chân phải của Mặc Long. Cắn chặt răng, trong khoảnh khắc lực trùng kích phát ra cậu đảo hướng vận chuyển lực khí huyết quay ngược trở lại. Cùng lúc đó lực từ dịch thủy cũng quay lại chảy qua lòng bàn chân một lần nữa khiến hai lực giờ đây đã đối nghịch nhau lập tức triệt tiêu nhau.

Một t·iếng n·ổ phát ra, một làn khói đỏ nhạt xuất hiện ở bàn chân phải Mặc Long làm cậu mở mắt nhìn chăm chú mà cảm nhận. Khi làn khói từ từ tan biến, một hình ảnh không phụ sự kì vọng của Mặc Long lộ ra. Đó là một bàn chân còn nguyên vẹn không một giọt máu chảy ra ẩn chứa sự cường đại bên trong biểu thị cho cậu đã thành công đột phá, bước vào ngưng huyết cảnh tầng hai!

Lần này do có kinh nghiệm từ lần trước nên Mặc Long đã kiểm soát gần như hoàn hảo hai lực cùng lúc đối nghịch để chúng triệt tiêu nhau. Chỉ có một v·ết t·hương nhỏ do bị ảnh hượng từ v·ụ n·ổ nhưng nhờ một chút lực từ dịch thuỷ còn sót lại đã hồi phục cho Mặc Long. Đây có thể xem như đã đột phá thành công hoàn toàn không một chút trở ngại. Việc canh thời gian cũng mà rất chính xác khi mà chỉ ngay sau khi làn khói tan biến đi hoàn toàn thì Diệu Linh trở về đi vào bên trong.

Một nữ nhìn tóc đen dài thước tha óng ánh với thân hình mảnh mai với bên ngoài là bộ y phục màu hồng nhạt càng làm cho vẻ yêu kiều của nàng ta toát ra rõ rệt. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp đó như đang hiện một vẻ mặt không hợp với thân hình. Nét mặt nhăn nhó khó chịu khi nhìn vào đống thức ăn chưa được nấu chính của Mặc Long mà cau có.

“Tại sao ngươi còn chưa chịu nấu ăn nữa hả?” Diệu Linh gằn giọng nói ra những lời đó xong thì nghiến răng ken két.

Còn Mặc Long chưa kịp vui mừng khi đột phá thành công thì đã bị Diệu Linh làm cho sợ hãi, chỉ nghĩ rằng lần này cậu sẽ thật sự tiêu đời nên chỉ biết cười khổ.

-----------------------------

Cảm ơn mọi người đã đọc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mặc Nộ, truyện Mặc Nộ, đọc truyện Mặc Nộ, Mặc Nộ full, Mặc Nộ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top