Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mặc Nộ
Bầu trời mùa thu mang một màu sắc âm u và ảm đạm. Nếu đứng từ bên dưới nhìn lên trời cùng với cảnh vật tiêu điều xơ xác xung quanh thì trong lòng sẽ tràn ngập lên một cảm giác đìu hiu khó tả.
Mặc Long và Diệu Linh hiện tại đang gặp không ít khó khăn trên đường đi đến chổ của Hắc Sư. Đúng như Mặc Long suy đoán, Hạc lão gọi ba người thiếu niên đi theo chỉ là cái cớ cho họ đi lịch luyện.
Chỉ trong hai ngày mà bộ đồ da thú của Mặc Long đã chuyển sang màu đỏ tươi do nhuộm máu của hung thú. Trên vai phải của cậu có nhiều vết cào xé làm máu đỏ không ngừng chảy xuống lòng bàn tay thành dòng. Diệu Linh thì khác, bộ dạng tuy có chút mệt mỏi nhưng cũng không đến nổi khổ sở như Mặc Long.
Vẫn bộ y phục đen có vải che kín đầu, thân hình Diệu Linh uyển chuyển né tránh từng đợt t·ấn c·ông của những con thú t·ấn c·ông họ với những móng vuốt và hàm răng sắc nhọn. Nhưng kể ra thì Mặc Long và Diệu Linh cũng rất may mắn. Suốt chặn đường dài gặp đụng độ không ít hung thú nhưng tiệt nhiên là không một con nào trong số đó là thú linh. Điều này đã làm cho hai người họ không khỏi nghi vấn nhưng rồi bọn họ cũng có được câu trả lời.
Là Lâm Phong đang ở phía trước cách họ hơn hai trăm dặm đã liên tục tàn sát những con hung thú mạnh mẽ nhất bao gồm cả hai con thú linh ở cảnh giới sơ kỳ cự thú cảnh.
Hai con này lần lượt bị Lâm Phong g·iết vào một ngày và nửa ngày trước. Một con mang hình dáng của lợn rừng cao nửa trượng với bộ lông dày màu xám có bốn cái nanh dài mỗi cái dài không dưới một thước. Lâm Phong bắt gặp và bị nó t·ấn c·ông khi đang băng qua một cánh đồng với nhiều bụi gai lớn rộng ba mươi dặm.
Ngay khi Lâm Phong nhảy qua một rãnh nước thì con lợn rừng đang đứng ăn phía sau bụi gai gần đó nổi giận lao nhanh về phía cậu muốn dùng bốn chiếc răng nanh húc c·hết Lâm Phong.
Thân hình nó từ nửa trượng lập tức cao lên thành ba mét chỉ trong giây lát. Cú húc bất ngờ làm Lâm Phong dù đã vô cùng cảnh giác trên suốt quãng đường cũng không thể hoàn toàn né tránh mà phải chịu một chút tổn thương từ nó.
Lâm Phong phóng ra một thanh phi kiếm màu vàng nhạt từ mi tâm ghim thẳng vào chính giữa trán của con thú. Nhưng cũng không vì thế mà con thú dừng lại, cơ thể to lớn của nó vẫn lao nhanh húc mạnh vào chân phải của Lâm Phong lập tức một cái răng nanh đâm sâu vào trong bắp chân của cậu. Nhưng nhờ Lâm Phong đã kịp thời né tránh không để cái nanh đâm vào xương cốt, nó chỉ xược qua xương ống chân mà ghim toàn bộ vào thịt đỏ.
Ngay sau khi đáp xuống mặt đất Lâm Phong nhận thấy con lợn rừng đã hoàn toàn mất đi ý thức do thanh kiếm đã đâm sau vào đầu nó, con thú đáp xuống đất cùng lúc với Lâm Phong khi cái nanh còn đang dính chặt ở chân cậu. Thân của nó dần biến nhỏ trở lại còn đúng nửa trượng thì ngừng.
Lâm Phong sau khi rút cái nanh kia ra với một sự đau đớn không nhẹ đã sử dụng một lá bùa do Hạc lão đưa cho để trị thương. Chỉ thấy lá bùa ấy màu xanh lục nhạt giống với màu y phục Hạc lão, phía trên có ghi những ấn chú khó hiểu màu vàng được Lâm Phong kẹp chặt bằng hai ngon tay phải rồi đắp lên v·ết t·hương.
Lá bùa sau khi đặt lên thì bắt đầu tan biến. Cùng với đó là v·ết t·hương của Lâm Phong đang từ từ lành lại một cách thần kì. Trong khi đó ánh mắt của cậu đang nhìn về phía cái xác của con thú mình vừa g·iết nghĩ xem sẽ xử lý thế nào. Ở lại dưỡng thương trong hai canh giờ, sau đó Lâm Phong c·hặt đ·ầu con thú sau khi đã lột da và bẻ gãy bốn cái nanh của nó mang theo tiếp tục lên đường.
Chạy được nửa ngày thì vào lúc đã quá giờ trưa, mặt trời ở phía xa đang bắt đầu lặn thì Lâm Phong đụng độ con thú linh thứ hai.
Lại nói bởi vì trận chiến trước đó mà Lâm Phong đã tổn thất một lá bùa trị thương có được từ Hạc lão. Trong cái túi nhỏ màu vàng đeo bên hông trái của cậu hiện giờ chỉ còn một lá bùa nữa thôi. Vì thế nửa ngày này Lâm Phong chọn cách né tránh và bỏ chạy trước những con hung thú mà lúc trước cậu không quá khó khăn để g·iết c·hết để hạn chế rủi ro nhiều nhất có thể.
Vậy mà khi Lâm Phong chạy qua một chỗ đất rộng lớn nhưng trống trãi thì cậu gặp phải một đàn thú không lớn chỉ khoảng vài trăm con đang đứng ăn cỏ ở giữa khu đất này.
Đàn thú này là đàn của những con ngựa có bộ lông sọc vằn màu trắng đen. Kích thước của chúng nó không lớn, mỗi con không cao đến nửa trượng nhưng điều làm Lâm Phong phải chấn kinh chính là hình ảnh của những cái xác của những con ngựa khác xung quanh.
Đàn ngựa này dù chỉ có khoảng vài trăm con nhưng số lượng xác ngựa xung quanh chúng phải lên đến hàng ngàn. Xác những con ngựa đó đều có chung một nguyên nhân là toàn bộ đều bị một con thú to lớn dẫm đạp đến c·hết. Thịt xương của bọn chúng dính chặt trên mặt đất sau khi bị ép nát như tương. Các cơ quan nội tạng bên trong cơ thể cũng văng ra hết bên ngoài bị dẫm nát trộn lẫn vào vũng máu của chính bản thân bọn chúng tạo nên một cảnh tượng hết sức ghê rợn.
Lâm Phong khi chứng kiến cảnh tượng đó liền lập tức không một chút do dựng mà tăng tốc muốn chạy khỏi nơi đây ngay. Cậu vận chuyển linh khí bên trong các kinh mạch chảy nhanh đến mức không tưởng làm cho tốc độ của Lâm Phong tăng lên, hiện giờ cậu nhanh gấp đôi so với mới nãy.
Càng chạy Lâm Phong càng nhận ra điều bất thường, phía xa sau lưng đàn ngựa vằn này là những dấu vết của cuộc chiến giữa hai con thú linh đầu đàn để lại. Những vệt máu lớn loang lỗ trên nền đất phủ lên nền cỏ khô màu vàng khiến nơi đây tỏa ra cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Chạy được hai mươi dặm thì cũng là lúc Lâm Phong thấy được những điều nãy giờ cậu suy đoán. Bên cạnh dòng sông nhỏ là hình ảnh một con ngựa vằn to lớn đang cúi đầu xuống uống nước để hồi phục lại sức lực.
Thân thể của nó đã hứng chịu không ít tổn thương từ cuộc chiến làm cho máu chảy đầm đìa trên thân chảy xuống dòng sống nó đang uống, nhuộm đỏ một phần dòng nước. Bên cạnh con ngựa này cách nó mười mét là xác của một con ngựa khác cũng to lớn không kém gì nó. Cái xác này không giống với những gì Lâm Phong nhìn thấy mới nãy, nó không c·hết do bị dẫm đạp mà c·hết do những cú đá của con ngựa đang uống nước.
Bên dưới dòng sông là nơi trú ngụ của những con thú săn khác. Ngửi được mùi máu từ con ngựa đang b·ị t·hương chảy xuống, một con thú không cao lớn nhưng lại dài đến một trượng với phần da sần sùi như vỏ cây đang từ từ tiếp cận con mồi.
Lâm Phong thấy nó còn cách chỗ con ngựa đứng đến mười mét thì đã lặn sâu xuống dòng nước không còn để lại vết tích gì. Điều này làm Lâm Phong kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cậu thấy loài thú này.
Nhưng Lâm Phong cũng không để vụt mất cơ hội để kết liễu con thú linh đang b·ị t·hương kia. Hiện tại Lâm Phong đang núp sau một thân cây dù to lớn nhưng đã khô khốc không còn biểu hiện lên một chút sự sống nào. Từ mi tâm Lâm Phong lại phóng ra thanh kiếm màu vàng nhạt. Cầm nó trên tay, Lâm Phong vỗ nhẹ cái túi nhỏ lấy ra một cái lọ màu trắng, bên trong đương nhiên là chứa một loại dược liệu kịch độc.
Mở nắp bình xong, Lâm Phong đổ hết loại độc dược dạng lỏng ấy ra phủ lên khắp thanh kiếm. Để không một giọt độc dược nào rơi xuống khiến độc tính giảm bớt. Lâm Phong tạo ra và kiểm soát một dòng linh khí bao bọc toàn bộ thanh kiếm và độc dược bên trong, giống như cái vỏ kiểm mà Lâm Phong có thể tùy ý phá bỏ. Không chậm trễ phút giây nào, Lâm Phong phóng thanh kiếm xuống dòng sông rồi lẳng lặng tiến đến phía con ngựa giống y như con thú kia.
Trong lúc đứng yên tính toán để canh chính xác thời gian t·ấn c·ông con ngựa, tay phải Lâm Phong đã nắm sẵn một cục đã to cỡ lòng bàn tay. Cậu biết rằng chỉ có một cơ hội duy nhất để g·iết c·hết con thú linh kia mà không tốn chút sức lực nào, đó là ngay khi con thú bên dưới sống phóng lên t·ấn c·ông con ngựa thì ngay lúc đó cậu sẽ phóng thanh kiếm lên t·ấn c·ông nó không để con ngựa có thời gian trống nào để trốn thoát.
Khi đến đúng thời gian Lâm Phong đã tính toán, thanh kiếm đã chỉ còn cách con ngựa hai mét. Lâm Phong di chuyển mũi kiếm hướng thẳng lên về phía con ngựa mà không để thanh kiếm tiến lên thêm chút nào. Việc này đòi hỏi sự kiểm soát linh khí vô cùng tỉ mỉ mới làm được, nó cho thấy được phần nào tài năng tu luyện của Lâm Phong.
Con thú săn mồi cũng đã cánh con ngựa rất gần, do khác biệt về kinh nghiệm và kĩ năng. Khoảng cách của nó với con ngựa còn chưa đến một mét. Nếu Lâm Phong di chuyển thanh kiếm tiến gần thêm dù chỉ một chút, gợn sóng mà nó tạo ra sẽ khiến con ngựa phát hiện ngay.
Đúng lúc này khi con thú chuẩn bị nhảy lên t·ấn c·ông con ngựa thì Lâm Phong từ sau thân cây ném đi cục đã cầm trên tay nãy giờ xuống dòng sông tạo nên tiếng động đủ lớn đánh động đến con ngựa, làm nó giật mình cảnh giác mà lùi nhanh lại phía sau.
Con thú bên dưới nếu nó sỡ hữu linh trí mà có suy nghĩ riêng thì hành động mới nãy của Lâm Phong không những không làm nó tức giận mà ngược lại, điều đó đã làm nó vô cùng hài lòng vì đây chính là thứ nó chờ đợi.
Bởi vì ngay sau khi con ngựa lại phía sau với sự cảnh giác cao độ nhìn về chỗ vừa phát ra tiếng động để kiểm tra. Khi nhận thấy đó không phải tiếng động do con thú săn mồi tạo ra, con ngựa lúc này mới giảm bớt đi sự giật mình mà tiếp tục tiến đến cúi đầu uống nước.
Đây chính là lúc sự cảnh giác của con ngựa giảm đến mức thấp nhất. Ngay khoảnh khắc miệng con ngựa vừa chạm mặt nước thì một hàm răng to lớn từ dưới mặt nước lao nhanh ra khỏi lòng sông cắn mạnh vào cổ con ngựa.
Nhưng dù gì con ngựa này cũng đã trở thành thú linh, sỡ hữu tu vi không dễ dàng đạt được nên cú cắn này chưa đủ để g·iết c·hết nó. Sức lực vùng vẫy của con ngựa làm cú cắn này của con thú kia chỉ có thể xé rách một phần thịt ở cổ con ngựa, không thể g·iết được nó.
Nhưng tất cả những điều này đều đã nằm trong dự tính của Lâm Phong. Thanh kiếm đã được cậu điều khiển bay vòng xuống phía dưới con ngựa rồi bay thẳng lên đâm mạnh vào bụng của nó, xuyên qua toàn bộ nội tạng của nó khiến con ngựa rống lên những tiếng rống đau đớn đến tột cùng.
Nhưng chưa hết, từ lúc thanh kiếm đâm vào bụng con ngựa được phân nửa thì Lâm Phong đã giải trừ lớp linh khí đang bao bọc c·hất đ·ộc bên trong, làm cho thân thể của con ngựa giờ đây đã bị độc dược mạnh mẽ của Lâm Phong tàn phá.
Con thú săn mồi kia cũng vì thế mà leo lên bờ cắn vào chân trước con ngựa để lôi nó xuống nước nhằm dìm c·hết nó bên dưới.
Nhưng có lẽ con thú này đã đánh giá con ngựa đã thành thú linh này quá thấp. Dù đã b·ị t·hương nặng từ đòn t·ấn c·ông của Lâm Phong và trong cả trận chiến trước đó, dù đang bị c·hất đ·ộc tàn phá nội tạng nhưng thú linh vẫn là thú linh, vẫn có sức mạnh đủ lớn để trấn áp kẻ thù.
Con ngựa vằn bắt đầu vận chuyển tu vi làm cơ thể biến lớn cao đến một trượng. Cái chân mà con thú săn mồi đang cắn biến lớn lên làm nó phải nhả ra với sự bất đắc dĩ. Nhưng nó không thể ngờ, chính cái chân nó vừa cắn ấy đã liên tục dẫm đạp lên thân thể nó mặc cho lớp da dày như một áo giáp tự nhiên. Nhưng những cú đạp như trời giáng vào thân thể khiến con thú săn mồi chẳng mấy chóc đã không còn phản kháng mà nằm im bất động.
Chứng kiến cảnh tượng đó Lâm Phong không có cảm thương gì cho con thú đó. Dù sao mục đích của nó cũng là đi săn con thú khác, muốn g·iết để ăn thịt con khác để rồi bị g·iết ngược thì cũng không có gì để thương tiếc. Với lại, con ngựa đó nội tạng đã bị c·hất đ·ộc phá hủy hết, lại thêm vô số v·ết t·hương nên nó sớm muộn gì cũng c·hết.
Lâm Phong đứng đợi đúng một canh giờ, mặt trời đã lặn khuất phía sau dãy núi phía xa làm bầu trời nhuốm một màu đỏ rực của hoàng hôn. Con ngựa đang nằm cạnh cái xác của con ngựa trước đó thở ra từng hơi nặng nhọc. Thân hình của nó đã trở lại bình thường không to lớn như lúc nãy nằm gọn bên trong vũng máu đã chuyển thành màu đen đặc.
Bên dưới sông những con thú đồng loại của con thú săn mồi mới nãy đã tụ tập lại đến hàng chục con coi xác của nó như chiến lợi phẩm mà cắn xé rồi nuốt như một món ăn ngon hiếm thấy.
Lâm Phong quyết định không đợi nữa mà đi ra khỏi thân cây phóng qua bên kia bờ sông để kết liễu con ngựa rồi mau chóng lên đường. Lấy ra răng nanh cậu lấy từ chỗ con lợn rừng, cảm nhận một tia tàn hồn còn sót lại của nó tồn tại bên trong cái nanh. Lâm Phong cắn đầu lưỡi phun ngụm máu vào nó để có thể liên kết với cái nanh rồi sử dụng như một món v·ũ k·hí. Khi máu đã dính lên cái nanh thì Lâm Phong cảm nhận một sự liên kết giữa cậu và thứ đó. Sự liên kết này tuy rất yếu nhưng cũng đã đủ để Lâm Phong làm đường dẫn linh khí vào trong để điều khiển nó.
Sau khi dùng lực dẫn linh khí truyền vào cái nanh để phóng nó đ·âm c·hết con ngựa xong, Lâm Phong cắt đầu cả hai con rồi cho vào bên trong cái túi nhỏ. Cậu không lột da chúng bởi vì chúng nó đã bị dính máu có c·hất đ·ộc nên bộ da cũng không thể sử dụng được nữa. Lâm Phong trước khi rời đi quay đầu lại nhìn xuống cái xác của con thú dưới sông. Cậu khá tiếc bởi vì con thú này dù không phải thú linh nhưng da của nó rất cứng cáp có thể dùng để luyện chế thành một cái áo giáp phòng thân. Nhưng cũng chỉ là tiếc nuối nhất thời, Lâm Phong nhanh chóng xuất phát tiếp tục tiến lên.
Hiện giờ đã là tối ngày thứ ba. Mặc Long và Diệu Linh đang trốn trong một cái hang động của một khu rừng nhỏ mà Mặc Long tìm được dựa vào kinh nghiệm của mình. Nhờ vậy hai người họ sẽ vượt qua đêm nay mà không tốn chút sức lực nào.
Hang động này cũng giống như khu rừng đang ẩn giấu nó, kích thước không quá lớn chỉ rộng vừa đủ để hai người Mặc Long đi lại vài bước bên trong. Họ đốt một ngọn lửa ở giữa hang động duy trì ánh sáng cũng như sưởi ấm.
Diệu Linh bây giờ đã cởi bỏ bộ y phục đen dùng để che giấu bản thân. Cô đang quỳ kế bên Mặc Long, người đang ngồi trên một tảng đá nhô cao, để xem xét v·ết t·hương cho cậu.
Thay cho bộ y phục đen là một bộ y phục màu xanh lam nhạt dài thướt tha ôm trọn thân thể có phần gầy gò mảnh khảnh làm tôn lên dáng vẻ yêu kiều của nàng. Nước da trắng như tuyết, khuôn mặt bàn bàn nhập họa giống như một tiên nữ giáng trần. Nhưng do tuổi còn nhỏ nên hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp ấy là một sự tinh nghịch làm bộc lộ ra tính cách hoạt bát của bản thân.
Có một cô gái xinh đẹp ở khoảng cách gần như vậy làm cậu thiếu niên như Mặc Long phải cảm thấy bối rối. Hương thơm từ người Diệu Linh cứ liên tục bay vào mũi làm tim Mặc Long đập loạn xạ. Cậu bị những cảm xúc mới lạ này lấn át tâm trí làm Mặc Long không hề để ý rằng từ nãy đến giờ cậu đã phớt lờ toàn bộ câu hỏi của Diệu Linh làm cô nổi giận.
"Này! Tên tiểu Long khó ưa nhà ngươi có nghe những gì bổn cô nương đây hỏi không vậy?" Khuôn mặt trăng nõn bât giờ phản phất một chút đỏ nhạt của sự tức giận, đôi mắt to đang nhỏ lại vì Diệu Linh chau mày.
"Ta coi ngươi là một đệ đệ thực sự nên mới quan tâm lo lắng cho ngươi. Vậy mà từ nãy đến giờ ta hỏi cái gì ngươi đều im lặng. Ngươi là đang xem thường người tỷ tỷ này hay sao?" Diệu Linh ném mạnh cái tay phải của Mặc Long mà cô đang nâng qua một bên rồi lập tức đứng thẳng lên làm Mặc Long không khỏi cảm nhận được sự đau đớn.
"Ta chỉ là vì thấy ngươi đẹp nên mới như vậy. Đó là do ngươi sao lại còn h·ành h·ạ ta nữa chứ?" Mặc Long khổ sở giải thích thật lòng. Không phải cậu không cảm thấy ngại khi khen ngợi một cô gái xinh đẹp nhưng vì lúc này Mặc Long đang rất bối rối nên cậu nói ra hết theo bản năng để bào chữa cho bản thân.
Diệu Linh khi nghe những lời đó thì nét mặt có hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Cô quay lưng lại với Mặc Long đứng thẳng lưng khoanh tay nói:
"Hứ. Coi như ngươi cũng có mắt nhìn, tỷ tỷ đây sẽ tha cho ngươi lần này." Nói xong, Diệu Linh ném một cái lọ màu tím về phía Mặc Long rồi từng bước đi ra cửa hang động tựa lưng vào vách đá vẫn khoanh tay nhìn lên trời ngắm mặt trăng đang bị khuyết một phần.
"Bên trong cái lọ đó chứa loại dịch thủy có thể chữa thương cho ngươi. Với tu vi của ngươi chỉ nên uống một giọt rồi từ từ chữa thương đi. Một ngày nữa chúng ta mới đi tiếp được." Giọng nói Diệu Linh vang lên trong hang động từng tiếng dịu dàng trái ngược với dáng vẻ hiện tại làm Mặc Long lần nữa phải cảm thấy hồi hợp.
Mở nắp ra nhìn bên trong thì Mặc Long không thấy thứ gì nhưng cậu cũng đưa lên nhỏ đổ vào miệng. Từ trong cái lọ chảy ra một giọt dịch thủy trong suốt rơi vào miệng Mặc Long rồi trôi xuống cổ họng. Theo từng nơi nó chảy xuống Mặc Long cảm nhận được một sự mát lạnh nhưng có phần nóng rát từ từ lan tỏa ra khắp thân thể. Cậu cảm giác được một lực lượng mạnh mẽ vừa xuất hiện trong cơ thể đang xuôi theo từng dòng máu trong gân cốt đi đến các v·ết t·hương rồi bắt đầu chữa lành.
Mặc Long thấy kinh ngạc vì hiệu quả của loại dịch thủy này, các v·ết t·hương nhỏ đang dần lành lại. Vết thương ở vai cũng đã ngừng chảy máu. Đang định đóng nắp lọ lại thì toàn bộ thân thể Mặc Long chợt khựng lại, chau mày nhìn vào cái lọ nằm trong tay. Trong đầu cậu đang nghĩ lại những cảm giác vừa diễn ra.
"Khi nãy mình cảm nhận được v·ết t·hương được chữa lành là nhờ một lực lượng mạnh mẽ từ giọt dịch thủy này. Loại lực lượng này dù không giống nhưng mình cảm nhận được nếu cẩn thận thì có thể vận chuyển loại lực lượng này đi khắp thân thể tùy theo ý mình. Nếu vậy.." Mặc Long mở to đôi mắt khuôn mặt kinh ngạc dường như hiểu ra điều gì đó.
Từ trong ngực áo bên trái Mặc Long lấy ra một cái ống trúc màu xanh biểu thị cho nó chỉ mới được chặt cách đây không lâu đưa lên trước mặt. Phía trên nó có một cái nắp được làm từ chính thân cây trúc khi bị cắt ngang nhưng chừa lại một chút như một cái khớp nối mở lên mở xuống.
Diệu Linh giờ phút này thôi không ngắm trăng nữa quay đầu đi vào trong, trên mặt có thoáng nhẹ nét ửng hồng.
"Đủ rồi, trả lại ta cái bình đó đi. Ta đã nói ngươi chỉ nên uống một giọt thôi không được tham lam đâu." Diệu Linh nghiêm túc nhìn vào Mặc Long đang ngồi nhìn cái lọ tím.
"Trả cho cô, đa tạ." Mặc Long ném cái lọ về phía Diệu Linh với lời cảm ơn nhạt nhẽo. Diệu Linh hừ nhẹ một tiếng cất cái lọ vào lại cái túi nhỏ màu hồng rồi tiến đến sát vách tường ngồi xuống xếp bằng nhắm mắt vận chuyển linh khí bên trong tu luyện.
Mặc Long nhắm mắt lại cũng bắt đầu vận chuyển khí huyết để chữa thương, nhưng nét mặt vẫn không giấu nổi sự phấn khích tột cùng. Bên ngực áo trái hiện tại cũng đang là cái ống trúc Mặc Long mới lấy ra nhưng chỉ khác bên trong không còn rỗng nữa mà mà ba giọt dịch thủy cậu mới lấy cắp được.
"Ngưng huyết tầng hai ta nhất định sẽ sớm đạt được!"
* * *
*Một trượng = 4m.
*Bàn bàn nhập họa: Đẹp như tranh vẽ.
* * *
Cảm ơn mọi người đã đọc. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Mặc Nộ,
truyện Mặc Nộ,
đọc truyện Mặc Nộ,
Mặc Nộ full,
Mặc Nộ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!