Mặc Nộ

Chương 15: Hắc Sư


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mặc Nộ

Hai người Hạc lão bây giờ đang từ từ đi xuống khe rãnh. Hướng đến của họ chính là nơi ở của con thú bí ẩn mà Mặc Long được Hạc lão hứa sẽ bắt cho cậu khai linh.

Thật ra một linh tu có thể có nhiều linh trong không linh của mình. Điều đó phụ thuộc vào tư chất không linh của họ. Các cảnh giới của linh tu cũng là đại biểu cho mức độ liên kết giữa tu sĩ và linh. Điều này làm cho các linh tu càng thêm bí ẩn khó dò, thực lực thực sự của họ không một ai ngoài chính họ biết được.

Nhưng các linh tu không thể liên tục khai linh hay miễn là có thú linh là họ có thể khai linh. Mỗi lần khai linh rất nguy hiểm, không linh sau mỗi lần đều cần một khoảng thời gian nhất định để hồi phục. Linh bên trong khi hình thành liên kết cũng cần thời gian để ôn dưỡng nếu không tàn hồn còn lại rất dễ tan biến.

Mặc Long thì khác, không linh của cậu là một bảo vật có không gian rộng lớn vô biên vô hạn đã được kết hợp với trận pháp phong ấn mà theo lời của Tuế Nguyệt là thứ trận pháp mạnh nhất khung trời này. Nhưng Mặc Long hiện tại không thể sử dụng lực lượng này dù chỉ một chút. Thứ giúp cậu nhốt linh bên trong chính là nhờ vào uy áp của Tuế Nguyệt đã dung nhập vào không linh này. Vì thế Mặc Long khai linh so với người khác thì gần như không có chút tổn hại nào, giúp cậu có thể liên tục khai linh. Một điều nếu một ai khác nghe được sẽ vô cùng chấn kinh.

Cái khe rãnh mà Hạc lão và Nam Tần đang đi xuống có thể ví như đường đi xuống nơi ở của n·gười c·hết. Một tia sáng ở bên trên không thể lọt vào được nơi này, những làn khói màu đen như những oan hồn của quỷ dữ lượn lờ trước mặt hai người. Thứ này tồn tại khắp nơi, mỗi làn khói đơn lẻ là một phần độc lập với các làn khói còn lại. Bọn chúng không bay theo một quy luật nào cả chỉ di chuyển một cách vô định.

Nhưng khi xuất hiện Hạc lão và Nam Tần thì như bị dẫn động bởi một thứ gì ở hai người, toàn bộ những làn khói xung quanh bắt đầu tụ tập đi theo bọn họ. Tốc độ của bọn chúng nhanh hơn bay một cách lộn xộn chen chúc nhau bên ngoài cách thân thể Hạc lão và Nam Tần chỉ khoảng năm mét.

Rõ ràng là chúng đã bị kích động bởi hai người họ nhưng số lượng bùa chú trước đó Hạc lão dán lên người đã ngăn cản bọn chúng lại gần.

Một ánh sáng vàng nhạt tỏa ra từ thân thể Hạc lão như một áo giáp vô hình ngăn chặn những làn khói tiếp cận. Còn Nam Tần đang vận chuyển lực khí huyết tạo một lớp ánh sáng đỏ nhạt tương tự như Hạc lão bao bọc thân thể ngăn cản những làn khói.

Từ vẻ mặt Hạc lão có thể thấy ông đã biết trước cảnh tượng hiện tại vì không có một sự biến đổi nào trên nét mặt của ông. Nam Tần cũng vậy hắn không có một chút sợ hãi nào. Hiển nhiên Hạc lão đã nói trước cho hắn biết những điều này trước khi đến đây nên hiện tại dù đang rất cảnh giác nhưng cả hai cũng yên tâm thêm phần nào vì kế hoạch vẫn đang được tiến hành thuận lợi.

Sau một canh giờ thì Hạc lão và Nam Tần đã xuống đến đáy của khe rãnh. Những đám khói đen hiện giờ đã nhiều đến nỗi che khuất toàn bộ thân thể cả hai. Ngay khi vừa đặt chân xuống đất, thanh kiếm dưới chân Hạc lão đã lượn một vòng xung quanh thân thể làm đám khói đen tản ra xuất hiện thân hình của Hạc lão đang giữ ấn quyết trước ngực. Thanh kiếm màu xanh nhạt giống với y phục của Hạc lão được ông thu trở lại mi tâm của mình. Nam Tần cũng đã bước ra khỏi đám khói, hắn chỉ vận chuyển lực khí huyết bên trong cơ thể là đã có thể đánh tan bọn chúng.

Cả hai đứng lại một chút quan sát xung quanh. Nơi này so với đoạn đường đi xuống thì càng thêm bội phần u ám. Tử khí nồng đậm làm cho người ta có cảm giác chỉ đứng ở đây thôi là đã đủ để thân thể bị bào mòn. Không gian dưới đây khá rộng lớn, Hạc lão đã tỏa thần thức kiểm tra hai trăm mét quanh đây thì không thể thấy được vách đá ở hai bên.

Sau khi thu lại thần thức Hạc lão mở mắt ra nét mặt âm trầm nhìn Nam Tần nói:

"Mặc dù không có gì bất thường so với lần trước ta đến đây nhưng tử khí nơi đây đã dày đặc hơn rất nhiều. Chắc chắn con thú đó đã tàn sát không ít hung thú mới có thể làm tử khí nơi đây trở nên như vậy."

Nam Tần không nói gì chỉ quan sát một lượt xung quanh thì trong lòng nổi lên một cảm giác phấn khích. Con thú phía trước làm hắn chưa gặp thì đã cảm nhận được sự c·hết chóc nồng đậm ở trên người của nó. Điều này làm cho một tộc nhân như Nam Tần quanh năm săn bắt không thể khống chế được sự kích động của bản thân.



Sau khi Hạc lão nói xong, tay phải của ông vỗ nhẹ cái túi bên hông phải. Một tia sáng vàng chói mắt với tốc độ cực nhanh từ bên trong cái túi bay ra ngoài dừng lại phía trên đầu Hạc lão. Khi nó dừng lại thì có thể thấy rõ đó là một cái kính bằng đồng màu lam nhạt, hình dạng của nó là một hình tròn ở chính giữa có một cái ấn ký hình mặt trời.

Ánh sáng khi nó bay ra khỏi cái túi đã tắt, hiện giờ cái kính đang lơ lửng lên xuống giữa không trung trên đầu Hạc lão. Ngay khi cái kính xuất hiện, hai tay Hạc lão liên tục bấm ra ba ấn quyết trước ngực rồi đưa hai ngón tay phải giơ thẳng chỉ ngay vào cái kính.

"Dương Lăng Kính!" Khi hai ngón tay Hạc lão chỉ thẳng cái kính, ngay lập tức một luồng linh khí trong người Hạc lão theo hai ngón tay của ông hướng đến cái kính trên đầu.

Chỉ thấy dòng linh khí này sau khi chui vào bên trong cái kính thì một vòng xoáy từ từ xuất hiện trên mặt kính. Hình ảnh bên trong là một dòng chảy linh khí đang chậm rãi xoay vòng từ ngoài rìa cái kính tiến đến trung tâm.

Tốc độ của vòng xoáy này càng lúc càng nhanh tùy theo lượng linh khí mà Hạc lão rót vào bên trong nó, cùng với tốc độ đang không ngừng tăng của vòng xoáy thì một luồng ánh sáng trắng chói mắt phát ra từ nó. Đến khi ánh sáng chói đến mức khiến hình dáng cái kính bị che phủ thì Hạc lão mới từ từ hạ tay xuống.

Cùng với ánh sáng chói mắt đang phát ra, nhiệt độ của cái kính cũng đã nóng đến mức khiến một số làn khói đen đang lượn lờ xung quanh cách Hạc lão ba mét bị b·ốc c·háy trở thành tro bụi rơi xuống mặt đất.

Ánh sáng từ cái kính đã phá tan toàn bộ sự u ám trong phạm vi hai trăm mét nơi đây. Làm cho hình ảnh ở đáy khe rãnh này hiện rõ.

Mặt đất dưới chân Hạc lão chỉ là một màu xám đen khô cằn, có ánh sáng chiếu vào càng làm nổi bật cảm giác c·hết chóc của nó. Không gian xung quanh là những phần đất nhô cao khỏi bề mặt làm địa hình nơi đây gồ ghề không bằng phẳng. Trên mặt đất xám còn có những v·ết m·áu lớn đã khô có đầy rẫy những bộ xương thú đã không còn nguyên vẹn đè lên.

Hai người Hạc lão không nhanh không chậm từng bước đi về phía trước. Tay trái Hạc lão vẫn còn đang thủ ấn trước ngực tay phải đang cầm thanh kiếm giơ cao ngang hông ánh mắt nhìn có vẻ bình ổn nhưng đằng sau dáng vẻ đó là sự cảnh giác cao độ. Nam Tần thì vẫn không giấu nổi vẻ phấn khích mà miệng đang nở một nụ cười. Hắn di chuyển với hai bàn tay đang nắm chặt có một luồng ánh sáng đỏ bảo bọc.

Hai người đi được một canh giờ nữa thì dừng lại. Trước mặt hai người cách một trăm mét có một cái cửa hang khổng lồ hình vòng cung cao hơn năm trượng. Bên trong tối đen ánh sáng từ cái kính không thể chiếu được vào trong. Những đám khói đen ở đây càng dày đặc hơn bay bên ngoài cái hang. Phía trên cái hang là một cảnh tượng khiến con ngươi Hạc lão co rút.

Xác c·hết của những con hung thú đã bị cắn xé không còn nhìn ra hình dạng đang chất đống thành núi ngay trên cửa hang. Máu của bọn chúng chảy thành một dòng đỏ thẫm liên tục không ngắt quãng bên mép phải miệng hang.

Nam Tần đứng kế bên Hạc lão nụ cười cũng đã tắt ngấm. Hắn đang định quay sang chất vấn Hạc lão thì từ bên trong cái hang trước mặt một lượng lớn đám khói đen dày đặc bay ra lao nhanh về phía hai người.



Hạc lão ngay lập tức vận chuyển năm phần linh khí truyền vào trong Dương Lăng Kính. Ánh sáng từ cái kính tỏa ra càng dữ dội hơn cùng với đó nhiệt độ của nó bây giờ đã có thể khiến bộ đồ da thú của Nam Tần đang đứng cách đó mười mét b·ốc c·háy nếu không có lực khí huyết bảo vệ.

Nhưng cho dù vậy Dương Lăng Kính cũng không thể một lúc tiêu diệt toàn bộ số lượng đám khói đen này. Bọn chúng lao nhanh bao quanh Hạc lão nhốt ông vào bên trong, ánh sáng từ cái kính cũng hoàn toàn bị che phủ ngăn cách với Nam Tần cũng đang gặp tình cảnh tương tự.

Hạc lão nét mặt trầm xuống Dương Lăng Kính không thể thiêu đốt những đám khói này một lượt, những làn khói ở gần bị thiêu thành tro rơi xuống đất thì ngay lập tức lại có một làn khói khác bay vào thế chỗ. Hạc lão nét mặt âm trầm là vì ông đã đoán được lý do của đám khói này dù biết rõ không thể chạm được vào người Hạc lão mà vẫn lao đến bao vây ông. Điều này chỉ có thể giải thích là những đám khói được một thế lực khác điều khiển t·ấn c·ông hai người.

Ngay lúc Hạc lão đang chuẩn bị thi triển thần thông thoát khỏi đám khói này thì từ vị trí của Nam Tần đang đứng phát ra một t·iếng n·ổ làm chấn động toàn bộ nơi đây.

Nhưng cũng chỉ dừng lại một nhịp, Hạc lão tiếp tục bấm nhiều loại ấn quyết trước ngực. Theo từng loại ấn quyết đánh ra thì hình ảnh một con Hạc cũng từ từ xuất hiện sau lưng Hạc lão. Đến ấn quyết thứ sáu hoàn thành xong thì hình ảnh của nó đã hiện rõ, thân hình cao một trượng hư ảo được tạo nên từ linh khí của Hạc lão có màu xanh nhạt.

Ngay khoảnh khắc nó vừa xuất hiện Hạc lão giơ tay phải chỉ thẳng về phía trước đôi mắt loé lên tia sáng:

"Phong!"

Lập tức con hạc to lớn dang rộng hai cánh dài đến hai trượng vỗ mạnh vào nhau, một luồng gió lao đến đám khói như một đợt cuồng phong được thiên địa tự nhiên tạo ra muốn thổi bay mọi thứ trên đường đi của nó.

Toàn bộ đám khói ngay khi trận gió kéo đến liền bị thổi bay. Từng làn khói bên trong như bị hàng trăm m·ũi d·ao cắt xẻ mà bị xé thành nhiều mảnh rồi tan biến vào trong hư vô. Chỉ trong hai nhịp thở từ lúc con hạc xuất hiện thì đám khói đen bao vây Hạc lão bị thổi bay hết.

Không một chút chậm trễ, Hạc lão nhìn ngay sang hướng của Nam Tần định đi đến giúp thì chứng kiến một cảnh tượng khiến Hạc lão chấn kinh.

Nam Tần đang tỏa ra lực khí huyết để nâng cơ thể đứng giữa không trung cách mặt đất tám trượng. Cánh tay trái của hắn tính từ khuỷu tay bây giờ chỉ còn là khúc xương trắng có một vài cọng gân và thịt đỏ còn dính lên. Máu ở ngay miệng v·ết t·hương không ngừng tuôn ra chảy dọc theo hai khúc xương chảy xuống năm đầu ngón tay đã không còn một chút da thịt nào. Dù vậy toàn bộ phần thân thể còn lại của hắn không có một chút thương tổn nào. Nhưng điều làm cho Hạc lão chấn kinh chính là hình ảnh đang đứng dưới nền đất xám nhìn lên Nam Tần.

Đó là một con sư tử màu đen!

"Hắc Sư!" Hạc lão kêu lên một tiếng kinh hãi khi nhìn thấy nó.

Con sư tử này có đến ba con mắt toàn thân đen tuyền cao hơn hai trượng. Hai con mắt với con ngươi đỏ thẫm đang nhìn chằm chằm vào người Nam Tần. Con mắt còn lại có màu tím nằm ngay bên dưới mắt trái tạo nên một sự không cân đối trên mặt. Bờm của nó dài đến gần giữa lưng trải dài xuống che phủ hai chân trước gần như hoàn toàn.



"Không đúng! Lần trước ta đến đây ngươi còn cao chưa đến hai trượng mà hiện giờ đã hơn hai trượng rồi! Quan trọng hơn.." Hạc lão nhìn chăm chú con mắt tím ở bên dưới con mắt trái của Hắc Sư.

"Nam Tần! Con Hắc Sư đã khôi phục tu vi đến mặc ảnh cảnh rồi, chính là tương đương với trúc cơ đại viên mãn! Ta và ngươi bây giờ không phải là đối thủ của nó!" Hạc lão nói với Nam Tần bằng vẻ mặt vô cùng âm trầm. Lúc trước Hạc lão cứ nghĩ con Hắc Sư này tu vi chỉ mới khôi phục đến nửa bước trúc cơ đại viên mãn. Với tu vi như vậy Hạc lão tự tin dù không thể thắng thì vẫn có thể đấu một trận với Hắc Sư mà không c·hết chừa được một con đường chạy trốn, lại có thêm Nam Tần tu vi trung kì tụ huyết thì có thể nắm chắc bốn phần là thắng được.

Nhưng hiện tại trước mặt Hạc lão đây Hắc Sư tu vi đã khôi phục đến trúc cơ đại viên mãn, cách biệt như vậy cho dù có thêm Nam Tần trợ giúp cũng không thể thắng được nó.

Ngay sau khi Hạc lão vừa nói với Nam Tần thì Hắc Sư ngửa đầu về phía Nam Tần mà gầm lên một tiếng làm đất đá xung quanh nứt vỡ. Lực trấn áp từ tiếng rống khiến trong lòng Hạc lão và Nam Tần kinh hãi. Một uy áp được tạo ra do sự chênh lệch về cảnh giới khiến cả hai người bọn họ không thể vận chuyển lực lượng bên trong cơ thể bảo vệ bản thân.

Dương Lăng Kính ở trên đầu Hạc lão đã chui vào trở lại cái túi bên hông phải do từ nãy đến giờ ông không truyền thêm linh khí vào trong. Mất đi ánh sáng từ cái kính không gian xung quanh lại trở nên tối đen như mực không còn nhìn rõ bất kì thứ gì.

Hạc lão nhảy lên thanh kiếm bay lùi ra sau muốn thoát khỏi nói đây càng sớm càng tốt.

"Nam Tần chạy ra khỏi đây ngay. Kế hoạch lần này hủy bỏ chúng ta hiện giờ không g·iết được nó đâu. Chạy ra khỏi đây, lên lại chổ trận pháp phía trên nhờ nó cầm chân Hắc Sư để ta và ngươi chạy trốn." Hạc lão vừa nói vừa liên tục đánh ra năm ấn quyết. Một cái mai rùa lớn hiện ra ngay sau lưng Hạc lão che chắn cho ông. Chưa hết, Hạc lão lại vỗ nhẹ cái túi, lấy ra một cái bình nhỏ màu trắng được đậy bằng cái nắp màu xanh.

Hạc lão nhanh chóng mở nắp uống liền ba giọt dịch thủy màu vàng từ bên trong chiếc bình. Ngay sau đó linh khí bên trong cơ thể của ông khôi phục lại, tốc độ càng trở nên nhanh hơn.

Vẫn chưa xong, Hạc lão lại đánh ra sáu thủ ấn vừa khi nãy ở bên trong đám khói đen. Con hạc lại xuất hiện nhưng lần này Hạc lão đã dung nhập con hạc vào trong thanh kiếm ở dưới chân, làm trên thân cây kiếm có thêm một ấn ký hình con hạc. Làm xong điều này, Hạc lão trên đường chạy lại dán lên người thêm không ít bùa hộ thân làm cho thân thể của ông lúc này nếu các lá bùa không được ẩn đi sau khi dán thì đã che kín mích toàn bộ thân hình Hạc lão ngoài phần đầu.

Nét mặt Hạc lão lúc này vô cùng nghiêm trọng, hai cái chân mày chau lại trong đầu liên tục suy nghĩ biện pháp đối phó với Hắc Sư.

"Lần này là ta đã tính toán sai rồi. Nam Tần ở phía sau đang gặp nguy hiểm đến tính mạng e rằng khó sống. Hầy, ngươi cũng đừng trách ta. Chúng ta hợp tác dựa trên lợi ích đôi bên nên khi lợi ích này bị phá vỡ thì chúng ta cũng không còn liên hệ gì. Gặp tình huống hiện tại ta cũng chỉ có thể cố hết sức để cứu lấy chính mình không thể giúp ngươi được. Có trách thì hãy trách là ngươi quá xui xẻo." Ánh mắt Hạc lão sau khi thở dài một hơi thì lộ vẻ kiên định không ngoảnh mặt lại mà lao thẳng về phía trước.

Ở phía sau Hạc lão, Nam Tần lúc này người đã bê bết máu. Toàn bộ cánh tay trái bây giờ đã trở thành xương trắng hết, khuôn mặt lộ vẻ căm phẫn tột độ. Con mắt trái của hắn bây giờ đã chuyển sang đen một phần nhưng nhìn vào vẫn đem lại cho người ta cảm giác sâu thẩm ghê rợn. Hắn cắn chặt răng tự nhủ với lòng rằng hôm nay nếu thoát được khỏi đây hắn sẽ cắt đứt quan hệ hợp tác với Hạc lão, từ nay Hạc lão chính là kẻ thù không đội trời chung với Nam Tần hắn!

----------------------

Cảm ơn mọi người đã đọc. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mặc Nộ, truyện Mặc Nộ, đọc truyện Mặc Nộ, Mặc Nộ full, Mặc Nộ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top